Đếm ngược ngày hôm sau, tất cả đều bình thường.
Ít nhất ở mặt ngoài nhìn rất bình thường.
– Chị Tiểu Ái.
Cửa vừa mở ra là gương mặt tươi cười của Lý Thiện Trúc tay cầm một túi nilon.
– Em mang đồ ăn sáng cho chị.
Đồ ăn sáng là sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh rán vừng, bánh bao đậu.
– Chị không thích ăn những thứ này ạ? – Anh ta quan sát sắc mặt Ninh Ninh, – Có phải nhiều dầu mỡ quá không? Hay là để em mua bánh mỳ sữa bò cho chị nhé?
– Không cần đâu, sáng nay chị chẳng có vị ăn uống gì.
Ninh Ninh vốn chỉ nói một câu khách sáo, nhưng rất nhanh cô thật sự không có khẩu vị ăn uống.
Di động cả đêm không reo bây giờ đột nhiên reo lên, cũng mang đến cho cô một tin tức rất xấu.
– Hôm nay em đừng đến công ty.
Giọng điệu nghiêm trọng, là chị Ngô, người đại diện của Trương Tâm Ái, bên cạnh chị ta là những tạp âm chói tai, Ninh Ninh thoáng nghe được thấy có người kêu “xin hỏi người đàn ông chết trong nhà Trương Tâm Ái là ai?” “Gọi Trương Tâm Ái ra đây cho chúng tôi một lời giải thích!” “Uổng cho mình vẫn luôn coi cô ta là nữ thần, thế mà sau lưng cô ta làm cái gì đây?”
– Sự việc rùm beng lớn ạ? – Ninh Ninh hỏi, – Ngày hôm qua còn đỡ mà chị?
– Vốn dĩ đang rất ổn nhưng đêm qua trên mạng đột nhiên nhảy ra một đống bài chửi bới em, còn có người gọi điện tới tòa soạn báo.
Chị Ngô tức giận.
– Em đắc tội với ai thế, đây rõ ràng là muốn em chết còn gì.
Qua khóe mắt liếc nhìn Lý Thiện Trúc ngồi bên cạnh, anh ta đang ăn bánh bao, động tác nhã nhặn lịch sự còn hơn cả phụ nữ.
– Để chị nghĩ cách đè ép việc này xuống, em mau chóng gọi điện cho anh Hải di.
Người đại diện hạ giọng:
– Anh Hải quen biết với mấy tờ báo.
– Em biết rồi. – Ninh Ninh trả lời.
Cúp điện thoại, không đợi cô gọi điện cho anh Hải, Lý Thiện Trúc đã tò mò hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy chị?
– Bên công ty xảy ra chút chuyện. – Ninh Ninh liếc anh ta.
– Vâng…- Lý Thiện Trúc như muốn nói lại thôi.
– Làm sao vậy? – Nhìn biểu hiện rõ ràng như thế của anh ta, Ninh Ninh đương nhiên là hỏi anh ta, – Có phải em biết chuyện gì không?
– Tối qua em không ngủ được nên lên mạng, phát hiện trên mạng đột nhiên nhảy ra rất nhiều người mắng chửi chị.
Lý Thiện Trúc ấp a ấp úng nói, – Nói chị lẳng lơ, có nhiều mối quan hệ cá nhân với nhiều người đàn ông cả trong vòng lần ngoài vòng…Em tức quá còn đi cãi lộn với họ một trận.
Ninh Ninh bật cười lên, đi qua xoa đầu anh ta.
– Nhóc đáng thương, nhìn em xem, hai mắt đỏ ngầu thế kia rồi.
Cô ôn hòa nói, vuốt v anh ta như vuốt v sủng vật của mình.
– Thực ra em không cần cãi lộn với họ làm gì, việc này sẽ mau chóng trôi qua thôi.
– Thật ạ?
Lý Thiện Trúc ngây ngô nhìn cô, như là thật sự không hiểu gì hết, lại như người đăng tin bài lên mang trên qua và người gọi điện cho báo chí thật sự không phải là mình.
– Đương nhiên rồi.
Ninh Ninh khẳng định với anh ta.
– Loại tin tức yêu đương bắt gió bắt bóng này mỗi ngày đều có, có mấy cái là thật nào? Họ không có được chứng cứ thì chỉ có thể nói bừa trên mạng thôi.
