LỜI THAN VÃN CỦA KẺ BIẾN THÁI
“Lệch lạc tình dục không hiện diện phổ biến trong xã hội loài người, phạm vi tác động của chúng có thể giảm mạnh nếu như lòng vị tha và giáo dục trong các vấn đề tình dục phổ biến hơn. Đây là lĩnh vực quan trọng nhất nhưng cũng nhạy cảm nhất về mặt xã hội trong nghiên cứu tình dục.”
• ALAN DIXSON
Nếu như nhiều phụ nữ được giải phóng nhờ khả năng linh hoạt tình dục của mình, thì đàn ông lại thấy bị mắc bẫy bởi sự cứng nhắc trong phản ứng tình dục của mình như lũ cừu và dê đực như đã nói. Một khi đã xác định, tình dục nam giới có xu hướng giữ lại đường nét của nó trong suốt cuộc đời, giống như bê tông đã định hình. Do vậy, thuyết mềm dẻo tình dục tiên đoán rằng lệch lạc tình dục (ham muốn và hành vi tình dục bất thường) ở đàn ông phải phổ biến hơn nhiều so với phụ nữ, vì phụ nữ có lẽ dễ phản ứng với áp lực xã hội hơn và thấy dễ dàng từ bỏ những cơn hứng tình trước đó hoặc phớt lờ những thôi thúc không chính đáng. Gần như nguồn bằng chứng nào cũng đều ủng hộ cho tiên đoán này. Đa số các nhà nghiên cứu và nhà trị liệu đều đồng ý rằng những khao khát tình dục bất thường gần như chỉ thấy ở nam giới, có vẻ liên quan đến những dấu ấn lên tâm trí từ ấu thơ, và khó hoặc không thể thay thế tổn thương ấy một khi lớp sáp mềm của thời niên thiếu đã cứng lại.
Phương pháp điều trị thuần tâm lý đối với lệch lạc tình dục và ấu dâm không mấy hiệu quả. Những phương pháp chữa trị hiệu quả nhất cho bệnh ấu dâm có xu hướng dựa trên cách tiếp cận sinh học (liệu pháp hormone, cắt giảm bằng hóa học). Khi đã qua tuổi dễ uốn nắn, có vẻ như nam giới sẽ bị mắc kẹt với bất cứ dấu ấn nào mà họ phải nhận, dù là latex hay leather*, S hay M*, dê hay cừu non*. Nếu ảnh hưởng trong suốt thời kỳ “cửa sổ phát triển” này méo mó và tiêu cực, một cậu bé có thể lớn lên thành một người đàn ông với khao khát bất di bất dịch là được tái hiện chính những mẫu hình đó với người khác. Hiện tượng ấu dâm mang tính nghi lễ phổ biến ở nhà thờ Thiên Chúa giáo có lẽ là một ví dụ hoàn hảo về quá trình này (cũng như nỗ lực suốt nhiều thập kỷ của nhà thờ nhằm phớt lờ vấn đề này). Hãy nhớ lại trích dẫn nổi tiếng của Schopenhauer, Mensch kann tun was er will; er kann aber nicht wollen was er will (Người ta có thể chọn làm cái gì, nhưng không thể chọn muốn cái gì). Khao khát, đặc biệt là khao khát của đàn ông, khét tiếng là trơ lỳ trước mệnh lệnh tôn giáo, sự trừng phạt của pháp lý, áp lực của gia đình, bản năng tự bảo toàn, hoặc cảm giác thông thường. Tuy nhiên nó lại phản ứng với một thứ: testosterone.
Một người đàn ông (ẩn danh) bị rối loạn hormone, gần như không còn chút testosterone nào trong bốn tháng đã thảo luận về trải nghiệm của mình trong một cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh. Khi không có testosterone, anh nói: “Mọi thứ mà tôi cho đó là mình đều không còn nữa. Không tham vọng, không quan tâm đến mọi điều, không hài hước, không uốn giọng… Sự phục hồi testosterone đã trả lại mọi thứ.” Lúc được hỏi anh có bị đảo lộn khi không có testosterone hay không, anh đáp: “Có những điều tôi cảm thấy khó chịu về tính cách của mình đã được cắt bỏ. Và thật là dễ chịu khi không có chúng… Tôi giao tiếp với mọi người bằng vẻ khiêm nhường chưa từng thể hiện trước đó.” Nhưng trên hết, anh thấy vui khi có lại nó bởi “Khi bạn không có testosterone, bạn không còn chút ham muốn nào.”
Griffin Hansbury, sinh ra là nữ nhưng đã trải qua một cuộc phẫu thuật thay đổi giới tính sau khi tốt nghiệp phổ thông, có cái nhìn đầy đủ hơn về sức mạnh của testosterone. “Thế giới cứ thế thay đổi”, anh nói. “Cảm giác lớn nhất là gia tăng ham muốn kinh khủng và thay đổi trong cách tôi nhìn nhận phụ nữ.” Trước khi điều trị hormone, anh nói, một phụ nữ hấp dẫn trên phố sẽ chỉ khơi dậy cảm giác: “Cô ấy thật hấp dẫn. Tôi muốn được gặp cô ấy.” Nhưng sau mấy mũi tiêm thì khác hẳn. Bất cứ điểm hấp dẫn nào ở một người phụ nữ, “mắt cá chân hấp dẫn hoặc đại loại thế” đều quá đủ để “tâm trí tôi tràn ngập những hình ảnh khiêu dâm đầy kích động, hết cái này sang cái khác… Mọi thứ tôi nhìn vào, mọi thứ tôi sờ vào đều biến thành tình dục”. Griffin kết luận: “Tôi có cảm giác thời đó giống như quái vật vậy. Nó giúp tôi hiểu được đàn ông. Nó giúp tôi hiểu được rất nhiều về đám con trai mới lớn.”*
Không cần phải phẫu thuật chuyển giới cũng có thể hiểu được rằng nhiều cậu bé mới lớn điên cuồng tập trung vào tình dục. Nếu bạn từng thử dạy một lớp học có nhiều con trai, hoặc cố gắng nuôi nấng một đứa, hoặc nhớ lại những ham muốn xáo trộn của mình - bạn sẽ biết rằng cụm từ đầu độc testosterone không phải lúc nào cũng được sử dụng một cách mỉa mai. Đối với hầu hết các cậu bé mới lớn, cuộc sống thường có vẻ (và thực tế là) bạo lực, cuồng nhiệt và vô độ.
Vô số nghiên cứu xác nhận rằng testosterone và các hormone liên quan đến tình dục nam lên cao nhất từ độ tuổi dậy thì đến giữa tuổi 20 của đàn ông. Ở đây chúng ta có một mâu thuẫn lớn nữa giữa những gì xã hội sai khiến và sinh học đòi hỏi. Với mỗi giọng nói trong cơ thể của từng chàng trai trẻ kêu gào LÀM TÌNH NGAY, nhiều cộng đồng tuyên bố rằng anh ta phớt lờ những thôi thúc liên miên của cơ thể và chuyển năng lượng đó vào các mục tiêu theo đuổi khác từ thể thao đến quân sự.
Cũng như các nỗ lực khác nhằm ngăn chặn những du nhập không thể bỏ qua của sinh học, đây là một thảm họa kéo dài suốt nhiều thế kỷ nay. Nồng độ testosterone liên quan đến khả năng gặp rắc rối của một chàng trai (hoặc cô gái) trẻ.* Ở Mỹ, nam thanh niên có nhiều khả năng tự sát cao gấp năm lần so với nữ. Một cuộc nghiên cứu của chính phủ cho thấy thanh niên đồng tính có nhiều khả năng tìm cách tự sát cao gấp đôi hoặc gấp ba lần so với những người đồng trang lứa dị tính.* Trong số những người Mỹ từ tuổi 15 đến 25, tự sát là nguyên nhân tử vong cao thứ ba, và các cậu bé tuổi thiếu niên tự sát với tỉ lệ cao gấp đôi so với bất cứ nhóm nhân khẩu học nào khác.
