Tống Y

Chương 373: Lần đầu tiên thăng đường (1+2)

An Dật Long nói: "Đỗ đại nhân đi đường xa mệt mỏi. Hay đại nhân tới phủ nha nghỉ ngơi trước".

Đỗ Văn Hạo nói: "Không có gì. Ngươi tới cửa thành chờ ta, nói chuyện này rất khó giải quyết. Hơn nữa ngươi cũng rất sốt ruột. Dù sao từ đây tới nha môn cũng không xa lắm. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Ta đi xe ngựa nhiều cũng rất mệt mỏi. Ta muốn đi bộ".

An Dật Long cười giả lả nói: "Đỗ đại nhân nói rất đúng. Ty chức cũng có ý này. Nếu như vậy chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Đại nhân, mời đi bên này. Đây là một ngõ nhỏ đi tắt tới nha môn, rất yên tĩnh, có thể nói chuyện được".

An Dật Long dẫn mấy người Đỗ Văn Hạo rẽ vào một con ngõ tắt ở phía đông. Hắn chậm rãi nói: "Mấy ngày trước đây, có một thôn phụ tới phủ nha đánh trống kêu oan. Thôn phụ đó nói lão lang trung rất có danh vọng ở phố đông kê đơn nhầm dẫn tới giết chết mẹ chồng Triệu thị của nàng ta. Ty chức đã truyền lang trung tới hỏi. Lang trung đã đưa đơn thuốc cho ty chức thẩm định, ty chức không hiểu y thuật liền mới lang trung khác tới kiểm nghiệm. Ty chức hỏi bất kỳ ai cũng bảo phương thuốc đó không có vấn đề gì. Ty chức vốn định bác đơn kiện của nguyên cáo nhưng…".

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Có phải gia đình lão phụ nhân này có bối cảnh gì không?"

An Dật Long kinh ngạc nói: "Đại nhân quả thật thông minh hơn người. Đoán cái ra ngay".

"Cái này có gì khó đoán. Nếu một khi các đại phu đã nói đơn thuốc đó không có vấn đề gì, ngươi chỉ việc bác đơn kiện là xong, cần gì phải chạy tới cổng thành đợi ta. Ngươi định đá quả bóng này sang cho ta, đúng không?

An Dật Long tái mét mặt nói: "Ty chức không dám. Quả thật phụ nhân này có chút bối cảnh. Ty chức quả thật không dám làm bừa".

"Thật vậy sao?" Đỗ Văn Hạo cười nói: "Rốt cuộc lão phụ nhân có địa vị gì?"

"Thật ra cũng không có địa vị gì. Lão phụ nhân đã chết này khi còn trẻ tuổi đã từng được Nhân Tông Hoàng đế đề biển".

"A!" Đỗ Văn Hạo kinh ngạc, lắp bắp hỏi: "Một nông phụ nông thôn làm sao lại được tiên đế ngự bút?

Nói tới việc này, An Dật Long có phần đắc ý, hắn vuốt ria mép nói: "Khi Nhân Tông hoàng đế đi tuần du, có từng qua Lư châu. Đó là vào mùa đông giá rét. Ngày hôm đó, lúc rạng sáng, Nhân Tông Hoàng đế dậy sớm, người lo lắng chuyện quốc sự nên không ngủ được nên muốn đi dạo trên phố. Người chỉ mang theo hai hộ vệ tuỳ thân. Trong lúc đang chậm rãi đi trên đường phố trống vắng thì gặp phụ nhân Triệu thị này. Bà ta đang quang gánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao bán điểm tâm sáng.

Vừa lúc đó Nhân Tông Hoàng đế thấy đói bụng, người liền gọi một chén. Người thấy mùi vị thơm ngon, lại thấy phụ nhân này vất vả trong ngày đông, tháng chạp nên mới hỏi han gia cảnh, biết trượng phu của phụ nhân chết sớm, để lại hai trai, một gái, tuổi vẫn còn nhỏ, cuộc sống vô cùng gian nan. Nhất thời Nhân Tông Hoàng đế hứng thú rao hàng giúp phụ nhân đó bán hàng".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Quả nhiên tiên đế đồng cảm với dân chúng".

