Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 4-1: Vụ án thứ 4: Người mình yêu nhất : Nhân danh tình yêu

“Tùng tùng tùng…”

Nhịp trống dày đặc tựa hồ khiến cho mặt đất rung lên, loại rung chuyển này đã truyền tới bàn tay và chiếc bút vẽ trong tay hắn.

An Cách Nhĩ nhìn đường vẽ màu vàng trở thành hình con giun, nhịn không được nhấc một bên lông mày lên cao, thêm một đường nữa — Hai con giun đang giao phối…

“Cạch” một tiếng, Mạc Phi nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ phòng vẽ tranh, hắn nhanh chóng dùng hai tay bịt lỗ tai Ace lại, nó đang nằm dựa vào Mạc Phi ngủ.

Quả nhiên, “rầm” một tiếng, cánh cửa bị An Cách Nhĩ đá bay, vừa bước ra lập tức rống lên, “Nửa đêm còn gõ trống, tính báo thù xã hội hả?!”

Mạc Phi bất đắc dĩ ngẩng mặt lên nhìn hắn, “Hoạt động phổ biến thôi mà, cũng chỉ có một ngày thôi.”

An Cách Nhĩ nhấc mi tỏ rõ mình đang khó chịu, “Phiền chết được!”

Mạc Phi vẫy vẫy hắn, “Xuống đây, đừng vẽ nữa, hôm nay ở đâu cũng gõ trống hết.”

An Cách Nhĩ thở dài, chậm chạp bước từ trên lầu xuống, dựa vào ghế sô pha, ôm Ace cọ cọ, “Phiền muốn chết, linh cảm gì cũng bay hết rồi!”

Mạc Phi mở TV, kênh nào cũng chiếu tin tức về hoạt động vạn cổ.

Cái gọi là hoạt động vạn cổ, chỉ là do mấy trường học trong thành phố S cùng nhau tham gia, mỗi trường chọn ra một vạn học sinh, chuẩn bị một vạn cái trống, đặc biệt chuẩn bị cho hôm nay, cũng chính là mồng năm tháng tư, tập trung ở quảng trưởng cùng nhau gõ trống. Một mặt là kỷ niệm bốn ngàn năm trăm năm lịch sử từ khi cái trống ra đời, mặt khác, cũng vì cầu phúc cho mưa thuận gió hòa, thuận tiện xin luôn kỉ lục Guinness thế giới.

Thật ra hoạt động này tới khoảng tám rưỡi sẽ kết thúc, nhưng bây giờ đã mười giờ, tiếng trống vẫn còn tản mát vì tinh lực của tuổi trẻ quá mức dồi dào, không có chỗ phát tiết, bọn họ đã tạo thành một nhóm kéo nhau đi gõ trống khắp làng khắp xóm. Có mấy người ồn ào, cộng thêm mấy đứa con nít đều kéo nhau đi gõ, vậy nên nhất thời, cả thành phố S đều chìm trong tiếng trống.

An Cách Nhĩ cảm thấy trong đầu mình đang có người gõ gõ, làm cho đầu óc hắn không yên.

“Hay là đi ngủ sớm một chút đi.” Mạc Phi rót cho hắn một ly chocolate nóng.

“Khỏi, ồn như vầy ngủ được mới hay đó!” An Cách Nhĩ căm giận nói, “Hơn nữa, bây giờ đi ngủ chẳng phải nói cho tụi nó biết là tôi sợ tụi nó à?!”

Mạc Phi dở khóc dở cười, An Cách Nhĩ so với trống rất hăng hái.

“Vậy ra ngoài đi?” Mạc Phi đề nghị, “Lái xe tới chỗ xa một chút, chờ tới khoảng 12h chắc là không còn ai gõ trống nữa rồi chúng ta về?”

An Cách Nhĩ thật ra cảm thấy ý tưởng này không tồi, “Chúng ta đi đâu? Ăn khuya hả? Lúc nãy ăn cơm tối vẫn còn chưa đủ no!”

