Bốn phía Thiên Thư lăng có một con sông chảy xiết vô cùng, tựa như con sông bảo vệ bên ngoài thành Lạc Dương vậy.
Song phương đứng cách nhau một phiến rừng thưa, nhưng thật ra đó là một chiếc cầu trên mặt sông, chẳng qua bởi vì mặt cầu quá rộng, hơn nữa quá dầy, rất khó bị người ta phát hiện.
Cấm chế đã tồn tại từ thời viễn cổ, để cho bốn phía Thiên Thư lăng khó có thể phi hành.
Vương Phá đứng ở chỗ này cảm giác như một người giữ quan ải, vạn quân cũng không thể vượt qua.
Vấn đề là đã có rất nhiều cường giả quân đội, thích khách Thiên Cơ các cùng đạo nhân Trường Xuân quan tiến vào Thiên Thư lăng.
Hắn còn đứng ở chỗ này làm gì?
Vương Phá nói: "Nếu như bọn họ xông lên, ta sẽ ra tay."
Đúng vậy, đây chính là đáp án.
Hắn đứng ở chỗ này, không phải là muốn bảo vệ Thiên Thư lăng, mà là để có thể tiến công bất cứ chỗ nào.
Nghe lời này, sắc mặt của các vương gia biến hóa, ánh mắt Trung Sơn Vương trở nên càng thêm âm trầm.
Tương Vương vẻ mặt đau khổ nói: "Thánh Nữ muốn báo thù cho mẫu hậu, chẳng lẽ ngươi cũng muốn theo nàng nổi điên ư?"
Vương Phá vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ tới hiện tại hắn còn gọi Thiên Hải Thánh Hậu là mẫu hậu.
Tương Vương biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nói: "Ta không phải ruột thịt của mẫu hậu, nhưng cuối cùng vẫn là con của nàng. Năm đó theo Đạo Tôn vào kinh, vì cảm thấy nàng lão nhân gia phạm vào sai lầm, cũng không phải ta có lòng oán hận gì với nàng. Giống như năm đó ta hứa với Chu Lạc không thể để cho ngươi sống, nhưng ngươi xem những năm qua ta có làm gì đối với ngươi không? Chẳng qua vì hai chữ đại cục mà thôi."
Lời này hắn nói vô cùng chân thành tha thiết, ngay cả các huynh đệ biết rõ bản chất của hắn cũng thiếu chút nữa tin tưởng.
Vương Phá cười cười, không nói gì.
Nhìn loại phản ứng này của hắn, một vị quận vương không nhịn nổi nữa, mắng: "Lớn lối cái gì, hôm nay chính là muốn ngươi chết ở chỗ này!"
Nơi này đã tập kết rất nhiều quân đội triều đình, chớ đừng nói chi là còn có nhiều cường giả cao thủ đến thế, hơn nữa Tương Vương cũng là cảnh giới thần thánh, theo đạo lý mà nói đã đủ để giết chết Vương Phá.
Vấn đề là chiến tranh vĩnh viễn là hoạt động phức tạp nhất, cho dù là chiến tranh đối với một người, cũng tuyệt không đơn giản.
Đừng bảo là hình thái cụ thể của chiến tranh vốn thiên biến vạn hóa, chính là ngay cả khi nào khai chiến hiện tại cũng không cách nào xác định.
Tương Vương nói: "Ngươi nên biết hôm nay dù thế nào cũng đánh không lên, cần gì bày ra bộ dạng này chứ."
Những lời này có chút khó hiểu, nhưng Vương Phá hiểu được, tự tiếu phi tiếu nói: "Vậy ngươi tới nơi này làm gì?"
Tương Vương thở dài, nói: "Dù sao cũng cần phải kết thúc một phần tâm ý."
Vương Phá nói: "Tâm gì?"
"Đương nhiên là dã tâm."
Tương Vương cười nói: "Nếu như Đạo Tôn đại nhân không nghi ngờ Bệ Hạ, sẽ không phát sinh bất cứ chuyện gì, tự nhiên cũng không có chuyện của chúng ta, nếu như sinh nghi, ta cuối cùng muốn chút ít chuẩn bị."
Vương Phá nói: "Vương gia cũng rất thẳng thắn."
Thời điểm Tương Vương đang chuẩn bị tiếp tục nói gì đó, Thiên Thư lăng bỗng nhiên truyền đến mấy chục tiếng kiếm kêu vô cùng trong trẻo.
Tất cả mọi người nhìn tới, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Tựa như Tương Vương lúc trước đã nói, thế cục bây giờ nhìn như khẩn trương, nhưng có bản chất khác biệt so với ba năm trước đây, song phương cũng không cần thiết phải khai chiến.
Nếu quả thật như thế, chút ít kiếm kêu này vì ai mà lên?
...
...
Thương Hành Chu đứng trên thần đạo.
Từ Hữu Dung đứng ở chỗ cao hơn .
Thương Hành Chu đi một bước về phía trước.
Nam Khê trai kiếm trận tự nhiên sinh ra cảm ứng, lặng lẽ không tiếng động vận chuyển.
Thiên địa xuất hiện vô số lưu quang, vẽ ra vô số quỹ tích khó có thể diễn đạt bằng lời.
Hơn mười tiếng kiếm minh ngân vang.
Những tiếng kêu này cũng không phải đến từ thân kiếm ma sát cùng không khí, mà là đến từ kiếm ý áp súc, phóng thích đối với không khí.
Thanh nhu, lại cực kỳ thâm thúy.
Giống như là dòng suối nhỏ trong suốt từ trên núi rơi xuống, tiến vào khe núi sâu đậm.
