Thương Hành Chu hỏi: "Tại sao lại là hắn?"
Từ Hữu Dung nói: "Bởi vì hắn sẽ trở thành tân quân."
Cuộc chiến này là do nàng cùng Dư Nhân liên thủ tạo ra, nếu như cuối cùng người thắng chính là Thương Hành Chu, Hoàng Đế tất nhiên phải đổi thành người khác.
Trần Lưu Vương chính là người thích hợp nhất, cũng là đối tượng mà Thương Hành Chu đã chọn lựa.
Thương Hành Chu không phủ nhận, bình tĩnh nói: "Không sai, trong các tử tôn của Thái Tông Bệ Hạ thì hắn là ưu tú nhất, mặc dù không bằng Bệ Hạ."
Từ Hữu Dung nói: "Ta rất muốn biết, ngươi đã hao tâm tốn huyết giáo dục Bệ Hạ hơn hai mươi năm, chẳng lẽ thật sự nỡ bỏ hay sao?"
Thương Hành Chu trầm mặc một lát, nói: "Nếu như Bệ Hạ thật sự đã bị ngươi thuyết phục, vậy thì đành phải bỏ."
Từ Hữu Dung nói: "Ngươi có nghĩ tới chuyện đêm đó ta vào cung chỉ là cố tình làm cho ngươi tin chuyện này hay không?"
Thương Hành Chu nói: "Bệ Hạ không hề viết thư gửi đến Lạc Dương."
Đã qua rất nhiều ngày, thời gian đã đủ để viết một phong thư chân tình thật ý.
Nhưng hắn vẫn không nhận được.
Từ Hữu Dung đã hiểu được ý của hắn.
Đây cũng vốn chính là kết quả nàng muốn nhìn thấy.
Cho nên Trần Lưu Vương nhất định phải chết.
Nếu như hắn chết, cho dù Thương Hành Chu thắng được cuộc chiến này, như vậy ai sẽ làm Hoàng Đế?
Các vương gia Trần gia đều có dã tâm của mình, tự nhiên sẽ đưa Nhân tộc vào trong hỗn loạn.
Cuộc chiến mà Thương Hành Chu mong muốn còn có ý nghĩa sao?
Rõ ràng là khí trời đầu xuân, gió lại hơi lạnh, không cảm thụ được một chút ấm áp nào.
Thiên Thư lăng cây xanh liên miên, bụi cây hai bên thần đạo tràn đầy tro bụi, nhìn có chút u ám.
Thương Hành Chu nhìn ra ngoài Thiên Thư lăng, nhìn mấy cột bụi mù nổi lên, biết huyền giáp trọng kỵ cần nửa canh giờ mới có thể chạy tới, vẻ mặt lại vẫn thong dong như cũ.
"Hắn là một thanh niên ưu tú, không dễ dàng chết như vậy."
"Ta từ lúc còn rất nhỏ đã quen biết hắn, ta biết hắn suy nghĩ vô cùng thận trọng, làm bất cứ chuyện gì cũng quen để cho mình đường lui."
"Không sai, hắn bây giờ còn thua xa Thái Tông Bệ Hạ, trong một vài thời khắc mấu chốt, thiếu hụt dũng khí để đối mặt với máu tươi."
Thương Hành Chu xoay người nhìn Từ Hữu Dung, nói: "Mà ngươi đã tìm ra đường lui của hắn rồi ư?"
Từ Hữu Dung nhẹ nhàng nói: "Không sai."
Làn gió thanh nhu xuyên qua đường phố, kiến trúc chất chứa đầy bụi bặm của lịch sử đã học được cách không hề động dung vì bất cứ đại sự nào.
Vương phủ hai bên Bình An đạo vô cùng u tĩnh, có lẽ bởi vì chủ nhân của bọn hắn đều đã tới Thiên Thư lăng.
Trần Lưu Vương không đi, ở lại, ngồi trong phòng khách của vương phủ, lẳng lặng uống trà.
