Ung Vương vô vùng hoảng sợ, ngồi phịch xuống đất, gương mặt co rúm, hắn hoảng sợ gào lên chói tai: "Hoàng huynh! Hoàng huynh tha mạng!".
Hắc Bạch Vô Thường bồng bềnh, đung đưa trên mặt hồ cũng đã tiến tới nơi. Bốn phía xung quanh cũng lờ mờ xuất hiện vô số quỷ hồn bị đứt đầu, chặt chân, tay, phát ra những tiếng rên rỉ bi thảm.
"Trả lại mạng ta" Tống Thần Tông lơ lửng trên không trung, giơ cao hai tay.
Ung Vương vung tay loạn xạ gào lên: "Tha mạng! Tha mạng! Hoàng huynh. Đệ sai rồi. Đệ hiểu rằng đệ sai rồi. Tha mạng".
"Nói. Tại sao người phải dùng Chu sa hại chết ta?" Âm thanh phiêu đãng của Tống Thần Tông vang lên.
"Đây đều là chủ ý của Tư Mã Thiên Sư. Đệ không có suy nghĩ như vậy. Hoàng huynh tha mạng!".
Hai mắt Ung Vương hoảng sợ trợn trừng trừng. Hắn ngồi trên mặt đất, liên tiếp trượt lại phía sau, không ngờ đã lui tới cạnh bờ hồ. Hai tay hắn không còn gì chống đỡ. Hắn mất đà ngã xuống dưới. "Thùm" một tiếng vang lên, Ung Vương ngã vào trong bùn nhão.
Âm thanh phần phật không ngừng vang lên. Bốn phía xung quanh liên tiếp xuất hiện hài cốt, vươn cánh tay trắng hếu chụp vào người Ung Vương. Kéo tay hắn, kéo tóc hắn, cắn vào vai hắn.
Ung Vương đã sợ tới mức mất hết cả dũng khí: "Hoàng huynh! Đệ sai rồi. Đệ không nên hạ độc hai huynh. Xin tha mạng".
Thân hình Tống Thần Tông phiêu lãng trên không trung nghiêm nghị quát to: "Nói. Tại sao phải hại chết ta?"
"Đệ đáng chết. Tất cả là vò đệ thèm thuồng ngôi vị Hoàng Đế của Hoàng huynh nên mới thế. Đây tất cả đều là chủ ý của Tư Mã Thiên Sư".
"Nói. Các ngươi hại chết ta như thế nào?"
"Tư Mã Thiên Sư hắn nói cho đệ. Hắn nói hắn luyện đan nên biết rõ ăn nhiều Chu sa cũng có thể gây chết người nhưng người khác lại không biết. Hắn bảo đệ cho thêm Chu sa vào trong thuốc của huynh, có thể hại chết huynh mà quỷ thần đều không hay biết. Đệ đáng chết. Đệ đáng chết, đệ đã tin lời hắn. Cầu xin Hoàng huynh tha mạng".
Ung Vương không ngừng vùng vẫy trong đám bùn nhão. Sặc sụa, gào thét hoảng loạn, âm thanh cực kỳ bi thương, thê thảm, gương mặt bị cào xé, máu be bét, co rúm lại vì sợ hãi. Hai tay Ung Vương không ngừng cào cấu, loạn đả, cắn xé, vật lộn chống cự lại những cánh tay của quỷ hồn.
Những quỷ hồn kia kéo Ung Vương ra giữa hồ nước. Ung Vương vừa hoảng sợ la gọi người của mình, vừa vùng vẫy một cách hoảng sợ tuyệt vọng trong nước, thân thể hắn không ngừng di chuyển ra giữa hồ nước.
Ngay khi nước ngập tới thắt lưng của Ung Vương, ở trên ngọn núi nhỏ ngay cạnh hồ vang lên một giọng nói: "Mau cứu người".
Đột nhiên ánh sáng nổi lên bốn xung quanh, sáng rõ như giữa ban ngày. Mấy thị vệ đeo một nạ phòng độc đã chạy tới, kéo Ung Vương từ dưới vũng bùn dưới hồ lên bờ rồi nhanh chóng đưa tới một ngôi viện nhỏ cách đó không xa.