Các trang web và những bài trình chiếu mang mục đích tốt đẹp hiếm khi, nếu có, đề cập đến thất vọng tình dục không rõ nhân dạng, đau lòng như một nguyên nhân khả dĩ gây nên một số hành vi hủy hoại ở thanh niên. Bất chấp sự hiện diện khắp nơi ở các bảng tin và bến xe buýt của hình ảnh những người mẫu thời trang bán khỏa thân vừa đến tuổi dậy thì, phần lớn xã hội Mỹ vẫn kiên quyết phản đối bất cứ đề xuất nào cho rằng hoạt động tình dục được tiến hành trước khi pháp luật cho phép.*
Năm 2003, Genarlow Wilson, chàng sinh viên danh dự được bình chọn là nam vương tại địa phương, khi đó mới 17 tuổi, bị bắt quả tang khi đang cùng bạn gái dùng miệng quan hệ tình dục với nhau khi cô này chưa đến 16 tuổi. Anh bị buộc tội lạm dụng tình dục trẻ em nghiêm trọng, kết án tối thiểu 10 năm tù tại bang Georgia và buộc phải ký nhận là tội phạm tình dục trọn đời. Nếu Wilson và bạn gái chỉ hưởng thụ tình dục kiểu thông thường, “tội ác” của họ sẽ bị coi là tội nhẹ, cùng lắm là bị xử một năm tù giam và không phải mang tội danh tội phạm tình dục.*
Năm trước đó, một người là Todd Senters quay video lại cuộc làm tình đồng thuận* của mình với bạn gái đã trên mức tuổi cho phép. Không vấn đề gì, đúng không? Sai bét. Theo luật lệ bang Nebraska, mặc dù bản thân việc quan hệ tình dục ở đây hoàn toàn hợp pháp, nhưng quay phim lại cấu thành tội “sản xuất ấn phẩm khiêu dâm trẻ em”. Tuổi 17 được pháp luật cho phép quan hệ tình dục, nhưng hình ảnh của cô bé trong việc này lại bất hợp pháp. Hãy nghĩ xem!
Thanh niên khắp đất nước này đang gặp rắc rối nghiêm trọng vì sexting* cho nhau: tự chụp ảnh khêu gợi của bản thân bằng điện thoại di động rồi gửi cho bạn xem. Hóa ra là ở nhiều bang, các em có thể phải ngồi tù (nơi tràn lan lạm dụng tình dục) vì chụp ảnh cơ thể của mình (sản xuất ấn phẩm khiêu dâm trẻ em) và chia sẻ những bức ảnh này (phát tán ấn phẩm khiêu dâm trẻ em). Các em bị buộc phải ký nhận mình là tội phạm tình dục mặc dù thật ra chính các em mới là nạn nhân.*
Một cuộc khảo sát năm 2005 đối với 12.000 thanh thiếu niên cho thấy những người cam kết giữ gìn đến khi kết hôn lại có nhiều khả năng quan hệ tình dục bằng đường miệng và hậu môn hơn, sử dụng bao cao su ít hơn và khả năng mắc bệnh lây nhiễm tình dục ngang bằng với bạn bè cùng trang lứa sống không giữ gìn. Các tác giả của nghiên cứu này thấy rằng 88% những người cam kết giữ gìn đã không giữ đúng cam kết.*
Nếu mối quan hệ méo mó của chúng ta với hoạt động tính dục loài người là cội nguồn của phần lớn những thất vọng, nhầm lẫn và ngu dốt này, các xã hội có ít quan điểm mâu thuẫn hơn cần phải xác nhận mối liên hệ nhân quả này. Nhà tâm lý học thần kinh phát triển James Prescott thấy rằng dường như niềm vui thể xác và bạo lực có mối quan hệ phủ nhận lẫn nhau - sự hiện diện của cái này kìm chế sự phát triển của cái kia. Năm 1975, Prescott công bố một tài liệu trong đó ông lập luận rằng, “những trải nghiệm nhất định thuộc về giác quan trong các giai đoạn hình thành của sự phát triển sẽ tạo ra thiên hướng tâm lý học thần kinh cho các hành vi hoặc là tìm kiếm bạo lực, hoặc là tìm kiếm niềm vui về sau trong cuộc sống”, ở mức độ phát triển cá nhân, phát hiện này có vẻ như rõ ràng: những người lớn lạm dụng trẻ em gần như chính họ luôn là nạn nhân của lạm dụng từ thời thơ ấu, và mỗi người chủ hung hăng đều biết rằng nếu muốn có một con chó dữ tợn thì hãy đánh chó con.
Prescott áp dụng logic này ở mức độ giao thoa văn hóa. Ông phân tích tổng hợp các dữ liệu đã được thu thập trước đó về lượng tình cảm thể chất đối với trẻ sơ sinh (số năm cho bú, phần trăm thời gian tiếp xúc cơ thể trực tiếp với mẹ, được vuốt ve và chơi đùa với người lớn khác) và sức chịu đựng chung đối với hành vi tình dục thanh niên. Sau khi so sánh các dữ liệu này với mức độ bạo lực trong từng và giữa các cộng đồng với nhau, Prescott kết luận rằng trong tất cả trừ một nền văn hóa có các dữ liệu này (48 trên 49), “tước đoạt niềm vui cơ thể trong suốt cuộc đời - nhưng đặc biệt là trong các giai đoạn kiến tạo sơ sinh, thơ ấu và thanh niên - có liên hệ rất mật thiết với lượng chiến tranh và bạo lực giữa các cá nhân với nhau”. Các nền văn hóa không can thiệp vào mối quan hệ thể chất giữa mẹ và con hoặc ngăn cấm thể hiện hoạt động tình dục thanh niên cho thấy mức độ bạo lực thấp hơn nhiều - cả giữa các cá nhân cũng như giữa các cộng đồng với nhau.*
Trong khi xã hội Mỹ tự vặn mình vào những tư thế mà không một bậc thầy yoga nào làm được (Britney Spears vừa là một trinh nữ đáng tự hào vừa mặc bikini múa cột trên TV?), các xã hội khác lại nghi lễ hóa và tìm cách tổ chức thiết kế hoạt động tình dục của vị thành niên. Thanh niên Mangaia* được khuyến khích quan hệ tình dục với nhau, đặc biệt nhấn mạnh việc các chàng trai trẻ học cách tự kiểm soát bản thân và tự hào với lạc thú mà họ có thể mang lại cho phụ nữ. Người Muria ở miền trung Ấn Độ sắp xếp phòng ngủ tập thể cho thanh niên (gọi là ghotul) để thanh niên được tự do ngủ với nhau, cách xa các bậc phụ huynh hay lo lắng. Trong ghotul, các bạn trẻ được khuyến khích thử nghiệm với các bạn tình khác nhau, vì người ta cho rằng sẽ là không khôn ngoan khi quá gắn bó với một bạn tình duy nhất ở giai đoạn này của cuộc đời.*
Nếu chấp nhận rằng giống loài của chúng ta đang và luôn luôn được tối ưu hóa cho một cuộc sống tình dục cao và các chàng trai trẻ được đặc biệt bồi dưỡng để hành động, tại sao chúng ta lại ngạc nhiên với những đợt bùng nổ của nỗi thất vọng mang tính hủy diệt gây ra do ngăn cản động lực nguyên thủy này?
