Trảm Long - Trọn Bộ 4 Tập

Tập 3 - Chương 5: Giang Hồ Gặp Lại

An Thanh Nguyên cũng ở đây, từ đầu, y vẫn luôn nấp ở chỗ tối duới hàng hiên con phố bên chân tường thành quan sát.

Sau khi từ núi Đỉnh Hồ ở Triệu Khánh trở về, y đã bắt đầu bày ra bố cục toàn diện truy sát Lục Kiều Kiều và An Long Nhi. Đội ngũ đuổi giết Lục Kiều Kiều đang trên đường tiến về Vân Nam, còn y thì trực tiếp dẫn theo thuộc hạ đi đối phó An Long Nhi, vì An Long Nhi mới là uy hiếp lớn nhất đối với kế hoạch trảm long của y. Khi An Long Nhi bày sạp bói trước cửa nha môn Tổng đốc Lưỡng Quảng, An Thanh Nguyên vẫn còn ngờ vực, nhưng khi cậu vừa đoán mệnh xong cho một người đã lập tức dọn sạp, y biết ngay An Long Nhi có ý nhắm vào tấm bản đồ long mạch Quảng Đông, cậu muốn tiến vào gian sảnh bên trong nha môn Tổng đốc, trộm bản đồ ngay trong đêm chắc chán sẽ là nước cờ tiếp theo.

Giờ đây, muốn giết được An Long Nhi công lực tinh thuần đã không thể dựa vào đao kiếm nữa, An Thanh Nguyên biết, chỉ có súng Tây mới đối phó được với khúc xương khó gặm này, mà chiếm lấy cao điểm bắn lén là phương pháp hiệu quả và tiết kiệm nhất; nổ súng trên nóc nha môn, giết được An Long Nhi đương nhiên là tốt nhất, kể cả không giết được thì cũng có người trong nha môn đuổi giết An Long Nhi, như vậy cũng có thể tăng cường lực sát thương đối với cậu. Bởi vậy, An Thanh Nguyên đã chuẩn bị hai nhóm sát thủ, quyết ý hoàn thành nhiệm vụ lần này trong khu vực nha môn Tổng đốc.

Y không ngờ An Long Nhi cũng cắt đặt nhân thủ chiếm lĩnh cao điểm, ngoài cảm giác bực bội trước sự thất bại của đám sát thủ, An Thanh Nguyên cũng càng lúc càng thêm hứng thú với An Long Nhi, thứ mưu lược của binh gia này, có phải cậu ta cũng học được từ chỗ của Trương thiên sư kia?

Hiện giờ, An Long Nhi đã chọc vào Mục Thác, song An Thanh Nguyên lại không nôn nóng hạ sát cậu nữa. Vì trong mắt An Thanh Nguyên, Mục Thác là một tên con cháu Bát Kỳ kiêu ngạo, tâm địa hẹp hòi, ra tay tàn độc. Từ sau trận chiến ở Đại Thượng Thanh cung, anh trai Mục Linh của y mất mạng, Mục Thác luôn cho rằng cái chết của anh trai là do An Thanh Nguyên lãnh đạo bất lực gây ra. Trong trận chiến âm thầm này, An Thanh Nguyên muốn phục hồi chức vị, trở lại phủ Quốc sư, mà tên tiểu vương gia này cũng giống như An Long Nhi vậy, đều là những tảng đá ngáng đường đáng ghét.

Hiện tại, y chỉ muốn tận mắt chứng kiến một trong hai người, An Long Nhi hoặc Mục Thác táng mạng đương trường.

Hai chân An Long Nhi còn chưa chạm đất, Vô Minh đã vung ra, một luồng đao khí còn đen tối hơn cả bầu trời đêm giữa canh hai, tựa như một tia sét rạch toang không khí, mang theo tiếng rít gió chém xéo qua thân thể Mục Thác.

Cả người Mục Thác bỗng lạnh toát, động tác né tránh roi chín đốt và trường thương đột nhiên không tự chủ được mà chậm lại, y cảm thấy thân thể mình đã bị chém ngang lưng, lục phủ ngũ tạng cùng lúc đau nhói lên, thậm chí chỉ động não nghĩ ngợi một chút cũng thấy đầu đau như búa bổ, nỗi kinh hoàng khiến y đứng ngấn người ra tại chỗ. Y phục của y trong chớp mắt đã bị chém xả từ vai bên phải đến thắt lưng bên trái, nhưng đao khí vẫn còn tiếp tục cắt sâu vào thân thể.

An Long Nhi nhìn thấy có người đang bổ về phía Mục Thác toan chắn sau lưng y ngăn một đao này, nhưng đao đã rời vỏ, tất thảy tạp niệm đều làm vấy bấn lưỡi đao, khoảnh khắc này, cậu chỉ có một việc duy nhất cần phải hoàn thành, đó chính là cắt lìa bất cứ thứ gì lưỡi đao chạm phải.

Tốc độ của Vô Minh đao còn nhanh hơn cả ý nghĩ của An Long Nhi, khi thân hình cậu chạm đất, Vô Minh đã chém đứt thanh trường kiếm giương lên hòng hất lưỡi đao đi, sau đó tiếp tục chém đứt lìa một cánh tay, đồng thời để lại một vết thương dài sau lưng Mục Thác vừa bị đẩy sang một bên.

Tay phải Chương Bỉnh Hàm đã đứt lìa, nhưng cảm giác đau đớn còn chưa kịp lan đi, y xoay người lại, dùng tay trái kéo Mục Thác chạy về phía trước cửa nha môn Tổng đốc Lưỡng Quảng, đồng thời khản giọng hét lớn: “Quân giữ thành mau bắn tên! Bắn tên!” Họ Chương còn chưa kịp chạy vào nha môn thì đã hôn mê ngã lăn ra đất, được Mục Thác và một tên lính gác khiêng vào bên trong.

Đòn trảm sát vô tình một chiêu trúng đích của An Long Nhi khiến đám quân lính giữ thành đang vây kín xung quanh đều trố mắt kinh ngạc, khi thấy An Long Nhi đẩy Sái Nguyệt và Cố Tư Văn lên cầu thang dẫn lên bờ tường thành, chúng mới sực hiểu ra là phải bắn tên, nhưng lại lập tức bị mấy khẩu súng Tây bên trên liên tục áp chế bằng hỏa lực. Đám lính giữ thành chưa bắn được mũi tên nào, đã lại nháo nhào tản ra tứ phía, nấp vào dưới mái hiên của các cửa hàng cửa hiệu trên phố.

Lúc này, An Thanh Nguyên quan sát mấy bóng người trên tường thành, phát hiện ra thiếu mất một nhân vật quan trọng là Lục Kiều Kiều. Y đã đưa cho nhóm sát thủ còn lại một mũi Diêm vương điếu hồn châm có Bát tự của Lục Kiều Kiều, chỉ cần đi theo hướng chỉ của mũi kim nhất định có thể tìm được cô, theo như tin tức mới báo về, nhóm sát thủ này đã đi về hướng Vân Nam rồi. Có điều, Jack và An Thanh Viễn lại đột nhiên xuất hiện ở Quảng Châu phá hoại kế hoạch của y. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, nhưng việc Lục Kiều Kiều không có mặt ở đây lại hết sức bất thường, không thể nào có chuyện Lục Kiều Kiều một mình trở về Vân Nam được. An Thanh Nguyên không kìm được mà ngoảnh đầu nhìn đăm đăm về một góc tối khác, liệu có một cặp mắt nào khác đang nhìn chầm chầm vào y hay không?

An Thanh Viễn và Jack lần lượt sử dụng súng ổ quay, duy trì hỏa lực áp chế ổn định ở tốc độ cao, A Đồ cách cách đã bán hết đạn của bốn khấu súng Tây, yểm hộ Cố Tư Văn và Sái Nguyệt trở lại tường thành, cô lập tức hỏi Cố Tư Văn: “Ngươi có bị thương không?”

Cố Tư Văn đáp: “Ta không sao, đi thôi, đi thôi, đi hướng nào bây giờ?”

Trong kế hoạch của An Long Nhi không tính đến chuyện bên dưới Tĩnh Hải môn bị quân giữ thành vây kín, lúc này cậu cũng chỉ biết gãi đầu bối rối, hiện giờ cả thành đều đã cảnh giới, quân giữ thành đang tập trung về phía này, kể cả họ có mở đường máu xông ra từ dưới cổng thành thì cũng chẳng thể thoát khỏi thành Quảng Châu được.

Jack và An Thanh Viễn từ đầu vẫn không nói năng gì, đợi đến khi An Long Nhi phải gãi đầu, mới phá lên cười ha hả, An Thanh Viễn nói: “Jack đã có sắp đặt từ trước rồi, mấy đứa đi theo ta.”

“Chạy hướng nào vậy?” A Đồ cách cách hỏi.

Jack nói: “Nhanh lên, thu dọn đồ đạc chạy về phía Tây.”