Toàn thân Ung Vương dính bùn bẩn thỉu, hắn đã không còn khống chế đại, tiểu tiện của mình. Phân, nước tiểu chảy tràn ra, vương vãi khắp trên mặt đất. Mùi hôi thối bay khắp không trung. Những thị vệ đeo mặt nạ phòng độc tới kéo Ung Vương lên thì không thể hứng chịu cái mùi đó nhưng những thị vệ cảnh giới dưới chân núi nhỏ thìm không thoát được. Bọn họ chỉ có thể cau mày, bịt mũi, không dám đứng quay mặt theo hướng gió.
Lúc này từ trên ngọn núi nhỏ có ba người đi xuống. Đó chính là Hoàng Thái Hậu, Đỗ Văn Hạo cùng Tiêu công công.
Hoàng Thái Hậu nhìn Ung Vương toàn thân dơ bẩn, vẫn đang quỳ gối, hoảng sợ gào thét cứu mạng, khẽ thở dài một tiếng nói: "Nhan nhi, thật không ngờ ngươi vì ngôi vị Hoàng Đế mà lại hạ thuốc độc giết chết Hoàng huynh của mình".Lúc này "Tống Thần Tông" ở bên hồ đã đi tới nơi, hắn gỡ mặt nạ phòng độc ra, cởi tiếp chiếc áo Hoàng bào trên người xuống, buồn rầu khom người nói: "Mẫu hậu, hài nhi cũng không thể ngờ hắn lại mưu hại Hoàng huynh. Thật sự là…Ai!".
Thì ra Đỗ Văn Hạo đã đạo diễn màn kịch này ngay trong toà trang viện ma quái mà hắn đã mua. Hồ nước trong toà trang viện vào nửa đêm canh ba vẫn toát ra chất khí có thể khiến con người sinh ra ảo giác khủng khiếp, bao phủ mù mịt ở khu vực xung quanh hồ nước. Người đóng vai Tống Thần Tông là Tào Vương Triệu Mạch, mặt đeo mặt nạ phòng độc, Hắc Bạch Vô Thường trên mặt hồ là người giấy dùng dây thừng điều khiển. Chỉ cần dùng người giấy điều khiển bằng dây thừng, Ung Vương gia dưới tác động của chất khi sinh ảo giác sẽ coi những người đó là người thật.
Đặc biệt là Tào Vương gia giả trang làm Tống Thần Tông. Cả hai vốn là anh em ruột thịt, cho dù có đeo mặt nạ phòng độc che miệng và mũi nhưng đôi mắt và thần hình vẫn đủ làm cho Ung Vương gia đang trong cơn ảo giác cảm thấy đó là quỷ hồn của Tống Thần Tông, hoảng hốt khai ra sự thật dùng Chu sa mưu hại Tống Thần Tông.
Đỗ Văn Hạo hỏi Hoàng Thái Hậu: "Hoàng Thái Hậu, vừa rồi Ung Vương gia có nói Tư Mã Thiên Sư đó là ai?"
Hoàng Thái Hậu căm hận nói: "Là môn khách của phủ Ung Vương, đạo nhân luyện thuỷ ngân chế đan dược. Tiểu Tiêu tử, ngươi hãy lập tức dẫn người đi bắt gã Tư Mã đạo nhân đáng chết đó lại, tống vào Thiên Lao, đợi trưa ngày mai xử tử lăng trì".
Tiểu công công vội vàng trả lời rồi dẫn theo thị vệ đại nội rời đi.
Tào Vương thấy Ung vương quỳ dạp trên mặt đất kêu khóc xin tha mạng, trong lòng không nỡ bèn tiến tới ôm lấy hắn nói: "Hoàng huynh, không có việc gì. Mẫu hậu sẽ khoan thứ tội cho huynh".
Lúc này Ung Vương đã hoàn toàn bị điên, Tào Vương ôm mình lại nghĩ rằng đó là lệ quỷ, cho rằng muốn tới mưu hại hắn. Hắn sợ tới mức phát nổi điên lên, há mồm cắn vào bả vai của Tào Vương sau đó Ung Vương bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.
Lúc này Ung "Hãy mau ngăn cản nó lại" Hoàng Thái Hậu kinh hãi hô lên.