Mạc Phi suy nghĩ, “Lúc trước anh đi với bọn Oss tới một quán ăn miền quê ở ngoại thành, cũng ngon lắm.”

“Thật sao?” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú.

Mạc Phi lấy áo khoác mặc vào cho hắn, gọi Ace thức dậy cùng nhau ra ngoài.




Trên đường đi, ven đường có rất nhiều học sinh cầm trống, gõ tùng tùng, cười cười nói nói.

An Cách Nhĩ dựa vào ghế phó lái, Ace oai phong ngồi phía sau vươn cổ ra ngoài. Mạc Phi cũng nhìn ra ngoài những nhóm học sinh bên ngoài, ánh mắt có chút tinh tế.

“Anh muốn đi học?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi.

“A?” Mạc Phi sửng sốt, trước mặt có vài nam sinh đang băng qua đường, hắn lập tức đạp thắng.

An Cách Nhĩ một tay nâng cằm, “Tính cách của anh đã hoàn toàn chín chắn, cho nên hẳn là không có cơ hội học tập, có một chút tò mò, anh muốn học cái gì, tôi dạy anh, không thì mời một giáo viên tới dạy kèm tại nhà, anh đã hoàn toàn thuộc về tôi, tôi không cho phép anh tiếp xúc với người khác, cũng không cho sùng bái bất kì ai!”

Mạc Phi cười đến bất đắc dĩ, “Anh cũng đâu có nói là muốn đi học, chỉ là nhìn tụi nó, anh lại nhớ tới thời học sinh của mình.”

An Cách Nhĩ vươn tay ra sau gãi gãi cằm Ace, “Lại nói, mỗi ngày có thời gian anh đều tự học, đúng không? Có điều anh chú trọng về khoa học tự nhiên với ngoại ngữ hơn là phương diện nhân vănò Đúng rồi, sáng nào cũng tập thể dục, tối thì kiếm Oss cùng đánh đấm.”

“Em biết sao?” Mạc Phi có hơi bất ngờ, “Anh còn tưởng em đang ngủ.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Anh coi thường khả năng quan sát của tôi hả?”

Mạc Phi cười cười tiếp tục lái xe, “Thật ra, anh muốn tìm một người chuyên nghiệp về võ thuật để theo học.”

“Tại sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Anh đánh cũng không tồi, không cần luyện nữa. Nếu cảm thấy không an toàn thì mua hai cây súng đi.”

Mạc Phi cả kinh ho khan, “Đừng nói mấy chuyện kì lạ nữa, An Cách Nhĩ, anh cảm thấy học võ sẽ có thể giúp anh khống chế cảm xúc.”

“Nhưng mà võ thuật bây giờ cũng đâu phải bí tịch võ công như trong mấy truyện kiếm hiệp. Có thể nói đó là một loại kinh nghiệm đọ sức, nắm vững cơ bản, là con đường duy nhất để đi thực chiến, mỗi ngày đánh đấm với Oss đúng là không thể xuất ra quyền vương.”

An Cách Nhĩ vừa dứt lời, Mạc Phi đột nhiên đạp thắng.

“Sao vậy?” An Cách Nhĩ khó hiểu.

“Ách…” Mạc Phi nhìn vào một con hẻm, thật lâu sau mới nói, “Không, có lẽ là anh nhìn nhầm.” Nói xong, hắn tiếp tục lái xe.

An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn vào con hẻm, tựa hồ có một thân ảnh thoáng qua, là bóng của người phía xa hay là ảnh ngược của người đứng trong hẻm?

Khi hai người đến quán ăn, lại gặp phải một vấn đề nghiêm trọng — Người ta đã đóng cửa.

Nhìn cánh cửa gắt gao đóng chặt, An Cách Nhĩ híp mắt liếc Mạc Phi.

Mạc Phi cũng có chút xấu hổ, “Sớm như vậy đã đóng cửa, lần trước nghe bọn Oss nói bán tới 12h đêm lận mà… Hay chúng ta đi chỗ khác đi.”

An Cách Nhĩ lười biếng tựa vào lưng ghế, hình như cảm thấy không có tinh thần.

