Tối thứ hai, rốt cuộc Thanh Nhiễm cũng không gửi tin nhắn kia cho Tạ Ánh An.
Thanh Nhiễm cũng đủ thông minh, cô có lẽ đã đoán ra tâm tư Tạ Ánh An nhưng cô lại không có tâm tư đó.
Đầu tiên cả hai vẫn còn nhỏ tuổi, chưa thích hợp nói chuyện đó.
Để sau này còn có thể cùng Tạ Ánh An làm bạn, dù chuyện này có bày rõ ràng ra trước mắt, cô vẫn sẽ vĩnh viễn giả ngu.
Lại hai ngày nữa qua đi, Thanh Nhiễm cũng đã quên mất chuyện kia, làm bạn cùng bàn với Nguyễn Nhuyễn cũng không tồi, Tạ Ánh An có việc bận thì liên quan gì đến cô chứ.
Đến thứ năm, Tạ Ánh An đã không còn quá tức giận nữa, anh gửi cho Thanh Nhiễm một bức ảnh.
Sáu giờ chiều, Thanh Nhiễm đang ôm điện thoại nói chuyện với Thanh Nhiễm.
Từ sau chuyện “trộm chó” kia bị Nguyễn Nhuyễn biết được, mấy ngày nay Tống Thời Trạch bị cô hành cho thảm rồi.
Mọi người đều biết Nguyễn Nhuyễn yêu mĩ nam còn hơn cả buôn chuyện, Tống Thời Trạch không muốn chuyện cậu thua Nguyễn Nhuyễn, phải làm bạn trai cô ấy bị mọi người biết nên đành phải đáp ứng mọi yêu cầu của Nguyễn Nhuyễn.
-
Tống Thời Trạch rất nhanh đã gửi lại một đoạn tin nhắn âm thanh mắng cô ấy—--
“Xem con mẹ cậu cơ nguc ấy, cậu mẹ nó muốn xem cơ nguc người ta thì tự mình đi lột quần áo người ta đi! Tìm ông đây làm gì?”
Nguyễn Nhuyễn cười lạnh, gửi bài “trộm chó” mà Thanh Nhiễm đưa cô cho Tống Thời Trạch.
Thuận tiện kèm thêm một câu: “Nào thẳng nam, gặp nhau trên diễn đàn trường.”
Tống Thời Trạch bên kia gửi qua một meme “coi như cậu ác” xong thì biến mất.
Nguyễn Nhuyễn thực sự mở diễn đàn trường, viết xuống một văn bản, lúc cô chuẩn bị đăng lên thì Tống Thời Trạch gửi ảnh đến.
Nguyễn Nhuyễn lưu bài viết lại, thoát ra, mở wechat xem bức ảnh Tống Thời Trạch gửi đến.
Trên tấm ảnh thực sự là nam sinh mà Nguyễn Nhuyễn yêu cầu, Tống Thời Trạch lột áo người ta ra, Mã Thanh Sinh với Ngô Tử Hiển mỗi người giữ một cánh tay, mấy bạn học xung quanh bị dọa cho phát ngốc.
“Phì!” Nguyễn Nhuyễn nhấn vào bức ảnh kia, nhanh chóng xóa đi, “Mình còn cho rằng cái nguc căng phồng của cậu ta là cơ bắp, hóa ra chỉ là thịt mỡ.”
Khóe miệng Thanh Nhiễm co rút: “Tống Thời Trạch làm như này có ổn không?”
Nguyễn Nhuyễn chẹp miệng, kéo cánh tay Thanh Nhiễm, lôi cô ra ngoài lớp học: “Nhiễm Nhiễm, có lẽ cậu không biết, cái tên bị Tống Thời Trạch lột đồ chụp cơ nguc kia lớn lên không tồi, nhưng thích nhất là trêu đùa tình cảm của nữ sinh, cậu ta quen bạn gái nhiều nhất chỉ được một tháng, còn ngắn nhất là ba ngày, là một tên tra nam rác rưởi.”
Quả nhiên chuyện lớn nhỏ gì trong trường cũng không trốn được khỏi tai Nguyễn Nhuyễn.
Loại người cặn bã như này, Thanh Nhiễm không thể đồng tình với cậu ta được.
“Có điều,” Nguyễn Nhuyễn huých nhẹ tay Thanh Nhiễm: “Rốt cuộc thì An ca nhà mình xin nghỉ lâu như vậy làm gì?”
Xong rồi, tên cuồng buôn chuyện lại lên cơn rồi.
Thanh Nhiễm nhún vai: “Mình cũng không biết.”
Dáng vẻ của Nguyễn Nhuyễn đầy không tin tưởng: “Sao có thể chứ? Ai không biết chứ chắc chắn cậu biết.”
“Sao lại nói vậy?” Thanh Nhiễm nghi ngờ nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn cười ha ha: “Bỏ đi, bỏ đi, cậu không muốn nói thì thôi vậy.”
Thanh Nhiễm đành đào hết tâm gan ra cho Nguyễn Nhuyễn xem: “Mình thực sự không biết mà.”
“Ừ ừ ừ,” Nguyễn Nhuyễn điên cuồng gật đầu: “Cậu thực sự không biết.”
Thanh Nhiễm: “......”
Tại sao giọng điệu cậu lại giống như rõ ràng là mình biết nhưng không muốn nói vậy?
