Lục Cảnh thấy thế, tất nhiên hoảng sợ, vội vàng tiến đến giúp hắn đứng lên, sau khi cúi người coi qua thương thế liền không nhịn được cười nhẹ ra tiếng: “Ai nha, giống như lại trật chân rồi.”
Mặt Trầm Nhược Thủy vẫn đỏ ửng như trước, hung hăng trừng mắt vài lần, vừa mới há mồm kêu một tiếng “Đau”, Lục Cảnh đã nói tiếp: “Lần này lại do ta làm hại?”
“Đương nhiên! Trừ ngươi ra còn có thể là ai?”
“Đúng đúng đúng, toàn bộ đều là ta sai.” Lục Cảnh nhẹ nhàng cười rộ lên, một mặt liên thanh nhận sai, một mặt thay Trầm Nhược Thủy nhu nhu chân phải bị thương.
Trầm Nhược Thủy thấy y bộ dáng quan tâm thế này, làm người ta không thể phát tác, do dự một lát, rồi lấy xấp giấy mang trong người ra, giơ giơ lên, hỏi: “Đây là ngươi giúp ta sao?”
“Ân.”
“Lần sau đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa, ta cũng không phải ít bị chép phạt.”
“Được a.” Lục Cảnh chớp chớp mắt, cực kì sảng khoái đáp ứng, “Lần tới ta cùng ngươi chịu phạt là được.”
Khi hắn nói chuyện, khóe miệng hơi giương lên, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, ngay cả đáy mắt cũng mang theo ý cười, tựa như thực chờ mong cái gọi là lần tới.
Trầm Nhược Thủy trong lòng nhảy loạn, hé mắt liếc qua, vừa vặn thoáng nhìn bên đầu Lục Cảnh, cùng với một vệt hồng ngân trên cổ y.
Là dấu vết lưu lại đêm qua sao? Sắc mặt Lục Cảnh hôm nay tái nhợt hơn nhiều so với bình thường, cũng vì tối qua ép buộc quá mức đi? Nhưng khi tầm mắt chạm nhau, y lại luôn cười ôn nhu yếu ớt với mình.
Trầm Nhược Thủy nghĩ vậy, bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, kìm lòng không được vươn tay lên, sắp chạm đến góc áo Lục Cảnh, lại bất thần cứng đờ.
Hôm qua làm chuyện hoang đường chưa đủ sao, hôm nay còn muốn nữa à? Hắn rốt cuộc bị bệnh điên gì đây?
Âm thầm mắng mình một câu, lại ngượng ngùng nửa đường thu tay về, cổ tay vừa chuyển, thuận thế rút ra thanh trường kiếm giắt trên thắt lưng Lục Cảnh.
“Sư đệ?”
“Kiếm này cho ta mượn chơi chút, chơi chán sẽ trả ngươi.” Vừa nói vừa bỏ chạy.
Lục Cảnh thấy hắn cước bộ không xong, vội vàng đuổi theo, Trầm Nhược Thủy lại giữ kiếm chặt hơn, nói: “Không được lại đây! Vạn nhất hại ta té nữa, sẽ lại là lỗi của ngươi.”
Miệng nói thế, kỳ thật chỉ muốn tìm lấy cớ để chạy trối chết thôi.
Lục Cảnh nghe vậy quả nhiên ngoan ngoãn đứng lại, có chút bất đắc dĩ cười khổ, tựa người đứng ở cạnh cửa, nhẹ nhàng thở dài.
“Chân ngươi vừa trật, đi đường cẩn thận một chút.”
“Được rồi được rồi, thực dài dòng.”
Trầm Nhược Thủy nhẹ nhàng hừ một tiếng, dứt khoát dùng trường kiếm làm quải trượng, khập khiễng đi về phía trước. Kết quả chỉ đi được một đoạn ngắn, chân đã vô cùng đau đớn, rốt cuộc bước không nổi nữa. Hắn quay đầu nhìn, phát hiện Lục Cảnh thật sự không đuổi theo, lòng lại có chút hờn dỗi, cũng không quản giờ phút này đang ở nơi nào, trực tiếp ngồi xuống đất.
Trong tay nắm Bạch Ngọc kiếm, trong lòng nhớ tới cũng là nam tử dung nhan như ngọc.
Rõ ràng là chán ghét a, lại vì cái gì…… luôn không khống chế được xúc động muốn ôm y vào lòng?
Trầm Nhược Thủy tùy tiện vung vẩy trường kiếm trong tay, thật sự không rõ mình đoạt thứ này làm gì, đánh võ múa kiếm không được, chơi cũng chơi không xong, chẳng lẽ dùng đào đất tìm giun?
Nghĩ vậy, nhưng lại khẽ cười cười, thật sự cắm thanh kiếm vào đất.
Thân kiếm trắng noãn thuần khiết lập tức nhiễm nước bùn.
Trong nháy mắt, Trầm Nhược Thủy đột nhiên nhớ tới đêm qua, gương mặt mê loạn của Lục Cảnh khi bị hắn đặt dưới thân.
Sư huynh……
Hắn dưới đáy lòng nhẹ nhàng gọi một tiếng, thân thể dần nóng lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.
Đang ngu ngơ, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc: “Đang làm gì?”
“Đào giun.”
Trầm Nhược Thủy đầu cũng không không nâng, ứng đối một câu, nhưng lập tức phát giác không thích hợp, giương mắt lên nhìn, đối diện là Trầm Minh Hiên mặt nổi giận đùng đùng.
“…… Cha?”
“Xú tiểu tử, ngươi cầm kiếm của sư huynh phải không? Ngươi đúng là ngày càng hư đốn!” Nói xong, thở phì phì vung tay lên, huy chưởng muốn đánh.
