Khang viện sứ hốt hoảng quỳ xuống, dập đầu nói: "Hoàng Thái Hậu, vi thần không biết. Những gói thuốc này không bốc theo đơn cũ, cũng không phải do vi thần kiểm tra".
"Là ai?" Hoàng Thái Hậu lạnh lùng hỏi.
"Căn cứ theo ký tên trên gói giấy, nhất định là Ngự dược viện Viện phán Hoàng Cẩm Mộc và Hồ Húc kiểm nghiệm".
Hoàng Thái Hậu quay đầu nhìn Tiêu công công nói: "Hãy phái người đi bắt hai người đó tới đây".
Tiêu công công trả lời rồi mang theo một đội Nội thị vội vã rời khỏi Ngự dược viện.
Trong đại sảnh Ngự dược viện, Hoàng Thái Hậu âm trầm, nghiêm mặt ngồi lặng lẽ. Dù chính mắt nàng đã nhìn thấy con lợn trúng độc Chu sa mà chết nhưng trong lòng vẫn trăm mối tơ vò. Nàng nhìn Đỗ Văn Hạo hỏi: "Đỗ ái khanh, vì sao Chu sa có thể trúng độc?"
Người cổ đại hoàn toàn tin tưởng Chu sa không có độc đó là vì Chu sa không giống với thạch tín. So với thạch tín, lượng trúng độc phải nhiều hơn nhiều, dẫn tới cái chết lại càng nhiều hơn. Trong khi đó lượng Chu sa dùng trong thuốc lại rất bình thường, không đạt tới lượng để gây chết người. Dù tương truyền là Chu sa có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng mà ngay cả dân thường cũng biết cần phải có đại sự luyện đan chế luyện mới thành vì vậy không ai vì muốn kéo dài tuổi thọ mà trực tiếp dùng Chu sa. Vì vậy việc trúng độc Chu sa cực kỳ hiếm gặp. Chính vì vậy người cổ đại thiếu sự hiểu biết về độc tính của Chu sa. Hơn nữa đa phần chu sa gây trúng độc mãn tính. Ví dụ như một số bậc đế vương mưu cầu trường sinh bất lão dùng đan dược có Chu sa nên trở thành người trúng độc mãn tính.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ kỹ lưỡng cách giải thích vấn đề này, Hắn cúi người nói: "Hồi bẩm Hoàng Thái Hậu. Phàm cái gì gọi là thuốc thì đều có ba phần độc. Bất kỳ loại dược liệu nào cũng có độc. Cứ nhìn xem liều lượng dùng trong đơn. Nếu như liều thuốc nằm trong phạm vi bình thường, cho dù loại kịch độc như thạch tín cũng là dược liệu. Như trong đơn thuốc Thánh Huệ có cao thạch tín, có thể dùng để trị liệu vết thương lở loét ác tính làm thịt thối. Trong Tử Kim đan có phối hợp với thạch tín, cóp thể trị chứng hàn đờm, thở khò khè. Nhưng nếu một khi vượt quá liều thuốc dùng thì cho dù dược liệu thưởng phẩm như Chu sa cũng trở thành độc vật. Lại ví dụ như dược liệu "Rễ bản lam" (vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh) thường dùng trị liệu cảm mạo, ôn bệnh phát nhiệt. Từ xưa tới nay trong tất cả các y thư đều không ghi "Rễ bản lam" có độc nhưng mà nếu xử dụng liều lượng lớn cũng sẽ trúng độc chết. Trước kia vi thần hành nghề y cũng đã từng gặp qua bệnh án này. Lại ví dụ như "Thanh mộc hương" có thể được dùng trị chứng đau bụng. Y thư cũng không ghi có độc nhưng mà dùng với liều lượng lớn cũng có thể gây ra cái chết. Nếu như Hoàng Thái Hậu không tin thì có thể nhân dịp này kiểm nghiệm lại lần nữa".
Hoàng Thái Hậu nói: "Ai gia tin tưởng lời của ngươi, không cần phải thử".