Hơn mười đạo kiếm quang lượn lờ không đi khắp bên cạnh Thương Hành Chu.
Thương Hành Chu vươn ra một ngón tay, đầu ngón tay tản mát ra một đoàn ánh sáng nhu hòa.
Bách luyện cương, nhiễu chỉ nhu.
Hơn mười đạo kiếm quang từ hình thái thẳng tắp biến thành đường vòng cung hơi gấp , vẫn không tan biến, chẳng qua là xuất hiện một cái không gian cực nhỏ bên trong.
Thương Hành Chu chân trái rơi xuống.
Kiếm ngân biến mất, kiếm quang không còn.
Gió xuân lạnh lẽo phất tro bụi trên thần đạo.
Phảng phất không xảy ra cái gì.
Nhưng Thương Hành Chu đã đi lên một bậc đá.
Hắn cúi đầu nhìn về đạo y của mình.
Đạo y vạt áo xuất hiện một vết rách.
Uy lực của Nam Khê trai kiếm trận, có chút ngoài dự tính của hắn.
Từ Hữu Dung cũng có chút bất ngờ, dựa theo tính toán của nàng, vết rách kia phải sâu một chút.
Nam Khê trai kiếm trận mới bắt đầu phát động, ngay cả một mảnh chéo áo của hắn đều không thể chém đứt sao?
Chiến đấu không bắt đầu, mà đây chỉ là một lần thử dò xét.
Kết quả cuối cùng để cho song phương đều không hài lòng, cho nên song phương cũng bỏ qua ý nghĩ trực tiếp xuất thủ .
Thương Hành Chu nói: "Ta thật sự rất tò mò, ngươi thuyết phục Vương Phá như thế nào."
Từ Hữu Dung nói: "Ta bảo đảm với hắn, phương pháp của ta sẽ chết ít người nhất, hắn bảo đảm với ta, vô luận hôm nay ta làm gì, hắn cũng sẽ ủng hộ ta."
Thương Hành Chu nói: "Xem ra ngươi rất hiểu đao đạo của hắn."
Từ Hữu Dung nói: "Ta hiểu rõ người kia hơn."
Người kia tự nhiên là Trần Trường Sinh.
Hắn coi Vương Phá là thần tượng, cho dù học Lưỡng Đoạn đao quyết, vẫn làm việc, làm người theo đao đạo của Vương Phá.
Từ Hữu Dung hiểu rõ Trần Trường Sinh, tự nhiên cũng hiểu được nên lấy sự tín nhiệm của người như Vương Phá như thế nào.
Thương Hành Chu bình tĩnh nói: "Ngươi cảm thấy mình hiểu rõ ta ư?"
Từ Hữu Dung nói: "Ba năm qua, ta vẫn luôn thử hiểu rõ ngươi."
Thương Hành Chu thừa nhận công tác chuẩn bị của nàng đã làm rất tốt.
Hôm nay cục diện như thế, hoặc là nói phương pháp uy hiếp của nàng, đặt tại trên thân bất cứ ai cũng không có ý nghĩa, đối với hắn lại hữu dụng.
Nàng biết hắn để ý nhất là gì, càng mấu chốt chính là, nàng có năng lực hủy diệt những thứ đó.
Thương Hành Chu nói: "Ngươi nhiều nhất chỉ có thể giữ ta được nửa canh giờ."
Hắn hướng thềm đá đi lên một bước, đưa ra kết luận như vậy.
Từ Hữu Dung nói: "Nửa canh giờ là đủ rồi."
Thương Hành Chu lắc đầu nói: "Nơi này là kinh đô, không phải là Vấn Thủy."
Lời này nói chính là mấy tháng trước Vấn Thủy Đường gia phát sinh sự kiện kia —— Đường Tam Thập Lục chỉ cần một canh giờ, đã có thể tìm được chứng cứ Đường gia Nhị gia phạm tội, giải quyết toàn bộ thế lực chi thứ hai của Đường gia, là bởi vì ở Đường lão thái gia lặng yên đồng ý, song phương thực lực sai biệt quá lớn, căn bản không cách nào tạo thành đối kháng.
Nhưng nơi này là kinh đô, lực lượng phương diện triều đình vẫn chiếm ưu thế, nếu như song phương trở mặt, tất nhiên sẽ nghênh đón một cuộc chiến tranh chân chính .
Từ Hữu Dung nói: "Ta đã chuẩn bị kỹ càng."
Thương Hành Chu mỉm cười hỏi: "Ngươi chuẩn bị đánh trận chiến này thế nào?"
Từ Hữu Dung nói: "Đầu tiên, ta sẽ giết chết Trần Lưu Vương."
Đây là một đáp án rất bất ngờ.
Nàng không lựa chọn khống chế hoàng cung trước, cũng không lựa chọn công kích triều đình, mà là lựa chọn thủ đoạn trực tiếp nhất—— giết người.
Hơn nữa nàng muốn giết không phải Tương Vương lúc này ở ngoài Thiên Thư lăng, không phải là Trung Sơn Vương ở trong quân uy tín rất cao, cũng không phải là thần tướng tay cầm thực quyền, mà là Trần Lưu Vương.
Trần Lưu Vương mặc dù danh tiếng không kém, nhưng cảnh giới thực lực của hắn cũng không nổi bật, quyền thế cũng không phải quan trọng nhất.
Tại sao Từ Hữu Dung lại lựa chọn hắn?
Tại sao Thương Hành Chu nghe lựa chọn của nàng, ánh mắt trở nên sâu thẳm?