“Không được, không được, bên đó là Ngũ Tiên môn, cũng có chốt canh.” A Đồ cách cách rất thông thuộc các khu vực phòng thủ của Quảng Châu, lập tức cất tiếng phản đối.

Jack chìa bộ quân phục đang mặc trên người ra, nói: “Cách cách cao quý của tôi ơi, lính gác ở chốt canh đó đang ở đây rồi, yên tâm đi theo tôi đi.” Dứt lời, anh móc đồng hồ bỏ túi ra xem, nói: “Từ lúc tiếng súng đầu tiên nổ đến giờ là mười phút, chúng ta vẫn còn năm phút nữa…”

“Ngựa của tôi thì sao?”

“Cũng dẫn theo luôn, nhanh lên.” Jack nói dứt lời, liền dẫn cả bọn nhanh chóng chạy trên tường thành, rút về phía Tây.

Mấy nhóm lính canh bên dưới Tĩnh Hải môn ùa lên tường thành, mấy đội binh mã khác trong thành cũng phối hợp xông lên, từ phía xa lớn giọng hò hét đuổi giết không tha, tìm cách lùa bọn họ tới Ngũ Tiên môn, vây chặt trên tường thành.

Họ còn chưa chạy đến cổng thành tiếp theo, đã nhìn thấy bên dưới tường thành có một thuyền buôn lớn của Anh đang đậu. Chạy đến gần, chỉ thấy bóng buồm dây cáp rợp trời, năm sáu thủy thủ da đen thân hình cao lớn đang giương súng Tây đứng trên chỗ đuôi thuyền vểnh cao. Trăng tròn sáng vằng vặc, đến nỗi trên thuyền không tháp đèn đuốc gì cũng có thể nhìn rõ được vóc dáng họ từ đằng xa.

Giữa boong tàu có một người da trắng to béo mặc sơ mi cộc tay và quần tây có dây đeo, bên cạnh anh ta là mỹ nữ Trung Quốc nhỏ nhắn xinh đẹp Lục Kiều Kiều, cô mặc xường xám màu xanh lục, trên tay phe phẩy chiếc quạt tròn, nhìn cả bọn, khóe miệng như cười mà cũng như không; bên cạnh cô còn có một con chó lớn tên Đại Hoa Bối đang nghếch mắt nhìn, chỉ chực chạy xổ lên tường thành, miệng gầm gừ đuôi ra sức vẫy tít.

Thủy thủ trên thuyền vừa thấy Jack dẫn người chạy tới, lập tức đẩy ván ra bác lên tường thành, cả bọn mừng rỡ chạy xuống. A Đồ cách cách còn kéo được cả hai con ngựa xuống boong thuyền, cô nàng vừa giữ được hai con ngựa Mông cổ, lại vừa được lên con thuyền buôn Tây Dương lớn như vậy, cười đến không sao khép miệng lại nổi.

Jack trước tiên chạy xuống boong tàu ôm lấy Lục Kiều Kiều, rồi toét miệng cười giơ nắm tay phải ra, cụng nắm tay với người da trắng to béo kia một cái, sau đó cả hai đập tay với nhau, đoạn móc tay kéo đối phương về phía mình, huých vai đầy vẻ hào sảng đàn ông. Nhìn một loạt những động tác chào hỏi thành thục mà phức tạp này, có thể thấy quan hệ giữa Jack và tay da trắng to béo không hề tầm thường chút nào. Jack thấy mọi người đã lên hết thuyền, lập tức ra lệnh nhổ neo. Quân lính trên tường thành kịp thời đuổi tới, tên bay lả tả nhám vào con thuyền đang dần xa bờ, nhưng tất cả đều đã rút vào phòng họp bên trong khoang thuyền, con thuyền nhanh chóng xuôi dòng về hướng Đông đi ra biển.

Lúc này, Jack mới giới thiệu người đàn ông to béo với cả bọn, thì ra anh ta là bạn làm ăn đã hợp tác nhiều năm với Jack, biệt hiệu là John Lớn. John Lớn và Jack đều là cổ đông của hãng buôn White, con thuyền buôn tên Green này cũng là tài sản của hãng buôn, hoặc giả có thể nói cách khác là thuyền của Jack.

John Lớn nhìn bề ngoài có vẻ là một người lạc quan khéo miệng, trên gương mặt béo ú như trong tranh biếm họa là đôi mắt nhỏ xíu tinh nhanh, ánh mắt lấp lánh vẻ giảo hoạt đặc trưng của các thương nhân, tiếng Hán của anh ta không tốt như Jack, nhưng cứ cố gắng nói thứ tiếng Hán lơ lớ khẩu âm nước ngoài ấy lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt thân thiết. Anh ta thấy một đám người Trung Quốc trẻ tuổi lên thuyền, tỏ ra hết sức cao hứng, sau khi châm cho mình và Lục Kiều Kiều một điếu xì gà, liền cùng Jack thao thao bất tuyệt giới thiệu việc làm ăn của mình cho đám thiếu niên: “Con thuyền này vốn tên là Texas, đó là quê hương của tôi và Jack, giống như ở đây là Quảng Đông, cũng có một con thuyền tên là Quảng Đông vậy, nhưng sau này lại đổi thành Green, các cô các cậu có biết tại sao không?”

Bọn An Long Nhi đều mỉm cười lắc đầu, đợi John Lớn nói ra đáp án. John Lớn lại tiếp lời: “Trong tiếng Anh, Green nghĩa là màu xanh, sau khi Jack lấy được Lục Kiều Kiều, anh ta liền ép tôi đồng ý đổi tên con thuyền này, lại còn đòi sơn thành màu xanh, tốn mất nửa năm để mua chuộc quan viên Đại Thanh thay đổi ghi chép hải quan, mất thêm một năm xin với Sở Đăng ký Hải vụ Hoa Kỳ đổi tên nữa.”

Nói tới đây, John Lớn xòe hai tay, lộ vẻ bất lực bảo Jack: “Jack của tôi ơi, cậu yêu vợ hơn cả yêu tiền và yêu tôi rồi, bước tiếp theo chác cậu định làm thịt tôi, rồi đổi tên hãng buôn thành hãng buôn Green luôn…”

Lục Kiều Kiều phun khói thuốc ra đằng mũi, nói: “Sau khi thuyền đổi sang tên tôi, việc làm ăn đã khá hơn nhiều, anh cũng kiếm được chẳng phải ít tiền, chứng tỏ tên của tôi may mán hơn còn gì. Có điều, như vậy cũng không có nghĩa là anh không gặp nguy hiểm, nếu anh cũng đổi tên thành Green Lớn thì khác liền, có khi Jack sẽ yêu anh trở lại cũng không chừng.”

Cả bọn đều phá lên cười ha hả, Jack an ủi John Lớn: “Đừng buồn, khi nào anh có vợ, con thuyền tiếp theo sẽ đổi theo tên vợ anh.”

Chuyện trò được một lúc, Lục Kiều Kiều nói: “Quan binh có khả năng sẽ đuổi theo bằng đường thủy, mọi người chuẩn bị một chút, nửa tiếng sau chúng ta sẽ rời thuyền. Chỉ cần chúng ta xuống thuyền, quan binh không tìm được người trên thuyền Green, phía John Lớn cũng dễ ăn nói, mọi chuyện đều sẽ yên ổn.”

Jack dẫn bọn An Long Nhi xuống khoang thuyền của mình, trong đó đã để sẵn hành lý của từng người, mấy người bọn An Long Nhi đều biết đây là do một tay Lục Kiều Kiều âm thầm sáp đặt sau khi bọn họ xuất phát đi trộm bản đồ, mắt thấy cả hành lý và Đại Hoa Bối đều được bố trí chu toàn như vậy, ai nấy không khỏi thán phục sự sáp xếp tinh tế cẩn mật của cô.

Bọn họ thay xong quần áo đi đêm và quân phục, sắp xếp đâu vào đấy hành lý thì thuyền Green đã cập vào cạnh một thôn làng nhỏ. Mọi người chào từ biệt John Lớn, lên bờ đi vào một nhà nông dân, Lục Kiều Kiều kéo ra sáu con ngựa lớn, chia cho mỗi người một con, cô và A Đồ cách cách đều có thân hình nhỏ nhắn nên cưỡi chung một con ngựa lớn, hai con ngựa lùn Mông cổ chỉ để chở hành lý, xong xuôi đâu đấy, cả nhóm người ngựa quay đầu chạy như bay về hướng Tây dưới ánh trăng canh ba.

Bọn họ men theo con đường quê nhỏ mà đi, không cần quá vội vã, cũng không phải lo lắng có chốt chặn kiểm tra. Trên đường, đám người trẻ tuổi mới biết, thì ra chia tay với bọn họ trên núi Đỉnh Hồ thuộc phủ Triệu Khánh chỉ là một màn kịch Lục Kiều Kiều diễn cho An Thanh Nguyên xem mà thôi, mục đích là để phân tán sức chiến đấu của y, đồng thời cũng khiến cho An Thanh Nguyên lơ là cảnh giác đối với chuyện An Long Nhi trộm bản đồ long mạch Quảng Đông.

