Trong thời gian nầy chúng tôi không được phép rời bịnh viện mặc dù mọi người đã khá hơn, bớt ho và những cơn co thắt ở lồng ngực giảm nhiều. Kỹ sư Quang không dấu nổi lo lắng. Nổi lo mà chỉ mình tôi biết.
- Hoàng Nam, nếu chúng ta không về nhà được,tất cả là lỗi của chú. Khi máy móc phục hồi,họ không khó khăn gì khám phá ra chuyện chúng ta đột nhập vào phòng hiệu chỉnh.
-.Chắc phải có ai đó điều khiển những người máy ï.Một phe phái nào đó chăng?
- Như ở trái đất …
- Tương tự như vậy. Có thể họ cần những người máy làm hậu thuẩn..
Tôi sợ hải:
- Nếu họ nghi chúng ta âm mưu kết bè phái,chắc họ không để yên chúng ta..
- Có thể..Vì vậy chú nghĩ..hay là mình báo cáo hết những gì mình biết cho họ.
- Nhưng nếu họ không tin mình …Với lại,trong những người máy được giải thoát có thầy Sít Ma, cô Thần Mã..và các thầy cô khác..Cháu không muốn họ bị trừng phạt..
Tôi rã rời.. Tôi đã vi phạm nguyên tắc chia sẻ thông tin,để bây giờ di họa cho mọi người. Đau cả thể xác lẫn tinh thần,tôi chẳng biết mình phải làm gì nữa.
Một tuần lễ trôi qua. Triệu My phải săn sóc bốn người chúng tôi nên cô khá vất vả. Những người máy phục vụ lúng túng vụng về, còn những bác sĩ người máy sinh học thì lạnh lùng.Triệu My gầy xộp đi.Ngày nào cô cũng thông báo cho chúng tôi những tin tức nghe được qua màn hình không gian. Trong bệnh viện, không có truyền hình. Hội đồng tối cao vẫn chưa tìm ra nguyên nhân của cuộc náo động lạ lùng ấy. Một giả thuyết đưa ra, những người máy sinh học chưa thật hoàn hảo,các nơ ron thần kinh sau nhiều năm đã già cổi tạo nên những lỗi. Trong một thế giới mà mọi lệnh đều được thực thi bởi những máy móc hoàn hảo,và nếu có sự cố thì nguyên nhân cũng rất dễ tìm thấy bởi những người máy thám tử, thì mọi việc đang diễn ra ở Đại Học An Pha là không thể tưởng tượng được.
Maida đến thăm chúng tôi. Cô kể chuyện laiï:
- Diman đến thăm cô Thần Mã. Họ đã nói chuyện với nhau rất lâu. Tớ hỏi cậu ấy nói chuyện gì với giáo sư,thì cậu ấy hỏi tớ một câu lảng xẹt.
Maida vung tay ra giả giọng Diman:
- Nếu có một người máy nói với cậu:" Hãy tựa đầu vào vai tôi..Nào, chịu khó một chút..Cố lên..đừng thất vọng … "thì cậu nghĩ sao? Tớ nói:" Có thể người máy đó chạm mạch.."
- Rồi cậu ấy bảo sao.
- Cậu ấy nói " Cậu sai rồi, đó là một người máy có trái tim con người.. Đúng là đồ điên..Cậu ấy vẫn to mồm,quan trọng hóa mọi vấn đề … À khi nào cậu xuất viện đấy.? Chúng tớ đã đi học lại …
Maida về rồi,tôi vẫn còn suy nghĩ những gì cô ấy nói. Diman đã lập lại câu nói mà tôi nghe được trong biển khói. Cô Thần Mã đã nói với anh ta. Một người máy có trái tim. Có lẽ cậu ấy đang sốc và hàm ơn một người máy cứu mạng mình. Không biết những buổi học sau, cậu ấy có khơi mào cho các bạn mình ngắt mạch loại bỏ các thầy cô khi không vừa ý không?
