Thời gian gần đây, không hiểu vì lý do gì mà số người đến khám bác sĩ tâm thần tăng đột biến.
– Tôi cảm thấy…trong nhà hình như là có thêm một người. – Người phụ nữ trước mặt nhìn có chút căng thẳng, từ khi ngồi xuống không ngừng nhìn xung quanh, – Ngày nào tôi về nhà cũng đều thấy đồ đạc trong nhà đều đặt ở các vị trí khác nhau.
– Tần nữ sĩ, có phải chị nhớ nhầm không? – Văn Vũ hỏi chị ta. – Ký ức của con người có đôi khi sai lầm, biết đâu là chị đã làm nhưng mà lại quên mất không?
– Tôi không nhớ nhầm. – Người phụ nữ nói, – Tôi có thể nghịch điện thoại mọi lúc mọi nơi, nhưng tôi sẽ không dọn hết một nửa tủ lạnh mà quên cất vào lại.
– Là bị dọn sạch khi nào? – Văn Vũ hỏi.
– Buổi tối. – Người phụ nữ xoa mặt mình, sắc mặt chị ta khá tiều tụy, như là bởi vì sợ hãi mà trắng đêm không ngủ được, – Buổi sáng lúc thức dậy, một đống đồ thả ở trước tủ lạnh, chai bị mở nắp toàn bộ, nhất là bia đó, mở ra toàn bộ.
Văn Vũ ghi chép lại trong sổ.
– Bác sĩ thấy sao ạ? – Người phụ nữ nhìn anh, – Tôi có nên báo cảnh sát không?
Nếu chị muốn báo cảnh sát thì đã không đi khám bác sĩ tâm lý trước rồi. Văn Vũ nhìn chị ta nói:
– Đây có lẽ là mộng du.
Người phụ nữ ngả người vào lưng ghế, thở dài:
– Bác sĩ cũng cho rằng như vậy hay sao?
– Còn chưa khẳng định. – Văn Vũ nói, – Tôi kiến nghị tối nay trước khi đi ngủ chị đặt một cái camera hoặc là mở camera điện thoại ghi lại những chuyện xảy ra sau khi chị đi ngủ.
Tiễn vị khách này đi rồi thì cũng đã gần tới giờ nghỉ trưa, Văn Vũ ra khỏi phòng khám, ngồi cả buổi sáng cả người cứng ngắc, anh day day bả vai, đang muốn ra ngoài ăn cơm cửa phòng bên cạnh đột ngột mở ra, một vị bác sĩ tâm lý ôm bụng đi ra, trông thấy Văn Vũ thì kéo anh lại.
– Bác sĩ Văn, chú giúp anh một chút. – Sắc mặt đối phương rất tệ, trán đổ mồ hôi. – Anh thấy bụng khó chịu quá, bên trong còn có vị khách, chú tiếp đãi hộ anh một chút nhé. Cảm ơn chú, ôi ôi…
Văn Vũ lắc lắc đầu, gạt ý định đi ăn cơm đi đẩy cửa đi vào:
– Chào anh, bác sĩ Lưu hiện đang có việc bận một chút, tạm thời tôi sẽ thay anh ấy, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi.
Tạm thời đổi bác sĩ, vị khách thoạt nhìn khá không hài lòng, hai tay khoanh lại, chân phải không ngừng lắc qua lắc lại, hiển nhiên là không kiên nhẫn.
Anh ta nhận lấy danh thϊế͙p͙ của Văn Vũ, xem xong thì ném sang một bên, sau đó nhai kẹo cao su nói:
– Thôi được, dù sao tôi chỉ đang hoảng loạn trong lòng, muốn tìm một người để trút ra thôi…Anh sẽ giữ kín bí mật cho tôi chứ?
– Chắc chắn rồi. – Văn Vũ nói, – Đây là công việc của chúng tôi, chúng tôi sẽ giữ bí mật cho các anh.
– Thế thì tốt rồi. – Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, nói, – Thành thật mà nói, tôi là thầy biên tập cắt nối hậu kỳ của đoàn phim, dạo gần đây…tôi cảm thấy đoàn phim chúng tôi hình như là có thêm người.
– Ồ? – Văn Vũ chớp mắt một cái, cùng là một câu nói, nhưng anh vẫn giả như là vừa mới lần đầu tiên nghe được, anh hỏi, – Cụ thể là người nào?
– Tôi làm sao mà biết được. – Người đàn ông cáu kỉnh đáp lại, cào tóc mình nói tiếp, – Mọi người trên mạng cho rằng đó là lỗi do biên tập, nhưng tôi không làm vậy, tôi không có năng lực này!
Văn Vũ rót cho anh ta một cốc nước ấm, cố gắng trấn an cảm xúc anh ta:
– Có thể nói tỉ mỉ cho tôi biết chuyện là như nào không?
– Tự anh xem đi. – Người đàn ông lấy di động ra bấm vào video cho anh xem.
