Chị có biết đâu rằng đi ăn có cái khổ của đi ăn. Tôi luôn phải chuẩn bị quần áo, giầy dép, đồ trang điểm và chọn tiệm ăn từ mấy hôm trước. Việc chọn tiệm ăn có một không khí vừa phải hợp cảnh hẹn hò lần đầu, lại có vị trí và đồ ăn hợp miệng với cả hai bên cũng đòi hỏi dành nhiều thời gian tìm hiểu. Thêm nữa, nếu tôi hẹn đi ăn với mấy anh châu Á còn được ăn đồ vừa miệng, chứ mấy anh Mỹ trắng thì thường là phải chiều anh đi ăn sushi. Sushi là cá sống, tôi ăn không quen nên lần nào đi ăn về cũng bị đau bụng, đã thế lại vẫn đói, đêm muộn vẫn phải lục cơm nguội với bắp cải muối ăn.
Nhưng mà nghĩ lại, ngày xưa học ở trong trường, có một cô bạn người Nhật thích một chú người Mỹ trắng rất trẻ và cực kỳ cao lớn đẹp trai, lại nhỏ hơn cô 6 tuổi. Chú ta là sinh viên năm đầu, cô đã học xong cao học. Có điều đẹp trai đâu chưa biết, mùa hè chú ta phải đi cắt cỏ thuê để lấy tiền đi học, cô vì thích nên cũng xin đi cắt cỏ cùng để còn có cơ hội gần gũi. Cắt cỏ là việc nặng của đàn ông, cô châu Á liễu yếu đào tơ cũng phải nai lưng ra làm, đã thế phải đua toàn với con trai Tây đang tuổi trẻ sức dài vai rộng. Tới cuối hè thì con bé trắng trẻo khi xưa biến thành đen nhẻm. Nghĩ đến đây, tôi chép miệng tự an ủi: “Mình mới phải ăn cá sống một vài bữa đã ăn thua gì. Người ta còn phải đi cắt cỏ mới lấy được chồng.” Và tôi lại nhẫn nại mở từng email ra xếp lịch…đi ăn.
Danh sách mấy tuần này bao gồm một bác sĩ đa khoa người New York, một bác sĩ phẫu thuật, một nhà khoa học. Cả ba đều là người Mỹ trắng và cùng liên lạc với tôi vào một thời điểm. Hộp thư của tôi luôn đầy, điên thoại réo liên tục như nhà hàng. Nhiều khi đang nói chuyện với anh này thì anh kia gọi. Hai anh trong đó lại còn trùng tên. Tôi phải rất chú ý để khi trò chuyện không nhầm tiểu sử của người này với người kia, dù cũng vài lần..hút chết. Những cuộc hẹn dày đặc trong tuần sau giờ làm được đặt trước. Đôi lúc tôi than thầm: “Sao khổ thế này, sao cứ phải khăng khăng đòi đi kiếm chồng, bây giờ nằm khểnh đọc sách, xem T.V, ăn bỏng ngô và liếm kem có phải sướng hơn không”. Nhưng lập tức tôi nghĩ ngay tới bài học cắt cỏ để lấy tinh thần. Chà chà, trong cuộc đời này, có cái gì tự nhiên đến đâu. Nếu tôi muốn có hoa cắm trên bàn thì hãy tự mình trồng cây trong vườn.
Nhưng dù sao tôi cũng tự thề rằng sau này không bao giờ hẹn hò cả ba người trong cùng một thời gian nữa. Và tất nhiên là sẽ chỉ lấy một chồng thôi. Trái tim tội nghiệp của tôi không thể chịu nổi quá nhiều cảm xúc khác nhau với những người đàn ông khác nhau cứ nối đuôi nhau diễu hành không ngừng nghỉ. Cứ tiếp tục thế này một thời gian nữa, tôi đến vỡ tim mà lăn ra chết bất đắc kỳ tử.
Lúc đó, tôi chưa biết được rằng, những tuần lễ này sẽ dẫn tới một bước ngoặt mãi mãi trong cuộc đời tôi.
Trong ba người đàn ông ấy có một bác sĩ người New York mà tôi quyết định loại ra sau nhiều buổi trò chuyện qua điện thoại và một lần gặp mặt.
Còn lại hai người.
Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, miệng ông ta nói:
-Em rất trẻ, và rất đẹp.
Còn ánh mắt ông ta nói: “Em rất gợi cảm. Tôi muốn ngốn ngấu lấy em.”
