“A!”
Tiếng thét chói tai truyền ra từ TV.
An Cách Nhĩ che lỗ tai lại, “Cuộn băng này la hét nhiều quá!”
“Thì tại em muốn xem phim về quỷ hút màu mà.” Mạc Phi dùng điều khiển ấn nút tua nhanh, một bên cảm khái, “Tạo hình của quỷ hút máu mỗi kỳ đều khác nhau nha, chỉ có răng nanh là giống thôi, hai bên đều có răng nanh.”
“Nhưng mà trên thực tế, kết cấu xương mặt của loài người không thích hợp để bắt mồi.” An Cách Nhĩ vừa nói, vừa há miệng ra, lộ ra hai chiếc răng nanh hơi nhọn, giơ cho Mạc Phi xem, “Răng nanh nằm ở vị trí này, nếu phát triển dài hơn sẽ cắt đứt mạch máu, vị trí này căn bản chỉ có thể tự cắn mình thôi. Nói cách khác, muốn có một bộ răng nanh để bắt mồi, thì phải điều chỉnh lại kết cấu của nó, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến hình dạng của xương đầu. Tình huống cơ bản chính là, miệng của con người phải nhô ra, giống như dạng của chó với mèo, hoặc khóe miệng phải kéo tới mang tai, mà có loại miệng như thế cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Bởi vậy, loại quỷ hút máu đẹp trai có hai cái răng nanh nhỏ thế này không thể nào cắn người được!”
“An Cách Nhĩ, lần đầu tiên anh gặp em, anh thật sự nghĩ em là cái dạng này…” Mạc Phi đột nhiên nói.
“Hả?” An Cách Nhĩ đang sờ lỗ tai Ace, nghe thấy Mạc Phi nói vậy liền cảm thấy rất thú vị, “Anh nghĩ tôi là quỷ hút máu?”
“Ân, em thoạt nhìn ốm nhom, mặc đồ đen, cảm giác rất lạnh lùng.” Khi nói Mạc Phi có chút xấu hổ, “Còn có một thứ mà con người không nên có…”
“Khí chất âm u?” An Cách Nhĩ nói thay Mạc Phi.
“Đương nhiên không phải.” Mạc Phi nhức đầu, có chút ngượng ngùng, “Con người không nên xinh đẹp như vậy, đúng không?”
Trên mặt An Cách Nhĩ hiện ra vẻ ngạc nhiên, “Nói như vậy, gầy, mặc đồ đen, lạnh lùng, xinh đẹp là ấn tượng đầu tiên của anh?”
“Phải nói đó là ấn tượng của bất kỳ ai khi nhìn thấy em lần đầu tiên.” Mạc Phi cười cười, “Lúc em giúp anh băng bó vết thương, anh còn sợ em sẽ nhe răng nanh ra, nhưng mà tay em rất ấm.”
An Cách Nhĩ lộ ra tươi cười, vươn tay sờ hai má Mạc Phi, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh…”
“A!”
An Cách Nhĩ còn chưa nói xong, nữ diễn viên trong TV lại kinh hách lần nữa, bắt đầu thét chói tai.
“Cô ta sao cứ hét hoài vậy?” An Cách Nhĩ có chút bất mãn, “Người đang sợ hãi đâu phải ai cũng hét lên, phần lớn đều chỉ ngây người mà thôi.”
“Đó là nghệ thuật miêu tả, An Cách Nhĩ…” Mạc Phi nói xong, cầm túi văn kiện kia lên, “Lúc nãy ở cảnh cục, sau khi xem xong cái này, có phải em đã phát hiện ra gì không?”
An Cách Nhĩ tiếp nhận túi văn kiện, trên đó có viết mấy chữ “Nhân danh tình yêu”, đúng là túi văn kiện mà Thân Nghị đưa cho hắn. Một vụ án đã gây khó dễ cho Thân Nghị bọn họ rất lâu, An Cách Nhĩ lúc ấy xem xong tư liệu, chỉ nói một câu, “Tôi cần chút thời gian để phân tích.” Sau đó liều rời khỏi.
