Toàn Chức Cao Thủ

Chương 525: Chịu không nổi BOSS

“BOSS chịu không nổi nữa? Đệch, đứa nào đang ôm thù hận? Có chắc ăn được cú chốt không đấy??” Nhận được tin tức, ai nấy hốt hoảng hỏi liến thoắng.

Trong Vinh Quang, việc chiếm được quái hay không hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ thù hận. Thù hận cuối cùng rơi vào thằng nào là con quái thuộc về thằng đấy, rơi ra gì cũng là của thằng đấy cả, luật này được hệ thống bảo kê luôn rồi. Trong 30 giây, trừ mấy thằng đấy chả đứa nào nhặt được gì.

Nghe thì dễ dàng thế thôi nhưng tính toán giá trị thù hận lại có tí phức tạp. Thông thường, cú đánh cuối cùng sẽ sinh ra giá trị thù hận cao nhất, thậm chí có thể bằng vài lần những cú đánh bình thường. Cái này thì dễ hiểu thôi, dù sao đấy cũng là phát lấy mạng người ta, nên chúng cũng phải thù sâu hận đau hơn chút mới hợp lý chứ.

Ngoài ra, phát đánh đầu tiên cũng có giá trị thù hận tăng rất mạnh. Tuy nhiên, kiểu này thì phải xem tình huống cụ thể, chủ động đánh BOSS trước hay sau khi bị BOSS đánh mới phản kích phát đầu, giá trị thù hận lại có sự khác biệt.

Tóm lại, mấy cái quy tắc nói ra thì đơn giản vô cùng, nhưng để tính được thù hận lại không hề dễ dàng.

Nhất là khi chiến đấu với BOSS, mấy con BOSS này đều có tên tuổi, có bối cảnh câu chuyện, thậm chí có tính cách riêng. Đủ nhân tố tạo nên những quy tắc thù hận khác nhau của từng con BOSS. Riêng nói về phát kết liễu, có BOSS này thù hận gấp năm lần, lại có BOSS khác sinh ra thù hận gấp 10 lần, gấp 20 lần.

Lại có thể loại BOSS sau khi máu tụt xuống vạch đỏ, bị công kích phát nào là thù hận của phát đấy tăng mạnh, cũng có loại thù dai nhớ lâu đối với phát đầu tiên…

Cho nên, việc hiểu rõ quy tắc thù hận của BOSS là khâu quan trọng trong cuộc chiến tranh đoạt BOSS. Dù vậy, theo lẽ thường, phát kết liễu luôn có giá trị thù hận khiến người ta hài lòng. Thành thử ra hội trưởng vừa nhận được tin liền hỏi ngay tắp lự. Bởi nếu hai đội có thù hận xấp xỉ nhau, họ có thể lội ngược dòng ngoạn mục bằng phát kết liễu đó.

Kết quả, câu trả lời đưa về lại khiến gã càng kinh ngạc hơn: “Không phải, không phải, BOSS không chịu nổi nữa.”

“Rốt cuộc là sao thế?”

“Là tụi mình, tụi mình không chịu nổi BOSS nữa.”

“Cái gì, là đứa nào phá rối?”

“Không có, không ai phá cả, là toàn bộ tụi mình không chịu nổi BOSS nữa.”

“Đùa cái mợ gì thế, tụi bây…” Vừa gõ đến chữ này, hội trưởng chợt giật mình nhận ra chuyện diễn ra thế nào. Cùng lúc đó, group chat của họ cũng đã bùng nổ, hiển nhiên cái tin “không chịu nổi” báo lên cấp trên không phải mỗi một team, mà là tất cả các công hội.

Tất cả các công hội mà không thể chịu nổi BOSS?

Tại sao?

Cả đám hội trưởng đều cảm thấy khó tin. Đang chuẩn bị mở miệng mắng, dè đâu tin mới viết được một nửa mới kịp sáng tỏ.

Vì sao?

Bởi lẽ, người phe ta đang đánh BOSS đều là những kẻ mới biết bóc tem!

Mấy người chơi này có được cấp bậc cao phi phổ thông, song cũng chỉ là ma mới trong Vinh Quang. Việc săn BOSS hoang dã thường sẽ do những thành viên tinh anh trong công hội hoàn thành. Những thành viên đến từ Thần Chi Lĩnh Vực ấy có kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến ở Vinh Quang, hiểu biết từ khu thường đến Thần Chi Lĩnh Vực.

Đi phó bản, họ quen thuộc. Giết BOSS, họ cũng biết.

Nhưng những người chơi này thì sao? Họ đang làm chuyện lần đầu tiên mình làm.

Tính đến thời điểm hiện tại, Kỵ Sĩ Lam Tinh mới bị săn giết 3 lần ở khu 10, toàn là do sự tham gia của các thành viên ưu tú trong công hội lớn, mấy người chơi mới đào đâu ra kinh nghiệm đánh BOSS kiểu này chứ?

