Giờ lên sẽ bị Diệp Thu đạp.
Giờ không lên thì e sẽ bị Tôn Tường đạp.
Bị ai đạp, đó là một vấn đề, cũng là vấn đề hiện tại Lưu Hạo phải lựa chọn.
Có cách nào vẹn toàn đôi bên không? Lưu Hạo vừa quan sát cục diện bên dưới vừa không cam lòng nghĩ. Pháp sư chiến đấu của Tôn Tường bên dưới bị đám người bao vây, chúng lần lượt công kích chứ không công kích một lượt. Là tuyển thủ chuyên nghiệp, Lưu Hạo đương nhiên hiểu rõ, liên kích do đoàn đội hợp lực đánh ra mới thật sự là liên kích hàng đầu…
Câu nói này thật quen thuộc.
Lưu Hạo bất thần nghĩ, nhưng lập tức cắn chặt răng. Còn không quen ư? Đây là lời Diệp Tu thường xuyên nói với họ thời còn ở Gia Thế. Mà bây giờ, Tôn Tường đang bị liên kích đoàn đội đánh đến mức không còn sức đánh trả. Cũng may, đội này vẫn chưa có độ ăn ý miễn chê, Tôn Tường vẫn có thể lợi dụng địa hình chống đỡ đến giờ. Phần cũng nhờ thao tác hung hãn của Tôn Tường, chứ nếu người thường gặp phải không biết đã chết bao nhiêu lần. Nhưng điều duy nhất Tôn Tường có thể làm chỉ là chèo chống, cậu ta không tìm thấy cơ hội phản kích.
Mình xuống dưới, tuy không thay đổi được cục diện, song ít ra cũng có thể hợp lực với Tôn Tường mở đường máu?
Lưu Hạo thầm nghĩ, rồi lại bồn chồn, với cái tính cao ngạo đó, Tôn Tường sẽ tháo chạy ư? Nhất là khi thằng chả còn bị đánh bởi cái đám mà mình cực kỳ xem thường.
Tuy nhiên, bị đánh chạy là mất mặt, bị đánh chết cũng mất mặt, chắc hẳn cũng hiểu điều đó chứ?
Nội tâm Lưu Hạo có phần thiên vị. Gã coi trọng việc giữ gìn tốt mối quan hệ với đội trưởng mới hơn, vì nó có lợi cho tương lai sau này của gã. Thật ra, sau lần mất tinh thần vì phó bản khiến chiến đội thua tan tác, bị mọi người chỉ trích, gã đã hạ quyết tâm phải xem Diệp Thu thành thứ yếu, không nên mãi suy nghĩ về hắn. Nhưng bây giờ Diệp Thu lại có xu thế trở thành kẻ cạnh tranh với họ một lần nữa, chuyện đả kích Diệp Tu thành chuyện công lẫn tư, gã mới bắt đầu nhúng tay vào, nếu không thì đã giống như trước – vứt cho Trần Dạ Huy rồi phớt lờ nó.
Nhanh chóng cân nhắc, Lưu Hạo quyết định thôi cứ mạo hiểm, có đạp thì cũng bị đạp chung với Tôn Tường, đồng cam cộng khổ, thành lập giai cấp hữu nghị, bị đạp cũng đáng. Thậm chí, nếu có cơ hội phá vòng vây, mình liền hi sinh vì hắn cũng là một lựa chọn rất tốt!
Lưu Hạo càng nghĩ càng tỉnh táo, gã dần moi được cái lợi từ việc bị đạp trúng.
Không còn gì để do dự nữa. Lưu Hạo lập tức ra tay, huy kiếm ngâm chú, bắt đầu phóng sóng trận. Nào ngờ tiếng súng vang lên ngay lúc gã huy kiếm, thanh đọc phép mới chớm đọc liền bị cắt ngang, miệng Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu bên dưới bốc khói.
Tôn Tường bấy giờ bị cả đám vây để luyện tập, Quân Mạc Tiếu không hề tham dự vào. Diệp Tu vừa chỉ huy tiết tấu cả bọn, vừa thỉnh thoảng dùng thuật hồi phục, và chú ý tới Lưu Hạo trên nóc nhà. Thấy gã ta sắp sửa ra tay, lập tức bắn một phát.
Lưu Hạo hiểu cứng chọi cứng không được lợi gì, bèn đi lại con đường cũ, chạy tới căn nhà phía kia rồi nhảy xuống. Ào chạy vào phòng trống, định đứng bên cửa sổ phóng sóng trận ra ngoài, tới cửa sổ quan sát thì thấy, đù má, góc có thể công kích từ cửa sổ chẳng có mống nào hết. Đối phương hình như đã sớm tiên liệu được, kéo chiến trường sang chỗ khác, muốn đánh lén từ cửa sổ là chuyện mơ tưởng.