Mạc Phi so với mọi người đều hiểu An Cách Nhĩ hơn, hắn biết, sau khi An Cách Nhĩ xem xong, hẳn là đã biết ra được điều gì, nhưng vì một số nguyên nhân nên mới không nói.
“Nếu nhìn tổng thế, sẽ cảm thấy rất giống thư tình, đúng không?” An Cách Nhĩ lấy ra ba túi plastic, đây là túi đựng vật chứng, trong ba cái túi là ba chiếc nhẫn bạc xinh đẹp, tạo cho người ta một cảm giác nghệ thuật rất mạnh. Một chiếc hình hoa hồng, một chiếc hình hoa nguyệt quế, còn một chiếc hình trăng sao.
“Thân Nghị còn đưa vật chứng cho chúng ta mang về, ông ấy rất tín nhiệm chúng ta, đồng thời cũng tạo áp lực rất lớn a.” Mạc Phi nhìn nhìn túi văn kiện, “Vụ án này thật kỳ dị.”
Trong túi văn kiện còn có ba bản ghi chép về ba vụ án mưu sát.
Nạn nhân là ba người con gái trẻ, lúc bị giết đều chỉ mới 19 tuổi.
Vụ án này tương đối quỷ dị, vụ thứ nhất xảy ra vào 15 năm trước, nạn nhân mất tích vào ngày sinh nhật 16 tuổi, lúc chết là trước sinh nhật tuổi 20 một ngày. Nguyên nhân chết là bị bóp cổ, xác của cô bị vứt trước cửa trường học, nơi cô mất tích.
Thi thể của người thứ nhất sau khi được phát hiện không lâu, người thứ hai liền mất tích cũng vào ngày sinh nhật 16 tuổi, bốn năm sau, thi thể của cô được phát hiện trong khu trò chơi nơi cô mất tích. Người thứ ba cũng vậy, sau khi mất tích thì bốn năm sau phát hiện thi thể.
Trên thi thể của ba người, ở ngón áp út bên tay trái đều có đeo một chiếc nhẫn, bên trong chiếc nhẫn có khắc 3 kí tự, L.V.K.
Mạc Phi nhìn ảnh chụp của ba nạn nhân, hỏi, “An Cách Nhĩ, em có cảm thấy bộ dáng của họ rất giống nhau không?”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Dung mạo đặc trưng rất giống nhau, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, cột tóc đuôi gà.”
“Em không cảm thấy kì lạ à?” Mạc Phi hỏi, “Nhìn đi, thời gian tử vong của bọn họ kéo dài đến tới mấy năm, nhưng sao anh không hề thấy bất kỳ dấu vết nào do thời gian để lại?”
“Ân…” An Cách Nhĩ vuốt cằm, “Mạc Phi, anh quan sát rất cẩn thận, tạo hình của họ lúc đầu đều là nữ sinh, trước khi chết có một hình dáng, sau khi chết cũng là hình dáng đó. Bốn năm một lần, giống như một sự luân hồi nào đó.”
“Sau khi phát hiện thi thể của người thứ ba, tính tới bây giờ đã ba năm, Thân Nghị sở dĩ sốt ruột, chắc là sợ sẽ có thêm một người nữa bị hại đi.” Mạc Phi cảm thấy vụ án này có rất nhiều chi tiết kì dị, “Vậy cũng phải điều tra có người nào bị mất tích trong ngày sinh nhật 16 tuổi cách đây ba năm? Có dung mạo na ná, còn có nhẫn… Mấy cô gái này, không có lý do nào sau khi mất tích cảnh sát lại không tra được gì. Thân Nghị với Oss còn là cảnh sát, nhiều năm như vậy mà vẫn không có manh mối?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Oss tuy rằng không có trí thông minh hơn người, nhưng lại có nghĩa khí cùng nhiệt huyết của một cảnh sát. Còn một lý do khác.”