Lục Kiều Kiều dùng bùa thế thân đính Bát tự của mình lên một người rơm, giao cho một tay bảo tiêu thuộc hạ của An Thanh Viễn hỏa tốc áp tải về Vân Nam, còn bản thân cô lại cùng Jack và An Thanh Viễn bí mật xâm nhập vào thành Quảng Châu, ấn mình trong con thuyền buôn Green đậu trên đầm Bạch Nga.

Lúc An Long Nhi quyết định ra tay, Lục Kiều Kiều đã đến nhà bọn họ mang theo toàn bộ hành lý và Đại Hoa Bối lên thuyền Green, rồi cát đặt Jack và An Thanh Viễn từ thuyền lên tường thành, chiếm lấy cao điểm, đợi thời cơ tiếp ứng cho An Long Nhi. Chính vì anh hùng suy nghĩ giống nhau, nên cao điểm phía trên Tĩnh Hải môn đã trở thành tiêu điểm mà cả hai phe cùng tranh đoạt.

Lục Kiều Kiều miệng ngậm một điếu thuốc lá nhỏ, vừa phả khói vừa nói với bọn họ: “Thế nên giờ không dựa dẫm vào Thượng Đế được nữa rồi, phải nhờ các người bảo vệ tôi đấy, Bát tự của tôi đã ở Vân Nam, khoảng thời gian này, tôi uống nước cũng có thể bị sặc chết không chừng…”

An Long Nhi nãy giờ vẫn luôn lặng lẽ đi bên cạnh Lục Kiều Kiều, đã lâu lắm rồi cậu không nghe Lục Kiều Kiều rủ rỉ êm tai như vậy, cũng lâu lắm rồi không ngửi mùi thuốc tỏa ra từ thân thể cô, cảnh tượng khói mù vẩn vít này tựa hồ quay ngược lại những tháng ngày cậu cùng Lục Kiều Kiều ngược Bác ba năm về trước vậy.

A Đồ cách cách và Lục Kiều Kiều cưỡi chung một con ngựa, Lục Kiều Kiều nói gì, cô nàng đều nghe rất rõ. Hình ảnh Lục Kiều Kiều trong lòng cô giờ đây không còn là một cô gái diễm lệ biết cưỡi ngựa bắn súng nữa, mà là một tiên nữ trí dũng song toàn, khiến cô phục sát đất.

An Long Nhi cũng cảm thấy Lục Kiều Kiều hiện tại đã thay đổi, cô không chỉ có sự giảo hoạt điêu ngoa của nữ nhân mà mưu kế bày ra giờ đã giống như của một vị tướng lĩnh trong tiểu thuyết chương hồi. Lục Kiều Kiều đã làm những gì, học được những gì ở Vân Nam, để có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?

An Long Nhi cũng hỏi: “Cô Kiều, cô sắp xếp chu đáo cẩn mật hơn cháu nhiều, làm sao cháu học được cách làm chuyện lớn như vậy đây?”

Lục Kiều Kiều dương dương đắc ý hút thuốc, người ngồi trên lưng ngựa gật gù đáp: “Những thứ này đều có viết trong sách phong thủy cả, có điều, mày chỉ mới học thuộc lòng mà chưa hiểu thấu đấy thôi.”

An Long Nhi và Cố Tư Văn đi ở hai bên Lục Kiều Kiều, không hẹn mà cùng thốt lên: “Sách phong thủy cũng dạy mấy thứ này à?”

Lục Kiều Kiều cười hì hì nói: “Đạo lý trong thiên hạ chẳng qua chỉ là một, tỷ như một cái cây lớn mọc trên mặt đất, có người hái hoa, có người hái quả, vì vậy có mùi vị và dược hiệu khác nhau, nhưng kỳ thực vẫn là một cái cây đó thôi. Âm dương ngũ hành có thể phát triển ra thành huyền học, cũng có thể phát triển ra binh pháp, bản thân binh pháp Trung Quốc chính là bắt nguồn từ sự biến hóa của Âm dương ngũ hành, mày đọc thông được một quyển sách phong thủy, thì cũng có thể học được mưu lược binh pháp thôi.”

An Long Nhi chau mày nói: “Cháu thấy trong sách phong thủy toàn viết về núi non sông nước, nào thấy những phương pháp ấy đâu?”

“Núi non sông nước là những thứ vốn dĩ đã có, đương nhiên chúng ta không thể diễn dịch và phát triển ra được cái gì từ đó, nhưng chúng ta dùng la kinh bố cục, đổ cát hút nước, ấy chính là phương pháp giải quyết vấn đề còn gì, mày dùng phương pháp tư duy này đi làm bất cứ chuyện gì cũng đều thông suốt hết.”

“Chậc? Như vậy cũng được sao?” An Long Nhi há hốc mồm nhìn Lục Kiều Kiều, rồi lại nhìn Cố Tư Văn, liền trông thấy Cố Tư Văn cũng đang há hốc mồm ra giống mình, để lộ một cái hố đen ngòm trên mặt.

Lục Kiều Kiều hút hết điếu thuốc, lại móc ô mai trong túi treo trên yên ngựa ra, đưa cho A Đồ cách cách một quả, đoạn hỏi: “Long Nhi, mày thấy trong kế hoạch tối nay, mắt xích nào xảy ra vấn đề?”

An Long Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Cháu cảm thấy đường lui sáp xếp chưa được tốt lắm, nếu cô Kiều mà không đến thì bọn cháu nguy hiểm rồi.”

Lục Kiều Kiều cười hì hì, bảo An Long Nhi: “Cô đọc một câu khẩu quyết, mày lập tức đọc nối theo, không đọc được thì ngày mai không cho ăn cơm!”

“Vâng.”

“Chưa xem thành đầu chác không chác…”

“Trước nhìn thủy khẩu chặt hay chăng…”

Lục Kiều Kiều cười cười gật đầu, nói: “ừm, đọc thì thuộc đấy, có biết là ý gì hay không?”

Cố Tư Văn và Sái Nguyệt đều bị chủ đề câu chuyện thu hút, tò mò nhìn An Long Nhi đợi câu trả lời.

“À! Cháu hiểu rồi!” An Long Nhi vui vẻ nói với Lục Kiều Kiều, nhưng đám thiếu niên còn lại vẫn chưa hiểu chuyện gì, Sái Nguyệt thắc mắc: “Long ca, ngươi hiểu cái gì rồi? Nói cho chúng ta biết với…”

An Long Nhi nói: “Trong hai câu khấu quyết này, thành đầu là chỉ mộ phần, nhà cửa và thành trì, tóm lại là nơi con người sử dụng thì đều gọi là thành đầu; thủy khẩu là chỉ lối thoát nước, chính là phương vị mà nước chảy đi khỏi một bố cục phong thủy, thủy khấu thông thường đại diện cho mất khí và hao tài; nếu thủy khấu rộng rãi thông thoáng, thì bố cục phong thủy dù có tốt đến đâu, cũng không thể giữ được vận khí cát tường. Vì vậy, khi đến một nơi nào để xem phong thủy, thầy phong thủy trước tiên phải đứng ở thành đầu xem thủy khấu có thát chặt lại hay không, một nơi mà thủy khấu không thắt chặt, lại không thể thông qua tu tạo mà sửa chữa, thì bố cục dẫu có tốt đến mấy, thầy phong thủy cũng không bao giờ sử dụng.”

Lục Kiều Kiều lại tiếp lời: “Đúng, thủy khẩu thu hẹp là cửa phòng thủ sau cùng trong bố cục phong thủy, khi bày cục, thầy phong thủy không cần nghĩ cách khiến cho nhân đinh dồi dào, phú quý phát đạt vội, mà phải tính toán cách đóng chặt cửa sau, bảo trì vận khí, làm như vậy là để bố cục phong thủy ngay từ đầu đã ở vào thế bất bại, trong binh pháp Tôn Tử chẳng phải cũng nói cần phải ở vào thế bất bại đó sao? Kỳ thực, nguyên lý ở đây tương thông với nhau thôi.”

Cố Tư Văn vỗ đùi đánh đét, nói: “Có lý quá, nghe người nói chuyện một đêm, còn hơn đọc sách mười năm, chẳng ai lại đi đổ nước vào cái vò bị thủng cả!”

Sái Nguyệt cũng nói: “Đúng thế, chúng ta nấu cơm xắt rau, còn đặt cái rổ dưới đất để hứng rác cơ mà.”

A Đồ cách cách lớn tiếng nói: “Tôi bỏ nhà ra đi còn mang theo hai con ngựa cơ đấy!” Cả bọn nghe vậy lập tức cười ồ lên.

An Long Nhi hỏi Lục Kiều Kiều: “Vậy bước tiếp theo chúng ta đi đâu bây giờ, cô Kiều?”

“Đi Vân Nam!”

“Lần này là thật à?”

