- Tớ yêu Triều My.Tớ sẽ chinh phục cô ấy. Hương ngọc lan của cậu chỉ làm cô ấy nhớ tới tớ vì tớ đưa cho cô ấy chiếc khăn mà.
Nói xong Tự Lực hóm hỉnh nheo mắt nhìn tôi cười.
Tôi không còn lòng dạ nào tranh cải với Tự Lực vì lòng tôi có chút lo lắng khi chú Quang không đá động gì đến vụ âm mưu đánh cắp trái tim vĩnh cửu.Tôi kéo kỹ sư Quang ra ngoài sân khi thầy Nam đã vào phòng và chôn chân vào bàn làm việc của mình.
- Chú Quang. Như vậy..vụ năng lượng vĩnh cửu đâu cần thiết?
Chú Quang thì thầm:
- Không được bép xép đấy. Chú cháu mình vẫn có chương trình riêng. Chú không tin vào Hội Đồng khoa học An Pha. Có thể họ sẽ không cho mình ra đi dù có khám phá ra sự tồn tại của cái lổ mọt quái ác kia. Mình phải có kế hoạch dự bị. Ngày mai,khi mọi người trên An Pha hướng về cuộc họp,chúng ta sẽ đến phòng chế tạo các bộ phận người máy sinh học.
Tôi thở ra như trút được gánh nặng. Ăn cắp một quả tim máy trong phòng chế tạo thì cũng chẳng có gì để tôi phải lo sợ. Vậy là lúc chú Quang nói,tôi cứ tưởng chú Quang sẽ giết một người máy để lấy tim của họ.Nghe giống như kẽ sát nhân. Ghê quá. Bây giờ thì tôi tán thành việc tìm kiếm năng lượng cho con tàu. Chú Quang quả là người lo xa.Vậy cũng tốt cho mọi người.
Trong tâm trạng vừa lo âu vừa hy vọng,tôi lóp ngóp hoài không ngủ được. Mặt trời thứ nhất vừa vượt khỏi chân trời,tôi đã có mặt ngoài vườn. Lần đầu tiên kể từ khi đến An Pha,tôi muốn tập thể dục. Tôi chạy một vòng quanh khu nhà nghĩ cho đến khi mồ hôi ướt cả chiếc áo ngoài mới trở về. Thầy Đại Nam đã đi khỏi nhà. Tự Lực cũng vậy, chỉ còn Triều My loay hoay với món mì xào.
- Chú Quang hỏi cậu đấy. Có chuyện gì vậy?
Tôi thoái thác:
- Chuyện gì đâu.
- Sáng nay cậu đi với mình nhé. Tớ muốn đến phòng thí nghiệm não nhân tạo.
- Tớ xin lỗi.Cậu đi một mình. Tớ đã có hẹn.
- Với Maida..? Cậu và cô ấy…đẹp đôi đấy ….
Tôi bối rối,cố tìm lời giải thích sự hiểu lầm tai hại đó mà không làm Triều My tự ái,nhưng Triều My đã đẩy đĩa mì còn đầy ra xa.
- Chán quá. Tớ đi đây.
Một ngày khởi đầu không vui. Tôi thầm giận mình quá vụng về.Nhìn dáng đi thanh thoát của cô,mái tóc đen dài như sóng lượn, đang xa dần,tim tôi như thắt lại.
Phòng chế tạo bộ phận các người máy sinh học của Đại Học An Pha nằm trên tầng năm của tòa nhà 12 tầng. Buổi báo cáo của giáo sư Song và giáo sư Đại Nam ở tầng 11 tòa nhà đối diện,trong cụm 5 tòa nhà sáng tạo của Đại Học quốc gia..
Kỹ sư Quang đợi tôi ở cầu thang trượt phòng khánh tiết. Qua cửa sổ,tôi nhìn thấy những chiếc máy bay tự hành mini chở các nhà bác học, các nhân vật trong Hội đồng tối cao lượn ngang qua rồi hạ xuống nhẹ nhàng ở ban công đón khách.
-Chú đã lên đây bao giờ chưa?
Kỹ sư Quang lắc đầu:
- Nhưng chú đã đọc sơ đồ trong tài liệu địa chính của thành phố.
- Ngộ nhỡ có người canh gác.
