Một chàng trai thật thà không phải là không có những lúc nóng giận. Trong thế giới này không phải là không có người đàn ông hoàn hảo, mà là căn bản không có người hoàn hảo. Có vẻ như càng là người trầm tĩnh ít nói thì thế giới nội tâm của họ càng phong phú.
Khi Kỉ Hoa Ninh kết thúc buổi tiệc thì trời cũng đã sắp hừng đông. Sau một ngày làm việc vất vả, lại thêm rượu chè, khiến đôi mắt của cô đỏ hoe. Khi trèo lên giường, cô nhắn cho Tiểu Lam một mẩu tin nhắn, không nhận được hồi âm, chắc là anh đang ngủ say, cô cũng dập máy, chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mơ mộng. Vừa sáng sớm, Kỉ Hoa Ninh đã bị đánh thức bởi tiếng la ó ỏm tỏi của Tô San, nói cô về quá muộn, gây mất trật tự, làm cô ta mất giấc ngủ. Cô xoa đầu Tô San, bị cô ta gạt tay ra, cô cười khanh khách bước vào trong phòng tắm.
Từ sớm công ty đã nhộn nhịp tất bật, Kỉ Hoa Ninh miệng vừa ngậm sandwich vừa không ngừng đánh máy. Mỗi khi vào thời điểm này, cô thường cũng giống như mọi người, âm thầm chỉ trích ông chủ nhỏ Chris đang áp bức bóc lột tàn bạo cả thời gian ăn uống và nghỉ ngơi của những người dân lao động khổ sở như cô. Chửi, trong lòng âm thầm chửi, làm thế thì mối hậm hực mới có phần suy giảm.
Cả ngày hôm đó không nhận được tin nhắn của Tiểu Lam. Tình yêu của họ khác với tình yêu của mọi người, cái gọi là thanh mai trúc mã không phải là ăn ý hay là sớm tối bên nhau, mà là sự quen thuộc, không thể dừng tay. Cô không biết nên xếp tình yêu của họ thuộc về cái trước (sự ăn ý) hay cái sau (sớm tối bên nhau), chỉ cảm thấy rằng giữa những người được coi là thanh mai trúc mã là một cái gì đó bột phát, không phải là không có tình cảm, chỉ là đã quá quen thuộc.
Chính là hai chữ “thói quen”. Từ bé đến lớn, quen với việc có anh bên cạnh, quen với tính cách hay suy tư của anh, thậm chí quen với những động tác nhỏ mà anh dùng để thể hiện tình cảm. Có những lúc, có cảm giác thân thiết như đôi vợ chồng già. Bình thường mới là đúng, nói ra thì giống như hoàn cảnh của họ hiện nay.
Cho nên khi gọi một cuộc điện thoại mà bên kia dập máy, cô cũng không mấy bận tâm, tiếp tục bận rộn với công việc – anh làm công việc nghiên cứu, công việc này không có một thời gian biểu cố định, trong khi nghiên cứu thì không mở điện thoại, đợi đến khi xong việc anh sẽ tự động đến tìm cô.
Thói quen quả thật là một danh từ đáng sợ. Nó như cái lồng chụp lấy người ta, lãng mạn, tính toán, cho đến cãi vã, trừ bỏ hết tất cả những loại tình cảm cả sâu sắc lẫn nhạt nhẽo.
Nhưng hôm nay lại khác, Kỉ Hoa Ninh mãi đến lúc trời tối mịt, đem được cái tấm thân mệt nhoài về đến nhà, nhưng vẫn không thấy hồi âm của anh. Gọi điện đến nhà anh, Lâm Vũ Hiên nói với cô, Tiểu Lam đã đi du lịch một mình rồi!
Tim cô đập thình thịch, lại kiểm tra điện thoại thêm một lần nữa, máy bên kia vẫn đổ chuông. Bộ óc mệt nhoài sau một ngày làm việc giờ cũng chai lì, mãi cũng chỉ có một phản ứng chậm chạp: Anh đi du lịch rồi? Đi du lịch một mình rồi? Ngay cả một lời cũng không chịu dặn lại cô?
Việc này chưa từng có tiền lệ. Khi mà cô đang bận tới mức không có cả thời gian để thở, anh lại chẳng dặn dò gì đã bỏ đi. Anh có thể đi đâu? Cô không thể đoán ra anh đã đi đến chỗ nào. Cô từ từ gục mặt xuống bàn.
Tối hôm đó, khi Kỉ Hoa Ninh đi khỏi, Lâm Tĩnh Lam đã không về nhà ngay. Anh chầm chậm đi lang thang trên đường, cũng chẳng quan tâm là sẽ đi đâu và đi bao xa. Trước cô, anh chưa từng yêu một người con gái nào khác. Anh biết rằng mối tình này của anh sẽ gặp nhiều sóng gió, anh cứ nghĩ chỉ cần hai người cố gắng, không có điều gì là không thể làm được. Nhưng vì sao, cô luôn trốn tránh, hết lần này đến lần khác trốn tránh việc thừa nhận, rút cục thì cô sợ điều gì?
Anh có thể nhận ra được rằng, trái tim cô vẫn còn đang dao động. Anh phải làm gì đây, phải làm gì mới có thể loại bỏ được nỗi bất an trong lòng cô? Chẳng lẽ nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô không yên tâm là tuổi của anh quá trẻ? Nếu là người khác thì sao, nếu là Mẫn Na, nếu là Dương Đổng Lâm… anh nhận ra anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đi chung một con đường đời với những người con gái đó. Phải rồi, chỉ là trên đường, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải dừng chân vì họ.
Khi mà con người ta bị vướng vào một suy nghĩ, đầu óc rối loạn, nghĩ lung tung đến cả những nơi trời nam bể bắc. Không biết rằng trời đã tối mịt, có lẽ Hoa Ninh lúc này vẫn đang vui vẻ cạn chén trên bàn tiệc? Từ nhỏ cô đã mạnh mẽ như vậy rồi.