“Thật!” Lục Kiều Kiều hướng về phía An Long Nhi thổi đánh “phụt” một cái, An Long Nhi biết mánh này của cô, nhất định là muốn phun hạt ô mai vào mình, lập tức nghiêng đầu né tránh, nào ngờ Lục Kiều Kiều không phun thứ gì ra khỏi miệng, khi đầu cậu thẳng lại, vừa khéo hứng lấy hạt ô mai bắn ra trong lần “phụt” thứ hai.

An Long Nhi bưng mặt ủ rũ kêu: “ôi cha.” Lục Kiều Kiều và A Đồ cách cách phá lên cười nghiêng ngả.

Lục Kiều Kiều nôn nóng đến Vân Nam để thu hồi lại Bát tự của mình, đồng thời cũng phải gấp rút đưa An Long Nhi và mấy thiếu niên còn lại thoát khỏi sự truy sát của An Thanh Nguyên, cả bọn thúc ngựa ngược dòng Tây Giang, ngày đêm tiến về phía Tây.

An Thanh Nguyên trảm sát long mạch gây ra lũ lụt, cho dù quan và dân đồng lòng xây dựng lại thì cũng không thể khôi phục trong mấy tháng, huống hồ triều đình Đại Thanh hủ bại bất lực căn bản không trợ giúp dân chúng kiến thiết lại nhà cửa ruộng vườn sau thiên tai, đến nay hai bên bờ sông Tây Giang vẫn hoang vu tiêu điều hệt như lúc bọn An Long Nhi rời khỏi.

Đi qua Triệu Khánh, tiếp tục tiến về hướng Tây, họ đặt chân vào một vùng núi non trải dài tưởng như vô cùng tận. Mấy ngày liền cưỡi ngựa đi gấp trên đường núi, cảnh sắc gần như không có gì thay đổi, nếu không phải trong nhóm có hai phong thủy sư thường xuyên xem la kinh chỉ hướng, mọi người e sẽ nghĩ rằng mình đã lạc đường từ lâu, chỉ đi lòng vòng trên những con đường núi ngoằn ngoèo phức tạp.

Ngày hôm ấy, cả bọn đi qua một rặng núi, đứng trên gò cao nhìn xuống, xa xa là một vùng ruộng đồng mênh mông, phía xa hút cuối trời hình như còn có một thành thị, Lục Kiều Kiều nói với mọi người: “Chúng ta đã vào địa phận Quảng Tây, đừng tưởng dưới chân vẫn là dòng Tây Giang kia, kỳ thực chỉ đoạn Tây Giang nằm ở phía Tây tỉnh Quảng Đông mới có tên gọi này, đến đây đã là phía Đông tỉnh Quảng Tây, vì vậy Tây Giang cũng đổi thành…”

A Đồ cách cách vẫn ngồi sau lưng Lục Kiều Kiều, cô nàng chống nạnh nói: “Chác chắn là đổi thành Đông Giang rồi, ha ha ha…”

“Thỏ con đúng là rất giống chị hồi nhỏ…” Lục Kiều Kiều cũng học theo Cố Tư Văn gọi A Đồ cách cách là thỏ con.

A Đồ cách cách nghe nói mình và thần tượng hồi nhỏ rất giống nhau thì vui vẻ hỏi: “Chị Kiều hồi nhỏ như thế nào vậy?”

“Hồi ấy chị ngu ngơ lắm, ha ha ha!” Lục Kiều Kiều ngửa mặt cười lớn.

An Thanh Viễn nói: “Bên dưới là Tầm Giang, là dòng chảy chủ yếu của khu vực phía Đông Quảng Tây, men theo dòng sông này có thể đi thẳng một mạch rời khỏi Quảng Tây để tới Vân Nam. Có điều chỉ có đoạn sông mấy trăm dặm này gọi là Tầm Giang thôi, đi tiếp thì lại đổi tên lần nữa.”

A Đồ cách cách bị Lục Kiều Kiều chọc cho cụt hứng, bực dọc hỏi: “Lại đổi tên gì nữa?”

An Thanh Viễn nhìn A Đồ cách cách cười hì hì, hỏi: “Đến chỗ đó, cô em lại đoán thêm lần nữa đi.”

Lục Kiều Kiều vòng tay vỗ nhẹ lên đùi A Đồ cách cách, an ủi tâm hồn bị tổn thương của cô nàng, sau đó nói với cả bọn: “Bên dưới là huyện thành Bình Nam, chúng ta nhanh chân tới đó thuê khách điếm nghỉ, đến tối có thể ăn ngon một bữa.” Mọi người đương nhiên đều vui vẻ trước sự sắp xếp này, người nào người nấy cười hì hì hà hà thúc ngựa chạy xuống núi.

Vòng qua mấy chỗ ngoặt, đường núi càng lúc càng hẹp, hai bên là rừng rậm cây cối san sát, đoàn người ngựa của họ xếp thành một hàng dọc trên con đường nhỏ. Jack và An Thanh Viễn đi trước mở đường, An Long Nhi và Cố Tư Văn ở phía sau áp trận, giữa là các cô gái và hai con ngựa lùn giống Mông cổ thồ hành lý.

Con đường núi càng đi xuống phía dưới, rừng cây lại càng thêm rậm rạp, sắc trời cũng mỗi lúc một tối dàn, khí hậu nóng bức của phương Nam cơ hồ hoàn toàn không ảnh hưởng đến vùng núi rừng này, cả ngọn núi lớn như bị bao phủ trong một khối khí lạnh. Các lùm cây hai bên đường càng lúc càng gần, người cưỡi trên lưng ngựa, lá cây quét qua hai bên, cảm giác như thể đang lặn ngụp giữa một biển lá cây màu lục sẫm.

Jack đi đầu, tay trái cầm cương ngựa, tay phải đặt trên thắt lưng da, ngón út áp vào khấu súng lục ổ xoay đã láp đầy đạn. An Long Nhi đi đoạn hậu, hai mắt nửa khép nửa mở ngồi trên lưng ngựa, vận dụng toàn bộ giác quan, tỉ mỉ cảm nhận môi trường xung quanh.

Một quả tùng từ trên ngọn cây cao rơi xuống, vừa khéo trúng đầu con ngựa An Long Nhi đang cưỡi, con ngựa cũng không có cảm giác gì, chỉ lác lắc đầu, phì một hơi ra hai lỗ mũi, tiếp tục theo đội ngũ chạy nước kiệu trên con đường nhỏ. Nhưng đối với một nhà huyền học, thế giới này không có gì là ngẫu nhiên cả, tất cả đều có nhân, tất cả đều có quả, bên trong tất nhiên có quan hệ logic. Đối với những người khác nhau, điểm khác chỉ là có người hiểu được, có người không hiểu được.

An Long Nhi bấm đốt ngón tay tính một quẻ. Giải quẻ ra được tượng Thiên lôi kích thủy, lôi là quẻ Chấn, ý chỉ hành động, thủy là quẻ Khảm, ý chỉ cạm bẫy và đạo tặc, quẻ này rõ ràng chỉ ra rằng đoàn người ngựa của bọn họ đang đi giữa khu vực nguy hiểm có đạo tặc hoành hành. Cậu lớn tiếng nói với những người đi trước: “Anh Jack, Thanh Viễn thúc thúc, cẩn thận phía trước có sơn tặc mai phục.”

An Thanh Viễn khen ngợi: “Long Nhi giỏi thật đấy, chuyện này mà cũng biết à? Giờ ở Quảng Tây sơn tặc hoành hành, đoàn luyện nhan nhản khắp nơi, chứ không được bình an như Vân Nam đâu. Vì lũ lụt và nạn châu chấu khiến rất nhiều người chết đói, triều đình cũng chẳng lo những chuyện này, vài năm nay liên tiếp có nông dân vào rừng làm cướp… ta và Jack đều có chuẩn bị rồi, cậu cứ yên tâm đi.”

An Long Nhi nghe An Thanh Viễn nói vậy thì cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn bổ sung một câu: “Có thể sơn tặc ở ngay phía trước, cần phải hết sức cẩn thận.” Cậu còn chưa nói dứt lời, Jack đi đầu đã ghìm cương ngựa lại, lớn tiếng quát: “Dừng! Có mai phục!” Con Đại Hoa Bối ngồi trong cái sọt đeo trên lưng ngựa lập tức sủa hoáng cả lên.

Trải qua nhiều năm kiếm ăn trên lưng ngựa, Jack sớm đã đạt đến trình độ người ngựa hợp nhất, tay anh vẫn luôn ghìm cương trong trạng thái nửa nới lỏng nửa siết chặt, khi một chân con ngựa đạp vào khoảng không, anh lập tức cảm nhận được chính giữa con đường phía trước là một cạm bẫy, nếu ngựa rơi xuống đó, hậu quả nhất định khó mà tưởng tượng.

Con đường phía trước bị vó ngựa giẫm phải lập tức sụt xuống, trước mặt Jack xuất hiện một cái hố lớn rộng chừng năm thước, bên dưới trải đầy chông nhọn tua tủa chĩa lên trên. Nếu người rơi xuống đó, vô số chông tre nhọn hoắt sẽ đâm khắp thân thể trong nháy mắt, không chết ngay được, nhưng còn đau đớn bội phần, sống không bằng chết.