Năm 1879, Mark Twain có bài phát biểu, trong đó ông quan sát thấy rằng: “Trong tất cả các hình thức giao phối, (thủ dâm) có ít điều nhất để được đưa vào. Là trò tiêu khiển”, ông nói, “nó lướt qua quá nhanh; chỉ là một hành động quá mòn mỏi; đây là một thứ phô bày vô giá trị.”* Vui tính đấy, Mark Twain. Nhưng có cả sự nghiêm túc trong vẻ hài hước của ông, cũng như lòng can đảm. Như Twain nói, phần lớn văn hóa phương Tây đang tiến hành một cuộc chiến tranh kỳ lạ, kéo dài nhiều thế kỷ chống lại bất cứ gợi ý nào đối với tình dục trẻ em, kể cả thủ dâm.
Chiến dịch tàn nhẫn chống lại thủ dâm chỉ là một khía cạnh của cuộc đấu tranh lâu dài ở phương Tây chống lại những khao khát “tội lỗi” trong tình dục loài người. Chúng ta đã thảo luận cái gọi là phù thủy bị thiêu sống vì dám xác nhận hoặc thậm chí đề xuất sự dâm dục của mình và các bác sĩ như Isaac Baker Brown đã biện minh kiểu phẫu thuật man rợ, nguy hiểm là cách chữa trị chứng nghiện tình dục mới hình thành. Đây không phải là những trường hợp ngoại lệ, như Twain biết. Theo lời khuyên của những “chuyên gia” ưu tú như John Harvey Kellogg, nhiều phụ huynh thời Twain đã bắt con mình phải chịu lạm dụng dã man cả thể xác lẫn tinh thần để dập tắt bất cứ dấu hiệu nào của tình dục mới hình thành. Nhưng nó lại có lý khi những người bất trí thành thật tin rằng thủ dâm là “yếu tố hủy hoại xã hội văn minh”, từ dùng trong Tạp chí Y tế và Phẫu thuật New Orleans.
Kellogg tự hào tuyên bố chưa bao giờ quan hệ tình dục với vợ trong cuộc hôn nhân kéo dài hơn bốn thập kỷ. Nhưng ông có yêu cầu một người đàn ông đẹp trai hàng sáng thụt rửa hậu môn cho mình - cái thú mà lẽ ra không cần thiết với những bữa sáng nổi tiếng nhiều chất xơ của ông. Như John Money giải thích trong nghiên cứu về những chiến binh mượn danh khoa học để tiến hành thập tự chinh phản đối tình dục, The Destroying Angel (tạm dịch: Thiên thần hủy diệt), có thể ngày nay Kellogg sẽ được chẩn đoán là mắc bệnh klismaphilia*. Klismaphilia là “sự bất thường trong chức năng tình dục và tình ái có nguồn gốc từ thời thơ ấu, trong đó việc thụt rửa hậu môn thường xuyên thay cho giao hợp tình dục. “Đối với người mắc klismaphilia”, Money viết, “đưa dương vật vào âm hộ là một trải nghiệm nặng nhọc, nguy hiểm, và có thể là miễn cưỡng.”
Là một bác sĩ y khoa, Kellogg tuyên bố thẩm quyền đạo đức để chỉ dẫn cho phụ huynh cách giáo dục tình dục thích hợp cho con mình. Nếu bạn không quen với cách viết của Kellogg và những người thời ông, thái độ khinh bỉ một cách hể hả đối với sự dâm dục cơ bản của loài người thật là khủng khiếp và hiển nhiên. Trong cuốn sách bán chạy nhất của mình Plain Facts for Old and Young (tạm dịch: Những thực tế rõ ràng dành cho người già và người trẻ) - viết vào dịp trăng mật không tình dục của ông năm 1888, Kellogg đưa ra hướng dẫn cho các bậc phụ huynh về cách đối phó với việc con trai họ tự khám phá ra tình dục tự nhiên trong một phần có tên gọi “Điều trị chứng tự lạm dụng và những ảnh hưởng của nó”. “Một cách điều trị gần như lúc nào cũng hiệu quả với các cậu bé”, ông viết, “là cắt bao quy đầu.” Ông đặt điều kiện rằng: “Ca mổ phải được thực hiện bởi một bác sĩ phẫu thuật không sử dụng thuốc gây mê, bởi vì cơn đau ngắn xuất hiện trong ca mổ sẽ có tác dụng tốt cho đầu óc, đặc biệt là khi nó gắn liền với ý nghĩ trừng phạt. (nhấn mạnh của chúng tôi).
Nếu không sử dụng thuốc gây mê để cắt bao quy đầu cho cậu con trai sợ hãi đang vật lộn của mình không phải là điều mà phụ huynh nghĩ trong đầu, Kellogg đề xuất, “sử dụng ít nhất một mũi khâu dùng chỉ bạc để không bị cương cứng. Bao quy đầu sẽ được kéo ra phía trước trùm lên đầu dương vật, và mũi kim có chỉ khâu được đưa từ bên này qua bên kia. Sau khi kéo sợi chỉ qua, các đầu của sợi chỉ sẽ được xoắn vào nhau rồi cắt sát. Giờ thì không thể cương cứng được nữa…” Người ta cam đoan với các bậc bố mẹ rằng đó “là biện pháp mạnh nhất để giải quyết thói quen (thủ dâm) này”.
Cắt bao quy đầu vẫn còn phổ biến ở Mỹ, mặc dù khác nhau nhiều ở mỗi vùng, từ khoảng 40% trẻ sơ sinh được cắt bao quy đầu ở các bang phía Tây tới gấp đôi số đó ở vùng Đông Bắc.* Phương pháp phổ biến hiếm khi cần thiết về mặt y học này bắt nguồn từ những chiến dịch chống thủ dâm của Kellogg và những người đương thời có cùng suy nghĩ như ông. Như Money giải thích: “Cắt bao quy đầu cho trẻ dưới một tháng tuổi lan đến các phòng hộ sinh ở Mỹ từ những năm 1870 và 1880, không phải vì lý do tôn giáo, sức khỏe hay vệ sinh như thường thấy, mà vì lời tuyên bố rằng, về sau trong đời, nó sẽ ngăn được tình trạng kích thích khiến cậu bé trở nên nghiện thủ dâm.”
Đừng nghĩ rằng Kellogg chỉ quan tâm đến việc tra tấn ác dâm các cậu bé, cũng trong cuốn sách đó, ông nghiêm túc khuyên sử dụng acid carbolic đối với âm vật bé gái để dạy các em không được sờ chính mình. Kellogg và những người đương thời có suy nghĩ giống ông giải thích rằng ức chế tình dục là một “chứng bệnh mà tự nó là phương thuốc”, diễn giải sự phủ nhận của Karl Krauss đối với phân tâm học.
Sự hài lòng một cách tự mãn của Kellogg trong việc hành hạ trẻ em thật đáng kinh ngạc và khó chịu, nhưng chính sách “không bỏ sót đứa trẻ nào” của ông không hề bất thường hay chỉ giới hạn ở lịch sử cổ đại. Các biện pháp chống thủ dâm nêu trên được công bố vào năm 1888, phải hơn 80 năm trôi qua thì Hiệp hội Y khoa Mỹ mới tuyên bố vào năm 1972 rằng “Thủ dâm là một phần bình thường của phát triển tình dục thanh thiếu niên và không cần can thiệp bằng y tế”. Mặc dù vậy, cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Tận năm 1994, bác sĩ nhi khoa Joycelyn Elders bị buộc phải rời bỏ vị trí bác sĩ phẫu thuật đa khoa của Mỹ chỉ vì khẳng định rằng thủ dâm “là một phần của tình dục loài người”. Cuộc chiến về thủ dâm kéo dài nhiều thế kỷ đã gây ra những đau thương không thể tính toán được. Nhưng điều này thì chúng ta biết chắc: mọi đau thương, từng mảnh của nó, đều vô nghĩa. Hoàn toàn vô nghĩa.