Đỗ Văn Hạo khom người, chắp tay nói: "Đa tạ Hoàng Thái Hậu. Hoàng Thượng dùng Chu sa còn có một điều cực kỳ hại. Đó chính là bệnh của Hoàng Thượng. Bệnh của Hoàng Thượng gọi là thận suy kiệt. Đây là do thận xuất hiện vấn đề. Trong khi đó hậu quả trực tiếp của dùng Chu sa quá liều đó là làm tăng mức độ của thận suy kiệt khiến cho bị suy thận cấp tính mà chết. Vì thế đối với Hoàng Thượng mà nói, dùng Chu sa quá liều không khác gì dùng thạch tín".
Hoàng Thái Hậu chậm rãi gật đầu nói: "Ai gia đã hiểu. Chuyện này nhất định phải tra ra manh mối. Ai gia tất có phán xét".
"Dạ!" Đỗ Văn Hạo thầm vui mừng. Trước đây hắn một mực nghi ngờ Ung Vương gia đứng sau giở trò quỷ. Bây giờ xem ra càng có nhiều điểm để chứng minh điều này. Chỉ cần Hoàng Thái Hậu có thái độ này, Ung Vương nhất định sẽ không thể đăng cơ".
Một lát sau Ngự dược viện Viện phán Hoàng Cẩm Mộc cùng Hồ Húc bị dẫn tới. Ngay khi cả hai nhìn thấy gói thuốc mở ra để trên bàn, trên mặt đất còn có một con lợn chết tức thì cả hai giật nảy mình, quay người quỵ xuống lê tới dập đầu.Hoàng Thái Hậu lạnh lùng hỏi: "Những gói thuốc trên bàn có phải do các ngươi phối chế và kiểm nghiệm không?"
Tiêu công công bước tới cầm gói thuốc để trên mặt đất trước mặt hai người. Sau khi hai người xem xét cẩn thận thì dập đầu trả lời là đúng.
Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nói: "Lúc nãy Ai gia đã lấy một lượng Chu sa ngang bằng với lượng các ngươi dùng trong gói thuốc cho lợn ăn. Kết quả con lợn trúng độc chết. Hãy nói đi, đây là chuyện gì?"
Hai người sợ ngây người, dập đầu thình thịch nói: "Hoàng Thái Hậu tha mạng! Đây toàn bộ là chỉ lệnh của Ung Vương gia cho bọn vi thần làm".
Mày liễu của Hoàng Thái Hậu dựng lên, nàng lạnh lùng nói: "Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói thật ra. Nếu không Ai gia xử tử lăng trì hai ngươi, tịch thu gia sản cả nhà các ngươi".
Hai người sợ tới mức hồn phi phách tán. Hoàng Cẩm Mộc run rẩy nói: "Vi thần nguyện nhận tội. Trước khi Hoàng Thượng băng hà…".
"Chờ một chút!" Đỗ Văn Hạo cắt ngang lời, hắn nhìn Hoàng Thái Hậu: "Hoàng Thái Hậu, tách hai người này ra thẩm vấn từng người một. Ghi lại khẩu cung sau đó đối chiếu hai khẩu cung là biết thật hay giả".
Hoàng Thái Hậu giật mình. Nàng sai người mang Hồ Húc ra đợi thẩm vấn sau, thẩm vấn Hoàng Cẩm Mộc trước.HHoàngHoàng Cẩm Mộc dập đầu nói: "Trước khi Hoàng Thượng băng hà ba ngày, Ung Vương gia tới Ngự dược viện, gọi hai người vi thần ra ngoài nói: hôm nay tinh thần Hoàng Thượng không tốt, cần điều dưỡng. Ung Vương nói đã tham khảo Trịnh Cốc, Viện sứ Thái y viện là có thể gia tăng liều lượng Chu sa trong thang thuốc của Hoàng Thượng.Hai người vi thần có phần khó xử, bèn nói chỉ có thể bốc liều lượng thuốc theo đơn thuốc. Ung Vương gia nói đây là để kéo dài tuổi thọ của Hoàng Thượng. Nếu xảy ra chuyện gì Vương gia sẽ chịu trách nhiệm, bảo hai người vi thần cứ làm theo như lời Vương gia. Hai người bọn vi thần suy tính thấy Chu sa chính là tiên dược thượng phẩm, không những không có độc, hơn nữa còn có công dụng kéo dài tuổi thọ, gia tăng liều lượng cũng không có vấn đề gì xấu nên đồng ý".
Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nói: "Không bốc thuốc theo như đơn, tội trạng như thế nào ngươi có biết không?"
Hoàng Cẩm Mộc phủ phục trên mặt đất khóc nói: "Luận tội, luận tội đáng chém. Vi thần tội đáng chết nhưng tất cả đều là chỉ lệnh của Ung Vương gia, vi thần không dám không tuân theo, nhất thời hồ đồ, cầu xin Hoàng Thái Hậu tha mạng".
Đỗ Văn Hạo nói xen vào: "Liều thuốc của ngày Hoàng Thượng băng hà nhiều hơn rất nhiều so với liều lượng của ba ngày trước đó. Đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Cẩm Mộc nói: "Trước khi Hoàng Thượng băng hà một ngày, Ung Vương gia lại tới tìm hai người vi thần nói Hoàng Thượng vẫn có cảm giác tinh thần không tốt, muốn hai người vi thần thêm lượng thuốc lớn. Hai người bọn vi thần cũng không suy nghĩ gì cả liền tuân theo. Ngày hôm sau biết tin Hoàng Thượng băng hà. Chúng vi thần lo lắng có quan hệ tới liều thuốc dùng cho Hoàng Thượng nên tìm tới Ung Vương gia hỏi. Ung Vương gia hỏi lại hai người vi thần có bao giờ nghe nói người dùng Chu sa trúng độc chết chưa? Đương nhiên hai người vi thần lắc đầu. Ung Vương gia an ủi nói chỉ là chuyện trùng hợp. Hoàng Thượng mắc bạo bệnh, không có liên quan tới việc dùng dược, bảo hai người vi thần không cần lo lắng, cũng đừng nói lung tung ra bên ngoài".
Hoàng Thái Hậu nghiêm mặt, sai người mang Hoàng Cẩm Mộc xuống dưới, dẫn Hồ Húc vào thẩm vấn. Sau khi thẩm vấn đem so với lời khải của Hoàng Cẩm Mộc thì hoàn toàn ăn khớp.
Hoàng Thái Hậu hạ lệnh tống hai người vào Thiên lao, giao cho Đại Lý Tự hỏi tội. Cách toàn bộ chức vụ của Khang viện sứ Ngự dược viện, phế xuống làm thứ dân sau đó ra lệnh mang theo những gói thuốc đó, khởi giá hồi cung.
Sau khi quay lại tẩm cung, Hoàng Thái Hậu gọi Đỗ Văn Hạo vào trong phòng, đuổi người xung quanh ra khỏi phòng, rơi lệ nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Văn Hạo, bây giờ ta nên làm gì?"
Hoàng Thái Hậu không thể tưởng tượng lại tra ra kết quả này. Chính con trai thứ hai của nàng lại hạ độc giết chết con trai trưởng là Hoàng Thượng. Bất luận là nguyên nhân gì thì đối với một bà mẹ mà nói, không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Thật ra kết quả này khiến Đỗ Văn Hạo mừng thầm trong lòng nhưng gương mặt hắn lại làm bộ cực kỳ thông cảm: "Thao Thao, nàng cũng không cần quá thương tâm. Có lẽ Ung Vương gia cũng không biết liều lượng lớn Chu sa có thể làm người trúng độc chết. Có lẽ Vương gia có ý tốt nên mới làm vậy".
Hoàng Thái Hậu nghe vậy nén lệ thương tâm, vui vẻ nói: "Đúng, đúng! May có ngươi nhắc nhở ta. Hoàn toàn có khả năng này. Nhan nhi tâm địa thiện lương, nó tuyệt đối không làm cái chuyện giết huynh đoạt vị này. Nhất định là nó nghĩ sai hay nghe người ta nói sai. Đúng, đúng. Ta lập tức cho người đi gọi Nhan nhi tới hỏi là biết liền".
"Thao Thao, đợi một chút" Đỗ Văn Hạo vội vàng nắm lấy tay nàng.