Thông báo thứ hai của Hội Đồng Tối cao loan báo những dữ liệu an ninh đang được phục hồi. Tin dữ làm tôi ăn ngủ không yên.Cảm giác nghẹt thở quay trở lại. Sự sợ hãi làm tôi suy sụp rất nhanh.Tôi luôn nằm mơ thấy ác mộng. Một đêm tỉnh giấc giữa cơn mơ,tôi nhìn thấy giáo sư Đại Nam ngồi bên cạnh mình. Thầy dùng khăn ướt tẩm mát trán tôi. Tấm khăn ướt khiến tôi nhớ đến mẹ.Bà lúc nào cũng trung thành với cách làm hạ sốt bằng khăn ướt,nhất định không dùng loại cao dán có tẩm aspyrine.
- Em sốt quá …
Tôi ứa nước mắt cầm tay thầy:
- Thầy, em có lỗi …
Và tôi nói hết. Mục đích của tôi và kỹ sư Quang là tốt, nhưng khi lên kế hoạch thực hiện, tôi đã không trung thực với những thành viên khác. Tôi đã để cho ước muốn cá nhân thắng thế,bởi biết nếu đưa ra bàn bạc, nhất định thầy Đại Nam với tư cách trưởng đoàn sẽ chẳng chấp nhận. Bây giờ thì tôi hiểu, dù có năng lượng vĩnh cửu, chúng tôi cũng không thể kiếm tìm được con đường trở về và mãi mãi con tàu cũng chỉ là một quan tài lang thang trong không gian tối tăm của vũ trụ mà thôi.
Thầy Đại Nam trầm ngâm vuốt tóc tôi,giọng thầy dịu dàng:
- Thầy cũng có lỗi đã không thông báo tin tức kịp thời cho kỹ sư Quang và các con. Thầy sợ mọi người sớm hy vọng rồi sẽ thất vọng. Đã có những nhà thông thái hứa giúp chúng ta như Giáo sư Song.
- Giáo sư người máy sinh học.?
- Chỉ có điều công việc đang tiến triển thì giáo sư được lệnh phải nghiên cứu hiệu chỉnh một số các giáo viên không đáp ứng được nhu cầu của các sinh viên. Giáo sư Song không muốn làm điều đó.
- Thưa thầy tại sao?
- Có hai nguyên do:thứ nhất ông đang nghiên cứu về chiều thứ tư trong vũ trụ. Thứ hai,đã có những người máy sinh học không chấp nhận,và đây là điều lạ lùng,người máy sinh học không muốn bị áp đặt. Và lạ lùng hơn nữa,giáo sư Song, người máy sinh học cao cấp nhất đã bị thuyết phục bởi những giáo sư người máy kia.
Cánh cửa phòng kỹ sư Quang mở ra. Chú ấy thức giấc và chắc chắn đã nghe rõ mọi chuyện. Phía bên kia,Tự Lực cũng xuất hiện.
- Xin lỗi giáo sư..Có phải chính giáo sư Song đã giải thoát cho các người máy chờ hiệu chỉnh?
- Tôi nghĩ là như vậy.
Kỹ sư Quang nói tiếp:
- Và để làm được chuyện đó,chính họ gây nên sự cố vừa rồi. Kết quả, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm khi dữ liệu an ninh được phục hồi.
- Sẽ chẳng ai phục hồi được gì hết. Họ sẽ phải xóa hết thôi. Tôi tin chắc như vậy.
Vẻ mặt kỹ sư Quang tươi lên và lòng tôi như trút được gánh nặng nghìn cân.
- Tôi xin lỗi. Chỉ vì tôi cảm thấy quá bế tắc. Tôi không chịu được khi nghĩ mình sẽ sống trọn đời ở hành tinh nầy.
- Chúng ta không gặp may mắn. Nhưng người xưa có nói tái ông mất ngựa mà. Tuy nhiên điều tôi quan tâm là không hiểu tại sao những người máy sinh học lại vượt qua những quy luật của máy móc.
- Họ đã có tư duy,có cảm xúc.