Thị vệ đại nội vội vàng xông tới bắt được Ung Vương, dẫn hắn quay lại. Ung Vương liều mạng giãy giụa, vừa đá vừa đánh, miệng khàn khàn gào lên: "Hoàng huynh tha mạng! Đệ sai rồi. Đệ không nên mưu hại huynh. Bọn lệ quỷ các ngươi không được tới đây. Hãy bỏ ta ra".
Hoàng Thái Hậu nhìn con trai mình mà nước mắt cứ tuôn trào không thôi. Nàng nói với Đỗ Văn Hạo: "Nhan nhi làm sao vậy? Ngươi hãy xem qua cho nó một chút".
Đỗ Văn Hạo cười thầm trong lòng. Hắn nhìn thất Ung Vương thực sự đã phát điên, cầu còn không được nên thực sự hả lòng hả dạ, hắn nào muốn chữa bệnh cho Ung Vương đây. Nhưng hắn vẫn biểu hiện ra vẻ cuống quýt bước tới, cầm tay Ung Vương bắt mạch, một lát sau hắn lại đổi tay.
Ung Vương liên tục giãy giụa, điên cuồng kêu gào tha mạng.
Cũng may có thị vệ đại nội cầm giữ hai bên nên Đỗ Văn Hạo mới thuận lợi bắt mạch. Bắt xong hắn lắc đầu nói: "Hoàng Thái Hậu, Ung Vương gia chính là hoảng sợ quá mức. Mạch chìm hỗn loạn, âm dương không đều, khí huyết ứ trệ, tinh thần hôn mê tới mức bị điên. Vì Ung Vương gia hoảng sợ cực độ khiến gang, mật bị tổng thương cực độ, chứng điên khùng đã quá nặng chỉ e không dễ dàng chữa trị. Đợi khi quay về vi thần sẽ kê một đơn thuốc, để Ung Vương gia tĩnh tâm điều dưỡng, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt cũng chưa biết chừng".
Hoàng Thái Hậu rơi lệ nói: "Cũng không cần phải chữa trị. Nó mưu tội phản nghịch, đáng tội chết. Hãy bắt nó chết theo Hoàng Thượng".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo vui mừng như nở hoa. Đây mới chính là kết quả tốt nhất.
Tào Vương thập phần sợ hãi khi nghe Hoàng Thái Hậu nói vậy. Mặc dù hắn bị Ung Vương hung ác cắn một cái nhưng dù sao vẫn là thủ túc tình thâm. Hắn quỳ xuống dập đầu với Hoàng Thái Hậu: "Mẫu hậu, cầu xin người. Hãy tha thứ cho Hoàng huynh. Giờ đây Hoàng huynh đã điên rồi, đã bị trừng phạt rồi. Xin hãy giữ lại mạng sống của Hoàng huynh".
Hoàng Thái Hậu nhìn đứa con thứ hai điên điên khùng khùng, không ngừng chỉ tay lên trời cầu xin tha mạng, rơi lệ khẽ gật đầu, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Ý của ngươi thế nào?"
Đương nhiên Đỗ Văn Hạo hy vọng nhổ cỏ nhổ tận gốc, không muốn lưu lại mối hoạ này. Nói không chừng một ngày nào đó Ung Vương khỏi căn bệnh điên khùng này, có thể tìm tới tính sổ với hắn. Khi đó nhất định không có kết quả hay nhưng mà hắn không thể nói những lời này. Đỗ Văn Hạo vội vàng chắp tay nói: "Hoàng Thái Hậu chính là nữ trung Nghiêu Thuấn, nhất định sẽ có phát xét sáng suốt. Vi thần không dám nói bừa".
"Nữ trung Nghiêu Thuấn? Ai!" Hoàng Thái Hậu rơi lệ nói: "Nhan nhi như vậy, còn nói gì mà nữ trung Nghiêu Thuấn. Nghiệp chướng! Ai! Húc nhi băng hà, giờ đây không thể không chôn Nhan nhi theo cùng. Nửa đời sau của Ai gia biết trông cậy vào ai".
Tào Vương khó chịu, nói vẻ ngượng ngùng: "Mẫu hậu hãy nén bi thương. Không phải vẫn còn hài nhi sao?"
Hoàng Thái Hậu vung tay áo, tức giận quát: "Cút!".
