Anh ra đi để lại lòng tôi như ngôi nhà đổ nát sau một cơn bão lồng lộn hoành hành. Mọi thứ đều đảo lộn. Tôi biết rằng tôi sẽ phải sắp xếp lại. Tôi chỉ chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi cứ ngồi đây, ngơ ngẩn nhìn sự tàn phá, mọi sức lực rời bỏ, chỉ còn biết kiên nhẫn chờ một ngày nghe giọng nhắn tin cũ của anh mà tay không run, tim không đập mạnh, chờ một ngày tôi sẽ thản nhiên xóa cái tin nhắn duy nhất này, chờ một ngày tôi không phải tự bảo mình rằng chỉ đi dạo trên biển chứ không tìm ai....
Tôi chờ một ngày trôi qua mà không nghĩ tới anh.
Tôi biết rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả, và thời gian cũng sẽ cũng sẽ làm hỏng tất cả. Đến một ngày, chính tôi cũng sẽ phủ nhận rằng tôi đã từng có những cảm giác sung sướng hay phiền muộn này. Đến một ngày tôi sẽ không nhớ gì nữa, như sóng đã xóa tan đi những hình vẽ trên cát. Và tôi sẽ quên giống như người trên mặt đất lâu dần quên chuyện họ đến từ thiên đường từ một thời rất xa, rất xa.
Tôi kiên nhẫn và buồn rầu chờ cái ngày đó tới.