Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1412: Trinh sát vô hiệu

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Khu vực này Lam Vũ vừa đi qua nên nắm địa hình, đó là nguyên nhân Hoàng Thiếu Thiên đặc biệt chọn vị trí tập kích hiện tại cho Dạ Vũ Thanh Phiền. Hưng Hân có thể bao vây hắn thì càng tốt, Hoàng Thiếu Thiên tin chắc mình rất khó chết.

Tuy nhiên hắn cũng không dám chơi cứng với Quân Mạc Tiếu dưới tay Diệp Tu. Bị tên tán nhân này quấn lấy, khả năng sẽ giam chân tại chỗ thật.

Thấy Quân Mạc Tiếu ngăn trước mặt mình, Hoàng Thiếu Thiên bèn nhanh chóng đáp trả emo cười khẩy của hắn trên kênh chat: "Ý, bị chặn!"

Nói xong, Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức quay đầu chạy.

"Chạy kịp sao?" Diệp Tu quát, khiển Quân Mạc Tiếu đuổi theo.

Mọi việc đều nằm trong dự tính, chỉ không quá xác định những người khác của Hưng Hân sẽ làm gì. Mà thậm chí, điều đó cũng nằm trong dự tính của Hoàng Thiếu Thiên luôn. Hắn cần một điều kiện có tính nguy hiểm thực tế như thế, bởi nếu con mồi dễ tóm thì Hưng Hân cần chi phải bao vây nữa?

Cơ hội luôn đồng hành với nguy hiểm. Cơ hội càng lớn, nguy hiểm càng cao. Là người theo chủ nghĩa cơ hội nổi tiếng nhất, Hoàng Thiếu Thiên rất có kinh nghiệm thực tiễn với quy tắc này.

Ầm ầm ầm!

Pháo lửa đột nhiên nổ vang.

Hoàng Thiếu Thiên vừa nghe tiếng liền né ngay. Bất kể pháo từ đâu tới, Dạ Vũ Thanh Phiền lăn hai vòng tại chỗ. Vụ nổ xảy ra sát sau lưng hắn. Biển Cát Hư Không phủ đầy cát mịn, pháo nổ làm cát bắn lên tung tóe như bọt nước.

Hai cú lăn tránh khỏi đạn pháo, đồng thời cũng giúp Hoàng Thiếu Thiên phát hiện vị trí Mộc Vũ Tranh Phong.

Một cú lăn nữa!

Hoàng Thiếu Thiên vẽ ra trong đầu sơ đồ vị trí đứng của hai nhân vật Hưng Hân mới xuất hiện, tìm kiếm phương án.

Phía này!

Dạ Vũ Thanh Phiền đổi hướng, lao về một đầu khác. Tính thời gian, vị trí và tốc độ di chuyển của người Hưng Hân, phía này chắc chắn có khoảng trống. Hoàng Thiếu Thiên rất biết tính toán, và hắn cần thoát thân thật chứ không chỉ dụ tình. Nếu như đoán sai, khả năng Hưng Hân bao vây diệt hắn tại đây rất cao.

Trước mắt, cần đối phó với hỏa lực tầm xa của bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong và chuỗi kỹ năng di chuyển tốc độ cao của tán nhân Quân Mạc Tiếu. Hắn đang nghĩ ngợi, kênh chung bỗng hiện lên dòng chat từ Diệp Tu: "Đi rồi à? Không tiễn nghen!"

Hả?

Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt, nhưng tiếng đạn pháo vẫn vang không ngừng sau lưng, hắn không thể dừng chân nên chỉ đành tiếp tục chạy, đồng thời xoay người nhìn lại.

Mộc Vũ Tranh Phong ngoài xa vai gác trọng pháo, tóc dài tung bay. Quân Mạc Tiếu không đuổi theo hắn, chỉ đến bên cạnh cô.

Hải Vô Lượng của Phương Duệ ở đâu?

Còn Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm?

Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật nữa?

Hoàng Thiếu Thiên rảo mắt qua vài vị trí đẹp để hình thành vòng vây, nhưng không thấy ai trong ba người.

Sau lưng chăng?

Không khả năng. Hưng Hân không đủ tốc độ.

Lẽ nào ý định bao vây là giả?

Vậy ba người còn lại của Hưng Hân đang ở đâu? Chắc không phải đang giao chiến với Lam Vũ mình đâu ha? 3v4, chắc không tự tin tới vậy đâu ha? Chưa kể nếu thế thì câu chat vừa nãy của Diệp Tu tự lộ hàng rồi?

Thằng chả đâu có ngu!

Hoàng Thiếu Thiên biết Diệp Tu lắm. Và vì khó thể bình tâm suy nghĩ trong lúc trốn chạy, hắn bèn quyết định một cách bản năng. Diệp Tu muốn mình đi? Ừ thì mình đi luôn!

Dạ Vũ Thanh Phiền không thay đổi tuyến đường, tiếp tục lao nhanh đến khi Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong đều khuất dấu mới chuyển hướng, cắt ngược về.