Mạc Phi nghĩ không rõ, “Vậy sao hắn không nhờ em giúp đỡ? Đã nhiều năm như vậy rồi.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Trực tiếp đi hỏi hắn đi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền đến thanh âm gõ cửa.
Mạc Phi ra mở cửa, chỉ thấy Oss đang cầm một cái túi lớn, “Về vụ án kia, có một số việc tôi muốn trao đổi một chút.”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt phần lông ở bụng của Ace, “Vào đi Oss, cùng nhau xem phim quỷ hút máu nè.”
“Hả?”
Oss vừa bước vào nhà chợt nghe An Cách Nhĩ nói vậy, cả kinh nhảy dựng.
Mạc Phi một bên khó hiểu nhìn hắn, “Sao vậy?”
“An Cách Nhĩ!” Biểu tình trên mặt Oss phức tạp, vươn tay chỉ An Cách Nhĩ, “Cậu mà còn làm vậy nữa tôi sẽ sinh ra bóng ma tâm lý, phải điều trị ít nhất tới năm năm mươi tuổi!”
Mạc Phi lập tức hiểu ra tại sao An Cách Nhĩ lại tìm phim về quỷ hút máu để xem, quả nhiên có liên quan tới vụ án!
An Cách Nhĩ hỏi Oss, “Có cầm tư liệu của họ tới không?”
“Tư liệu gì?” Oss ngồi xuống bên cạnh.
An Cách Nhĩ nhìn hắn khoác áo gió kín mít, “Tư liệu của ba hung thủ anh bắt trước đây.”
“Ba hung thủ?” Mạc Phi càng trở nên nghi hoặc.
“Lý do duy nhất không bắt hung thủ chính là vì hung thủ đã bị bắt.” An Cách Nhĩ giải thích cho Mạc Phi, “Năm thứ nhất bắt được một tên, nghĩ là vụ án đã được phá. Năm thứ hai lại xảy ra một vụ tương tự, lại bắt được một tên khác. Lúc vụ án thứ ba phát sinh, vẫn bắt được hung thủ, anh bắt đầu nghi ngờ tất cả đều đã đi chệch hướng. Thời gian vụ án thứ tư xảy ra lại sắp tới…”
“Cho nên anh lo lắng thi thể thứ tư sẽ xuất hiện, sau khi phân tích với Thân Nghị, cả ông ấy cũng không biết đường xoay sở, cho nên quyết định tìm An Cách Nhĩ?” Mạc Phi bắt đầu hiểu ra.
“Haiz…” Oss thở dài lấy ra mấy phần văn kiện đưa cho hắn, “Đây là tư liệu của ba hung thủ trước, An Cách Nhĩ, tôi có thể hỏi cậu chừng nào cậu tìm ra không?”
“Khi xem tư liệu.” An Cách Nhĩ lật văn kiện, “Trước tiên lúc nào cũng phải suy luận, thứ hai, thời gian chính là mã hậu pháo (*).”
(*) Ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
“Vậy sao lúc nãy cậu không nói, phải chờ tới bây giờ là thế nào. Tôi còn tưởng tư liệu không đủ nên mới vội vàng tới bổ sung.” An Cách Nhĩ lật xem văn kiện, “Không sao, quá trình suy luận cũng không quan trọng, kết quả mới là quan trọng.”
Oss hơi sửng sốt, nở nụ cười, vươn tay chỉ An Cách Nhĩ, “Tôi hiểu rồi, cậu không muốn Thân Nghị cảm thấy cậu rất thông minh có đúng không?”
An Cách Nhĩ không nói gì.
“Không cần làm vậy.” Oss vỗ vỗ bả vai An Cách Nhĩ, “Tất cả mọi người trên thế giới đều biết cậu có trí tuệ không thể so sánh với con người.”
“An Cách Nhĩ không muốn ảnh hưởng tới hình tượng của anh trước mặt mọi người.” Mạc Phi nhắc nhở tên ngốc bẩm sinh này.
