Edit & beta: Lá Mùa Thu
Phát hiện chân tướng sự việc, Hoàng Thiếu Thiên méo mặt.
Thì ra cả quá trình chỉ đơn giản thế thôi. Hắn qua chỗ Hưng Hân để trinh sát hòng phá hoại, Hưng Hân dĩ nhiên không chịu, thế là phá hoại ngược nhiệm vụ trinh sát của hắn.
Đúng, từ đầu đến cuối chỉ là địch tung chiêu nào ta đỡ chiêu ấy. Có thể Hưng Hân đã từng bao vây hắn, nhưng không phải lúc này. Hưng Hân chắc chắn có chiến thuật riêng, và chiến thuật đó không nhằm vào Hoàng Thiếu Thiên. Không những thế, họ còn nhất quyết muốn giấu chiến thuật với hắn. Hưng Hân đã thành công. Trinh sát viên Dạ Vũ Thanh Phiền đến giờ vẫn không biết ý đồ của Hưng Hân, nhiệm vụ của hắn thất bại hoàn toàn.
"Coi chừng hướng đi của Hưng Hân." Hoàng Thiếu Thiên chỉ đành báo về tổng bộ một câu. Tuy Diệp Tu trông không như chướng ngại lớn nhất Hưng Hân nữa, nhưng nếu đã dám bố trí như vậy, họ dĩ nhiên phải có cái lý của mình.
"Cậu sao rồi?" Tổng bộ hỏi.
"Tui bị một con ruồi quấn chân." Hoàng Thiếu Thiên trả lời.
Rầm!
Thời gian hắn gõ chữ, Quân Mạc Tiếu đâu có ngừng đánh? Một chiêu Thiên Kích của nghề pháp sư chiến đấu vỗ tới mặt, chiến mâu vẩy nghiêng, quỹ tích rất tự do. Nếu đang trong game online, Diệp Tu đảm bảo đâm đâu trúng đấy. Nhưng, Hoàng Thiếu Thiên đâu phải trình người chơi thường? Kiếm quang Băng Vũ đẩy lên, chặn một cú cực đẹp giữa đường đâm của Ô Thiên Cơ. Hai món vũ khí chạm nhau, hai người cùng lúc mượn thế nhảy lùi như bao cao thủ siêu cấp thường làm.
Kéo dài khoảng cách, đánh tiếp!
Chém Vỡ Núi!
Dạ Vũ Thanh Phiền lùi chưa tới nửa bước đã chém một nhát.
Ý thức và trình thao tác của Diệp Tu đều không thua kém Hoàng Thiếu Thiên, Quân Mạc Tiếu cũng chỉ nhảy lùi non nửa bước, thấy Chém Vỡ Núi thì lập tức lăn mình sang bên. Hoàng Thiếu Thiên định dùng thao tác bẻ góc chém, ai ngờ Quân Mạc Tiếu đã lăn khỏi phạm vi xa nhất hắn có thể đánh tới.
Diệp Tu không phải Mạc Phàm nên hiểu rõ hắn quá mà! Hễ né là phải né luôn khả năng hắn hành động kế tiếp.
Bật dậy nửa ngồi nửa quỳ trên đất, Quân Mạc Tiếu giơ Ô Thiên Cơ lên. Mũi ô lật ngược, họng súng đen ngòm phun lửa. Súng vang, đạn gấp rời nòng.
Đoàng!
Viên đạn bắn vào vật cứng, đốm lửa tung tóe.
Kiếm quang Băng Vũ rung bần bật, phát sinh âm thanh ong ong.
Khán giả trong nhà thi đấu ồ lên. Ở khoảng cách đó, muốn Đỡ Đòn phát bắn từ Quân Mạc Tiếu, trình thao tác phải đến mức nào?
"Hên nhỉ?" Diệp Tu chat.
"Đấy là cái trình!" Hoàng Thiếu Thiên mạnh miệng, nhưng đáy lòng không thể không thừa nhận may mắn đã góp một phần cho cú Đỡ Đòn thành công của mình.
