Phía sau Phương Giải xuất hiện một người, phía sau Dương Kiên cũng xuất hiện một người.
Phương Giải trông thấy Phác Hổ, sau đó trông thấy La Úy Nhiên.
Phác Hổ thấy Dương Kiên, cũng thấy Phương Giải.
La Úy Nhiên thấy Phương Giải, thấy Dương Kiên, cũng thấy Phác Hổ.
Đây là bất đồng thị giác, bất đồng chú ý.
- Phác Hổ!
Dương Kiên quay đầu hướng Phác Hổ hô lớn:
- Mau, mau giúp đại ca ngăn cản người này!
Phác Hổ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi tới trước người Dương Kiên. Y nhìn thoáng qua Phương Giải, sau đó trầm trọng nói với Dương Kiên:
- Đại ca…lúc trước đệ rời khỏi chiến trường trở về đây, sợ nhất là có một ngày huynh chật vật chạy về. Đệ từng nghĩ, nếu huynh thực sự trở về như vậy, đệ liền làm bộ như không thấy, hoặc là lại rời đi. Đây không phải là cuộc sống mà đệ muốn, huynh cũng không còn là đại ca mà đệ từng kính trọng…Hai trăm năm trước, cho dù huynh giết rất nhiều thần tử có công, đệ đều tự thuyết phục mình rằng huynh làm vậy vì muốn tốt cho Đại Tùy.
- Nhưng hiện tại…lúc huynh bắt đầu hút máu của con cháu, đệ thực sự không tìm được lý do nào để an ủi bản thân.
- Ta là đại ca của đệ!
Dương Kiên lùi về phía sau một bước, đề phòng nhìn Phác Hổ:
- Không ai có mối quan hệ gần gũi với đệ hơn ta!
- Đúng vậy…huynh là đại ca của đệ.
Phác Hổ cười thê lương:
- Cho nên mặc kệ trong lòng đệ không muốn thế nào, cuối cùng đệ vẫn không rời đi mà che chắn ở trước người huynh.
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Dương Kiên liền hòa hoãn:
- Phác Hổ, bất kể như thế nào, tình anh em giữa chúng ta vẫn còn. Ta biết ta đã làm một số việc không đúng, nhưng ta làm hết thảy vì Đại Tùy.
- Không!
Phác Hổ lắc đầu:
- Huynh làm vì bản thân.
Y chỉ vào mình:
- Lúc trước huynh bảo đệ mang theo một nhóm người chiến đấu, là vì xây dựng nên một quốc gia lý tưởng trong suy nghĩ của huynh đệ chúng ta, một quốc gia công bằng mà dân chúng tin phục. Lúc đó mặc kệ làm gì, trong lòng đệ luôn tin rằng chúng ta có thể hoàn thành lý tưởng. Hiện tại, huynh bảo đệ đứng trước mặt huynh, chỉ là vì chính bản thân huynh.
Dương Kiên sửng sốt, há miệng thở dốc, không biết phải nói gì.
Ông ta đột nhiên cảm thấy thân ảnh kia cách mình càng ngày càng xa. Phác Hổ kia, là vị đệ đệ mà ông ta yêu quý nhất, là vị đệ đệ thật thà, chất phác, coi trọng tình thân.
Cho nên Dương Kiên có chút căm tức, cảm thấy khắp thiên hạ đều đang phản bội mình.
Đúng vậy, toàn bộ người trong thiên hạ đều đang phản bội ông ta.
Phác Hổ dường như mất đi hứng thú nói chuyện với Dương Kiên, y nhìn về phía Phương Giải, áy náy nói:
- Lúc đầu từ biệt ở Trường Giang, ta liền quyết định rời khỏi trận chiến vô nghĩa kia. Bởi vì ta biết trừ ta ra, mọi người đều mong chờ kết quả cũng đều biết vì sao mà chiến đấu, duy nhất chỉ có ta là không biết. Cho nên ta muốn rời đi. Kỳ thực…vẫn là vì ta không muốn làm kẻ địch với ngươi.
Phương Giải nhìn Phác Hổ, nghiêm túc nói:
- Ngươi thực sự muốn bảo vệ hắn?
Phác Hổ trầm mặc một lúc rồi gật đầu:
- Phải bảo vệ!
- Không chết không ngừng?
Phác Hổ hỏi lại.
- Đúng vậy!
Phác Hổ lại gật đầu:
- Cho dù huynh ấy làm nhiều chuyện sai hơn nữa, cho dù đã lâu rồi ta không còn cảm nhận tình huynh đệ chân thật kia, nhưng ta không thể nhìn thấy huynh ấy chết mà không cứu. Huynh ấy đã làm gì là chuyện của huynh ấy, ta làm gì, là chuyện của ta.
- Tốt!