“A?” Oss còn chậm nửa nhịp, cân nhắc trong chốc lát mới hiểu ra, “Nga, tôi biết rồi, rất nhiều người nói tôi cái gì cũng sai, lúc nào cũng phải dựa vào cậu mới phá được án.”
“Có người nói anh như vậy à?” An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh tựa hồ không thèm để ý tới.”
“Miệng là của người ta, muốn nói cái gì sao tôi khống chế được.” Oss nói, “Cậu cũng thấy đó, số lượng án phá được hằng năm đều nhiều hơn lượng không phá được. Làm cảnh sát, tiền lương thấp, không an toàn, là công việc nguy hiểm nhất trên đời. Đúng là có vài con sâu làm rầu nồi canh, nhưng đại đa số đều đưa tin tức chỉ trích cảnh sát, bởi vì công chúng rất thích nghe.”
“Oss, đừng đa cảm như vậy.” An Cách Nhĩ an ủi Oss, vươn tay vỗ đầu Ace, “Mọi người sống trên đời đều sẽ có buồn phiền, anh tương đối mà nói thì tốt hơn một chút.”
“Cám ơn đã an ủi.” Oss nghe An Cách Nhĩ dùng ngữ khí qua loa an ủi mình, trong tâm cảm thấy vui mừng, thay đổi chủ đề, hỏi, “Vậy cậu cảm thấy thế nào? Ba người kia có phải hung thủ thật sự không?”
“Tuyệt đối không phải!” An Cách Nhĩ lắc đầu.
“Quả nhiên!” Oss ủ rũ, “Lúc tôi bắt bọn họ, tại sao bọn họ lại nhận tội chứ?”
“Bọn họ còn sống chứ?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Chết hết rồi, sau khi vào tù không tới một tháng, cả ba đều bị bệnh mà chết.”
“Ân…” An Cách Nhĩ tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, vuốt cằm lắc đầu, “Đúng là tương đối kì dị.”
“Còn quỷ hút máu thì sao?” Mạc Phi đột nhiên hỏi.
“Tất cả ảnh chụp thi thể đều cho thấy trên cổ có một vết cắt.” An Cách Nhĩ nhún vai, “Rất kì lạ không phải sao? Nếu người chết bị bóp cổ, vậy cổ là phần quan trọng nhất. Mặt khác, tôi cũng đã xem qua báo chí.”
“Cái gì?” Oss giật mình.
“Người đầu tiên phát hiện thi thể là một người dân bình thường, không hiểu quy tắc giữ bí mật của cảnh sát. Lúc trước thì tôi không biết, nhưng ba năm trước có một tờ báo đưa tin có người bị quỷ hút máu đả thương, người con gái sau khi mất tích ba năm, lúc tìm được thi thể cũng bị quỷ hút máu cắn chết.”
“Đúng là có rất nhiều người thích mấy tin tức kiểu đó.” Oss cũng vô lực, “Vậy cậu có manh mối chưa? Hung thủ là ai?”
An Cách Nhĩ vươn tay nắm đuôi Ace lắc lắc, “Oss, mấy vụ án lúc trước, anh không cần cảm thấy áy náy hay tự làm bản thân trở nên phức tạp, người khác cũng không quyền chỉ trích anh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người mà anh phải đối phó bây giờ là một người rất rất rất thông minh!” An Cách Nhĩ nói xong, lại hỏi, “Đúng rồi, chữ trên túi văn kiện này là do ai viết?”
“Người làm nhẫn viết!”
“Hả?” An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đều sửng sốt.
“Bên trong chiếc nhẫn không phải đều có khắc ba chữ L.V.K sao? Hơn nữa kiểu dáng cũng rất đặc biệt, chắc chắn phải đặt làm. Chúng tôi tìm mấy nhà hoàng kim nổi tiếng, quả nhiên tìm ra manh mối. Người làm mẫu nhẫn theo yêu cầu này trên bản ghi chép có để lại tên là ‘Nhân danh tình yêu’.”
“Sách…” An Cách Nhĩ mếu máo, “Thực lập dị!”