Văn Vũ nhận di động để xem, trên đó là phần tiếp theo của bộ phim rất nổi tiếng một thời gian trước, mang tên “Người phụ nữ của anh trai phần 2”, diễn viên chính và đạo diễn đều đã đổi thành người khác, nhưng để kéo nhân khí mà dàn diễn viên chính của mùa trước vẫn xuất hiện cùng nhau trong tập đầu tiên.
Văn Vũ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc – Ninh Ninh.
– Chú ý xem. – Người đàn ông đã vòng đến bên cạnh anh từ lúc nào rồi, cúi xuống nhìn video, – Đoạn 1 phút 50 giây.
Lúc đến 1 phút 40 giây, Ninh Ninh xuất hiện ở trong hồi ức của nữ chính.
– Dừng dừng dừng! – Người đàn ông hô liên hồi, cũng đưa ngón tay ra chỉ vào eo Ninh Ninh nói, – Nhìn chỗ này.
Thực ra không cần anh ta chỉ, trong làn đạn bình luận bao trùm cũng đã chỉ ra chỗ khác biệt này, Văn Vũ đóng làn đạn lại, sau đó cẩn thận nhìn chăm chú vào khu vực phần eo Ninh Ninh.
Anh dần dần nhìn ra được sự khác lạ.
– Nhìn nếp nhăn trên quần áo này xem. – Người đàn ông hỏi, – Có giống tay một người không?
Ninh Ninh trên màn hình đang nói chuyện với nữ chính, rõ ràng không có người thứ ba bên cạnh, nhưng quần áo quanh eo Ninh Ninh từ từ nhăn lại, giống như có một bàn tay từ phía sau thò ra nhẹ nhàng đặt lên eo cô.
– Sự cố thì sao? – Văn Vũ quay lại nói với anh ta, – Có phải lúc quay thì có gió không?
– Đây là diễn trong nhà. – Người đàn ông nhìn anh như nhìn kẻ ngốc. – Hơn nữa nếu có gió thì sao chỉ thổi mình cô ấy mà không thổi nữ chính đứng đối diện? Anh cứ xem tiếp đi.
Văn Vũ tiếp tục xem video, sau đó thì kinh ngạc mà mở to mắt.
Nếp nhăn bên eo Ninh Ninh lại thay đổi.
Ban đầu chỉ là hình dạng một bàn tay, nhưng ngay sau đó nếp nhăn thong thả như con rắn bơi lội, thoạt nhìn tựa như một cánh tay chậm rãi từ phía sau vòng qua ôm ấy eo cô.
Ninh Ninh còn đang cười, tay phải vuốt v hoa tai lại đột nhiên vỗ xuống dưới một cái.
“Bốp”.
Cùng thời gian, hậu trường của một bộ phim truyền hình mới đang được quay.
Thạch Trung Đường lắc lắc tay mình, làm nũng:
– Đau quá.
Ninh Ninh ngồi ở trên ghế liếc về phía anh, một tay cầm di động, một tay khác gõ chữ:
– Người khác đang nhìn chúng ta đó, anh đừng có động tay động chân.
– Nhưng anh chán lắm. – Thạch Trung Đường hơi cúi người xuống, nằm lên trên ghế, – Em nói chuyện với anh đi.
Ninh Ninh viết ở trên di động:
– Em sắp bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi đó.
– Ôi, chán quá. – Thạch Trung Đường duỗi người, chán đến chết nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên ánh mắt dừng trên người một người, cười nói, – Anh qua bên kia một chút.
– Này này! – Ninh Ninh vội gọi với theo, trông thấy chuyên viên trang điểm đứng bên mình dùng ánh mắt khác thường nhìn cô thì vội hắng giọng, – Này…ai ở bên kia có thể lấy hộ mình bình nước không?
Nhân viên công tác mau chóng cầm một chai nước khoáng tới cho cô, Ninh Ninh vặn nắp ra uống hai ngụm rồi đóng nắp lại, chuyên viên trang điểm tiếp tục trang điểm cho cô, ánh mắt cô thì quét về phía Thạch Trung Đường.
Anh giống như con khỉ dưới ngọn Ngũ Chỉ Sơn vừa mới được phóng sinh, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cái gì cũng muốn nếm thử một chút. Cô nhìn thấy anh trong chốc lát đã đi vòng đến bên cạnh vị diễn viên gạo cội đang ngủ bù lén lút tết chòm râu bạc trắng của ông cụ thành bím tóc, chốc lát thì lại vòng đến sau lưng nam chính, chiếu theo kịch bản trong tay anh ta bắt đầu diễn kịch.
– Nhắm mắt lại. – Chuyên viên trang điểm cầm chuốt mascara.
Ninh Ninh nhắm mắt lại, cảm giác lớp mascara đang từ từ quét qua hàng mi của cô.