Jack kéo giật đầu ngựa, con ngựa hí vang rồi cứ thế giơ hai chân trước đạp vào khoảng không, chân sau lùi lại mấy bước, An Thanh Viễn ở phía sau không kịp ghìm ngựa, đâm sầm vào Jack. Có điều, bọn họ đều không rảnh mà tính toán mấy chuyện này, những người có súng trên tay đều lập tức mở chốt an toàn, ai không có súng cũng đưa tay rút binh khí tùy thân ra.

Lúc này, trong cánh rừng rậm hai bên đường tua tủa chĩa ra vô số mũi giáo dài, nhầm vào từng người trong bọn từ bốn phương tám hướng. Những mũi giáo này dùng tre làm cán, mũi chỉ là thép mảnh dài chừng mấy lóng tay, tiết kiệm nguyên vật liệu đến cực điểm, chế tác cũng hết sức thô mộc giản đơn, có điều, cả bọn đều có thể nhìn ra, nếu bị chúng đâm vào thân thể, bất luận là ai cũng sẽ lập tức mất mạng.

Trước mặt bọn họ không thấy có người, chỉ thấy rất nhiều giáo tre chĩa về phía mình mà không đâm tới, Jack mặc kệ những mũi giáo đang đâm vào các vị trí khác trên cơ thể, chỉ nám lấy cán cây giáo tre đang trỏ vào tim mình kéo giật ra phía sau, khấu súng lục trên tay chĩa thẳng về phía người cầm giáo. Bị Jack kéo ra khỏi tán cây là một phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi đen đúa, mình mặc áo chẽn vải thô, quần xắn lên tới đầu gối, dưới chân không mang giày, cặp mắt trợn trừng giận dữ nhìn khẩu súng Tây, hai tay vẫn nắm chặt lấy cán giáo toan giật lại từ tay Jack. Bà ta vừa xuất hiện, liền lớn tiếng gào lên the thé: “Giết bọn chúng! Giết hết bọn chúng!”

Hai bên đường đồng thanh vang lên tiếng hò hét váng trời, toàn bộ số giáo tre cùng lúc từ hai mé đâm vào khoảng giữa con đường, chỉ cần nhích thêm vài đốt ngón tay nữa, những người ngồi trên ngựa lập tức sẽ bỏ mạng tại chỗ. Lục Kiều Kiều nghe thanh thế này, thầm tính toán ở hai bên đường phải có trên trăm người, chỉ dùng đao thương súng ống mà muốn cứu mình cứu người trong một chớp mắt ngắn ngủi là điều bất khả. Cô lập tức nhét súng vào thắt lưng, hai tay giơ cao quá đầu, nhanh chóng móc hai ngón tay út vào nhau, hai ngón giữa cùng lúc chỉ lên trời, kết thành Song lôi quyết; cô vừa bắt đầu niệm mật chú, liền cảm thấy bên cạnh có một luồng gió lướt qua, thì ra An Long Nhi đi sau cùng đã rút đao xuất kích.

Thân hình An Long Nhi đã không thể dùng chữ nhanh để hình dung nữa, cậu từ cuối đoàn lướt lên đầu đoàn, khoảng cách năm sáu trượng, nhưng còn nhanh hơn cả mũi giáo của đám sơn tặc đâm tới có vài đốt ngón tay, những chỗ cậu phóng qua, cán giáo bằng tre dày đặc như rừng đều gãy lìa, tiếng lách cách giòn tan liên miên không dứt, nghe như ngón tay đang lướt nhanh trên phím mộc cầm vậy.

Cậu xông thẳng tới bên phải Jack, một đao cuối cùng đã chặt gãy mấy cây giáo đâm tới mé phải anh. cả đoàn người ngựa đều được giải trừ uy hiếp phía bên phải, ai nấy đều hiểu rõ, động tác tiếp theo chính là lăn khỏi lưng ngựa sang phải, rút binh khí ra ứng chiến.

Chỉ riêng Lục Kiều Kiều là không lăn người xuống ngựa, hai chân cô giậm vào bàn đạp nhảy sang bên phải, từ trên cao niệm chú lanh lảnh: “Hỏa cấp như luật lệnh, sát!” Mé bên trái đoàn người ngựa cùng lúc vang lên tiếng sấm, một tia chớp màu đỏ máu tựa như con rắn lửa đột ngột hiện ra, đánh vào khu vực bên trái đoàn người ngựa. Mảng rừng cây bên trái con đường nhỏ tức thì bùng lên một ngọn lửa lớn, tia chớp chạy tới đâu, cành lá rụng lả tả xuống đất tới đó, bọn sơn tặc nấp trong rừng có tên bị lửa thiêu bỏng, cũng có tên bị sấm sét đánh trúng, nhất thời kêu gào thảm thiết bỏ chạy tứ tán, cả lũ ngựa cũng lồng lên toan thoát khỏi nơi khủng khiếp như địa ngục A Tỳ này.

Lục Kiều Kiều vừa đáp xuống đất, liền nghe thấy tiếng súng của Jack và An Thanh Viễn vang lên, An Long Nhi đã xông tới phía sau lưng bảo vệ cho cô.

Lục Kiều Kiều nhanh chóng kéo hai con ngựa xoay người lại nhìn, chỉ thấy Sái Nguyệt cũng giống cô, đang giữ cương mấy con ngựa không cho chúng bỏ chạy, An Long Nhi đã cần quét mảng rừng bên phải thành một khoảng đất trống, giữa khoảng đất có mười mấy người bị thương đang kêu la thảm thiết bỏ chạy, xung quanh là hơn trăm người khác đã lộ mặt. Lục Kiều Kiều rút súng lục ở thắt lưng ra, quỳ một chân dưới đất, khống chế tình hình mé bên trái, Cố Tư Văn tay cầm trường thương, cùng An Long Nhi tạo thành thế ỷ giốc bảo vệ bọn họ, còn Jack và An Thanh Viễn thì giương súng chỉ vào mười mấy người đang đứng chặn phía trước con đường nhỏ.

Cây cung của A Đồ cách cách đã kéo căng, trên dây cung cùng lúc đặt ba mũi tên, trước mặt cô nàng có một thiếu niên bị đao chém vào bụng, cậu ta vừa bịt vết thương, vừa nhanh chóng bò về phía đám sơn tặc. Một người đàn ông chân trần cầm giáo tre gầm lên xông về phía Cố Tư Văn, một phụ nữ nhìn có vẻ là mẹ của gã thiếu niên kia vội vã vứt bỏ cây giáo trên tay, chạy ra khỏi đám người toan kéo gã ta về.

A Đồ cách cách chưa từng trông thấy ánh mắt nào hung hãn tàn bạo đến vậy, cô nhìn người đàn ông xông tới trước mặt Cố Tư Văn, một giáo gạt phăng ngọn giáo gần nhất; sống đao của An Long Nhi trượt theo mé dưới cán thương của Cố Tư Văn đập vào cổ tay người đàn ông; bàn tay A Đồ cách cách khẽ rung, một mũi tên liền bắn vọt tới vai đối phương.

Người đàn ông chân tràn bị sống đao đánh trúng, cây giáo tre lập tức rơi xuống đất, tiếp đó, mũi tên của A Đồ cách cách lại găm thẳng vào vai khiến y đau đớn ngã ngửa ra sau.

Đám sơn tặc tức thì bừng bừng phẫn nộ, bất chấp tất cả giương cán giáo tre đã không còn mũi giáo xông về phía bọn họ. A Đồ cách cách nhanh chóng lắp mũi tên thứ hai, lần này cô không nhắm vào vai nữa, tên vừa rời cung liền cắm sâu vào giữa hai lông mày của một người đàn bà trung tuổi, cùng lúc ấy, mũi tên thứ ba cũng đã căng trên dây cung…

Những sơn tặc xuất hiện trước mặt cô, có nam có nữ, có người già và cả thiếu niên, đàn ông và thiếu niên dù bị thương hay không, cũng đều cầm gậy tre chán trước mặt phụ nữ và người già bảo vệ họ, nhìn cách bảo vệ và cứu viện lẫn nhau ấy, có thể thấy rất nhiều người là thành viên trong cùng một gia đình. Mặt mũi bọn họ trông hết sức bình thường, nhưng chênh lệch tuổi tác và thân phận lại lớn như vậy, đến nỗi khiến A Đồ cách cách không dám tin đây là một nhóm sơn tặc. Điểm chung duy nhất của họ chính là ánh mắt hung hãn, gương mặt gầy gò đói khát. Có thể nói, chỉ cần bọn họ buông gậy gộc trên tay xuống, nơi này chính là một buổi tụ tập lớn của dân làng. Cô nghe thấy Cố Tư Văn đang khản giọng hét lên với mình: “Đừng bán tên nữa! Đừng đánh nữa! Chạy mau!” Ngón tay cứng đờ của A Đồ cách cách kẹp lấy mũi tên, dây cung đã kéo căng nhưng không bán ra. Đôi mắt cô ngập trong lệ nóng, mở to mà không nhìn rõ người và cảnh vật, chỉ lờ mờ thấy Cố Tư Văn đang quét ngang cây trường thương ngăn đám sơn tặc lại, lưỡi đao của An Long Nhi rít lên lanh lảnh chặt gãy rất nhiều gậy tre, sau lưng vang lên một loạt tiếng súng.

