Thật ra ngày nào cuộc đời cũng mang tặng chúng ta rất nhiều món quà. Hãy xem một ngày của Mẫn, bạn sẽ phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều món quà như thế nào.
Buổi sáng, Mẫn gặp bác hàng xóm trong hành lang. Bác ấy nói với cô: “Cô gái à, đang mưa đấy, bên ngoài rất lạnh, nhớ mặc ấm vào!” Lúc ấy, món quà mà cô ấy nhận được là sự quan tâm. Món quà này nói với cô ấy rằng khắp nơi trên thế giới đều có tình yêu, chúng ta cũng phải học cách quan tâm, yêu thương người khác.
Bước ra khỏi thang máy cũng đã muộn. Nhưng Mẫn đứng đợi ở dưới phố 20 phút mới bắt được xe. Lúc ấy, cô ấy nhận được món quà là bài học kinh nghiệm. Món quà này nói với cô ấy, gặp thời tiết thế này phải ra khỏi nhà sớm hơn.
Đến công ty, người quản lí dẫn một cô gái xinh đẹp tới cạnh bàn làm việc của Mẫn, nói với cô: “Cô ấy sẽ làm công việc giống cô trong công ty, tuần tới, cô hãy hướng dẫn cô ấy làm việc.” Lúc này, thứ mà cô ấy nhận được là nguy cơ.
Trong công việc, Mẫn gặp vấn đề nan giải. Nhưng cô gái mới đến lại có thể giúp cô ấy giải quyết nhanh gọn. Lúc ấy, thứ mà cô ấy nhận được là nguy cơ đang tăng lên. Món quà này cảnh báo cô ấy rằng thời gian để kịp thời tiến bộ không còn nhiều.
Buổi chiều, Mẫn nhận được điện thoại của bố, biết tin mẹ bị ốm, phải nằm viện. Lúc ấy, thứ Mẫn nhận được là sự đau lòng. Món quà này nói với cô ấy rằng, bình thường cô ấy chưa quan tâm nhiều tới cha mẹ, sau này cho dù công việc bận rộn tới đâu cũng phải bớt thời gian ở bên cạnh họ.
Cuối ngày, quản lý nói với Mẫn, tuần sau cô sẽ được điều lên tổng công ty, làm quản lý bộ phận. Lúc này, cô ấy nhận được sự khẳng định. Món quà này nói với cô ấy, những nỗ lực của bản thân cuối cùng cũng có ngày khai hoa kết quả.
Từng giờ từng phút, chúng ta đều sẽ nhận được món quà mà cuộc đời ban tặng cho mình. Trong số những món quà này, chúng ta thường thích mở những món quà được bọc gói một cách tinh xảo, đẹp đẽ, có thể mang lại niềm vui cho chúng ta. Còn những món quà được gói ghém qua loa, xấu xí thường sẽ bị chúng ta gạt ra ngoài. Nhất định chúng ta không nghĩ tới, trong những gói quà muôn màu này đều là cùng một tặng phẩm. Bạn biết nó là gì không? Khi chúng ta mở từng lớp từng lớp giấy gói, đến tận cùng, sẽ phát hiện tặng phẩm bên trong đều là “sự trưởng thành”. Nếu chúng ta không hiểu được dụng ý của cuộc đời thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội khiến bản thân trưởng thành.
Cho dù chuyện mà gặp trong cuộc đời là chuyện vui vẻ hay đau khổ thì chúng đều giúp chúng ta trưởng thành. Nếu chúng ta không cảm nhận được, không lĩnh ngộ được, đó chỉ là vì chúng ta chưa bóc tới lớp giấy gói cuối cùng mà thôi.
Cuộc đời khổ tâm tạo cơ hội trưởng thành cho chúng ta. Nếu bản thân chúng ta không thể trưởng thành, vậy thì nhất định có một thứ khác thay chúng ta trưởng thành, đó chính là đau khổ và phiền não.