Bất đắc dĩ, Lưu Hạo đành nhảy khỏi cửa sổ, quả nhiên, tức thì thấy một đám người đang quật lộn bên kia!
Lưu Hạo vội điều khiển ma kiếm sĩ xông lên, Sóng Kiếm Băng Sương xoắn ra. Mặt đất bị phủ một lớp băng không lớn, song cũng đủ lướt tới phía sau lưng Trảm Lâu Lan.
Gã cũng không để ý nhiều, bên ấy cả đám người bao vây giày vò Tôn Tường, công kích đại một đứa cũng có thể tạo được cơ hội phá vòng vây.
Quả nhiên, Sóng Kiếm Băng Sương cuốn tới, Trảm Lâu Lan buộc phải né đi. Chuỗi công kích liền kề của bốn người cũng do đó đứt đoạn, Tôn Tường nhất thời mừng rỡ, nhân cơ hội hất Thiên Kích định chuồn ra.
“Lui!”
Lời đề tỉnh của Diệp Tu còn nhanh hơn chiêu thức của cậu ta. Hại Người Không Mệt và Dạ Tịch đã nhảy ra từ sớm. Còn về Tiền Phương Cách Hải, pháp sư nguyên tố vốn không phải nghề nghiệp cận chiến.
Không gian đã thoáng, pháp sư chiến đấu của Tôn Tường thoắt cái vọt ra, đuổi theo Hại Người Không Mệt phóng ra Long Nha.
Lưu Hạo quan sát, không ngoài sở liệu, Tôn Tường không muốn chạy. Vì tuyển thủ chuyên nghiệp không bao giờ quan tâm tới kinh nghiệm và trang bị nhân vật, họ chỉ quan tâm tới thắng thua. Bị đánh chạy là thua, bị đánh chết cũng là thua, chẳng có gì khác cả.
Trong lòng Lưu Hạo đã có tính toán, dũng mãnh như thần xông vào chiến đoàn, một chiêu Động Kiếm Phá Đất đẩy cuồng kiếm sĩ của Trảm Lâu Lan ra, vừa nói: “Lần này chúng ta sơ suất, rút quân chỉnh đốn đội ngũ rồi quay lại sau.”
Lời xã giao bình thường vô cùng, nhưng ý ẩn sau nó lại vô cùng khéo léo.
Đầu tiên, nói “sơ suất”, coi như cho Tôn Tường một đường lui.
Thứ hai, “rút quân chỉnh đốn rồi quay lại”, ám chỉ trận này chưa xong, thắng bại chưa rõ đâu.
Nào ngờ Tôn Tường chẳng nói chẳng rằng, vẫn chộp lấy cơ hội Lưu Hạo xông vào giành được mà tấn công dồn dập, đuổi theo Hại Người Không Mệt không chịu thôi.
“Đi nhanh đi, tôi yểm hộ cậu!” Lưu Hạo thật ra cũng không để ý Tôn Tường có đi hay không, gấp rút biểu hiện thái độ hi sinh vì nghĩa của mình.
“Hừ, không cần!” Tôn Tường đột nhiên hừ lạnh, công kích càng dồn dập hơn. Không chỉ riêng Hại Người Không Mệt, Trảm Lâu Lan và Dạ Tịch cũng bị cậu ta ngó ngàng. Pháp sư nguyên tố Tiền Phương Cách Hải thì có hơi xa, nhưng Lưu Hạo không định đứng làm kiểng, rất thức thời chạy đi ngăn công kích phép của Tiền Phương Cách Hải.
Tôn Tường lúc bị vây chủ yếu là thao tác để chống trả, chật vật không chịu thấu. Hiệu quả của mấy ma pháp Huyễn Văn trên người đã hết từ sớm. Giờ giành được thời cơ nhờ Lưu Hạo, sóng công kích giáng xuống, các trạng thái Huyễn Văn lần nữa áp lên, đồng thời, quanh thân hiện lên vòng hào quang vàng nhạt, công kích của pháp sư chiến đấu bất ngờ tăng tốc, sức sát thương cũng bất ngờ trở nên mạnh thêm.
“Đây là…” Lưu Hạo sững sờ.
“Hahaha, tụi bây không ngờ phải không?” Tôn Tường đắc ý cực, công kích không ngừng nghỉ, liên tục đánh Hại Người Không Mệt tới Trảm Lâu Lan rồi Dạ Tịch, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu bận rộn hồi máu.
“Ý Chí Đấu Giả!” Lưu Hạo hô to.
Hại Người Không Mệt làu bàu, Ý Chỉ Đấu Giả, kỹ năng thức tỉnh của pháp sư chiến đấu, pháp sư chiến đấu nào chẳng có, có cần hãi hùng như thế không?