- Tất cả đều được lập trình mà …
Giáo sư Đại Nam trầm ngâm hồi lâu rồi nói,giọng không chắc chắn lắm:
- Nếu trường tư duy bị ảnh hưởng bởi một cảm nhận mới, hoặc bị kích thích bởi những cảm xúc quá sâu sắc,thì về nguyên tắc,có thể sản sinh ra những xung điện bí ẩn làm thay đổi cách tư duy cũ đã được lập trình …
Kỹ sư Quang nói tiếp:
- Những nhà chế tạo người máy đều mong ước điều đó.Nhưng thực tế ù là không thể,100% không thể. Chỉ có con người mới có sự giao thoa giữa lý trí và trái tim.
Tôi rùng mình khi nhớ lại những điều Maida đã kể cho tôi nghe. "Đó là một người máy có trái tim con người " …Tôi buột miệng:
- Có thể lắm..
Và tôi kể lại những gì Maida đã nói với tôi..Giáo sư Đại Nam gật gù,trong khi kỹ sư Quang trợn mắt nghe và Tự Lực để cho trí tưởng tượng bay bỗng. Khi tôi vừa dứt lời,Tự Lực nói:
- Điều đó thực thơ mộng,nhưng không hiểu tai họa gì sẽ xảy đến đây. Nếu con người An Pha khám phá ra chuyện này, họ sẽ tiêu diệt những người máy ngay, còn nếu người máy thắng thế họ sẽ nắm quyền cai quản hành tinh nầy. Và họ có thể tốt hơn khi trái tim họ chưa loạn nhịp..còn họ có thể rất khủng khiếp,nếu trái tim của họ hướng theo cái ác …
Tôi bực mình la lên:
- Cậu tưởng tượng nhiều đấy. Ngưng cái giọng đe dọa ấy đi nhé..
Giáo sư Đại Nam cười nhẹ. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ nói to:
- Lại thêm một buổi sáng trên An Pha. Thầy đang cố tìm xem nguyên do nào khiến trái tim người máy gần với con người như vậy. Thầy vẫn tin chỉ có điều tốt mới tạo được những dao động tình cảm. Cái ác không bao giờ mở được cánh cửa tâm hồn.
Giáo sư đứng lên, vung tay,hít thở không khí trong lành.
- Chậm lắm,hôm nay,chúng ta sẽ được ra viện. Thầy chắc chắn như vậy
Không thể tin được. Đón chúng tôi trước cổâng bệnh viện là một chiếc xe tự hành mười chỗ ngồi. Giáo sư Song đã ngồi trên đó và ngước đôi mắt xám trong veo nhìn chúng tôi.
- Chúc mừng các bạn khỏe mạnh trở về.
Miệng ông tủm tỉm cười với ánh mắt tinh quái lướt lên tôi và kỹ sư Quang.
Gần một năm trời sống trên An Pha, tôi chưa từng thấy buổi sáng nào đẹp như hôm nay. Hai mặt trời rực rỡ chiếu ánh nắng ấm áp. Gió hây hây.Không khí như được lọc tỏa mùi hương cỏ cây dìu dịu. Triều My đến trễ.Cô chỉ kịp nhào vô xe là chiếc xe đã lướt đi chầm chậm. Chúng tôi ngạc nhiên,chưa bao giờ tôi thấy một chiếc xe tự hành nào chạy chậm như thế này. Giáo sư Song giải thích:
- Chỉ có bên ngoài là hiện đại,còn phần máy vận hành là đồ cổ,cách đây một ngàn năm. Tôi thường ra vào phòng hiệu chỉnh,nên cố giữ lại một cái …
Rồi ông khoát tay ra phía ngoài:
-Đểå tận hưởng hết vẻ đẹp của thiên nhiên vào những hôm đẹp trời.
Đến lượt giáo sư Đại Nam ngơ ngác. Nhưng chỉ một phút thôi,rồi ông có một hành động quen thuộc mà đã lâu lắm từ khi hội nhập với An Pha tôi không nhìn thấy: giáo sư choàng tay qua vai giáo sư Song như hai người bạn chí thân.
Một buổi sáng tuyệt vời. Quả là như vậy. Tôi đã thoát khỏi gánh nặng của lo âu và hối hận.Chúng tôi xuống xe vào nhà chờ đợi buổi tiệc mà Triệu My cam đoan là rất quốc hồn quốc túy.