Thanh Nhiễm quay về chưa bao lâu đã lại bị Nguyễn Nhuyễn gửi tin oanh tạc.
Nhuyễn Muội Chỉ: Nhiễm Nhiễm, lúc trên đường về mình gặp học trưởng Kỷ Hạ, anh ấy hỏi mình wechat của cậu, mình cho anh ấy rồi, nếu cậu không muốn kết bạn thì đừng xem nhé.
Nhuyễn Muội Chỉ: Khóc! Mình cũng không muốn cho anh ấy nhưng từ chối lại rất ngại!
Nhuyễn Muội Chỉ: Nói chuyện đi Nhiễm Nhiễm, học trưởng Kỷ Hạ muốn wechat của cậu làm gì?
Nhuyễn Muội Chỉ: Không phải là……
Thanh Nhiễm trợn trắng mắt, trả lời.
QR: Sắp thi giữa kỳ rồi, mời ngài ôn tập cho cẩn thận.
Nhuyễn Muội Chỉ: Khóc lớn, khóc lớn, khóc lớn.
Nhuyễn Muội Chỉ: Tại sao lại nhắc nhở mình, Nhiễm Nhiễm, cậu là đồ tồi!!!”
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Ý chí của Nguyễn Nhuyễn không lớn, cần người thôi thúc cô mới nguyện ý học tập.
Thanh Nhiễm đang muốn thoát khỏi wechat thì tấm ảnh Tạ Ánh An gửi tới.
Cô do dự một lát rồi vẫn mở ra xem, Tạ Ánh An gửi đến ảnh chụp vé máy bay, là vé máy bay từ thành phố Lương về thành phố F.
Thanh Nhiễm không nhịn được hỏi cậu: “Sao lại đến thành phố Lương?”
Có lẽ Tạ Ánh An cũng đang chơi điện thoại, anh trả lời rất nhanh: “Cùng mẹ tôi đi đưa thím An với An Tiêu Tiêu về.”
Thanh Nhiễm chấn động, nữ phụ số hai còn chưa ra tay, sao cậu lại đưa cô ấy đi mất rồi?
Cô cảm thấy đánh chữ quá chậm nên gửi âm thanh qua, hỏi sao đột nhiên Tạ Ánh An lại đưa thím An về.
Thực ra thím An không quan trọng, quan trọng là nữ phụ An Tiêu Tiêu vì Tạ Ánh An mà sau này sẽ hắc hóa.
Tạ Ánh An cũng gửi âm thanh lại, giọng nói cậu mang ý cười nhàn nhạt: “Chồng trước của thím An bị bắt rồi, không bị hắn ta làm phiền nữa nên thím An muốn quay về.”
Sau đó lại gửi thêm một tin, Thanh Nhiễm chưa kịp chạm vào, giọng nói cậu đã tự động phát ra.
“Tôi luôn cảm thấy ……để An Tiêu Tiêu ở lại nhà tôi sẽ có chuyện không tốt xảy ra.”
Thiếu niên đã qua cái tuổi vỡ giọng, âm thanh lúc nói chuyện trầm thấp mang theo cảm giác quyến rũ không thể nói rõ.
-
Thanh Nhiễm để điện thoại cách xa một chút, sau đó gửi lại cho anh tin nhắn chúc anh thượng lộ bình an, sau đó tắt máy đi ăn cơm.
Anh cơm xong cô lại tranh thủ từng giây từng phút làm đề, không xem điện thoại nữa.
Hôm nay dì Lưu rời đi khá muộn, lúc Thanh Nhiễm đang làm bài, dì còn thu dọn vệ sinh nhà bếp.
Thu dọn xong rác nhà bếp, dì lại chuyển sang dọn phòng khách, vừa dọn vừa ca thán với Thanh Nhiễm.
‘......Dạo này dì đi cho mèo ăn đều không gặp cậu bé kia nữa, thật là kỳ lạ, trước đây mỗi ngày thằng bé đều qua ……”
Đầu bút Thanh Nhiễm vẫn chưa dừng lại, thỉnh thoảng cô đáp lại dì Lưu một tiếng nhưng rốt cuộc dì nói gì, cô cũng không nghe lọt câu nào.
Sắp thi giữa kỳ rồi, cô đã nghĩ kỹ, nếu lần này thành tích vẫn không lý tưởng, nghỉ hè cô sẽ đi học thêm, dù thế nào đi nữa cô cũng phải đạt được mục tiêu: thi vào đại học F.
Bên phía sân bay.
Tạ Ánh An lại gửi thêm hai tin nhắn rồi đợi Thanh Nhiễm trả lời, nhưng máy bay sắp cất cánh rồi, cậu chỉ có thể tắt điện thoại.
Triệu Diễm đang ngồi một bên đeo bịp mắt, bà duỗi tay tháo bịp mắt ra liếc con trai, con trai bà đang có vẻ phiền não.
Triệu Diễm bật cười, lại đeo bịp mắt lên, trong lòng quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tạ Ánh An thực sự đang phiền não, rõ ràng là cậu tính chiến tranh lạnh với Thanh Nhiễm một tuần, nhưng giờ mới được mấy ngày?
Quả nhiên là đối với Thanh Nhiễm, cậu vĩnh viễn không tức giận nổi.