Tào Vương sợ tới mức quỳ gối ở bên cạnh, không dám lên tiếng nữa.
Hoàng Thái Hậu nước mắt lưng tròng nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ ái khanh, ngươi hãy nói một chủ ý với Ai gia".
Đỗ Văn Hạo đã hiểu, trong lòng Hoàng Thái Hậu hoàn toàn không muốn người con thứ hai này chết. Điều này cũng có thể lý giải. Chuyện đã xảy ra như này, Hoàng Thái Hậu sẽ không để. Chỉ cần Ung Vương không lên làm Hoàng Đế, lại nổi điên, việc chết hay không chết cũng chẳng có quan hệ gì lớn.
Nhưng chuyện này nhất định phải để cho mọi người biết, đá quả bóng sang các quan đại thần phụ chính, để bọn họ đưa ra chủ ý là tốt nhất. Bọn họ nhất định sẽ đưa ra một biện pháp thích hợp nhất.
Vì vậy Đỗ Văn Hạo khom người nói: "Hoàng Thái Hậu, việc này vô cùng trọng đại. Vi thần thật sự không dám ngông cuồng khuyên can. Không bằng hãy thỉnh ý kiến của các đại thần phụ chính, nhân tiện hãy lựa chọn luôn Hoàng Đế. Bây giờ cũng sắp bình minh rồi, tránh chậm trễ việc đưa tang sáng mai".
Hoàng Thái Hậu suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Cũng chỉ còn cách đó. Vậy cứ làm theo ý của ngươi nhưng mà ngươi cũng tham gia".
"Hoàng Thái Hậu, vi thần chỉ là tam nha Đô Chỉ Huy Sứ, không thuộc đại thần phụ chính. Theo như quy tắc thì không được".
"Quy tắc đều do con người định ra. Ai gia cho phép ngươi tham gia, ngươi cứ tham gia. Tới khi đó Ai gia còn có chuyện muốn nói".
Đỗ Văn Hạo vội vàng khom người nói: "Dạ, vi thần tuân chỉ".
Trắc điện cung Phúc Ninh.
Lúc này trời đã gần canh năm. Đất trời vẫn còn chìm trong bóng đêm đen kịt. Bởi vì rạng sáng chính là thời điểm khiêng linh cữu đưa tang. Các trọng thần trong triều tới lúc đó đều phải nâng linh cữu tới Đế lăng, ai cũng gần như cả đêm không ngủ, đều chờ ở linh đường vì vậy khi ý chỉ của Hoàng Thái Hậu truyền xuống, toàn bộ bảy vị đại thần phụ chính lập tức đi vào trắc điện cung Phúc Ninh.
Bảy vị đại thần phụ chính theo thứ tự là: Tả Thừa tướng ( tả Thượng thư bộc xạ kiêm môn hạ thị lang hành thị trung sự ) Vương Pháp, hữu Thừa tướng ( hữu Thượng thư kiêm môn hạ thị lang hành thị trung sự ) Thái Xác, Môn hạ thị lang Chương Cụ, tả thừa Thượng thư Thái Ca, hữu thừa Thượng thư Hoàng Lý, Viện sứ Xu Mật viện ( tri Xu Mật viện sứ ) Hàn Chẩn, Xu Mật viện phó sứ ( đồng tri Xu Mật viện sứ ) Lâm Hi.
Bảy người đi vào trắc điện thì thấy ở phía sau chính điện có một bức rèm buông xuống. Đằng sau bức rèm có một chiếc giường êm. Hoàng Thái Hậu mặc đồ tang đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Phía trước về phía trái của bức rèm có một đứa bé choai choai đang đứng. Người đó chính là lục Hoàng tử, An Duyện Quận Vương Triệu Hú. Đứng ở ở trái là Ung Vương Triệu Nhan cùng Tào Vương Triệu Mạch. Sắc mặt Tào Vương lo lắng, sắc mặt Ung Vương lại hoảng sợ, núp sau lưng Tào Vương, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trộm, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Phía bên phải đại điện có một người đang đứng. Đó chính là tân quan tam nha Đô Chỉ Huy Sứ, Ngự y Đỗ Văn Hạo.