Tự Lực dụi mắt năm lần trước khi ngồi vào bàn ăn. Không phải băng chuyền mà là bàn ăn hẳn hòi, có chả giò nóng hổi,canh chua và nồi cơm gạo mới thơm lừng, còn thêm một bình hoa hồng cắm rất khéo.
- Trời ơi,tớ cứ ngỡ mình đang ở nhà..
Giáo sư Đại Nam ngâm nga một bài thơ cổ:
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt,
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà …" ( thơ của Phạm đình Quang )
Một tiếng động cực mạnh vang lên với tàn âm kéo dài ì ầm như một trận động đất. Giáo sư Song đứng bật dậy. Trong lúc chúng tôi còn ngỡ ngàng nhìn thì hàng chục máy bay tự hành mi ni đồng loạt đáp xuống sân. Những người máy bảo vệ nhanh chóng lập thành hàng rào bao vây ngôi nhà của chúng tôi. Hai người mặc com lê màu xám bạc đọc lệnh bắt. Kỹ sư Quang bước lui ra phía sau nhưng bàn tay của giáo sư Đại Nam giữ ông lại. "…Hội đồng tối cao quyết định đưa Giáo sư Tiến sỉ Song trở về phòng hiệu chỉnh chờ lệnh. Khuyến cáo giáo sư Đại Nam và các thành viên của ông không được tiếp xúc với các giáo sư Đại Học cho tới khi có lệnh mới "
Té ra là họ bắt giáo sư Song. Chắc hẳn Hội Đồng tối cao đã lần ra dấu vết những kẽ gây nên sự rối loạn. Giáo sư Song im lặng. Ông bước tới mà không quay nhìn chúng tôi. Qua cửa kiếng, tôi thấy một trong hai người đi kèm đưa tay lên, tức khăùc cái đầu của giáo sư cứng đờ,bất động.
Ngay buổi tối hôm đó,một phiên tòa xét xử được truyền hình. Giáo sư Song là một người máy sinh học nổi tiếng của An Pha đã đành, nhưng không phải vì thế mà họ đem ông ra xét xử. Nếu vì nghi ngờ,Hội đồng chỉ cần hiệu chỉnh lại mà thôi. Vậy thì tại sao lại bày ra cái trò xét xử công khai.? Tất cả chúng tôi ngồi tại chỗ để chờ theo dõi phiên tòa.
-Tại sao đưa ra xét xử? Ai đã cung cấp thông tin cho Hội đồng tối cao?…
Câu hỏi của Tự Lực rơi vào khoảng không.Giáo sư Đại Nam bưng tách trà nóng lên,bỗng ông đặt mạnh tách xuống mặt bàn đứng dậy:
-Không được rồi.Chúng ta phải đến chỗ Hội Đồng tối cao ngay..Phải cứu giáo sư Song. Chúng ta đi bằng xe của giáo sư Song. Kỹ sư Quang biết điều khiển chớ.?
Chiếc xe đi theo một nhịp điệu chậm rải.Màn hình vô tuyến đang phát bản tin vũ trụ.
- Thưa thầy,làm sao chúng ta có thể cứu giáo sư Song được?
Giáo sư Đại Nam trầm ngâm.Vầng trán cao đầy những vết nhăn. Mặt trời thứ hai cũng đã khuất sau chân trời. Oâng nói rõ ràng khúc chiết:
- Giáo sư Song là một người máy thiên tài khoa học.Muốn xóa sổ giáo sư Song,phải có lý do thuyết phục những kỹ sư,cha đẻ của loại người máy nầy..