Mạc Phi định khởi động xe lái đi, đột nhiên…

“A!” Có một tiếng hét thất thanh vang lên.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiếng hét của phụ nữ, cực kì thê lương, hẳn là không phải nhìn thấy chuột đi?

Ace dựng thẳng lông, nhìn cánh cửa của quán ăn phía xa xa sủa mấy tiếng.

Mạc Phi nhíu mày, “An Cách Nhĩ, khóa cửa lại, gọi điện báo cảnh sát, anh đi xem.”

“Tôi cũng đi.” An Cách Nhĩ mở cửa xe, Ace nhảy xuống theo hắn chạy đi.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi xuống xe đuổi theo.

Hai người chạy tới trước cửa quán ăn, cổng vẫn đóng chặt, nhưng dựa vào khe hở phía dưới, có thể nhìn thấy bên trong sáng đèn.

Mạc Phi cúi xuống nhìn, cửa cũng không khóa. Hắn sợ chờ lâu sẽ gặp chuyện không may, vươn tay gõ cửa, “Này, xảy ra chuyện gì vậy?”

Gõ vài cái, không có ai trả lời, Ace lại hướng về cánh cửa sủa điên cuồng.

An Cách Nhĩ vỗ vỗ đầu nó, gật đầu với Mạc Phi. Mạc Phi dùng sức kéo cửa cuốn lên, “Rầm” một tiếng, cửa đều được cuốn lên trên.

Đèn trong nhà sáng trưng, hai người thấy rất rõ ràng tình trạng hiện tại.

Bàn ghế bên trong đều đã được xếp gọn gàng, giữa nhà có một người phụ nữ nằm trên vũng máu, bên cạnh là một người đàn ông đầu bạc, miệng ngậm tẩu thuốc, mặt hướng về cánh cửa, ngồi chồm hổm nhìn thi thể.

Mạc Phi nhận ra người phụ nữ, là chủ quán ăn, Oss từng giới thiệu với hắn, quán ăn này là do một cặp vợ chồng mở ra, ông chủ phụ trách nấu nướng, bà chủ phụ trách bưng đồ ăn cùng tính sổ sách, còn một đồ đệ với một người giúp việc phụ rửa chén.

Ace kích động như vậy cũng vì nó ngửi thấy mùi máu tươi.

Còn người đàn ông có vẻ khả nghi nhất đang ngồi cạnh nhìn thi thể. Hắn nghe thấy có tiếng bước chân cũng không ngẩng mặt lên, chỉ cúi đầu nhìn thi thể, tẩu thuốc bên miệng thổi ra khói trắng.

“Ông là ai?” Mạc Phi thấy người nọ có đầu bạc, lúc đầu còn tưởng là ông già, nhưng nhìn kĩ lại cũng không lớn tuổi lắm. Thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, ngũ quan rõ ràng, lúc còn trẻ hẳn là rất anh tuấn. Người này lịch sự nhã nhặn, mặc tây trang, gió thổi tà áo hơi bay, tẩu thuốc trong tay cũng thuộc hàng cao cấp, một người đàn ông rất phong độ.

An Cách Nhĩ hơi vuốt cằm, đánh giá người đàn ông kia.

Mạc Phi cảm thấy cứu người quan trọng hơn, bước tới muốn nhìn bà chủ bị thương thế nào.

Bước tới gần mới phát hiện, bà chủ đã trợn hai mắt nhìn trần nhà, đồng tử phóng đại, hiển nhiên đã chết, trên cổ có một cái lỗ, máu ào ào chảy.

Ông chú tóc bạc cầm tẩu thuốc, miệng thổi ra một làn khói trắng, Mạc Phi thấy xung quanh không có ai, chỉ có một mình ông chú đó — Người này là hung thủ? Vậy sao giết người xong rồi còn không chạy, ngồi chồm hổm ở đây nhìn cái gì?

An Cách Nhĩ cũng bước tới, Ace ở bên cạnh, ông chú tóc bạc nhìn thấy nó, đột nhiên kinh hỉ, nói, “A! Con chó thật xinh xắn!”