- “Lâm, cậu ở đây làm gì?”. Ở bên đường, anh gặp Dương Đổng Lâm đang từ siêu thị đi ra.
Lâm Tĩnh Lam bị kéo ra khỏi những suy nghĩ mông lung, lắc lắc đầu, “Không có gì, đi dạo sau bữa ăn thôi. Mua đồ à?”.
Nhìn cô ấy xách hai chiếc túi nilon là đủ biết rồi? Dương Đổng Lâm tò mò nhìn anh, rất ít khi anh nói ra những câu vô nghĩa đến thế. “Sao thế, có tâm sự hả?”.
- “Không có gì”.
- “… Đừng có giấu, tôi không thể giúp cậu được sao?”. Dương Đổng Lâm buông mấy túi đồ xuống, trông thế này mà khá nặng.
- “Đúng là không có gì mà”. Lâm Tĩnh Lam từ nhỏ đã cứng đầu.
- “Thôi nào, cậu không biết tên tôi là gì sao? Tôi là Dương Đổng Lâm. Dương, Đổng, Lâm”. Cô cố phát âm rành rọt từng chữ một, “Cho nên tôi chắc chắn rất hiểu cậu, đó là những lời tiên đoán mà bố mẹ để lại cho tôi”(9).
Những lời đó là Dương Đổng Lâm buột miệng mà nói ra, xưa nay cô vốn vẫn là người nhanh mồm nhanh miệng. Nhưng khi vừa nói xong, cô mới cảm thấy nghĩ ra sao và có lý lẽ thế nào, Dương Đổng Lâm, Dương Đổng Lâm, lẽ nào cô thực sự có tình cảm với anh chàng kia rồi sao?
Lâm Tĩnh Lam cũng có cảm giác rất thú vị, trái tim nặng trĩu của anh giờ đang cảm thấy có chút thư thái, rồi anh đem mọi chuyện kể lại vắn tắt cho cô nghe. Dương Đổng Lâm cố nén những cảm giác hỗn độn trong lòng, thành thật khuyên anh: “Chị ấy nhiều tuổi hơn cậu, cậu sao có thể biết được áp lực mà chị ấy phải chịu lớn đến thế nào? Hai người khó khăn như vậy mới ở được với nhau, sao đến bây giờ cậu mới mất kiên nhẫn?”
- “Có lẽ vì không dễ để đến được với nhau, cho nên càng thấy lo lắng… có lẽ người không có lòng tin không phải là cô ấy, mà là tôi”. Lâm Tĩnh Lam dần dần sáng tỏ vấn đề.
- “Tôi cũng là con gái, tôi cũng lớn hơn cậu…”. Dương Đổng Lâm ngập ngừng giây lát, cảm thấy cách nói thế này không được hay, liền đổi cách nói, “Tôi nghĩ rằng lòng chị ấy rất kiên định, chỉ là đang chờ đợi một thời điểm thích hợp mà thôi. Về mặt tình cảm, cần phải có sự tin tưởng ở cả hai phía, như thế mới có thể lâu dài được. Cái đầu này của cậu nghĩ về những số liệu, ký hiệu thì còn được, chứ nghĩ về những vấn đề như thế này thì vẫn còn kém lắm”.
Lâm Tĩnh Lam nghe được những lời này liền nở một nụ cười, anh cũng dần dần bình tĩnh trở lại. “Cậu ở đâu? Để tôi giúp cậu xách đồ về”.
Dương Đổng Lâm vội cầm lấy hai túi đồ của cô, “Không phải phiền cậu đâu, tôi đang ở khu trước mặt kia thôi, tạm biệt!”.
Phụ nữ thật là một động vật kỳ lạ, mà lại là sự kỳ lạ đa dạng nữa chứ, do đó với mỗi người khác nhau lại có những đáp án khác nhau. Một đám lá trước mặt anh bị trận gió cuốn tung lên, anh bất giác nghĩ đến nụ cười của Kỉ Hoa Ninh. Hoa Ninh khi mười lăm tuổi, Hoa Ninh khi đã hai mươi lăm tuổi… hình bóng cô đã khắc sâu và trong cuộc đời anh, ở mãi trong đó, chưa bao giờ mất đi.
Nếu là Dương Đổng Lâm… Giờ anh lại có thể tiếp tục nghĩ đến câu hỏi đó. Anh thích cô ta, nhưng đơn giản chỉ là thích mà thôi, đó là thứ tình cảm giữa những người bạn tốt. Thì ra quan hệ khác giới đôi lúc thật là phức tạp, đó là một thứ khó nắm bắt, ngay chính bản thân cũng không thể nhận ra. Nhưng hôm nay, anh đã ngộ ra nhiều điều hơn trước.
Một vài ý niệm hình thành trong lòng anh. Anh hiểu rằng anh vẫn chưa đủ chín chắn, sâu sắc để làm một người đàn ông thực sự, huống hồ là người phụ nữ mà anh yêu, người hơn anh năm tuổi. Anh cần phải nâng cấp bản thân, thay đổi bản thân, như vậy mới có thể có một ngày trừ bỏ được những lo lắng trong cô.
Năm ngày sau khi Lâm Tĩnh Lam đi, Kỉ Hoa Ninh cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Ngồi ở công ty, nghe tiếng chuông điện thoại đổ dồn, ngồi nhìn cảnh người người qua lại tấp nập trên đường, hay những lúc ngủ một mình trong đêm vắng, cô đều có cảm giác mất mát.
Khi ăn một món ngon không có ai để khoe, một ngày làm việc mệt mỏi không có người quan tâm, cũng không có một ai thích ăn một món đồ giống hệt như cô, thích xem một loại phim giống hệt như cô, chẳng ngại nhắn cho cô những tin nhắn chẳng có nội dung gì vào mỗi đêm.