Hại Người Không Mệt làu bàu, hiển nhiên là bởi hắn chưa rành về giới chuyên nghiệp.
Ý Chí Đấu Giả vừa xuất hiện, Diệp Tu và Lưu Hạo liền tức khắc hiểu tại sao Tôn Tường tự dưng trở nên tự tin và đắc ý như vậy. Bọn Trảm Lâu Lan tuy còn chưa phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng có ý định vào nghề, tất nhiên sẽ thường xuyên chú ý tới nhiều chuyện trong giới, nhất là khi trong đội có Tiểu Bắc là pháp sư chiến đấu. Phản ứng của họ hơi chậm, song cũng nhanh chóng rõ lí do Tôn Tường bỗng dưng lớn lối như ăn gan hùm.
Bởi kỹ năng Ý Chí Đấu Giả này, trong giới chuyên nghiệp hiện giờ là kỹ năng vô ích.
Vì nó đòi hỏi điểm liên kích. Trạng thái giai đoạn bảy cao nhất đương nhiên rất đáng sợ, nhưng yêu cầu liên kích 120 lần thì thật biến thái. Liên kích 120 lần trên sàn đấu chuyên nghiệp? 10 lần liên kích ở giai đoạn một còn khó ăn.
Một chọi một, không dễ. Thi đấu đoàn đội, càng không dễ.
Trong trận chuyên nghiệp cường độ cao, dùng Ý Chí Đấu Giả quyết thắng thua là một cách đánh của pháp sư chiến đấu thưở đầu. Nhưng ngày nay, chiến thuật này bị người ta cho là kém linh hoạt, dễ bắt bài, dần không được coi trọng nữa. Skill Ý Chí Đấu Giả của đa số người chơi pháp sư chiến đấu trong nghề đều chỉ dừng ở cấp 1 lúc vừa thức tỉnh, do hệ thống up dùm, sau đó không ngó ngàng gì tới nữa.
Game thì khác. Trong game đánh PVE có một đống quái để đập, pháp sư chiến đấu càng dễ kích hoạt được Ý Chí Đấu Giả cấp cao. Nhờ có nó mà pháp sư chiến đấu luôn là một trong những nghề DPS chủ lực trong đội. Cho nên dân chơi game đều cộng Ý Chí Đấu Giả tới max.
Clone công hội trữ đủ loại đủ kiểu, không chăm chăm vào mỗi mặt thi đấu như nhân vật trong giới chuyên nghiệp, Ý Chí Đấu Giả được tăng max như người bình thường. Thành thử con pháp sư trong tay Tôn Tường không giống như pháp sư chiến đấu trong giới – có Ý Chí Đấu Giả cấp cao nhất.
Điều bất ngờ Tôn Tường nói chính là ý đó.
Gặp những kẻ thực lực chênh lệch rõ rệt như bọn Trảm Lâu Lan, pháp sư chiến đấu của Tôn Tường hoàn toàn có thể chơi Ý Chí Đấu Giả cấp cao liên tục.
Khi pháp sư chiến đấu tỏa hào quang vàng của Ý Chỉ Đấu Giả, cậu ta đã nhanh nhẹn lợi dụng ba mục tiêu cận chiến, đẩy Ý Chí Đấu Giả lên giai đoạn 2.
Công kích không hề đứt quãng, cậu ta thoáng chốc đạt được điểm liên kích. Ba mục tiêu, ba mục tiêu có nhận thức thua xa cậu tít tù mù, quá dễ để cậu ta lợi dụng.
Giai đoạn 3!
Vầng sáng Ý Chỉ Đấu Giả ngày càng chói lòa. Tốc độ đánh, tốc độ di chuyển và lực công kích của Tôn Tường tăng lên liên tục, bộ ba Hại Người Không Mệt càng lúc càng đuối tay. Diệp Tu chỉ có kỹ năng mục sư cấp thấp, cũng càng lúc càng thấy mình hồi máu không kịp.
“Hahaha, Ý Chí Đấu Giả vẫn ngon lành lắm, chỉ khó có dịp để dùng trong thực chiến thôi, may là hôm nay gặp phải đám cỏ dại tụi bây.” Tôn Tường đắc ý hô. Ý Chí Đấu Giả đã bị tên này đẩy lên giai đoạn 4, dù một địch ba cũng không thể rơi vào thế hạ phong, chuỗi công kích liền mạnh đã tạo sát thương không nhẹ. Tiền Phương Cách Hải đằng kia bị Lưu Hạo quấn lấy, nếu không nhờ Diệp Tu thỉnh thoảng tiếp ứng thì ắt đã ngủm từ lâu.
Lưu Hạo mừng quá đỗi, với tình hình này, hai người họ hẳn có thể chuyển bại thành thắng chăng?