Người dịch:
Sunshine
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Ai, thôi, bộ dáng này của các ngươi khiến sư tổ rất đau lòng, đã như vậy, bản sư tổ sẽ đề thăng tư chất các ngươi đến đỉnh cao đi.
- Có điều trước tiên, phải rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người các ngươi đã.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, vào lúc này nếu không cho chúng thấy điểm tốt, bọn chúng sẽ mất dần ý chí chiến đấu.
Một dòng nước từ trên thân Lâm Phàm xuất ra, đây là Tiên Thiên Chi Thủy, có thể cọ rửa mọi dơ bẩn trong thiên địa, bây giờ Thượng Cổ Đại Yêu Ngũ hành viên mãn, tiện tay vận dụng Ngũ hành cũng rất có năng lực.
Tiên Thiên Chi Thủy giống như Cự Long, quấn quanh trên người đám đệ tử, một nguồn sức mạnh thần bí rót vào thân thể chúng, sau đó rửa sạch những ô uế đó.
- A, không còn, mùi thối không còn nữa rồi.
- Đây không lẽ là Tiên Thiên Chi Thủy trong truyền thuyết.
- Đúng, nhất định là vậy, Lâm sư tổ tu luyện Tiên Thiên Chi Thủy đến cảnh giới đại viên mãn, có thể cọ rửa vạn vật trên thế gian, những thứ dơ bẩn này thì tính là gì.
- Sư tổ không hổ là sư tổ, ta dùng Quỳ Thiên Thủy cũng không thể cọ rửa, vốn nghĩ rằng thành người thúi cả đời, mai nhờ sư tổ, chúng ta như được tái sinh lần thứ hai.
Những thiên kiêu chi tử này vẫn còn đang sống ở Huyền Hoàng Giới, bảo bối cỡ này bọn họ căn bản không có có cơ hội chiếm được.
Ví dụ như Tiên Thiên Ngũ Hành cho dù trong Huyền Hoàng Giới, dù có cũng sẽ vô cùng hiếm hoi.
Bởi vậy, Lâm Phàm nghĩ, nếu lần nữa có đầy đủ Thánh Dương Đan, thi triển thêm một lần "Thiên hàng trân bảo" nữa, khiến Huyền Hoàng Giới trở nên giàu có.
- Được rồi, bản sư tổ lần này tới để tăng tư chất lên cho các ngươi.
Lần này, Lâm Phàm chuẩn bị chạm mặt một chút.
Ngày vạn giới khai mở, Lâm Phàm không chắc bản thân mình có mấy phần có thể trấn áp Thiên Ý, có điều, nếu tăng tư chất của đám thiên kiêu chi tử này lên đỉnh cao, có lẽ sẽ còn sức mà liều mạng a.
Tư chất bọn chúng không tệ, bây giờ tăng thêm một lần nữa càng như cá gặp nước, thiên thượng thiên hạ, không người so sánh.
- Tăng tư chất, việc này chỉ có thần đan mới có thể làm được a.
- Đúng đấy, Huyền Hoàng Giới có ngàn vạn công pháp, nhưng chưa bao giờ nghe có môn công pháp nào có thể tăng tư chất a.
- Tu vi của chúng ta đã đến cảnh giới Thần Thiên Vị, nhưng nếu lên Cổ Thánh Giới, cũng chỉ được coi là một cao thủ nho nhỏ, nhưng hôm nay, sư tổ có thể dễ dàng tăng tư chất cho chúng ta, người rốt cuộc cường hãn đến bực nào a?
- Khủng bố thật!
Năm ngón tay Lâm Phàm như nắm giữ tất cả thiên địa, từng đợt sức mạnh huyền ảo như sóng nước nhộn nhạo, một vòng lại một vòng, sau đó bao trùm đỉnh đầu bọn họ.
- Dạy dỗ, tăng lên.
Trong chớp mắt, một luồng khí tức cường hãn phóng ra trên người đám đệ tử.
Khi tư chất tăng lên, cái thứ bị phong ấn huyền bí trong cơ thể dường như bị hồng thủy giải khai, phóng ra hoàn toàn.
Khí vận của bọn chúng lại có bước thay đổi lớn.
Như vậy, quan hệ giữa bọn họ và Lâm Phàm xuất hiện sự thay đổi.
Ầm!
Khí vận trùng thiên, nhân số nhiều như che phủ toàn bộ thiên địa, khí vận cuồn cuộn như thể Thần cản giết Thần, Phật chặn giết Phật.
Dù Vương Tiểu Minh có mình bảo hộ, nhưng đối mặt với đám người trước mắt, cũng chỉ có kết cục thân vẫn đạo tiêu.
Chém!
