Edit: Mì | Beta: Chim
Sau khi đoàn Kỵ Sĩ Lam Tinh đụng nát mấy lớp tường băng liên tiếp, khí thế dần dần yếu đi. Nhóm đạo tặc của công hội Hưng Hân cũng đã lẳng lặng tiếp cận, không hỏi mục tiêu, không nhìn đường, cứ mỗi mảng đất trống lại đặt một cái bẫy, ai cũng đặt hết mức có thể, sau đó lập tức chạy càng xa càng tốt.
Ầm ầm ầm ầm.
Sau mấy tiếng này, tiếng tường băng vỡ cuối cùng cũng kết thúc. Công kích của đoàn Kỵ Sĩ Lam Tinh rốt cuộc bị vật cản liên tiếp chặn cứng lại, hiện trước mặt vẫn còn mấy bức tường băng vững chắc. Phản ứng của NPC đúng là không thể xem thường, sau thoáng tạm dừng, Kỵ Sĩ Lam Tinh đứng đầu đội ngũ vung trường kiếm, một kiếm đã bổ nát tường băng phía trước.
Vẫn tiến về trước, Kỵ Sĩ Lam Tinh và đoàn kỵ sĩ của mình tiếp tục lao về phía mục tiêu tập trung thù hận. Vài bức tường băng nhanh chóng bị chúng bổ ra. Vụn băng rơi đầy đất có vẻ cực kỳ không hợp với khung cảnh hoang mạc khô ráo này. Nhưng giờ làm gì còn ai để ý ngắm cảnh, băng của tường băng vỡ vụn, ánh kiếm của Kỵ Sĩ Lam Tinh đã có thể phản xạ lên mặt mọi người.
Tuy nhiên, nhóm pháp sư đã sớm lui về sau, hiện chắn ở phía trước là kỵ sĩ, nghề có năng lực phòng thủ số một trong Vinh Quang.
“Bày khiên.” Hội trưởng Quân Mạc Tiếu ra lệnh trong kênh công hội. Kỵ sĩ đứng trước đã cầm khiên chắn đặt ở trước người.
“Mục sư chuẩn bị sẵn sàng.” Lúc Quân Mạc Tiếu đưa ra mệnh lệnh thứ hai, đoàn Kỵ Sĩ Lam Tinh đã xông tới trước mặt. Chỉ là lúc này, cự ly ngắn ngủn không đủ chỗ tấn công, đoàn Kỵ Sĩ Lam Tinh chỉ đành thả chậm cước bộ, đồng thời vung kiếm chém xuống.
Keng keng keng.
Tiếng kim loại va chạm âm vang không dứt, các kỵ sĩ cũng không để ý trước mặt có phải kẻ địch không, đều giơ khiên nghiêng 45 độ. Người chơi kỵ sĩ bị bổ trúng khiên cảm giác như màn hình của mình đang rung lắc, công kích mạnh đến nỗi họ gần như không khống chế được cơ thể nhân vật. Sinh mệnh của họ cũng trôi vèo chỉ với một đòn. Tình huống này, dù có mục sư ở bên hồi máu, những người chơi kỵ sĩ cũng bắt đầu lo lắng mình còn có thể kiểm soát khiên đỡ chính xác nữa không khi nhát thứ hai bổ xuống.
May mà đoàn đội không để mặc họ chịu nhát thứ hai. Gần như đồng thời, đoàn Kỵ Sĩ Lam Tinh vừa chém xong nhát thứ nhất, trong kênh công hội đã có chỉ thị mới.
“Ninja Độn Thổ Chém Đầu, Xoay Người Tròng Đầu.”
Tầm ba mươi ninja đã mai phục sẵn trong cát từ lúc đoàn Kỵ Sĩ Lam Tinh còn đang phá tường băng, bất thình lình, họ xoay người nhảy vọt lên, đồng thời tay vung dây buộc trên chuôi kiếm ninja về phía cổ kỵ sĩ trên lưng ngựa.
Họ không chú ý phân biệt mục tiêu, kẻ nào tiện tay thì tấn công kẻ đó. Có lẽ sẽ sơ suất, có lẽ sẽ trùng mục tiêu, nhưng không quan trọng. Quan trọng là họ đã cố hết sức nắm chặt cơ hội mà mình giành được.
Vì biết rõ trình độ người chơi công hội Hưng Hân còn thấp, Diệp Tu cũng không bày cho họ màn phối hợp phức tạp gì, cũng không có kỹ xảo quá khó.
Pháp sư chỉ phóng một tường băng mà thôi, dễ.
Đạo tặc chỉ đi qua đặt bừa bẫy rập, đơn giản.
Kỵ sĩ giơ khiên đỡ một đòn, càng miễn bàn.