Mạc Phi khẽ nhíu mày, cảm thấy người này không bình thường, lập tức chặn trước mặt An Cách Nhĩ tránh cho hắn khỏi bị tập kích, móc điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.

Lại nghe An Cách Nhĩ nói, “Không cần báo, ông ta là cảnh sát.”

Mạc Phi sửng sốt, ông chú kia vui vẻ, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, lại nhìn Mạc Phi, sau đó đứng lên.

Mạc Phi bị ông ta làm giật mình, người này cao ráo đẹp trai, thân thể cũng cường tráng, còn có chút quen mắt…

Ông chú tóc bạc đột nhiên hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu đoán xem, hung thủ đang ở đâu?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, vươn tay chỉ chỉ.

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ chỉ lên trên, hắn lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên trần nhà có một ô vuông, nửa chiếc thang ở bên ngoài.

Mạc Phi nhớ tới, trần nhà của quán này được khoét lỗ, ông chủ thường hay nói giỡn với hắn, khi cãi nhau với bà xã, hắn thường hay bị phạt lên trần nhà ngủ. Chiếc thang rất cao, bước lên bậc thang cũng rất khó khăn. Ông chủ cao một mét chín, gầy như cây sậy còn rất nhanh nhẹn, cho nên hắn có thể trèo rất dễ.

Mạc Phi thầm hít một hơi, “Hung thủ là ông chủ?”

An Cách Nhĩ nghiêng đầu, hỏi Mạc Phi, “Ông chủ quán này cao một mét chín?”

“Ân!” Mạc Phi gật đầu. An Cách Nhĩ nhún vai, “Vậy hôm nay không có cơm ăn rồi.”

Ông chú tóc bạc nở nụ cười, ngẩng mặt lên hô to, “Xuống đây đi, vừa lúc hôm nay tôi muốn tới dùng cơm!”

Thật lâu sau, trên trần nhà truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông thân cao gầy theo cầu thang leo xuống, đáp lên mặt bàn, nhìn mọi người.

“Sao mọi người lại biết là tôi…” Hắn bước xuống đất, mờ mịt hỏi.

Ông chú tóc bạc lắc đầu, “Tôi vào từ cửa sau, bọn họ vào từ cửa trước, nơi này không có cửa sổ, người vừa mới chết, hung thủ tất nhiên còn ở đây.”

“Tại sao các người lại tới ăn cơm vào lúc này!” Ông chủ cảm thấy mình không may mắn, tức giận rống lên, An Cách Nhĩ cùng ông chú tóc bạc lại trăm miệng một lời, “Bồn chồn rất ầm ĩ…”

Nói xong hai người liếc mắt nhìn nhau.

Mạc Phi cảm thấy rất thú vị, đồng thời hắn cũng nhận ra ông chú kia, khó trách sao lại quen mắt như vậy, chính là không nghĩ tới chỉ mới qua vài năm tóc ông đã bạc, hơn nữa lúc trước cũng không hút thuốc.

Ông chủ nản lòng ngồi xuống, nhìn bà chủ nằm giữa vũng máu, mắng, “Đúng là đồ đàn bà đê tiện lẳng lơ! Tôi liều chết kiếm tiền, cho cô ta ăn sung mặc sướng, cô ta lại dám đi ngoại tình sau lưng tôi, còn là đồ đệ của tôi!”

“Đồ đệ của anh cũng bị anh giết?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Hai người bọn họ không ai có thể trốn thoát!” Người kia nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thi thể trong nhà bếp?” An Cách Nhĩ hỏi.


Người kia hoài nghi ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, chợt nghe hắn nói tiếp, “Anh có phải định phóng hỏa đốt nhà?”

“Sao cậu biết?” Người kia kinh ngạc há to miệng.

An Cách Nhĩ lười giải thích, kéo Mạc Phi bên cạnh, “Chết đói.”

“Ách…” Mạc Phi sờ soạng trên người, còn một miếng chocolate, hắn xé giấy bên ngoài ra, nhét miếng chocolate vào miệng An Cách Nhĩ.

