– Đây là video quay đêm qua. – Tần nữ sĩ đặt một chiếc camera lên trên bàn, phát một đoạn video cho Văn Vũ.
Trong video, đồng hồ báo thức ở đầu giường điểm 3h30 sáng, trên giường có hai người đang ngủ, người đàn ông ngủ ngáy như sấm, Tần phu nhân bên cạnh lật người.
Mắt thường có thể thấy được, theo hướng của Tần nữ sĩ, ga trải giường đột nhiên lún xuống thành một khối, thoạt nhìn như có người ngồi xuống bên chị ta.
– Bác sĩ Văn, anh nói xem…- Tần nữ sĩ khoanh tay hỏi Văn Vũ, – Có phải là tiên sinh nhà tôi về thăm tôi không?
– Tiên sinh của chị? – Văn Vũ nhìn chị ta.
– Tiên sinh nhà tôi qua đời đã 5 năm rồi, hôm qua là ngày giỗ của anh ấy. – Tần nữ sĩ dựa vào lưng ghế, tràn ngập hồi ức nói, – Anh ấy ít hơn tôi 5 tuổi, tính hơi nhát gan sợ phiền phức, đôi chút gió thổi cỏ lay cũng đều bị dọa chết khϊế͙p͙, chẳng khác gì con thỏ. Cho nên vẫn luôn là tôi phụ trách đối ngoại anh ấy phụ trách đối nội, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do tôi quyết định.
Chị ta thở dài, nói tiếp:
– Từ sau khi anh ấy qua đời, tôi vẫn luôn sống một mình, những người đàn ông khác đều không chịu nổi tính tình độc đoán chuyên chế của tôi.
Văn Vũ lẳng lặng nghe chị ta nói, người tới đây không phải người nào cũng là bệnh nhân mà phần nhiều đều là khách, khách cũng không phải bởi vì có bệnh mà đến đây, họ chỉ muốn tìm một bác sĩ tâm lý không tiết lộ bí mật của họ để tâm sự, hoặc một cây gỗ không nói được để trút những ra những lời trong lòng.
– Bây giờ…khó khăn lắm tôi mới tìm được một người đàn ông chấp nhận được tính tình của tôi. – Tần nữ sĩ đổ người về phía trước, nhìn chằm chằm Văn Vũ hỏi, – Anh ấy trở về để chúc phúc cho tôi, có đúng không?
Văn Vũ biết chị ta muốn nghe là câu trả lời như nào, anh cũng vui vẻ trả lời như vậy.
– Đúng vậy. – Văn Vũ nói, – Anh ấy trở về là chúc phúc cho chị.
Tần nữ sĩ nở nụ cười tươi như trút được gánh nặng.
– Tốt quá rồi, tôi biết mà, anh ấy nhất định sẽ chúc phúc cho tôi. – Chị ta đưa tay vuốt nhẹ lên camera trên bàn, sau đó ngẩng lên cười với Văn Vũ, – Cảm ơn anh, bác sĩ Văn, không có gì nữa tôi xin phép.
Tần nữ sĩ đeo camer đi ra ngoài, phía sau có một đôi chân khác đi theo.
– Vợ ơi. – Người đàn ông mang mặt nạ thỏ đi theo sau cô ấy, lắp bắp nói, – Anh còn chưa có chết.
– Lúc trước anh bị vây ở trong rạp chiếu phim, giờ anh được ra ngoài rồi, chúng ta tiếp tục ở bên nhau đi.
– Vợ ơi, em đừng bỏ anh.
– Cầu xin em, quay lại nhìn anh đi, anh ở đây này.
Cửa phòng mở ra, hai người đi qua một vị khách khác, vị khách này đóng cửa lại ngồi xuống trước mặt Văn Vũ, là thầy biên tập cắt nối hậu kỳ hôm qua đã tới, như là đêm qua ngủ không đủ, quầng mắt anh ta rất đen.
– Đây là đoạn video mà hôm qua tôi đã quay ở đoàn phim. – Anh ta lấy di động ra bấm bấm, đưa cho Văn Vũ, bên trong đang phát một đoạn video.