- Thì cũng chỉ là người máy.
Nụ cười của kỹ sư Quang khiến tôi yên bụng. Chú ấy là một chuyên gia trong lãnh vực nầy mà.
Hành lang của tầng năm vắng ngắt. Chúng tôi đi chậm rãi qua những cánh cửa đóng kín. Kỹ sư Quang dừng lại ở trước một cánh cửa lớn. Trên mặt cửa gắn một bức khắc họa con người trần truồng. Chú lấy ra một cái thẻ mỏng,áp và phần lỏm cạnh ổ khóa. Nút kiểm tra nhấp nháy rồi đổi sang màu xanh, cửa xịch mở. Một luồng khí lạnh thốc ra. Trước mặt tôi hằng hà những những hình nhân người máy bất động. Phải nói là một kho người máy đủ thời kỳ đang chờ hiệu chỉnh. Lồng ngực và hộp sọ mở rộng với trái tim và bộ não lồ lộ. Nhóm người máy sinh học chiếm một góc trong cùng có vách ngăn bằng kính. Từ ngoài nhìn vào trông họ giống như những con người đang bị tùng xẻo,tù đày. Căn phòng kính được bảo vệ bằng một mạng lưới tia hồng ngoại và những mắt thần. Chú Quang đã loại bỏ được con mắt thần,nhưng chú không thể loại bỏ được mạng lưới những tia hồng ngoại. Tôi tiến sát hơn một chút để nhìn những cổ máy tội nghiệp kia.Tôi suýt rú lên,không tin vào mắt mình. Tôi thấy thầy Sit Ma,cô Thần Mã.Không nhầm lẫn được màu mắt đó và gương mặt đó. Tại sao họ ở đây, chẳng phải họ đã đi đến An Pha 2? Nhưng đây là sự thực. Họ đang ở đó trần truồng và nhìn tôi buồn rầu. Tôi sực nhớ đến mục đích của chú Dũng. Chú sẽ lấy đi một trong những trái tim. Không, không thể. Đó không phải là đạo lý. Không suy nghĩ nhiều,tôi chạy lại bên chú Dũng hét lớn:
- Không,cháu không cho phép chú lấy đi sự sống của họ. Họ là thầy cô của cháu, của Triệu My, Tự Lực,của các học sinh An Pha. Họ là những người thầy …
Chú Dũng sửng sốt nhìn tôi, trân trối. Tôi nghẹn ngào nói:
- Cháu không cần phân biệt người máy hoặc con người. Cháu chỉ biết họ là thầy,là cô giáo.Họ có quyền được tôn trọng, được tồn tại và đải ngộ đúng mức sau khi đã cống hiến hết khả năng của mình. Chú Dũng, mình khác con người An Pha, mình là con người của trái đất mà …
- Cháu có chắc không?
Trước khi tôi kịp trả lời,mạng la de bảo vệ chợt tắt cùng lúc với đèn chiếu sáng. Chú Dũng quờ tay đụng vai tôi,giọng chú hốt hoảng:
-Có chuyện gì vậy?
Câu hỏi của chú chìm trong những tiếng động ầm ì bên ngoài. Từ bên ngoài,những bóng đen ùa vào. Tôi và chú Dũng chạy nháo nhào về phía hành lang thoát hiểm. Không một tiếng còi báo động, chỉ có những người máy phục vụ ngu ngơ bước ra khỏi đường trượt rồi thi nhau ngã dồn cục xuống khỏi các dãy lầu.
Lúc tôi và chú Dũng xuống đến sảnh khánh tiết, mọi thứ hầu như rối tinh lên. Có ai đó kêu to, trung tâm điều khiển nghẻn mạch và các nguồn dự phòng không hoạt động. Một đám khói bốc cao ở phía khu giảng đường phía tây.
- Cháy..cháy …
Tôi sực nhớ đến Tự Lực và Triều My đang ở phía đó. Hoảng sợ tôi kéo chú Dũng chạy thục mạng. Khói vẫn bốc lên từ trong một phòng thí nghiệm ở tầng một. Không một người máy cứu hỏa nào còn hoạt động. Hàng trăm người cuống quýt chạy quanh.Những con người hiện đại quá phụ thuộc vào máy móc đã bị máy móc phản bội. Họ đã không ngờ đến một sự cố mà những tưởng hàng trăm năm rồi không còn xảy ra được nữa: Mất nguồn năng lượng toàn diện. Giờ đây,họ bất lực kêu khóc trước một tai họa giống như con người ở những thế kỷ xa xưa.
