Người dịch:
Sunshine
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Tại sao lại như vậy trời ạ, ta ngày đêm khổ tu đã sắp trăm năm rồi, nhưng cũng không thể giết được cục u ác tính này, ta tu luyện tới tận bây giờ để làm gì?!
Triệu Vô Cực ngẩng mặt lên trời thét gào, bi phẫn không ngớt, cái thứ sềnh sệt trên người đang bao trùm toàn bộ thiên kiêu khí chất, một cảm giác bi ai không nói nên lời.
- Lại chạy trốn, mỗi lần chúng ta chuẩn bị tốt đều để cho ác ma này trốn thoát, trời ơi, lòng tôi khó chịu quá a.
- Vì để Hỗn Thế Ma Vương trả giá thật lớn, ta đã phải lãng phí thời gian quý báu quá nhiều, đến bây giờ đã trăm tuổi rồi, nhưng không có ai bầu bạn, bây giờ thân thể thuần khiết như hoa sen này lại bị thứ đồ vật ác độc như vậy xâm nhiễm, sau này bảo ta làm sao gặp người.
- Không sống được a.
- Sau này còn ai dám tới gần ta.
Phốc phốc!
Trong chớp mắt, vô số thiên kiêu ngẩng đầu thổ huyết cùng một lúc, tâm thần run rẩy, tu vi không ngừng đổ nát, như tùy thời có thể tự hóa giải, từ đây rơi vào Luân Hồi, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Tu luyện đến cảnh giới này, mỗi thiên kiêu, tâm đều như bàn thạch, không gì xuyên thủng, nhưng bây giờ, lại bởi vì bị Vương Tiểu Minh hố mà khí huyết quay cuồng, cảnh giới bất ổn.
Đối với nhóm cường giả này, tình huống như thế tuyệt đối không thể phát sinh.
Từng thiên kiêu tuy được trời giúp, nhưng ở đời trải qua vạn hiểm thậm chí có tình huống cửu tử nhất sinh vẫn thể tiếp tục sống sót, nên tâm trí sớm đã được tôi luyện đến mức độ bất khả chiến bại.
Nhưng hôm nay bị Vương Tiểu Minh hại thê thảm, dẫn đến tình huống này, cừu hận tích lũy từ mấy thập niên, thậm chí cả trăm năm nay.
Trong lòng oán hận một người như vậy, nhưng mấy chục năm qua không những không giết được đối phương, còn ngược lại, lần nào cũng bị ngăn trở, chuyện này bi ai cỡ nào.
Đặc biệt lần này, cái thứ gọi là "Chung Cực Mễ Điền Cộng" càng phá hủy nốt phòng tuyến cuối cùng trong tâm bọn họ.
- Hỗn Thế Ma Vương, Vương Tiểu Minh, ta hận ngươi.
- Tu vi để làm gì chứ, không thể giết được Vương Tiểu Minh, ta còn mặt mũi nào.
- Lần này chỉ sợ đã trở thành chuyện cười cho toàn bộ Huyền Hoàng Giới rồi, ta tình nguyện chết chứ không muốn bị người khác chê cười.
- "Thân tử đạo tiêu", không oán không hối a.
- Các vị huynh đệ, ta nguyện đi trước một bước, ba mươi năm qua ta đã chịu đủ lắm rồi, lần nào cũng đều thất bại.
- Sư đệ, ngươi đi trước đi, chúng ta sẽ theo sát phía sau.
....
Lâm Phàm nhìn cảnh này cũng trợn tròn mắt, bộ dáng này là sao? Không phải chỉ thất bại mấy trăm lần, lại bi thương thế này.
Nếu như toàn bộ đều tự sát, như vậy tất cả những nỗ lực của ta không phải uỗng phí rồi?!
- Ai, còn phải nhìn nguyên nhân của mình a, có quan hệ với Vương Tiểu Minh là số mệnh kề bên người, dù những thiên kiêu này là đứa con số phận cũng như thế thôi.
Vốn dĩ, theo Lâm Phàm nghĩ, nhiều thiên kiêu chi tử như thế đoàn kết lại, coi như Vương Tiểu Minh có khí vận của mình bổ trợ, cũng sẽ bị đánh đến hoa rơi nước chảy, không muốn nghĩ đến, mỗi một lần ngoại trừ chạy trốn ra, chỉ còn cách chọc tức, khuấy vào vết thương lòng của bọn họ mà thôi.
Hơn nữa vết thương này không phải vết thương bình thường, mà nó trực tiếp đòi mạng người a.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cảm giác mình nên đi ra, nếu không ra, chắc cả đám đều bị phế hết.
Bọn họ đang cực kỳ bi thương, đang giơ đại đao trong tay, chuẩn bị xuống tay kết liễu đời mình, lại nghe được âm thanh.
- Ho!
Âm thanh này như một hồng chung đại lữ, vang vọng đất trời, chấn động tâm thần bọn họ, màu xám tro của mây đen đột nhiên tiêu tán, một ánh sáng phá mở vực sâu vô tận, chiếu sáng nội tâm mọi người.
- Các ngươi đều là thiên kiêu Thánh Tông, tâm trí đều là vạn người có một, bây giờ chỉ có một ngăn trở nho nhỏ lại muốn chết rồi?
Lâm Phàm từ hư không chậm rãi đi ra, phía sau ánh sáng vạn trượng, một cổ khí tức mênh mông bao phủ thiên địa, khiến tất cả mọi người đều có ý nghĩ bái phục.
- Ngươi là ai?
Đông đảo thiên kiêu ngẩng đầu hồ nghi nhìn Lâm Phàm, bọn họ không biết người kia là ai.