Rõ ràng là video quay lén, máy quay né tránh, người đang bị quay là Ninh Ninh.
– Từ sau sự việc lần trước tôi vẫn luôn chú ý tới cô ấy. – Thầy cắt nối biến tập nhìn chằm chằm video, – Nom cô ấy rất không bình thường.
Văn Vũ nhìn Ninh Ninh trong video, không hề cảm thấy cô có chỗ nào không bình thường.
Cô lẳng lặng ngồi trên ghế, không ngừng cúi đầu nghịch điện thoại di động, không có sự khác biệt với những người mê điện thoại hiện nay cả.
Chờ một chút, vì sao lâu lâu mắt cô lại nhìn sang một bên, bên cạnh lại không có ai.
– Ở 1 phút 30 giây. – Thầy cắt nối biên tập nhắc nhở.
Lúc đến 1 phút 30 giây, Ninh Ninh bỗng nhiên buông di động xuống, hướng một bên hét lên:
– Này…có ai bên kia không, có thể lấy chai nước giúp tôi được không?
Cô có vẻ không khát, nhận được chai nước thì chỉ nhấp một ngụm cho có, sau đó ánh mắt bắt đầu quét về một hướng.
Ánh mắt của cô là một đường cong bất quy tắc, xoay quanh đoàn phim, có lúc dừng ở trên nam diễn viên chính, có lúc dừng ở bên cạnh đạo diễn.
Máy quay đi theo đường nhìn của cô, cuối cùng, Văn Vũ thấy một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng nổi.
Trên chiếc ghế trong góc tường là một diễn viên lớn tuổi đang ngủ bù, bởi vì cũng không phải là nhân vật quan trọng, hơn nữa vị trí bị chếch cho nên không mấy ai chú ý đến ông ấy.
– Nếu không phải Ninh Ninh vẫn luôn nhìn ông ấy thì tôi cũng sẽ không quay được chuyện tiếp theo. – Thầy cắt nối biên tập cười một tiếng.
Văn Vũ nhìn vào màn hình không rời mắt.
Trong màn hình, diễn viên lớn tuổi kia hai tay lồ||g vào tay áo, đầu tựa vào nghế ngồi đang ngủ ngon lành.
Chòm râu của ông ấy đột nhiên động đậy, động đậy hết sức không bình thường.
Dưới cái nhìn chăm chú của Văn Vũ cùng thầy cắt nối biên tập, một bàn tay vô hình đã buộc bộ râu bạc trắng của nam diễn viên lớn tuổi thành vài bím tóc.
Video kết thúc, hai người nhìn nhau.
– Bác sĩ Văn. – Thầy cắt nối biên tập mở to đôi mắt gấu trúc nhìn Văn Vũ, – Anh nói xem, đoàn phim này có phải có thứ dơ bẩn không, còn nữa, Ninh Ninh…cô ấy có phải có mắt Âm Dương không?
Ninh Ninh không hề có mắt Âm Dương.
Đây chỉ là một chút đặc quyền của thân phận “khách” mà thôi.
Ngay từ lúc có được tấm vé xem phim đầu tiên, cô đã có thể nhìn thấy người mang mặt nạ, người mang mặt nạ cũng có thể nhìn thấy cô, như là mượn tấm vé xem phim từ tay cô mà tiêu trừ giới hạn giữa hai bên.
Bên trong bệnh viện, đạo diễn Thạch nằm trên giường, cái bụng to tròn như đang mang thai 12 tháng, cười tươi nhìn cô:
– Ôi, sao hôm nay chỉ có mình cháu đến thế, Tiểu Vũ không đến cùng cháu à?
– Chỉ mình cháu tới thôi, chú không thích cháu đến thăm chú ạ? – Ninh Ninh cười nói, ánh mắt thì liếc nhìn Thạch Trung Đường đứng bên cạnh.
– Em hỏi bố hộ anh. – Thạch Trung Đường xoa nhẹ cái bụng to của đạo diễn Thạch, – Đây là con ai?