"Có chuyện gì vậy?" Hoàng Thái Hậu ngẩng đầu hỏi.
"Hoàng Thái Hậu muốn tra ra chân tướng hay muốn thoát tội cho Ung Vương?"
"Đương nhiên muốn tra ra chân tướng".
"Vậy nhất định nàng không thể hỏi thế được".
Hoàng Thái Hậu sửng sốt rồi lập tức hiểu ý tứ của Đỗ Văn Hạo. Nàng gật đầu nói: "Không sai. Nếu như hỏi trực tiếp Nhan nhi như vậy, nói không chừng nó sẽ từ chối trách nhiệm. Không. hỏi được tình huống thật sự, không có kết quả chính xác. Ngươi có đề nghị gì hay không?"
Đỗ Văn Hạo chậm rãi nói: "Chỉ có một cách nhưng vấn đề là cách này cũng hơi nguy hiểm một chút".
"Ngươi hãy cứ nói xem biện pháp thế nào?"
"Hoàng Thái Hậu đã nghe qua chuyện Khấu Chuẩn đêm tối thẩm vấn Phan Nhân Mỹ chưa?"
Hoàng Thái Hậu thoáng sửng sốt hỏi: "Khấu Chuẩn? Khấu Bình Trọng? Tể tướng của Thái Tông Hoàng đế sao?
"Đúng vậy".
"Ta hiểu rồi nhưng mà ta không nghe nói tới Phan Nhân Mỹ. Người này là ai vậy?"
Đỗ Văn Hạo sửng sốt. Phan Nhân Mỹ là một đại gian thần thời Bắc Tống như vậy. Nàng thân là Hoàng Thái Hậu đương triều, tại sao lại không biết? Chuyện xưa của Dương gia tướng, bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), kịch truyền hình có rất nhiều, nhất là bình thư Dương gia tướng, Đỗ Văn Hạo nghe nhiều nên đã thuộc, hắn lập tức nói: "Phan Nhân Mỹ chính là Thái sư nắm quyền dưới thời Thái Tông Hoàng đế, là quốc cữu của Thái Tông Hoàng đế. Nữ nhi của hắn là Thái Tố Dung chính là Tây cung nương nương của Thái Tông Hoàng đế".
"Tây cung nương nương của Thái Tông hoàng đế?" Hoàng Thái Hậu cau mày liễu. Nàng thân là Hoàng Thái Hậu, cực kỳ quen thuộc với gia phả Hoàng tộc. Nàng cẩn thận nhớ lại. "Thái Tông hoàng đế trước sau có bốn vị Hoàng Hậu. Theo thứ tự là Doãn Hoàng Hậu, Lý Hoàng Hậu cùng Lý Hiền phi. Sau khi Lý Hiền phi chết được truy phong. Phi tần có Vương Đức phi, không có ai là phi tần họ Phan".
"Thật vậy sao?" Đỗ Văn Hạo thoáng trợn tròn mắt. Hắn nghiêm chỉnh suy nghĩ lập tức hiểu ra. Chuyện xưa Dương gia tướng đã trải qua quá trình cải biến nghệ thuật, trong đó có rất nhiều chuyện xưa là hư cấu, có khác biệt rất lớn với lịch sử chân thật. Nói không chừng Phan Nhân Mỹ này cũng chỉ là người dựa theo nguyên mẫu một nhân vật nào đó trong lịch sử vì thế không có thực hắn liền cười nói: "Cái này, ta cũng chỉ xem qua dã sử diễn nghĩa. Có khả năng là không đúng".
Lúc này Hoàng Thái Hậu chỉ muốn biết làm thế nào để tra ra xem con thứ hai Ung Vương Triệu Nhan có phải thực sự hạ độc giết con trưởng là Tần Lạc hay không, cũng không muốn tìm hiểu nên gật đầu nói: "Vậy ngươi hãy nói tiếp chuyện xưa đó đi".