Tiểu Lam, sao anh lại bỏ đi? Đêm ngày nhớ anh, rồi cô không ngừng tự giày vò bản thân. Nhớ đến tối hôm đó, cô quay đầu nhìn lại, áo khoác của anh phất phơ trong gió lạnh. Chính là trận gió đó đã cuốn Tiểu Lam của cô đi mất. Từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, có thể nói người lữ hành cô độc đó đã thể hiện mình một cách xuất sắc với nhân gian, chẳng lẽ anh quên mất trách nhiệm của mình hay sao?
Cái tâm làm khổ cái đầu, những thứ tình cảm không tên làm cho đầu óc Kỉ Hoa Ninh mấy ngày trời cứ u u minh minh. Cuối cùng Lâm Tĩnh Lam cũng đã trở về vào cuối tuần, trước tiên cô ôm lấy anh, giống hệt như lúc nhỏ cô nhốt anh vào trong phòng. Chỉ có điều anh không còn sợ cô như hồi còn là đứa trẻ con. Khi anh nhìn cô với cặp mắt trong veo, cô chẳng biết nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh.
Lâm Tĩnh Lam hơi giật mình, vốn cứ nghĩ rằng cô sẽ rất tức giận, cũng có thể sẽ giả vờ chẳng thèm quan tâm. Lần này, thực sự anh đã có chút dao động, định từ bỏ và giấu kín tình cảm của mình, và cũng muốn xem bản thân có vị trí như thế nào trong trái tim cô, cho nên ngay cả điện thoại cũng không thèm mang theo người. Thực ra ngày thứ hai sau khi ra đi, anh cũng đã lên mạng ở nơi anh du lịch, gửi cho cô một tin nhắn rằng anh đã đi du lịch, không cần lo lắng, buổi tối anh liền lên đường trở về. Chỉ đáng tiếc là tất cả cô đều không đọc. Sau đó, vì anh gặp một người quen cũ ở một thành phố nọ, vì người này quá nhiệt tình nên anh đã ở lại đó hai ngày.
- “Xin lỗi, làm em phải lo lắng rồi”.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve và kéo cô vào trong vòng tay mình, chỉ có ông trời mới biết được rằng trong mấy ngày qua anh đã muốn trở về như thế nào, trở về để nhận lỗi, để lại được ôm ấp thân hình thơm tho ấm áp của cô.
Cô không nói gì, anh hiểu rằng cô đang đợi lời giải thích của anh.
- “Lần này lỗi là do anh. Trong lúc em đang đầu tắt mặt tối như thế, anh lại đứng ngoài cuộc, như người xa lạ. Đúng là anh lo sợ, anh sợ rằng em không chịu giới thiệu anh vì trong lòng em không chịu thừa nhận anh, sợ rằng càng lúc em càng coi sự kết hợp khác người này của chúng ta có vấn đề”. Đối diện với người yêu đang lo lắng, người đàn ông không nên bủn xỉn lời hứa của mình.
- “Chúng mình quá hiểu nhau, hiểu nhau đến mức có những lúc không cần dùng lời cũng có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Anh đem tình yêu của em cất giữ trong từng mạch máu, trong mỗi ngày bình thường nhất. Có những lúc anh không thể không suy nghĩ, rằng anh thích cái cảm giác hạnh phúc rất đỗi bình thường này, thế còn em thì sao? Em có nghĩ rằng mình đã quá vội vàng với mối quan hệ của chúng ta, và rồi dần biến tình yêu thành một cái gì đó khác đi? Chúng ta nên yêu nhau như thế nào, vượt qua con mắt soi mói của hầu hết mọi người bằng thái độ như thế nào? Anh nghĩ là mình không nên cáo biệt rồi mới đi, anh chỉ muốn đến một nơi nào thật xa trong thành phố để suy nghĩ cho kỹ càng, để lòng mình lắng xuống. Xin lỗi em, Hoa Ninh”.
- “Nói xong chưa?” Kỉ Hoa Ninh lạnh lùng ngắt lời, rồi từ từ tiến lại, đôi mắt đen nhánh, trong sáng của cô nhìn Lâm Tĩnh Lam trừng trừng.
- “Vẫn còn, vẫn còn rất nhiều rất nhiều. Ví như, ngay từ nhỏ đã yêu em rồi…”.
Chưa nói hết câu, đôi vai anh đã bị cô kéo xuống, đôi môi mềm mại của cô đã sáp lại với anh, hôn anh mãnh liệt. Anh quá bất ngờ trước hành động đột ngột này của cô, đến khi có phản ứng yếu ớt thì cô đã quay người bỏ đi.
Chính phong cách mạnh mẽ, tự tin đáng yêu này của cô đã khiến anh vừa yêu, vừa lo lắng.
- “Nếu đã yêu anh, thì không việc gì phải lo lắng, chẳng lẽ anh thực sự không xứng làm chỗ dựa cho em hay sao? Có lẽ anh không chủ động, sự tùy tiện của anh làm em hiểu lầm, anh có thể thay đổi”.
- “Em muốn nói, em không sợ những điều bình thường đơn giản. Chỉ cần hai người bên nhau, cho dù những vụn vặt của cuộc sống cũng chỉ tăng thêm phần thú vị mà thôi. Tình yêu giống như một khu vườn chỉ cần chúng ta – điểm ban đầu không thay đổi, thì tình yêu sẽ bao quanh, nhốt chúng ta trong đó. Em tin rằng chúng ta chỉ có thể ngày càng hạnh phúc, vì… em không thể sống thiếu anh”.
Hai người ôm hôn nhau. Tình cảm âm ỉ sau một thời gian gián đoạn vì chia cách lại được hâm nóng trở lại. Trong cuộc sống hối hả này, bạn có bao giờ tự hỏi, người bạn yêu thương nhất là ai? Có lúc nào bạn đã coi nhẹ việc đền đáp lại những gì người kia đã dành cho mình? Nghe nói điều quan trọng trong tình yêu không phải là tìm được một người hoàn mỹ, mà là tìm được một người phù hợp, sau đó sẽ cố gắng cùng người đó tạo lập một mối quan hệ hoàn mỹ. Họ sẽ rất hài lòng với sự lựa chọn của họ.
