Nguyệt nhi và Kha Nghiêu chạy tới sau lưng hai người hù doạ rồi hỏi: "Hù, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Đương nhiên Đỗ Văn Hạo không tiện nói chuyện bí mật cất giấu trong quyển sách da dê kia cho các nàng biết. Đây là chuyện có liên quan tới Bạch Y Xã, càng ít người biết càng tốt. Hắn cười nói: "Thanh Đại tỷ của muội là một thầy tướng số. Trước mặt chúng ta là một toà bảo sơn. Bên trong đó không chừng có cất giấu bảo bối. Hai chúng ta đang nghiên cứu xem nếu có bảo bối thì nó được cất giấu ở chỗ nào".
Kha Nghiêu a lên một tiếng nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ còn là một thầy tướng số sao?"
"Ha ha ha. Tính không chuẩn, chỉ là tính mò Giọng nói của Lâm Thanh Đại tựa như là công nhận điều đó. Nàng còn ra vẻ suy tư như thật: "Tại sao núi này nhìn trên đỉnh trông giống như chậu châu báu. Có lẽ có bảo bối thật".
Lập tức Kha Nghiêu cảm thấy hứng thú: "Thật vậy sao? Con mắt của muội rất tinh tường. Nếu thật sự có bảo bối, nhất định sẽ không thoát khỏi con mắt của muội" Nói xong nàng cũng nghiêng đầu quan sát.
Mấy người Tuyết Phi Nhi thấy mấy người như vậy cũng chạy tới. Nghe thấy lời nói dóc của Kha Nghiêu và Đỗ Văn Hạo, mọi người cũng cảm thấy hứng thú, chăm chú nhìn ngọn núi.
Anh Tử nhìn tới mỏi mắt cũng không thấy có gì liền nói: "Không thấy gì cả. Hay chúng ta đi gọi người của nha môn tới, giúp chúng ta tìm. Nhất định có thể tìm được".
Kha Nghiêu nói: "Vậy không được. Núi này rất lớn. Nếu muốn lục soát, cả vạn người lục soát cả mấy tháng chỉ sợ cũng không lục soát ra cái gì".
Tuyết Phi Nhi cũng nói: "Đúng vậy. Thanh Đại tỷ, tỷ đừng tính sai. Đừng có mất cả nửa ngày mà không được ích lợi gì".
"Ta nói rồi. Ta cũng chỉ tính mò mẫm mà thôi. Việc có đúng hay không vẫn chưa biết chính xác" Lâm Thanh Đại cười nói.
Nghe xong, mọi người như hả hết sự tò mò.
Thế nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn rất cẩn thận đề phòng. Hắn tiến tới thì thầm vào tai Lâm Thanh Đại: "Nếu như thực sự bức hoạ này là một tấm địa đồ, hẳn trong đó sẽ có chỉ dẫn, đánh dấu vị trí bảo vật. Nàng hãy cố gắng nhớ lại xem trong đó có những dấu hiệu như vậy không?"
Lâm Thanh Đại cẩn thận hồi tưởng lại cảnh vật trong bức tranh, từng điểm một rất đúng với cảnh vật trước mắt. Đột nhiên ánh mắt nàng rực sáng. Nàng cũng thì thầm vào tai Đỗ Văn Hạo: "Ở chính giữa của bức hoạ có vẽ một ngôi đình hóng mát. Nhưng trước mắt lại không thấy".
"Đình hóng mát? Tranh sơn thuỷ của Hoa Hạ cũng không bắt buộc phải hoàn toàn tương xứng, có thể tuỳ ý tăng giảm cảnh vật" Đỗ Văn Hạo thì thầm vào tai Lâm Thanh Đại.
"Nhưng tại sao những chỗ khác lại rất giống nhau? Kể cả hình dáng ngọn núi cũng như đá phân bố dưới đáy của thác nước. Tất cả đều giống như trong bức hoạ. Chàng hãy xem. Trên bức hoạ có vẽ đình hóng mát ở vị trí kia, ở đó không có sơn đạo để đi lên. Hoàn toàn trên vách núi. Sao có thể xây dựng đình hóng mát ở đó. Không có sơn đạo, xây dựng một đình hóng mát làm gì?"