"Tiếp nữa thì sao?"
Ầm ầm ầm!
Pháo Chống Tăng với ba quả pháo tấn công liên tục gây nên vụ nổ AoE, chấp Đỡ Đòn cũng sẽ cháy trụi đầu tóc. Hoàng Thiếu Thiên bèn không đỡ mà khiển Dạ Vũ Thanh Phiền ra chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm.
Bóng kiếm đan xen loang loáng theo ánh lửa phun tới ba lần. Ba quả Pháo Chống Tăng bất ngờ bị Hoàng Thiếu Thiên chém nổ bằng đại chiêu. Tuy vẫn dính chút ít sát thương lan, thế tấn công kế tiếp của hắn lại không gặp trở ngại. Mũi kiếm chưa dừng giữa ánh lửa bùng nổ mà lao thẳng về phía Quân Mạc Tiếu.
Soạt!
Ô Thiên Cơ giương rộng. Diệp Tu không cách nào né trọn đại chiêu này, đành giương khiên đỡ. Khiên Thiên Cơ thuộc loại nhẹ, khá kém trong việc trung hòa sức đẩy từ kỹ năng. Dưới thế tấn công vũ bão của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, Quân Mạc Tiếu bị đẩy trượt ra sau, hai chân tạo thành đường rãnh trên đất.
Khi Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm đi hết, toàn bộ kiếm khí quy về một mối tạo nên cú đâm cuối cùng. Một tiếng rầm vang lên, mặt Khiên Thiên Cơ như muốn bị xuyên thủng. Chiêu kiếm sở hữu hiệu ứng hất văng cực mạnh bị khiên trung hòa, uy lực chỉ còn bằng các chiêu đẩy lùi. Quân Mạc Tiếu như lướt mình trên cát, cát mịn bị chân hắn đạp tung thành hai luồng chảy về phía sau.
Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm có đông cứng khi thu chiêu, Hoàng Thiếu Thiên không thể lập tức truy sát. Chờ cho Dạ Vũ Thanh Phiền hết debuff đông cứng, Quân Mạc Tiếu đã trượt hết thế. Mặt ô thu lại, tạch tạch tạch tạch tạch, hóa thành Súng Máy Gatling nhả đạn như mưa.
Hoàng Thiếu Thiên chọn một bức tường đổ để lăn vào trốn. Mưa đạn làm gạch đá bay loạn lên, hắn thận trọng lắng nghe nhịp va chạm của đạn với tường. Âm thanh càng lúc càng nhanh, nghĩa là Diệp Tu đang cho Quân Mạc Tiếu đến gần. Đột nhiên, âm thanh kéo dài hơn như thể Quân Mạc Tiếu đang muốn rút đi.
Xông ra!
Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức lao ra từ sau bức tường đổ, quả nhiên nhìn thấy Quân Mạc Tiếu vừa bắn vừa lùi. Phát hiện Dạ Vũ Thanh Phiền, hắn vội chỉnh nòng súng, nhưng thao tác của Hoàng Thiếu Thiên cũng đâu chậm chạp? Dạ Vũ Thanh Phiền tăng tốc, bỏ lại làn đạn dày đặc sau lưng.
Tam Đoạn Trảm!
Kỹ năng thường được kiếm khách sử dụng như chiêu di chuyển, lần thứ hai triển khai.
Một hit, hai hit, ba hit!
Ba lần bẻ hướng di chuyển, Dạ Vũ Thanh Phiền lướt thành một đường vòng cung đẹp mắt, vừa né đạn vừa áp sát Quân Mạc Tiếu.
"Đẹp!" Cả Diệp Tu cũng phải cất lời khen ngợi. Quân Mạc Tiếu vung tay tặng hắn một quả lựu đạn ngay khi hit thứ ba của Tam Đoạn Trảm đánh ra. Lựu đạn sượt qua ánh kiếm, Dạ Vũ Thanh Phiền đang nhào về phía trước...