"Mới sáng sớm tất cả mì vằn thắn đều đã bán hết sạch, phụ nhân đó rất cảm kích. Nhân Tông hoàng đế thấy buôn bán rất khá nên tâm trạng cũng hưng phấn, người thấy bên đường có một quán viết chữ thuê liền tới lấy giấy bút viết bốn chữ to: "Thục phận tá cao". Người lại lấy ngọc tỷ ra đóng dấu ở trên đó. Phụ nhân không hiểu ý tứ đó nhưng lão giả viết chữ lại là người tinh ý nhìn kỹ con dấu trên mặt giấy thì biết đây chính là ngọc ấn của Hoàng Thượng, lão quá sợ hãi, cuống quýt quỳ xuống dập đầu, hô ba lần vạn tuế. Lúc này phụ nhân đó mới hiểu ra. Người giúp bà rao hàng, viết chữ tặng lại mình lại là đương kim Hoàng Thượng. Phụ nhân sợ hãi quỳ xuống dập đầu mấy lần. Nhân Tông hoàng đế khen ngợi, động viên mấy câu sau đó người ngửa mặt lên trời cười to và bỏ đi".

Đỗ Văn Hạo nói: "Nhân Tông hoàng đế chơi trò phong trần này, phụ nhân này cũng coi như hồng phúc tề thiên, chiếm được tiện nghi của người".

"Còn không phải vậy sao? Chuyện phụ nhân đó được Hoàng Thượng ban chữ nhanh chóng làn truyền trong và ngoài thành, người người tranh nhau tới gặp. Phụ nhân sợ bản vẽ bị hỏng nên mới làm khung treo ở trước hương án phòng khách nhà mình, tận tâm thờ cúng. Tri châu trước của bỉ châu cũng đã tới tận nơi chiêm ngưỡng, thừa nhận tấm lòng, phẩm hạnh của phụ nhân đối với Hoàng Thượng, cho rằng đây là một việc vô cùng vinh quang đối với bỉ châu, lập tức dâng biểu cho bộ Lễ xin lập đền thời trinh tiết đối với phụ nhân này. Đền thờ này đến bây giờ vẫn còn tồn tại ở cổng thôn của bọn họ bên ngoài thành".

Đỗ Văn Hạo đã dần hiểu ra: "A, thì ra đây là một trinh tiết liệt phụ. Hơn nữa tên đế còn đề từ khen ngợi, quả thật rất khó giải quyết".

"Đúng vậy. Phụ nhân này cả đời thủ tiết. Một mình nuôi dưỡng ba hài tử của mình thành người. Lần này phụ nhân ốm chết, ba người xúc động và nhớ nhung lòng từ ái của mẫu thân, không thể bỏ qua tội chẩn lầm của đại phu. Bọn họ còn tuyên bố nếu như quan phủ bao che, ba người sẽ ôm ngự bút của tiên đế vào kinh ngự cáo".

"Thật vậy sao?" Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy đau đầu. Hắn đứng lại, nghiêm nghị suy nghĩ. Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, trước tiên phải nghĩ cách đả thông tư tưởng ba người con này. Xem ra phải xuống dưới thôn để trực tiếp hoà giải.

Kha Nghiêu một mực lắng nghe, giờ nàng với nói chen vào: "An đại nhân, không biết đường tới Dương Liễu thôn có xa không?

Đỗ Văn Hạo cười thầm trong lòng, quỷ nha đầu này thực sự giống như con trùng trong bụng mình. Ta vừa mới dừng bước, còn chưa nói ra mà ngươi đã đoán ra.

An Dật Long hỏi: "Ý của tiểu thư là gì?"

Kha Nghiêu chắp tay sau lưng, cười nhỏ nhẹ nói: "Nếu như không phải quá xa, không bằng chúng ta tới đó ngay bây giờ. Tìm hiểu tình hình ở đó rồi tìm cách thuyết phục ba người con".

An Dật Long vội vàng hỏi: "Thôn Dương Liễu cách cổng thành hơn mười dặm đường, ít nhất phải mất hai canh giờ. Bây giờ sắc trời đã tối. Theo như ty chức thấy trước tiên chúng ta nên để Đỗ đại nhân nghỉ ngơi tối nay. Hơn nữa thi thể đang quàn tại quê nhà nhưng người phụ nhân tới cáo trạng vẫn đang chờ ở khách điếm. Nếu như muốn thuyết phục thì chỉ e phải thuyết phục phụ nhân này trước. Nàng ta là con dâu trưởng của lão phụ nhân, tính tình vô cùng mạnh mẽ. Thuyết phục được nàng ta là có thể thuyết phục được người khác".