"Biết ngay chú em sẽ quay về." Chưa được bao xa, Quân Mạc Tiếu đã tiếp tục bay ra cản địa hắn.

Có mai phục?

Hoàng Thiếu Thiên luôn cảnh giác đặt mình trong thế đề phòng. Quân Mạc Tiếu vừa nhảy ra, hắn liền đoán đối thủ có tới năm người chứ không chỉ một. Từ bước đầu tiên bỏ chạy, hắn đã để ý địa hình xung quanh rất kỹ nhằm dự đoán trước mọi tình huống. Bỏ cả tình yêu lớn lao với việc chat trả, hắn lập tức khiển Dạ Vũ Thanh Phiền phóng về hướng đã nhăm nhe sẵn. Đó là hướng đẹp nhất để đột phá vòng vây.

"Khoan chạy! Solo mà!" Diệp Tu kêu lên.

"Ai tin?" Vứt cho Diệp Tu một câu, Dạ Vũ Thanh Phiền lao đi như tên bắn. Hắn đi rất thuận lợi, chẳng bị ai cản đường cả.

Có gì đó sai sai ấy nhỉ?

Hướng này đẹp thì đẹp thiệt, nhưng không tới mức dễ dàng vậy chứ?

Chỉ còn một khả năng thôi: Quân Mạc Tiếu đi một mình, không kèm mai phục.

Mà khoan... Hay là tụi nó giả vờ không mai phục để dụ mình quay về?

Hoàng Thiếu Thiên sa vào vòng lặp suy đoán không hồi kết. Thi đấu Vinh Quang chưa bao giờ là câu chuyện của thao tác tay đơn thuần, mà tốc độ vận hành bộ não cũng phải rất cao. Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi khi não cần chạy vùn vụt như tốc độ tay bão táp tầm cỡ 500 apm vậy. Dụ Văn Châu của Lam Vũ vì sao sinh tồn được trong giới chuyên nghiệp với tốc độ tay hiện tại? Vì tốc độ tay tuy là khuyết điểm lớn, nhưng anh có cái đầu xoay chuyển cực nhanh, trong chớp mắt có thể suy nghĩ và phán đoán cực kỳ chi tiết và chặt chẽ.

Quay về sẽ rơi vào bẫy, chạy tiếp thì vô nghĩa vì không làm được gì.

Ok, đi vòng!

Hoàng Thiếu Thiên quyết định tiếp cận Hưng Hân từ một hướng khác hòng điều tra ý đồ chiến thuật của họ.

"Sao rồi?" Trên kênh đoàn đội Lam Vũ, Dụ Văn Châu hỏi.

"Có ba người mãi chưa thấy đâu." Thi đấu không phải đùa giỡn, Hoàng Thiếu Thiên không cần sĩ diện. Phương Duệ, Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật quả thật đã biến mất hoàn toàn từ khi hắn chạy ngược về. 3v4 là chuyện khó tưởng, nhưng hắn vẫn cần nhắc nhở đồng đội cẩn thận với ba người mất tích phe địch.

"Vậy bên đó thế nào?" Dụ Văn Châu hỏi.

"Tui đang tìm cách điều tra." Hoàng Thiếu Thiên nói.

Nơi Dạ Vũ Thanh Phiền đứng là vùng giáp giữa khu vực spawn của Lam Vũ phía Bắc và phế tích thành cổ phía Đông. Địa hình bao quát đặc thù cả hai phía: Tường đổ ngói sụp rải rác giữa cánh rừng nhỏ thưa thớt. Từ vị trí gặp phải Quân Mạc Tiếu khi nãy, Hoàng Thiếu Thiên suy đoán phương hướng di chuyển của hắn lúc này. Dạ Vũ Thanh Phiền luồn lách vòng vèo trong rừng, góc nhìn xoay qua xoay lại liên tục để quan sát bốn phía.

Lần này chắc phải va chạm một tẹo.

Hoàng Thiếu Thiên âm thầm tính toán. Hai lần trước đó, hắn hành động khá thận trọng vì chưa dám làm căng. Vừa nhác thấy đối thủ liền chạy, hắn không cách nào thăm dò hư thực. Sau hai lần, Hoàng Thiếu Thiên rất nghi ngờ việc đối thủ có cho toàn đội bao vây truy sát mình không. Hắn cần nghiệm chứng điều này, và biện pháp hữu hiệu nhất là dấn thân vào miệng cọp, buộc đối thủ phải triệt để xuất hiện nếu có mai phục.

Những nơi đã đi qua, Hoàng Thiếu Thiên đều cố gắng nhớ kỹ địa hình, bởi những chi tiết nhỏ nhặt nhất có thể là thứ cứu mạng hắn giữa hiểm cảnh.

Sắp gặp rồi...

