Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 157: Ngăn cản cả thế giới

Phiến thanh diệp này đến từ trong bóng đêm.

Giáo Hoàng từ trong bóng đêm đi ra, sắc mặt tái nhợt, phảng phất trong suốt, Tinh hải mênh mông trong mắt không ngừng chuyển động rất nhanh, tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Trong lúc Giáo Hoàng sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của bản thân, dùng Thanh Diệp thế giới đánh về phía Thiên Hải Thánh Hậu, thành Lạc Dương cùng với bên bờ suối cách xa vạn dặm, hai cuộc chiến kia cũng đi tới thời khắc quan trọng nhất.

Ngọc Như Ý màu đen đã tiêu tán thành đạo pháp, ở bốn phía Trường Xuân quan cấu trúc thành vô số đường nét bén nhọn, thanh quang lúc ẩn lúc hiện, khí tức cực kỳ hàn lãnh, bao phủ lấy toàn bộ đạo quan, nước trong vạc bị đông cứng thành băng, sau đó cả chiếc vạc cũng đông cứng vỡ nát, đèn dầu trong quan cũng bị đông cứng như ngọc lưu ly, sau đó vỡ tan, ngay cả mặt đất nứt ra trào lên nham tương, lại cũng bị đông cứng trong nháy mắt!

Đạo bào của Kế đạo nhân trở nên trắng đi, đó là màu sương, cũng giống như là năm tháng, nhìn huyền sương khí tức bao phủ đạo quan, cảm giác Thiên Thư lăng truyền đến lực lượng ba động, trên dung nhan hờ hững bỗng nhiên hiện ra vẻ tình tự cực kỳ sâu thẳm, thanh quang từ đạo bào lan tỏa, như nước trong chảy vào tinh huy đại biểu đạo pháp.

Trường Xuân quan đạo nhân còn sống hộc máu tươi, càng không ngừng tụng đọc niệm Đạo Tàng.

Một âm tiết cực kỳ phức tạp khó hiểu vang lên từ miệng của Kế đạo nhân!

Đó là một quyển cuối cùng của Tam Thiên Đạo Tàng, đó là long ngữ khó hiểu nhất, cũng là đạo pháp tinh hoa tinh diệu nhất!

Theo âm tiết này xuất hiện, bóng đêm trên bầu trời Lạc Dương bỗng nhiên run rẩy, Ngọc Như Ý tán thành đạo pháp nhất thời có chút chậm lại, trong bầu trời đêm huyền sương khí tức, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được rút lui!

Kế đạo nhân rút ra trường kiếm, lần đầu tiên xuất kiếm!

Đạo pháp chi kiếm chém xuống, trong bóng đêm vang lên một tiếng rít không có gì ý thức, nhưng cực kỳ bất an, ngay sau đó, là vô số thanh âm vỡ vụn!

Vô số thanh âm vỡ vụn vang lên, vạc tan vỡ vẫn tan vỡ, trong vạc khối băng trong suốt cũng nứt ra, ngọn đèn dầu như ngọc lưu ly cũng nứt ra, nham tương đông cứng cũng nứt ra rồi, rách thành mảnh vỡ, hòa thành nước trong, hóa thành sương khói, sương tuyết đều rách, thế giới như ngọc lưu ly một lần nữa lại bị thanh quang thống trị!

Bên dòng suối sau miếu cũ cách xa vạn dặm, tăng lữ kia đang đứng trước người Thiên Hải Thánh Hậu.

Ánh mắt Thiên Hải Thánh Hậu trở nên vô cùng sáng ngời, ngọn lửa kim hoàng sắc tuôn trào, phảng phất có phượng hoàng sắp sửa từ bên trong tân sinh.

Đây là một đôi mắt phượng chân chính.

Nơi ánh mắt của nàng có thể đi tới, trên suối chút ít huyết liên như vật sống có ý thức bay lên, che phủ trên người tăng lữ, ngay sau đó vỡ vụn thành từng mảnh, tựa như lá phong.

Bên dưới mỗi mảnh huyết liên, tăng y cũng rách theo, da thịt cũng rách theo, chảy ra không phải máu tươi, mà là một đạo ánh sáng màu trắng nhũ.