Đỗ Văn Hạo nói: "Được rồi. Đã như vậy, ngày mai chúng ta tuyên thôn phụ này tới công đường hỏi tình hình rồi tính sau".

An Dật Long vội vàng cúi đầu đồng ý.

Ai ngờ An Dật Long thấy Đỗ Văn Hạo nói muốn thăng đường thẩm vấn, hắn liền quay về phủ nha phân phó những người liên quan rằng: Chỉ cần có người đánh trống kêu oan thì một mực báo cho Đỗ Văn Hạo biết.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Văn Hạo vẫn còn đang chìm trong giấc mộng thì có người ở bên ngoài cửa khẽ gọi. Đỗ Văn Hạo ngồi dậy thấy Bàng Vũ Cầm có vẻ vẫn đang ngủ say liền đứng dậy mặc quần áo, buông màn rời đi ra mở cửa.

Hắn thấy chỉ có Anh Tử đang đứng trước cửa, nàng đang định lên tiếng thì hắn đưa tay lên miệng "xuỵt" một tiếng rồi kéo tay nàng ra hành lang hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Thiếu gia, vừa rồi có một người là Trương sư gia của nha môn châu phủ tới báo bọn họ làm theo phân phó của An đại nhân là phàm có người đánh trống kêu oan thì tới thỉnh đại nhân quyết định".

Khoé miệng Đỗ Văn Hạo khẽ giật, hắn nói: "An Dật Long có ý gì đây? Hắn muốn bêu xấu ta sao?"

Đột nhiên lúc đó sau lưng hắn vang lên tiếng nói: "Không đâu".

Đỗ Văn Hạo và Anh Tử quay đầu nhìn thì thấy Trầm sư gia đang mỉm cười phe phẩy cái quạt tứ quý, vật bất ly thân, chậm rãi đi tới.

Đỗ Văn Hạo nói: "Tiên sinh nghĩ thế nào?"

Trầm sư gia nói khẽ: "Trên quan trường có một quy định bất thành văn. Đó chính là quan trên làm, cấp dưới nhìn xem. Đây là sự khiêm tốn của cấp độ lễ nghĩa. Ngài đã nói muốn hỏi nguyên cáo. Hắn đương nhiên nghĩ rằng ngài muốn thăng đường thẩm vấn, đương nhiên hắn phải chuẩn bị đầy đủ cho ngài. Ngài cũng là quan Đề Hình, có quyền tra xét hình ngục. Nếu cần thiết thì vẫn có thể thăng đường thẩm vấn".

"Thật vậy sao?" Đỗ Văn Hạo thoáng sợ hãi nói: "Nhưng tới giờ ta vẫn chưa bao giờ thăng đường thẩm vấn".

Cây quạt xếp của Trầm sư gia dừng ở giữa không trung, đôi mắt của ông ta híp lại như đang ngủ. Ông ta lặng im một hồi lâu rời mới chậm rì rì nói: "Đã tới thì cứ an tâm ở lại. Đại nhân là người tài đức, nhìn xa trông rộng. Vụ án nhỏ nhoi này chỉ như một cái nhấc tay, không thể làm khó đại nhân được".

Đỗ Văn Hạo khẽ thở dài nói: "Cũng được, tiên sinh đã nói như vậy. Ta đây, không có trâu thì cũng phải bắt chó đi cày một lần".

Sau khi ăn sáng xong, Đỗ Văn Hạo mặc quan phục rồi đi tới hậu đường của nha môn.

Trầm sư gia đã nói cho Đỗ Văn Hạo biết những quy tắc thăng đường đơn giản. Hơn nữa còn có Trầm sư gia ở ngay sau hắn trợ giúp nên trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng không có lo lắng.

Sau khi đánh trống thăng đường, Đỗ Văn Hạo đi ra công đường đã được bố trí sẵn. Hắn ngồi xuống ghế thái sư đặt sau phương án ở chính giữa công đường. Trên đỉnh đầu hắn có một tấm biển đề: Quang Minh Chính Đại. Bên trái hắn là đại nhân An Dật Long, quan phục nghiêm chỉnh ngồi ở bên.

Hai bên là hai nha dịch tay cầm chuỳ. Bên dưới công đường có một phụ nhân trung niên đang quỳ gối theo quy định. Tuy phụ nhân này ăn mặc đơn giản nhưng trước khi tới công đường đã thay đổi trang phục sạch sẽ. Đây chính là nguyên cáo kiện lão lang trung ở y quán Tiên Khách Lại, con dâu trưởng của liệt phụ trinh tiết.