Tàu chở dầu nổi tiếng Kenosha đến thành phố S, nó sẽ hoạt động phục vụ nhân dân trong hai tuần, tin tức này như một cơn gió lành, nhanh chóng được truyền đi khắp nơi. Những cảnh sắc tươi đẹp trên sông đó khiến người ta đua nhau tìm đến, chi phí trong thời gian vui chơi tại đó có thể khiến cho những viên chức phải toát mồ hôi. Có những người yêu nhau muốn đến đó tận hưởng cảm giác lãng mạn một lần, người vẫn độc thân cũng muốn đến đó một lần để giao lưu, tóm lại là nơi mà lòng người hướng tới, trong một thời gian đã gây nên cơn sốt.
Thế là, những hoạt động vui chơi thư giãn đó nhanh chóng bị đồn thổi thành một nghi thức hết sức thiêng liêng của tình yêu, suốt một tuần liền, Kỉ Hoa Ninh nhận được không biết bao nhiêu là đơn từ, giấy tờ xin nghỉ phép.
“Chị Queenie, năn nỉ đấy, honey nhà em có lẽ sẽ cầu hôn em!”.
“Chị Ninh, khó lắm em mới có một cơ hội mời cô ấy…”.
“Queenie, chị và ông xã…”.
Kỉ Hoa Ninh nhìn cả chồng đơn thư xin nghỉ, than dài. Mọi người đều đi cả rồi, công việc ai làm? Nhưng mỗi khi phải đối mặt với người xin nghỉ, mà đều là những người rất thân thiết, cô đều chỉ biết tít mắt cười và ưng thuận. Mọi người đều nói, Queenie là lãnh đạo tốt bụng nhất công ty, người xinh, tính tình cũng tốt, đúng là người hoàn mỹ.
Chỉ có trời mới biết, trên đời này làm gì có người hoàn mỹ? Con người ai cũng có mặt hạn chế nhất định.
Tám giờ rưỡi tối, điện thoại bàn đổ chuông, là Lâm Tĩnh Lam, “Vẫn chưa về à? Gọi điện thoại không được, hay hết pin rồi?”.
Cô nhìn điện thoại, quả nhiên. Lại nhìn góc phải phía dưới của màn hình máy tính. Đã muộn thế này rồi.
- “Có một số việc gấp, nhân sự lại thiếu… bận quá nên quên cả giờ giấc”.
- “Chắc vẫn chưa ăn cơm hả?”. Trong sự lo lắng ấm áp ấy hàm chứa một sự quan tâm khó có thể xem nhẹ, cộng thêm với một lời trách cứ nhẹ nhàng.
- “Này… lát nữa phải về đấy”… “Được rồi, em biết rồi, không phải lo cưng ạ… dạ, bye”.
Kỉ Hoa Ninh xoa xoa lưng, tiếp tục phấn đấu. Nhìn phòng làm việc vắng tanh, ai phát cho mình một tấm giấy chứng nhận người tốt đây?
Một giờ sau Kỉ Hoa Ninh rời khỏi trụ sở công ty, trời đã tối mịt. Cô mệt mỏi xoa xoa đầu, một bóng người rất quen thuộc đang đi tới trước mặt.
- “Anh đến đưa em đi ăn”. Anh nói.
Chẳng cần nhiều lời, lòng cô thấy ấm áp khi cô có được anh chàng bạn trai nhỏ bé của cô – thế giới này tuyệt đối tồn tại chỉ có một không hai – Tiểu Lam của cô. Anh hỏi cô vì sao gần đây lại bận như vậy, cô liền nói ra nguyên nhân của tình trạng này.
Ở quán ăn, anh gắp thức ăn cho cô, lại than thở: “Em đấy… nhưng trước mặt người ta thì lại nói không nổi những lời từ chối thỏa đáng”.
- “Em không hiểu, muốn có bộ mặt nghiêm khắc, kết quả lại toe toét cười”. Kỉ Hoa Ninh tỏ vẻ cam chịu.
- “Từ nhỏ đã rất ít khi nghe em nói không”. Lâm Tĩnh Lam nhấp một ngụm nước uống có sắc chanh, “Thuận theo mọi người thì càng nhận được nhiều quan tâm, chú ý, đúng không?”.
- “Em biết mà… anh hiểu em”.
- “Ừ, có một lần nghe chuyện hồi nhỏ của em, anh đã hiểu chút ít. Hoa Ninh, đừng sợ, sẽ không có ai bỏ rơi em nữa đâu… mặc kệ em nói lời không bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ không rời xa em, được chưa?”.
Kỉ Hoa Ninh thở phào, đôi mắt trong veo, gật đầu.
Cuối tuần, Lâm Tĩnh Lam hẹn Kỉ Hoa Ninh đi dạo. Cô có chút hoài nghi: Một người coi trọng công việc như Tiểu Lam, sao tự dưng lại muốn đi dạo? Hai người mặc cùng màu cùng kiểu, rất phù hợp và đẹp, khiến cho nhiều người phải chú ý.
Cô tự hào cầm tay Lâm Tĩnh Lam, cô liếc nhìn những người con gái vừa hâm mộ, vừa đố kỵ bên cạnh cô: Xem này, xem này! Nhìn cái gì mà nhìn, anh ấy là của tôi, kiểu gì thì kiểu tôi cũng không bao giờ nhường cho người khác.
Cô cố ý nắm tay anh chặt hơn. Lâm Tĩnh Lam cúi đầu, “Sao thế hả?”.
“Chẳng sao cả”. Cô kiễng chân hôn lên môi của anh, nhìn những ánh mắt bên cạnh vẫn chưa rời hai người, lòng cô thích thú. Cuối cùng thì cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ con mắt của người đời có nhìn mình như thế nào. Trong thế giới trước mắt, chỉ có hai người họ, hai người yêu nhau. Chỉ cần họ bằng lòng, cả thế giới sẽ chỉ còn biết chấp nhận hai người bọn họ, chỉ có vậy mà thôi.