Giết một con BOSS mới gặp lần đầu, dù có đọc kỹ hướng dẫn trước, chuyện bị diệt đoàn tám mười lần cũng chẳng lạ lẫm gì.

Cấp độ của những thành viên công hội thuộc câu lạc bộ có thể bỏ xa người chơi thường cũng không hoàn toàn do họ là lũ cuồng luyện cấp. Điều quan trọng hơn, sau mỗi câu lạc bộ đều có cao thủ và người chơi lão luyện giữ cửa. Việc này có nghĩa là gì? Nghĩa là tổn thất có thể giảm nhiều vì họ biết cách đánh phó bản.

Trái lại với năm em gà non tơ, mỗi lần đánh phó bản mới phải chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Vinh Quang quy định chết sẽ bị trừ kinh nghiệm, mỗi lần tèo đi thì tốc độ thăng cấp cũng bị giảm rất nhiều. Chặng đường tìm tòi khám phá mòn mỏi, cấp độ đương nhiên không thể sánh bằng những người chơi trong các công hội thuộc câu lạc bộ.

Hiện giờ, những người chơi được các bậc cao thủ lão làng giúp đỡ, trong quá trình thăng cấp khai hoang vô cùng thuận lợi rốt cuộc lần đầu tiên vấp phải khó khăn. Đối mặt với Kỵ Sĩ Lam Tinh, kiểu BOSS mạnh vượt trội so với BOSS phó bản thế này, bọn họ không chịu nổi nữa.

Lúc mới bắt đầu công hội nào cũng có một đống người, loạn lạc vô cùng, chẳng ma nào để ý mấy người chơi lúng túng đối mặt với BOSS ở vòng trong. Tiếp đó lại táo bạo phân ra một nửa đuổi theo giết người chơi Hưng Hân, kết quả, sau khi nhận được tin tức người chơi công hội Hưng Hân tụ tập lại, mấy hội trưởng còn đang lo lắng không biết mô tê gì, thì nửa số người ở lại cầm chân BOSS đã dần đuối sức.

Kỵ Sĩ Lam Tinh và đoàn kỵ sĩ cũng triệu hồi chiến mã của mình ra, xếp thành hàng mà tiến lên, phát động một đợt xung phong toàn quân. Đoàn kỵ sĩ rầm rộ xông lên, cát vàng cuồn cuộn dưới vó ngựa tạo thành một con rồng lớn nhộn nhạo trên hoang mạc. Rồng ta lướt qua, đám người chơi của các công hội đều bị đâm cho nát bấy.

Những người chơi đó liệu đã từng thấy đươc cảnh này? Trong Vinh Quang không có tính năng thú cưỡi. Kể cả nghề kỵ sĩ trong 24 nghề nghiệp của Vinh Quang cũng chỉ gắn tên tượng trưng đẳng cấp, mang ý nghĩa về tinh thần thôi, hoàn toàn không phải đoàn quân cưỡi ngựa chiến đánh giặc.

Thế nên lúc mà nguyên một đoàn kỵ binh cao lớn, dũng mãnh dưới trướng Kỵ Sĩ Lam Tinh hùng hổ vọt đến, nên đánh ngựa hay đánh người? Đánh vào bộ phận nào của ngựa mới có hiệu quả? Đánh người thì vũ khí không đủ dài, phải làm sao? Người chơi đang bối rối đã bị vó sắt đá ngã lăn lông lốc trên mặt đất, số xui thì bị dẫm, bị kỵ sĩ đâm thêm vài nhát, máu tuột ào ào. Quần qua quần lại thêm mấy cái cũng phơi xác tại chỗ.

Vòng giữa cũng do người chơi kỳ cựu dẫn đội, lúc này không chỉ huy nổi nữa, đành phải vừa cầu cứu hội trưởng vừa hối thúc nửa số người đuổi giết công hội Hưng Hân quay về.

Nửa quân kia nghe xong cũng thấy khó hiểu, không tin nổi chuyện nửa quân ở lại bị BOSS chặt chém. Kết quả khi quay lại, cả đám cũng đần cả người.

Đây là tình huống gì? Làm sao để đối phó? Đánh không tới mấy đứa trên lưng ngựa phải làm sao? Đánh ngựa hình như cũng vô dụng, phải làm sao? Ấy tao bị ngã rồi, tao bị ngựa dẫm rồi, kiếm ở đâu chém vào tao thế? Ái da, chết cmn rồi!

Xác phủ nơi nơi, cảnh này quả thực xứng với câu xác phủ nơi nơi.