– A!! – Có một tiếng hét to vang lên, cây chuốt mascara run lên, chuyên viên trang điểm vội vàng lấy tăm bông trên bàn trang điểm chậm rãi lau khóe mắt Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhìn về phía phát ra tiếng la hét, chính là phó đạo diễn? Khoan đã, vì sao Thạch Trung Đường lại đứng sau lưng anh ta, anh còn đang bày ra dáng vẻ hết sức đắc ý, còn vẫy tay về phía cô nữa?
Chờ Thạch Trung Đường trở lại đây, Ninh Ninh vội cầm di động cho anh xem, trên đó viết:
– Anh làm gì với Hàn đạo vậy?
– Anh ta viết tin nhắn quấy rối cho em. – Thạch Trung Đường cười nói, – Anh giúp anh ta phát trong diễn đàn thôi.
Ninh Ninh ngẩn cả người, vội mở diễn đàn trên WeChat ra xem.
– Người đẹp ơi, hôm nay em mệt lắm rồi phải không? Tối nay đến phòng anh đi, anh sẽ làm em thoải mái.
Đúng thật là gạ gẫm quấy rối trắng trợn.
Thạch Trung Đường không gửi tin hẹn hò gạ gẫm của anh ta lên diễn đàn đoàn phim mà là gửi đến diễn đàn làm việc khác trong vòng giải trí, trong điễn đàn này chẳng những có rất nhiều đạo diễn, còn có rất nhiều minh tinh nổi tiếng hiện nay, vì thế tin nhắn vừa gửi đi không lâu bên dưới đã có người hồi âm.
Trần đạo: -…
Trần Song Hạc: -…
Hàn đạo: – A đây là tin gửi cho vợ tôi. Xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thận gửi nhầm!!
Chưa chờ anh ta giải thích xong, Thôi đạo phụ trách bộ phim này xuất hiện ở trường quay, mặt mày thối khắm kêu anh ta:
– Tiểu Hàn, mau qua đây.
Ninh Ninh nhìn anh ta rời đi, giọng nói của Thạch Trung Đường bên cạnh vang lên, anh cười nói:
– Khen anh đi.
Ninh Ninh đang muốn lấy di động ra, một bàn tay đã ấn trên tay cô.
– Nhìn anh. – Thạch Trung Đường khom lưng nhìn thẳng vào cô, – Rồi nói với anh.
Ninh Ninh bất đắc dĩ nhìn anh, nói:
– Em cảm ơn anh.
Thạch Trung Đường lập tức nở nụ cười, đưa tay ra ôm lấy cô.
Anh dễ dàng thỏa mãn như thế, ngược lại làm cho trong lòng Ninh Ninh thấy vô cùng áy náy.
Như là biết trong lòng cô nghĩ gì, Thạch Trung Đường ôm chặt cô nói:
– Không sao đâu, bây giờ anh đang rất hạnh phúc. Ít nhất có em nhìn thấy anh, nói chuyện với anh, cho nên anh…hạnh phúc hơn bất cứ người mang mặt nạ nào khác.
Cùng thời gian, trong một ngôi nhà.
Trên chiếc tủ đứng có đặt một khung ảnh, trong khung ảnh là một đôi nam nữ, mặc bộ đồ đôi màu xanh, trên tay mỗi người cầm một chai bia, đằng sau có pháo hoa, họ cụng ly dưới pháo hoa.
Một người mang mặt nạ đứng trước khung ảnh với chiếc mặt nạ hình chú thỏ trên mặt và mặc y phục màu xanh giống hệt người đàn ông trong khung ảnh, anh ta dùng ánh mắt hoài niệm và dịu dàng nhìn khung ảnh, bên tai chợt nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta quay đầu nhìn, sau đó ngẩn cả người.
Đó là người phụ nữ sáng nay đã đến phòng khám tâm lý của Văn Vũ để khám tâm lý – Tần nữ sĩ đứng ở ngay huyền quan, đặt hai đôi dép lê xuống dưới nền nhà, nghiêng đầu nói:
– Tối hôm nay cảm ơn anh.
Đứng bên cạnh cô ấy là một người đàn ông cao lớn, trên vai đeo một cái camera, vừa đổi giày vừa nói với cô ấy:
– Em yên tâm, cứ giao cho anh đi.
– Anh không sợ chút nào à? – Tần nữ sĩ chớp mắt với anh ta, – Bác sĩ nói, có khả năng em bị mộng du.
– Anh không sợ. – Người đàn ông kéo chị ta vào lòng, cúi đầu nói với chị ta, – Đến lúc đó anh sẽ hôn em tỉnh.
Hai người hôn nhau.
Hình ảnh hôn nhau của họ được phản chiếu trên chiếc mặt nạ thỏ trắng tinh đối diện.
Nam chủ nhân ban đầu của ngôi nhà này giờ phút này đang xuyên qua tấm mặt nạ lạnh lùng nhìn họ chằm chằm.
Hết chương 142