John Harvey Kellogg, Anthony Comstock và Sylvester Graham (người phát minh ra bánh quy giòn Graham - giống như bỏng ngô, một loại thức ăn được thiết kế chuyên để ngăn chặn thủ dâm)* đều cực đoan trong các chiến dịch kinh khủng của mình nhằm chống lại thứ tình dục mà họ phản đối, nhưng thời đó họ vẫn không bị xem là quá mức lập dị. Hãy nhớ lại rằng có thể Darwin đã có rất ít hoặc không có chút trải nghiệm tình dục cá nhân nào trước khi lấy người bà con của mình trước sinh nhật tuổi 30 một tháng, và Sigmund Freud -người khổng lồ xuất chúng khác của lý thuyết tình dục thế kỷ 19 - chắc chắn là một trai tân 30 tuổi khi lập gia đình vào năm 1886. Chẳng trách mà Freud do dự trong vấn đề tình dục. Theo nhà viết tiểu sử Ernest Jones, bố của Freud dọa sẽ cắt chim Sigmund nếu cậu không dừng cái trò thủ dâm đầy ám ảnh của mình.*
Lần trước tôi cố gắng làm tình với vợ mình nhưng không được. Vì vậy tôi bảo với cô ấy: “Chuyện gì thế, em cũng không thể tưởng tượng đến một ai khác hay sao?”
• RODNEY DANGERFIELD
Đàn ông không quan tâm trên tivi có gì. Họ chỉ quan tâm trên tivi còn gì khác nữa.
• JERRY SEINFELD
Có một câu chuyện về Tổng thống Calvin Coolidge* và trang trại gà mà các nhà tâm lý học tiến hóa đều thuộc lòng. Chuyện thế này: Những năm 1920, ngài Tổng thống và phu nhân ghé thăm một trang trại nuôi gà thương mại. Trong suốt chuyến đi, Đệ nhất Phu nhân hỏi người chủ trại xem ông ta làm thế nào mà sản xuất được bao nhiêu là trứng có thể nở được trong khi chỉ có vài con gà trống. Ông chủ trại tự hào giải thích rằng đám gà trống của ông vui vẻ thực hiện nghĩa vụ hàng chục lần mỗi ngày. “Có lẽ anh nên nói điều đó với Tổng thống”, Đệ nhất Phu nhân trả lời. Nghe lỏm được câu này, Tổng thống Coolidge hỏi người chủ trại: “Phải chăng mỗi lần một con gà trống chỉ phục vụ một con gà mái thôi?” “Ô không”, người chủ trại đáp, “nó luôn đổi từ con mái này sang con mái khác.” “Tôi hiểu”, Tổng thống nói. “Có lẽ anh nên chỉ cho bà Coolidge thấy điều đó.”
Dù câu chuyện này có thật hay không thì mong muốn có nhiều bạn tình đã trở nên nổi tiếng với tên gọi “hiệu ứng Coolidge”. Mặc dù ít ai nghi ngờ rằng con cái của một số loài linh trưởng (trong đó có cả chúng ta) cũng bị hấp dẫn bởi sự mới lạ trong tình dục, nhưng cơ chế cơ bản cho chúng lại có vẻ khác nhau. Vì vậy hiệu ứng Coolidge thường được dùng để nói về con đực của loài có vú, điều này đã được ghi nhận ở nhiều loài.*
Nhưng điều đó không có nghĩa là động lực tình dục duy nhất của phụ nữ là quan hệ, như người ta thường tranh luận. Các nhà tâm lý học Joey Sprague và David Quadagno đã khảo sát phụ nữ từ 22 đến 57 tuổi và thấy rằng trong số những người dưới 35 tuổi, 61% số phụ nữ nói rằng động lực tình dục chính của họ là cảm xúc chứ không phải là thể xác. Nhưng trong số những người trên 35 tuổi, chỉ có 38% tuyên bố động lực cảm xúc của họ mạnh hơn khao khát tiếp xúc cơ thể.* Nhìn bề ngoài, những kết quả như vậy cho thấy động lực của phụ nữ thay đổi theo độ tuổi. Hoặc người ta sẽ lập luận rằng hiệu ứng này có thể chỉ phản ánh việc phụ nữ trở nên ít hối hận hơn khi họ trưởng thành.
Những du khách đầu tiên đến Istanbul, Bali, Gambia, Thái Lan hoặc Jamaica có thể sẽ ngạc nhiên khi thấy hàng nghìn phụ nữ trung niên từ châu Âu và từ Mỹ lũ lượt kéo tới những nơi này để tìm kiếm thứ tình dục không-ràng-buộc. Ước tính mỗi năm có khoảng 80.000 phụ nữ bay tới Jamaica theo lối “Rent a Rasta”.* (du lịch tình dục của nữ). Số nữ du khách Nhật đến hòn đảo nghỉ dưỡng Phuket của Thái Lan từ chưa đầy 4.000 năm 1990 nhảy vọt lên gấp mười lần chỉ sau bốn năm, nhiều hơn đáng kể số nam du khách Nhật. Những chiếc phản lực thuê riêng không chở gì khác ngoài phụ nữ Nhật hạ cánh xuống Bangkok hằng tuần, nếu không phải là hằng ngày.
Trong cuốn sách Romance on the Road (tạm dịch: Lãng mạn trên đường), Jeannette Belliveau liệt kê hàng chục điểm đến thường xuyên của những phụ nữ như vậy. Loại hành vi đó có vẻ thật khó tin và đáng xấu hổ với đại đa số phụ nữ trẻ người Mỹ khi điền vào bảng câu hỏi điều tra của các giáo sư tâm lý, chính là do thiếu tri thức về văn hóa và khoa học phổ thông về thực tế của tình dục ở phụ nữ.
Tất nhiên, đàn ông tìm kiếm đa dạng tình dục trên các bãi biển Thái Lan cũng nhiều, nhưng vì điều đó ủng hộ cho mô tả chuẩn mực nên có vẻ như không quan trọng lắm. Cho đến lúc không quan trọng thật.
Xét theo tính tình, vốn là quy luật thực tế của Chúa, nhiều đàn ông là dê cụ và không thể không làm chuyện tà dâm khi có cơ hội; trong khi có những anh chàng, theo tính tình, có thể giữ mình thanh khiết và để cho cơ hội trôi qua nếu người phụ nữ thiếu sức hấp dẫn.
• MARK TWAIN, Thư từ Trái Đất
Cọp không phát điên; cọp là cọp! Anh có biết lúc nào thì nó điên thật sự không? Đó là khi nó đội mũ sắt thời Hitler và đạp xe một bánh đi lòng vòng!
• CHRIS ROCK, nói về một chú hổ rạp xiếc tấn công người dạy thú
Chúng tôi biết một anh chàng - chúng tôi sẽ gọi anh ta là Phil - có thể được xem là biểu tượng sống cho sự thành đạt của nam giới*. Mới ngoài 40, đẹp trai, anh đã kết hôn với Helen, một bác sĩ tuyệt đẹp, hoàn mỹ, đã gần 20 năm nay. Họ có ba cô con gái xinh đẹp, thông minh. Hồi cuối tuổi 20, Phil cùng một người bạn mở một doanh nghiệp phần mềm nhỏ và bây giờ, sau 15 năm, cả hai người đều có nhiều tiền hơn khả năng tiêu tiền của mình. Cho đến gần đây, Phil vẫn sống trong một ngôi nhà to đẹp nằm trên một ngọn đồi nhìn ra thung lũng tràn ngập cây xanh.