Hai người đi đến một cửa hàng bách hoá lớn. Lâm Tĩnh Lam đưa cô đến nơi bán đồ nữ trang, cô ngờ vực hỏi: “Muốn mua quần áo cho người ta hả? Không cần đâu, em…”.
- “Hôm nay không phải là mua quần áo cho em”. Anh nhoẻn miệng cười hiền từ, “Đi thử trang phục mà em thích đi! Sau đó đem trả món đồ không thích hợp đó cho người bán hàng, nói với người đó “tôi không mua”.”
Cô đành để anh kéo đến khu buôn bán, người bán hàng tíu tít mời cô vào mua hàng, cô vừa “ề ề à à” trả lời, vừa liếc nhìn ánh mắt của người vệ sĩ là anh.
Lấy mấy bộ quần áo để thử, một bộ áo trùm toàn màu đen khiến cô trông vừa già vừa nghiêm khắc, nhưng người bán hàng vẫn không tiếc lời khen đẹp, nói cô mặc bộ này trông rất thon thả, eo nhỏ, chân dài, những phần béo phì đều bị giấu đi hết.
Thế giới này là vậy, người bán hàng thì luôn nói ngon nói ngọt, nói đen thành trắng. Cô cởi bộ đồ ra, liếc nhìn ánh mắt chờ đợi của Lâm Tĩnh Lam, cứng rắn nói: “Thật không phải… tôi nghĩ bộ quần áo này không hợp với tôi…”.
Không nghe thấy tiếng thở dài bực tức như trong lòng vẫn tưởng tượng. Người bán hàng chỉ thất vọng nhận lại bộ y phục, rồi sau lại nhẹ nhàng nói: “Không sao, mời chọn tự nhiên ạ”.
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn Tiểu Lam, anh đang mỉm cười nhìn cô. Nói “không” một cách hợp lý có vẻ cũng không quá khó nhỉ?
Trên đường trở về, Kỉ Hoa Ninh có một cảm giác thoải mái mà xưa nay cô chưa từng trải qua, giống như lần đầu tiên trong đời thành thực với chính bản thân mình. Lâm Tĩnh Lam nói: “Em có thể lừa được tất cả mọi người, nhưng bản thân mình thì lừa không nổi. Em có thể đáp ứng được yêu cầu của tất cả mọi người, nhưng không phải lúc nào cũng thực sự hài lòng. Cuối cùng kết quả như thế nào? Chỉ mình em là không vui. Kỳ thực từ chối một cách hợp lý, người bình thường sẽ hiểu thôi”.
Cô quay một vòng, nói to với trời cao: “Tôi không yêu Tiểu Lam – đó là điều không thể!”.
Yêu nhau mà chẳng ngại ánh mắt của những người xung quanh, thật hạnh phúc biết bao!
Buổi tối, hai người ăn cơm ở nhà họ Lâm. Lâm Đồng Hạ cười tít mắt nhìn mọi người nói: “Hai đứa sao ăn mặc giống nhau vậy, giống như đôi bạn tình thế, ra ngoài đường người ta chắc sẽ cho rằng hai đứa là một đôi đấy!”.
Lâm Tĩnh Lam liếc nhìn Kỉ Hoa Ninh, cô mỉm cười gật đầu. Anh thành thật nói: “Mẹ, nếu như nói con và Hoa Ninh là một đôi thật… mẹ sẽ nghĩ sao?”.
Lâm Đồng Hạ buông đôi đũa trên tay xuống, Kỉ Hoa Ninh cũng giật mình buông đũa xuống theo, nhìn bà với vẻ lo lắng. Chỉ thấy bà nghiêm nét mặt nói: “Nếu là đúng như thế, có lẽ mẹ sẽ không chấp nhận… Nhưng, sao có thể như thế được, có phải không, Hoa Ninh?”.
Bốn người trên bàn ăn, thì có hai người đang bị vây hãm bởi mây đen mờ mịt.
Trong cuộc sống, Kỉ Hoa Ninh là người mạnh mẽ. Thành tích làm việc ưu tú, hào phóng, nhân phẩm và dung mạo đều hài hoà, năng lực làm việc cao, làm người khác phải ngưỡng mộ. Nhưng trong tình cảm, không biết từ lúc nào cô đã bị Lâm Tĩnh Lam dắt đi.
Người nhỏ hơn cô năm tuổi như Lâm Tĩnh Lam, với tài năng trời phú, lớn lên cùng cô, có một tương lai xán lạn phía trước. Cô đã từng nghĩ rằng anh là một cậu bé, xưa nay không biết thế nào là tình cảm, nhưng không ngờ rằng tình yêu của anh lại trong sáng và sâu sắc đến vậy, dần dần bao vây cô, cuối cùng tràn ngập thế giới của cô.
Anh dạy cho cô rằng tình cảm nên trong sáng; anh dạy cô dũng cảm đối diện với chính bản thân mình; anh dạy cô phải biết từ chối… Đúng là một cậu bé trông có vẻ khờ khạo như vậy, nhưng lại đem đến cho cô ánh sáng suốt bao nhiêu năm qua. Kỉ Hoa Ninh mỉm cười, mắt không rời khỏi Lâm Đồng Hạ và Lâm Vũ Hiên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang bị bàn che khuất của Tiểu Lam.
- “Là thật thưa dì, hiện giờ cháu với Tiểu Lam là một đôi”.
Trước đó Lâm Vũ Hiên vẫn tưởng hai đứa đang đùa, chỉ mải chú ý vào việc ăn uống. Đến lúc này, ông cũng ngừng lại, “Hai đứa không phải đang trêu đùa với dì, chú đấy chứ hả? Dì chú lớn tuổi rồi, đầu óc không còn được nhanh nhẹn như mấy đứa đâu”.