Lực công kích của BOSS hoang dã mạnh đến mức nào? Với mấy tay máu mỏng là một phát chết tươi. Quân của Kỵ Sĩ Lam Tinh tất nhiên không thể tấn công mạnh bằng BOSS, nhưng cũng không phải loại quái vật tinh anh nửa mùa, một cú đâm ra cũng khiến người chơi đau lòng một hồi.

Đám hội trưởng biết rõ thực lực của Kỵ Sĩ Lam Tinh trong group chat đều rối như tơ vò. Cẩn thận ngẫm lại, biển người họ cử ra chưa chắc đã đối phó được. Mà nếu như không có chiến thuật đúng đắn, biển người kia đến trước mặt BOSS cũng chỉ là vật hy sinh, nhẹ nhàng giết hết các công hội mà vẫn đầy sức sống.

Giờ phái người đến trợ giúp, làm sao mà kịp? Toàn bộ công hội trừ những thành phần tinh anh như họ, phái ai ra cũng chỉ để chịu chết.

Đám hội trưởng xanh cả mặt, giờ bọn họ mới hiểu khái quát nước cờ của Quân Mạc Tiếu. Dùng tinh anh dẫn tinh anh rời đi, để lại một biển người đối mặt với BOSS. Biển người của họ bất lực, còn đám Hưng Hân thì sao?

“Người của ta còn đách đỡ được, đám Hưng Hân chẳng phải chết chắc ư?” Có người nghi ngờ hỏi, lập tức có kẻ phản đối: “Không giống.”

“Sao không giống?”

“Chỉ huy không giống…”

Chỉ một câu, cả đám im thin thít.

Chỉ huy… quả thực quá khác. Chỉ huy của người ta là hàng cao cấp đứng đầu Vinh Quang, bọn họ thì là gì? So còn thấy ngại.

Mười ba công hội ở Hoang Mạc Phía Tây, kẻ chết người bị thương chạy tán loạn trên khắp bản đồ. Nhưng chưa hết đâu, Kỵ Sĩ Lam Tinh còn chỉ huy đoàn kỵ sĩ đuổi giết phía sau. Cái kiểu đuổi giết này quả thực đuổi đâu dính đó, người ta cưỡi ngựa cả đấy.

Đúng lúc này, quân đoàn Hưng Hân cũng đã tập hợp tiến quân từ sau một cồn cát. Đội ngũ ngay ngắn chỉnh tề, vừa xuất hiện đã đối mặt trực diện với đám người chạy trối chết của các công hội. Mấy tên đang chạy nhìn thấy đội hình liền sợ đến mức không biết có nên chạy tiếp hướng đấy không, ai ngờ chỉ đắn đo một giây đã bị đoàn kỵ sĩ phía sau làm cỏ sạch sẽ.

Thù hận của Kỵ Sĩ Lam Tinh giờ đã rối loạn, rơi vào thế chủ động chứ không còn bị động đánh trả. Nó quét sạch mấy người chơi công hội khác xong, thấy trước mặt còn mục tiêu bèn đưa kiếm chỉ thẳng, ngay lập tức, đoàn kỵ sị lao vun vút về phía công hội Hưng Hân.

Đám kỵ sĩ đạp cát mà lên, theo hướng gió, cát ào ào như vũ bão lao về phía người chơi Hưng Hân. Tất nhiên, đây chỉ là phô trương thanh thế chứ chả tạo ra thương tổn gì.

“Nhóm pháp sư!” Diệp Tu phát tin trên kênh công hội. Tin tức phát ra toàn bộ công hội đều biết, hiển nhiên, kênh công hội đã biến thành kênh chỉ huy chiến đấu. Một tiếng gọi đội pháp sư, bất luận ở đội nào, tất cả pháp sư đều giơ trượng lên cao. Đá quý khảm ở đầu trượng khúc xạ ánh sáng mặt trời nơi hoang mạc sinh ra đủ loại màu sắc.

“Tường băng!”

Chớp lấy thời cơ, Diệp Tu ra lệnh. Dường như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, tất cả pháp sư lập tức ngâm phép. Sóng phép thuật ở đầu trượng bắt đầu khởi động, tiếng binh binh binh vang lên không ngừng, sau một hai giây, gần trăm bức tường băng đã trùng trùng điệp điệp mọc lên san sát như rừng ngay trên hoang mạc, ngăn cản đoàn quân của Kỵ Sĩ Lam Tinh phía trước.

Keng!

Một tiếng vang chấn động truyền đến. Đoàn quân của Kỵ Sĩ Lam Tinh không hề dao động mảy may trước tường băng, một mực tiếp tục xông lên.

Ầm ầm ầm ầm!

Từng bức tường một cứ lần lượt bị đoàn kỵ sĩ đụng nát.

“Nhóm đạo tặc, lên!” Diệp Tu lại ra lệnh. Hai mươi ba mươi tên đạo tặc khom người, tìm khe hở luồn vào đám tường băng.