.

Người phụ nhân cúi đầu, hai tay đặt trên gối. Trương sư gia ngồi ở bên phải dưới công đường. Trên bàn có bày văn phòng tứ bảo ( bút, mực, giấy, nghiên ). Một tay ông ta cầm bút, một tay để trên bàn. Không khí trên công đường vô cùng trang trọng nghiêm túc.

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ trong lòng. Không trách được mấy người làm quan trên TV chỉ thích thăng đường thẩm vấn nạn nhân. Cảm giác này quả thực chỉ có một chữ là "sướng". Không, phải là "rất sướng".

Trước đó hắn đã nghe Trầm sư gia có nói qua trong quan trường có một lời đồn rằng "Chỉ cần một lần thăng đường xử án thì lập tức sẽ không phải âu lo về cái ăn cái mặc. Đừng nói tới quan lại các cấp, chỉ cần mấy tay nha dịch vác gậy trên công đường đại khái cũng tìm cách cáo mượn oai hùm. Nhưng ngược lại Đỗ Văn Hạo không có suy nghĩ giống như những quan tham kia "Đầu đội mũ cánh chuồn, ăn nguyên cáo, ăn bị cáo". Hắn có suy nghĩ rằng một khi mình đã ngồi ở cái ghế này, tất phải thẩm tra vụ án rõ ràng, một lần làm thanh thiên Đại lão gia.

Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy, một tay hắn cầm kinh đường mộc, hắn vừa liếc mắt nhìn Trầm sư gia ở sau lưng. Hắn thấy Trầm sư gia mỉm cười nhìn hắn, ý muốn cổ vũ hắn.

Kinh đường mộc vừa mới gõ vào sam mộc trên án, lập tức nha dịnh bên dưới đx cùng kêu lên "uy vũ. Nguyên cáo ở dưới công đường nghe vậy hoảng hốt, sợ hãi, nàng ta sợ tới mức ngã quỵ xuống đất rồi lại vội vàng ngồi dậy.

Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi: "Người bên dưới là ai? Vì đánh trống kêu oan, muốn kiện cáo ai?"

"Ta" Thôn phụ còn chưa kịp nói, An Dật Long ngồi bên trên đã ho khan một tiếng nói: "Trước mặt quan Đề Hình đại nhân, sao có thể xưng "ta"?"

"A, dân nữ muốn kiện lang trung họ Tôn, ông ta bày mưu sát hại mẹ chồng của dân nữ".

Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi hãy nói tên, người ở đâu? Vì sao lại để một nữ nhân như ngươi tới kiện, nam nhân nhà ngươi đi đâu hết rồi?"

"Dân phụ là Chu thị, người thôn Dương Liễu cách thành Lư châu mười dặm. Nam nhân nhà dân nữ vì bi thương quá độ nên mắc bệnh. Hơn nữa trong nhà vẫn còn ông nội tuổi già và hài nhi đang gào khóc đòi ăn".

Đỗ Văn Hạo hỏi Chu thị: "Những lời này đều là của ngươi, hay là trước đó có ai đã chỉ bảo ngươi nói?"

Chu thị liếc trộm Trương sư gia, lúng túng hồi lâu rồi quanh co nói: "Đây chính là những lời dân phụ nghĩ ra".

Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi nói lang trung họ Tôn hại chết mẹ chồng của ngươi. Ngươi có chứng cứ gì không?"

Chu thị tức giận nói: "Mẹ chồng dân phụ có căn bệnh ho, suyễn kinh niên, cứ tới mùa xuân thì bệnh nặng hơn, có khi cả ngày ho liên miên không dứt. Nghiêm trọng hơn nữa là có khi cả đêm cũng không ngủ được. Bởi vì Tôn lang trung có danh tiếng rất lớn, rất nhiều người nói y thuật của ông ta rất giỏi. Dân nữ liền dẫn mẹ chồng của mình tới xem bệnh. Ông ta còn khoác lác nói rằng chỉ cần chưa uống hết ba thang thuốc của ông ta, bệnh của mẹ chồng dân nữ sẽ thuyên giảm nhiều. Ai ngờ. Ông trời ơi" Chu thị nói tới đây, khóc to lên.

Đỗ Văn Hạo nói: "Chu thị, đây là công đường , không được làm náo loạn".

Sau khi Chu thị nghe xong, không dám khóc nữa.

Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt lắm. Người đâu, dẫn Tôn lang trung lên công đường".

Một lát sau hai quan sai dẫn một lão nhân lên công đường, vóc người gầy gò, tóc bạc trắng phơ, lưng hơi cong, sắc mặt vô cùng sợ hãi. Lão nhân nhìn thấy ngồi trên công đường là một viên quan mà ngay cả Tri phủ đại nhân cũng phải cung kính thì càng sợ hãi, đầu cúi thấp xuống. Chưa đợi nha dịch trong công đường nói đã run rẩy quỳ xuống, kêu lên một tiếng: Thanh thiên Đại lão gia.

"Người bên dưới có phải là Tôn lang trung của y quán Tiên Khách Lai không? Đỗ Văn Hạo hỏi.

"Dạ, chính là thảo dân".

"Ngươi hành nghề y đã bao nhiêu năm rồi?"

"Từ năm mười hai tuổi đã theo sư phụ học y. Hai mươi hai tuổi xuất sư. Tới hôm nay hành nghề y đã năm mươi năm".

Thì ra đây là một lão lang trung. Trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi xúc động. Hắn nói với Chu thị: "Ngươi có mang theo đơn thuốc Tôn lang trung kê cho mẹ chồng ngươi không?

Chu thị móc từ trong người ra một tờ giấy, Trương sư gia đứng dậy nhận lấy, hắn đưa tới trước đài, hai tay cung kính đưa cho Đỗ Văn Hạo. "Ngươi có còn giữ lại bã thuốc không?"

"Đã giao cho nha môn" Chu thị liếc nhìn Trương sư gia nói.

Trương sư gia đứng dậy khom người nói: "Bẩm Đỗ đại nhân, bã thuốc được giữ lại tại phủ nha để tiểu nhân lấy cho ngài" Nói xong Trương sư gia lấy một cái hũ đựng bã thuốc dưới bàn lên mang để trước đài.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền chăm chú nhìn sau đó lại nhìn đơn thuốc rồi căn dặn để sang một bên.

"Chu thị, bản quan hỏi ngươi. Có phải thuốc này lúc đó ngươi mua ở y quán Tiên Khách Lai không?" Đỗ Văn Hạo hỏi.

Chu thị gật đầu khẳng định: "Dân phụ đương nhiên lấy thuốc của Tiên Khách Lai, tổng cộng ba thang, không sai chút nào".

Đỗ Văn Hạo lại hỏi: "Có phải sau khi mẹ chồng ngươi uống thuốc thì chết không?"

Chu thị nói: "Sau khi uống xong thang thứ nhất thì hình như có chuyển biến tốt hơn. Tôn lang trung nói ba ngày uống một thang. Ai ngờ ba ngày sau mẹ chồng dân nữ lại uốn thuốc thì bị tháo dạ điên cuồng, cuối cùng chết vì tiêu chảy không ngừng. Ôi ôi ôi".

Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được. Chu thị, ngươi cũng đừng khóc. Bản quan lại hỏi ngươi: "Ba thang thuốc này mỗi lần mẹ chồng ngươi uống đều do ai sắc hả?"

Chu thị trầm ngâm một lát rồi nói: "Lần đầu tiên là do dân phụ sắc. Lần thứ hai là do tiểu thúc sắc. Hắn vẫn đang ở bên ngoài công đường chờ phán xét".

Đỗ Văn Hạo nói: "Chu thị, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ".

Chu thị ngơi ngác nói: "Đại lão gia, thuốc này đều bốc ở y quán Tiên Khách Lai, ai sắc mà chả vậy vì sao ngài lại hỏi dân phụ?"

An Dật Long trầm giọng nói: "Điêu dân lớn mật. Đại nhân hỏi ngươi cái gì, ngươi hãy trả lời cái đó. Ở đâu có cái đạo lý ngươi hỏi ngược lại đại nhân?"

Đỗ Văn Hạo khoát tay áo, ý bảo An Dật Long không nóng vội. Hắn gọi Trầm sư gia tới nói nhỏ mấy câu vào tai ông ta. Trầm sư gia gật đầu lui xuống. An Dật Long muốn hỏi nhưng lại há miệng mà không dám hỏi.

Đỗ Văn Hạo nói: "Tiểu thúc của ngươi đang ở bên ngoài, vậy hãy dẫn hắn vào đây".