Từ trên cửa sổ giảng đường lầu hai, bóng những sinh viên đang tuyệt vọng đập cửa kiếng, chạy nháo nhào. Cửa kiếng làm bằng chất liệu siêu bền, không vỡ và chịu lực đập cực mạnh.Không thể xử dụng những cửa thoát hiểm, họ cũng không thể chuyển động được những xe cứu hộ.Tất cả giống như những món đồ chơi trẻ con,vô dụng,trong khi khói vẫn bốc lên ngột ngạt với mùi hóa chất..
- Chú Quang ơi,làm gì đi chứ. Họ sẽ chết vì ngạt
Chú Quang hét to trả lời tôi:
- Chú không biết những gì đang bốc khói. Nguy hiểm lắm. Đành chờ đội cứu hộ thôi.
Một gương mặt thanh niên dán lên cửa kiếng,mắt mở to hoảng sợ,mồm há hốc như đang gào kêu cứu.
- Diman, lớp trưởng. Trời,hắn làm gì trên đó?.
Tôi kinh hoàng khi nghĩ trên đó không chỉ có Diman mà còn ø những học sinh khác. Tôi lắp bắp:
- Phải cứu họ..chú Dũng …..
- Chúng không xứng đáng …
Một giọng nói hằn hộc rít lên bên tai tôi. Tôi quay sang và kịp thấy một nhóm người với những bộ đồng phục quen thuộc Họ là những người máy sinh học. Tôi nhận ra ngay tức khắc bởi trong đó có mặt thầy Sit Ma và cô Thần Mã.
Có lẽ họ là những giáo viên đã thoát ra được căn phòng bảo vệ bằng la de. Họ đứng đó,lạnh lùng,vô cảm,bàng quang.
Chú Dũng nói nhanh:
- Có người giải thoát cho họ.. Nếu đây là âm mưu của những người máy, chú không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Chú lo lắm,mình phải tìm giáo sư ngay. ï.
Vừa nói chú Dũng vừa kéo tay tôi đi. Qua khỏi một khúc quanh tôi đã nhìn thấy thầy Nam và Tự Lực hớt hải chạy đến.
-.Sự cố hôm nay có bàn tay của những người máy sinh học.Tôi và Hoàng Nam đã nhìn thấy họ giải thoát cho các người máy đã bị đem đi hiệu chỉnh.
- Có nghĩa là anh và Nam đã đột nhập vào phòng cấm.?
Giáo sư nhìn thẳng vào mắt kỹ sư Quang,chú Quang ngượng nghịu tránh cái nhìn của giáo sư.chú nói nhanh:
- Nếu An Pha phát hiện tôi và Hoàng Nam có mặt ở đó,họ sẽ nghi chúng ta âm mưu và gây ra sự cố này. Họ sẽ bắt chúng ta và vĩnh viễn chúng ta không thể về nhà được. Chúng ta phải hành động sớm.
Giáo sư Đại Nam lắng nghe, nhưng ông không thể nghe trọn vẹn câu chuyện bởi ông bị sặc khói và cũng bởi tiếng huyên náo bên ngoài..Mọi người đều lo sợ. Không có một chiếc chuyên cơ chữa lửa tự động nào được điều tới. Không một người máy phục vụ nào có mặt. Giáo sư Đại Nam hạ giọng cương quyết:
- Trễ rồi.Chúng ta phải điều động việc cứu hộ thôi..Các em còn nhớ tới bài học cứu hộ trên tàu khi hệ thống tự động bị tê liệt không?
- Như người xưa chữa lửa.
Tự Lực lập cập trả lời.
Giáo sư Nam cởi áo khoác, nhanh chóng nhúng xuống hồ nước phun bên cạnh,trùm lên người,quấn khăn choàng sủng nước che mủi rồi chạy sộc vào đám khói. Chúng tôi làm theo.Có tiếng la to của một ai đó bên ngoài
-Hãy làm ơn cứu họ. Xin làm ơn ….