Ầm!
Ánh lửa cuộn trào nuốt chửng nửa người Dạ Vũ Thanh Phiền.
Lựu đạn là kỹ năng cấp thấp của chuyên gia đạn dược, lực chấn rất bình thường. Tốc độ di chuyển bởi ba nhát kiếm của Dạ Vũ Thanh Phiền chỉ bị vụ nổ làm chậm mấy phần. Giữa khói lửa, Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn hoàn thành pha di chuyển Tam Đoạn Trảm cực kỳ ngoạn mục.
Nếu bàn về sát thương, quả lựu đạn này kém xa Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm bị Khiên Thiên Cơ trung hòa lúc nãy, nhưng hiệu ứng lại khiến Dạ Vũ Thanh Phiền chật vật hơn Quân Mạc Tiếu nhiều. Nếu đem so sánh, ai cũng sẽ thấy Hoàng Thiếu Thiên thất bại.
Tuy nhiên, Hoàng Thiếu Thiên không có góc nhìn khán giả để so sánh nên vẫn đang hài lòng. Lựu đạn không gây sát thương cao, Tam Đoạn Trảm của mình vẫn xài đủ tác dụng, sướng! Chẳng màng nửa người trên còn đôi chỗ bén lửa, hắn vung kiếm quang Băng Vũ.
Đâm Liên Chớp!
Dạ Vũ Thanh Phiền lướt về phía trước một bước, hai nhát kiếm cấp tốc đâm ra.
Phập! Phập!
Trúng hết hai nhát, nhưng Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức biết không ổn. Quân Mạc Tiếu xử lý thiếu mượt, mà lượng HP mất đi cũng không hợp lý.
Đây là bóng!
Hoàng Thiếu Thiên nhận biết rất nhanh. Hắn vội xoay góc nhìn, thấy Quân Mạc Tiếu thật đã chạy xa mấy ô, đang vừa di chuyển vừa quay đầu xem chừng hắn.
Muốn chạy thật à?
Hoàng Thiếu Thiên vừa khiển Dạ Vũ Thanh Phiền tiếp tục đuổi theo, vừa suy tính trong lòng. Phương hướng Quân Mạc Tiếu đang cắm đầu chạy chính là phế tích thành cổ. Diệp Tu định tập trung với đồng bọn? Chẳng lẽ Hưng Hân đã bố trí xong trận địa bên kia?
"Có gì bất thường không?" Hoàng Thiếu Thiên vội liên lạc về tổng bộ.
"Chưa thấy." Dụ Văn Châu trả lời.
"Diệp Tu đang chạy qua đó nha." Hoàng Thiếu Thiên nói.
"Ồ? Hai người đánh sao rồi?" Dụ Văn Châu lại hỏi. Có vẻ như phía Dụ Văn Châu thật sự không xảy ra chuyện, chứ không thì sao anh rảnh tay gõ chữ tán gẫu được?
"Hơi tiếc, vẫn chưa biết ổng ép đại chiêu gì lên cái ô." Hoàng Thiếu Thiên nói.
Đúng, hắn vẫn luôn ôm ý nghĩ này trong cuộc giằng co với Diệp Tu. Trên lôi đài, Ô Thiên Cơ chỉ mới thể hiện một chiêu không phải cấp thấp là Pháo Laser, ngoài ra còn giấu chiêu nào thì Lam Vũ không biết. Đây là tình huống bất lợi cho Lam Vũ trong trận đoàn đội, nên khi gặp cơ hội solo hiếm hoi, Hoàng Thiếu Thiên bèn cố gắng dẫn dụ Diệp Tu dùng đại chiêu ép trên Ô Thiên Cơ. Chẳng rõ Diệp Tu cố tình giấu giếm hay sao, nhưng Hoàng Thiếu Thiên đánh hết mấy đợt vẫn chưa thăm dò được gì.