Kỉ Hoa Ninh chưa bao giờ cảm thấy bản thân có can đảm như lúc này, “Đúng vậy đấy thưa chú, cháu xác nhận. Cháu xin lỗi vì đã không sớm thưa lại với dì, chú, là vì chúng cháu muốn tìm một cơ hội thích hợp, và cũng là muốn cho cả hai người bọn cháu xác định tư tưởng cho kỹ càng”.
Lâm Đồng Hạ không thay đổi nét mặt, “Hoa Ninh, dì chú đều rất quý cháu, coi cháu như con trong nhà. Dì chú biết cháu từ bé đã là một đứa bé ngoan, là chị gái tốt của Tĩnh Lam. Nhưng, hai đứa giờ lại nói với dì, chú là đang tìm hiểu nhau… hai đứa chẳng phải cách nhau tới năm tuổi hay sao? Con gái nhiều tuổi hơn con trai, đó là một khoảng cách khó có thể lấp đầy. Cháu nói cho dì biết có phải là cảm xúc nhất thời của tuổi trẻ? Cháu thực sự nghĩ rằng hai đứa phù hợp để đến với nhau sao?”.
Hai người trẻ tuổi nhìn nhau một lát, gương mặt cả hai người đều tươi tắn, trẻ trung, hai mắt nhìn nhau cười. Kỉ Hoa Ninh gật đầu, “Cháu đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ cháu và Tiểu Lam rút cục có ở được với nhau hay không? Đúng như dì đã nói, cháu nhiều tuổi hơn Tiểu Lam”. Cô ngại ngùng nở một nụ cười, “Người khác nói gì, mấy năm qua cháu cũng đã nghe được ít nhiều, nhìn thấy ít nhiều. Cũng có lúc không phải là không do dự, chỉ là hiện tại không thể rời xa nhau được. Cháu và Tiểu Lam từ nhỏ đã như hình với bóng, từ có tình cảm chuyển thành tình yêu, cũng không có ai nghĩ rằng lại tiến triển thuận lợi như vậy. Cháu muốn nói rằng cháu đã khẳng định rồi, chỉ là thấy có lỗi với dì chú, một thời gian dài do dự không dám nói với dì chú, làm phụ lòng tin tưởng của dì chú, cháu xin lỗi”.
Lâm Vũ Hiên im lặng ngồi chờ phản ứng từ phía vợ, Lâm Đồng Hạ cũng lặng lẽ ngồi nhìn con trai, “Tĩnh Lam, con mới hai mươi ba tuổi, từ nhỏ đã là người hướng nội, ít tiếp xúc với con gái, con thực sự tin rằng sau này con sẽ không hối hận với lựa chọn hiện nay của con chứ?”.
Lâm Tĩnh Lam vốn là người hướng nội, ngay đến bố mẹ cũng không dám khẳng định là hiểu con trai mình như lòng bàn tay. Lúc đó, anh lặng lẽ gật đầu, “Hoa Ninh đã nói hết những gì con muốn nói rồi, con chỉ cần cô ấy”.
- “Chỉ cần cô ấy, ngay cả bố mẹ cũng không cần chứ gì?”. Lâm Đồng Hạ trợn mắt, trông như sắp ném đũa tới nơi.
- “Bà nó…” Lâm Vũ Hiên nhìn vợ và con, không biết là nên bênh ai.
Trong lòng Kỉ Hoa Ninh đã chuẩn bị đến phương án xấu nhất, nhưng vẫn chưa thể lường hết tình hình. Tính cách cô cố nhiên vẫn còn nhiều hạn chế, nhưng cũng là người tương đối cố chấp. Vẫn còn nhớ hạ quyết tâm đi du học nước ngoài, những việc mà cô đã quyết thì sẽ cố làm cho bằng được. Nghĩ đến đó, cô nắm chặt hơn bàn tay của Tiểu Lam.
Trong lòng Lâm Tĩnh Lam thoáng lo lắng, cảm thấy tay Hoa Ninh càng lúc càng xiết chặt, cảm thấy cô đang thúc giục mình. Đúng lúc đang định mở miệng nói gì đó, mẹ anh bỗng nhiên thu đôi đũa, mặt mày bình thường trở lại.
- “Ha ha, con trai ngốc, con thật là có phúc đấy!”.
Ba người còn lại không kịp tiếp nhận chuyển biến đột ngột đó, ngây cả ra. Lâm Đồng Hạ nở một nụ cười, “Từ nhỏ mẹ đã nhận ra tâm sự của con trai ngốc rồi! Ngay từ hồi còn đeo bỉm cơ, chẳng có hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, nhưng chỉ cần nhìn thấy chị Hoa Ninh một cái, là mồm miệng lại ê ê a a ngay! Từ nhỏ tới lớn, có khi nào là không lẽo đẽo theo chân chị Hoa Ninh chứ?”.
Bị mẹ tố cáo với Kỉ Hoa Ninh như vậy, Lâm Tĩnh Lam hơi bối rối, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng ngượng ngập.
- “Trước đây, khi bố mẹ và ông bà Kỉ kết hôn, đã nói đùa với nhau là muốn làm thông gia, nhưng chẳng ngờ dì và bố cháu đã nhầm, cháu hơn con trai dì tới năm tuổi. Khi đó hai người hơi tiếc rẻ một chút, nếu như con là con gái, còn cháu là con trai thì còn dễ giải quyết, chứ như thế này thì đúng là không có duyên với nhau rồi! Mẹ biết con có tình cảm với Hoa Ninh, nhưng con gái nhà người ta chẳng lẽ không để ý sao chứ? Mẹ cứ nghĩ là sau một thời gian tương tư thì con sẽ thôi không như vậy nữa, cho nên muốn giới thiệu bạn cho Hoa Ninh. Thật không ngờ con cũng thật sự có chút bản lĩnh, thật không hổ là con trai của mẹ!”
Lâm Vũ Hiên dở khóc dở cười vỗ về Lâm Tĩnh Lam. Phụ nữ trong nhà thì bà ấy lớn nhất, đúng là bái phục Lâm Đồng Hạ.