Đỗ Văn Hạo tươi như hoa nói: "Ái tướng của Thái Tông hoàng đế là Dương lão lệnh công, Dương Kế Nghiệp, võ công cái thế, văn võ song toàn. Dưới trướng có tám con trai, được xưng là "thất lang bát hổ", anh dũng thiện chiến, cực kỳ trung thành. Thái sư Phan Nhân Mỹ là con cáo già, mưu đồ giang sơn Đại Tống, dung túng cho con là Phan Báo lập lôi đài, mưu đoạt ấn soái, bị con trai thứ bảy của Dương Kế Ngiệp là Dương thất lang đánh chết tại lôi đài, từ đó hai nhà kết oán. Sau này khi Thái Tông hoàng đế bị vây ở thành U Châu, Dương gia tướng tới U Châu cứu quân vương, huyết chiến Kim Sa Than".
Hoàng Thái Hậu ngạc nhiên hỏi: "Thái Tông hoàng đế bị vây ở U Châu sao? Tại sao ta không biết?"
"Ha ha ha. Ta đã nói tất cả chỉ là chuyện dã xử. Có thể không đúng".
"Ai, người cứ nói đi".
"Dương gia tướng huyết chiến Kim Sa Than. Dương Kế Nghiệp binh mã bị vây ở bia Lý Lăng. Dương thất lang đánh mở đường máu xuống núi cầu viện. Phan Nhân Mỹ thân là đại soái không những phái quân cứu viện ngược lại còn mượn cơ hội báo thù, hắn dùng ế bắt Dương thất lang, treo lên trên cột cờ, dùng vạn tên bắn chết Dương thất lang. Dương lão lệnh công không muốn chịu nhục bị bắt nên đã đâm đầu vào bia Lý Lăng tự vẫn chết. Trận huyết chiến Kim Sa Than, cả nhà Dương gia tướng lần lượt chết trận, cuối cùng chỉ còn lại có Dương lục lang Diên Chiêu".
"Chờ một chút. Ta nghe ngươi nói chuyện xưa này, hình như là chuyện Dương Nghiệp thời Thái Tông hoàng đế. Con trai của Dương Nghiệp là Dương Diên Chiêu".
"Vậy đúng rồi. Dương Nghiệp, Dương Kế Nghiệp cũng không khác biệt nhau lắm. Đúng rồi, Dương gia tướng vẫn còn có hậu nhân sao?"
"Nếu đúng đó là Đại tướng Dương Nghiệp thì vẫn còn. Thiên Ba Dương phủ ở sau Hoàng cung không xa lắm".
Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Dương lục lang còn sống không?"
"Ngươi nói đúng, Dương Diên Chiêu, đã sớm qua đời. Sau khi chết đã được an táng trong Vĩnh Hậu lăng cùng Anh Tông hoàng đế".
Bây giờ Đỗ Văn Hạo mới hiểu được, sau khi Dương Diên Chiêu chết, được hưởng Hoàng ân chôn cất trong đế lăng. Hơn nữa còn được chôn cất trong lăng của Tống Anh Tông, trượng phu của Hoàng Thái Hậu. Hắn lại hỏi: "Vậy con của hắn là Dương Tông Bảo?"
"Dương Tông Bảo?" Hoàng Thái Hậu kinh ngạc nói: "Nghe nói Dương Diên Chiêu có ba con trai. Đứa con nhỏ nhất là Dương Văn Nghiễm, chưa nghe nói tới Dương Tông Bảo nhưng mà Dương Văn Nghiễm cũng đã chết. Chết cũng sớm lắm".
"Dương gia tướng còn có ai không?"
Chuyện xưa của Dương gia tướng được thịnh hành lưu truyền là từ triều Minh sau này. Vào triều Tống thì Dương gia tướng vẫn chưa nổi danh như vậy. Hoàng Thái Hậu cũng không biết rõ nên lắc đầu nói: "Chờ sau khi chuyện này xong xuôi, người tới bái phỏng Thiên Ba phủ một chuyến, không phải sẽ biết sao? Trước tiên ngươi hãy nói về sự tích thẩm vấn đêm Phan Nhân Mỹ".