Ánh mắt Lý Thiện Trúc lóe sáng, tò mò hỏi cô:
– Chị Tiểu Ái, chị thật sự không khổ sở khó chịu chút nào ạ?
– Ngày tháng khổ sở của chị cũng chỉ có mấy ngày này mà thôi.
Ninh Ninh ngồi xuống đối diện, cầm lấy bánh bao đậu lên:
– Những người mắng chửi chị mà em cãi lộn đó không cần công việc không cần kiếm tiền không cần ăn cơm à? Chị không tin họ ngày nào cũng canh giữ trước cửa công ty chị, kéo biểu ngữ gây đủ rắc rối cho chị…Ừ! Bánh bao này ngon đấy, lát chị mang theo ăn trên đường.
Miệng cô ngậm bánh bao, gần như là rất nôn nóng đi ra ngoài.
Phía sau, Lý Thiện Trúc chợt gọi cô lại:
– Chị Tiểu Ái.
Ninh Ninh đang đi xuống tầng dừng lại quay đầu lại.
– Chị còn có em.
Lý Thiện Trúc đứng ở cửa, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như một nam sinh muốn tỏ tình với nữ sinh mình thích, cuối cùng lấy hết can đảm la lớn với cô:
– Nếu không chống đỡ được chị hãy trở về nơi này, chị còn có em.
Ninh Ninh nhìn anh ta hồi lâu, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nhả cái bánh bao đang ngậm trong miệng xuống, hỏi anh ta:
– Bảo vệ chị thay anh trai em à?
Lý Thiện Trúc ngẩn người, sau đó nở nụ cười, nụ cười đó rất khó tả, không rõ là vui vẻ hay là buồn bã, anh ta gật đầu:
– Vâng, em sẽ bảo vệ chị thay anh trai em.
– Được.
Ninh Ninh cũng cười, nụ cười rất khó tả, như là cho một hứa hẹn, như là thuận miệng nói:
– Nếu chị không chống đỡ được, chị sẽ nhờ vả vào em hết, thổ hào cầu bao dưỡng.
Cô không ngờ được rằng, cuộc sống của cô thật sự sắp không qua nổi nữa.
Rời khỏi nhà Lý Thiện Trúc, cô lại đeo kính râm đeo khẩu trang đội mũ, gọi xe trở về nhà mình, khi cách nhà mình chỉ còn hơn mười mét, từ xa đã thấy có một đám đông vây quanh dưới tòa nhà của mình.
Đúng là không xong thật rồi, địa chỉ nhà cô bị lộ rồi.
Những người đó có phóng viên, cũng có fans cuồng, một trong số họ đang đốt nhiều thiết bị ngoại vi khác nhau ở tầng dưới, chẳng hạn như áp phích và đ ĩa DVD của Trương Tâm Ái, khói đen cuồn cuộn, phóng viên đứng bên cạnh thì ra sức chụp, Ninh Ninh chỉ nhìn một cái liền giục tài xế:
– Bác tài quay đầu xe.
Bây giờ đến đó chỉ họa thương thân mà thôi, nếu fans điên lên thiêu cô cùng với những thứ kia thì làm sao đây?
– Bây giờ đi đâu? – Tài xế hỏi cô.
Tiếp theo mình đi đâu đây? Ninh Ninh cầm lấy di động:
– Bác tài cứ lái đi, cháu gọi điện thoại.
Cô gọi cho anh Hải.
Điện thoại reo mười mấy tiếng anh ta mới tiếp, giọng nói biếng nhác, đầy vẻ mất kiên nhẫn:
– Bây giờ anh đang họp, em đừng có gọi tới…Cạch, tút tút tút….
Ninh Ninh trợn mắt, lại gọi điện cho Tiểu Kha.
Tiểu Kha mau chóng nghe, nhưng giọng nói thì lạnh như băng:
– Chuyện gì?
Nghe giọng điệu bất thiện của cậu ta, Ninh Ninh hạ giọng mềm mỏng:
– Sao vậy? Anh cũng tin những lời đồn trên mạng à?
– Hừ, một người đàn ông chết trong nhà em, em nên giải thích cho anh rốt cuộc là có chuyện gì? – Tiểu Kha cười lạnh.