Ninh Ninh làm sao có thể nói với đạo diễn Thạch như vậy, cô uyển chuyển hỏi:
– Đạo diễn Thạch, sao cháu cảm thấy chú…phúc hậu hơn so với lần trước vậy ạ?
Đạo diễn Thạch cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó vẫy tay bảo Ninh Ninh đến gần hơn, thì thầm với cô:
– Cháu nhớ đừng cho người khác biết nhé…Là chú lén ăn cơm hộp, pudding caramel…ôi ngon lắm cháu ạ hê hê hê!!
– Báo cảnh sát đi em! – Thạch Trung Đường lạnh lùng nói, – Miệng sắp có tật rồi, em mau báo cáo với bác sĩ và y tá, để họ giám sát bố anh hơn nữa, tốt nhất là dán miệng ông ấy lại, chỉ lúc ăn cơm mới lấy ra.
Làm sao Ninh Ninh có thể đưa ra kiến nghị như vậy với bác sĩ được! Cô khéo léo nói:
– Chú Thạch ơi, chú làm vậy là không nên nha, hay là cháu giới thiệu cho chú một nhà hàng chuyên đồ chay nhé. Nhà hàng này chuyên dùng rau làm các loại bánh, chẳng những rất ngon mà không ảnh hưởng đến sức khỏe.
– Được, cháu chia sẻ cho chú đi. – Đạo diễn Thạch nói, – À đúng rồi, cháu với Tiểu Vũ khi nào thì kết hôn?
Ninh Ninh cùng Thạch Trung Đường đều bị sốc toàn tập ngay tại chỗ.
– Này này ông già kia. – Thạch Trung Đường lập tức ngồi xổm xuống trước mặt ông, giống như con Husky bị tước mất chậu cơm, đáng thương làm nũng trách móc ông, – Nào có người bố nào đi giúp Tiểu Vũ đào góc tường của con chứ. Con cũng là con trai của bố mà, bố không thể bên này nặng bên kia nhẹ được nha!
Bởi vì lần trước cùng với Văn Vũ đóng giả làm bạn trai bạn gái, cho nên dù có xấu hổ đến mấy Ninh Ninh đành phải nói:
– Bọn….bọn cháu còn chưa phát triển đến bước đó ạ.
– Thế phát triển đến bước nào rồi? – Đạo diễn Thạch lấy di động ra, – Thôi thôi, vấn đề này không tiện hỏi cháu, để chú hỏi thẳng Tiểu Vũ cho rồi.
Đừng mà chú ơi! Ninh Ninh hò hét trong lòng.
Trong phòng khám tâm lý, di động để trên bàn vang lên, Văn Vũ cầm di động lên xem, ngây người.
– Ninh Ninh gọi bố là bố, bố có nhận không?
Ninh Ninh muốn làm gì vậy! Văn Vũ che di động nói với thầy biên tập cắt nối.
– Tôi xin lỗi, tôi có việc gấp muốn ra ngooài gọi điện thoại một chút.
Được thầy biên tập cắt nối đồng ý, anh nhanh chóng đi vào WC, sau đó khẩn cấp gọi điện cho Ninh Ninh, điện thoại reo rất lâu cuối cùng cũng thông, anh sốt sắng hỏi:
– Ninh Ninh, giờ em đang ở đâu?
Bên ngoài phòng bệnh, Ninh Ninh vừa đi vừa trả lời anh:
– Em đang ở bệnh viện ạ.
– Sao…sao em lại gọi bố anh là bố?
– Em không có gọi ạ. Em thề đó, em không gọi ạ!
Hai người nói chuyện xong, Ninh Ninh túa mồ hôi trán, đang đưa tay lau, qua khóe mắt thoáng thấy Thạch Trung Đường cười đến gập bụng lại thì tức giận:
– Anh cười cái gì?
– Em nhìn nhầm rồi, anh không cười đâu. – Thạch Trung Đường nghiêm túc một giây đồng hồ, sau đó, – Phụt….
Ninh Ninh chỉ muốn xử anh một trận nhưng lại sợ làm người khác chú ý, đành phải dẫm lên chân anh.
