Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 156: Nhất diệp nhất thế giới

Ở nhân gian, nhưng không phải con người, có lẽ là bởi vì song phương giao thủ đã vượt xa phạm trù của con người.

Bên dòng suối sau Tây Trữ trấn miếu cũ, tăng lữ kia đi tới trước mặt Thiên Hải Thánh Hậu, ngón tay điểm vào mi tâm của nàng.

Theo ngón tay của hắn đâm tới, tinh quang trong bầu trời đêm rơi xuống bỗng nhiên trở nên ảm đạm hơn mấy phần, ngay sau đó xảy ra chuyển ngoặt, tựa như tinh không biến thành hư ảo.

Lực lượng tinh thần tới từ đại lục cách xa, cùng sợi thần hồn đến từ nơi cách đây vạn dặm, tiến hành trực tiếp đối kháng, phát tán vô hình, nhưng có uy lực ba động khó có thể tưởng tượng.

Cây cối đứng im trong gió đêm bỗng nhiên tan nát, nơi xa đỉnh núi trong sương mù dày đặc, vang lên vô số thanh âm.

Đó là tiếng yêu thú sợ hãi rên lên, tiếng bối rối chạy trốn, còn có tiếng kêu thảm thiết.

Dòng suối nhỏ xuất hiện vô số bọt khí tinh mịn, tung tóe khắp nơi tựa như đang sôi trào.

...

...

Trong thành Lạc Dương cơn mưa vẫn còn tiếp tục, nhưng mưa ở bốn phía đạo quan bỗng nhiên ngừng lại, mặt đường không ngừng bắn lên giọt nước như kiểu sôi trào, sau đó trở nên an tĩnh dị thường, mặt ngoài ngưng tụ một tầng sương nhợt nhạt.

Động đất dư ba dần dần bình tức, nhưng bốn phía kiến trúc vẫn đang không ngừng sụp đổ.

Đây cũng là lực lượng của đạo pháp.

Hơn mười đường đại biểu thiên địa pháp lý cùng quy tắc vô hình cắt nát mọi thứ trong bóng đêm, một đạo khí tức cực kỳ hàn lãnh bao phủ khắp đường phố.

Ngọc Như Ý hòa tan trong bóng đêm, nhưng không thực sự biến mất, đã thoát khỏi hình thái cụ thể, biến thành đạo pháp công kích thuần túy nhất.

Kế đạo nhân đứng trước đạo quan, vẻ mặt hờ hững, vô số ẩn tinh đại biểu đạo pháp, lúc ẩn lúc hiện xung quanh thân hắn.

...

...

Trong bầu trời đêm trên Thiên Thư lăng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Phiến hải liên phía dưới thần đạo, tạo nên vô số bọt nước, hoa sen rực rỡ, không ngừng phấp phới, tựa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, rồi lại cực kỳ bền bỉ như vậy.

Tia chớp rơi vào trên mặt nước, đem cảnh vật chiếu rọi càng thêm rõ ràng, cũng chiếu sáng dung nhan già nua của Hãn Thanh.

Tiếng nổ kia cũng không phải là tiếng sấm, mà là hai đạo lực lượng khổng lồ tràn đầy năng lượng trực tiếp va chạm sinh ra tiếng vọng.

Trong bầu trời đêm đám mây đen kia, đã bị trận gió xé rách, sau đó thổi tan, biến thành vô số mảnh vụn, trong đó thậm chí có thể thấy được vết rách không gian kinh khủng.

Một tia chớp đang thành hình, còn chưa kịp rơi xuống, đã tiêu tán ở trong hư vô.

Không còn mây, tự nhiên cũng sẽ không còn sấm chớp, cũng không còn mưa rơi xuống.

Đối kháng cực kỳ kinh khủng, trực tiếp đem tất cả sự vật trong bầu trời đêm đuổi đi, chỉ còn lại bầu trời bao la sạch sẽ nhất cùng với phiến tinh hải ở chỗ xa xôi.

Thân ảnh của Thiên Hải Thánh Hậu cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ, phân ra xuất hiện ở hai đầu bầu trời đêm, cách xa nhau hơn mười dặm.

Tinh quang rơi vào trên người hắn cùng với Thiên Hải Thánh Hậu, phủ lên một tầng ngân quang, tựa như thần thánh giáng thế.

Thiên địa tựa như cũng không cách nào thừa nhận nổi lực lượng của hai người.

Qua mấy khắc, trong bầu trời đêm đối kháng sinh ra lực lượng ba động đã đi tới mặt đất.

Thiên Thư lăng lan tràn mặt nước, kinh khủng bất an lan tỏa, tựa như sôi trào, rốt cục có hoa sen từ trên cành rơi xuống, rất nhiều lá sen xanh biếc xuất hiện vô số lỗ thủng dầy đặc.

Nước sông chảy ngược, dân trạch phía đối diện nhanh chóng sụp đổ, không tóe lên bụi mù, chỉ có thể nghe được vô số thanh âm đứt gãy.

Trong thời gian rất ngắn, kinh đô nam thành, có ít nhất mấy ngàn phòng ốc sụp đổ, không biết có bao nhiêu người đã chết.

Giáo Hoàng Bệ Hạ nhìn thảm trạng trong kinh đô, nghe này chút ít tiếng kêu cứu yếu ớt, trầm mặc chốc lát, sau đó nhìn về nơi xa.

Trong thành Lạc Dương cũng có rất nhiều người đang chết, Tây Trữ trấn bên đó thì sao?