Lâm Phàm duỗi một ngón tay, ngưng thành một đạo kiếm vô hình, nắm trong tay, sau đó ngưng tụ thành một đoàn khí vận đan, bỏ vào túi trữ vật.
Số mệnh này, tạm thời để mình bảo quản, chờ khi Vương Tiểu Minh dẫn các thiên kiêu chi tử này tới Đỉnh Phong, mình sẽ trả lại cho chúng, có lẽ lúc đó sẽ phát sinh chuyện vui ngoài ý muốn a.
Lúc này, tất cả mọi người đều kinh hãi.
- Ta cảm giác tư chất của mình đã tăng lên?
- Ta cũng vậy, trước đây rất nhiều chỗ không rõ, nhưng giờ đã hoàn toàn minh bạch rồi.
- Ta đã kẹt ở Thần Thiên Vị tầng bảy rất lâu rồi, hiện tại cảm thấy bất cứ lúc nào đều có thể đột phá, cô đọng Thiên Địa Thần Đan.
- Tư chất ta đã thay đổi rồi.
Ầm ầm!
Thời khắc này, tất cả bọn họ đều kích động, quỳ trên mặt đất, mặt đỏ ửng, hô to.
- Đa tạ ân tái tạo của Sư Tổ.
Nhóm thiên kiêu chi tử lần nữa bốc lên ý chí chiến đấu, bọn họ cảm thấy, hiện tại mình đang tràn đầy lực lượng.
Hỗn Thế Ma Vương Vương Tiểu Minh kia mạnh mẽ đến đâu, bọn họ sẽ không sợ hãi.
- Ừ, nhớ kỹ, không cần lo sợ chuyện gì, việc ở thượng giới còn chờ các ngươi giải quyết, các ngươi là con cưng của thiên địa, là hi vọng của tương lai, tương lai còn cần các ngươi cứu vớt.
Lâm Phàm lạnh nhạt gật đầu, sau đó biến mất tại chỗ.
- Vâng, sư tổ.
Những câu nói cuối cùng của Lâm Phàm khiến cả đám dâng trào, bọn họ là nhân vật chính của thiên địa, là hi vọng của tương lai, toàn bộ thế giới đều cần bọn họ cứu vớt a.
Giờ đây, mọi người chỉ cảm giác trọng trách trên vai nặng lên, thật giống như chân đạp đất, vai vác toàn bộ thế giới a.
Lâm Phàm tùy ý phun một câu đã thấp lại hi vọng cho bọn chúng, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước đây.
Đây là kết quả mà Lâm Phàm muốn nhìn thấy nhất
Ngoài vạn dặm.
Vương Tiểu Minh vui vẻ ca hát.
Chuyện phát sinh lần này đối với hắn đã sớm thành thói quen, đám người kia trăm năm qua nhiều lần vây quét mình, nhưng mỗi lần như thế đều bị mình hãm hại đến gần chết, điều này khiến hắn rất hưng phấn.
- Ha ha, đám ngu xuẩn này còn muốn đấu với ta, không biết tự lượng sức mình, không nghĩ đến ta là ai cơ chứ.
- Lần này phải đến nơi khác chơi mới được, cảm giác bắt nạt người khác quả thực rất thoải mái, có điều bây giờ, người hận mình ngày càng nhiều, cùng lắm thì nhiều hơn gấp đôi thôi.
Lúc này, Vương Tiểu Minh đang suy tư chuyện nhân sinh đại sự, trăm năm nay, mỗi giờ mỗi khắc không chơi bời, điều khiến hắn kỳ quái chính là, lần này tùy ý vui đùa một chút lại có thể tăng cao tu vi, hơn nữa, tu vi còn ngày càng cao, Vương Tiểu Minh cảm giác cuộc sống như thế quả thật vui sướng hết sức a.
Nhưng cũng có lúc, hắn cảm giác rất mệt mỏi, nhưng không còn đường quay đầu lại rồi.
- Ai....
Thở dài một tiếng, hắn đối với tương lai trước mắt có chút mê mang.
- Tiểu Minh....
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ phía sau, sắc mặt Vương Tiểu Minh biến đổi, không ngờ có người sẽ vô thanh vô thức lại gần mình, hơn nữa bản thân lại không phát hiện ra, điều này khiến hắn khẩn trương a.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người kia, Vương Tiểu Minh đột nhiên thay đổi khuôn mặt, vô cùng kích động.
- Lâm bá bá....
Đúng lúc này, hắn cảm giác thế giới đã sáng chói rồi.
- Oa....
Hỗn Thế Ma Vương Vương Tiểu Minh gào khóc, rầm một tiếng, ôm lấy bắp đùi Lâm Phàm.
- Bá bá, cứu mạng a....