Chỉ một lát sau, một nam nhân trên dưới năm mươi tuổi, chân trần đi vào công đường, hắn quỳ xuống không nói.

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi? Có quan hệ gì với người chết?"

"Tiểu nhân là Hồng tam, năm nay năm mươi sáu tuổi, là con thứ hai của người chết".

"Hồng tam, nhìn ngươi từng này tuổi, hẳn phải có cháu rồi, đúng không?"

"Bẩm Đại lão gia, thảo dân có ba cháu trai, một cháu gái".

Đỗ Văn Hạo ra hiệu Trương sư gia đưa hũ bã thuốc cho Hồng ta và hỏi: "Hồng tam, ngươi có biết thuốc trong hũ này do ai sắc không?"

Hồng ta quan sát cẩn thận sau đó hắn còn dùng mũi ngửi rồi nói: "Là thảo dân sắc".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Làm sao ngươi biết bã thuốc này chính là do ngươi sắc? Vạn nhất chúng ta đưa cho ngươi một cái hũ đựng bã thuốc giống hệt cái hũ này, bên trong có bã thuốc khác thì sao?"

Hồng tam nói: "Vị thuốc này thảo dân rất quen. Ngày hôm đó mẹ thảo dân uống thuốc bà còn nói vị thuốc này có mùi lạ, không muốn uống.

Thảo dân nói thuốc đắng dã tật. Mẹ thảo dân liền uống. Ai ngờ, buổi tối thì…Nếu thảo dân sớm biết như vậy? Tất cả đều là lỗi thảo dân. Bà đã không muốn uống. Không uống thì không sao. Ai ngờ tên lang băm giết người này lại kê đơn lung tung. Thảo dân lại còn khuyên mẹ mình dùng thuốc. Quả thực là tội nhân. Thảo dân thực đáng chết. Ô ô ô".

Đỗ Văn Hạo quay sang hỏi Chu thị: "Chu thị, lần đầu tiên ngươi sắc thuốc cho mẹ chồng ngươi uống, bà ấy có ý đùn đẩy không muốn uống không?"

Chu thị lắc đầu nói: "Không có".

Đỗ Văn Hạo nhìn An Dật Long bên cạnh hỏi: "An đại nhân có còn muốn hỏi gì không?"

An Dật Long hắng giọng một cái, hắn cung kính gật đầu với Đỗ Văn Hạo sau đó hỏi Chu thị: "Chu thị, vậy mẹ chồng của ngươi có nói thuốc có mùi lạ không?"

Chu thị nói: "Cũng không nói. Khi dân phụ bưng thuốc lên, bà liền uống ngay".

An Dật Long gật đầu nói với Tôn lang trung: "Những lời nói của bọn họ ngươi cũng đã nghe thấy hết rồi, liệu có phải ngươi kê đơn sai không?"

"Tuyệt đối không có khả năng" Tôn đại phu nói: "Có lẽ là phụ nhân này giở trò quỷ".

Chu thị lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi đừng có ngậm máu phun người".

"Hừ, mẹ chồng ngươi tuổi cao, cơ thể suy nhược, trên người mắc rất nhiều bệnh, thường xuyên phải coi sóc. Cái này là cái gọi: Ôm lâu ngày tất không có hiếu tử. Ngươi nhất định là chán ghét hàng ngày đều phải phục dịch như vậy nên ngươi nổi dã tính sát hại mẹ chồng ngươi".

"Ngươi nói bậy. Ngươi là một đại phu gian xảo. Ngươi hại chết mẹ chồng của ta vậy mà miệng còn phun đầy *** thối. Ngươi chết không yên lành. Ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết" Chu thị liên tục văng ra những từ ngữ ô uế.

Đỗ Văn Hạo cũng không ngăn cản, hắn chỉ mỉm cười nhìn, dáng vẻ rất hứng thú như thể hắn chưa nghe thấy nữ nhân chanh chua chửi bới bao giờ.

Tôn lang trung bị Chu thị chửi mắng một hồi thì gương mặt già nua đỏ lên, miệng lắp bắp muốn nói rồi lại thở dài.

An Dật Long thực sự không chịu nổi nữa, hắn ho khan mấy tiếng. Lúc này Chu thị mới tỉnh ngộ, không dám mắng chửi nữa, liền dập đầu nói với Đỗ Văn Hạo: "Đại lão gia, dân phụ một lòng phụng dưỡng mẹ chồng, không có hai lòng. Xin đại lão gia minh giám".