Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 120

– Chờ một chút, chờ một chút!
Lý Thiện Trúc cầm theo giỏ rau thở hổn hển hô to về phía thang máy.
Cánh cửa sắp đóng lại lại mở ra, anh ta đi vào thang máy, chống đầu gối thở hổn hển, sau đó ngẩng lên cười với một người phụ nữ trung niên:
– Cháu cám ơn cô Chương.


– Cháu Lý, nhà cháu có khách à? – Người phụ nữ trung niên nhìn giỏ rau của anh ta,  – Mua nhiều thế chắc là khách đông lắm hả?
Lý Thiện Trúc mặt đỏ lên:
– Không ạ, chỉ có một khách thôi ạ.


Phụ nữ trung niên người nào cũng đều là nửa trinh thám, vừa thấy vẻ mặt này của anh ta liền biết là chuyện gì, tức thì trêu chọc:
– Bạn gái hả?
Lý Thiện Trúc mặt càng đỏ hơn, lắc đầu nói:
– Bây giờ còn chưa phải ạ, chị ấy nói…nếu cháu nấu ăn ngon, chị ấy sẽ suy nghĩ…


– Ồ vậy ạ, thế thì cháu phải dốc lòng nấu bữa này vào nhé.
Người phụ nữ trung niên bắt đầu đưa ra ý kiến cho anh ta:


– Muốn cô dạy cháu mấy công thức gia truyền tuyệt mật về mấy món ăn không? Lúc cô còn trẻ chính là dựa vào mấy món tủ đó mà bắt được dạ dày của chú, tiếp đó là bắt được trái tim chú nhà cô đấy…
Cậu bé mà bà ấy đang nắm tay ngây ngô nhìn bà ta:


– Nhưng mà mẹ, mẹ chỉ biết làm mỗi mì gói, mì gói và mỳ gói…
– Nhóc thối, nói xấu gì mẹ thế!
Từ biệt hai mẹ con, Lý Thiện Trúc đi về nhà của mình.


Giỏ thức ăn khá nặng, bên trong chẳng những có đủ loại rau dưa còn có cá thịt, đúng như cô Chương hàng xóm nói, nếu nấu toàn bộ thì đủ để chiêu đãi cả một bàn.
Hít sâu một hơi, anh ta gọi:
– Chị Tiểu Ái, mở cửa cho em.
Rất lâu cũng không có ai đáp lại.


Nụ cười đang phấn khởi dần dần biến mất, anh ta đặt nặng giỏ đồ ăn xuống đất, lấy chìa khóa ra mở cửa, khoảnh khắc mở cửa ra, anh ta cố kéo ra nụ cười gượng gạo:
– Chị Tiểu Ái, xin lỗi em về muộn, em nấu cơm cho chị luôn đây.


Trong phòng trống trơn, không có người nào, không có tiếng đáp, thậm chí cũng không nhìn thấy đôi giày của Ninh Ninh.
Huyết sắc trên mặt Lý Thiện Trúc rút hết đi, anh ta ném giỏ thức ăn xuống, xông vào trong nhà.
Nhưng mà Ninh Ninh không có ở bên trong.
– Chị Tiểu Ái.


Lý Thiện Trúc đứng ở trong phòng khách, cúi đầu, giờ phút này không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh ta, chỉ nghe được giọng nói đầy áp lực của anh ta:
– Chị đã chạy đi đâu rồi…
Cùng thời gian, trên sân thượng nơi nào đó.


Lúc buổi trưa, nắng gắt khá độc, người đứng ở ngay dưới cái nắng gắt chói chang, thời gian rất lâu, tầm  mắt bắt đầu mơ hồ, như là cả người đã bị mặt trời làm cho hòa tan đi.
– Một vở kịch tiếp theo quan trọng nhất.


Ninh Ninh cầm di động, tự nói với mình, cũng hoặc là nói với Trương Tâm Ái đang nhìn vào mình:
– Với thân phận phụ nữ, chắc chắn không thể nào làm dao động Văn Vũ được, tôi muốn làm anh ấy dao động, chỉ có thể dùng một thân phận thôi…chính là bệnh nhân.


Mười phút sau, một chiếc taxi dừng ở dưới sân thượng.
Một chấm nhỏ bé từ trong xe đi ra, ngẩng lên nhìn lên trên sân thượng, sau đó nhanh chân đi vào trong tòa chung cư.


Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vang lên sau lưng Ninh Ninh, tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng một gương mặt thanh niên anh tuấn bước qua bậc thang cuối cùng lên sân thượng.
Là Văn Vũ.
Anh dừng lại, nhìn cô gái tóc dài đứng đằng trước cách đó không xa.


Cô đưa lưng về phía anh, đứng ngay sát lan can bảo vệ ở sân thượng, răng cắn răng rắc, không biết đang cắn cái gì, bỗng nhiên thanh âm dừng lại, cô từ từ quay đầu lại.
Thì ra là một cây kem.


Lúc người khác ăn kem chỉ ăn kem trên đó, nhưng cô ngay cả thanh gỗ cũng ăn, đầu gỗ kia bị cô cắn lồi lõm, chỗ nào cũng có dấu răng.
– Anh đến rồi.
Cô cười, Văn Vũ như là có thể nhìn thấy bột gỗ ở miệng cô.
– Chị đang ăn gì đó? – Văn Vũ hỏi.