Chỉ có ninja coi như gặp chút khó khăn, bởi vì bọn họ phải dùng liên kích Thuật Độn Thổ Chém Đầu và Thuật Xoay Người Tròng Đầu. Hai kỹ năng này cần hoàn thành thao tác nhanh, Thuật Xoay Người Tròng Đầu còn phải thực hiện khi đang ở trên không. Đây có lẽ chỉ là chuyện nhỏ đối với người chơi thuộc Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng với những người chơi khu 10 mới tiếp xúc Vinh Quang chưa bao lâu, thao tác này không phải dễ điều khiển. Thế nên Diệp Tu cũng không yêu cầu họ nhiều, chỉ một chút thôi, sau khi nhảy lên thấy con quái nào thì tấn công con đó, mặc kệ có bị thằng nào giành trước hay chưa.
Giả sử như bị trùng mục tiêu, người này trượt còn có người khác bù vào; có lẽ vẫn còn mục tiêu bị sót, nhưng nếu bảo đám ma mới đánh phối hợp chắc chắn sẽ sót nhiều hơn.
Hơn ba mươi ninja đồng thời tấn công, mà Kỵ Sĩ Lam Tinh và thuộc hạ của nó gồm tổng cộng mười chín tên. Tính ra gần như hai đối phó một. Chẳng qua bọn Diệp Tu không để ý chính xác gì, có con gặp phải ba bốn người, con lại bị ăn bơ.
Tóm lại chỉ thấy người ngã ngựa đổ trong lớp cát vàng cuồn cuộn kia.
Hầu hết kỵ sĩ bị Thuật Xoay Người Tròng Đầu kéo xuống ngựa. Số khác trúng chiêu không ngã xuống, ngược lại còn treo ninja trên lưng ngựa.
Chuyện này khá bình thường, dù sao Kỵ Sĩ Lam Tinh là BOSS hoang dã, thuộc hạ cũng là quái tinh anh có sức chống lại vài chiêu trò của người chơi, ai ra chiêu không đúng lúc tất nhiên không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.
“Pháp sư chiến đấu, Viên Vũ Côn.”
Lại một đợt công kích sẵn sàng nối tiếp, nhóm pháp sư chiến đấu lao ra từ hai bên, sau khi ninja dùng Thuật Độn Thổ Chém Đầu, chiến mâu trong tay lập tức nhắm chính xác vào những kỵ sĩ chưa rơi xuống ngựa.
Trong số công kích ấy, có người đánh hụt, có người ra chiêu chậm, song cuối cùng, tất cả kỵ sĩ còn trên lưng ngựa đều bị Viên Vũ Côn hất xuống, ngã nối tiếp với đợt quân trước đó.
Hơn nữa đám kỵ sĩ bị ngã của đợt này còn tạo ra cơn địa chấn nhỏ, vừa lúc đánh ngã mấy kị sĩ bị ninja kéo xuống ngựa đang chuẩn bị đứng lên.
“Ma đạo học giả, trên cấp 50 phóng Tu Lỗ Lỗ, dưới cấp 50 ném bình dung nham, mưa băng.”
“Pháo Mảnh Đạn của bậc thầy pháo súng.”
“Đạn Lửa của chuyên gia đạn dược.”
“Máy Móc Nhảy Dù của kỹ sư máy móc.”
“Triệu hồi sư triệu hồi thú vây lại.”
“Cuồng kiếm sĩ...”
“Lưu manh...”
“Khí công sư...”
Thoáng chốc, mệnh lệnh trên kênh công hội của Hưng Hân gửi đi như spam, tin nhắn đổi mới liên tục. Diệp Tu đã sửa cài đặt kênh, lúc này trừ hắn ra không ai có thể nói, vì vậy chỉ thị đưa ra không bị đứt quãng. Người của công hội Hưng Hân chỉ việc nghe theo đó mà làm.
Nhóm ma đạo học giả cưỡi chổi bay lên cao, lúc xẹt qua đầu đoàn kỵ sĩ, chỉ thị bảo gì liền ném y như thế.
Đùng đùng đùng đùng.
Tiếng pháo của bậc thầy pháo súng vang lên phía sau đội ngũ, đạn pháo vẽ ra đường vòng cung bay qua đỉnh đầu mỗi người, rồi đột nhiên nổ tung trên vùng trời của đoàn kỵ sĩ. Một viên đạn pháo nổ thành tám mảnh đạn, ngay lập tức vô số đạn rơi xuống như mưa.
Đạn lửa của chuyên gia đạn dược và bình dung nham của ma đạo học giả đốt sa mạc thành biển lửa.
Máy Móc Nhảy Dù do kỹ sư máy móc thả ra khiến bầu trời ngập quả bí đao, sau đó bụng chúng nứt ra, ném bừa “rác” xuống dưới.