Bên trong tòa nhà,khói từ trên cầu thang thốc xuống. Giáo sư Đại Nam hét lên:
- Phải cứu ngay các học sinh.
Chúng tôi xộc vào đám khói,thận trọng bám vào tay vịn cầu thang để khỏi vấp phải các thảm trượt. Tất cả các căn phòng đều đóng kín cửa,nhưng chỉ có phòng thí nghiệm cửa trống hoát và khói từ trong đó tuông ra. Mùi hóa chất nặng nề khiến lồng ngực tôi thắt lại.Tôi ho sặc sụa,và những người khác cũng vậy.Nhưng nhờ những tiếng ho đó mà chúng tôi bám sát bên nhau lần lên được giảng đường lầu hai,nơi Diman và những bạn của hắn đang tuyệt vọng vì sợ.
Khói không những tràn xuống tầng trệt mà còn thốc lên tầng hai che mờ lối đi. Phản xạ,Tự Lực thao tác bấm máy mở cửa.Kỹ sư Quang hất tay Tự Lực, phóng mạnh vai vào.Cánh cửa vẫn im lặng trong khi tiếng ho sặc khói của giáo sư Đại Nam liên tục từng tràng dài. Giáo sư phải gập người xuống,quấn lại tấm khăn ướt lên mặt, nói ngắt quảng:
- Hãy tìm một vật gì cứng để phá cửa …
Tôi kêu lên:
- Chú Quang, cái cưa …
Chú Quang mừng rỡ lấy từ túi áo choàng cái cưa nhỏ,tháo bỏ một đầu nối và dùng lưỡi cưa đâm mạnh vào cánh cửa. Hình như bên trong các học sinh đã biết đến sự có mặt của chúng tôi. Họ đập cửa rầm rĩ.
Khói càng lúc càng dày mà chú Quang vẫn chưa thể xoi thủng một lỗ nhỏ trên cánh cửa để nhét lưỡi cưa vào. Cánh cửa được làm bằng một loại gỗ nhân tạo cứng chắc.đến mức chúng tôi không ngờ được. Tự Lực cướp cái cưa trên tay chú Quang rồi vội vàng xoi đục. Thời gian không chờ đợi chúng tôi, Chiếc khăn ướt bắt đầu khô. Khói ngấm vào khăn khiến chúng tôi liên tục bị ho sặc. Sự vội vã không được đền bù mà còn gây hại.Lưỡi cưa gảy ngang rồi mắc kẹt trong gỗ.
Chú Quang gục xuống nói trong cơn ho:
- Thưa giáo sư,không thể phá được cửa....
- Xin giáo sư hãy tránh ra.
Có tiếng người nói sau lưng chúng tôi,giọng nói quen thuộc mà tôi đã nghe gần một năm nay.
- Cô Thần Mã.
Đúng là cô Thần Mã và thầy Sít Ma. Tay họ cầm một cái khoan liên hợp quay tay,dùng cho các buổi du khảo trong rừng. Không nhiều lời, Thầy Sit Ma ấn cái khoan vào cánh cửa.
Trong chốc lát,thầy Sit Ma mở được một lối đi vào giảng đường, nhưng cũng là lối mở để khói tràn vào. Có khoảng gần mươi học sinh. Tất cả đều trong tình trạng đuối sức vì hơi khói xông vào,vì lo sợ hoảng loạn. Có người ngã ra bất tĩnh.Cả Diman,to lớn đến thế mà hắn cũng ngồi bệt dưới sàn,mắt đỏ gay,ôm ngực thở dốc.
Giáo sư Đại Nam la lớn:
- Những em nào còn khỏe,hãy ra cửa,theo cầu thang bộ chạy xuống. Chúng tôi sẽ dìu các em yếu theo sau. Dùng khăn tay,nhổ nước bọt cho ướt chỗ tiếp xúc với mũi.Nhanh lên.
