Tối thứ bảy Thanh Nhiễm mới nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Hạ. Cô vừa mở thông báo, Kỷ Hạ đã gọi điện qua, Thanh Nhiễm do dự một lát rồi bắt máy.
Lần này anh không còn hớn hở gọi cô là tiểu học muội nữa, giọng nói Kỷ Hạ nghiêm trọng lạ thường: “Học muội Thanh Nhiễm, em có tiện ra ngoài một lát không?”
Thanh Nhiễm nhìn thời gian, 9:27 tối, lúc này ba Lý đang ở nhà, dù cho công việc của ông đang trong giai đoạn gấp rút nhưng ông luôn về trước mười giờ tối, giờ này nếu Thanh Nhiễm ra ngoài có chút không tiện lắm.
Cô hỏi: “Học trưởng Kỷ Hạ có chuyện gì sao?”
Bên kia trầm mặc giống như đang suy nghĩ giờ này mà còn để cô gái nhỏ ra ngoài cũng không ổn.
Kỷ Hạ đổi miệng: “Ngày mai…ngày mai có thể đến thăm Quý Ngạn Thần không?”
Trong lòng Thanh Nhiễm lập tức nảy ra dự cảm không tốt, cô siết chặt điện thoại trong tay: “Quý thần, anh ấy sao rồi?”
-
Cúp điện thoại, Thanh Nhiễm cảm thấy cả người lẫn tâm đều không còn sức lực, cái cảm giác vô lực khi biết trước mọi chuyện không tốt tiếp theo sẽ xảy ra ở đâu nhưng lại không thể thay đổi.
Quý Ngạn Thần trước kỳ thi đại học thì xin nghỉ, trong sách không nói nhiều về tin tức của anh, chỉ nói trong khoảng thời gian đó, không ai biết Quý Ngạn Thần xảy ra chuyện gì.
Sau này, lúc tác giả chú trọng viết về anh nhiều hơn cũng không nhắc đến chuyện xảy ra trước đây, chỉ giải thích qua loa.
Hóa ra là anh phát bệnh sao?
Điện thoại lại vang lên thông báo có người gọi đến, Thanh Nhiễm còn cho rằng đó là Kỷ Hạ, nhưng nhìn xuống thì lại thấy tên Tạ Ánh An.
Sau khi tiếp điện thoại, màn hình chỉ thấy mỗi khuôn mặt Tạ Ánh An, tường mạo thiếu niên không hổ là nam chính của tác giả, ngay cả loại góc chết như này mà cậu cũng gánh được.
Hôm nay Thanh Nhiễm đi ngủ khá sớm, giờ này đã nằm quấn chăn rồi.
Tạ Ánh An nhìn cô một cái, hơi hơi để điện thoại cách xa ra chút: "Sao hôm nay ngủ sớm vậy?"
Cách màn hình điện thoại, cậu tỉ mỉ quan sát sắc mặt Thanh Nhiễm: "Người thấy không khỏe hả?"
Thanh Nhiễm đúng là có chút không thoải mái, con gái mà, mỗi tháng ai chả có mấy ngày không thoải mái.
Có điều loại chuyện này không có cách nào nói cho Tạ Ánh An cả.
Cô nói: "Không sao, chỉ là hơi buồn ngủ thôi."
Bên kia Tạ Ánh An bật cười: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Thanh Nhiễm bây giờ mới thấy trong tay cậu cầm một cây bút.
Một tuần này Tạ Ánh An không đi học, ngày nào cũng không nhìn thấy cậu, trong lòng Thanh Nhiễm có chút thầm nhớ, bài vở cấp ba phải tranh thủ từng giây, từng phút để học, lần này không biết cô có thể vượt qua cậu không.
Bây giờ Thanh Nhiễm chỉ thấy bản thân thực sự là người si nói mộng, chưa nói đến Tạ Ánh An là con ruột của tác giả, chỉ cần thấy phần khắc khổ học tập này của cậu thôi, thành tích của cậu có thể giảm nổi sao?
Thanh Nhiễm lấy lại tinh thần hỏi cậu: "Sao cậu vẫn còn viết bài tập vậy?"
Cậu đã xin nghỉ rồi đó đại học bá à, chừa cho người khác con đường sống đi!!!
Tạ Ánh An chuyển camera, quay đống đề, giọng nói cậu truyền qua: "Tập đề này không phải cậu mang về giúp tôi sao?"
Đúng vậy, đúng là lão Ngô nhờ Thanh Nhiễm mang bài tập về cho cậu ta, chiều nay sau khi tan học, lúc cô mang qua, Tạ Ánh An không có nhà.
Triệu Diễm nói dạo này cậu cứ thần thần bí bí, ngày nào cũng sáng sớm đi đến tối muộn mới về, cũng không biết đang làm gì, bà cảm thấy con trai sắp thành niên rồi nên bình thường cũng không quản cậu nhiều.
Thanh Nhiễm mang bài tập cho cậu xong thì trở về, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới Tạ Ánh An vậy mà lại làm đống bài tập đó?