– Anh đã quên chìa khóa cửa nhà em rồi à? – Ninh Ninh nhắc nhở anh ta, – Có một fan cuồng trộm chìa khóa nhà em, lẻn vào nhà em đó.
– À.
Tiểu Kha được cô nhắc nhở cuối cùng đã nhớ tới chuyện này, giọng điệu hòa hoãn hẳn:
– Thì ra là thế, vậy em…em không gặp chuyện gì chứ?
– Anh ta ép em làm bạn gái anh ta, em không đáp ứng, nhân lúc anh ta sơ ý mà bỏ chạy đi. – Ninh Ninh thở dài. – Nào biết lúc dẫn người về thì lại phát hiện anh ta tự sát trong phòng tắm nhà em.
– Người này đúng là đáng chết, tự mình chết thì thôi còn gây bao rắc rối cho em. – Tiểu Kha phẫn nộ, – Còn những người tung những lời đồn về em trên mạng nữa, cũng đều đáng chết.
– Đáng tiếc mọi người đều tin những lời đồn đó mà không tin em. – Ninh Ninh buồn bã, – Vừa rồi chẳng phải anh cũng vậy à?
Tiểu Kha vội vã thề thốt, chỉ hận không thể ngay lập tức bay qua moi tim móc phổi cho cô xem.
– Được rồi. – Ninh Ninh bật cười, – Em tha thứ cho anh đó. Đúng rồi, khu Tiểu Hồ của anh còn phòng không?
Là một anh con trai nhà giàu số một, Tiểu Kha rất ít trọ ở trường mà hầu hết thời gian đều ở trong căn nhà lớn mà bố mình mua cho mình, lúc trước cậu ta vẫn luôn mời Trương Tâm Ái đến đó ở vài ngày, nhưng mà Trương Tâm Ái đều tìm lý do từ chối. Bây giờ Ninh Ninh ở trong bộ da Trương Tâm Ái chủ động nhắc tới, cậu ta lại do dự ngập ngừng nói:
–..Anh đã cho thuê mất rồi.
Lấy cớ vụng về như vậy, nhưng mà Ninh Ninh cũng không tính toán vạch trần anh ta, cô tiếc nuối nói:
– Vậy à, thế thì thôi, em sẽ tìm chỗ ở khác.
– Sao em không về nhà.
– Nhà em đang có một đám phóng viên cùng fans cuồng.
– Vậy…anh thuê cho em chỗ ở nhé?
– Không cần đâu, tự em nghĩ cách là được.
Ninh Ninh cúp điện thoại, nói với tài xế vẫn luôn đang đợi cô:
– Bác tài cứ lái đi, lát vòng lại chỗ đón cháu lúc nãy.
Vòng một vòng lớn lại về chỗ cũ.
Lý Thiện Trúc như là đã sớm đoán được cô sẽ trở về, Ninh Ninh còn chưa gõ cửa anh ta đã mở cửa ra, mặt mày tươi rói đón cô:
– Chị Tiểu Ái, chị đã trở lại rồi.
Chẳng lẽ cậu vẫn luôn đứng sau cánh cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài à? Ninh Ninh chỉ giấu những lời nói này trong lòng, cởi giày đi vào nhà, quạt điện trên đỉnh đầu chuyển động, Lý Thiện Trúc đặt ly nước sôi để nguội trước mặt cô.
– Có một người, trước kia chị chủ động muốn chia tay họ thì làm thế nào cũng không dứt được. Đến khi chị gặp đủ rắc rối, còn chưa đợi chị mở miệng thì họ đã chủ động dứt ra khỏi chị rồi.
Ninh Ninh cầm cốc nước lên uống một ngụm, quay sang cười với Lý Thiện Trúc:
– Em cho rằng một người phụ nữ như chị có phải rất đáng buồn và rất đáng buồn cười không?
Cô không hề nhìn thấy sự ngạc nhiên dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt anh ta.
Đây cũng là chuyện đương nhiên phải không.
Anh Hải cùng Tiểu Kha không thể bởi vì tin đồn vớ vẩn trên mạng mà thái độ chuyển biến đột ngột với cô được, thế nào cũng phải có người gọi điện cho họ lộ ít chứng cứ, một ít chứng cứ có thể chứng minh bản tính ác độc của cô.
Người này làm sao mà có được điện thoại của anh Hải và Tiểu Kha?