Hoàng Thiếu Thiên vừa đi vừa mường tượng tuyến đường và tốc độ di chuyển của Quân Mạc Tiếu. Theo tính toán của hắn, cả hai sẽ gặp nhau xung quanh đây thôi. Trường hợp duy nhất không đúng là Quân Mạc Tiếu vẫn bám đuôi hắn nãy giờ, nhưng hiển nhiên điều đó không xảy ra.

Kia rồi!

Một bóng người thoáng qua, Hoàng Thiếu Thiên biết ngay là Quân Mạc Tiếu. Liếc sơ địa hình khu vực, Dạ Vũ Thanh Phiền hăm hở xông lên.

Tam Đoạn Trảm!

Dạ Vũ Thanh Phiền tấn công từ bên hông, ánh kiếm lam trầm loáng cái đã chém đến đối thủ.

Sóng Kiếm Phá Đất!

Quân Mạc Tiếu lập tức rút kiếm từ chuôi Ô Thiên Cơ chém trả. Kiếm khí vùn vụt khắp cả một vùng. Cánh rừng nho nhỏ này cũng mọc lên từ cát mịn, bị Sóng Kiếm Phá Đất cuốn bay như suối lụa tuôn chảy.

Hoàng Thiếu Thiên đâu rảnh thưởng thức cảnh đẹp? Ngắt bỏ Tam Đoạn Trảm, Dạ Vũ Thanh Phiền bước ngang một bước, nhất quyết chắn trước mặt Quân Mạc Tiếu. Rút Đao Trảm vút lên theo bước chân hắn.

Keng!

Quân Mạc Tiếu dựng thẳng kiếm, dùng Đỡ Đòn để cản chiêu. Hoàng Thiếu Thiên không vội đánh tiếp, bởi hắn không đang solo với Quân Mạc Tiếu. Mục đích của hắn là thăm dò ý đồ chiến thuật của cả Hưng Hân, nên khi tấn công cầm chân Quân Mạc Tiếu, hắn chủ yếu muốn để ý xung quanh, xem có nhân vật nào khác lao ra bao vây mình không.

Không có!

Cả Tô Mộc Tranh lúc nãy ở cạnh Quân Mạc Tiếu, giờ cũng đã biến mất tăm.

4v4?

Hưng Hân muốn công hãm phế tích thành cổ?

Tạm khoan bàn Hưng Hân đã tìm ra vị trí giấu quân của Lam Vũ bằng cách nào, Hoàng Thiếu Thiên đang định nhắc đồng đội thì Diệp Tu bỗng chat: "Giờ chú em hết đường chạy rồi đúng không?"

Có kẻ bao vây?

Theo bản năng cảnh giác, Hoàng Thiếu Thiên vội xoay góc nhìn khắp nơi.

Khốn nạn! Lại phô trương thanh thế!

Hắn vừa thầm mắng vừa nhanh tay báo tin: "Có thể Hưng Hân sẽ qua, cẩn thận chút."

Bên này Diệp Tu vẫn tiếp tục nói: "Nhìn đông nhìn tây cái gì? Tưởng bị bao vây hả? Bớt tự cao, hốt chú em cần phải bao vây à? Mình anh chưa đủ?"

Box-1?

Ý nghĩ vừa bật ra trong đầu, Hoàng Thiếu Thiên liền tự gạt bỏ. Chiến thuật Box-1 không hợp để áp dụng cho Lam Vũ, bởi át chủ bài Lam Vũ rất không giống con át chủ bài bình thường ở các chiến đội khác. Mục đích của Box-1 là tách rời phần tử quan trọng khỏi hệ thống chiến thuật, mà Hoàng Thiếu Thiên vốn luôn tự tách đội thì Box-1 để làm gì?

Ngược lại, nếu Diệp Tu bị Hoàng Thiếu Thiên cản chân, Hưng Hân mới sẽ chịu tổn thất lớn!

Nếu 4v4, Lam Vũ chả ngán ngại ai. Họ đã quá quen với việc thiếu vắng Hoàng Thiếu Thiên và chỉ tác chiến bằng bốn người. Đa số thời gian, họ còn phải dùng bốn người phòng thủ năm người bên địch tấn công mình nữa. 4v4, nhẹ biết bao nhiêu?

Bài toán quá dễ như thế, cái tên đang đánh với Hoàng Thiếu Thiên chẳng lẽ không tính ra?

Rốt cuộc Hưng Hân đang định làm gì?

Hoàng Thiếu Thiên phát hiện, chuyến trinh sát này của mình quá ư thất bại.

Ủa từ từ...

Trinh sát thất bại?

Hoàng Thiếu Thiên bừng tỉnh. Hưng Hân cố tình vô hiệu hóa hắn! Bằng cách cầm chân Dạ Vũ Thanh Phiền, Hưng Hân đã thành công giữ bí mật kế hoạch tác chiến.

Thì ra là vậy!

Hoàng Thiếu Thiên buồn bực. Hắn tách đội để tìm cách vô hiệu hóa kế hoạch đối thủ, thế rồi cuối cùng, lại bị đối thủ vô hiệu hóa ngược.