Tiếng gào khóc chìm trong tiếng súng vang động cả núi rừng, A Đồ cách cách được một cánh tay to lớn kéo lên, nằm vát ngang trên lưng ngựa của An Thanh Viễn, mơ mơ hồ hồ chạy một mạch mười mấy dặm đường. Họ chạy từ trên núi xuống cánh đồng hoang bên dưới, ngựa không dừng vó đi thẳng một mạch tới huyện thành Bình Nam.

Trong khách điếm, A Đồ cách cách ngồi trên mép giường, nhìn Sái Nguyệt và Lục Kiều Kiều bằng cặp mắt đỏ lựng, mắt hai người còn lại cũng đều sưng húp lên, không ai có thể bình tĩnh được trong thời điểm này. Sái Nguyệt đi tới bên cạnh A Đồ cách cách, kéo tay cô nàng, A Đồ cách cách lấy tay bưng mặt, cúi gằm đầu xuống hỏi:

“Bọn họ là ai?”

Lục Kiều Kiều đáp bằng giọng hờ hững: “Là cướp.”

Sái Nguyệt cúi đầu khẽ nói: “Những năm đói kém mất mùa, cả làng đều không có gì ăn, vậy là tất cả người làng đều vào rừng làm cướp… những thôn làng gần thành Quảng Châu cũng từng trải qua cảnh này rồi.”

A Đồ cách cách nghẹn ngào bật khóc: “Năm nào triều đình cũng phát bạc phát lương cứu tế thiên tai, cha ta mỗi năm đều phải áp tải và phân phát số tiền bạc lương thực này, bọn họ có cơm ăn rồi, đâu cần phải làm giặc cướp nữa?”

Sái Nguyệt buông tay A Đồ cách cách ra, cúi đầu khẽ nói: “Làng chúng ta chưa bao giờ nhận được tiền bạc lương thực cứu tế, người làng đều chết sạch, bỏ đi sạch cả rồi…”

Lục Kiều Kiều cũng đi tới bên cạnh A Đồ cách cách, nói: “Tiền bạc lương thực ấy toàn bộ đều bị quan lại từ trên xuống dưới cắt xén tham ô, kể cả còn một chút rơi vãi vào tay dân làng thì cũng chẳng đủ sống, vừa nãy cô cũng thấy rồi đó, có cơm ăn ai lại muốn đi làm cướp cơ chứ…”

“Bọn họ không phải cướp, toàn là đàn bà với trẻ con mà!” A Đồ cách cách dồn sức lí nhí rặn ra được một câu, sau đó cúi gầm đầu, nước mắt không ngừng nhỏ xuống nền đất, cô nhắm chặt mắt lại, giũ mạnh hai tay mấy cái tựa hồ muốn vấy sạch máu dính trên tay đi. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa hỏi: “Cố Tư Văn đâu?!” Không đợi Lục Kiều Kiều trả lời, A Đồ cách cách đã lao sang phòng bên cạnh.

Cửa phòng không khóa, A Đồ cách cách chạy ùa vào, vừa khéo trông thấy An Long Nhi đang băng bó vết thương trên cánh tay cho Cố Tư Văn. Cố Tư Văn giơ chân khều khều con Đại Hoa Bối đang lượn qua lượn lại dưới đất, cần nhằn: “Con chó ngu này lần trước ở cửa nhà ta thì kêu như heo bị chọc tiết, vậy mà hôm nay có mấy trăm người mai phục thì chẳng sủa tiếng nào, đúng là đồ bỏ đi.”

An Long Nhi nói: “Thực tế là chỉ có khoảng trăm người gì đó thôi, không đến mấy trăm người.”

“Ta không nói đến nhân số, Long thiếu gia à, ý ta nói, đây là con chó ngu.” Cố Tư Văn vừa xoa vai vừa nói.

An Long Nhi đáp: “Có thể là do bọn họ không có sát khí.”

Jack lau sạch khẩu súng của mình, lắp đầy đạn rồi giắt vào thắt lưng, đoạn nói với Cố Tư Văn: “Cũng có thể là do những người đó suốt thời gian dài không ăn thịt, lại sống ở trong rừng, mùi vị trên người đã hòa lẫn với rừng cây, lúc mai phục lại không hề nhúc nhích, nên con Đại Hoa Bối không ngửi được mà cũng không nghe thấy được, chậc, bạn gái của cậu đến tìm kìa…”

Cố Tư Văn ngẩng đầu lên, liền trông thấy A Đồ cách cách đỏ hoe mắt đứng ngoài cửa. Cô nàng thấy Cố Tư Văn nhìn mình, tức thì chạy mấy bước đến trước mặt cậu ta, phồng mang trợn mắt tát cho một cái vào mặt, tuy chỉ đánh nhẹ, nhưng tiếng lại rất vang.

“Cô lại đánh ta!” Cố Tư Văn ôm mặt kinh ngạc nhìn A Đồ cách cách. A Đồ cách cách tát một cái xong, lại lập tức giơ tay lên, nhưng mãi vẫn không đánh xuống. Cố Tư Văn chụp lấy cánh tay ấy, cô nàng liền thuận đà gục đầu vào ngực cậu mà khóc nấc lên.

A Đồ cách cách khóc rấm rứt, nghẹn ngào khẽ nói: “Ta sợ quá…”

Cố Tư Văn hoang mang nhìn An Long Nhi cùng hai ông anh Jack và An Thanh Viễn: “Cô sợ cái gì? ở đây toàn là những người đành ông thiện chiến nhất mà.”

An Thanh Viễn vẫn ngồi cạnh bàn lau chùi khẩu súng trường kỵ binh kiểu mới có chạm khắc hoa văn tinh xảo, anh và Jack nghe Cố Tư Văn nói vậy liền bật cười thành tiếng. An Thanh Viễn nói: “Người ta sợ cậu bị thương, lại sợ cậu không bảo vệ cô nàng… có phải không cách cách?”

A Đồ cách cách hất tay Cố Tư Văn ra, cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ ngước mát lườm mấy gã đàn ông một cái, dấu môi quay ngoắt đầu lúc cúc chạy ra phía cửa. Vừa khéo đúng lúc Sái Nguyệt đi tới, cô liếc mắt nhìn An Long Nhi một cái, thấy An Long Nhi vẫn khỏe như rồng như hổ, ngoài vết sẹo có từ trước ở mặt, trên người không có vết thương nào mới, liền không nói không rằng, đỡ lấy vai A Đồ cách cách dẫn về phòng Lục Kiều Kiều.

Hồi lâu sau, trong phòng của đám đàn ông rộ lên một trận cười lớn.

Dứt trận cười, An Long Nhi nói: “Đám sơn tặc vừa nãy chác chắn là nông dân ở thôn làng nào đấy, vì mất mùa nên cả làng vào rừng làm thảo khấu, nhưng các người có phát hiện không, mấy chục hộ gia đình đó đàn ông đàn bà người già trẻ em, loại người nào cũng có, chỉ là không có các cô gái trẻ thôi…”

An Long Nhi nói vậy lại khiến cả bọn cười ồ lên một trận nữa, Cố Tư Văn nói với Jack: “Nếu có các cô gái trẻ xông ra cướp bóc, Long thiếu gia đây hẳn là sẽ không rút đao chém người ta, mà lập tức móc hết tiền bạc trong người ra phân phát, rồi hẹn người ta buổi tối đi xem kịch nữa, ha ha ha…”

Cả bọn cười chán chê xong, An Thanh Viễn nói: “Long Nhi mấy năm nay tu luyện ở núi Long Hổ, không ra ngoài nên không biết thế đạo ngày nay, thường thì khi người ta nghèo đến kiệt cùng, cũng không đi ăn cướp ngay đâu, trước tiên là phải bán vợ dợ con đa…”

“Văn thiếu gia có nói, đầu tiên là bán vợ.” An Long Nhi gật đầu tiếp lời.

“Đúng, sau đó là bán con…” An Thanh Viễn mở cửa sổ nhìn xuống con phố lớn bên dưới, anh đặt khấu súng trường trên tay xuống, tới đứng cạnh cửa sổ nói: “Nhà nông nếu vẫn còn một hơi thở thì đều không nỡ bán con trai đi, con trai là để truyền tông nối giống, sau này có sức khỏe cũng có thể xuống ruộng làm đồng, con trai là sinh kế trong nhà nên không thể bán, vì vậy chỉ có thể bán con gái, bán vợ xong là đến lượt bán con gái. Mọi người nhìn bên dưới kia kìa…”

Mấy người đi tới cửa sổ, cùng An Thanh Viễn nhìn xuống dưới lầu, bên dưới là con phố lớn của huyện thành Bình Nam, thoáng nhìn qua thì thấy trên phố đầy người qua kẻ lại, nhưng có đến một nửa là ăn mày quần áo rách rưới tay cầm gậy đánh chó. Đám ăn mày có kẻ nằm, có người ngồi, có kẻ chạy vạy xin ăn, cũng có kẻ chỉ còn thoi thóp.

