Tối Cường Hệ Thống

Chương 447: Các Người Đợi Cả Đấy Cho Ta

Nếu Lâm Phàm mà có khả năng biết trước sự việc sẽ biến thành cái dạng này, thì cho dù có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không lấy “Đại Phàm Ca” ra để giả ngầu nữa.
Bởi vậy nên mới ra nông nỗi phải ôm mông mà chạy như bây giờ.


Vạn phu trưởng của Cổ Tộc, Cự Vương Ba Đầu to xác, hai kẻ này đều là nhân vật khủng bố cả.
Mà cái cơ thể nhỏ bé yếu ớt này của mình, nếu mà được bọn họ chăm sóc, thì sẽ trở thành Nhân tộc bi đát số một ở Cổ Thánh Giới.


- Không thể nhẫn nại, tuyệt đối không thể nhẫn nại thêm nữa.
Lâm Phàm hét to, hai cái chân nhỏ hoạt động với tần suất nhanh siêu việt.


Ấy vậy mà hai gã này vẫn cứ miệt mài, điên cuồng đuổi theo phía sau không chịu bỏ cuộc, nào gào, nào thét, vọng vào trong tai cũng phải chào thua cái giọng la khản đặc của Lâm Phàm.
- Đừng có theo ta nữa, xin các người đấy, các người tự ‘làm’ nhau có được hay không vậy.


Bây giờ Lâm Phàm cũng không biết nên làm gì nữa.
Nếu như không phải thân pháp đã được bản thân hắn tu luyện đến cảnh giới rất cao, thì có lẽ bây giờ đã bị hai gã này kẻ đưa phía trước người đẩy phía sau, đau khổ cả đời rồi.


Lúc này “Đại Phàm Ca” sớm đã ở trong cơ thể hai gã bắt đầu phát huy công dụng, khiến hai gã triệt để không nhận ra đông tây nam bắc là gì.
Thế nhưng, chuyện khiến cho Lâm Phàm đau đầu chính là hai gã này cứ như phải ‘ăn’ hắn cho bằng được vậy.


“Mẹ nó chứ, lẽ nào do ông đây lớn lên quá đẹp trai, cho nên dẫu hai gã bị mất phương hướng mà vẫn bị sắc đẹp của mình mê đắm đây?” Lâm Phàm hét lớn trong lòng, đất đai mênh mông bát ngát khiến hắn tuyệt vọng một cách triệt để.


Thực lực của hai gã này mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều, bây giờ hắn phải làm gì mới được đây.
Nếu cứ chạy như thế mãi, bị tóm là cái chắc.
Tới lúc đó hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi đâu.


Trời cao ơi, đất dày hỡi, ông đây tự mình gây nghiệt, ông đây thừa nhận, nhưng cũng đừng như vậy chứ, không cho người ta một con đường sống à.
- Dừng lại...
Thân thể đồ sộ của Cự Vương Ba Đầu theo sát ở phía sau, mỗi khi bước một bước mặt đất đều rung lên dữ dội.


Đặc biệt cái thứ thẳng thớm giữa đũng quần càng hùng vĩ chống trời, phảng phất như muốn đâm nát tất cả.
- Ngừng cái em gái ấy, các người có thể đừng đuổi nữa không, ta nhận sai còn không được hả?


Giờ phút này Lâm Phàm khóc rống, trái tim nhỏ cũng bị hai gã đuổi cho nhảy lên thình thịch thình thịch.
- Mẹ nó, đừng khinh người quá đáng.
Mà ngay vào lúc này, một màn khiến Lâm Phàm xanh mặt đã xảy ra.


Khóe miệng Cự Vương Ba Đầu chảy dài nước miếng khiến người ta sợ hãi, mà cái đầu lưỡi thật dài kia lại đang vươn ra ngoài, như sắp ɭϊếʍƈ tới cái mông của Lâm Phàm.
- Tiêu rồi... cứu mạng với...


Lúc này Lâm Phàm ngửa mặt lên trời hô hoán, chỉ mong sao có vị đại thần nào đó nổi lòng trắc ẩn, xông ra cứu hắn một mạng.


Nhưng mà điều khiến cho Lâm Phàm tuyệt vọng chính là, ở cái vùng đất đồng không mông quạnh này, không một bóng người, quả thực chính là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Khoảng cách ngày một gần hơn.


Chỉ riêng cái đầu lưỡi nọ của Cự Vương Ba Đầu càng chuyển động càng khiến người ta sợ hãi.
“Không được, không được, nếu vẫn còn không nghĩ ra cách, vậy coi như bi kịch thật rồi.” Lâm Phàm hét lớn trong lòng.
- A, mặt đất phía trước có một cái hang. Mặc kệ, cứ nhảy xuống trước đã.


Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy trước mặt có một cái hang, miệng hang hình tròn, đường kính chỉ rộng bằng một người, bản thân hắn có thể nhảy xuống, nhưng Vạn phu trưởng của Cổ Tộc và Cự Vương Ba Đầu tuyệt đối không xuống được.


Về phần phía dưới có cái gì? Việc này không do Lâm Phàm lựa chọn được.
Nếu không muốn bị hai gã này ‘làm’ cho sống dở chết dở, thì chỉ có thể nhảy.
- Các người chờ đó, ông đây nhất định sẽ trở lại.


