Lúc Tôn Khả Thiên trở về cô nhi viện trời đã gần khuya. Cô rón rén mở cổng, sợ làm ảnh hưởng đến mọi người. Nào ngờ vừa đi được vài bước đã thấy Đồng Lệ Giao xuất hiện ngay sau lưng.
- Chúc mừng sinh nhật cậu, Khả Thiên.
Cô bạn này chắc chắn đã chờ đợi cô trở về để nói lời chúc mừng, lại còn cố tỏ ra vẻ thần bí nữa.
- Cảm ơn cậu nhé Giao Giao. Thực sự mình cảm thấy rất vui.
Đồng Lệ Giao kéo tay cô ra một chiếc ghế đá ở góc sân, sau đó ghé tai cô thì thầm.
- Mình xin lỗi Khả Thiên à, vì một số sự cố nên món quà mình định tặng cậu đã bị hỏng, mà người gây ra sự cố ấy lại cứ đòi tự mình đến đây để xin lỗi. Cậu đừng có sốc khi nhìn thấy người ấy nhé.
Đồng Lệ Giao nhắc nhở, sợ rằng cô bạn của mình khi gặp được thầy Lăng trong truyền thuyết sẽ bất ngờ.
Lúc này Lăng Ngạn Nhiên bước ra từ bóng tối, quả nhiên biểu cảm của Tôn Khả Thiên không nằm ngoài dự đoán của Đồng Lệ Giao. Có điều bản chất của sự bất ngờ này lại hoàn toàn khác.
- Sao anh...
- À, xin lỗi đã làm phiền. Vì lỗi của tôi nên mới làm hỏng chiếc bánh sinh nhật của cô.
Lăng Ngạn Nhiên cướp lời, không muốn để lộ mối quan hệ giữa hai người. Cô nhanh chóng hiểu ý và phối hợp diễn một màn kịch như hai người xa lạ.
- Cậu bất ngờ lắm đúng không? Mình đang trên đường trở về cô nhi viện thì đụng trúng thầy ấy, kết quả là cái bánh kem mua cho cậu bị rơi xuống đất rồi hỏng mất.Thầy ấy còn nói em gái của thầy ấy là đồng nghiệp của cậu nữa đấy.
Đồng Lệ Giao sợ cô hiểu lầm nên vội ghé vào tai nói nhỏ. Tôn Khả Thiên phì cười, cái lý do lãng xẹt này mà cũng lừa được cô bạn ngốc nghếch của mình. Cô xua xua tay trước mặt Lăng Ngạn Nhiên, ý muốn nói anh đừng để tâm chuyện cỏn con này.
- Không có gì đâu, anh không cần vì chuyện ấy mà mất công đến tận đây.
- Cậu không nhận ra sao, đây chính là Lăng lão sư nổi tiếng của trường mình đó.
Thái độ dửng dưng, không ngạc nhiên cũng chẳng vui mừng của Tôn Khả Thiên khiến Đồng Lệ Giao nghĩ rằng cô không nhận ra người nổi tiếng, lại ghé vào tai cô thì thầm.
- À, à... Thật vậy sao?
- ....
- Lăng lão sư à, thật không ngờ hôm nay lại có dịp gặp thầy ở đây. Thầy cho chúng em xin chữ ký được không?
Quả thực là diễn xuất tài tình. Bọn họ đá qua đá lại như hai người mới lần đầu gặp nhau thật.
Luyên thuyên thêm một lúc thì trời đã khá khuya, thấy Lăng Ngạn Nhiên còn chưa có ý rời đi, Đồng Lệ Giao bèn kéo Tôn Khả Thiên ra một góc. Ra chươ?g ?ha?h ?hất tại + T R Ù M T R ? ? Ệ N.v? +
- Bây giờ làm sao đây, Khả Thiên cậu có cách gì mời thầy ấy về không?
- Người là do cậu mang về thì cũng phải là cậu mời đi chứ, liên quan gì đến mình.
- Không được, nếu nói không khéo thì thầy ấy sẽ để bụng, cậu nói xem nếu sau này chúng ta có cơ hội được thầy ấy hướng dẫn lâm sàng thì có phải sẽ bị khắt khe hơn không.
Lăng Ngạn Nhiên vẫn ngồi ở ghế đá, nghe không sót một chữ nào cuộc trò chuyện của hai cô gái, khóe môi giựt giựt kiểu bất lực, không ngờ hôm nay bản thân lại bị người ta đuổi khéo.
Cuối cùng thì Tôn Khả Thiên chính là người kết thúc tình huống éo le này. Đương nhiên cô hoàn toàn không lo sợ giống Đồng Lệ Giao, vậy nên đã buông mấy câu xéo sắc khiến người ta nhột vô cùng.