Thân ảnh cao thủ trong vương phủ không ngừng hiện lên ở ngoài cửa sổ.
Trà trong chén sứ dần dần nguội lạnh, giống như ngón tay đang cầm chén trà của hắn.
Hắn nhẹ nhàng đem chén trà đặt lên trên bàn, không dễ phát giác mà nhìn dưới cửa một cái.
Mặt đất nơi đó được lát gạch màu xanh, trong đó có một mảnh gạch màu sắc bóng loáng hơn chút ít.
Đường lui cũng không phải cửa sau, ngược lại trong thời khắc này, cửa sau thường thường là chỗ nguy hiểm nhất.
Trần Lưu Vương sắp đặt đường lui cho mình, ngay ở phía dưới khối gạch đó, đó là một con đường thông tới Lạc Thủy.
Bắt đầu từ tiền triều, Bình An đạo chính là chỗ ở của giới quyền quý, các quý nhân quyến luyến quyền thế, sợ hãi có điều gì đó ngoài ý muốn, đã đào không biết bao nhiêu địa đạo.
Sau khi Chu Thông chấp chưởng Thanh Lại ty, lại lần nữa đào rất nhiều địa đạo.
Những con đường này dày đặc tựa như mạng nhện, ngoại trừ chính hắn, không có ai có thể hiểu rõ.
...
...
"Còn có Mạc Vũ."
Thương Hành Chu nói với Từ Hữu Dung: "Nếu nói vậy đường lui quả thật dễ dàng biến thành đường chết."
Từ Hữu Dung nói: "Đúng vậy, cho nên Trần Lưu Vương nhất định sẽ chết."
...
...
Ba năm trước, gió tuyết tràn ngập kinh đô, Trần Trường Sinh giết vào Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, Chu Thông trốn vào nhà tù dưới đất.
Trong lúc hắn nói chuyện cùng Tiết Hà, đã bị Chiết Tụ hạ độc.
Hắn khó nhọc từ lối đi dưới lòng đất chạy trốn tới chỗ ở trên Bình An đạo, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự đuổi giết của Chiết Tụ.
Nhưng thực sự làm cho hắn tuyệt vọng chính là nữ tử cung trang đẹp đẽ một mực chờ hắn ở bên ngoài chỗ ở.
Mạc Vũ biết mọi chuyện về hắn, vô luận là chỗ ở ở Bình An đạo, hay là các con đường phức tạp chí cực kia.
Hôm nay, giống như trước cũng có người ở đầu kia con đường chờ đợi Trần Lưu Vương.
Chờ Trần Lưu Vương là hai vị đạo cô.
Từ trong núi giả tại phủ Lâu Dương Vương đi xuống dưới, có một con đường vòng qua hướng tây.
Con đường trong vương phủ thông tới Lạc Thủy lại giao với con đường này.
Hai vị đạo cô đang khoanh chân ngồi ở chỗ giao.
Một vị đạo cô vẻ mặt yên lặng, nhìn như nhu nhược.
Một vị đạo cô lông mày nhướng cao, mắt chứa lôi đình.
Chính là hai vị sư thúc tổ bối phận cao nhất, cảnh giới cao nhất của Nam Khê trai, Hoài Nhân cùng Hoài Thứ.
...
...
"Ta vẫn muốn biết ngươi để cho Hoài Nhân cùng Hoài Thứ vào kinh, đính sắp xếp các nàng làm chuyện gì..."
Thương Hành Chu nhìn Từ Hữu Dung nói: "Thì ra là ở chỗ này."
Từ Hữu Dung thế mới biết, thì ra chuyện hai vị sư thúc vào kinh cũng không có thể giấu diếm được đối phương, nói: "Nếu đã buộc phải giết, tuyệt đối không thể sai sót."
Thương Hành Chu lắc đầu, nói: "Theo ta thấy trận giết chóc này chưa chắc đã thành công."
...
...
"Mời dùng trà."