Ninh Ninh ngẩn người, cúi xuống phì ra, nhè một miếng gỗ nhỏ kèm theo kem vào tay, cô nhíu nhíu mày, phủi phủi mấy thứ này đi, cũng vứt cả nửa cây kem còn chưa ăn xong, sau đó cong người xuống, sột soạt một hồi, lại lấy ra một hộp kem ở trong túi nilon ra.
Ánh mắt Văn Vũ đảo qua túi nilon kia.


Khoai tây chiên, sô cô la, bánh kem, bánh quy…
Toàn bộ đều là đồ ăn vặt có lượng calo siêu cao.
– 288 calo. – Ninh Ninh múc một thìa kem đưa cho Văn Vũ, – Muốn ăn không?
Văn Vũ lắc lắc đầu.


Cô lập tức đưa muỗng vào miệng, hết muỗng này đến muỗng khác, kem với lượng calo siêu cao là 288 đã bị cô tiêu diệt nhanh gọn, vết kem dính trên miệng không kịp lau, cô lại xé mở một túi khoai tây chiên, say mê ngửi mùi thơm trong đó, nhìn Văn Vũ:
– 500 calo, anh muốn không?


– Chị không sợ lần sau đóng phim không mặc vừa quần áo à? – Văn Vũ thình lình hỏi.
Động tác xé túi dừng lại:
– Sợ chứ.
– Nếu sợ vì sao chị còn ăn? – Văn Vũ hỏi.
– Bởi vì chỉ lúc ăn đồ ăn vặt…
Ninh Ninh dựa vào lan can, nhét một lát khoai tây vào miệng, hai mắt liếc dưới lầu,


– Mới sẽ không muốn từ nơi này nhảy xuống dưới.
Văn Vũ nhìn thẳng vào cô rất lâu, bỗng nhiên cười lắc đầu:
– Chị sẽ không nhảy, chị là người yêu bản thân mình nhất.
Nói xong, anh xoay người bỏ đi, đi xuống cầu thang, cuối cùng ra khỏi tòa chung cư, đưa tay ngăn một chiếc taxi lại.


Trước khi lên xe, Văn Vũ ma xui quỷ khiến ngẩng lên nhìn nhìn.
Trên sân thượng cao cao, một bóng dáng nhỏ bé đang thò người hẳn ra khỏi lan can cúi nhìn anh, sau đó lại nhét lát khoai vào miệng.
Anh híp híp mắt, như là mảnh vỡ của lát khoai kia rơi rơi vào trong mắt anh.


Chiếc taxi chở anh đi hơn mười phút, bóng dáng không ngừng nhét lát khoai vào miệng kia vẫn như ở trước mắt anh không xua đi được, mày Văn Vũ càng chau lại thật chặt, cho đến khi chiếc xe bỗng phanh gấp một cái.
– Bên kia đang làm gì thế? – Văn Vũ bị đầu người bên ngoài cửa sổ chú ý.


– Hình như là đang đốt gì đó.
Tài xế trả lời, tiện thể đi chậm lại, chiếc xa chậm rãi đi qua đám đông.


Tới gần rồi, Văn Vũ mới phát hiện anh vừa lơ đãng, xe mình vừa đi ngang qua nhà Trương Tâm Ái. Người phụ nữ này rõ ràng thủ đoạn cao siêu, nhưng không ngờ lại không có duyên tốt với khán giả, lúc cô ta nổi tiếng nhất trước nhà cũng không có nhiều fans như vậy, nhưng cô ta vừa xảy ra chuyện, lại có nhiều antifans đang đốt poster, ảnh, đ ĩa, thăm hỏi mười tám đời tổ tiên phụ nữ nhà cô ta.


Ở đây có bao nhiêu là fans chân chính, có bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng.
Điều này đúng là kỳ lạ, nhân duyên tốt của Trương Tâm Ái đâu hết rồi? Đám tình nhân của cô ta đâu hết rồi? Sao lúc này đây không có một ai đứng ra nói giúp cô ta?


– Quay lại đi. – Văn Vũ chợt lên tiếng.
Chiếc xe trở lại chỗ cũ.
Văn Vũ lại lần nữa đi lên sân thượng.


Đập vào mắt anh là một đống hỗn độn, dưới đất chỗ nào cũng túi đồ ăn vặt thừa thãi vương vãi khắp nơi, như là vừa rồi có người mở tiệc ở đây. Ninh Ninh đưa lưng về phía sanh, cả người cuộn tròn trong đống hỗn độn đó, anh bước nhanh qua đó, đi nửa đường đã ngửi được thứ mùi kỳ lạ, khi đến gần hơn mới phát hiện bên cạnh cô không chỉ có rác rưởi mà còn có một bãi nôn.


Văn Vũ nhíu nhíu mày, nhìn xuống cô nói:
– Chị đã ăn hết toàn bộ à?