Đối phó với cô gái đang tức giận, Thạch Trung Đường lại rất có kinh nghiệm, anh giơ tay quấn một vòng qua cổ Ninh Ninh, ôm cô vào trong ngực, cúi mặt mang mặt nạ ngọc thạch, giọng nói càng thêm từ tính:
– Em trai anh tốt như thế, sao em lại không chọn em ấy…Có phải bởi vì anh không hửm?
– …Anh nghĩ nhiều rồi. – Ninh Ninh giãy ra, vừa đi được vài bước quay đầu lại nhìn anh.
Thạch Trung Đường mỉm cười đi theo, hai người một trước một sau đi vào cửa cầu thang.
Trong bệnh viện có thang máy và thang cuốn, thang bộ hầu như không có người đi, Ninh Ninh chậm rãi bước xuống cầu thang, không hề quay đầu nhìn lại, lẩm bẩm như tự hỏi:
– Anh có muốn để bố anh và Văn Vũ trông thấy anh không?
– Ừm…- Thạch Trung Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười nói, – Vẫn nên đừng thì hơn.
Ninh Ninh dừng lại, quay đầu lại nhìn anh.
– Bởi vì muốn nhìn thấy anh, cái giá phải trả rất lớn. – Thạch Trung Đường từng bước đi xuống bậc thang, – Tuyệt vọng, cố chấp, không cam lòng, còn có khát vọng thay đổi vận mệnh của mình….Anh không muốn biến họ thành bất luận loại người gì trong đó cả.
Một đôi cánh tay từ phía đối diện duỗi ra ôm lấy Ninh Ninh, anh vùi đầu vào bên tai cô nói:
– Anh có em là tốt rồi.
Tối nay trời có mưa, cơn mưa phùn nhỏ nhẹ từ cửa sổ lùa vào, không khí hơi se lạnh, nhưng có lẽ vì thế mà cơ thể trong vòng tay anh như càng ấm hơn, giống như một đống lửa trong đêm mưa, như thể nhiệt độ duy nhất trên thế giới.
– Vâng. – Ninh Ninh cũng chậm rãi đặt tay lên lưng anh, ôm chặt lấy anh, – Em sẽ luôn nhìn anh, mãi ở bên anh.
Mọi người trên thế giới là khác nhau, ý tưởng trên thế giới là khác nhau, Thạch Trung Đường là một loại ý tưởng, người khác là một loại khác ý tưởng.
“Ầm!”
Tiếng sấm rền vang qua khung cửa sổ, và một tia sáng trắng chiếu vào khung ảnh đặt trên tủ đứng.
Tần nữ sĩ run rẩy trong tiếng sấm, quay đầu nhìn đôi nam nữ mặc đồ tình nhân ở trên khung ảnh.
– Được rồi! – Người đàn ông đứng trên thang đang xoay bóng đèn, – Em thử bật lên xem đã được chưa.
Tần nữ sĩ ấn công tắc mấy lần nhưng đèn vẫn không sáng.
– Bóng đèn này chắc hỏng rồi. – Người đàn ông đi xuống thang, đi tới bế ngang chị ta lên. – Thôi, tối lửa tắt đèn, chúng ta càng dễ tâm sự hơn.
Tần nữ sĩ giãy giụa có lệ hai cái, cười đấm ngực anh ta:
– Nhìn dáng vẻ này của anh là biết không phải chuyện đứng đắn rồi.
Trên chiếc giường, việc nam nữ.
Hai người trầm mê trong đó, không ai chú ý đến một bóng hình từ trước khung ảnh chậm rãi đi tới, mặt nạ thỏ phản chiếu bên trong khung ảnh, đầu thỏ trắng như tuyết, đôi mắt đỏ ngầu.
“Ầm”
Lại một tiếng sấm rền nữa, Tần nữ sĩ mở mắt ra, nhìn xuyên qua bả vai người đàn ông.
Một tia sáng trắng rọi vào căn phòng thiếu sáng.
Cũng chiếu vào cây búa lơ lửng sau lưng người đàn ông.
– A!!!
Hết chương 143