Những người đàn ông lớn tuổi và bệ vệ như ông ta không bao giờ nói câu này ra miệng bởi luôn muốn tỏ ra một bề ngoài đứng đắn và tôn trọng phụ nữ phù hợp với điệu bộ trang trọng của tuổi 40. Nhưng ánh mắt ông ta hau háu giống như mắt con cáo đêm lướt hơi thở trên từng nét thịt da thoáng qua làn áo mỏng, quét vòng quanh chiếc cổ mỏng mảnh non tơ, liếc nhanh khe ngực giữa cổ áo khoét hơi sâu, và gầm gừ tiếng thở gấp gáp thèm muốn.
Tôi bỗng thấy đơn độc và hoang dại như một con mồi non đứng trơ trọi giữa đồi hoang vây bọc bởi muôn ngàn tiếng hú thèm khát và tham lam của lũ sói. Và con mồi run lên vừa bồn chồn vừa kích thích.
Tôi liếc nhanh dáng người cao lớn với cái bụng bắt đầu hơi rõ sau làn áo sơ mi, khuôn mặt phương phi bắt đầu dấu hiệu của tuổi tác quanh vòng mắt. Ánh mắt tôi dừng lại ở bàn tay ông ta. Đó là một bàn tay lớn, dày bản với những ngón tay to, cứng rắn, quả quyết, lão luyện. Cổ tay tôi càng thanh mảnh khi đặt cạnh bàn tay ấy.
Ông ta nhắc lại:
-Em rất trẻ, và rất đẹp.
Sao tôi bỗng như nghe thấy tiếng thở dài đau đáu tiếc nuối tuổi trẻ đã qua. So với ông ta, một bác sĩ phẫu thuật mắt nổi tiếng trong thành phố, tôi không có một vị trí xã hội cao, một thu nhập lớn, tôi không quyền lực, không giàu sang, không danh vọng. Tôi chỉ đơn giản là một cô gái trẻ. Nhưng cũng vì thế mà tôi sở hữu một thứ mà ông ta thèm muốn mà không thể có lại được nữa. Đó là tuổi trẻ. Tuổi trẻ vui vẻ và cuồng nhiệt. Tuổi trẻ ngập tràn mơ ước. Tuổi trẻ đẹp đẽ và quyến rũ. Tuổi trẻ si mê khiến máu nóng bừng. Tuổi trẻ hừng hực đòi hỏi trong thân hình cuộn tràn sức sống. Tuổi trẻ mà ông ta đã tiêu vào những ngày mê mải học thi, những đêm thức trắng trực bệnh viện đằng đẵng, những năm dài gian khổ thực tập, những tháng ngày làm việc mê mải để xây dựng sự nghiệp, khi ngẩng lên thì tuổi trẻ đã qua rồi. Tuổi trẻ mà giờ đây ông ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để có lại được.
Người đàn ông ở ngưỡng cửa của tuổi 40 mang trong mình một nỗi buồn thê thiết, bởi từ đây, cuộc đời sẽ là một hành trình xuống đồi. Và họ giấu nỗi buồn ấy trong một khát khao bướng bỉnh níu kéo lại thời gian bằng cách chạy theo những cô gái trẻ.
Người đàn ông ở tuổi 40 nhận ra mắt bắt đầu có nếp nhăn, bụng bắt đầu lớn, những đam mê lặn xuống đằm hơn, sâu hơn, và vì thế dữ dội hơn như những con sóng ngầm liên tiếp đập vào lòng hang sâu.
Quán cà phê có cái tên ngộ nghĩnh “Cà phê cá vàng” nằm trên con đường nhỏ dưới chân đồi bên bờ biển. Quán nhỏ, xếp dọc bàn gỗ tròn, chỉ đủ hai người ngồi, quây bởi một đoạn hàng rào thấp trang điểm bởi những lẵng hoa xinh xinh đầy màu sắc. Quán giản đơn mà dễ thương như một nét chấm phá thơ mộng trong khung cảnh biển tuyệt mỹ với con đường thoai thoải xuống chân đồi ngập bóng cây. Xa xa, lũ chim biển lông trắng chân dài thong thả rỉa lông trên những thảm đá lớn gập ghềnh nổi lên trên làn sóng lấp lánh rì rào. Tôi bỏ một chút đường, khuấy khuấy cốc trà hương vị đào, mỉm cười nhìn ông ta. Biển mênh mông bên khóe mắt. Tôi nói:
- Quán cà phê này thật đáng yêu.