Lâm Phàm hít sâu một hơi, phù một tiếng, nhấc chân, nhảy vọt vào trong cái hang kia.
- A...
Hang động nhỏ hẹp không biết thông về nơi nào, thế nhưng Lâm Phàm cảm thấy, giờ phút này bản thân hắn đang không ngừng trượt xuống phía dưới.
- Phù...


Lâm Phàm thở ra một hơi, cuối cùng cũng tạm thời được an toàn, không biết tình hình phía trên kia thế nào rồi nữa.
Gào!
Một tiếng gầm giận dữ truyền tới từ phía trên.


Bây giờ ông đây chạy mất rồi, hai gã kia nhất định là đang ‘đại chiến’ ở phía trên, về phần rốt cuộc hiện trường thê thảm như thế nào, cái này không phải thứ mà Lâm Phàm có thể tưởng tượng được, thế nhưng khẳng định là cực kỳ thê thảm, cực kỳ khủng bố.


“Ủa, không đúng, ông đây còn trượt xuống dưới làm gì nữa nhỉ, hiện giờ hai gã nọ nhất định đang ‘làm’ nhau, ông đây len lén leo lên, sau đó tặng cho mỗi gã một viên gạch, trực tiếp diệt trừ, cuộc đời từ đây sang trang mới.” Lâm Phàm càng nghĩ thì càng kích động.


“Đúng, chính là làm như vậy.”
Dừng!
Lâm Phàm chặn mình lại trong khe dốc, sau đó bắt đầu bò lên trên.
Theo bước chân không ngừng bò lên gần mặt đất của Lâm Phàm, từng trận từng trận gào thét phía trên càng lúc càng rõ ràng, còn có cả tiếng la thê thảm.


Rốt cuộc phía trên đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Mẹ kiếp, thật hấp dẫn người ta quá, thân thể của Cự Vương Ba Đầu đồ sộ như vậy, Vạn phu trưởng của Cự Tộc ‘đè’ hắn kiểu gì đây?
Đủ loại tư thế không khoa học chút nào xuất hiện ở trong đầu Lâm Phàm.


Hơn nữa càng tưởng tượng thì lại càng kích động.
- Khà khà...
Lúc này Lâm Phàm cười lên một cách ngớ ngẩn, bởi vì hắn phát hiện ra hắn đúng là quá thông minh, mặc dù quá trình có thay đổi bất ngờ, nhưng tới cuối cùng, kẻ thắng vẫn là bản thân hắn đấy thôi.
Ầm!
A!


- Tiếng gào thật thê thảm, chiến trường thật khốc liệt quá đi mất, mặc dù Cổ Tộc không phải là người nhưng cũng có khung xương của loài người, chẳng lẽ phía trên đang diễn ra cuộc chiến người thú hay sao?
Thật là chờ mong quá.


Lâm Phàm mau chóng bò tới cửa hang, sau đó hắn thận trọng duỗi ra một cánh tay, chậm rãi trèo lên, cứ theo dõi tình hình một chút đã, nếu như không an toàn, vậy phải lập tức nấp kỹ ngay.
- Ủa...
- Cái thứ đen thui kia là gì thế?


Ngay lúc đó, Lâm Phàm nhìn thấy một vệt sáng đen bay tới, hơn nữa còn kèm theo một tiếng gào thê thảm.
Binh!
Đầu Lâm Phàm bị cái vệt đen đó đập thẳng vào.
- Mẹ kiếp...
Giờ phút này Lâm Phàm chỉ thấy trời long đất lở, đầu óc quay mòng mòng.
- Các người chờ cả đó cho ta...


Đây là tiếng hét sau cùng của Lâm Phàm, cuối cùng hắn bị cái nguồn sức mạnh to lớn này đánh úp, ngã lộn vòng xuống phía dưới.
...
Ở trong đầu dốc ko biết thông về hướng nào, Lâm Phàm không ngừng trượt xuống.
Cong queo khúc khuỷu, không biết qua bao lâu, sau một tiếng vang thật lớn, Lâm Phàm ngừng lại.


- Ai da...
Lâm Phàm cảm thấy mông mình đau rát, không biết rốt cuộc đã tới nơi nào rồi.
Vào lúc này xung quanh đen kịt một màu, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.


Có điều đối với Lâm Phàm mà nói, quang cảnh tối đen này không đáng sợ, tu vi tới trình độ như vậy, đã sớm không quan tâm tới những thứ này rồi.
- Đây có phải là một cái hang dưới mặt đất không vậy hả?
Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng cũng hơi nghi ngờ.
- Ồ, cái gì đây?


Lúc này Lâm Phàm nhìn thấy dưới chân hắn có một vật đen thui trông như cái sừng dài, hắn nhấc tay cầm lên.
- Keng, chúc mừng phát hiện ra sừng của Cự Vương Ba Đầu.
- Công dụng: Luyện khí.


Bây giờ thì Lâm Phàm đã hiểu, thì ra vệt đen vừa rồi chính là cái sừng này đây mà, trên thân sừng còn dính máu, rõ ràng là trong trận đại chiến vừa rồi, sừng của Cự Vương Ba Đầu đã bị Vạn phu trưởng của Cổ Tộc bẻ gãy.


Rốt cuộc là chiêu thức gì mới có thể bẻ gãy một cái sừng nhỉ?
Giờ phút này, Lâm Phàm nở một nụ cười tà ác.
----------------------
Dịch giả: YuYu.
Biên tập: NgaHoang.
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.