Thời điểm Lâm Phàm vừa định nói ra thân phận, thì trong đó có một thiên kiêu quỳ rạp xuống đất.
- Lâm sư tổ!
Lâm Phàm cả kinh, không ngờ có đệ tử nhận ra mình, nhưng nghĩ đến pho tượng ngoài Thánh Tông, Lâm Phàm minh bạch.
Bức Tế Thiên Linh Tượng kia giống mình như đúc, chỉ cần nhìn vài lần đều có thể nhớ kỹ, không cần phải nói đến những thiên kiêu này đã nhìn mấy chục năm.
Sau khi nghe người kia gọi tên, cả đám kinh hãi nhìn nhau.
- Cái gì? Lâm sư tổ không phải phi thăng thượng giới rồi sao? Giờ còn Huyền Hoàng Giới?
- Sẽ không sai đâu, đây chính là Lâm sư tổ.
- Khí chất này, tướng mạo này, hơi thở này, tuyệt đối không sai được.
Rầm!
Sau đó, một âm thanh đồng loạt phát ra, tất cả thiên kiêu đều quỳ trên mặt đất.
- Tham kiến Lâm sư tổ.
Đối với Lâm Phàm, bọn họ cực kì quen thuộc a, sau khi tiến vào Thánh Tông, cho dù không có việc gì cũng đều có thể nghe được thế hệ trước kể về chuyện của Lâm Phàm.
Mà những đệ tử Thánh Tông trưởng thành dưới sự dạy dỗ của Lâm Phàm, bên trong chín phong, đan đỉnh phong càng bị Lâm Phàm răn dạy chết lên chết xuống.
Những đệ tử thiên kiêu này vì tu luyện cần một ít đan dược, đương nhiên muốn lên đan đỉnh phong lấy đan dược rồi, bởi vậy cũng nghe được kha khá thông tin.
Nhưng bọn hắn biết, trăm năm trước Lâm sư tổ đã đánh thông bình phong phi thăng tới Cổ Thánh Giới.
Bởi vậy đã trở thành đệ nhất cường nhân của Huyền Hoàng Giới.
- Đều đứng lên đi.
Nếu như đã bại lộ, Lâm Phàm tự nhiên phải biến đổi, khí chất trưởng bối tản ra.
- Các ngươi đây là vì sao, chỉ là một chút ngăn trở nho nhỏ, chỉ như vậy mà đã muốn chết muốn sống, sau này còn có thể theo đuổi được con đường vĩnh hằng cao hơn nữa à?
Lâm Phàm mở miệng hỏi.
- Ô ô... Kính xin sư tổ làm chủ a, Hỗn Thế Ma Vương - Vương Tiểu Minh này thực sự đáng ghét, ức hϊế͙p͙ chúng ta trăm năm nay, vốn cho rằng võ đạo thành công thì có thể rửa sạch nhục nhã, nhưng không ngờ nhiều lần thất bại, bây giờ lại dính thêm cái đống này trên người, bọn con không còn mặt mũi gặp ai nữa.
- Cái mùi thối ấy sau này theo chúng ta suốt đời, chúng ta còn hi vọng gì tranh đấu với Hỗn Thế Ma Vương kia?
....
Nhìn những đệ tử thiên kiêu, từng người từng người đều mang bộ dáng khổ bức, trong lòng Lâm Phàm cũng khổ sở không ít.
Điều này cũng phải trách mình, đưa ra nhiệm vụ độ khó quá cao a.
Đối với đám người trước mắt, Vương Tiểu Minh có độ khó quá cao rồi.
Tuy rằng vẫn bị đuổi giết, nhưng trong quá trình đuổi giết lại không phí một chút công sức, để những thiên kiêu này suýt nữa toàn quân bị diệt, thật sự quá bi ai a.
- Kính xin sư tổ ra tay, trấn áp Hỗn Thế Ma Vương này, khiến Huyền Hoàng Giới sáng sủa càn khôn a.
Thời khắc này, đông đảo đệ tử thỉnh cầu, đối với bọn hắn, Vương Tiểu Minh này thật sự không đánh được, thiếu chút nữa bị đối phương bức cho phát điên rồi.
Nếu Lâm sư tổ ra tay, vậy sẽ cực kỳ đơn giản a.
- Hỗn Thế Ma Vương này ta đã biết được, trấn áp hắn là chuyện đơn giản, chỉ cần xoay tay một cái là được, nhưng bản sư tổ không thể ra tay, bởi vì hắn là trở ngại bên trong võ đạo của các ngươi, chỉ có thể do các ngươi tự tay giết chết mới có thể chứng được con đường vĩnh hằng sau này, từ đây nhất phi trùng thiên, không ai có thể ngăn cản.
Lâm Phàm nói.
- Nhưng chúng ta đã đấu cùng hắn trăm năm nay rồi, không chiếm được một chút lợi lộc nào, sau này còn nắm bắt được gì?
Trong lòng mọi người đều khó chịu, đối với Vương Tiểu Minh, dần dần sinh ra bất đắc dĩ.
Lâm Phàm nhìn bọn họ, mỗi người đều cực kỳ đau thương, đau như vỡ trứng, việc này nếu còn tiếp tục, thì sau này làm sao chơi?!
Mình muốn bồi dưỡng Huyền Hoàng Giới, hy vọng bồi tạo ra cường giả đỉnh cao, khi đó cùng chống lại Thiên Ý Cổ Thánh Giới.
Chỉ còn chút nữa là thành công, nhưng hôm nay, mỗi người đều đã đánh mất ý chí chiến đấu, điều này thực sự không tốt.