- Nếu thầy Lăng thích không khí trong lành ở cô nhi viện thì cứ tiếp tục ngồi ở đây ạ. Khi nào chán thì thầy hãy về. Thầy yên tâm đi, bọn em không thấy phiền chút nào đâu.
Rất thâm thúy, lại có tính sát thương cao. Đồng Lệ Giao lại muốn cắn lưỡi, mấy câu mà cô dạy Khả Thiên nói đâu phải như vậy. Phen này thì tiêu thật rồi.
Nhìn thấy Tôn Khả Thiên vẫy tay ra hiệu mình rút lui, Đồng Lệ Giao liền ba chân bốn cẳng chạy mất. Cuối cùng chỉ còn lại hai người đối diện với nhau.
- Em cũng vô lương tâm thật đấy, còn chưa được uống một ngụm nước trà nữa.
- Giờ này uống nước trà thì sao mà ngủ được. Em đang chờ để nghe lời giải thích đây.
Tôn Khả Thiên nhìn Lăng Ngạn Nhiên một cách nghiêm túc, khiến anh muốn đùa nữa cũng không được.
- Lý do đơn giản chỉ là muốn nói lời chúc mừng sinh nhật em mà thôi. Sự thật là vì anh nên chiếc bánh sinh nhật mà cô bé kia mua cho em đã bị hỏng.
- Cảm ơn anh. Giờ đã khuya rồi, anh về đi.
Lạnh lùng thật đấy, Lăng Ngạn Nhiên muốn nói thêm gì đó nhưng đành thôi. Chuyện Lôi Thần Phong cầu hôn Lâm Nhạn Tuyết đã được đăng lên mọi trang tin tức, chắc cô cũng đã biết rồi, chỉ hy vọng cô không vì chuyện đó mà chịu tổn thương.
Sau khi Lăng Ngạn Nhiên rời đi, Tôn Khả Thiên cũng quay về phòng, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị gọi đi.
- Chị Khả Thiên, chị Lệ Giao, chị Diệp Y bị làm sao ấy.
Nghe thấy vậy Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao liền chạy đến xem xét tình hình. Cô bé này đang ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó, lại còn bị sốt nhẹ.
- Ngày hôm nay em có ăn gì lạ không? Hay có đi gây lộn đánh nhau với mấy thằng nhóc trong trường không?
Cô bé lắc đầu, vẫn ôm lấy bụng, có vẻ như tình hình không được ổn lắm.
Đồng Lệ Giao kiểm tra một vài điểm đau ngoại khoa trên bụng của Diệp Y thì phát hiện điểm bất thường. Khi ấn vào điểm nối giữa hố chậu phải và rốn cô bé liền nhăn mặt, kêu đau thành tiếng.
- Viêm ruột thừa sao?
Cả Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao đều thốt lên. Nếu là viêm ruột thừa thì chỉ còn cách đưa đến bệnh viện để mổ cắt ruột thừa mà thôi.
Nãy giờ có một người đàn ông vẫn đang đứng phía sau quan sát cách hai người khám xét và đưa ra chẩn đoán bệnh cho cô bé kia. Đến khi họ quyết định đưa đứa bé đi bệnh viện thì anh mới xuất đầu lộ diện.
- Mau đưa cô bé ra xe của tôi đi, tôi sẽ đưa mọi người đến bệnh viện.
Tuy có hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Lăng Ngạn Nhiên nhưng họ không tiện hỏi, điều cấp thiết bây giờ là phải đưa cô bé đi bệnh viện, sợ rằng không mổ sớm sẽ dẫn đến biến chứng.
Giữa phòng cấp cứu đông đúc, mọi người nhanh chóng sắp xếp một giường trống để bác sĩ giám đốc đặt người bệnh nằm xuống.
- Mang máy siêu âm bụng đến đây cho tôi. Điều dưỡng Kim lấy máu làm xét nghiệm tổng quát. Bộ phận phòng mổ chuẩn bị sẵn phòng số 3, tôi sẽ tiến hành làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.
Mổ cắt ruột thừa? Không đùa chứ, Lăng đại thần chuyên xử lý các ca mổ khó nhất mà lại cắt ruột thừa cho một đứa trẻ sao.
Quá may mắn cho đứa trẻ này rồi, chỉ cần Lăng đại thần ra tay thì thời gian mổ sẽ rất nhanh, vết mổ lại đẹp nữa.
Sau hơn 30 phút có đầy đủ xét nghiệm, ca mổ lập tức được tiến hành. Trước khi rời đi, Lăng ngạn nhiên còn giao phó cho một bác sĩ khác dẫn Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao đến phòng theo dõi phẫu thuật.
Phòng này chỉ có bác sĩ của ShinWa mới được phép vào. Thường thì những ca mổ cắt ruột thừa sẽ không được tường thuật trực tiếp, nhưng bác sĩ Lăng đã yêu cầu tường thuật trực tiếp ca phẫu thuật này.