Thấy vậy bảy vị phụ chính đại thần không khỏi kinh ngạc. Thừa tướng Vương Giai khẽ nhếch miệng cười, trong lòng vô cùng đắc ý, ông ta khẽ gật đầu với Đỗ Văn Hạo sau đó khom người thi lễ với Hoàng Thái Hậu. Sáu người còn lại cũng khom người thi lễ.
Hoàng Thái Hậu nói: "Chúng ái khanh, Ai gia có một việc muốn thông báo cho các vị phụ chính đại thần biết".
Nghe xong bảy người lập tức hiểu đây chính là chuyện cớ liên quan tới Hoàng Đế tương lai. Bảy người đều vểnh tai, không dám thở mạnh, chú ý lắng nghe.
Hoàng Thái Hậu dừng lại một chút rồi mới chậm rãi nói: "Hoàng Thượng đột nhiên băng hà, vô cùng khả nghi. Ai gia đã yêu cầu Đỗ ngự y âm thầm điều tra. Hiện tại đã tra ra Ung Vương Triệu Nhan bị thực khách trong phủ là Tư Mã đạo nhân xúi bẩy đã hạ độc dược trong thuốc của Hoàng Thượng khiến cho Hoàng Thượng trúng độc chết".
Tin này giống như sét đánh giữa trời quang, chấn động bảy vị phụ chính đại thần. Tất cả đều ngây người rôi không tự chủ được cùng nhìn Đỗ Văn Hạo.
Hoàng Thái Hậu nói tiếp: "Trong chuyện này, nhân chứng, vật chứng đã đầy đủ. Thủ phạm Tư Mã đạo nhân đã chịu trói, hắn đã lập tức thú nhận tội này. Ung Vương Triệu Nhan vì sợ tội mà nổi điên khùng. Hiện giờ thần trí đã điên loạn, không thuốc nào có thể chữa khỏi".
Hoàng Thái Hậu mới nói tới đó, Ung Vương Triệu Nhan tựa như muốn giải thích cho lời nói của Hoàng Thái Hậu, hắn khàn khàn gào lên, quỳ thụp xuống đất, không ngừng dập đầu, miệng cầu khẩn: "Hoàng huynh, tha mạng. Đệ sai rồi. Đệ không nên hạ độc Hoàng huynh. Tha mạng!" "thình thình thình" mấy tiếng vang lên. Trên trán Ung Vương lập tức đầm đìa máu tươi.
Bảy người cực kỳ hoảng sợ không biết phải làm gì.
Hoàng Thái Hậu nhìn Ung Vương đang điên loạn dập đầu, không cho người tới ngăn cản, giống như là không nhìn thấy gì, dài giọng nói: "Ung Vương đã phạm phải trọng tội như vậy. Tội không thể tha. Ý của Ai gia bắt nó chết theo Hoàng Thượng. Ý của các khanh thế nào?"
Vương Giai không ngờ lại xảy ra chuyện tới mức đó, nhất thời đứng ngây người không có phản ứng. Ông ta vốn là người đứng đầu, vốn phải là người lên tiếng trước nhưng ông ta cứ ngây người đứng vậy, không nói câu nào, sau người còn lại cũng không thể lên tiếng trước. Nhưng tình hình lúc này không giống với lúc bình thường nên không thể tuân theo quy định, Thái Xác ho nhẹ một tiếng rồi tiến lên khom người nói: "Hoàng Thái Hậu, vi thần cho rằng, Ung Vương cùng Hoàng Thượng thủ túc tình thâm. Nếu như không có kẻ khác xúi giục, nhất định sẽ không phạm phải trọng tội như vậy. Bây giờ thần trí rối loạn, vốn đã chịu sự trừng phạt của ông trời, có thể miễn tội chết. Có thể hạ lệnh cho Ung Vương vĩnh viễn coi sóc Đế lăng, thủ hộ Vĩnh Dụ lăng, bầu bạn với Hoàng huynh".
Hoàng Thái Hậu khẽ gật đầu, sắc mặt âm u lạnh lẽo hoàn hoãn hơn rất nhiều. Sáu người còn lại làm quan tới vị trí này đương nhiên đều là những người tinh khôn, sao có thể không nhận ra Hoàng Thái Hậu tương đối hài lòng với ý đó nên cũng đều phụ hoạ theo đuôi.