Nhưng cuộc đời của Phil, như lời anh nói, là “một thảm họa sắp sửa xảy ra”.
Thảm họa xảy ra khi Helen phát hiện ra chuyện ngoại tình của chồng mình với Monica, một đồng nghiệp ở chỗ làm. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cô cảm thấy bị phản bội ghê gớm và thể hiện cơn giận dữ của mình bằng cách khóa cửa và kệ anh ở bên ngoài, thậm chí không cho anh gặp con cho đến khi các luật sư hoàn tất nhiệm vụ buồn thảm của mình. Cuộc đời có vẻ như hoàn hảo của Phil sụp đổ hoàn toàn.
Diễn viên hài Chris Rock nói: “Về cơ bản, đàn ông chung thủy như các lựa chọn của anh ta vậy.” Thành công về mặt nghề nghiệp, ngoại hình đẹp trai và tính cách quyến rũ của Phil đã tạo ra một dòng cơ hội liên tục. Có thể nhiều độc giả nam của chúng ta đang nghĩ: “Tất nhiên là anh ta đang ngủ với một - hoặc hai - phụ nữ khác! Thôi nào!” Nhưng nếu là phụ nữ, có thể bạn sẽ nghĩ: “Tất nhiên là vợ con anh ta đã nhốt con lợn bên ngoài!”
Có cách nào dung hòa hai quan điểm đối nghịch này đối với tình huống quá phổ biến nói trên hay không? Điều gì có thể thôi thúc cơ man nào là đàn ông rõ ràng là thông minh, ấm áp và thận trọng lại mạo hiểm nhiều thứ để đánh đổi lấy quá ít như vậy? Mọi thứ từ sự kính trọng của bạn bè đến tình yêu của con cái đều có thể mất khi đi tìm kiếm những thứ vừa phù du lại vừa hoàn toàn vô nghĩa như một cơ hội tình dục ngẫu nhiên. Họ đang nghĩ gì vậy? Chúng tôi đã hỏi Phil.
“Ban đầu”, anh nói, “Tình dục thật là tuyệt vời. Đã nhiều năm rồi tôi không cảm thấy mình nhiều sức sống đến thế. Tôi nghĩ mình đã yêu Monica. Khi ở bên cô ấy, cảm giác như mọi thứ đều mạnh hơn, anh biết đấy. Thức ăn ngon hơn, màu sắc phong phú hơn, tôi có nhiều năng lượng hơn hẳn. Tôi cảm thấy lúc nào cũng hưng phấn.”
Khi chúng tôi hỏi quan hệ tình dục của anh với Monica có hơn với Helen hay không, anh ngừng một lúc lâu. “Thực ra thì”, anh thừa nhận, “bây giờ nghĩ lại, quan hệ tình dục với Helen tuyệt hơn nhiều - là điều tuyệt vời mà tôi từng có, thật sự - hồi đầu, anh biết đấy, trong những năm đầu tiên. Ý tôi là với Helen, chưa bao giờ chỉ có mỗi tình dục cả. Cả hai chúng tôi đều biết là chúng tôi muốn sống cả đời bên nhau, vì vậy nên có sự sâu sắc và, một tình yêu cùng sự kết nối về mặt tinh thần mà tôi chưa có với bất cứ ai khác… Mặc dù bây giờ Helen bảo rằng cô ấy ghét tôi thì tôi vẫn thật sự tin rằng chúng tôi luôn có sự kết nối đó - kể cả cô ấy không chịu thừa nhận”.
Vậy thì điều gì đã xảy ra? “Bao nhiêu năm tháng qua… anh biết nó thế nào mà… đam mê phai nhạt và quan hệ của chúng tôi thay đổi. Chúng tôi trở thành bạn bè… bạn thân, như là… anh em, gần như thế. Không phải là lỗi của cô ấy. Tôi biết tất cả là lỗi của tôi, nhưng tôi có thể làm gì được?” Mắt ngấn lệ, anh nói: “Cảm giác như đây là tình huống sống hoặc chết. Tôi muốn cảm thấy mình đang sống một lần nữa. Tôi biết điều đó nghe rất buồn cười, nhưng cảm giác là như thế.”
Phil đang ở độ tuổi quan trọng nhất của khủng hoảng trung niên mà nhiều nam giới ở giai đoạn này của cuộc đời mắc phải. Rất dễ để đưa ra lời giải thích, từ kinh tế học (cuối cùng thì anh ta cũng có đủ tiền bạc và địa vị để trở nên hấp dẫn với loại phụ nữ trẻ quyến rũ trước đó phớt lờ anh ta), tới nỗi sợ hãi hiện sinh (anh ta sẽ thỏa thuận với đạo đức của bản thân bằng cách chửi bới tượng trưng tuổi tác và cái chết đang lơ lửng trên đầu), cho tới vòng đời của vợ (cô ấy gần mãn kinh vì vậy về mặt sinh học anh ta bị thúc đẩy về phía khả năng sinh sản của các cô trẻ hơn). Mỗi điều kể trên có thể chứa đựng đôi chút sự thật, nhưng không điều nào trả lời được câu hỏi cấp thiết nhất: Tại sao nam giới lại thèm khát sự đa dạng ở bạn tình đến vậy - không phải chỉ ở tuổi trung niên, mà lúc nào cũng thế?
Nếu bóng ma của Calvin Coolidge không ám ảnh anh ta, một người đàn ông chỉ cần mua một vài đĩa DVD của nữ diễn viên khiêu dâm yêu thích và xem đi xem lại suốt cuộc đời mình. Biết trước bộ phim sẽ kết thúc như thế nào sẽ không phá hủy trải nghiệm này của anh ta. Không, điều khiến đàn ông liên tục tìm kiếm những phụ nữ khác nhau để làm cùng một việc là hiệu ứng Coolidge. Nếu chưa bao giờ truy cập vào một website khiêu dâm nào, bạn sẽ sửng sốt với sự đa dạng và cụ thể của những lời chào mời ở đó: mọi thứ từ “đồng tính nữ Nhật không cạo” đến “tóc đỏ xăm mình” đến “chị già béo ị”. Đây là một sự thật đơn giản, không tránh được mà hầu như ai nấy đều biết là thật nhưng ít người dám thảo luận: đa dạng và thay đổi là những gia vị cần thiết cho đời sống tình dục của nam giới giống loài chúng ta.
Nhưng hiểu biết mang tính học thuật ở khía cạnh này đối với thực tế nội tại của nhiều đàn ông không làm cho nhiều chị em dễ chấp nhận vấn đề lăng nhăng. Nhà văn kiêm đạo diễn phim Nora Ephron đã khai thác các vấn đề này trong nhiều bộ phim của bà, trong đó có Heartburn, bộ phim dựa trên chính cuộc hôn nhân thất bại của bà. Trong một cuộc phỏng vấn năm 2009, bà giải thích cách nuôi nấng hai cậu con trai đã cho thấy quan điểm của bà về đàn ông như thế nào: “Con trai rất tuyệt”, bà nói. “Nhưng vấn đề với đàn ông không phải là họ có dễ thương hay không. Mà là họ rất khó đứng vững ở một thời điểm nhất định nào đó trong đời. Thế thôi. Gần như đấy không phải là lỗi của họ.” Nhưng rồi bà nói thêm, “có cảm giác như đấy là lỗi của họ nếu bạn dính dáng đến một người nào đó trong bọn họ”.*
Đối với tôi, điều kiện tiên quyết cho một cuộc hôn nhân tốt đẹp là được phép thiếu chung thủy.