- Tôi rất vui vì em cũng thích nó. Đây là quán yêu thích của tôi. Thật tuyệt khi buổi sáng có thể thong thả đi bộ ra đây, nhấm nháp cà phê, ngắm biển, nhìn người ta lại qua.
Ông ta có cách ăn nói mềm mỏng của người California, lại có cái giao tiếp thành thục của một bác sĩ, luôn biết nói những gì mà người đối thoại muốn nghe.
Tôi dõi mắt phía bên kia đường. Ông ta nhìn theo. Băng qua con đường nhỏ bắt đầu từ chân đồi chạy dọc theo bờ biển là một cửa hàng nhỏ bán những đồ lưu niệm. Phía dưới cửa hàng, tôi thường nghe nói về một động ngầm ăn sâu xuống biển. Chúng tôi rời quán cà phê, rảo bước qua đường về phía động, hồi hộp như sắp bước vào một cuộc phiêu lưu kỳ thú.
Cửa hàng nhỏ đơn sơ, treo một vài bức tranh biển, bày bán bưu thiếp hình chiếc động và hình những con hải cẩu nằm dài sưởi nắng. Ngay cửa ra vào là một cái bàn bán vé vào động. Sau khi mua vé, chúng tôi được chỉ tới một đường hầm có những bậc thang đá ở khuất ở góc cuối cửa hàng.
Đường xuống động dài và dốc. Tôi và ông ta mò theo từng bậc đá. Càng xuống sâu hang càng tối và lạnh. Những âm thanh trên mặt đất lùi xa dần. Trong hang nghe thấy rõ những tiếng thở của hai người, tiếng sóng ì ầm đập vào thành đá, tiếng âm u sâu thẳm của gió luồn qua những ngóc ngách bí hiểm hun hút sâu. Tới gần cuối đoạn dốc, một ánh sáng nhờ nhờ bắt đầu khẽ hắt lên. Đặt chân xuống nấc đá cuối cùng, tôi bỗng thấy mình đứng trên sàn đá trước vòm động nhìn ra ngoài là biển. Không khí lành lạnh hơi nước. Từ trong bóng tối của động nhìn ra, biển hiện lên như một bức tranh bừng sáng, tĩnh lặng, và bát ngát mà khung tranh là những viền đá sần sùi. Xa xa phía góc phải của bức tranh là một dãy đồi với lớp lớp những tòa nhà lớn sang trọng nằm ẩn hiện thấp thoáng sau những vòm cây xanh. Hơi sương vẫn còn bay thảng hoặc trên đỉnh đồi phủ lên những mái nhà một vẻ ngái ngủ, mơ màng.
Ông ta chỉ về phía đỉnh đồi và nói:
- Nhà tôi ở trên ấy. Chiều còn sớm, hay là em tới nhà tôi chơi, nhìn xa vậy mà rất gần, chỉ đi tắt qua đoạn đồi này thôi.
Đó có lẽ là một trong những khu đẹp đẽ và thơ mộng và đắt nhất nước Mỹ, nơi những ngôi nhà trị giá hàng triệu đô la trên đỉnh đồi nhìn xuống biển bao la với khí hậu quanh năm mát mẻ và nắng ấm. Dưới chân đồi là thành phố biển xinh xắn, nhộn nhịp. Nơi ấy là một vị trí hoàn hảo về mọi thứ mà con người có thể mong muốn, một cuộc sống tiện nghi đô thị giữa thiên nhiên của núi đồi và biển dưới ánh mặt trời bất tận.
Tôi chợt nhớ câu chuyện mà một người đồng nghiệp lớn tuổi kể cho tôi nghe ở cơ quan. Ba mươi năm trước, có một cô gái trẻ làm ở vị trí tôi đang làm hiện giờ. Cô ấy khi đó 25 tuổi, tự đặt cho mình một mục tiêu là lấy chồng triệu phú. Cô bắt đầu chú ý cách ăn mặc, rèn luyện phong thái, tìm tới những câu lạc bộ sang trọng để gặp được những người đàn ông giàu có. Những cố gắng ấy cuối cùng có kết quả. Cô tìm được một nhà triệu phú trong ngành tài chính. Họ kết hôn và mua một ngôi nhà trên chính khu đồi kia. Sau khi lấy chồng, cô thôi việc, trở thành một người vợ “làm cảnh”, chú trọng vào hình dáng và trang điểm, học các kỹ năng giao tiếp, tham gia vào các hoạt động từ thiện, gây dựng các mối quan hệ, làm đẹp bộ mặt xã hội cho chồng. Giờ đây, tôi nghe nói, họ vẫn sống cùng nhau dù không có con, nhưng có một đàn chó. Tôi cứ lan man nghĩ, biết đâu, ngay giờ phút này, người đàn bà ấy có lẽ chải chuốt ngồi bên cửa ngôi nhà lộng lẫy trên đồi, giữa những con chó xinh đẹp, nhìn về phía chiếc động này, nơi có một cô gái trẻ đang phân vân về tương lai.