Kết quả này thực sự rất kỳ diệu, Đỗ Văn Hạo như mở cờ trong bụng. Điểm tốt của chủ ý này là bắt thằng nhãi Ung Vương kia đi thủ hộ lăng Hoàng huynh cả đời này, nhất định không còn cơ hội tìm tới gây chuyện với hắn. Chủ ý này quá hay!
Đỗ Văn Hạo không nhịn được liếc nhìn Thái Xác. Hắn thầm nghĩ lão già này đoán ý rất chính xác. Hơn nữa tâm tính rất độc ác, Ung Vương đối xử với lão không bạc, lão lại giậu đổ bìm leo. Lão biết rõ Hoàng Thái Hậu sẽ không thực sự cam lòng bắt Ung Vương chết theo, chính hắn không chỉ nói ra chủ ý cho mọi người biết mà còn có thể làm theo ý tức thoát tội chết của Hoàng Thái Hậu, mà chủ ý như vậy còn khủng khiếp hơn cả lưu đày ba ngàn dặm. Hơn nữa cách xử lý cũng vô cùng thoả đáng.
Hoàng Thái Hậu thấy tử Thừa tướng Vương Giai từ nãy tới giờ vẫn không nói gì liền nhạt nhẽo hỏi: "Vương ái khanh, ý định của khanh thế nào?"
Vương Giai thoáng sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát ông ta liền khom người nói: "Hồi bẩm Hoàng Thái Hậu, lão thần tán thành đối với chủ ý của Thái Tể tướng. Lão thần cho rằng vì thể diện của Hoàng gia nên chuyện này không nên loan truyền ra ngoài, cũng không nên đưa vào chính sử. Đối với bên ngoài chỉ nói ngắn gọi là Ung Vương thương tiếc Hoàng huynh nên tự nguyện vào lăng thủ hộ".
Hoàng Thái Hậu rốt cuộc cũng nhếch mép cười vẻ thoả mãn. Nàng nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi nói, ý kiến của Vương ái khanh, chúng ai khanh nghĩ sao?"
Giây phút này trong trắc điện sáng như ban ngày. Nụ cười thoả mãn của Hoàng Thái Hậu đều lọt vào trong mắt của các phụ chính đại thần nên ai nấy cũng khom người nói: "Bọn thần tán thành".
"Được, đã như vậy thì việc này đã xong rồi" Hoàng Thái Hậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Thế nhưng còn chưa tới một canh giờ nữa là tới lúc khiêng linh cữu đưa tang, phải chỉ định ra người dẫn dắt Hoàng gia khiêng linh cữu. Chúng ái khanh có đề nghị gì không?
Giờ đây trong việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, Ung Vương vì mưu hại Hoàng Thượng mà bị hạch tội, vĩnh viễn ở Đế lăng, lại đã nổi điên, đương nhiên cũng không thể chỉ định một người điên làm Hoàng Thượng, đã rút lui ra khỏi cuộc canh tranh này. Lúc này chỉ còn một lựa chọn duy nhất là lục Hoàng tử, Duyên An Quận Vương Triệu Hú. Hoàng Thái Hậu biết rõ mà còn hỏi hiểu nhiên chỉ muốn từ miệng mọi người có kết quả này, càng lộ rõ vẻ độ lượng, uy nghi.
Mặc dù kết quả này giống như là rận trên đầu hói nhưng rõ ràng dù lớn hay nhỏ cũng coi như công lao ủng hộ. Nhưng mà lúc này đây Thái Xác thực sự không có ý nói trước. Dù sao trước kia ông ta cũng gắng sức ủng hộ Ung Vương nối ngôi Hoàng Đế. Lần này tình hình xoay chuyển quá nhanh theo chiều hướng xấu. Tốt nhất là để cho Vương Giai nói trước sau đó bản thân mình ra mặt ủng hộ. Trong khi đó Vương Giai cũng có tính toán riêng của mình. Ông ta hiểu rằng ngôi vị Hoàng Đế rốt cuộc đã định, lục Hoàng tử sẽ nối ngôi. Lúc này ủng hộ hay không, công lao cũng đã được xác nhận, dù lúc này không nói cũng không ảnh hưởng gì. Tốt nhất hãy để người phe bên kia nói ra trước như vậy là hai phái thống nhất, lại càng thêm thoả đáng.