"Có lý" Hình như Đỗ Văn Hạo nghĩ ra điều gì, hắn alị thì thầm vào tai Lâm Thanh Đại: "Nếu như bức hoạ đó là một tấm địa đồ thì cảnh tượng phải hoàn toàn giống mới đúng. Trong bức hoạ có đình hóng mát nhưng thực tế không có. Hơn nữa trong bức hoạ vẽ đình hóng mát trên một tảng đá ở giữa lưng chừng nhưng lại không có đường lên. Thật sự kỳ quái".
"Ai ai. Lâu quá rồi" Kha Nghiêu nghiêng người trêu chọc nói: "Nhìn hai người kìa, cứ như dán mặt một chỗ với nhau vậy. Nơi đây còn rất nhiều người bọn muội đó".
Lâm Thanh Đại trừng mắt nhìn Kha Nghiêu rồi nói với Đỗ Văn Hạo: "Thiếp xuống dưới đó nhìn một chút".
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn thác nước chóng mặt bên dưới nói: "nàng xuống được không?"
"Yên tâm! Lâm Thanh Đại nói: "Cái này còn dễ hơn so với một ngôi nhà. Hơn nữa bên dưới là đầm nước. Cho dù ngã xuống đó cũng không chết được. Cứ chờ tin của thiếp".
"Vậy nàng phải cẩn thận".
"Dạ!".
Lâm Thanh Đại nắm lấy dây leo trên vách núi trượt xuống dưới. Khi tới tận cùng của dây leo nàng bắt đầu bám vào vách đá leo xuống. Mấy người Đỗ Văn Hạo ở trên nhìn hoa hết cả mắt nhưng tốc độ trượt của Lâm Thanh Đại rất nhanh. Từ trên nhìn xuống vách núi hoàn toàn không có khe hở nào để bám vào nhưng Lâm Thanh Đại lại như một con nhện thoải mái trèo xuống dưới.
Rốt cuộc nàng cũng đã tới tảng đá to nhô hẳn ra ngoài. Tảng đá đó nằm trong thác nước. Nước từ trên đỉnh thác bay qua đỉnh đầu nàng, quả thực rất mạo hiểm.
Từ trên nhìn xuống thì thấy hình như Lâm Thanh Đại đang lần mò tìm kiếm cái gì.
Đột nhiên nàng vui mừng kêu lên: "Văn Hạo, tảng đá lớn ở trên vách núi này hình như có thể đẩy ra được. Hình như bên trong có sơn động".
Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa sợ nói: "Nàng không được vào trong trước. Nếu như là sơn động phong bế lâu ngày, bên trong không khí không lưu thông, có chướng khí, coi chừng trúng độc. Trước tiên hãy đẩy tảng đá ra để lưu thông không khí. Đừng vội. Đợi bọn ta xuống rồi cùng vào".
"Được rồi" Lâm Thanh Đại đẩy tảng đá ra, nhìn vào bên trong sơn động và nói: "Bên trong sơn động rất nhỏ. Mọi người đều xuống thì không chứa hết đâu".
Tuyết Phi Nhi nói: "Ca, muội đưa ca xuống".
Đừng mạo hiểm. Lý Phố, ngươi dẫn người đi lấy dây rừng xoắn lại thành một sợi dây thừng dài. Ta cùng Phi Nhi sẽ xuống dưới. Ta có nhuyễn giáp phòng thân. Võ công của Phi Nhi cũng rất khá. Ba người chúng ta xuống dưới là đủ. Những người khác đợi ở bên trên".
Kha Nghiêu nói: "Muội cũng muốn xuống. Thân thể muội rất nhẹ, có thể cùng bám vào một sợi dây thừng với Phi Nhi tỷ. Võ công của muội cũng không tệ".
Đỗ Văn Hạo hiểu rõ chuyện gì Kha Nghiêu muốn làm không cho nàng làm, nàng sẽ lẽo nhẽo tới điếc cả tai, hắn lại không muốn dây dưa nhiều với nàng nên nói: "Vậy được rồi".
Kha Nghiêu không thể tưởng tượng lúc này Đỗ Văn Hạo lại rộng rãi đồng ý với mình nên nàng vô cùng vui sướng.