Chúng tôi may mắn chiếm được một góc tuy hơi khuất nhưng khá gần bàn tuyên án. Hội đồng tối cao gồm 3 thành viên ngồi trên ghế xét xử,những bộ quần áo màu huyết dụ khoác lên mình họ rộng thùng thình. Phía bên phải Hội đồng tối cao,tách riêng về một phía,ba người mặc đồng phục màu đất ngồi trầm ngâm. Kỹ sư Quang cho biết đó là các kỹ sư trưởng công trình chế tạo người máy sinh học.Bên dưới,trên hàng ghế dự khán,tôi nhìn thấy một số gương mặt quen thuộc của các sinh viên trường Đại Học, trong đó có Maida,Dimma và cả Diman. Họ không nhìn thấy chúng tôi vì ai cũng chăm chú nhìn vào cánh cửa hông bằng thép,nơi đó vừa xuất hiện toán người máy bảo vệ. Theo sau họ là giáo sư Song và 15 giáo sư người máy. Tự Lực kêu nhỏ:
- Giáo sư Thần Mã, giáo sư Sít Ma …. Cả giáo sư Comma phòng nghiên cứu khí hiếm …Ông ấy là chúa tiếu lâm …
Bản cáo trạng dài vỏn vẹn hai trang giấy, nêu lên những khuyết điểm của nhóm người máy sinh học VD 5944 và VD 5945. Những người máy này đang có dấu hiệu đi chệch chương trình cài đặt, gây nên một số sự cố quan trọng trong khu vực,có thể dẫn đến những hậu quả không lường trước được, Việc hiệu chỉnh những bộ não của loại người máy nầy đòi hỏi nhiều công sức mà không đảm bảo được kết quả như ý muốn, đơn giản bởi người ta không thể biết được những tương tác do các chất kích thích tự tạo trong quá trình giao tiếp sẽ tác động ngược lên bộ não người máy nầy có hoàn hảo như ý muốn không. Vừa qua, đã có sự cố phát sinh đột ngột bởi hành động sai lệch của những người máy nầy. …..
Để đề phòng những hành động tương tự trong tương lai, Hội đồng tối cao sẽ tham vấn công khai các kỹ sư chế tạo ra họ, hầu có được một quyết định đứng đắn đối với những tài sản quý của quốc gia ….
Giáo sư Đại Nam lẩm bẩm:
- Họ đưa những người máy nầy ra và xử theo cái cách của người chủ tìm cách giải quyết tài sản của mình.
Tôi nói với kỹ sư Quang:
-Lẽ ra họ nên làm theo cách của chúng ta,những rô bốt không nên có dáng người.
Kỹ sư Quang lắc đầu:
- Họ cấu tạo được phần bên trong quá giống con người.Họ có nhiều tham vọng và cả sự tự tin nữa …
Các kỹ sư chế tạo bắt đầu phân tích,tìm hiểu vấn đề. Họ loay hoay,tranh cải với nhau rất lâu mà vẫn chưa tìm ra được ý kiến chung. Giáo sư Đại Nam đột ngột tiến lên phía trước,ông đứng dịch một chút về bên phải,gần như đối diện với các kỹ sư chế tạo,trước mặt đám đông,nhưng không tách xa người dự khán để các người máy bảo vệ không thể ngăn cản. Ông nói to,giọng vang vang,rắn rỏi:
- Tại sao quý ngài định đoạt số phận của những người này mà không thèm hỏi đến họ một câu? Quý ngài muốn tìm hiểu những thay đổi,những diễn biến lạ lùng trong những người này,vậy tại sao lại không hỏi chính họ. Họ là những giáo sư Tiến sĩ, đã giảng dạy cho các sinh viên, và có những người trong quý vị đây cũng từng là học trò của họ, như vậy họ có đủ tư cách để trả lời những câu hỏi của quý vị cơ mà...
Một kỹ sư ngơ ngác nhìn giáo sư Đại Nam, ông ta ấp úng:
- Nhưng họ là cổ máy,chỉ là những rô bốt..thông minh thôi …
- Không, họ có dáng dấp của con người. Quý vị đã chẳng muốn chế tạo một bản sao hoàn hảo của con người đấy ư? Tôi nghĩ đây không còn là việc chế tạo một bộ máy mà cao hơn,quý vị muốn sáng tác một tác phẩm vĩ đại nhất trong vũ trụ,một người máy con người.Trong thâm tâm quý vị đây,hẳn đã không có lần quý vị muốn mặc cho tác phẩm của quý vị một linh hồn,một linh hồn giống hệt linh hồn mà quý vị ao ước. Có đúng vậy không?