Những món quà vì giấy bọc không đẹp nên không được mở ra sẽ liên tục xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta. Rất nhiều chuyện chúng ta gặp lại nhiều lần đều là bản thân chúng ta lựa chọn gặp phải hoặc cần gặp phải. Sở dĩ những chuyện này cứ lặp đi lặp lại là vì chúng ta vẫn chưa thật sự nhận thức được ý nghĩa thật sự của việc cuộc đời sắp xếp bài học này cho chúng ta. Cho đến khi nào chúng ta thật sự lĩnh hội được ý nghĩa và giá trị của những sự việc này đối với bản thân, thì chúng mới không tiếp tục chắn đường đi của chúng ta. Không có bất kì sự việc nào vô duyên vô cớ xảy ra trong cuộc đời mỗi con người.
Chúng ta không thể không trân trọng sự lao tâm khổ tứ của cuộc đời. Nó đã bằng mọi cách để tạo cơ hội trưởng thành cho chúng ta, không giờ phút nào không tỉ mỉ chuẩn bị món quà cho chúng ta, đồng thời tự tay mang tặng chúng ta. Nó mong đợi chúng ta trở thành người có ý chí, nhưng đôi mắt của con người vĩnh viễn chỉ nhìn vào những món quà được gói ghém tinh xảo, tránh những món quà bề ngoài mang tới đau khổ và phiền não, mà không hề biết rằng bên trong bất kì món quà nào cuộc đời tặng chúng ta đều là “sự trưởng thành”.
Hồi nhỏ, mùa xuân nào tôi cũng thấy cậu tôi tỉa cành cho từng cái cây trong vườn nhà. Lúc ấy, tôi cảm thấy rất khó hiểu, thầm nghĩ: “Như thế khác gì tỉa chết cây?”
Quả thực, tôi không nhẫn tâm nhìn những cành cây non khó khăn lắm mới mọc ra bị cắt đi, liền hỏi cậu: “Vì sao phải cắt những cành cây này ạ?”
Cậu nói với tôi: “Nếu không cắt những cành cây này, thì cho dù cây táo có thể cho nhiều quả hơn, nhưng táo vừa không to, cũng không ngọt. Ngược lại, sau khi cắt những cành cây thừa, không những táo vừa to vừa ngọt, mà còn có thể kéo dài thời gian cho quả của nó. Nếu để mặc cho nó mọc tự nhiên, dăm ba năm sau, có một số cành sẽ bắt đầu khô héo. Chẳng được mấy năm sau, cả cây táo sẽ chết.”
Lời nói của cậu khiến tôi ý thức được rằng, mất mát cũng là một sự trưởng thành. Rất nhiều lúc, mất mát có thể khiến chúng ta trưởng thành tốt hơn, có thể giúp chúng ta có được cuộc sống chất lượng hơn.
Thực ra, có lúc sự mất mát trên cơ thể chúng ta không nhất định là chuyện xấu.
Một bác sĩ nội khoa trong nhiều năm thực tiễn lâm sàng, phát hiện hàng loạt hiện tượng kì lạ.
Tim của bệnh nhân tắc nghẽn van tim sẽ to lên như kỳ tích, dường như đang cố gắng ứng phó với dị tật của tim.
Bệnh nhân mắc bệnh thận nếu phải cắt một quả thận, sức sống của quả thận còn lại sẽ trở nên vô cùng mãnh liệt.
Ngoài ra, bỏ một bên mắt hoặc cắt một bên phổi, bên còn lại sẽ trở nên càng có sức sống hơn. Tâm lí cũng giống như cơ thể con người, cũng có khả năng như vậy.
Trong cuộc đời, có một món quà mà hầu hết mọi người đều sẽ nhận được, đó chính là “thất tình”.
Chúng ta cho rằng thất tình là bị vứt bỏ, bị lừa dối. Thất tình ảnh hưởng nghiêm trọng tới ảo tưởng tươi đẹp về tình yêu của chúng ta, khiến chúng ta không còn dám tin người khác. Vết thương này thậm chí còn day dứt cả cuộc đời, sao có thể nói thất tình cũng là món quà được?
Thực ra, tác dụng quan trọng nhất của thất tình là muốn chúng ta nhận thức đầy đủ về bản thân, đồng thời cũng hiểu được người khác. Không trải qua thất tình, có lẽ chúng ta không biết nên yêu một người như thế nào; không trải qua thất tình, có lẽ chúng ta sẽ không tìm thấy người mà mình thật sự yêu; không trải qua thất tình, có lẽ chúng ta sẽ không biết mất mát có nghĩa là gì, càng không biết nên trân trọng tình yêu như thế nào.
“Món quà” thất tình mà chúng ta nhìn thấy được bọc bởi một lớp giấy gói quà mang màu sắc vứt bỏ, lừa dối, phản bội, trang điểm bởi một chiếc ruy băng thê lương, mang đau khổ tới cho chúng ta. Thứ mà chúng ta nhìn thấy chỉ là đau lòng, chỉ là vỏ ngoài của thất tình. Khi chúng ta mở từng lớp từng lớp giấy của món quà này, sẽ nhìn thấy trách nhiệm, thiếu sót của bản thân, cuối cùng là sự trưởng thành được bao bọc bởi sự kiên cường.
Một lần, một người bạn của tôi bị tai nạn, gãy chân trái và phải nằm viện. Mấy người chúng tôi cùng đến thăm cậu ấy.
Chúng tôi nhìn thấy mặc dù sắc mặt của cậu ấy có chút tiều tụy nhưng tinh thần rất tốt. Lời nói của cậu ấy ẩn chứa niềm vui hiếm thấy, giống như trúng sổ xố vậy. Chúng tôi không nghĩ cậu ấy là người vừa mới gặp tai nạn.
Cậu ấy nói với chúng tôi, khoảnh khắc tai nạn ập đến, ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu ấy là, lẽ nào cuộc đời của mình kết thúc thế này sao? Cậu ấy nghĩ tới mình còn có rất nhiều việc chưa làm, nếu không chết, nhất định phải đi làm những việc mà từ trước tới nay mình muốn làm nhưng không có dũng khí để làm, hơn nữa phải quý trọng thời gian ở bên người thân, đối xử tốt với cha mẹ, đối xử tốt với vợ và con trai. Tóm lại, phải làm những việc mà mình muốn làm và nên làm không chút do dự.
Lần tai nạn chết đi sống lại này là cơ hội thứ hai mà cuộc đời tặng cho cậu ấy để nâng cao chất lượng cuộc đời, khiến cậu ấy có thể dùng con mắt mới để nhìn nhận cuộc đời mình. Mặc dù, sau này chân của cậu ấy không thể đi lại nhanh nhẹn như trước, nhưng so với việc bị mất đi mạng sống trong khoảnh khắc ấy mà nói thì chút đau khổ này không đáng gì. Nếu trải qua vụ tai nạn này, không có cái nhìn mới về cuộc đời của mình, thì nỗi đau đớn về thể xác sẽ trở thành nỗi ám ảnh rất lớn trong cuộc sống của cậu ấy. Có lẽ cậu ấy sẽ buông thả để bản thân tiếp tục phóng thật nhanh, tiếp tục sống với cách sống trước đây. Như thế tai nạn sẽ khó tránh khỏi giáng xuống đầu cậu ấy một lần nữa, nhưng lần sau, chưa chắc cậu ấy sẽ có may mắn thoát chết như lần này.
Chúng ta càng dám đối mặt với trở ngại và đau khổ của cuộc đời thì càng có thể nhanh chóng tìm thấy phương pháp giải quyết chúng. Hành động này cũng khiến nội tâm của chúng ta có thêm tự do và sức mạnh to lớn hơn. Chỉ khi dám đối mặt với đau khổ trong cuộc đời, chúng ta mới thật sự trở thành chủ nhân của bản thân mình. Thực ra, đằng sau mỗi đau khổ đều có lối thoát “trưởng thành”, đều đánh dấu một khởi đầu mới. Sở dĩ chúng ta đau khổ, là bởi vì chúng ta từ chối trưởng thành.
Sở dĩ chúng ta sống một cách bừa bãi, vô nghĩa, là bởi vì chúng ta chưa từng mất mát, chưa từng mất đi tình yêu, chưa từng mất đi sức khỏe, chưa từng mất đi tiền bạc, chưa từng mất đi đồ ăn, hoặc tất cả đều đã từng mất đi nhưng chúng ta không hiểu ý nghĩa trong những mất mát đó. Khi chúng ta thật sự hiểu mất mát có nghĩa là gì, chúng ta mới có được sự trưởng thành, học được cách làm thế nào để sống có chất lượng. Hãy hỏi bản thân, khi gặp trở ngại và đau khổ, bản thân đã làm gì, làm như vậy có phải là người có ý chí không.