“Tất cả những điều bố hỏi khi nãy, là sợ các con nhất thời rung động, sau này lại hối hận. Cả hai con bố đều yêu quý, đều đau lòng, đều không muốn đứa nào phải khổ sở. Nếu số phận hai đứa từ nay về sau đã kết hợp làm một, thế thì càng phải suy nghĩ cho kỹ, đúng không? Thấy hai đứa kiên định như vậy, bố yên tâm rồi! Hai đứa vừa rồi có phải nghĩ rằng mẹ không đồng ý không? Ha ha, mẹ các con diễn không tồi chút nào phải không?”.
- “Suýt nữa đã bị mẹ dọa chết đấy”. Lâm Tĩnh Lam cũng đang lúng túng, nhưng mặt mày cũng đã bắt đầu tươi tỉnh, mọi người thoải mái trở lại.
- “Bố vẫn còn chưa chúc phúc cho các con”, Lâm Vũ Hiên cướp lời nói, “bố chúc mừng hai đứa, hai con”.
Bốn người cạn chén. Uống cạn để kết thúc tất cả.
Đầu óc hai người trở nên trống rỗng và tối tăm sau thành quả từ trận chiến vừa rồi, về đến nhà Kỉ Hoa Ninh, họ lại đem chuyện đó nói lại với Giang Vân. Vốn cứ nghĩ rằng Giang Vân cũng sẽ giống như Lâm Đồng Hạ chấp nhận cho hai người đến với nhau, nhưng không ngờ bà mắng Lâm Tĩnh Lam ngay trước mặt mọi người, rồi nói mình muốn được nghỉ ngơi, hôm sau nói tiếp.
Kỉ Hoa Ninh dùng mắt ra hiệu cho Lâm Tĩnh Lam trở về. Khi anh ra về, cứ liên tục ngoái đầu lại, Giang Vân không ngần ngại đóng sầm cánh cửa lại, dành cho anh ngọn lửa ác ý.
Cả một gia đình mới: Dì Giang Vân hiền lành, chú Tô Mạo hiền lành, cô em gái khó chịu Tô San, lại còn cả Kỉ Hoa Ninh, người từng là niềm tự hào, yêu quý nhất nữa, mới đầu thì cứ tưởng họ có thể cùng sống với nhau hoà thuận, thân ái, không ngờ gặp phải “quả bom” lớn thế này. Là anh không tốt, lẽ ra anh nên vẽ ra một chiến lược trước bố mẹ vợ tương lai. Lâm Tĩnh Lam thực sự hối hận, chỉ còn biết chờ Hoa Ninh thuyết phục dì Giang.
- “… Bạn trai mà con nói thì ra chính là Tiểu Lam? Không được! Việc này dù có nói thế nào cũng không được!“. Giang Vân rất cố chấp, cho dù Kỉ Hoa Ninh nói thế nào bà cũng nhất quyết không đồng ý để hai người qua lại với nhau, “Đổi ai cũng được, ví như ông sếp họ Uông của con, hay là cái anh anh giám đốc gì đó mà dì Lâm muốn giới thiệu cho con, chứ như thằng bé con đó, mẹ không đồng ý!”.
- “Mẹ”, Kỉ Hoa Ninh nhìn bà với ánh mắt vừa cương quyết, vừa như van nài, “Mẹ biến thành người cố chấp như vậy từ bao giờ vậy hả?”.
- “Mẹ xưa nay vốn vẫn là người cố chấp, thì sao nào? Trước sau đều không được!”. Giang Vân và con gái không ai chịu ai, việc này Tô Mạo không tiện tham gia, Tô San cũng chỉ khoanh tay ngồi một bên vừa ăn vặt, vừa xem đấu nhau.
Kỉ Hoa Ninh cảm thấy nói cứng không xong, chẳng bằng dùng lời mềm mỏng: “Mẹ, mẹ chê Tiểu Lam còn ít tuổi, không thể dựa dẫm, việc này con biết. Nhưng cứ thử nhìn ở các khía cạnh khác, anh ấy cũng có những ưu điểm riêng. Ví như công việc của anh ấy rất tốt, thu nhập cũng…”.
- “Công việc của nó có gì mà tốt?… Không cố định!” Khi mà trong lòng đã có sẵn ý định chê bai một người nào đó, những điểm ngày thường coi là ưu điểm thì nay lại chuyển thành nghịch mắt.
- “Mẹ nghe con nói đi mà. Anh ấy chăm chỉ, không phá phách ở bên ngoài, con rất yên tâm; anh ấy đối với con rất tốt, luôn hết lòng hết dạ với con; điều quan trọng nhất là, chúng con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh ấy rất hiểu con, con nghĩ về điểm này thì những người đàn ông khác không thể có được”.
- “Con khẳng định nó không có khuyết điểm?”
- “Chỉ cần là người, ai là không có khuyết điểm chứ? Đừng nghĩ rằng quen biết bao nhiêu năm như vậy, con và anh cũng có thể cãi nhau được. Chỉ là, con nói là chọn lựa, không đơn giản chỉ là chọn lựa một con người, mà còn là lựa chọn cùng nó đi gây dựng một mối quan hệ biết yêu thương chăm sóc lẫn nhau, có lẽ người phù hợp chỉ có mình anh ấy”.
Giang Vân buồn bã, không nói gì nữa, một lát sau, mới tiếp tục nói: “Mẹ không phải là phong kiến, nếu như không phải là thật sự không phù hợp, mẹ sao lại phản đối quyết liệt đến thế này? Con giờ đã không còn trẻ nữa, đợi đến khi con lớn tuổi hơn chút nữa, cậu ta cũng trưởng thành hơn, con có nghĩ tới không?”.
