Một hôm, một người đi dạo bên bờ sông, không cẩn thận rơi xuống sông. Do không biết bơi, anh ta hốt hoảng vừa vùng vẫy đập nước, vừa kêu cứu.
Khi vừa rơi xuống, anh ta vốn dĩ ở chỗ cách bờ không xa. Nhưng khi nhân viên cứu hộ nhảy xuống nước cứu thì anh ta đã vùng vẫy trôi ra chỗ cách bờ mười mấy mét.
Sau đó, anh ta giải thích rằng: “Lúc ấy tôi rất sợ hãi, chỉ biết phải vùng vẫy để nổi lên mặt nước, hoàn toàn không để ý đâu là bờ.”
Nếu chúng ta bị lạc trong công thức gen, đồng thời không hay biết về sự điều khiển của công thức gen, thì chúng ta sẽ giống như một người không biết bơi rơi xuống sông, cố sức vùng vẫy thế nào cũng chỉ là vô vọng, thậm chí sẽ khiến chúng ta cách bờ càng lúc càng xa. Sự vùng vẫy khi bị lạc trong công thức gen, chỉ có thể khiến chúng ta cách mục tiêu cuộc đời thật sự càng lúc càng xa, cách niềm vui thật sự của mình càng lúc càng xa.
Sở dĩ chúng ta không vui vẻ, không thành công là bởi vì chúng ta bị hạn chế bởi công thức gen, bị lạc lối ở thế giới bên ngoài. Chúng ta luôn muốn thông qua vật chất bên ngoài hoặc người khác để thể hiện giá trị của bản thân. Như thế, chúng ta đã trao quyền quyết định bản thân có vui vẻ hay không, thành công hay không cho thế giới bên ngoài. Không biết từ lúc nào, chúng ta mất đi khả năng khiến bản thân vui vẻ và thành công, cũng đánh mất bản thân mình.
Chúng ta thường nói phải là chính mình, vậy thì như thế nào mới là cái tôi thật sự đây? Vấn đề này thoạt đầu có vẻ hơi ấu trĩ. Từ trước tới nay chúng ta hoàn toàn tin tưởng về việc chúng ta đang làm cái tôi thật sự của mình. Nếu chúng ta có thể thật sự nhìn nhận cái gọi là cái tôi ấy thì sẽ phát hiện nếu muốn phác họa một đường nét rõ ràng thì còn cần phải mất nhiều công sức. Bởi vì rất nhiều người đều chưa thật sự suy nghĩ về vấn đề này, tất lẽ dĩ ngẫu cho rằng cái tôi đang sống chính là cái tôi thật sự, chưa bao giờ nghĩ tới việc trên người mình còn mang theo mục đích bên ngoài thực hiện cái tôi, cũng chính là mục đích gen.
Nếu chúng ta không thể nhận thức rõ ràng cái gọi là cái tôi ấy có gì sai, vậy thì niềm vui và thành công mà chúng ta theo đuổi chẳng phải rất mù quáng sao?
Muốn đạt được mục đích thực hiện cái tôi, chúng ta phải phá vỡ lời nguyền của mục đích gen, thoát ra khỏi công thức mà gen khống chế chúng ta. Đầu tiên, chúng ta cần làm một việc: Tìm lại cái tôi đã mất, đồng thời phát hiện sức mạnh con tim mà từ trước tới nay đã bị chúng ta bỏ qua. Chỉ khi tìm thấy phương hướng đúng đắn, chúng ta mới có thể thực hiện mục tiêu, nếu không tất cả những gì chúng ta làm đều là vô ích, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra khỏi vòng xoáy của mục đích gen.