Các loại thú muôn màu muôn vẻ của triệu hồi sư cũng chen lấn nhau, làm không gian càng thêm chật chội.
Những nghề khác vẫn tiếp tục tấn công, tức khắc Kỵ Sĩ Lam Tinh và thuộc hạ của nó đã bị bao phủ giữa hàng loạt công kích, trong khu vực ấy giờ chỉ thấy bóng người giãy dụa, không thể nhìn rõ ai với ai.
“Đừng đẩy đừng đẩy, cho tao qua, kỹ năng của tao còn chưa sử dụng!”
“Cuồng kiếm sĩ dùng kỹ năng rồi mà? Dùng rồi thì lui ra sau.”
“Quỷ lùn của đứa nào? Nhường chút không được hả? Không cho tao giết quái gì cả!”
“Ai u, ai đánh vào mông tao???”
Giữa bầu không khí tấn công sôi nổi, người chơi Hưng Hân tranh cãi om sòm. Còn đám nằm vùng xen lẫn trong công hội Hưng Hân, đứa thì giả vờ hành động giống mọi người, đứa lại nhìn đến choáng váng.
Với những tay lão làng Vinh Quang như họ, công hội Hưng Hân đánh BOSS kiểu này thật sự quá khó coi. Cả đám cứ chen chúc nhau như cướp chỗ ngồi khi xe bus vào trạm.
Thế rồi họ chợt phát hiện, tuy không phải màn phối hợp đặc sắc gì, nhưng mỗi người đều được góp sức. Tất cả đều tham gia tấn công, tham gia hành động. Công hội phái ra sáu bảy trăm người, không ai đứng làm cảnh.
Hội nằm vùng ngơ ngác. Họ nhận được lệnh phải cản trở công hội Hưng Hân săn giết Kỵ Sĩ Lam Tinh, nhưng tình huống loạn xì ngầu trước mặt làm họ không biết phải ra tay từ đâu. Cục diện đã loạn đến mức họ không tưởng tượng nổi, vậy mà công kích vẫn không bị gián đoạn. Thế này còn cản trở kiểu gì, lẽ nào lại chỉnh cho đội ngũ ngay ngắn lại?
Dưới góc nhìn của người trong cuộc, công hội Hưng Hân đánh BOSS rất lộn xộn. Nhưng nhìn từ xa, ta lại thấy được một đám đông đang xúm thành vòng, khu vực giữa vòng tràn đầy lửa đạn, pháp thuật, ánh kiếm, ánh đao...
Chỗ đó tựa như một màn biểu diễn kỹ năng, cấp 50 có kỹ năng nào đều có thể nhìn thấy trong vòng vây trước mặt. Người chơi xung quanh nhộn nhịp ra vào, kéo dài cảnh náo nhiệt bên trong.
Người của mười ba công hội rải rác trên hoang mạc nhìn mà trợn mắt há mồm. Cảm tưởng của họ không giống với đám nằm vùng xen lẫn trong cuộc chiến, họ nghĩ đây là một trận đánh BOSS rất trật tự. Đoàn Kỵ Sĩ Lam Tinh vừa xông đến làm họ tan tác lại bị những người chơi này bao vây đánh cho không còn sức đánh trả.
“Chú ý chú ý, đừng đánh nhầm người một nhà.”
Trong tất cả các chỉ thị, chỉ thị này được Diệp Tu nhắc đi nhắc lại nhiều nhất.
Đành chịu, giờ không phải thời gian diễn ra hoạt động đặc biệt, đoàn trăm người là đơn vị đoàn đội lớn nhất trong Vinh Quang. Người chơi cùng đoàn được miễn thương tổn, nhưng ngoài đoàn cho dù cùng một công hội vẫn có thể sát thương lẫn nhau. Công hội Hưng Hân hiện tại tới sáu bảy trăm người, lập sáu bảy đoàn, trong cảnh hỗn loạn khó tránh khỏi tự giết nhau. Những người chơi tân binh này còn chưa khống chế công kích được thuần thục.
“A, hình như tao giết được một tên!” Đột nhiên có người reo to, hiển nhiên là vì thấy được hệ thống báo mình đánh chết được một tên thuộc hạ của Kỵ Sĩ Lam Tinh.
“Ê, tao cũng giết được một em.”
Dù có đến sáu bảy trăm người cùng ra tay, nhưng hệ thống vẫn tính toán rõ ràng, thông báo chính xác cú đánh sau cuối.
“Tui giết được một em!”
“Ngộ cũng giết được một em!”
Đám thuộc hạ của Kỵ Sĩ Lam Tinh có cùng thuộc tính, đối mặt với thế tiến công chẳng khác gì nhau, chúng ngã xuống gần như đồng loạt.