Rất đơn giản, nhân lúc cô tắm rửa thì mở di động của cô tra một chút là biết.
– Chị Tiểu Ái.
Anh ta ngồi xổm trước mặt cô, giống như một con chó săn lông vàng lớn, hai tay đặt trên đùi cô, ngước nhìn cô, ánh mắt đầy quyến luyến và trấn an:
– Chị còn có em mà. Em khác với những người đó, em mãi mãi đứng về phía chị.
Ninh Ninh biểu cảm phức tạp nhìn anh ta.
– Tuy rằng không có tiền, nhưng em biết nấu cơm.
– Em cũng giỏi lau chùi nồi và sửa chữa máy tính.
– Ai mắng chị em giúp chị mắng lại, bất kể là ngoài đời hay là trên mạng.
Lý Thiện Trúc cẩn thận dán mặt vào đùi cô, rồi hạnh phúc nheo mắt lại.
– Chờ em ra trường rồi thì sẽ đi làm việc.
Anh ta gối lên đùi Ninh Ninh, biểu cảm hạnh phúc như đang ở trong giấc mộng đẹp đẽ, lẩm bẩm nói mớ:
– Một ngày nào đó, em sẽ trở nên đáng tin cậy như anh trai em. Không, còn đáng tin cậy hơn anh ấy…Chị Tiểu Ái, cầu xin chị hãy dựa dẫm vào em đi.
Ninh Ninh cúi đầu nhìn anh ta, nghĩ bụng: Trương Tâm Ái à, rốt cuộc chị đã chọc phải người nào thế.
Mọi thứ xảy ra trước đó rốt cuộc là liên tiếp trùng hợp, hay là liên tiếp tính kế? Là liên tiếp thiên tai hay là liên tiếp nhân họa?
– Trương Tâm Ái, chị đã gặp phải đối thủ rồi. – Ninh Ninh nhìn Lý Thiện Trúc như sủng vật nằm trên đùi mình, nghĩ, – Nếu như tất cả đều là kế hoạch do anh ta thiết kế, vậy thì anh ta rõ ràng muốn đẩy chị vào đường cùng, rồi lại nuôi dưỡng chị giống như một sủng vật.
Yêu chị, ngưỡng mộ chị, bảo vệ chị, nuôi chị, nhưng không cho phép chị rời khỏi cái nhà này, không cho phép chị xuất đầu lộ diện, không cho phép chị có tiếp xúc thân mật với người khác phái thậm chí là cùng phái, tốt nhất là chị bị cả xã hội này chỉ trích, tốt nhất là chị không có nhà để về, chỉ có thể trở về nơi này.
– Nấu cơm cho chị ăn đi.
Ninh Ninh nói, khi Lý Thiện Trúc ngẩng lên nhìn cô, cô cười nghịch ngợm:
– Nếu nấu cơm ngon, chị sẽ thận trọng suy nghĩ.
Lý Thiện Trúc hai mắt sáng lên, vội chạy vào trong bếp:
– Nói vậy quyết định rồi nhé…
Anh ta bận rộn một hồi trong bếp, sau đó mặt mày xấu hổ chạy ra:
– Chị muốn ăn món gì, giờ em ra ngoài mua.
– Làm món sở trường của em đi. – Ninh Ninh chống tay vào cằm. – Nấu đừng nhiều quá, dẫu gì sau này chắc là ngày nào cũng được ăn, chị không muốn bị ngấy sớm.
Lý Thiện Trúc ngẩn người, sau đó kích động đến mức mặt đỏ lên, gật đầu thật mạnh, cầm ví tiền lao ra cửa.
Nhìn anh ta đi rồi, Ninh Ninh thu lại nụ cười, lấy di động ra.
Trương Tâm Ái sẽ chịu một cuộc sống như vậy sao? Không, chị ta sẽ không dễ dàng thừa nhận thất bại nếu không liên lạc với tất cả những người đàn ông trên điện thoại của mình. Trong mắt chị ta, mỗi một người đàn ông đều là món đồ chơi giải trí của mình, cũng là lợi thế để chị ta xoay người.
Điện thoại reo lên một lúc, khi giọng nói của Văn Vu bên kia vang lên, Ninh Ninh ấm ức khóc lên, nghẹn ngào nói:
– Bây giờ em từ trên lầu nhảy xuống, anh có áy náy chút nào không?
Hết chương 119