Chúng tôi tản ra dìu những người không đi được. Kỹ sư Quang bế một học sinh đã bất tỉnh trong khi thầy Đại Nam phải khống chế một học sinh bị sốc đang la hét lẫn ho sù sụ. Chúng tôi nối đuôi nhau ra cửa. Diman là học sinh cuối cùng,bởi hắn to,khỏe nên ai cũng nghĩ hắn có thể phụ cô Thần Mã dìu một nữ sinh to béo,mập mạp đang gần như ngất xỉu.Nhưng mới đến chân cầu thang,Diman đã gục xuống,một cơn hen do bị dị ứng khói hóa chất khiến hắn không trụ nổi. Tôi nghe tiếng cô Thần Mã hét lên.Nhưng những người đi trước đã khuất trong màn khói. Tôi nán lại một chút. Tiếng cô Thần Mã ngọt ngào:
- Ráng lên em, chịu khó một chút thôi. Tựa vào vai cô..Vậy,vậy..chúng ta cùng đi nào..Cố lên …đừng để rơi cái khăn tay.
Rồi thôi,tôi không còn nghe tiếng cô nữa bởi cô nữ sinh tôi đang bế trên tay ho sặc sụa.Tôi phải đưa cô ta ra khỏi đây thật nhanh và cũng vì lồng ngực tôi rát bỏng vì khói.
Chúng tôi không ai còn đủ sức để có thể đứng vửng khi ra đến bên ngoài. Mọi người nằm lăn trên cỏ thở dốc.Gương mặt của giáo sư Đại Nam lấm lem bụi khói,nhưng môi ông đã nở được nụ cười. Chỉ có gương mặt đen nhẻm của kỹ sư Quang là hằn lên những nếp nhăn lo lắng. Các học sinh đã được bạn bè chăm sóc. Một số em chạy đến đưa cho chúng tôi những chiếc khăn ướt.
- Giáo sư Thần Mã đâu rồi?
Tôi nhỏm dậy nhìn quanh. Diman cũng không thấy. Có bóng người bò lê ở ngay cửa tòa nhà. Tôi và Tự Lực chạy vội đến. Đó là cô nữ sinh to béo. Còn giáo sư Thần Mã? Diman? Có dấu hiệu của lửa. Chất ngăn lửa bắt đầu hết tác dụng. Hơi nóng từ trong tòa nhà đã lan tỏa đến bên ngoài.
- Cô Thần Mã -Diman …còn bên trong.
Cô gái to mập chỉ nói được đến thế rồi ngất đi. Tôi cũng muốn ngất đi vì thông tin đó. Tại sao tôi đã không đứng lại để phụ giúp cô Thần Mã? Nổi lo lắng vì sự an nguy của cô khiến tôi cảm giác mình có lỗi khi chỉ biết lo cho bản thân. Có lẽ cô Thần Mã không thể dìu cả hai người cùng một lúc và cô phải chọn phương án trở lên cầu thang một lần nữa. Tự Lực lẩm bẩm sau một cơn ho:
- Chắc cô ấy tiêu rồi.Hệ thần kinh trung ương của người máy sẽ rối loạn với những thứ hóa chất chết tiệt này.
- Không..
Tôi kêu lên rồi chạy xộc vào trong đại sảnh đã dày bịt khói. Mắt tôi cay sè,không thể mở ra. Chiếc khăn bịt mủi tôi đã để rơi ngoài bãi cỏ nên giờ đây ngực tôi đau nhức vì khói và vì cố gắng để nín thở.Tôi đưa cánh tay dụi mắt. Nước từ trong ống tay áo khiến mắt tôi cảm thấy dễ chịu hơn.. Thì ra tôi vẫn còn mặc chiếc áo khoác tẩm nước. Tôi mừng rỡ cổi ngay cái áo quấn quanh cổ miệng Có tiếng động mạnh trên những bậc thang. Tôi lần tới được cái trụ vịn của chân cầu thang và lờ mờ ở đó có hai bóng người ngã sấp ngửa bên nhau.
- Cô Thần Mã.
Tôi kéo cô đứng dậy tựa vào trụ vịn. Khó khăn lắm tôi mới lôi được Diman đứng lên,choàng lên mặt anh ta tấm thân áo còn ướt nước. Tôi làm giá đỡ cho cả hai người.Cả ba chúng tôi chập choạng từng bước,cố thoát ra khỏi khu đại sảnh mà giờ đây to rộng như một sa mạc khói. Lửa bùng lên sau lưng tôi. Trượt chân ở bậc cấp, chúng tôi ngã nhào ra bên ngoài.Tôi nằm ngửa trên bãi cỏ,vừa kịp thấy hai mặt trời nhòe sáng rồi tất cả tối sầm lại.