Kỉ Hoa Ninh không nhịn được, “Những lời lẽ nực cười này mẹ nói sao mà giống dì Lâm thế? Không hổ là chị em tốt! Đương nhiên là con đã nghĩ tới những vấn đề này, con không phải là người bồng bột, mẹ cũng biết điều đó mà. Nếu như sau này… sau này thực sự có một ngày như thế, con nghĩ rằng, chỉ cần bỏ rơi anh ta là xong sao? Con rất độc lập, không phải là loại phụ nữ hoàn toàn dựa dẫm vào đàn ông. Huống hồ, con tin tưởng vào lựa chọn của con, cũng hy vọng mẹ có thể chúc phúc cho chúng con”.
Giang Vân thở dài, lặng lẽ đi về phòng của bà. Tô Mạo nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của Kỉ Hoa Ninh an ủi, “Bà ấy không phản đối có nghĩa là cơ bản đồng ý rồi, dượng sẽ khuyên nhủ bà ấy, yên tâm đi, dượng ủng hộ các con”.
Kỉ Hoa Ninh gượng cười, “Vâng, cảm ơn dượng”.
Tô San thấy trận chiến hay ho đã kết thúc, nhảy chân sáo vui mừng trước tai họa của người khác, “Đây là cái giá của việc ăn cỏ non đấy mà”. Bị Kỉ Hoa Ninh xua đuổi, cô ta chạy vội về phòng.
Tuy có khó khăn, nhưng cô tin rằng mẹ cuối cùng sẽ hiểu và ủng hộ cho sự chọn lựa của mình, nhưng con đường này rút cục phải đi mất bao lâu đây? Cô chỉ biết, cô sẽ không hối hận, nhưng đúng là cô rất ít khi nghĩ tới chuyện sau này.
Báo với bề trên chuyện này, đương nhiên không thể quên Kỉ Như Cảnh. Mấy ngày sau họ liền cùng nhau đến gặp ông, Hà Vân Yên thì nhiệt tình như người thân lâu ngày không gặp, Kỉ Như Cảnh lại tỏ vẻ thờ ơ. Sau khi thẳng thắn nói chuyện với ông như đã định, Kỉ Như Cảnh luôn rất tôn trọng lựa chọn của con cái, liền mỉm cười chúc phúc hai người. Khi trở về, bố con nhà họ Kỉ lại nói chuyện qua điện thoại, Kỉ Hoa Ninh lại hỏi bố có phải gần đây gặp chuyện không vừa lòng? Ông thở dài nói thêm vài câu.
Hà Vân Yên là người thích so bì với người khác, thấy đồng nghiệp nhiều đồ đẹp cũng đòi mua cái này cái kia. Kỉ Như Cảnh chỉ là một kỹ sư bình thường, lấy đâu ra tiền để mua cho bà nay là một chiếc túi hàng hiệu, mai là đôi giày đắt tiền…? Khi không tránh khỏi tranh chấp, bà có đạo lý của riêng mình: Khi xưa lúc họ mới kết hôn, cũng từng nghĩ tới việc phải có một đứa con, nhưng lúc đó Kỉ Như Cảnh đã bốn mươi mấy tuổi rồi, thực sự không đủ sức để nuôi một đứa con từ tấm bé đến khi lớn khôn. Làm thế với con cái, với Kỉ Hoa Ninh đều không công bằng. Hà Vân Yên tức giận, nói như vậy thì đối với bà là công bằng sao? Bà cũng là một người đàn bà, lại không có một đứa con của riêng mình!
Một người phụ nữ trẻ trung như bà, phần lớn là phấn đấu vì con cái. Nhưng đối với bà mà nói, Kỉ Như Cảnh thường xuyên đi công tác xa, bà lại không có con cái, bà còn điều gì để chờ đợi đây? Đến lúc muốn kiếm tiền thì bị ngăn trở. Thế là, ngày ngày cãi cọ, đó cũng là điều khó tránh.
- “Trước kia, khi sống cùng với mẹ con, đồ dùng đều hết sức đơn sơ, nếu như không phải là đã cũ hỏng, có lẽ chẳng có thứ nào được như những thứ mà con đang nhìn thấy bây giờ”. Kỉ Như Cảnh thành thật nói trong điện thoại.
- “Bố, bố hối hận sao?”.
Kỉ Như Cảnh dường như đang cười, “Hối hận thì có gì tốt chứ? Con người ta bất cứ lúc nào cũng phải có sự chuẩn bị cho những việc mình làm. Nghe nói mẹ con hiện giờ rất hạnh phúc, như thế bố cũng yên tâm rồi. Bố vừa nói, trong hoàn cảnh chưa đến mức quá xấu, nếu con hối hận, có khi sẽ càng làm mọi việc tồi tệ hơn. Yên tâm đi con gái của bố, khi tất cả qua đi, con sẽ phát hiện được nửa kia của mình cũng đáng yêu. Hạnh phúc của con mới là hạnh phúc của bố”.
Kết thúc cuộc điện thoại, Kỉ Hoa Ninh cảm thấy sống mũi cay cay. Cho đến lúc này, cô đã không còn canh cánh trong lòng chuyện bố mẹ ly dị nữa, nhưng hôn nhân của ai mà không nảy sinh những vấn đề chứ? Cô cũng hy vọng bố tìm được hạnh phúc riêng, như thế mới hoàn hảo. Đã lấy nhau nhiều năm rồi, vì sao không thể giữ gìn được tình cảm thuở ban đầu? Câu hỏi này cứ quấn lấy cô suốt một thời gian dài.
Nhưng Lâm Tĩnh Lam lúc này lại rất vui vẻ, anh tổng kết lại lần đầu ra mắt bố mẹ vợ. Mong muốn họ hoàn toàn chấp nhận anh, có lẽ phải cần thêm một chút thời gian. Nhưng để nhận được sự thông cảm và giúp đỡ của người đi trước, hai người cảm thấy như vừa thoát khỏi một áp lực lớn. Viễn cảnh trước mặt dường như chỉ còn lại con đường lớn, tươi đẹp mà thôi.
Nhưng Lâm Tĩnh Lam vẫn còn chưa hiểu, hạnh phúc trong lòng anh với hạnh phúc mà Kỉ Hoa Ninh tưởng tượng, có một số điểm khác biệt.