Tối Cường Hệ Thống

Chương 446: Ta Muốn Cái Lỗ Phía Trước, Ta Muốn Cái Lỗ Phía Sau

- Thật mạnh mẽ….
Lúc này Lâm Phàm đã bị tro bụi bao trùm.
Mảnh đất hoang vu cứng rắn này bị hai người đánh cho tan tành, vô số đất đá bao trùm lên thân thể Lâm Phàm.
Mà Lâm Phàm cũng nhân cơ hội này che giấu bản thân, chậm rãi đến gần.


- Cự Vương Ba Đầu, hôm nay ta nhất định phải chém chết ngươi.
Trên thân thể đen kịt của Vạn phu trưởng có một vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Bên trên vết thương kia, máu đen tanh hôi chảy ra.
- Tên Cổ Tộc kia, hôm nay ta nhất định sẽ ăn ngươi


Nói xong Cự Vương Ba Đầu nổi giận gầm lên một tiếng, bên trong tròng mắt màu vàng óng tràn đầy vẻ cuồng bạo.
...
Lâm Phàm trốn trong bóng tối hăng hái đổ thêm dầu vào lửa:
- Tam Đầu ca quay hắn, đúng chính là quay hắn như vậy, đem hắn đánh cho ra…


- Ai nha Cổ Tộc huynh, ngươi thêm chút sức đi, cú đấm vừa rồi suýt đánh xuyên Tam Đầu ca.
-Cố lên chém hắn, quay hắn…
Lâm Phàm nằm ở chỗ này, nắm nắm đấm quơ quơ tiếp sức.


Chỉ là không tiếp sức cho riêng ai, theo Lâm Phàm tốt nhất hai kẻ đó lưỡng bại câu thương, cuối cùng toàn bộ bị mình thu thập.
Nhưng mà thân thể Cổ Thú cùng Cổ Tộc trời sinh đều mạnh mẽ như nhau, hơn nữa tu vi của hai người còn cùng một cấp độ, không thể không nói đây là một cái bi kịch.


Lâm Phàm suy nghĩ một chút, nếu như tu vi của Tam Đầu ca so với tên thủ lĩnh Cổ Tộc này cao hơn, như vậy không có chuyện của mình nữa.
Tam Đầu ca một trảo đem tên Cổ Tộc này bóp chết, sau đó ăn hắn rồi phủi mông một cái rời đi, như vậy mình chẳng có lấy một cọng lông lợi ích.


Tốt nhất là như vậy, thực lực tương đương, đánh nhau lưỡng bại câu thương.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lâm Phàm có chút bó tay rồi.
Hai người này, đánh như thế nào đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu phân ra thắng bại.


Thương thế trên người không ít, thế nhưng lại không có một chút mệt mỏi, điều này làm cho Lâm Phàm không biết nên nói gì.


- Thể chất của Cổ Tộc và Cổ Thú quá mạnh mẽ, nếu như là chủng tộc khác, trên người có nhiều vết thương như vậy sợ là sớm đã chết rồi, đâu giống hai người này, càng đánh càng mạnh. Bây giờ phải làm sao đây?


Hiện tại, Lâm Phàm đang hãi sợ một vấn đề có thể xảy ra đó là hai người phát hiện mình không thể làm gì được người kia, cuối cùng phủi mông một cái rời đi.
Nếu đúng là như vậy, thì khẳng định mình muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.


Lâm Phàm sờ sờ cằm, cảm giác mình phải làm chút gì đó tăng thêm sự ác liệt của trận chiến.
“Đại Phàm Ca”, dược vật này không phải là không được, quan trọng là khí tràng bên cạnh hai người thật sự quá mạnh mẽ, Đại Phàm Ca khẳng định không tới được.
Làm sao bây giờ?


Lâm Phàm trầm tư suy nghĩ, trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả.
Nếu như chạy lên, bất ngờ ném ra cũng cũng không phải không được, chỉ là mức độ nguy hiểm có chút lớn.
Mà lúc này hiện trường xảy ra tình huống mới:
- Cự Vương Ba Đầu, ngươi không làm gì được ta đâu.


Vạn phu trưởng hơi thở hổn hển, căm tức nhìn Tam Đầu Cự Vương nói ra.
- Ta muốn giết ngươi.
Cự Vương Ba Đầu phẫn nộ, thế nhưng thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Nếu tiếp tục kéo dài, ai cũng không giết được ai.


- Cổ Tộc chính là chủng tộc thuận theo thiên ý, Cự Vương Ba Đầu, ta cho ngươi biết, nếu như ngươi vẫn muốn tiếp tục cùng ta đấu, ngươi sẽ khiến cho chủng tộc rước lấy phiền phức ngập trời.
Cổ Tộc Vạn phu trưởng bây giờ không muốn đánh, uy hϊế͙p͙ nói.
- Ngươi...


Ba cái đầu của Cự Vương Ba Đầu dữ tợn rống giận, đáp trả lại lời uy hϊế͙p͙.
...
Lâm Phàm thấy cảnh này giống như hắn nghĩ, thầm kêu bi kịch, nhìn hai người lúc này có thể sẽ không đánh nữa.


-Không được, không thể chờ đợi, nhất định phải thực thi kế hoạch, nguy hiểm thì nguy hiểm, cầu phú quý từ trong nguy hiểm,cùng lắm bị giết một lần, chờ sau khi hai người rời đi ta sống lại.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định, mạo hiểm một lần.