Lý Phố vội vàng chỉ huy các hộ vệ cắt dây rừng bện thành dây thừng. Nhiều người, công việc nhanh, chỉ chưa tới nửa canh giờ đã bện xong hai sợi dây rừng rất dài. Trước khi Đỗ Văn Hạo xuống dưới hắn lấy cành cây tùng bó lại, quệt mỡ để làm đuốc rồi mới cùng Kha Nghiêu và Tuyết Phi Nhi tuột xuống dưới.
Khi ba người hạ xuống tảng đá lớn, nhóm đuốc sau đó ném một cây đuốc vào trong. Một lúc lâu sau cây đuốc vẫn không tắt, chứng tỏ không khí bên trong không có vấn đề gì.
Đỗ Văn Hạo dùng khăn che mặt, hắn muốn vào trong động trước nhưng Lâm Thanh Đại đã ngăn cản hắn: "Có lẽ bên trong có độc xà, mãnh thú. Thiếp vào trước, mọi người vào sau".
Đương nhiên Đỗ Văn Hạo hiểu Lâm Thanh Đại lợi hại hơn hắn rất nhiều, nàng vào trước là hợp lý nhất vì vậy hắn cũng không giằng co, để nàng đi vào trong sơn động trước.
Đường vào sơn động rất nhỏ hẹp, phải khom người mới có thể đi vào. Hơn nữa còn có bậc thềm đi lên trên. Lúc mới vào sơn động, bốn người dùng khen che mặt ( miệng và lỗ mũi ). Được một lát Kha Nghiêu cảm thấy buồn bực nên bỏ khăn ra. Đi tiếp một quãng vẫn không thấy đầu choáng váng, khó thở nàng liền bảo mọi người bỏ khăn che mặt ra.
Đi được một quãng xa, mấy người tới một hang động đá vôi to bằng nửa sân bóng rổ.
Kha Nghiêu phát hiện trên đỉnh đầu có ánh sáng dọi vào. Mọi người liền ngẩng đầu nhìn thì phát hiện trên nóc động có một khe hở to cỡ bàn tay, ánh sáng có thể chiếu dọi qua đó vào bên trong. Thảo nào cửa động đóng chặt nhiều năm mà không khí bên trong vẫn không có vấn đề gì.
Bên trong sơn động này có một chiếc giường đá, có một cái rương to, một ít đồ sứ, ngoài ra không còn vật gì khác, cũng không còn đường để đi lên phía trước.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cái rương to. Tuyết Phi Nhi nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ thật sự rất lợi hại. Quả nhiên có bảo bối".
Lâm Thanh Đại cũng rất hưng phấn nói: "Để ta xem đó là cái gì?
Kha Nghiêu nói: "Nói không chừng đó chỉ là một cái rương không. Tất cả đồ vật bị lấy đi hết rồi".
"Đừng… trù ẻo thế" Tuyết Phi Nhi trừng mắt nói. Nàng cầm cây đuốc đi tới cạnh chiếc rương, ngạc nhiên nói: "Có khoá".
"Tìm tảng đá đập khoá ra" Đỗ Văn Hạo nói.
"Không cần, để thiếp làm cho" Lâm Thanh Đại đi tới ngồi xổm cạnh chiếc rương. Nàng nâng chiếc khoá đồng lên, giựt đứt sau đó một tay nàng đè nắp rương, nàng quay đầu lại ý bảo mọi người lui ra sau đề phòng có cơ quan ám toán. Bản thân nàng hít một hơi thật sâu rồi hất tung nắp rương lên sau đó lui người lại.
Khung cảnh vẫn im ắng như trước, không có phát sinh gì. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách bên ngoài.
Bốn người, tay giơ phòng vệ phía trước, một tay cầm đuốc chậm rãi đi tới nhìn vào chiếc rương. Bên trong chiếc rương toàn là sách. Sách được đóng buộc chỉ cẩn thận ( đóng buộc chỉ - một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa)
"Này!" Kha Nghiêu thất vọng nói: "Muội tưởng bên trong là bảo bối gì, không ngờ lại là một chiếc rương sách. Chẳng có ích gì hết".
Đỗ Văn Hạo giao cây đuốc cho Lâm Thanh Đại, hắn ngồi xổm cầm lấy một quyển sách. Hắn nhận ra đó là một bản viết tay. Những chữ trong đó hắn không biết một chữ nào bởi vì đó đều là Phạn văn. May mắn là lần trước ở Báo Quốc tự trên núi Nga Mi, hắn có nghe qua phương trượng trụ trì nói, cũng đã nhìn qua Phạn văn.
Đỗ Văn Hạo tiếp tục lấy những quyển sách trong rương ra, hắn phát hiện toàn bộ đều viết bằng Phạn văn. Đây nhất định là kinh thư phật giáo. Trang giấy đã ố vàng, nhất định đã lâu đời rồi.
Đỗ Văn Hạo đã nghe Tri châu Lư châu nói vào thời Đông Tấn, đại sư Tuệ Viễn, người sáng lập Bạch Y Xã đã từng ẩn cư ba mươi năm ở Lư Sơn. Những quyển sách này nhất định do ông ta lưu lại. Từ thời Đông Tấn tới Bắc Tống đã sáu, bảy trăm năm. Những cuốn sách này vẫn còn lưu giữ được tới bây giờ thì quả thật rất hiếm thấy.
Kha Nghiêu nói: "Đã không có bảo bối vậy chúng ta đi thôi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Mang những quyển sách này lên trên".
"Đây chỉ là những quyển sách cũ nát, lấy làm gì?"
"Những quyển sách này được cất giấu trong sơn động bí mật như này, nhất định rất giá trị. Mang lên".
"Nặng quá" Kha Nghiêu chu môi nói.
"Để ta" Lâm Thanh Đại đậy nắp thùng lại như cũ, cài chiếc khoá đồng vào sau đó nàng nhấc lên rời khỏi động.
Khi đi ra ngoài sơn động, Kha Nghiêu và Tuyết Phi Nhi lên trước, Đỗ Văn Hạo mang theo rương sách cuối cùng là tới Lâm Thanh Đại lên trên đỉnh thác nước.
Mấy người Lý Phố nghe nói chỉ phát hiện ra một rương sách thì không khỏi buồn cười. Bọn họ là binh lính nên đương nhiên không có hứng thú với sách. Ngược lại Trầm sư gia rất hứng thú nhưng chiếc khoá đồng của rương sách đã bị Lâm Thanh Đại cặn chết lại, không mở ra được, cũng không nâng lên được.
Mấy người Đỗ Văn Hạo ở lại Lư Sơn du ngoạn mấy ngày rồi xuống núi. Khi đó đã là cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp tháng ba.
Thành Lư châu ở cách Lư Sơn năm mươi dặm. Nơi đây sông nước mênh mông. Dân chúng ở đây không làm nghề nông thì bơi thuyền bắt cá, hơn nữa nơi này mưa thuận gió hoà. Trên suốt đường đi chỉ nhìn thấy cảnh nam cày ruộng, nữ dệt cửi, trẻ nhỏ vui đùa. Mấy người Đỗ Văn Hạo trông thấy vậy cũng có chút hâm mộ.
Vào lúc hoàng hôn, mấy người Đỗ Văn Hạo đi vào cổng thành.
Vừa qua cổng thành, một nam nhân có dáng vẻ quan sai gọi theo xe ngựa của mấy người Đỗ Văn Hạo. Kha Nghiêu nhẹ nhàng vén màn xe nhìn chỉ thấy nam nhân kia thở hồng hộc đuổi theo, bên hông đeo một thanh yêu đao.
Tuyết Phi Nhi buồn bực thò đầu ra ngoài nói: "Mới khen là quan lại ở đây cai trị rất tốt. Xem ra ngươi quá phóng đại. Nhất định là vì chúng ta không nộp tiền mãi lộ".
Lý Ấm đánh xe chở dược liệu dừng lại nói: "Đại nhân, để tiểu nhân xem có chuyện gì?"
Xe phía trước cũng dừng lại, Lý Phố nhảy xuống chạy lại đón viên quan sai.
Kha Nghiêu cười nhạt, nàng buông rèm, tìm cái gì đó trong rương hành lý. Đỗ Văn Hạo cười hỏi: "Kha Nghiêu, muội tìm cái gì vậy?"
Kha nghiêu quay đầu, giương đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo. Nàng cười mà như không cười nói: "Tìm tiền mãi lộ".
Đỗ Văn Hạo cười phá lên nói: Ta thất chưa nhất định là như vậy. Nói không chừng lại tới mời chúng ta đi uống rượu".
Kha Nghiêu không để ý tới. Nàng chỉ cúi đầu nói: "Ca ca tốt bụng của ta ơi, ca cứ đợi đi uống rượu đi nha.