Thái Xác thấy Vương Giai không biểu hiện thái độ gì, trong khi đó Hoàng Thái Hậu lại nhìn mình nên đành phải chắp tay nói: "Thần cho rằng Duyên An Quận Vương chính là Hoàng tử trưởng, xứng đáng thừa kế ngôi vị Hoàng Đế của tổ tiên. Vì Hoàng Đế chỉ huy khiêng linh cữu đưa tang. Sự việc gấp gáp, xin Hoàng Thái Hậu noi theo Lưu Hoàng hậu của Nhân Tông hoàng đế nghe báo cáo và quyêt định sự việc, tham gia công việc quốc sự" Nói xong ông ta vén áo bào quỳ xuống dập đầu.
Thái Xác vốn kiên quyết ủng hộ Ung Vương kế vị nhưng nay thủ lĩnh của phe đó đã đào tẩu, ủng hộ lục hoàng tử kế vị, mấy người Hàn Chẩn bên phe đó đương nhiên cũng phải đi theo. Tất cả đều tỏ thái độ tán thành, cùng quỳ xuống dập đầu.
Kết quả này khiến Vương Giai cực kỳ cao hứng, ông ta cũng vén áo bào quỳ xuống nói: "Duyên An Quận Vương xứng đáng kế thừa thiên hạ, cũng là thuận theo thiên mệnh. Hoàng Thái Hậu có thể dùng cương vị Thái Hoàng Thái Hậu, buông rèm chấp chính, nhất định sẽ khiến quốc thái dân an".
Triệu Hú chính là cháu nội của Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao. Triệu Hú lên ngồi Hoàng Đế. Tất nhiên Cao Thao Thao chuyển từ Hoàng Thái Hậu lên Thái Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy hắn nhìn mình mỉm cười gật đầu lúc này mới chậm rãi nói: "Chúng ái khanh đã đồng lòng nhất trí Duyên An Quận Vương kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, Ai gia cũng đồng ý. Việc này đã định. Chúng ái khanh hãy nói xem chừng nào có thể tiến hành lễ đăng cơ của tân Hoàng Đế?"
Vương Giai khom người nói: "Việc tang của tiên đế hơn một tháng rồi. Việc quốc sự một mực do lão thần và Thái Tể tướng cùng nhị vị Vương gia tạm cai quản. Mọi việc bọn vi thần đều cẩn thận mà không dám quyết định. Nay tân Hoàng Đế đã định, mọi việc cũng nên quay lại quy củ. Theo như lão thần thấy hãy mô phỏng theo sau thời Tây Hán Vũ Đế, lập tức lên ngôi, cũng xin thỉnh Hoàng Thái Hậu lập tức chấp chính, nghe tấu sớ và quyết định".
Hoàng Thái Hậu nói: "Hôm nay đăng cơ liệu có gấp quá không?"
"Xin Hoàng Thái Hậu yên tâm. Hơn một tháng nay bọn lão thần đã chẩn bị cho việc tân Hoàng Đế đăng cơ, chỉ còn chờ quyết định của Hoàng Thái Hậu".
"A, các ngươi nghĩ rất chú đáo. Chúng ái khanh, ý của các khanh thế nào?"
Thái Xác cũng khom người nói: "Vi thần cũng tán thành ý của Vương Tể tướng".
Hoàng Thái Hậu cười thoả mãn, chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy thì hãy làm theo lời các khanh nói tức vị trước. Còn về phần nghe tấu chương, quyết định quốc sự, Ai gia vốn tính thích yên tính nhưng Hú nhi tuổi còn nhỏ, các khanh lại một mực đề nghị Ai gia nghe tấu chương và quyết định. Ai gia nghĩ cũng không thể trốn tránh được. Ai gia đồng ý với bản tấu của các khanh, cùng nghe tấu và quyết định quốc sự sau này khi Hoàng Thượng trưởng thành, Ai gia sẽ trả lại cho Hoàng Thượng".
Tân Hoàng Đế đã xác định. Sắc mặt mọi người đều vui mừng nhưng vấn đề là nụ cười của mấy người Thái Xác có vẻ miễn cưỡng