• CARL JUNG, trong một bức thư gửi Freud ngày 30/01/1910.
Hãy nhớ những điều Phil nói về tình dục với vợ anh đã trở nên quá quen thuộc như thế nào, anh cảm thấy anh và Helen “gần như là anh em” ra sao. Lựa chọn dùng từ thật thú vị. Cách giải thích mạnh mẽ nhất cho sự phổ biến và cường độ của hiệu ứng Coolidge ở các loài có vú sống thành xã hội là động lực của nam giới đối với đa dạng tình dục là phương pháp chống loạn luân của tiến hóa. Giống loài chúng ta tiến hóa trên một hành tinh có dân cư thưa thớt - chưa bao giờ quá vài triệu và có thể chưa đầy 100 nghìn người trên Trái đất trong phần lớn quá khứ tiến hóa của mình. Để tránh hiện tượng đình trệ di truyền lẽ ra đã kéo tổ tiên chúng ta vào tuyệt chủng từ lâu, đàn ông trở nên ham muốn mạnh mẽ đối với sự mới lạ trong tình dục và rất ghét cái gì quá thân thuộc. Trong khi cơ chế cây gậy và củ cà rốt này hoạt động rất tốt nhằm phát triển sự đa dạng di truyền trong môi trường tiền sử thì nó lại gây ra những vấn đề chưa từng được nhắc tới ngày nay. Khi một cặp vợ chồng chung sống với nhau nhiều năm, khi họ trở thành gia đình, cơ chế chống-loạn-luân cổ xưa này có thể chặn đứng ham muốn tình dục của nhiều đàn ông, dẫn tới hỗn loạn và cảm giác thương tổn khắp nơi*.
Trước đó, chúng ta đã thảo luận về mức độ testosterone ở nam giới giảm dần qua năm tháng như thế nào, nhưng không chỉ có thời gian khiến các mức độ này giảm xuống: có vẻ như bản thân chế độ một vợ một chồng cũng rút cạn testosterone của nam giới. Đàn ông đã kết hôn liên tục cho thấy mức hormone này thấp hơn so với đàn ông độc thân cùng độ tuổi. Bố của trẻ con, thậm chí còn thấp hơn nữa. Những anh chàng đặc biệt nhạy với trẻ sơ sinh cho thấy giảm 30% hoặc hơn ngay sau khi con họ ra đời. Tuy nhiên, đàn ông đã kết hôn mà lăng nhăng lại có mức testosterone cao hơn so với những anh chồng không có bồ*. Bên cạnh đó, hầu hết đàn ông có bồ đều nói với các nhà nghiên cứu rằng thực ra họ khá hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình, trong khi chỉ có một phần ba phụ nữ lăng nhăng cảm thấy như vậy*.
Tất nhiên, những độc giả tư duy sâu sắc sẽ chỉ ra rằng những mối tương quan này không ngụ ý quan hệ nhân quả: có thể đàn ông có mức testosterone cao hơn sẽ tìm bồ bịch nhiều hơn. Có thể vậy, nhưng cũng có lý do để tin rằng chuyện bồ bịch có tác dụng bồi bổ cho sức khỏe hormone của nam giới.
Những năm 1960, nhà nhân học William Davenport sống giữa một nhóm dân cư đảo Melanesia coi tình dục là điều tự nhiên và đơn giản. Mọi phụ nữ đều tuyên bố là dễ đạt cực khoái, với vài lần lên đỉnh trong mỗi lần bạn tình đạt cực khoái. Tuy nhiên, Davenport cho biết: “Thừa nhận rằng sau vài năm lấy nhau, mối quan tâm của người chồng đối với vợ bắt đầu nhạt dần.” Cho đến gần đây, khi những đòi hỏi quá đáng của luật lệ thực dân không cho tập quán này tồn tại nữa, người Melanesia lách vấn đề này bằng cách cho phép đàn ông lập gia đình được có người tình trẻ. Thay vì ghen tuông với những thê thiếp này, các bà vợ lại coi đó là biểu trưng cho địa vị, và Davenport tuyên bố rằng cả đàn ông và phụ nữ đều cho rằng mất đi tập quán nói trên là hậu quả tệ nhất của việc tiếp xúc với văn hóa châu Âu. “Ngày nay, đàn ông lớn tuổi thường nói rằng nếu không có phụ nữ trẻ kích thích cho họ và không có sự đa dạng một thời nhờ thay đổi thê thiếp, họ đã trở nên bất lực từ lâu trước thời của mình.” Gần quê nhà hơn, Masters và Johnson báo cáo rằng “mất đi hứng thú tình dục do sự nhàm chán trong quan hệ tình dục có thể là nhân tố bất biến nhất trong việc đàn ông lớn tuổi không còn quan tâm thể hiện tình dục với bạn tình nữa”. Họ nhận thấy rằng hiện tượng mất hứng thú này có thể thường xuyên đảo ngược nếu người đàn ông có nhân tình trẻ hơn - ngay cả khi cô tình nhân đó không hấp dẫn hay làm tình giỏi như vợ anh ta. Kinsey bày tỏ đồng tình, viết: “Dường như không có thắc mắc nào ngoài vấn đề nam giới loài người trở nên bừa bãi trong việc lựa chọn đối tác tình dục trong suốt cuộc đời nếu như không bị xã hội hạn chế.”
Chúng tôi biết rằng hầu hết độc giả nữ đều không vui khi đọc được điều này, và nhiều người sẽ trở nên tức giận, nhưng đối với hầu hết nam giới, đời sống tình dục một vợ một chồng nhất định dẫn tới nhàm chán, tình trạng mà chúng ta có thể gọi là Hôn nhân nhàm chán. Quan trọng là phải hiểu rằng xu hướng này không liên quan gì đến sức hấp dẫn của người bạn tình lâu dài của đàn ông hay chiều sâu cũng như độ chân thành của tình yêu người đó dành cho cô ta. Trên thực tế, trích lời Symons: “Ham muốn tình dục của đàn ông đối với người phụ nữ anh ta không cưới chủ yếu là kết quả của việc cô ấy không phải là vợ anh ta.” Bản thân mới lạ chính là sự hấp dẫn. Mặc dù họ không muốn thừa nhận điều này, bạn tình lâu dài của những ngôi sao Hollywood gợi cảm nhất là đối tượng của chính quá trình tâm lý tình dục này. Bực tức? Bất công? Điên tiết? Nhục nhã? Vâng, vâng, vâng, và vâng. Nhưng đó là sự thật.