Muội thấy ngoại trừ mấy người chúng ta mời ca ca đi uống rượu, vị quan sai kia tất nhiên là không biết ca".
Kha Nghiêu còn chưa nói xong, màn xe đã vén lên, Lý Phố thò đầu vào trong, hắn cười nói: "Đại nhân, là người của Tri châu Lư châu, An Dật Long đại nhân cung kính chờ ngài ở đây đã lâu".
Sau khi nghe xong Kha Nghiêu không khỏi a lên một tiếng nói: "Tại sao không phải là quân cướp đường? Ta còn đang muốn đánh cướp?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Quan sai cướp bóc sao? Ha ha, vậy mà muội cũng nghĩ ra được".
"Không phải là cướp bóc. Nhìn xem dáng vẻ sốt ruột của hắn kìa".
"Rõ ràng là có việc khẩn cấp".
Lý Phố nói: "Đại nhân nói không sai. Tri châu đại nhân nói là có việc gấp muốn tìm ngài thương nghị. Hãy để ty chức đưa các phu nhân đi trước tới dịch quán".
Lâm Thanh Đại nói: "Viên Tri châu này cũng rất có ý tứ, bỏ qua chúng ta sang một bên. Không phải sẽ mời chàng đi uống hoa tửu đấy chứ?" ( Hoa tửu- uống rượu có kỹ nữ hầu)
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Vậy cũng không chừng".
Lý Phố vội nói: "Không phải, hắn nói có một kiện cáo nhân mạng quan trọng. Hắn cũng không biết làm gì bây giờ. Hắn cũng không biết tình hình cụ thể".
Kha Nghiêu mỉm cười nói: "Viên Tri châu này cũng không giống quan lại ở những nơi khác chút nào, không mời ăn uống, không tặng lễ vật, vừa đến đã có vụ án gì đó. Hay thật".
Đỗ Văn Hạo đứng dậy nói: "Vậy được, mấy người hãy cùng Lý Phố quay về dịch quán nghỉ tạm. Ta đi xem thế nào".
Kha Nghiêu đột nhiên đứng dậy, nàng chuẩn bị xuống xe. Đỗ Văn Hạo vội hỏi: "Này, làm gì vậy? Ta tuyên bố là không ai đi cùng ta. Hãy ngoan ngoãn cùng với mấy người Cầm tỷ đi về dịch quán đi".
Kha Nghiêu cười nói: "Vậy tại sao ca chỉ đi một mình?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ai bảo ta đi một mình, ta mang theo Trầm sư gia và Tiền Bất Thu".
"Muội mặc kệ" Kha Nghiêu hừ một tiếng rồi nhảy xuống xe. Nàng thấy cách đó không xa có hai người đang đứng chờ. Một người là vị quan sai đuổi theo xe, người còn lại mặc áo màu xanh, đại khái hơn bốn mươi tuổi, vóc người tráng kiện, mỉm cười nhìn Kha Nghiêu.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi tới, Tri phủ An Dật Long vội vàng bước tới, cung kính nói: "Ty chức đang định lên núi bái kiến đại nhân nhưng nghe nói đại nhân đã xuống núi nên chờ ở đây".
Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu đứng cạnh mình ra dáng một tuỳ tùng liền nói: "Muội còn đứng ở đây làm gì? Sao không mau theo mấy người Cầm tỷ đi về dịch quán?"
Kha Nghiêu bực tức, chu môi, không nói câu nào, cũng không đi.
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cùng với An đại nhân bàn công việc. Muội đứng đây làm gì?"
An Dật Long thấy Kha Nghiêu có vẻ rất muốn đi theo mà Đỗ Văn Hạo cũng có vẻ rất cưng chiều vị muội tử xinh đẹp này liền vội nói: "Đỗ đại nhân, ty chức cũng không có chuyện cơ mật, đại sự gì. Thật ra gần đây ở châu của hạ quan có một vụ án rất khó giải quyết. Ty chức cũng không biết xử lý thế nào. Lệnh muội cùng đi thẩm án cũng không có vấn đề gì".
Đỗ Văn Hạo nhìn Trầm sư gia nhưng hắn cũng chỉ mỉm cười, không có ý kiến gì. Đỗ Văn Hạo đành phất tay ra hiệu cho mấy người Lý Phố rời đi.