Nhìn từ đầu phố đến cuối phố, có bảy tám cô gái trẻ đứng ở những đầu ngõ khác nhau cám cỏ trên đầu rao bán, đủ cả từ tám tuổi mười tuổi đến ngoài hai mươi, có người đi cùng đàn ông, có lẽ là mấy gã bán vợ; có người một mình dựa vào tường, chỉ cắm trên đầu một nhành cỏ, biểu thị ai có hứng thú thì qua mà trả giá; còn có một thiếu nữ chừng mười tám mười chín, quần áo rách rưới nhất đang đuổi theo từng người đàn ông ăn mặc có vẻ sạch sẽ trên đường, không ngừng quỳ xuống trước mặt từng người một cầu xin: “Dần tôi về nhà đi ông chủ, tôi không cần tiền, chỉ cần có cơm ăn là được… chuyện gì tôi cũng làm, tôi không cần tiền…”

An Long Nhi nhìn mà hai hàng lông mày nhăn tít lại, mọi người đều lặng im không nói gì. Dưới lầu là cửa lớn của khách điếm, bên cạnh có một đám người đang quây kín, ở giữa là một cô gái chừng mười bảy mười tám đang quỳ, dùng một miếng đá vôi viết chữ trên mặt đường bằng đá xanh, nét chữ thanh tú, xem chừng cũng đã đi học được mấy năm.

Jack vẫn chưa đọc được nhiều chữ tiếng Trung, bèn quay sang hỏi An Long Nhi: “Cô ấy đang viết cái gì vậy? Đọc cho anh nghe được không?”

An Long Nhi chầm chậm đọc lên:

“Lang thang khắp chốn ncn phố thị Cắm cỏ bán mình lệ chửa khô Mở miệng chào mời không ngượng mặt Lão gia xin nghe tôi một lời Có thiện nhân nào thương thân này Nô nguyện theo ngài không cần tiền Thu làm thê thiếp nô tình nguyện Dấu cho chỉ nhận làm a hoàn Ban ngày nô dâng trà đun nước Tối đến cùng ngài chung giường chăn Dù nhận làm thiếp cũng cam lòng Phòng ba phòng bốn cũng chảng chê Mỗi ngày chỉ cần hai bát cháo Không cơm không rau cũng mừng rồi Rao từ sáng sớm đến tối mịt Khắp phố không người đáp nửa câu…”

Cố Tư Văn lắc đầu nói: “Chậc, lại là không cần tiền?”

Jack cũng cảm khái vạn phần nói: “Biết chữ mà còn không cần lấy tiền… ủa, đó là ai thế?” Anh vừa dứt lời, lập tức trỏ hai cô gái quấn khăn đỏ đang chen vào giữa đám người.

Một trong hai cô có thân hình cao lớn khác thường, mũi cao mắt phượng, mặt trắng như thoa phấn, vận áo ngán tay hai màu đen trắng, trên vai đeo một cái giỏ tre phủ vải, eo chít thắt lưng, đầu quấn một chiếc khăn đỏ trông rất nổi bật, dù là tướng mạo hay cách ăn mặc đều khiến người ta nhìn một lần là không thể nào quên. Cô gái ấy chính là Hồng Tuyên Kiều, khách xem phong thủy sộp nhất thiên hạ mà Lục Kiều Kiều nhận ba năm trước. Cô đã dùng một vạn lạng vàng ròng để mua lấy long huyệt thiên tử Tiềm long thôn kim ở đỉnh Phù Dung, tỉnh Quảng Đông mà Lục Kiều Kiều điểm ra. Nhờ Lục Kiều Kiều và đám bằng hữu liều mạng tương trợ, Hồng Tuyên Kiều đã đột phá được trùng trùng ngăn trở của phủ Quốc sư, táng thành công thi hài của phụ thân vào trong thần huyệt dưới đáy hồ, có điều, cô cũng mới trả một nghìn lạng bạc trắng làm tiền đặt cọc.

Jack hét lên với cô gái: “Kiều! Kiều!”

Cửa sổ phòng Lục Kiều Kiều bật mở đánh “binh” một tiếng, Lục Kiều Kiều thò đầu ra hỏi: “Anh gọi cái gì thế?”

Jack xua tay nói: “Không phải gọi em, em nhìn bên dưới kìa, Hồng Tuyên Kiều kìa!” Nói rồi Jack ra sức hướng xuống dưới vẫy tay. Hồng Tuyên Kiều cũng ngẩng đầu nhìn lên tàng hai khách điếm, thấy Lục Kiều Kiều và Jack đều đang nhiệt liệt vẫy tay với mình, cũng kích động giơ cả hai tay lên vẫy chào họ, nhưng lại không có ý lên lầu gặp mặt ngay, mà chỉ chỉ tay vào cô gái đang quỳ dưới đất, vạch một vòng tròn, đại khái nói ở đây có việc cần làm trước, xong xuôi rồi sẽ nói chuyện kỹ hơn.

Nhưng Lục Kiều Kiều không đợi được nữa, lập tức mở cửa chạy xuống dưới nhà, Jack và An Long Nhi cũng theo xuống, gia nhập vào đám người quây quanh cô gái đang bán mình. Mấy người còn lại không quen biết Hồng Tuyên Kiều đều nhổm người ra cửa sổ xem náo nhiệt.

Hồng Tuyên Kiều thấy mấy người bạn cũ đều đã chen tới bên cạnh mình, liền đưa tay lên miệng, ra hiệu cho mọi người yên lặng, rồi ngồi thụp xuống hỏi cô gái thân hình mảnh khảnh kia: “Cô tên là gì?”

“Tôi tên Uyển Nhi.” Giọng Uyển Nhi rất nhỏ, khản đặc vì đã từng gào thét đến rã họng.

“Tại sao cô phải bán thân?”

“Người nhà đều đã chết cả rồi…”

Hồng Tuyên Kiều tỉ mỉ quan sát gương mặt cô gái, hai mắt sưng đỏ, nhưng tròng mắt trong sáng, xem ra là vì khóc quá nhiều; hàm răng cô đều như hạt bắp, tai cũng không có cáu ghét, ngoại trừ mặt mũi vàng vọt gầy gò, sức khỏe xem chừng vẫn còn rất tốt. Hồng Tuyên Kiều lại hỏi: “Người nhà cô vì sao mà chết?”

“Cha tôi là người làm sổ sách, mấy năm trước đi sang vùng khác thu nợ vẫn chưa thấy về, nghe nói là bị cường đạo giết mất rồi… Sau mấy năm lũ lụt liên tiếp, mẹ và ông bà nội tôi đều chết đói, em trai thì theo người ta nhập vào đoàn luyện không về, tôi… tôi không có cơm ăn… tôi đói lắm…”

“Bài thơ này là do cô tự viết à?”

“Vâng, cha tôi từng dạy chữ cho tôi.” Giọng Uyển Nhi càng lúc càng yếu ớt, cô rũ người phục xuống đất, hai mắt thẫn thờ, nửa khép nửa mở.

Hồng Tuyên Kiều lại hỏi: “Cô bán thân mà không cần tiền?”

Uyển Nhi khẽ chớp chớp mắt, tỏ ý khẳng định.

Hồng Tuyên Kiều nói: “Nếu cô chỉ cần có cơm ăn thì có thể theo ta, ta là Hồng Tuyên Kiều của Nữ tử Tuyên đạo hội, cô gia nhập hội tuyên đạo thì không cần phải làm tỳ thiếp cho ai, ta sẽ giao việc cho cô làm, có điều chỉ có cơm ăn, có nơi ở, chứ không có tiền công, cô có sẵn lòng không?”

Uyển Nhi dịch chuyển thân hình, đang định khấu đầu lạy Hồng Tuyên Kiều, nhưng dập đầu xuống rồi không sao nhấc lên nổi nữa, Hồng Tuyên Kiều giơ tay lay lay người cô, phát hiện Uyển Nhi đã hôn mê bất tỉnh.

Lục Kiều Kiều thấy vậy, lập tức bảo Jack bồng Uyển Nhi lên tầng hai khách điếm. Cô gái đi cùng Hồng Tuyên Kiều tên là Hồ cửu Muội, thành thạo dẫn Sái Nguyệt và A Đồ cách cách đưa Uyển Nhi đi lau mặt lau người, sau khi cứu cô tỉnh dậy, lại đút cháo cho ăn và hỏi han thêm tình hình.

Sau khi sắp xếp cho Uyển Nhi xong xuôi, Hồng Tuyên Kiều để Hồ cửu Muội lại phòng Lục Kiều Kiều trông nom Uyển Nhi nghỉ ngơi, rồi cùng cả bọn sang phòng Jack trò chuyện.