Phương Giải bỗng nhiên xoay người muốn rời đi:
- Ta không muốn tử chiến với ngươi, cho dù lưu lại cho thế gian một yêu nghiệt, ta cũng không muốn tử chiến với ngươi. Nếu điều kiện đầu tiên để giết Dương Kiên là giết ngươi hoặc là ngươi giết ta, ta đều không làm được. Giữa ta và ngươi không có thâm giao gì, nhưng ta biết ngươi coi ta là bằng hữu. Ngươi vì Dương Kiên có thể giết ta, nhưng…ta thà hối hận không giết một con quái vật, cũng không muốn hối hận vì mình từng giết một người bạn.
- Để ta!
La Úy Nhiên đi tới trước mặt Phương Giải:
- Từ đầu tới cuối ngươi vốn không giống một kiêu hùng, trong lòng ngươi có quá nhiều gông cùm xiềng xích. Những chuyện mà ngươi coi trọng, trong mắt kiêu hùng, chỉ là một chuyện cỏn con, nhưng có thể khiến ngươi khó xử, thậm chí là buông tha. Kỳ thực ta trở lại Trường An là để chờ đợi, chờ đợi người kia trở về.
La Úy Nhiên chỉ Dương Kiên:
- Hắn là ác mộng. Ta muốn người mình yêu sống tốt không sợ hãi, thì phải diệt trừ ác mộng này. Ngươi không làm được, để ta làm.
Y tránh ra, không tiếp tục ngăn cản Phương Giải:
- Trở về cung Thái Cực đi, nói với nàng ấy biết rằng…ta không trở về được.
Bờ vai của Phương Giải run nhẹ, bước chân trở nên cứng ngắc.
- Vì sao thế gian này lại có nhiều đau khổ như vậy?
Khóe mắt của Phác Hổ có nước mắt chảy xuống, y quay đầu hỏi Dương Kiên:
- Đại ca, rốt cuộc chúng ta còn muốn làm tổn thương bao nhiêu ngươi nữa?
Dương Kiên ngẩn ra, sau đó nhếch cằm nói:
- Trẫm vì dân chúng thiên hạ tạo ra hai trăm năm thái bình an khang, vì con cháu tạo ra hai trăm năm vinh hoa phú quý, chẳng lẽ bọn chúng không nên cảm ơn trẫm? Hiện tại trẫm chỉ cần bọn chúng làm ra chút cống hiến mà thôi, đợi trẫm khôi phục lại thiên hạ này, còn có thể cho bọn chúng thêm hai trăm năm…Không, mà là hai ngàn năm, hai vạn năm, vạn vạn năm thái bình an khang! Các ngươi đều cho rằng trẫm làm sai, nhưng trẫm biết…trẫm làm đều là đúng.
…
…
Phác Hổ rơi lệ
Trái tim của Dương Kiên
Vì sao lại mâu thuẫn như vậy?
La Úy Nhiên dứt khoát vượt qua Phương Giải, đối đầu trực diện với hai huynh đệ kia. Mà lúc này Phương Giải trở nên do dự. Nếu như hắn là kẻ vô tình thì tốt biết mấy? Nếu hắn như Dương Kiên, vì thành công có thể hy sinh hết thảy thì tốt biết mấy? Cho dù là một kẻ liều lĩnh như Thắng Đồ cũng tốt…nhưng Phương Giải không phải.
Hắn không phải là kiêu hùng chân chính.
Người ngoài nhìn vào, hắn quả thực lòng dạ đàn bà. Hắn không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng tới thân nhân bằng hữu, không muốn vì mục đích của mình mà ảnh hưởng tới dân chúng. Trong thời loạn thế này, hắn thật khác biệt so với các cường hào khác. Khác đến mức kẻ thù vừa kính nể vừa khinh bỉ hắn.
Nếu lòng hắn nguội lạnh một chút, thì đâu cần quan tâm tới Phác Hổ?
Lại nói tiếp, Phác Hổ và hắn gặp nhau không nhiều lắm, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù là người bình thường, lúc phải lựa chọn như vậy, sẽ không rối rắm như Phương Giải. Cho nên Phương Giải không phải là một người quyết đoán, thực sự không phải.
Ít nhất ở một số việc cần quyết đoán, hắn không làm được.
- Phác Hổ!
Dương Kiên thở hổn hển nói:
- Bất kể là lúc trước hay hiện tại, nguyện vọng lúc đầu mà ta nói với đệ chưa bao giờ thay đổi. Ta muốn xây dựng một quốc gia công bằng, giúp dân chúng trải qua những ngày tháng yên bình. Nhưng điều kiện đầu tiên để làm hết thảy chuyện này, chính là còn sống. Chỉ khi ta còn sống, ta mới có thể liều mạng phấn đấu để hoàn thành lý tưởng này. Nếu ta chết, cho dù giấc mơ có đẹp hơn nữa, thì cũng có ý nghĩa gì?