Trong ánh sáng hàm chứa năng lượng thánh khiết khó có thể tưởng tượng, cùng Ly cung thánh quang chỉ khác đôi chút, lại có một chút khác biệt căn bản nhất, cũng là đối với sinh mệnh trên đại lục này mà nói là trí mạng nhất.

Đây cũng là thánh quang, nhưng đến từ một thế giới khác, một Dị tộc thế giới mang theo địch ý trời sinh.

Vô số thánh quang từ trên người tăng lữ dâng lên, nhưng dòng suối sau miếu không có bất kỳ thanh âm, nước sôi trào dừng lại, nước biến thành hơi nước cũng dừng lại.

Ở phiến thế giới dừng lại tuyệt đối yên lặng này, chỉ có một sự vật còn đang di động, đó chính là ngón tay của tăng lữ, chính là ngón tay đang điểm vào mi tâm của Thiên Hải Thánh Hậu.

...

...

Thanh diệp đi tới đỉnh Thiên Thư lăng, đi tới trước người Thiên Hải Thánh Hậu.

Đây là một thế giới chân thật, núi non cây cối cùng đá sỏi cảm giác được sự chân thật của nó, cùng sức nặng không cách nào đếm hết, run sợ bất an, sụp đổ xuống phía dưới.

Nếu như lúc này nàng vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong, có lẽ nàng sẽ cảm thấy không khó để giải quyết.

Nhưng nàng lúc này đã rời khỏi Thần Ẩn, không cách nào cùng thế tồn tại hoặc cùng thế ẩn đi.

Nếu như thân, đạo, hồn đều có mặt, có lẽ nàng có thể cứng rắn cản lại thế giới này, tựa như rất nhiều năm trước, nam nhân gọi là Trần Huyền bá tại Chu viên từng làm như vậy.

Nhưng đạo pháp của nàng ở Lạc Dương bị Kế đạo nhân phá, thần hồn của nàng ở Tây Trữ trấn bị tăng lữ áp chế, lúc này ở đỉnh Thiên Thư lăng chỉ có thân thể của nàng.

Mặc dù nàng là chân phượng thân thể, cũng không cách nào thừa nhận một thế giới ập tới.

Nàng có thể làm gì? Nàng sẽ chết và bị thiêu cháy ư?

Trong lúc mọi người nhìn lên đỉnh lăng, mang theo các loại tâm tình, đang đợi thời khắc cuối cùng tới, từng tiếng phượng minh cực kỳ rực rỡ, vang dội bầu trời đêm!

Từ Tuyết Lão thành đến Trường Sinh tông, từ Đại Tây Châu đến Vân Mộ, toàn bộ thế giới đều không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, chỉ có thể nghe được một tiếng phượng minh.

Tiếng phượng minh này bá đạo tới cực điểm, kiêu ngạo tới cực điểm, tinh quang trong bầu trời đêm buông xuống, bị phiến thanh diệp này phản xạ, lại bị phượng minh xé rách, nhất thời tan biến không còn!

Vân mộ cô phong, yêu thú hoảng sợ gầm lên, tiếng chạy trốn vang lên, đột nhiên biến mất mất tích, tựa như biến thành một phần mộ chân chính.

Bên khe suối, ánh mắt của nàng phát ra ngọn lửa kim hoàng sắc, bị phủ khắp một đạo sát ý làm lòng người run rẩy, nước suối cùng tảng đá cũng bốc cháy lên, mảnh huyết liên cũng bốc cháy theo!

Nước suối động, đá sỏi động, rừng cây động, gió đêm cũng động.

Gió đêm nhẹ phẩy tay áo của nàng, thần hồn của nàng theo gió mà lên, từ chừng mười trượng tới mấy trăm trượng, cho đến chỉ có thể nhìn lên, dường như muốn chạm đến bầu trời đêm. Ở trước thân ảnh khổng lồ phảng phất do tinh không tạo thành, trong suối tăng lữ tựa như một con kiến, trên người hắn phát ra vạn trượng thánh quang, giống như ngọn đèn dầu thật tầm thường, nhất thời bị áp chế sắp sửa dập tắt!