“Oa!” Trầm Nhược Thủy ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời tránh cũng không thể tránh, đành phải nghiêng đầu, to miệng kêu, “Sư huynh cứu ta!”
Vừa dứt lời, quả nhiên nghe được Lục Cảnh cười khẽ.
Sau đó chỉ thấy một bóng trắng lướt tới trước người, không chút cố sức đỡ Trầm Minh Hiên một chưởng.
“Sư phụ, sư đệ lại chọc người tức giận?”
“Cảnh nhi ngươi tới vừa đúng lúc, ngươi có biết xú tiểu tử này lại gây chuyện tốt gì không?”
“Sư đệ làm sao vậy?”
“Hắn…… Hắn thế nhưng……”
“Ân?”
“Hắn thế nhưng lấy Bạch Ngọc kiếm của ngươi để đào giun!”
Khi Trầm Minh Hiên nói ra những lời này, hai mắt trừng thật lớn, bộ dáng tức giận sắp nổ tung.
Mà Lục Cảnh cũng chấn động, vội vàng quay đầu lại nhìn Trầm Nhược Thủy, hỏi: “Sư đệ, là thật sao……?”
“Không phải là một thanh kiếm cùn sao? Có gì đặc biệt hơn người?” Trầm Nhược Thủy chẳng hề để ý nhún vai, giãy dụa đứng lên, tùy tiện quăng trả Bạch Ngọc kiếm, nói, “Trả lại ngươi là được.”
Nhưng Lục Cảnh không để ý tới thanh kiếm, chỉ cầm tay Trầm Nhược Thủy, cẩn thận coi một lần, nhíu mày nói: “Bạch Ngọc kiếm nguy hiểm như vậy, dùng làm gậy chống thì thôi, nhưng sao có thể dùng đào giun? Vạn nhất bị thương tay ngươi thì làm sao?”
“A?”
Trầm Nhược Thủy nghe được ngẩn người ngạc nhiên.
Trầm Minh Hiên lại kinh ngạc không thôi, vội vàng mở miệng nói: “Cảnh nhi, Bạch Ngọc kiếm là võ lâm chí bảo, lúc trước ngươi đánh bại tam đại cao thủ mới thu được nó vào tay, sao lại có thể……”
Sư phụ nói dài dòng một đống lớn, Lục Cảnh lại là có tai như điếc, cầm tay Trầm Nhược Thủy nhìn một lần lại một lần, mãi đến khi xác định người trong lòng vẫn chưa bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó hắn khôi phục trấn định, mặt lại cười tự nhiên, xoay người nói mấy câu cùng Trầm Minh Hiên, dùng hai ba câu đã đuổi được người đi.
Trầm Nhược Thủy đứng cạnh nhìn xem sửng sốt, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lạnh lùng nói: “Ngươi nói lời ngon tiếng ngọt thật là ngày càng lợi hại, khó trách dỗ cha ta ngoan ngoãn nghe lời thế.”
Lục Cảnh nghiêng đầu cười cười, hoàn toàn không để ý châm chọc khiêu khích này, chỉ khom người nhặt Bạch Ngọc kiếm lên, còn thật lòng dặn dò một câu: “Về sau đừng lại lấy kiếm của ta chơi.”
“Lạ thật đó.” Trầm Nhược Thủy không dễ dàng nghe lời y, cố ý nâng cằm nói, “Bạch Ngọc kiếm đẹp mà không bén, sao có thể làm người bị thương?”
Lục Cảnh tựa hồ cực thích bộ dáng này của hắn, môi vẽ thành nụ cười, ôn nhu nói: “Chỉ là thoạt nhìn không nguy hiểm thôi, thực tế không phải vậy.”
Nói xong, tay duỗi ra, nhẹ nhàng ngắt một sợi tóc đen bên tai Trầm Nhược Thủy.
Sau đó nhắm mắt lại, ném sợi tóc kia lên, huy kiếm.
Động tác lưu loát, tư thái tiêu sái.
Tốc độ cực nhanh, khó thể tưởng tượng.
Trầm Nhược Thủy chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, sợi tóc đã bị chém thành hai nửa, lảo đảo bay xuống bên chân.
“Thấy sao?” Lục Cảnh mở con ngươi, thật cẩn thận dắt Bạch Ngọc kiếm bên hông, mặt giãn ra mỉm cười.
“A,” Trầm Nhược Thủy gật gật đầu, có chút thất thần lẩm bẩm, “Căn bản không phải thanh kiếm này sắc bén, mà là công phu sư huynh ngươi lại tinh tiến.”
Chỉ sợ không được bao lâu nữa, ngay cả cha cũng không phải đối thủ của hắn? Chính mình lại…… càng theo không kịp.
Lục Cảnh như nhìn thấu tâm tư của hắn, híp mắt cười một cái, nói: “Ngươi nếu hảo hảo luyện võ, cũng không hẳn luôn bị thua ta.”
“Ta không cần!” Trầm Nhược Thủy nhíu nhíu mày, không chút nghĩ ngợi đáp, “Tập võ vất vả vậy, ta chịu không nổi. Huống chi, vô luận gặp nguy hiểm gì, sư huynh ngươi đều nhất định bảo hộ ta đúng không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác không đúng.
Hắn mặt đỏ hồng, vội vàng sửa lời nói: “Ý ta là, khi chân chính gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ chạy trối chết, sau đó đẩy ngươi đi chịu chết!”
Nghe vậy, Lục Cảnh lập tức mỉm cười, đôi con ngươi đen sâu kín âm trầm, ánh mắt ôn nhu như nước. Hắn thấp đầu nhìn lại Trầm Nhược Thủy, ngón tay không để lại dấu vết thay đổi vị trí một chút, chậm rãi cầm bàn tay hư ảo, rất nhẹ rất nhẹ “Ừ” một tiếng.