Phải làm gì với điều này? Hầu hết các cặp đôi hiện đại đều không linh động trong việc chấp nhận đa dạng bạn tình như người Melanesia và nhiều cộng đồng mà chúng tôi khảo sát trong các chương trước. Sau khi xem xét văn học đại cương viết về hôn nhân phương Tây, đầu những năm 1970, nhà xã hội học Jessie Bernard lập luận rằng tăng cơ hội có bạn tình mới của nam giới là một trong những thay đổi xã hội quan trọng nhất mà các cộng đồng phương Tây đòi hỏi phải có để nâng cao hạnh phúc hôn nhân. Nhưng điều này vẫn chưa xảy ra và đến bây giờ, sau gần bốn thập kỷ, dường như càng ít có khả năng. Có thể đây là lý do khiến khoảng 20 triệu cuộc hôn nhân ở Mỹ được xếp vào loại không-tình-dục hoặc ít-tình-dục do đàn ông mất hứng thú với tình dục. Theo các tác giả của cuốn He’s Just Not Up for it Anymore (tạm dịch: Chẳng qua, là anh ấy không còn muốn nữa), 15 đến 20% các cặp vợ chồng ở Mỹ quan hệ tình dục dưới mười lần mỗi năm. Họ nhận thấy rằng thiếu vắng khao khát tình dục là vấn đề tình dục phổ biến nhất ở đất nước này*. Kết hợp những con số ảm đạm này với 50% các cuộc hôn nhân kết thúc bằng ly hôn, rõ ràng là hôn nhân hiện đại đang phải hứng chịu một vụ tan chảy từ tâm điểm.
Trong Tiến hóa tính dục loài người, Donald Symons chỉ ra rằng các xã hội phương Tây đã thử hết mọi chiêu trong cuốn sách để thay đổi khía cạnh này của tính dục nam giới, nhưng chiêu nào cũng thất bại thảm hại: “Nam giới dường như khỏe đến mức họ từ chối tiếp nhận không phải để thèm khát sự đa dạng”, ông viết, “bất chấp những trở ngại như đạo Thiên Chúa với giáo lý tội lỗi; đạo Do Thái với giáo lý con người; khoa học xã hội với giáo lý kìm nén tình dục đồng tính và tâm sinh lý non nớt; các học thuyết tiến hóa về kết đôi đơn phối; những truyền thống văn hóa và pháp lý ủng hộ và tôn vinh đơn phối.” Liệu chúng tôi có cần phải bổ sung các suy nghĩ của Symons bằng một danh sách những ví dụ cụ thể về những người đàn ông (Tổng thống, Thống đốc, Nghị sĩ, vận động viên, nhạc sĩ) đã vứt bỏ gia đình và tài sản, quyền lực và uy tín - tất cả vì một cuộc gặp gỡ quá ngắn ngủi với một phụ nữ mà sức hấp dẫn chính lại là sự mới mẻ của cô ta? Liệu chúng tôi có cần phải nhắc các độc giả nữ về những người đàn ông trong quá khứ của họ vốn lúc đầu tỏ ra say mê, nhưng rồi ngừng ghé thăm một cách bất ngờ khi niềm thích thú đối với sự mới mẻ bắt đầu nhạt đi?
Hãy nhớ xem Phil đã nói anh cảm thấy “đê mê” thế nào khi ở cùng người tình mới? “Màu sắc phong phú hơn, thức ăn vị ngon hơn.” Có lý do cho sự tăng cường cảm giác này, nhưng đấy không phải là tình yêu. Khi mức testosterone giảm theo tuổi tác, nhiều nam giới phải trải qua sự suy giảm sức lực và ham muốn, một khoảng cách vô hình so với những lạc thú cơ bản của cuộc sống. Hầu hết khoảng cách mơ hồ này bị đổ cho là do căng thẳng, thiếu ngủ, quá nhiều trách nhiệm, hoặc do thời gian trôi qua. Thật ra thì một vài điều kể trên có thể là do mức testosterone suy giảm. Hãy nhớ đến anh chàng không có chút testosterone nào một lát. Anh cảm thấy mất đi “mọi thứ để tôi xác định là mình”. Tham vọng, đam mê cuộc sống, cảm giác hài hước… tất cả đều biến mất. Cho đến khi testosterone đưa tất cả trở lại. ”Không có testosterone”, anh nói, “bạn chẳng còn chút ham muốn nào”.
Làm tình với phụ nữ và ngủ cùng phụ nữ là hai niềm đam mê khác nhau, thậm chí còn đối lập nữa. Tình yêu không khiến chính nó được cảm nhận trong khao khát giao phối (nỗi khao khát áp dụng cho vô số phụ nữ) mà là trong khao khát về giấc ngủ chung (nỗi khao khát chỉ dành cho một phụ nữ).
• MILAN KUNDERA, The Unbearable Lightness of Being*
Phil nghĩ là anh đang yêu. Tất nhiên là vậy rồi. Như đã nói ở trên, một trong số ít những điều chắc chắn khôi phục mức testosterone sụt giảm của đàn ông là một người tình mới. Như vậy anh ta cảm nhận được mọi thứ mà chúng ta liên tưởng đến tình yêu: sức sống trở lại, tăng cường mãnh liệt và chiều sâu mới mẻ - cơn chấn động choáng váng khi được sống. Chúng ta mới dễ dàng nhầm lẫn hỗn hợp cảm giác hiệu nghiệm này với tình yêu làm sao! Nhưng mới mẻ không phải là tình yêu.
Bao nhiêu nam giới đã nhầm lẫn trạng thái hormone cao này với tình yêu thiêng liêng làm biến đổi cuộc sống? Bao nhiêu phụ nữ đã phải kinh ngạc với sự phản bội dường như không thể giải thích được của một anh chàng tử tế? Bao nhiêu gia đình đã phải chia lìa bởi vì những người đàn ông trung niên nhầm lẫn sự trào dâng của sức sống và năng lượng nhờ bạn tình mới là tình yêu của tri kỷ - hoặc tự cho rằng họ đang yêu để bào chữa cho những thứ có cảm giác như một điều tất yếu mang lại sự sống? Và bao nhiêu trong số những anh chàng này sau đó thấy mình cô độc, xấu hổ và gục ngã khi lời nguyền của Coolidge trở lại sau ít năm hoặc ít tháng để phát hiện ra rằng người bạn tình giờ-đã-trở-nên-quen-thuộc thực ra lại không phải là cội nguồn đích thực của những cảm giác đó? Không ai biết được con số chính xác, nhưng rõ ràng là phải lên tới hàng triệu.
Tình huống này đầy bi kịch, nhưng một trong những khía cạnh đau thương nhất có thể là trong số những người đàn ông này, nhiều người sẽ nhận ra rằng người phụ nữ họ bỏ rơi còn phù hợp hơn nhiều so với người mà họ đã lựa chọn. Một khi cơn chấn động ngắn ngủi này trôi qua, những người đàn ông này lại bị bỏ mặc một lần nữa với thực tế về những điều khiến cho một mối quan hệ trở nên hữu ích về lâu dài: tôn trọng, ngưỡng mộ, lợi ích chung, nói chuyện hay, hài hước, vân vân. Hôn nhân xây dựng trên đam mê tình dục có nhiều cơ hội bền vững như ngôi nhà xây trên băng tháng Mười hai. Chỉ khi đạt đến một hiểu biết nhiều sắc thái hơn về bản chất của tính dục loài người, chúng ta mới học được cách đưa ra những quyết định khôn ngoan hơn về phương pháp sắp xếp bổn phận lâu dài của mình như thế nào và với ai. Nhưng hiểu biết này đòi hỏi chúng ta phải đối mặt với một số thực tế không mấy dễ chịu.
Giống như nhiều đàn ông trong cùng tình huống, Phil nói anh có cảm giác như phải đối mặt với một quyết định “sống hoặc chết”. Có thể. Các nhà nghiên cứu thấy rằng nam giới có mức testosterone thấp thì có khả năng bị trầm cảm lâm sàng, đau tim chết người và ung thư cao gấp bốn lần so với những anh chàng khác cùng tuổi có mức testosterone cao hơn. Họ cũng có nhiều khả năng mắc bệnh Alzheimer và các dạng mất trí khác hơn và có nguy cơ tử vong cao hơn do bất cứ nguyên nhân nào (cao hơn từ 88 đến 250%, tùy từng trường hợp)*.