Đây là ca phẫu thuật diễn ra nhanh nhất mà họ từng được chứng kiến. Chưa đầy 10 phút cho một cuộc mổ nội soi hoàn hảo. Đó là lý do vô số các bác sĩ ra trường đều muốn được Lăng lão sư hướng dẫn, nghiêm khắc một chút cũng không sao, chỉ cần chăm chỉ đi theo sẽ có ngày trình độ đạt đẳng cấp thượng thừa như vậy.
Đồng Lệ Giao nhìn một cách say mê, đến nỗi cuộc phẫu thuật kết thúc rồi cũng chưa chịu rời mắt.
- Này, có phải thấy người ấy quá sức hấp dẫn không?
Tôn Khả Thiên huých nhẹ tay cô bạn đang ngồi bên cạnh. Tính trêu đùa một chút thôi, ai ngờ lại khiến mặt cô ấy đỏ bừng.
- Cậu đừng nói bậy, mình làm sao dám mạo phạm đại thần của hàng ngàn con người chứ. Cậu thấy dáng vẻ lúc bình thường hay khi phẫu thuật của thầy Lăng đẹp hơn? So với họ Lôi gì gì đó chỉ có chắc chắn là nhỉnh hơn rồi đúng không
Họ Lôi? Là Lôi Thần Phong sao. Hai người họ mỗi người một vẻ sao có thể mang ra so sánh được.
- Nhưng mình phải nhắc nhở cậu, anh ấy sẽ khiến tất cả mấy gã đàn ông xuất hiện bên cạnh cậu bay màu.
Đồng Lệ Giao nhăn nhó, cứ mỗi lần nhắc đến người đàn ông khác thì lại bị Tôn Khả Thiên đe dọa y như vậy.
- Sao cậu lúc nào cũng mang "anh ấy" ra đe dọa mình thế, cái người mà cậu gọi là "anh ấy" rốt cuộc là ai? Có phải ai đó đang thầm thương trộm nhớ mình không, Tôn Khả Thiên?
Đồng Lệ Giao gằn giọng, lại bất lực. Cô biết rõ cô bạn của mình sẽ chẳng nói ra cái gã bí ẩn, mà qua lời cô ấy lại vô cùng quyền lực đó đâu.
- Bác sĩ Lăng mời hai cô đến phòng làm việc.
Vị bác sĩ khi nãy truyền lại lời nói của Lăng Ngạn Nhiên, sau đó dẫn hai người đến trước cửa phòng làm việc của anh ta.
Tưởng rằng Lăng Ngạn Nhiên muốn gặp họ để giải thích tình trạng sức khỏe của Diệp Y, kết quả chỉ nhìn hai người và nói một câu không đầu không đuôi.
- Sinh viên y năm ba sao. Cũng có chút bản lĩnh.
So với biểu cảm mừng ra mặt của Đồng Lệ Giao thì Tôn Khả Thiên bình tĩnh hơn nhiều.
- Bác sĩ Lăng, khoảng mấy ngày thì Diệp Y có thể xuất viện vậy? Tôi sẽ đi chuẩn bị viện phí trước.
Câu nói của Tôn Khả Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay bổng trong đầu Đồng Lệ Giao, khiến gương mặt vui vẻ bỗng chốc tái đi. Thực tại luôn biết cách tát vào mặt kẻ mộng mơ. Phẫu thuật tại bệnh viện quốc tế, lại do chuyên gia đầu ngành tiến hành, chi phí bao nhiêu mới kể xiết.
- Đừng quá lo lắng về vấn đề viện phí. Hiện tại ShinWa có quỹ từ thiện dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Vì vậy Diệp Y sẽ được hỗ trợ toàn bộ chi phí. Sau 3 giờ nữa Diệp Y sẽ được chuyển ra phòng bệnh của khoa ngoại tổng quát nhi. Các cô đi làm thủ tục đi.
- Cảm ơn thầy Lăng...
- Xin lỗi bác sĩ Lăng nhưng khoản chi phí này chúng tôi sẽ tự thanh toán.
Tôn Khả Thiên cắt ngang lời. Xét về mối quan hệ của cô với Lôi gia, cô không đủ tự tin để nhận mối ân tình này.
- Cô Khả Thiên nghĩ nhiều rồi. Đây đích thực là khoản phí từ quỹ từ thiện. Hai cô đi xuống sảnh làm thủ tục cho Diệp Y đi. Sau này có dịp mời tôi ăn một bữa cơm là được.
- Dạ được, dạ được. Nếu thầy không chê thì cơm ở cô nhi viện chúng em có thể bao nuôi thầy cả đời luôn ấy chứ.
Vừa dứt lời, Đồng Lệ Giao vội vàng kéo Tôn Khả Thiên rời đi, sợ cô bạn lại tùy hứng, nói mấy lời đại nghịch bất đạo.