Khi chúng tôi lên khỏi động thì nắng đã hơi lên, bóng ông ta cao lớn, hùng dũng đổ bên bóng tôi thanh mảnh, dịu dàng. Chúng tôi tiếp tục bước lên đồi, qua đoạn đồi này, băng qua một đoạn đường ngắn là sẽ tới nhà ông. Chiều êm ả như một khúc ca. Chúng tôi băng qua một khoảng rừng nhỏ toàn cây cổ thụ. Những bóng cây tĩnh lặng, gió man mác rì rào. Ông ta bất giác không nhìn nhưng vươn ra nắm lấy tay tôi, miệng vẫn nói về tên của các loài cây. Giọng ông ta không thay đổi. Đáng ra nó phải thay đổi. Tôi thấy lòng không xúc động nhưng đơn giản, nhẹ nhàng, dễ chịu như cơn gió chiều man mác thổi.
Tòa nhà lớn hiện dần lên trong tầm mắt. Tôi thầm kêu lên kinh ngạc vì vẻ quyến rũ của nó. Đó là một trong những ngôi nhà lớn và cổ kính kiến trúc kiểu châu Âu nằm trên một khu vườn rộng lớn xanh mướt cây cối, quây bằng hàng rào gỗ trắng. Từ đây, bạn có thể ngắm hoàng hôn trên biển, lại ngắm được cả thành phố bắt đầu lên đèn phía xa xa. Tường phòng khách là những tấm kính lớn để có thể nhìn thấy biển từ mọi phía. Phòng khách rộng, sàn gạch màu nhạt trang nhã, bàn uống nước trang điểm bằng một cành lan trắng, toát lên một vẻ xinh đẹp tĩnh lặng. Góc cuối phòng là một chiếc đàn piano. Phía trên lò sưởi, là một tấm gương lớn. Cạnh đó, là bức tranh một cô gái trễ nải nửa nằm nửa ngồi trên đi văng, tay cầm một ly rượu đỏ. Nếu lắng nghe thật kỹ, tôi nghe thấy tiếng chim hót ngoài vườn, và tiếng sóng vỗ ì oạp từ biển vọng tới.
Dạo chơi trong căn nhà tuyệt đẹp, tôi không khỏi mỉm cười khi nhớ tới một đoạn trong truyện “Kiêu hãnh và định kiến”, khi Jane Austen tả cảm giác của Elizabet lần đầu tiên tới thăm lâu đài của Mr.Darcy, sau khi đã phũ phàng từ chối lời cầu hôn lần thứ nhất của Mr. Darcy, ông chủ lâu đài. Choáng ngợp trước tòa lâu đài đẹp đẽ uy nghi giữa một vùng cỏ cây mênh mông xanh mướt, cô không khỏi hài hước thầm nghĩ: “ Ồ, nếu mình nhận lời cầu hôn của anh ta, mình đã là bà chủ của lâu đài tuyệt đẹp này. Cả vùng đất xung quanh với những con suối chảy rì rào này đã là của mình.”
Ông ta mang cho tôi một ly nước hoa quả và ngồi xuống bên cây đàn:
- Em cứ ngồi chơi, để tôi đàn cho em nghe.
Tôi thong thả nhấm nháp từng vị ngọt của nước xoài, thả mình vào những âm thanh piano diệu vợi, trữ tình, ngắm mặt trời đã bắt đầu xuống biển. Chiều bảng lảng, nhẹ nhàng, len lén vào trong tôi.