Trong bầu trời đêm xuất hiện một đường màu trắng, bay thẳng đến mặt đất, Giáo Hoàng trở lại đường phố kinh đô, xuất hiện trong phiến đường phố sụp đổ.

Theo sự xuất hiện của hắn, lực lượng dư ba dần dần bình tức, không còn lan tràn khắp nơi nữa.

Thiên Hải Thánh Hậu cũng trở lại đỉnh núi, thân cùng ảnh hợp lại với nhau.

Giáo Hoàng Bệ Hạ nhìn về phía Thiên Thư lăng, giơ lên tay phải đưa về phía trong bầu trời đêm, bồn thanh diệp này xuất hiện trước ngón tay của hắn, theo gió đêm run rẩy.

Nói là một chậu thanh diệp, thật ra chỉ có bốn phiến lá cây.

Giáo Hoàng gỡ xuống một mảnh lá cây.

Động tác này trông rất đơn giản, theo đạo lý mà nói, hẳn là rất dễ dàng, nhưng ánh mắt của hắn rất ngưng trọng, Tinh hải mênh mông trong mắt vào thời khắc này cũng hơi ngưng trệ.

Khi mảnh thanh diệp này rời cành, thanh âm cực kỳ khủng bố xuất hiện trong tai của mọi người.

Đó là thanh âm núi non sụp đổ, đó là thanh âm sóng lớn ngập trời, đó là thanh âm trời cao sập xuống.

Giáo Hoàng đem thanh diệp ném về phía Thiên Thư lăng.

Thanh diệp rất nhẹ, rung rinh bay về phía phương xa, nhìn như không có chút uy lực nào cả.

Nhưng mà, trên mặt Thiên Hải Thánh Hậu lần đầu tiên xuất hiện vẻ ngưng trọng, sau đó nàng giơ tay phải, xa xa chỉ nơi nào đó trong Thiên Thư lăng.

Thanh diệp được gió đêm cuốn tới, vượt qua bóng đêm, chậm chạp đi về phía trước.

Gió đêm dần dần tan biến, bóng đêm cũng bị xé rách, không gian thanh diệp đi qua, phảng phất chịu đựng một lực lượng nặng nề xé rách, xuất hiện vô số vết rách, thật lâu chưa tan biến.

Thanh diệp đi tới Thiên Thư lăng.

Nước sông chảy tới càng thêm lợi hại, thanh liên sinh trưởng ngập tới tận trời, phảng phất thoát khỏi sự trói buộc của đại địa, mà hoa sen, lại cao đến vài thước.

Thanh diệp đi tới trên thần đạo.

Trên thềm đá cứng rắn xuất hiện vô số vết nứt, lá cây cùng đá vụn hai bên thần đạo, bay múa cuốn về phía thanh diệp, sau đó biến mất mất tích, giống như bị lốc xoáy cắn nuốt.

Những tấm bia đá trên núi, cũng bởi vì thanh diệp tới mà sinh ra phản ứng, vô số khí tức tang thương mà huyền ảo, từ trong rừng mưa lan tỏa, hướng thanh diệp thổi đi.

Thậm chí ngay cả tinh quang trong bầu trời đêm rơi xuống, cũng bị bẻ cong mắt thường có thể thấy được, hóa thành vô số lưu quang, hướng thanh diệp lao đi!

Đây là đạo pháp gì? Lại cường đại đến loại trình độ này! Có thể làm cho thiên thư bia dao động, có thể thay đổi quỹ tích của tinh quang!

...

...

Trần Trường Sinh biết đây không phải đạo pháp.

Hắn nhìn phiến thanh diệp chậm chạp bay tới, cảm nhận được lực lượng vô cùng vô tận, cùng cảm giác bị áp bách khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Giáo Hoàng sư thúc tỉ mỉ chiếu cố bồn thanh diệp này như thế, càng không ngừng tưới nước, muốn khiến nó sinh trưởng càng thêm tươi tốt.

Thanh diệp là một tiểu thế giới, bên trong ẩn chứa thiên địa, có cung điện lâu tự, có ánh sáng cùng gió mát.

Lạc Lạc từng sống ở bên trong, hắn cũng từng đi vào trong đó.

Đây là một không gian chân thật, thế giới chân thật, thế giới có thể phân lớn nhỏ, nhưng đối với loài người mà nói, sức nặng cũng có thể coi như vô hạn.

Cho nên vô luận lá rụng hay là tinh quang, cũng sẽ bị hút tới, sau đó bị bóp thành bụi bậm nhìn bằng mắt thường không thấy.

Giáo Hoàng lấy thanh diệp làm kiếm, chính là dùng một thế giới để đánh người.

Ở dưới tinh quang chiếu rọi, ở trong không gian vặn vẹo, phiến thanh diệp này có vẻ cực kỳ nhỏ bé, rồi lại tráng quan đến không ngờ.

Ở trong thanh diệp, Trần Trường Sinh phảng phất thấy được giang sơn xã tắc!

Thủ đoạn như vậy, ai có thể ngăn cản được đây?

Thanh diệp chậm chạp nhẹ nhàng tới đây, có vẻ rất nhẹ, nhưng làm cho người ta cảm giác nặng tới dị thường.

Bởi vì đây là một thế giới.

Vẻ mặt Thiên Hải Thánh Hậu cũng trở nên càng thêm ngưng trọng.

Tay phải nàng chỉ tới nơi nào đó trong Thiên Thư lăng, bỗng nhiên hạ xuống phía dưới một tấc, tựa như cầm một món đồ cực kỳ trầm trọng .