"Đúng, đúng. Sau này Dương Diên Chiêu cực kỳ thương tâm, phẫn nộ, dâng tấu lên Kim điện tố cáo Phan Nhân Mỹ dùng việc quân báo tư thù. Phan Nhân Mỹ tìm mọi cách chối cãi, tuyệt đối không nhận tội. Thái Tông hoàng đế sai Ngự Sử Khấu Chuẩn thẩm tra vụ án này. Bát Hiền Vương Triệu Đức Phương cùng Khấu Chuẩn liền thiết kế một màn giả trang cảnh âm tào địa phủ. Bát hiền vương Triệu Đức Phương giả trang Diêm Vương, Ngự Sử Khấu Chuẩn giả trang Phán quan, đêm tối thẩm vấn Phan Nhân Mỹ. Phan Nhân Mỹ bị đưa tới Diêm La điện trong cảnh tối đen, không biết đó là giả. Trong cơn hoảng hốt hắn cứ tưởng là tới âm tào địa phủ thật, cuối cùng hắn bị doạ tới mức sợ hãi liền cung khai hết chân tướng sự việc. Cuối cùng bị khép tội chết. Ha ha ha".
Hoàng Thái Hậu kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là chúng ta cũng bày ra cảnh âm tào địa phủ, thẩm vấn Nhan nhi sao?"
"Đúng. Chúng ta bày ra cảnh âm tào địa phủ, bắt Ung Vương gia gặp Hoàng Thượng ở dưới âm tào địa phủ. Có câu cửa miệng là: Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Nếu như Ung Vương gia thực sự không hạ độc Hoàng Thượng, khi nhìn thấy Hoàng Thượng nhất định sẽ không sợ hãi. Nếu như thật sự Ung Vương gia làm, khi nhìn thấy Hoàng Thượng sẽ sợ chết khiếp. Khi đó lại cho người giả trang Diêm Vương thẩm vấn, nhất định sẽ nói thật".
Hoàng Thái Hậu sửng sốt hồi lâu rồi chậm rãi gật đầu nói: "Chủ ý này cũng được. Vậy cứ làm thế. Nhưng mà phải nhanh lên. Trước canh năm phải tra xét rõ ràng chuyện này, không được để chậm trễ chuyện đưa tang ngày mai".
"Được" Đỗ Văn Hạo lưỡng lự một lát rồi hắn nói khẽ: "Nhưng mà vẫn còn một chuyện lo lắng".
"Chuyện gì?"
"Nếu thật sự Ung Vương gia mưu hại Hoàng Thượng, một khi nhìn thấy Hoàng Thượng ở âm tào địa phủ, rất có khả năng Vương gia sẽ bị điên khùng. Nàng cần chuẩn bị tâm lý. Tới khi Ung Vương gia bị doạ điên rồi, nàng đừng trách ta".
Sắc mặt Hoàng Thái Hậu ảm đạm. Nàng rất hy vong kết quả chứng minh con trai thứ hai Ung Vương Triệu Nhan không có mưu hại con trai cả là Tống Thần Tông. Nhưng khi nàng tổng hợp lại tất cả kết qảu điều tra tình huống trước khi chết của Tống Thần Tông, trong lòng nàng hiểu rõ chắc chắn con trai cả Tống Thần Tông đã bị con trai thứ hai Ung Vương Triệu Nhan hạ độc chết. Khi Đỗ Văn Hạo nói xong mấy lời này nàng không khỏi rơi lệ nói: "Yên tâm đi. Ta sẽ không trách tội ngươi. Nếu như Nhan nhi thật sự mưu hại Hoàng huynh của nó, nó có nổi điên thì cũng là gieo gió gặt bão. Nó đã dám soán nghịch, hại chết Hoàng huynh, đáng luận tội chết. Nay chỉ nổi điên là đã tốt cho nó rồi".
"Được" Đỗ Văn Hạo ghé sát vào người Hoàng Thái Hậu thì thào vào tai nàng kế hoạch của mình. Sau khi Hoàng Thái Hậu nghe xong, chậm rãi gật đầu nói: "Đi, hãy cứ làm như người định liệu. Hãy làm đi".
Ung Vương Triệu Nhan ngồi kiệu theo mẫu hậu xuất cung, đi trên đường phố vắng lặng. Sau khi Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu băng hà, trong thời gian tang lễ, toàn kinh thành nghiêm cấm người đi lại vào ban đêm vì vậy trên đường cực kỳ yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ nghe thấy mấy tiếng chó sủa.