Thật buồn cười mà! Bình thường lúc lên lớp cậu ta làm bài trốn được bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu, có lần Thanh Nhiễm hỏi, cậu còn từ tốn giải thích.
“Đều để đối phó giáo viên cả thôi, nhiều bài như thế, giáo viên cũng chưa chắc xem được từng bài.
Lời này của cậu đã làm ba chữ học sinh tốt trong lòng cô vỡ vụn, lẽ nào học bá đều như vậy sao?
Tạ Ánh An lại quay camera lại, cậu chuyển tay cầm bút, không quan tâm hỏi: “Vừa rồi máy cậu báo bận liên tục, nói chuyện với Nguyễn Nhuyễn sao?”
Sắc mặt Thanh Nhiễm cứng lại, không biết có nên nói với Tạ Ánh An là cô vừa nói chuyện với học trưởng Kỷ Hạ không.
“Không phải, nói chuyện với bạn học khác.”
Thanh Nhiễm lề mề không muốn nói, sắc mặt Tạ Ánh An trầm xuống, cậu đã phát giác ra chút dị thường.
Tạ Ánh An chuyển chủ đề, nói ra mục đích tối nay tìm Thanh Nhiễm: “Ngày mai có muốn đi đâu không?”
Thanh Nhiễm: “......”
Cô nên làm sao nói với cậu, ngày mai cô phải đi thăm Quý thần đây?
Tạ Ánh An: “Nếu không có, ngày mai cùng nhau làm bài tập đi!”
Không đợi Thanh Nhiễm trả lời, cậu đã cúp điện thoại, tỏ ý sẽ không để cho cô có cơ hội đi “trộm chó” một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau Tạ Ánh An đến nhà Thanh Nhiễm.
Sớm đến mức ba Lý vừa ăn sáng xong còn chưa kịp ra ngoài.
Ba Lý từ trước đến nay đều rất thích Tạ Ánh An, thấy cậu đến, ông cũng không vội đi làm luôn, ông nán lại ngồi nói chuyện với Tạ Ánh An nửa tiếng sau mới đứng dậy đi làm.
Trước khi đi còn không quên dặn dì Lưu đi gọi Lý Thanh Mặc dậy.
Không đợi Lý Thanh Mặc xuống, ba Lý đã đi rồi.
Lại qua khoảng mười phút, Lý Thanh Mặc đầu bù tóc rối mặc áo ngủ xuống lầu, thấy Tạ Ánh An đang ngồi trong phòng khách, cậu tỉnh táo hẳn ra: “Mẹ nó! Tạ Ánh An, bị bị điên à, chủ nhật yên lành cậu đến nhà tôi sớm như vậy làm gì?”
Ba Lý không bên cạnh, Tạ Ánh An cũng không cần kiềm chế, lười biếng tựa vào sô pha liếc Lý Thanh Mặc: “Cũng không phải là tôi đến tìm cậu.”
“Xì!” Lý Thanh Mặc không tin, “không tìm tôi chẳng lẽ cậu đến tìm Lý Thanh Nhiễm?”
Tạ Ánh An lười để ý anh, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, thuận miệng hỏi một câu: “Em gái còn chưa dậy sao?”
Lý Thanh Mặc trợn trắng mắt nhìn trời: “Em gái, em gái, cậu gọi cũng thân thiết nhỉ, đã sớm nói với cậu rồi, con bé không phải em gái cậu!”
Đời này của Lý Thanh Mặc có một điểm kiêu ngạo bởi anh có nhiều hơn Tạ Ánh An một em gái ngoan ngoãn nghe lời.
Tạ Ánh An như có như không gật đầu.
“Ừm, là em gái cậu.”
“Đương nhiên là vậy rồi,” Lý Thanh Mặc lạch bạch dép lê lên lầu: “Cậu ngồi chơi đi, tôi lên lầu đánh răng rửa mặt.”
Thanh Nhiễm còn dậy sớm hơn Lý Thanh Mặc, cô ngồi trong phòng xem tin nhắn với tấm ảnh Kỷ Hạ gửi đến, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
Kỷ Hạ nói: Học muội Thanh Nhiễm, thật ngại quá, chiều qua Quý Ngạn Thần đã ra nước ngoài trị bệnh rồi, bây giờ anh cũng mới biết.
Bức ảnh Kỷ Hạ gửi đến là ảnh chụp Quý Ngạn Thần đang nằm trên giường bệnh.
Trong ảnh, Quý Ngạn Thần sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, dựa vaog truyền glucose để duy trì tính mạng.
Anh chìm đắm trong thế giới của mình rồi, không để ai tiến vào cả.
-
Cô biết lần này Quý Ngạn Thần trị bệnh rất tốt, sau ba năm, anh mới quay về.
Cốt truyện cần diễn ra, quả nhiên không thể thay đổi.
Lý Thanh Mặc bên ngoài gõ cửa cộc cộc, sau đó gào lên: “Lý Thanh Nhiễm! Lý Thanh Nhiễm, dậy mau lên!”
Thanh Nhiễm bỏ điện thoại ra mở cửa.
Chủ nhật mà Lý Thanh Mặc dậy sớm như vậy, thật sự khó có dịp thấy được.