Ông chú nhìn thấy, cười cười vươn tay, bắt tay cùng An Cách Nhĩ, “Ngưỡng mộ đã lâu.”

“Giống nhau giống nhau.” An Cách Nhĩ bắt tay, “Khó trách Oss lâu rồi không có tới, thì ra đã tìm được minh chủ.”

“Ha ha ha!” Ông chú cười đến thoải mái.

“Chú là đội trưởng Thân Nghị?” Mạc Phi cũng vươn tay ra muốn bắt, “Trùng hợp vậy sao?”

Thân Nghị cười gật gật đầu, “Đã lâu không gặp, Mạc Phi, cậu thay đổi nhiều quá, xém chút nữa nhận không ra.”

“Chú cũng vậy.” Mạc Phi muốn hỏi sao tóc Thân Nghị lại bạc trắng, nhưng thời gian thúc giục mà, có thể giữ được phong độ như thế này đã rất tuyệt rồi.

“Ân, Oss hình dung hai người rất chuẩn xác a!” Thân Nghị cười nói.

“Hắn hình dung thế nào?” An Cách Nhĩ tò mò.

“Nga. Thần côn cùng thanh niên gương mẫu.”

An Cách Nhĩ nheo mắt lại, Mạc Phi cảm thấy mắt trái mình hơi giật, Oss thảm rồi, thủ trưởng của hắn đã báo cáo, An Cách Nhĩ khẳng định sẽ không bỏ qua.

Không lâu sau, Oss cũng tới hiện trường.

Nguyên lai đúng là trùng hợp kì lạ, Thân Nghị cũng bị tiếng trống làm cho khó chịu, lại hơi đói, sau đó muốn tới quán ăn mà bọn Oss giới thiệu, ở đây yên lặng khẳng định sẽ không nghe thấy tiếng trống, vì thế đã lái xe tới đây. Hướng ông ấy đi có chút đối lập với An Cách Nhĩ và Mạc Phi, cho nên phải vào bằng cửa sau. Vừa bước vào ông liền nghe thấy tiếng thét thất thanh, cho nên chạy vào xem thử, mới vừa nhìn thấy thi thể ông liền nghe được tiếng đập cửa, cho nên ông đoán — hung thủ còn chưa đi!

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi sau khi đi ăn khuya, Oss liền đưa bọn họ tới cảnh cục lấy khẩu cung, An Cách Nhĩ cũng không quên đâm chọt Oss vài câu, làm Oss phải bĩu môi vì bị khi dễ.

Thân Nghị rất quan tâm mọi người còn mua hoành thánh về đãi.

An Cách Nhĩ vừa ăn, vừa hỏi Thân Nghị đang hút thuốc, “Chú có việc muốn tôi giúp?”

“Khụ khụ.” Oss bị sặc, ho vài tiếng, nhìn Thân Nghị ngồi một bên.

“Đúng vậy, có một vụ án đặc biệt cần nhờ tới cậu.” Thân Nghị cười hỏi, “Cậu cảm thấy, nguyên nhân phát sinh vụ án hôm nay là gì?”

“Yêu quá hóa điên.” Oss vừa thổi hoành thánh cho Ace vừa nói, “Tôi biết ông chủ đó lâu rồi, hắn vất vả lắm mới cưới được vợ, cho nên cưng tới trời, nhưng lại bị cắm sừng, tự nhiên sẽ không cam lòng.”

Mạc Phi cũng gật đầu, “Đúng là yêu quá sinh hận.”

“Ai, yêu quá sinh hận a…” Thân Nghị cảm khái một câu, xuất ra một phần văn kiện đưa cho An Cách Nhĩ, “Cậu xem cái này thử, nói cho tôi biết cậu có cảm tưởng gì?”

An Cách Nhĩ tiếp nhận văn kiện, Mạc Phi cũng nghiêng người xem, chỉ thấy đó là một túi hồ sơ làm bằng giấy dai, trên đó có viết bốn chữ màu đen — Nhân danh tình yêu.