Trần Lưu Vương cầm lên bình trà, rót đầy ba chén trà, sau đó khẽ đẩy về phía trước, lễ số rất đúng mực.
Trà trong chén của hắn đã nguội lạnh, nhưng trà trong ba chén này phải nóng, bởi vì ... chuyện này đại biểu cho tôn kính.
Ngồi đối diện là ba vị đạo nhân áo xanh, trong mắt tinh hoa nội liễm, nhìn như tầm thường, thỉnh thoảng ống tay áo khẽ nhúc nhích, lại có kiếm ý lăng nhiên toát ra, cho thấy cảnh giới bất phàm.
Nhất là vị lão đạo tóc trắng xoá kia, nhìn như đơn giản trầm mặc, lại làm cho người ta cảm giác sâu không lường được .
Chỉ có rất ít người biết, thời điểm Thương Hành Chu ở Quốc Giáo học viện tại kinh đô cùng với tránh đi Tây Trữ , Trường Xuân quan ở Lạc Dương đều là do vị lão đạo này chủ quản.
Trần Lưu Vương hôm nay mới biết điểm này, đồng thời phát hiện thì ra Đạo Tôn tính toán còn mạnh hơn so với mình tưởng tượng.
Có vị lão đạo nửa bước thần thánh này bên cạnh, cộng thêm hai vị đạo nhân khác của Trường Xuân quan, trong vương phủ còn có nhiều cao thủ như vậy, hắn đột nhiên cảm giác chính mình quá mức cẩn thận rồi.
Dĩ nhiên, nếu như Thiên Thư lăng bên kia thật sự xảy ra vấn đề, đối phương thật được thế, cũng vẫn phải đi .
Tầm mắt của Trần Lưu Vương lần nữa rơi vào khối gạch xanh dưới cửa.
...
...
"Ngươi đem người mạnh nhất sắp đặt ở bên cạnh Trần Lưu Vương, xem ra là thật sự coi trọng hắn."
Thương Hành Chu không nói tiếp, nhưng Từ Hữu Dung hiểu được ý tứ của hắn, lạnh nhạt nói: "Vậy thì hắn càng phải chết ."
Thương Hành Chu khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ, bởi vì vẻ mặt của Từ Hữu Dung không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn bình tĩnh như vậy.
Không phải là ra vẻ bình tĩnh, thế cục đến lúc này, bất kỳ thủ đoạn che giấu tâm tình nào đều đã không còn ý nghĩa, không cần thiết.
Từ Hữu Dung thật sự rất bình tĩnh.
Bởi vì nàng tin chắc, hôm nay Trần Lưu Vương nhất định sẽ chết.
...
...
So với sự an tĩnh trong vương phủ, đám cao thủ vẻ mặt cảnh giác nhìn chăm chú vào bốn phía, thỉnh thoảng biến chuyển phương vị, dưới chân không phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Ở vườn trồng trọt phía sau phòng khách, hai gã trận sư đang chuyên chú nhìn sa bàn, thời khắc chuẩn bị điều chỉnh thủ đoạn phòng ngự.
Một người áo xanh đứng dưới chân tường, rũ cụp hai vai, nửa khép đôi mắt, tựa như đã ngủ .
Người này nhìn rất là bình thường, trên đai lưng lỏng lẻo buộc một thanh kiếm rất phổ thông.
Nhưng người quen hắn đều biết, sở dĩ thanh kiếm kia buộc lỏng như thế, là để tiện cho rút kiếm, vai hắn rũ cụp như vậy, giống như trước cũng là để tiện cho rút kiếm.
Cái trước là thói quen hắn vẫn giữ sau khi xuất đạo, cái sau là hắn ở trong Tầm Dương thành gặp qua Vương Phá mới làm ra thay đổi.
Từ thế đứng đến hô hấp đến quần áo, toàn bộ chi tiết, cũng là để dễ dàng rút kiếm.
Cho nên ở trên thế giới này, hắn mới là người xuất kiếm nhanh nhất.