Chợt tiếng đàn tắt, ông ta đã tới ngồi bên tôi từ lúc nào. Ông ta lại cầm lấy tay tôi, tôi không phản đối, có một hơi thở hừng hực của dục vọng tỏa ra từ ông ta, trùm lấy thân thể, khiến tôi choáng váng. Tôi nhìn vào trong tấm gương trên lò sưởi. Tôi nhỏ bé thanh mảnh, trẻ trung bên cạnh dáng to lớn bệ vệ. Tôi như cô bé quàng khăn đỏ bên con cáo dày dạn, khôn ngoan. Sự tương phản đó như có điều gì kích thích nguy hiểm lượn lờ trong không gian. Tôi mặc một chiếc váy mềm lụa sa tanh màu của đêm thoáng ánh lên những bóng xanh bất chợt rủ tới đầu gối, sóng sánh, đỏng đảnh, trượt theo những đường cong của đùi, thoắt biến đổi hình dạng, không thể nắm bắt. Lụa trơn mát trên làn da khiến tôi thấy mình như biến đổi, có một dục vọng nào đó len lỏi trong tôi, mơn man trên da thịt. Ôm gọn lấy thân hình phía trên là chiếc áo vải mèm lượn từ ngực xuống eo, hàng cúc lượn vừa tới ngực như chỉ chực bung ra vì chật chội, cổ áo hình chữ V, lóng lánh dây chuyền mặt trái tim đính những viên kim cương nhỏ rơi giữa khe ngực.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Tôi không thể rời mắt khỏi bàn tay to với những ngón tay to đang nắm lấy những ngón tay tôi. Ham muốn trỗi dậy khiến chân tôi như muốn run lên, lụa quằn quại vuốt lấy đùi., chân như mềm nhũn, lạnh mà nóng rực.
Và con cáo sẽ nghiền nát tôi, dày xéo tôi trong dục vọng điên cuồng của nó, và tôi sẽ rên lên vì khoái cảm, vì bất lực trước lòng tôi cuồng loạn. Và tôi sẽ ra về, tủi nhục, căm ghét bản thân mình.
Ông ta bất ngờ ép sát người tôi và đi văng và bắt đầu ngấu nghiến hôn. Bàn tay to, nóng ran lướt trên làn bụng phẳng và vươn cao hơn nữa, dò tìm cách tháo cúc áo. Tôi như nghe thấy tiếng rên, cảm thấy bàn tay ông ta tham lam mải miết. Cuộc vật lộn vẫn tiếp tục lặng lẽ trên đi văng. Cuối cùng, tôi giữ được bàn tay lão luyện lại. Trong gương, tóc tôi hơi rối, son mờ, và ánh mắt hơi dại đi.
Tôi bỗng thấy lòng buồn và trống rỗng vô hạn. Tôi bảo ông ta: “Hãy kể cho em nghe một câu chuyện gì đó đi.”
“Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo và một cô bé quàng khăn đỏ..”. Ông ta thì thầm.
Tôi thấy lòng bơ vơ, những tình cảm lạ lùng nối đuôi nhau diễu hành qua lòng mà tôi vẫn không hiểu nổi vì sao, chỉ biết chưa phút giây nào tâm hồn được yên ổn. Có phải vì tôi vẫn từ chối công nhận sự thật về thế giới và cứ mãi sống trong câu chuyện cổ tích của riêng mình. Tôi vẫn mãi là cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ, ngờ nghệch.
Hay có phải bởi vì..
Bởi vì một điều tôi chưa dám công nhận với bản thân mình. Tôi chưa từng ngừng nghĩ về anh, người đàn ông thứ ba của một tuần lễ đặc biệt, người con trai tôi mới nhìn ảnh, chưa gặp mặt nhưng đã đeo dính lấy hồn. Anh trĩu nặng trong tim tôi mọi giây phút, mọi nơi, khiến tôi như một kẻ tội hình kéo theo một gánh nặng lê bước dưới ánh mặt trời bỏng rát, và sẽ không bao giờ tìm được một bóng râm thanh thản.
Ông ta tiễn tôi về tới cửa, nắm lấy tay tôi và hỏi: “Em có biết năm mới tôi ước gì không?”
Tôi lắc đầu lặng lẽ nhìn ông ta.
-Tôi ước năm nay tôi sẽ gặp một người con gái mà tôi sẽ yêu. Rồi tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ, sinh ra những đứa con xinh đẹp.
- Em hiểu.
-Biết đâu chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Tôi nói. Tôi không hiểu mình muốn gì trong lúc này, chỉ thấy lòng tôi hoang mang và buồn thê thiết.
Em gái tôi lồng lộn lên. Em tôi không thể hiểu nổi tại sao tôi lại dửng dưng trước những cơ hội mà em cho rằng khó có thể gặp lại lần hai. Tôi chả biết giải thích thế nào với em. Làm sao tôi có thể khiến cho em hiểu tôi không cảm thấy một mối liên hệ tâm linh nào khi ông ta nắm tay tôi.
Có thể, tôi quá lãng mạn.
Bởi tôi vẫn còn tin vào tình yêu.