“Chú ý việc hồi phục.” Lưu Hạo hét lên.
Tôn Tường và Lưu Hạo lấy hai địch nhiều, tiêu tốn đương nhiên phải nhiều hơn. Nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp, duy trì lâu dài là chuyện cơ bản phải chú ý. Hơn nữa giờ còn đang trong game, thuốc không bị hạn chế, gần như không cần lo lắng về mặt này.
Lưu Hạo thấy Tôn Tường đánh một cách hung hăng tàn ác như vậy, có chút bận tâm tên này HIGH quá sẽ quên mất điều cơ bản.
“Còn cần anh nói?”
Ai ngờ Tôn Tường miệt thị đáp trả. Lưu Hạo bực mình cũng phải nhịn, bởi nó đúng như dự liệu của gã. Nếu Tôn Tường thật sự quên mất, có lẽ sẽ không lên tiếng quan tâm. Còn nếu nhớ, cậu ta đương nhiên sẽ khinh bỉ Lưu Hạo. Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nhắc nhở kiểu này thực sự rất trẻ con.
“Lùi lại trước há?” Trảm Lâu Lan rốt cục nhịn không được bèn đề nghị một chiến thuật.
Ý Chí Đấu Giả, chỉ cần một khoảng liên kích sẽ lưu lại ở một giai đoạn. Sau đó lại đánh ra công kích mà bắt đầu tính toán lần nữa. Cho nên Ý Chí Đấu Giả cũng là một kỹ năng phiền toái, tự mình phá trạng thái mình khó khăn lắm mới thực hiện được. Cũng vì phiền phức như vậy, nó mới trở thành kỹ năng vô ích trong giới chuyên nghiệp.
Ba người Trảm Lâu Lan cứ quấn quýt lấy địch, kết quả lại thành bia ngắm ăn liên kích. Mỗi người vây một hướng, thế nào Tôn Tường cũng tìm được người thích hợp để cậu ta nhắm trúng. Giờ chỉ cần lùi về, một kích đánh hụt là có thể ngăn cản Ý Chí Đấu Giả tiếp tục tăng lên. Ý Chí Đấu Giả vốn rất dễ phá giải, nhưng chỉ huy của họ là Diệp Tu vẫn không nói gì, bọn họ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiên trì. Mà bây giờ, Ý Chí Đấu Giả của Tôn Tường đã được đẩy tới giai đoạn 5. Tốc độ tấn công tăng 2,5, tốc độ di chuyển tăng 10, sức lực là 110, trông ra cũng không biến thái lắm, nhưng phải biết rằng đạt được những ưu thế này là đã mạnh hơn ba người họ, Tôn Tường còn là một tuyển thủ ngôi sao nữa.
Ba người thậm chí còn không thèm xem ánh vàng trên người đối phương là đậm hay nhạt, bởi vì chỉ cần thăng một cấp, bọn họ có thể cảm nhận được đối phương lại mạnh thêm một phần. Ưu thế nhỏ này, nếu ở trong tay của đại thần chuyên nghiệp thì sẽ được tăng hết mức.
“Lùi lại? Ha ha, tụi bây tưởng mình còn có thể lùi hả? Có biết sao ba đứa bây còn sống không, cũng là vì chưa lùi lại đấy. Nếu như lùi lại, tao chọn đại một mục tiêu là có thể nháy mắt đánh chết ngay tại chỗ.” Tôn Tường đắc ý nói.
Trảm Lâu Lan rùng mình, lập tức hiểu rõ lời này của Tôn Tường không hoàn toàn là đe dọa. Pháp sư chiến đấu vốn có Huyễn Văn không thuộc tính tăng tốc độ, nay còn có thêm Ý Chí Đấu Giả, ba người họ dù lùi kiểu nào, một người vẫn có thể bị đối phương bắt được dễ dàng. Một đối một, liên kích đối phương không những không gián đoạn, mà còn có thể tập trung trên người một mục tiêu. Lúc này lại đi cứu viện, vậy chẳng phải trở về hoàn cảnh ba đấu một như nãy giờ, thế có gì khác nhau chứ?
“Ồ, nhìn không ra, cậu còn nghĩ được chiến thuật đấy.” Diệp Tu đáp.
Trảm Lâu Lan lập tức biết rõ, đại thần Diệp Thu cũng rõ ràng điểm này, nên mới không bảo họ lùi lại để phá hỏng ý đồ đối phương. Bởi vì hắn hiểu chỉ bằng ba người, lùi cũng không phải biện pháp giải quyết vấn đề. Cách chỉ huy hiện tại của hắn là cố hết sức duy trì cục diện có lợi nhất. Tuy rằng, Trảm Lâu Lan cũng không biết cục diện như vậy sẽ chuyển biến ở đâu, nhưng gã chỉ có thể tiếp tục tin tưởng làm theo, tin tưởng sự phán đoán và chỉ huy của đại thần.
Trảm Lâu Lan vừa nghĩ vừa tranh thủ thời gian nhìn sang Tiền Phương Cách Hải.