Lâm Phàm kiểm tra túi trữ vật, “Đại Phàm Ca” trong đó chồng chất như núi, đếm không xuể chắc cũng đủ rồi.
Xèo!
Lâm Phàm cúi thấp người, nhanh chóng tới gần phía trước.
Lúc này Cự Vương Ba Đầu cùng Vạn phu trưởng lại lao vào chém giết nhau.


Chỉ là lần này, hai người không có hung mãnh như lúc trước, giống như đang đi ngang qua sân khấu vậy.
Thời điểm Lâm Phàm tới gần hai người này, Vạn phu trưởng và Cự Vương Ba Đầu đột nhiên dừng tay.


- Cự Vương Ba Đầu, hôm nay ta với ngươi dừng ở đây, nhưng ngươi yên tâm mối thù này đã kết xuống, sau này bộ tộc ta sẽ toàn lực chém giết thành viên của tộc Tam Đầu Cự Vương ngươi
Vạn phu trưởng hung hãn nói.


- Hừ, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, sau này tộc Cự Vương Ba Đầu cũng sẽ chém giết Cổ Tộc các ngươi.
Cự Vương Ba Đầu giận dữ hét lên.


Cự Vương Ba Đầu là cổ thú ăn thịt, bởi vì Cổ Tộc hung mãnh nên thành viên trong tộc Cự Vương Ba Đầu chưa bao giờ chém giết Cổ Tộc, chỉ chém giết một số chủng tộc nhỏ yếu rồi ăn.
Nhưng từ hôm nay trên thực đơn của tộc Cự Vương Ba Đầu sẽ có tên của cổ tộc.


- Mẹ nó, nói không đánh là không đánh, hiện tại hai người này chính là đang đấu võ mồm.
Lâm Phàm trốn gần đó cũng thấy đau đầu.
May mà sớm chuẩn bị, ngày hôm nay hai người các ngươi không đánh cũng phải đánh cho ta, nếu không nỗ lực hôm nay của bổn thiếu gia coi như toàn bộ uổng phí.


Lúc Cổ Tộc Vạn phu trưởng cùng Tam Đầu Cự Vương muốn đấu võ mồm với nhau lần cuối thì Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện.
- Đại Phàm Ca, đã đến lúc ngươi tới phát uy rồi.
Tiếng gầm lên giận dữ này, khiến bọn họ sững sờ.
Ầm!


Vô số “Đại Phàm Ca” nổ tung hóa thành một đoàn khói mù dày đặc.
Nhìn sương khói kia không ngừng giảm thiểu, trong lòng Lâm Phàm vô cùng vui mừng, hấp thu đi, hấp thu thật nhiều vào, hút càng nhiều càng tốt.
“Hô!”
Từng tiếng thở dốc vang vọng trong trời đất.


Trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ, quả nhiên Đại Phàm Ca có tác dụng, lần này lập đại công rồi.
Tuy hình ảnh lát nữa có thể sẽ có chút máu tanh, có chút buồn nôn nhưng tất cả cũng vì kinh nghiệm.
Chỉ cần có kinh nghiệm cho dù có buồn nôn, máu tanh hơn nữa, Lâm Phàm cũng say sưa xem.


Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Phàm khóe miệng tươi cười, hai tay giơ lên, hô to một tiếng:
- Đến đây đi, mạnh mẽ phóng thích sức mạnh trong cơ thể các ngươi, để vùng đất này biết sự hiện hữu của các ngươi.


Trong lòng Lâm Phàm cực kỳ vui vẻ nhìn về phía trước, nhưng lúc này thanh âm của Lâm Phàm im bặt đi.
Bởi vì ở trước mặt hắn, bốn đôi mắt đỏ rực như máu, gắt gao nhìn về phía hắn.
Lâm Phàm bị bốn đôi con ngươi đỏ như máu nhìn, hắn có cảm giác hoa cúc cũng căng thẳng lên.


-Các ngươi nhìn ta làm gì? Đây Là việc của hai người các ngươi…
Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy thật lạnh, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân đột nhiên vọt lên,
“Hô...”
Tiếng thở dốc vang vọng, khí nóng từ mũi phun ra.
-Ta muốn cái lỗ phía trước của hắn…


Lúc này, Cự Vương Ba Đầu chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, thù hận trong lòng sớm đã bị tâm tính bạo động bao trùm.
- Ta muốn cái lỗ phía sau của hắn…
Vạn phu trưởng khàn khàn nói ra.


Lâm Phàm nghe được lời của hai người, nhất thời che miệng cùng cái mông, cảm giác bốn đôi con ngươi đỏ tươi này tràn đầy vẻ xâm phạm.
- Đừng, kịch bản không phải như thế... Cứu mạng a…
Lâm Phàm cắp cái mông quay đầu chạy trốn.
- Đứng lại... Ta muốn phát tiết...


Vạn phu trưởng cùng Cự Vương Ba Đầu gào thét đuổi theo Lâm Phàm.
- Đừng... Cứu mạng, sau này ta nhất định không dùng Đại Phàm Ca linh tinh.
Lâm Phàm kêu trời trách đất, kịch bản rõ ràng không phải như thế.
---------------------------------------
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Người dịch: Tiểu Tà.
Biên: NgaHoang.
Nguồn: