Trầm Nhược Thủy trong lòng nhảy loạn, nhất thời lại có chút hoảng hốt. Hắn thấy Lục Cảnh bộ dáng ngàn y trăm thuận, cơn tức tự nhiên phát tác không lên, chỉ có thể khẽ hừ nhẹ rồi lại lần nữa ngồi xuống.
“Sư đệ, ngươi còn chưa ăn cơm trưa? Vẫn đứng đây làm gì?”
Trầm Nhược Thủy giương mắt nhìn mấy cây thấp trên đình viện, tức giận đáp: “Ngắm phong cảnh.”
“A?” Lục Cảnh hơi giật mình một chút, lập tức hiểu được tâm tư sư đệ nhà mình, nheo mắt lại cười nói, “Ngươi chân đau đi không được?”
“Không…… Không phải!” Trầm Nhược Thủy mặt đỏ hồng, hung hăng trừng y,“Sớm nói không cho lại đây, sao ngươi lại tới nữa? Đừng đứng chỗ này cản đường!”
Khi tức giận thì bảo hắn cút ngay, khi gặp nguy hiểm lại gọi hắn cứu mạng, nam tử trước mặt này…… thật là khó hầu hạ.
Lục Cảnh nghĩ vậy, đầu tiên là thở dài một hơi, nhưng lại lập tức mỉm cười đứng lên, ngoan ngoãn nghe lời Trầm Nhược Thủy, xoay người bước đi.
Trầm Nhược Thủy hai mắt nhìn thẳng, khóe mắt dư quang hướng phía Lục Cảnh, mắt thấy hắn càng đi càng xa, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác phiền muộn, nhịn không được thấp giọng mắng: “Võ công cao cường rất giỏi a? Còn không phải đồ ngốc sao. Bảo ngươi đi ngươi liền đi, thật là……”
Hắn mắng chửi người còn chưa nói xong, liền xa xa thấy Lục Cảnh lại trở về, trên mặt ý cười nhẹ nhàng, trong tay còn cầm hai cái bánh bao. “Đồ ăn đều đã nguội, ăn trước cái này chút đi.”
Trầm Nhược Thủy nguyên không để ý, nhưng bụng quả thật đang đói lả, mắt thấy bánh bao thịt nóng hầm hập đặt trước mắt, sao còn nhẫn nại được? Lập tức đoạt bánh trong tay Lục Cảnh, ăn như lang như hổ.
Lục Cảnh cười tủm tỉm ở bên nhìn, trong mắt lộ vẻ sủng nịch, thấy Trầm Nhược Thủy ăn xong, lại cực kỳ tự nhiên cầm ngón tay y, chà lau sạch sẽ từng ngón một.
Khuôn mặt mỉm cười, vẻ mặt chuyên chú.
Trầm Nhược Thủy chỉ cảm thấy ngực binh binh, nhất thời quên giãy dụa, ngẩn ngơ hồi lâu mới phục hồi tinh thần, “Ba” một tiếng hất tay Lục Cảnh đi.
Lục Cảnh không chút tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười một cái, thoáng lui về phía sau vài bước, dựa cây cột trên hành lang. Miệng hắn tuy không nói một lời, tầm mắt lại thủy chung dính trên người Trầm Nhược Thủy, một giây không rời. Trầm Nhược Thủy bị hắn nhìn vậy tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể mở to mắt tiếp tục nhìn mấy cái cây phía trước, ra vẻ người bên cạnh không tồn tại.
Một trận lặng im.
Một lát sau, Lục Cảnh bỗng từ trong lòng lấy ra một cây sáo, chậm rãi đặt nó bên môi, hết sức chuyên chú thổi. Tiếng tiêu u oán triền miên, như khóc như than, lại tựa như bao hàm ẩn chứa tất cả tất cả tình ý trong đáy mắt hắn, ôn nhu động lòng người.
Trầm Nhược Thủy nghe đến nhập thần, cảm thấy ngực nhảy loạn lên, rõ ràng hiểu được không nên, lại vẫn từng chút một quay đầu, dừng ánh mắt trên người Lục Cảnh, nhìn không thể rời đi.
Một khúc thổi hết, hắn cuối cùng hướng Lục Cảnh vươn tay, đề cao thanh âm thuyết: “Được rồi! Phong cảnh ở đây thật sự không có gì hay, không bằng về phòng nghe ngươi thổi sáo.”
Dừng một chút, có chút chật vật nhấn rõ từng chữ: “Ngươi cõng ta.”
Lục Cảnh tựa như sớm đoán hắn sẽ nói những lời này, đôi mi thanh tú lập tức giãn ra, cười nhẹ ra tiếng: “…… Hảo.”
###########
Mấy ngày sau, Trầm Nhược Thủy vì hành động không tiện nên cơ hồ cả ngày đều nhốt mình trong phòng, không đi ra ngoài hồ nháo nữa. Mà Lục Cảnh cũng tuân thủ ước định lúc trước, vừa rảnh liền bồi bên người hắn, dùng hết biện pháp hống hắn vui vẻ. Tuy Trầm Nhược Thủy động một chút là phát cáu, nhưng Lục Cảnh vẫn thích thú, mấy ngày như thế cứ trôi qua bình an vô sự, yên bình thoải mái.
Đáng tiếc Trầm Nhược Thủy thương ở chân vừa khỏi đã lại thẳng tiến ra cửa đi chơi.
Lục Cảnh dù hiểu y là cái tai họa, lại tuyệt đối luyến tiếc nghịch ý người trong lòng, nên tất nhiên là mọi chuyện đều đáp ứng y.
“Giờ ngươi muốn chơi gì? Lại đào giun?”
“Chơi linh tinh gì chứ, ngươi tưởng ta vẫn là tiểu oa nhi a? Ta muốn đi dạo phố mua mứt quả ăn.”
“Cáp……” Lục Cảnh nghe xong, không nhịn được vừa cười ra tiếng, chỉ cảm thấy Trầm Nhược Thủy thật sự là đáng yêu đến cực điểm. Nếu không có tự chủ hơn người, cơ hồ đã vươn tay kéo hắn vào lòng.
Hai người vừa nói cười vừa sóng vai hướng cửa lớn bước đi, khi sắp rời khỏi Thu Thủy Trang, lại gặp Trầm Minh Hiên.
“Cha?”
“Xú tiểu tử, ngươi lại muốn đi chỗ nào?”
“Tùy tiện đi dạo thôi.”
“Ta nói bao nhiêu lần rồi, không được ra ngoài gây chuyện!”
“Có quan hệ gì? Dù sao có sư huynh đi cùng.”
“Sư huynh ngươi là chuyên môn cùng ngươi đi chơi sao?” Trầm Minh Hiên trừng mắt nhìn, nghiêm trang nói, “Cảnh nhi hôm nay có chuyện quan trọng khác, không có tâm lực ứng phó xú tiểu tử ngươi.”
Nói xong, quay đầu đi hướng đại môn.
Trầm Nhược Thủy ngây người một chút, cũng thuận thế nhìn qua, khi đó mới phát hiện ngoài cửa có một cỗ kiệu. Ngay sau đó kiệu liêm vén lên, một thiếu nữ một thân hoa phục chậm rãi đi ra, môi hồng răng trắng, dung nhan như họa.
“Lục đại ca,” Nàng vừa ra khỏi cỗ kiệu liền hướng về phía Lục Cảnh cúi đầu, thản nhiên cười nói, “Đã lâu không gặp.”
Lục Cảnh giật mình, có chút kinh ngạc hỏi: “Liễu cô nương? Ngươi sao sẽ đến nơi này?”
“Khụ khụ,” Trầm Minh Hiên đúng lúc đứng dậy, mở miệng giải thích, “Phụ thân Liễu cô nương đi xa nhà, lại lo lắng nàng một mình ở lại nên nhờ vi sư thay hắn chăm sóc nàng mấy tháng. Cảnh nhi, ngươi cùng Liễu cô nương coi như có quen biết, nên hảo hảo tiếp đón người ta mới đúng……”
Trầm Minh Hiên nói một đống lớn, Trầm Nhược Thủy lại hoàn toàn không để ý, nhìn sang nữ tử xa lạ kia, rồi lại nhìn sư huynh nhà mình, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.
“Sư huynh, nàng chính là vị Liễu cô nương ngươi đã cứu?”
“Ân, đúng vậy.”
“Hừ, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp động lòng người.” Trầm Nhược Thủy nghiến răng nghiến lợi nói một câu, lại nhớ cha hắn từng đề cập qua chuyện cầu thân, đúng là càng nghĩ càng giận, đột nhiên giơ chân lên, hung hăng đạp Lục Cảnh một cái.
Sau đó mạnh mẽ chạy, cứ thế xông thẳng về phía trước.
“Ai? Sư đệ?” Lục Cảnh dù cảm thấy mạc danh kỳ diệu, lại vẫn theo thói quen tính đuổi theo, nhưng mới đi vài bước đã bị Trầm Minh Hiên tóm lấy.
“Cảnh nhi, đừng để ý xú tiểu tử kia.”
“Nhưng……”
“Ngươi chỉ cần tiếp đón hảo Liễu cô nương là được, người ta thế nhưng riêng vì ngươi mà đến.”
“A? Ta……”
Bọn họ nói mấy câu đó, Trầm Nhược Thủy tất nhiên nghe được rành mạch, cảm thấy trong lòng tức giận càng tăng, tiếp tục không quan tâm đi về phía trước. Hắn cũng không biết vì sao mới lần đầu thấy Liễu cô nương liền có cơn tức lớn như vậy, chỉ cảm thấy tất cả đều là lỗi của Lục Cảnh.
Đàm hôn luận gả với đại mỹ nhân, vẫn còn trâng tráo nói trong mắt hắn chỉ có mình một người, thật sự đáng giận!
Cáp, bất quá là một nữ tử tướng mạo xinh đẹp thôi, có gì đặc biệt hơn người?
Chỉ cần hắn Trầm Nhược Thủy nguyện ý, tùy thời đều có thể tìm một đống nữ nhân về cho họ Lục kia xem!