Cái túi ni lông trước đây đầy ắp đủ cho một người ăn trong ba ngày hiện tại đã trống rỗng, những túi bao bì sặc sỡ vứt khắp nơi, chocolate, bánh quy, bánh kem  bên trong đó…có vào bụng Ninh Ninh, có biến thành bãi nôn dưới đất.


Một người phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu nằm trong đống đồ này cũng sẽ trở nên bẩn thỉu, chẳng khác gì một kẻ ăn mày.


Nếu đám người tình của cô nhìn thấy cô như này đảm bảo sẽ bịt mũi lại tránh càng xa càng tốt, có người có thói ở sạch có khi sẽ vừa chạy vừa xóa số điện thoại của cô, nhưng Văn Vũ thì không, anh cúi xuống nâng cô dậy:
– Cố gắng lên, tôi đưa chị đi bệnh viện.


Cô yếu ớt dựa vào Văn Vũ, thấp giọng lẩm bẩm gì đó.
Bởi vì vừa mới nôn mửa cho nên khi cô nói hơi thở mang theo thứ mùi chua rất khó chịu, nhưng mà Văn Vũ không tỏ thái độ, anh lại đến gần hơn, nghe rõ  cô đang nhắc đi nhắc lại.
– 288 calo, 500 calo, 433 calo…


Trong miệng Ninh Ninh lẩm bẩm mấy con số, là hàm lượng calo của mấy đồ ăn vặt mà cô vừa ăn vào, biểu cảm của cô có phần hốt hoảng:
– Em không ăn được nữa, anh giúp em ăn đi, anh mau ngăn em lại đi…Em không thể khống chế được mình…


Nói xong cô run rẩy nâng một bàn tay lên, trong tay còn một nửa cái bánh quy, tiếp tục nhét vào trong miệng.
Văn Vũ nắm lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm trọng:
– Đừng từ bỏ bản thân.
Ánh mắt Ninh Ninh tan rã một lát mới nhìn vào mặt anh:
– Mọi người đều từ bỏ em.
– Cho nên chị mới cần phải tỉnh táo lại.


Văn Vũ nói xong bế ngang cô lên, vừa đi xuống dưới tầng vừa nói:


– Chị đối xử với người khác thật lòng thì người khác mới thật lòng với chị được. Chị coi người khác như món đồ chơi thì họ cũng sẽ coi chị như món đồ chơi. Chị cho rằn bí mật vĩnh viễn không bại lộ… thực ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ninh Ninh lặng thinh một lát hỏi:


– Anh ghét em như vậy vì sao còn quay lại?
– Bởi vì tôi là bác sĩ, mà chị là bệnh nhân.
Văn Vũ lạnh nhạt nói, trong giây phút anh đi ra khỏi tòa chung cư, cả người từ tối thành sáng.
– Tôi không ưa chị, nhưng sẽ không từ bỏ chị.
Ninh Ninh nhìn anh, bỗng nhiên cười lên:


– Tính cách anh như vậy sớm muộn cũng sẽ có thiệt thòi lớn.
Nào ngờ Văn Vũ cũng cúi nhìn cô cười:
– Tính cách chị như vậy cũng sẽ có thiệt thòi lớn.
Ninh Ninh ngây ra một lúc.


Rốt cuộc anh có nhìn thấu cô đang diễn kịch hay không Ninh Ninh không rõ lắm. Có lẽ là không nhìn ra được, cho nên anh mới đưa cô vào bệnh viện, ứng tiền thuốc men, thậm chí còn đồng ý sau khi phẫu thuật sẽ khám tâm lý cho cô. Hoặc có lẽ đã nhìn ra, cho nên anh tới cũng vội vàng, đi cùng vội vàng, cũng không làm gì nhiều cho cô, hành vi cử chỉ biểu cảm đều theo đúng chức trách công việc của mình.


Nếu là Trương Tâm Ái chân chính đoán chừng lúc này đã tức giận nổ phổi rồi, trả giá bằng việc tăng ba kg kết quả chỉ dành được ba phút đồng tình của đối phương mà thôi.


Nhưng mà Ninh Ninh thì thở phào nhẹ nhõm, cô không cần anh yêu cô, cô chỉ cần anh đồng tình với cô, sau đó trợ giúp cô một chút, để cô chống đỡ được đến cuối tuần, chỉ như thế mà thôi.
– Tiếp tục chống đỡ được thêm một ngày thì tốt rồi.


Trước khi vào phòng phẫu thuật, cô tự nói với mình:
– Chịu đựng đến ngày mai tất cả sẽ kết thúc.
Kết quả vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì nhận được điện thoại của Lý Thiện Trúc.
– Chị Tiểu Ái.
Anh ta khóc lóc trong điện thoại, chỉ hỏi cô một câu:


– Nếu bây giờ em nhảy từ trên sân thượng xuống dưới, chị có áy náy trong lòng không?
Ninh Ninh: -…
Thời gian là ngày 16 tháng 7 năm 2004, thứ Sáu, 8 giờ tối.
Chỉ còn cách thời gian Trương Tâm Ái chết còn có một ngày rưỡi.
Một ngày rưỡi! Anh ta có thể ngừng nghỉ một chút hay không!!!
Hết chương 120