Cùng lúc đó, đạo pháp trong thành Lạc Dương bị đạo kiếm chém vỡ rơi xuống đất, chân phượng huyết từ hư vô xuất hiện, cùng nham tương hòa hợp với nhau, bắt đầu thiêu đốt hết thảy.

Lúc trước trong bầu trời đêm ngoài thành Lạc Dương hiện ra thân hình hắc long, bỗng nhiên xuất hiện lần nữa, nhưng lần này có thêm hai cánh, giữa sương khói như tiên cảnh phá không lao ra, đôi cánh như tia chớp chế trụ đạo kiếm, mỏ phượng như tinh thần rơi xuống, cùng với tiếng phượng minh trong trẻo thô bạo, mổ vào mắt Kế đạo nhân!

Nàng ở đỉnh Thiên Thư lăng, nhìn thanh diệp, vẻ mặt hờ hững.

Nơi này là chỗ cao nhất tại kinh đô, bởi vì nàng đang đứng ở chỗ này, nàng nên đứng ở nơi cao nhất, một khi tránh né, nơi này sẽ không còn cao như vậy nữa, nàng cũng không còn là nàng nữa. Cho nên từ lúc mới bắt đầu, nàng chưa từng nghĩ tới việc né tránh thanh diệp, lựa chọn của nàng chính là đón đỡ. Nhưng nàng có thể sử dụng cái gì để đón đỡ đây?

Thanh diệp là một thế giới, cho dù thần khí như Sương Dư thần thương hoặc là Lưỡng Đoạn đao, cũng không cách nào ngăn cản.

Tay phải của nàng khẽ trầm xuống, ở trong bầu trời đêm bắt lấy một thứ gì đó.

Món đồ kia rất nặng nề, rất ngay ngắn, cũng không phải là vũ khí.

Đó là một tấm bia đá.

Trần Trường Sinh nhìn lại, cảm thấy đường nét trên tấm bia có chút quen mắt, sau đó phản ứng kịp, khiếp sợ không nói nên lời.

Tấm bia đá này là Chiếu Tình bia!

Là thiên thư bia!

Thiên Hải Thánh Thủ đưa tay, đem Chiếu Tình bia từ trong lăng cầm tới nơi đây!

Sau đó, nàng đập xuống phiến thanh diệp kia!

Khi nàng cầm tấm thiên thư bia này, ống tay áo của nàng vỡ tan.

Khi nàng ném ra thiên thư bia, cả bầu trời đêm cũng vỡ tan.

Thiên thư bia nặng nề đập vào trên thanh diệp.

Thanh diệp rất nhẹ rất mềm, tấm bia đá rất nặng rất cứng, hai thứ gặp nhau, vốn như lá khô rơi vào mặt nước, như trang giấy rơi vào trong lò lửa, sẽ không có thanh âm gì quá lớn.

Nhưng lần gặp nhau này, chắc chắn sẽ không như thế.

Nếu như nói tiếng sấm inh tai, như vậy nếu như từ thời Thái Thủy nguyên niên đến tối nay, toàn bộ tiếng sấm cũng đồng thời vang lên trong giờ khắc này, sẽ là tiếng vang như thế nào?

Oanh một tiếng nổ!

Thiên Thư lăng từ sau khi xuất hiện cũng không có bất kỳ biến hóa nào, dường như muốn rời khỏi mặt đất, chấn động không cùng.

Kinh đô thành nam kiến trúc mới vừa ổn định lại, giống như tòa thành bằng cát bị gió thổi qua, trong nháy mắt sụp đổ.

Núi non rừng rậm toàn bộ vỡ vụn, sau đó bay múa.

Liên hải phủ khắp Thiên Thư lăng bị chấn lên, một đạo mớn nước hơn mười dặm tràn ngập mà lên, vờn quanh Thiên Thư lăng.

Bầu trời đêm, xuất hiện một vết rách.

Tinh hải phảng phất cũng đã thay hình đổi dáng.