Ung Vương không biết đi tới đâu, mẫu hậu cũng không nói cho hắn biết. Hắn muốn vén màn kiệu lên nhìn nhưng màn kiệu đã bị cài chặt ở bên ngoài. Hắn đành chỉ buồn bực đi theo.
Qua một lúc lâu, chiếc kiệu dừng lại. Tiếp đó bên ngoài có người nói: "Vương gia, đến rồi. Có thể hạ kiệu" giọng nói ồm ồm giống như nói vào trong cái hũ vậy.
Ung Vương gia đợi một lúc lâu cũng không thấy có người vén màn kiệu giúp hắn. Hắn đành phải tự mình vén màn kiệu thì phát hiện ra chốt bên ngoài đã được bỏ ra.
Ung Vương vén màn kiệu lên, xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn thì thấy hình như là trong một ngôi nhà, rất hoang vắng, không biết là nhà của ai. Sau đó nương theo ánh trăng mờ mờ, hắn có thể thấy cách đó không xa có một hồ nước hình bán nguyệt, ánh trăng phản xạ phát ra ánh sáng màu bạc. Trên mặt hồ có thể nhìn thấy bọt khí bốc lên ùng ục giống như tiếng nước sôi vậy.
Cỗ kiệu của hắn dừng lại gần hồ. Những người khiêng kiệu không thấy đâu. Kiệu của mẫu hậu hắn cũng không thấy. bên cạnh hắn không có bất kỳ ai.
Ung Vương thấy sợ hãi. Hắn cảm thấy tim đập thình thịch. Đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng động vang lên sau lưng. Đó là tiếng bước chân, răng rắc, răng rắc.
Ung Vương hốt hoảng quay đầu lại thì thấy cách đó không xa có một người đang đứng. Đúng ra là một người mặc y bào màu vàng. Người đó thấy hắn quay lại liền đứng yên.
"Là ai?" Ung Vương lấy can đảm quát hỏi.
Đối phương vẫn không trả lời, chỉ đứng im không nhúc nhích.
Ung Vương bình tĩnh nhìn thì phát hiện người đó mặc Hoàng bào kim long, còn đội cả vương miện. Đây là trang phục của Hoàng đế. Ai dám to gan mặc Hoàng bào? Nghĩ vậy Ung Vương nghiêm nghị quát hỏi. Đột nhiên Ung Vương cảm thấy ánh mắt của người đó rất quen thuộc nhưng mà không có miệng chỉ có một lỗ thủng tối om.
Đúng lúc này Ung Vương lại nghe thấy sau lưng có âm thanh. Đó là loại âm thanh dóc rách, bập bềnh. Ung Vương vội vàng quay đầu lại thì hắn trông thấy trên không trung có hai hình người màu trắng, đen, áo choàng dài, không ngừng di chuyển trên mặt hồ.
Ung Vương chăm chú nhìn thì phát hiện ra hai người đó đều là mặt xanh nanh vàng, lưỡi dài thè ra, tay cầm cây đại tang (lúc động quan, người con để tang chống gậy, trên đó có quấn một tờ giấy trắng), cười nhạt với hắn. Chẳng lẽ đây chính là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết sao?
Ung Vương sợ hãi, hắn hoảng hốt thối lui mấy bước. Hắn bối rối đâm vào vật gì đó, hắn vội vàng quay đầu lại thì phát hiện ra người mặc Hoàng bào chẳng biết đã tới sau lưng hắn từ lúc nào, đang giương mắt nhìn hắn. Ung Vương sợ hãi tới hồn phi phách tán.
Thì ra đó là Hoàng huynh đã chết, Tống Thần Tông.
Ung Vương sợ hãi tới tè cả ra quần, té ngã xuống đất. Hắn muốn vùng dậy bỏ chạy nhưng hai chân hắn sợ tới mức cứng đơ, sao có thể nhúc nhích được đây? Mắt hắn nhìn thấy Tống Thần Tông bồng bềnh lướt tới, âm thanh từ xa dập dềnh đưa tới: "Trả lại mang ta! Trả lại mạng ta!".