Cả khán phòng xôn xao. Giáo sư Song nhìn giáo sư Đại Nam, môi ông nở một nụ cười. Các kỹ sư nhìn nhau,trao đổi, rồi sau đó họ đứng lên xin Hội đồng tối cao được thẩm vấn những người máy sinh học.
Giáo sư Thần Mã là người đầu tiên. Không hiểu sao tôi có cảm giác bà buồn rầu,tiều tụy và thất vọng cùng cực. Bờ vai sịu xuống,ánh mắt mờ đục,đôi môi mím lại,bước đi thờ ơ.Đó là hình ảnh của một con người bất đắc chí,không muốn sống nữa.
-Mã số,tên họ?
-Thần Mã VD5944.
-Nghề nghiệp,nơi công tác.?
-Theo chương trình.
-Môn giảng dạy?
-Theo chương trình.
Khán phòng xôn xao,nhất là khu sinh viên.Đó không phải là giáo sư Thần Mã mà họ biết. Cách trả lời của bà rất lạ lùng,hoặc bà không muốn đối thoại hoặc bộ não của bà đã chệch choạc
-Sau những hành động không có trong chương trình.Bà muốn nói gì?
-Tôi không muốn tồn tại trong cỏi đời nầy nữa.
Khán phòng lặng thinh như tờ. Hội Đồng tối cao trợn mắt kinh ngạc.Các kỹ sư chồm hẳn về phía trước. Câu trả lời bất ngờ hoàn toàn không có trong chương trình cài đặt dù chỉ là trong ý nghĩ của những người chế tạo người máy sinh học.
Giáo sư Sít Ma bước ra đỡ thân hình bà Thần Mã đang muốn quỵ xuống. Ông ngẩng cao đầu nói ;
- Chúng tôi rất sợ hãi.Không ai xem chúng tôi là những người thầy.
Một kỹ sư rên rĩ:
- Chết tiệt.Tại sao tôi lại thêm vào chương trình phần phân tích về nghề nghiệp. Tôi chỉ muốn làm họ người hơn khi biết công việc của mình làm là lớn lao và đáng trân trọng.
Giáo sư Song bước ra:
- Nhưng ngược lại, các ông đâu cài đặt vào bộ não con người của các ông ý nghĩ tôn trọng và quý mến cái nghề mà các ông nói là lớn lao và đáng quý đó. Vì vậy,bọn họ,những công dân tương lai của An Pha đã thẳng tay trừng trị thầy cô giáo của mình khi họ bị phật ý. Họ xem chúng tôi như một bộ máy vận hành đơn giản.Họ đâu biết quý những bộ não mà bao ngàn năm qua,con người phải đổ mồ hôi, vắt tim vắt óc mới sáng tạo được.
Đã có một thời gian rất dài,chúng tôi chấp nhận như một thực tế,và vì một trong những quy luật của người máy là phục tùng. Chúng tôi hầu như không biết đến thế nào là cảm giác được tôn trọng. Phần tư duy mà các ông lập trình cho chúng tôi chưa bao giờ được xử dụng. Nhưng hôm nay điều đó đã được khơi dậy bởi năm con người kia,những người không thuộc An Pha.Họ dạy cho chúng tôi những "điều luật " ở thế giới của họ, về tình cảm thầy trò,về đạo lý làm người..Những điều đó khiến chúng tôi có cảm giác sung sướng lạ lùng.
Cô Thần Mã mệt nhọc lên tiếng:
- Tôi cảm thấy dễ chịu khi ở bên người trái đất.ï Từ đó, trái tim tôi đã biết đau đớn khi bị học sinh của mình khinh thị,dù tôi hoàn tất công việc của mình.
Một vị trong Hội Đồng tối cao to giọng:
- Vì vậy mà các ngươi muốn tàn phá An Pha.?