"Mọi người đang núp ở đâu?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
"Khu vực (89,157)." Dụ Văn Châu đáp.
"Ok, tui sẽ ráng tới trước Diệp Tu, mấy ông chuẩn bị sẵn sàng đi." Hoàng Thiếu Thiên nói.
"Chú ý mấy người khác của Hưng Hân."
"Tui sẽ."
Chat ngầm xong, Hoàng Thiếu Thiên đổi qua kênh công cộng.
"Chạy đi đâu?" Hắn gào to.
Nếu chỉ thi chạy đơn thuần, Dạ Vũ Thanh Phiền không quá có ưu thế. Mặc Hoàng Thiếu Thiên hò hét thế nào, Diệp Tu cũng thể hiện rõ rằng không muốn mất thời gian với hắn. Xung Phong, Hồ Quang Thiểm, Đâm Xung Phong v.v... Quân Mạc Tiếu lướt đi như một làn khói, rẽ ngoặt một phát liền biến mất tăm.
Vãi? Kiên quyết thế?
Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu hoang mang.
Hắn vẫn biết không một nghề nào chạy bộ thắng Quân Mạc Tiếu, nhưng khi nói với Dụ Văn Châu mình sẽ đến trước Diệp Tu, hắn vốn cho rằng Diệp Tu chẳng thể dứt khoát bỏ rơi mình. Trong nhận định của Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu đê tiện dối trá lắm, nhất định sẽ bày trò dụ tình hắn. Khu vực này Hoàng Thiếu Thiên cũng nắm địa hình nên chấp nhận vừa đuổi theo, vừa quan sát hòng dụ tình ngược. Ai ngờ Diệp Tu thật sự bỏ rơi hắn luôn! Chạy thiệt luôn!
"Tạm thời mất dấu mục tiêu." Hoàng Thiếu Thiên đành ngoan ngoãn báo cáo về tổng bộ.
"Sao?"
"Tên kia chạy rồi, mọi người cẩn thận chút, có thể tụi nó sắp đánh tới đó." Hoàng Thiếu Thiên nói.
"Cậu cũng vậy, có thể bọn họ sẽ nhắm vào cậu để đột phá trước." Dụ Văn Châu nói.
"Tui mong còn không kịp!" Hoàng Thiếu Thiên nhận nhiệm vụ đánh lạc hướng nhưng lại không được chú ý, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ra hù dọa một phen rồi chỉ để lại Diệp Tu xử lý hắn, hắn hi vọng Hưng Hân đón tiếp mình long trọng lắm chứ!
Nhìn bức tường đổ nơi Quân Mạc Tiếu mất dấu, Dạ Vũ Thanh Phiền nhanh chân tiếp cận. Khi gần đến, hắn thả chậm tốc độ, duy trì khoảng cách thích hợp, sau đó bất ngờ sải bước chém một phát.
Ánh kiếm rạch qua không khí, sau tường không có ma nào. Nhờ bức tường che chắn, Diệp Tu đã chạy đâu mất dạng.
Nhưng ắt hẳn sẽ không quá xa.
Hoàng Thiếu Thiên xoay góc nhìn, quan sát bốn phía hòng suy đoán hướng đi của Quân Mạc Tiếu.
Để tránh khỏi kẻ truy đuổi là hắn, Diệp Tu chỉ có một lựa chọn thôi.
Dạ Vũ Thanh Phiền tiếp tục lao lên, lặp lại quá trình giữ khoảng cách, đổi hướng, sải bước và chém.
Nhát kiếm vẫn rơi vào không khí, nhưng lần này, hắn đã thấy cái gì gọi là đón tiếp long trọng!
Đạn Sóng Khí!
Ra tay đầu tiên là Hải Vô Lượng. Nhát kiếm vừa rồi chém vào khoảng không vì Hải Vô Lượng đã lăn mình né tránh, tiện tay phản kích. Tấn công dưới những tư thế không zâm không ăn tiền chính là nghề của Phương Duệ.