Sau khi làm quen với mọi người, cô nhanh chóng nhận ra mấy người này đều là bạn bè có thể tín nhiệm được, liền không hề ngại ngần bàn luận chuyện chôn hài cốt cha mình xuống Thiên tử long huyệt trên đỉnh Phù Dung ba năm trước. Cố Tư Văn, Sái Nguyệt và A Đồ cách cách đến giờ mới biết thì ra mấy năm nay An Long Nhi đã trải qua nhiều chuyện ly kỳ lắt léo như vậy, nghe mà kinh tâm động phách, muốn dừng cũng không được, cảm thấy so với An Long Nhi, bản thân mình coi như đã sống uổng mấy năm, chỉ hận năm xưa không được Lục Kiều Kiều mua về để trải qua những mạo hiểm như trong truyện truyền kỳ ấy.

Cố Tư Văn bừng bừng phẫn nộ quay sang nhìn Lục Kiều Kiều, làm bộ đau đớn thốt lên: “Chị Kiều, em vừa gặp chị đã đem lòng cảm mến, khâm phục sát đất, nhưng giờ em thực sự hơi hơi hận chị rồi đó. Tại sao năm đó chị mua Long thiếu gia mà không mua em cơ chứ? Em cao hơn hắn, lại còn thông minh hơn… nếu không thì, có thể mua cả em nữa, hai bọn em có thể cùng giúp chị làm việc cơ mà!”

Lục Kiều Kiều hờ hững nói: “Văn thiếu gia à, muốn làm một thầy phong thủy trước tiên phải nghiêm trang và trầm ổn, mấy năm trước, trông cậu có vẻ bộp chộp hơn Long Nhi..!”

Sái Nguyệt lập tức gật đầu: “Chị Kiều đúng là có mát nhìn người, cậu ta rất là bộp chộp đấy.”

“Giờ thì khác rồi, Văn thiếu gia đã thành bậc trượng phu trí dũng song toàn, là một người đàn ông rất đáng tin cậy đó.” Lục Kiều Kiều cười cười khen ngợi Cố Tư Văn, khiến cậu ta cũng lấy làm vui vẻ, sau đó cô quay sang hỏi Hồng Tuyên Kiều: “Chị Kiều, sau đó sao chị lại đến Quảng Tây thế?”

Hồng Tuyên Kiều nhấp một ngụm trà, ánh mắt và nét mặt đều trở nên nặng nề, cô chỉ thản nhiên thuật lại bằng mấy lời ván tát, nhưng trước mắt mọi người lại trải ra một bức tranh được vẽ nên bởi máu và lửa.

Ba năm trước, Lục Kiều Kiều giúp Hồng Tuyên Kiều chôn đầu của Hồng Quốc Du lão gia xuống long huyệt, mấy tháng sau, thôn Quan Tài Phô liền bị hơn nghìn quân Thanh vây ráp trên quy mô lớn, hầu hết người trong thôn đều bị giết, những người thoát được nếu không phải võ công cao cường, thì cũng là vừa khéo có việc rời làng ra ngoài nên thoát được kiếp nạn. Nhà cửa trong thôn toàn bộ đều bị thiêu hủy, san phẳng, sau làn đó thỉnh thoảng lại có quân đội trở lại đuổi giết những kẻ lang thang không chịu rời khỏi vùng đất hoang phế ấy. Năm đó, sau khi mở đường máu thoát khỏi trùng vây, Hồng Tuyên Kiều và một đám chị em trong hội Tuyên đạo lập tức chạy đến gia nhập vào Thượng Đế hội do anh trai cô là Hồng Tú Toàn thành lập ở Quảng Tây.

Lục Kiều Kiều nghe xong cũng trầm ngâm không nói, một cái long huyệt thiên tử đã dẫn đến họa diệt thôn, làm chết mấy trăm người, sau này phải chăng sẽ còn nhiều người nữa phải chết vì chuyện này? Cô đắm chìm vào hồi ức năm xưa, đột nhiên sực nhớ ra một người, liền hỏi Hồng Tuyên Kiều:

“Lâm Phượng Tường thì sao, anh ấy cũng đến đây rồi à?”

Nói tới Lâm Phượng Tường, gương mặt Hồng Tuyên Kiều lập tức nở một nụ cười: “Bấy giờ chính là anh ấy bảo vệ chúng tôi xông ra khỏi vòng vây, sau khi cùng tới Quảng Tây, anh ấy vẫn luôn ở lại Thượng Đế hội, kể cả hai năm anh trai tôi váng mặt, anh ấy cũng vẫn ở…”

“Anh ấy cũng ở đây với chị phải không, hì hì.” Nghe Lục Kiều Kiều trêu chọc đầy ẩn ý, Hồng Tuyên Kiều cũng nhoẻn miệng cười hạnh phúc rồi né tránh chủ đề này, đoạn tiếp tục nói:

“Khi đó Phùng Vân Sơn, một người bạn của anh trai tôi yêu cầu tôi tìm thầy phong thủy để bày cục, sau này nghe nói cha tôi đã được hạ táng ổn thỏa anh ấy rất cao hứng, ngược lại anh trai tôi thì có vẻ chẳng để tâm cho lắm. Phải rồi, Kiều Kiều, Phùng Vân Sơn cũng tinh thông thuật số giống như cô vậy, anh ấy xem tướng đoán mệnh đều rất chuẩn, chính vì anh ấy tính ra anh trai tôi có mạng làm hoàng đế, nên mới dốc toàn lực ra ủng hộ anh tôi làm viêc lớn đó…”

Jack nghe vậy thì lấy làm tò mò: “Người tin theo Thượng Đế cũng biết bói toán cơ à?”

“Huyền học của Trung Quốc và Thượng Đế có gì mà không thể hòa hợp chứ?” Lục Kiều Kiều hỏi Jack.

Jack còn chưa trả lời, Hồng Tuyên Kiều đã nói: “Đúng thế, Thượng Đế hội cấm chỉ việc chiêm tinh bói toán, thờ cúng thần tiên ma quái, nhưng Phùng đại ca rất tuân thủ Mười điều răn, không thờ cúng tượng thần, mà huyền học cũng không phải thứ lực lượng tà quái của quỷ thần gì cả, anh Jack cứ coi như đấy là kiến thức Thượng Đế dạy cho chúng ta là được, trong Kinh Thánh chẳng phải cũng có nhắc đến Tiên Tri đấy sao? Trong Thượng Đế hội chúng tôi, ngoài Tiên Tri ra, Thiên Phụ và Thiên Huynh cũng hạ phàm nói chuyện với chúng tôi nữa đó.”

“Thiên Phụ của các người cũng hạ phàm?” Jack kinh ngạc trợn mắt há hốc miệng, suýt chút nữa thì ngã lăn khỏi ghế, nhưng Hồng Tuyên Kiều lại nói: “Có gì lạ đâu, hai ngàn năm trước, Thiên Huynh Jesus cũng hạ phàm nên chúng ta mới biết đến ngài ấy chứ.”

Jack nhất thời tắc tị không nói được gì, Hồng Tuyên Kiều lại tiếp lời: “Về sau Phùng đại ca bị triều đình Đại Thanh bắt giam, anh tôi phải đến Quảng Châu chạy vạy cứu anh ấy ra, đi một mạch hai năm liền, trong khoảng thời gian này, Phượng Tường luôn ở đây.”

Lục Kiều Kiều cười cười nói: “Hì hì, đã gọi người ta là Phượng Tường rồi kia kìa, giờ anh ấy cũng là một cánh tay của Thượng Đế hội rồi đúng không?”

Hồng Tuyên Kiều lắc đầu nói: “Phùng đại ca và chúng tôi đều là người Quảng Đông, lại bị triều đình truy nã, không tiện ra mặt ở Quảng Tây, vì vậy chúng tôi có hai người bản xứ ra mặt chủ trì đại cục, một người tên là Dương Tú Thanh, một người tên là Tiêu Triều Quý, bọn họ đều rất lợi hại, Thiên Phụ và Thiên Huynh đều mượn thân thể họ để hạ phàm truyền thánh dụ đó.”

Cô lại kéo tay Lục Kiều Kiều nói: “Có điều Phượng Tường và Phùng đại ca đều ở gần đây, cô nhất định phải làm quen với Phùng đại ca, anh ấy và cô chắc chắn sẽ rất hợp chuyện đó. Phải rồi, Lý Tiểu Văn, cô ẩy…”

Lục Kiều Kiều chợt bấu chặt vào lòng bàn tay Hồng Tuyên Kiều, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô, Hồng Tuyên Kiều là cô gái tâm tư tinh tế, lập tức ngậm miệng lại không nói nữa.

Jack rất thính tai, vừa nghe thấy ba chữ Lý Tiểu Văn, lập tức truy hỏi: “Lý Tiểu Văn sao rồi? Giờ cô ấy có khỏe không?”