Nếu đúng là hầu hết nam giới, theo thiết kế tự nhiên, thỉnh thoảng cần “của lạ” để duy trì thứ tình dục tích cực và sống còn trong suốt cuộc đời, vậy thì chúng ta sẽ nói gì với đàn ông khi chúng ta đòi hỏi sự chung thủy tình dục trọn đời? Liệu họ có phải lựa chọn giữa tình yêu gia đình với việc thỏa mãn tình dục lâu dài? Hầu hết nam giới đều hiểu rõ mâu thuẫn giữa các yêu cầu của xã hội với những đòi hỏi sinh học của bản thân cho đến khi họ đã lập gia đình được nhiều năm - rất nhiều thời gian để cuộc sống trở nên phức tạp với con cái, tài sản chung, bạn bè chung. Khi đạt tới điểm khủng hoảng này, khi đời sống gia đình và mức testosterone sụt giảm đã làm mất đi màu sắc cuộc sống, phải làm gì?
Các lựa chọn mà hầu hết nam giới nhìn thấy trước khi thành hiện thực (không theo một thứ tự đặc biệt nào):
1. Nói dối và cố gắng không bị bắt gặp. Trong khi lựa chọn này có thể thường được chọn nhất, thì nó cũng là lựa chọn tồi tệ nhất. Bao nhiêu đàn ông nghĩ rằng họ có “thỏa thuận ngầm” với vợ rằng, miễn là cô ấy không phát hiện ra thì anh ta vẫn ổn khi có thêm một mối quan hệ ngẫu nhiên bên ngoài? Điều này giống như nói rằng bạn thỏa thuận ngầm với cảnh sát là say rượu lái xe không sao - miễn là họ đừng bắt được bạn. Ngay cả khi có hiểu như vậy đi chăng nữa, bất cứ luật sư nào cũng đều bảo với bạn rằng những thỏa thuận ngầm như vậy là nền tảng tồi tệ nhất cho bất cứ mối hợp tác lâu dài nào.
Thưa các anh, sớm muộn gì thì các anh cũng sẽ bị bắt (có thể là sớm). Cơ hội để bạn thoát ra khỏi việc này cũng giống như con chó đuổi theo con mèo trên ngọn cây. Chả thoát đi đâu nổi cả. Một lý do: khả năng ngửi mùi của đại đa số phụ nữ tốt hơn nhiều so với đàn ông, vì vậy có thể sẽ có những bằng chứng mà bạn cũng không cảm nhận được, nhưng cô ấy sẽ túm được. Liệu chúng tôi có cần nhắc tới sức mạnh được ca ngợi rất nhiều về trực giác của phụ nữ nữa không?
Điều này đòi hỏi bạn phải nói dối bạn đời của mình. Lừa dối mẹ của con bạn, người mà bạn hy vọng sẽ sống với nhau đến tận lúc tuổi già. Phải chăng đây là con người thật của chính bạn? Phải chăng đây là người đàn ông mà cô ấy chọn để sống chung?
2. Không nghĩ đến chuyện làm tình với ai khác ngoài vợ mình trong phần còn lại của cuộc đời. Có thể dùng sản phẩm khiêu dâm và prozac*
Thuốc chống trầm cảm là loại thuốc được kê nhiều nhất ở nước Mỹ, riêng năm 2005 đã có 118.000.000 đơn thuốc được viết ra. Một trong những hiệu ứng phụ phổ biến nhất của loại thuốc này là làm giảm ham muốn, vì vậy toàn bộ vấn đề sẽ dần mất đi - thiến bằng hóa chất. Nếu không, lúc nào cũng có viagra, với hơn một tỉ viên thuốc được phát ra trong thập kỷ sau khi nó được ra mắt vào năm 1998. Giờ thì đàn ông cũng có thể giả vờ quan tâm đến tình dục!
Chẳng giống nhau mấy, phải không? Và phải chăng là không có chút nhục nhã nào (nếu không nói là nhu nhược) trong việc lén lút đêm hôm xem khiêu dâm trên máy tính? Điều này thường dẫn tới cơn giận dữ và oán giận nghiêm trọng có thể hủy hoại cả một mối quan hệ.
3. Chế độ độc thê hàng loạt: li dị và làm lại từ đầu. Có vẻ như lựa chọn này là cách tiếp cận “trung thực” được đa số các chuyên gia khuyên chọn - kể cả các cố vấn quan hệ.
Độc thê hàng loạt là một phản ứng có tính triệu chứng đối với các vấn đề nảy sinh từ mâu thuẫn giữa những gì xã hội quy ước và sinh học đòi hỏi. Nó không giải quyết được nỗi thất vọng tình dục của nam giới (và theo đó, của phụ nữ) ngày càng gia tăng trong quan hệ tình dục đơn phối lâu dài.
Mặc dù thường được coi là lời đáp đáng giá đối với câu hỏi hóc búa này, nhưng né tránh bằng chế độ độc thê hàng loạt đã trực tiếp dẫn tới dịch bệnh hiện nay là tan cửa nát nhà và gia đình bố/mẹ đơn thân. Lẽ nào “người lớn” lại gây ra tổn thương cảm xúc cho con cái chúng ta bởi vì chúng ta không có khả năng đối mặt với thực tế về tình dục? Susan Squire, tác giả cuốn I Don’t: A Contrarian History of Marriage (tạm dịch: Tôi từ chối: Lịch sử Hôn nhân Ngược đời) hỏi: “Tại sao xã hội lại xem đây là vấn đề đạo đức hơn khi bạn làm tan vỡ một cuộc hôn nhân, trải qua một vụ li dị, phá vỡ cuộc sống của những đứa trẻ có thể là mãi mãi, chỉ nhằm phịch một ai đó để rồi việc phịch phọt cũng vẫn nhàm chán như với người đầu tiên trước đó đã lâu?” Một người đàn ông theo đuổi hạnh phúc lâu dài bằng cách bỏ lại đằng sau một chuỗi những người phụ nữ tổn thương, cay đắng và những đứa trẻ bị tổn thương về mặt cảm xúc thì anh ta chỉ hơn một chút so với con chó đuổi theo cái đuôi - của chính mình.
Và nếu bạn là người phụ nữ có chồng “gian dối”, lựa chọn của bạn cũng chẳng tốt đẹp gì hơn: giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, đi ra ngoài và ông ăn chả bà ăn nem (ngay cả khi bạn không thấy thích), hoặc hủy hoại gia đình và cuộc hôn nhân của mình bằng cách gọi luật sư. Đây toàn là những kịch bản thua-thua.
Từ mà chúng tôi sử dụng để mô tả việc phản bội bản thân và gia đình, gian dối, phản ánh mô tả chuẩn mực về hoạt động tình dục loài người với ngầm ý rằng hôn nhân là trò chơi có một người thắng còn người kia thua. Phụ nữ “lừa” đàn ông trong việc chu cấp cho những đứa trẻ mà anh ta nghĩ là con mình, theo mô hình này, đã gian dối và thắng. Một kẻ thắng đậm khác, theo mô tả chuẩn mực, là người đàn ông khiến một loạt phụ nữ có bầu rồi tìm cách nuôi con cho anh ta trong khi anh ta đã bước sang cuộc chinh phục tiếp theo. Nhưng trong bất cứ mối quan hệ hợp tác thực thụ nào - dù cưới hay không - thì gian dối không thể dẫn tới bất cứ hình thức thắng lợi nào cả. Hoặc là cả hai bên cùng thắng, hoặc là tất cả đều thua.