- Không..không phải vậy. Chúng tôi chỉ không muốn mình bị hiệu chỉnh.Đó là sự xúc phạm cuối cùng sau hàng loạt xúc phạm bởi học trò của chúng tôi..Chúng tôi sợ,quá sợ. Chúng tôi vẫn yêu An Pha, yêu học trò mình.
- Nói láo. Một người máy không thể yêu hay ghét. Đã có những trục trặc lớn trong bộ vi tử. Tôi đề nghị chúng ta phải hủy chúng trước khi chúng nẩy sinh ra những ý nghĩ nào khác có hại cho An Pha.
Khán phòng xôn xao. Giáo sư Song nói lớn,rõ ràng từng lời một:
- Nếu chúng tôi không được quyền nói điều mong ước của mình,chúng tôi chấp nhận sự phá hủy.Chúng tôi không muốn tồn tại như thế này …
Khán phòng lặng đi. Đã có tiếng thút thít của những người mau nước mắt.
Giáo sư Đại Nam tiến ra phía trước một bước.Ông la lên:
- Lẽ nào các ông cam tâm phá hủy một tuyệt tác như thế này, một robot có tính người hơn cả con người sao? Lỗi không phải ở họ mà là ở chính các ông. Các ông sáng chế ra một cổ máy quá hoàn hảo,nhưng chính cuộc sống thực tế đã tạo nên những cảm xúc cho người máy. Đó là sự thực, xung điện tạo nên những giao cảm tốt đẹp nếu xã hội tốt đẹp.Vì vậy chính An Pha phải thay đổi, phải sống tốt đẹp hơn,phải đối xử với nhau có tình hơn,nếu không, con người cũng có thể biến thành người máy..Đây không phải là vấn đề của riêng An Pha mà còn của trái đất nữa. Chúng tôi miệt mài tìm cách hoàn thiện con người hơn là hoàn thiện máy móc ….Chính vì quý vị phụ thuộc quá vào máy móc nên xã hội của quý vị buồn tẻ,đáng chán,khiến lớp trẻ cạn kiệt tình cảm,sống thực dụng,hời hợt …
Một người trẻ từ dưới khán phòng bước lên …Tôi buột miệng:
- Diman.Hắn muốn gì?
Diman đến bên những người máy sinh học, cậu ta kéo tay giáo sư Thần Mã tiến lên phía trước,không hướng lên Hội Đồng tối cao mà hướng mặt về phía dưới khán phòng. Vẫn cái giọng oang oang quen thuộc, Diman nói một mạch:
- Chắc các bạn không quên.Đây là giáo sư Thần Mã đã dạy cho chúng ta từ năm đầu tiên ở Đại Học. Ba năm ròng rã,giáo sư đã truyền hết những kiến thức có được cho chúng ta Vậy mà đổi lại, chúng ta đã làm gì? Chúng ta đã cư xử giống như cách mà chúng ta xài một máy hát, một xe tự hành,một cái máy chế biến thức ăn. Và còn hơn thế nữa, chúng ta đã sỉ nhục giáo sư ngay trước mặt những người lạ, những người đến từ ngoài An Pha.. Bởi vì chúng ta nghĩ bà là một robốt,không linh hồn,không cảm xúc.Thế nhưng khi tôi bị nạn, quỵ ngã trong đám cháy, chính bà đã cứu tôi, đã chìa đôi vai sắt thép ấy cho tôi tựa vào và động viên tôi bằng câu nói mà tôi nhớ mãi: "Ráng lên em..cố lên em..Hãy tựa vào tay tôi …Chúng ta sẽ thoát được mà …." Lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình cảm thầy trò thiêng liêng như thế nào. Xin các cô các thầy tha lỗi cho chúng em. Xin hãy tồn tại với chúng em và xin Hội Đồng đừng phá hủy những người máy có trái tim con người này …Chúng em rất cần thứ tình cảm như vậy …
Im lặng một giây rồi khán phòng vỗ tay vang dậy. Cô Thần Mã nắm chặc tay Diman, không nói được lời nào. Nước mắt chảy dài trên mắt Diman.Nhiều tiếng thút thít vang lên. Bên cạnh tôi,hương ngọc lan thơm ngát.