Cự ly công kích của pháp sư nguyên tố nhỉnh hơn ma kiếm sĩ. Nếu trình độ hai bên chênh lệch lớn, chỉ bằng kỹ năng Dịch Chuyển Tức Thời là có thể chơi chiêu thả diều với ma kiếm sĩ. Nhưng chênh lệch giữa hai bên không phải Tiền Phương Cách Hải cao tay hơn, mà là kém hơn, kém rất nhiều. Miễn bàn tới vụ thả diều, nếu không phải nhờ Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu thường phối hợp tác chiến ở bên này, Tiền Phương Cách Hải e rằng đã chầu trời.
Ai ngờ tầm nhìn của Trảm Lâu Lan thoáng di chuyển, sơ hở đã xuất hiện, một chiêu công kích của Tôn Tường trúng ngay đầu.
“Hừ…”
Trảm Lâu Lan nghe được tiếng tên này hừ lạnh, đây cũng đối phương trả lời Diệp Tu.
“Nhưng thực sự chỉ có chút mà thôi” Diệp Tu nhấn chữ “chút” này rất mạnh, “Bằng không sao chả ma nào tới đánh anh,chả lẽkhông nhận ra anh mới là trọng tâm của chiến thuật?”
“Không cần, cứ như vậy tôi cũng có thể đánh vỡ bố trí của anh, anh không phải vội vã chịu chết đâu.” Tôn Tường nói.
“Chậc chậc, người trẻ tuổi nên từ từ tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn nữa đâu.” Diệp Tu nói.
“Lẽ nào anh cho là mấy người các anh còn cơ hội sao?” Tôn Tường nói.
“Nhiều người là ưu thế của bọn này, cơ hội của bọn này cũng vì thế mà có.” Diệp Tu nói.
“Thế cơ à, vậy tại sao chẳng thấy đâu hết vậy?” Tôn Tường nói.
“Bởi vì cậu chỉ nghĩ có chút xíu mà thôi.” Diệp Tu lần thứ hai nhấn mạnh chữ “chút”, đồng thời bỏ luôn hai chữ “Chiến thuật”, lần này chỉ nói về suy nghĩ.
Lưu Hạo ở một bên thật sự muốn khuyên bảo Tôn Tường đừng nói chuyện với tên này. Song người trẻ tuổi này lại thích hống hách, thích khiêu khích, chú mày cứ khiêu khích mãi nhưng có kết cục tốt bao giờ chưa? Bộ chưa nhận được bài học từ lần khiêu khích Hàn Văn Thanh ở Ngôi Sao Cuối Tuần sao?
Lời của Diệp Tu, Tôn Tường cảm thấy không đáng lo, Lưu Hạo lại không thể không cẩn thận suy xét.
Ưu thế nhiều người…
Lưu Hạo lia nhanh trái phải, chợt phát hiện: Đối phương thiếu một người, mục sư đâu? Mục sư của đối phương đi đâu rồi? Trong đội ngũ của đối phương có một mục sư mà.
“Được rồi, anh muốn được chết nhanh, tôi sẽ thành toàn cho anh” Tôn Tường không thắng nổi võ mồm, bèn dùng hành động để biểu đạt.
Lúc này, vầng sáng nhạt trên người pháp sư chiến đấu của cậu ta lại sáng thêm, Ý Chí Đấu Giả rốt cuộc đã lên đến giai đoạn 6. Mà sau giai đoạn 7 sẽ tăng gấp đôi hiệu quả, nhưng cần số liên kích gấp đôi. Tôn Tường không còn kiên nhẫn đối phó cỏ dại nữa, trạng thái hiện tại đã đủ hài lòng rồi.
Lạc Hoa Chưởng.
Thiên Kích.
Hai kỹ năng liên tiếp. Để đánh được liên kích, Tôn Tường sử dụng những kỹ năng cấp thấp rất nhiều. Kỹ năng cấp thấp CD nhanh, tỷ lệ xuất hiện trong liên kích luôn đạt cao nhất.
Lạc Hoa Chưởng đánh tới, Trảm Lâu Lan và Dạ Tịch né về hai bên, nhưng chiêu Thiên Kích này vừa vặn ngăn cản và hất Dạ Tịch lên không trung.
Long Nha
Dạ Tịch trên không trung lại ăn một kích, pháp sư chiến đấu của Tôn Tường cũng nhanh chóng xông ra, hướng về nơi Quân Mạc Tiếu đang đứng. Cậu ta định nhờ việc đẩy Dạ Tịch lơ lửng để tiếp tục duy trì liên kích, đồng thời tấn công Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu – một nhân vật cấp 52, quả thực không thể chịu nổi một kích của pháp sư chiến đấu BUFF đầy Huyễn Văn, lại có thêm Ý Chí Đấu Giả giai đoạn 6.
Trảm Lâu Lan và Hại Người Không Mệt muốn vội vã tới cứu viện. Thế nhưng Ý Chí Đấu Giả giai đoạn sáu này cứ như phá vỡ một giới hạn, thực lực Tôn Tường thể hiện chợt tăng vọt. Nếu mỗi một giai đoạn tăng cấp gây áp lực cho họ, thì lần thăng cấp này như một giọt nước tràn ly. Bọn họ đã từ chịu áp lực đến hoàn toàn không cách nào chống trả.
Miễnbàn đến mức độ tổn thương.
Tốc độ di chuyển nhanh hơn, tốc độ tấn công nhanh hơn, hơn nữa Tôn Tường còn đang bùng nổ tốc độ thao tác, Hại Người Không Mệt và Trảm Lâu Lan nỗ lực cứu viện rồi phát hiện bọn họ trong nháy mắt đã theo không kịp. Thời điểm bóng dáng và công kích của đối thủ xuất hiện, nỗ lực chống trả của họ chỉ như một cái nhấc tay, hai người bị lần lượt đánh bay.
Dạ Tịch vẫn là bia ngắm cuối cùng của Tôn Tường, cậu ta công kích Dạ Tịch, xông về phía Quân Mạc Tiếu.
Nộ Long Phá Quân
Một kích cuối cùng đánh bay nhu đạo của Dạ Tịch, đồng thời có thể xông đến chỗ Quân Mạc Tiếu. Tôn Tường tính toán rất chuẩn, đánh kích này, Quân Mạc Tiếu có thể né tránh, nhưng tên nhu đạo tất nhiên sẽ tạch. Kỹ năng mục sư cấp thấp và tay ngang của Quân Mạc Tiếu không thể nào chống đỡ cho mục tiêu bị cậu ta nhắm đánh. Kích này, kích cuối cùng này, có thể giết người trong nháy mắt.
“Ầm”
Như tiếng kim loại chạm nhau, hoặc như tiếng pháp lực va chạm. Tôn Tường chỉ biết nhân vật của mình mất khống chế và văng ra sau.
Cần lời giải thích?
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tôn Tường, cậu ta vội chỉnh góc nhìn về phía trước, chỉ thấy một nhân vật bị văng với tư thế y chang mình, màn này sao quen quen?
“Là mày!” Tôn Tường nhanh chóng thấy rõ tên trên đỉnh đầu nhân vật bay ra ngoài, đồng thời, thấy được một ánh sáng trắng chiếu rọi trên người tên nhu đạo. Ánh sáng trắng vừa ấm áp vừa dồi dào, hoàn toàn không giống ánh sáng trắng nhợt nhạt từ thuật hồi phục của Quân Mạc Tiếu, đây mới là bản lĩnh thật sự của kỹ năng mục sư.
“Đúng rồi, còn ai khác ngoài cậu ấy sao?” Cậu nghe được giọng điệu lười biếng của Diệp Tu, “Mục sư có thể hồi sinh mà, đừng nói chú em không biết nha.”
“Má nó, quá hèn.”
Bên kia Lưu Hạo tức tối.
Mục sư đối phương đã đi đâu? Giờ thì gã biết rồi, tất nhiên là chạy đi hồi sinh. Pháp sư chiến đấu kia chính là con mồi dụ Tôn Tường đi lúc đầu, cuối cùng bị đuổi theo đánh chết. Nhưng thời điểm dẫn Tôn Tường đi, bên họ lại tổn thất trầm trọng hơn, mất ba người trong đội. Ai ngờ người ta lại thảnh thơi cử mục sư đi hồi sinh tên pháp sư chiến đấu đã hy sinh lừng lẫy.
Không phải Lưu Hạo tiếc nuối chuyện đối phương tổn thất ít, mà đối phương vừa hồi sinh xong sẽ nhanh chóng tham gia cuộc chiến, cục diện nhất thời lại thay đổi.
Bốn người, đây hiển nhiên là số cỏ dại giới hạn đối với Tôn Tường.
Ba người, cậu ta có thể đánh ra liên kích, tích tụ Ý Chí Đấu Giả, thế nhưng bốn người, vậy cậu ta đã trở về cục diện bị người khác liên tục đánh cho không còn sức đánh trả lúc trước.
Quả nhiên là tận dụng thời cơ
Lưu Hạo ảo não, hối hận. Gã cần tấn công Quân Mạc Tiếu, tại sao phải hùa theo ý Tôn Tường, công kích tên pháp sư nguyên tố này? Kết quả lãng phí thời cơ tốt một cách vô ích.
Tôn Tường không thể an ổn mà thao tác Chịu Thân, Trảm Lâu Lan và Hại Người Không Mệt mới vừa bị đánh bay đã đến nghênh đón, pháp sư chiến đấu Tiểu Bắc và nhu đạo Dạ Tịch cũng tiến lên đón đầu lần nữa. Bốn đấu một, lại là bốn đấu một.
Lưu Hạo muốn đi cứu viện, trước mặt chợt nhoáng lên bóng người, Quân Mạc Tiếu lao tới trước mặt gã.
“Tận dụng thời cơ, anh nói rồi.” Diệp Tu nói rất bình tĩnh.
Anh mày là BOSS cuối mà đéo ai thèm đánh, chừa tội coi khinh anh nhé (¬_¬)