Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 11: Làm cho ngươi phải “xin lỗi”

Chu Lệ Liễu cùng Triệu Song nhi nhìn thấy ngọc bội, lập tức liền sợ đến ngây người, ở Dương Thành này ai không biết Thánh Vương luôn có một đôi ngọc bội tuỳ thân, đó là ngọc bội do tiên hoàng ban tặng, tại phòng dược của Thánh Vương phủ này làm hai cái chìa khoá, nhưng tại sao nữ nhân này có thể có được?

“Ngược lại với suy nghĩ của ta đây là một hạ nhân, thì ra đây còn là một tiểu tặc, tiểu tiện nhân! Ngươi nói đi, làm sao ngươi trộm được khối ngọc bội này!” Chu Lệ Liễu trừng mắt tức giận nhìn ngọc bội trong tay Hoa Khấp Tuyết, thanh âm bén nhọn khiến Hoa Khấp Tuyết khẽ nhíu mày.

“Lệ Liễu ngươi trước mắt đừng kích động, có lẽ ngọc bội này không phải là nàng trộm….” Triệu Song nhi hạ mi mắt, vì Hoa Khấp Tuyết giải thích.

“Không phải nàng trộm, chẳng lẽ Vương gia cho!?” Chu Lệ Liễu theo bản năng liền nói, lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người đều trắng bệch, hoài nghi nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, chẳng lẽ ngọc bội này thật do Vương Gia cho?

“Mộ Lương đưa.” Hoa Khấp Tuyết chẳng thèm dây dưa, xoay ngươi muốn đi.

Chu Lệ Liễu nghe vậy, mặt hiện đầy ghen tỵ, mặc dù nghĩ Vương Gia sẽ chướng mắt nữ nhân xấu xí này, nhưng khi nghe nàng nói, lòng ghen tỵ đến muốn giết người, lập tức lấy roi da mang theo người ra, vung về phía Hoa Khấp Tuyết.

Triệu Song nhi trên mặt vẫn ra vẻ đáng thương, nhưng trong mắt hiện lên ganh tỵ đã bán đứng tâm tư nàng, Vương gia là người rất lợi hại, ngọc bội này muốn trộm liền trộm được sao? Khả năng duy nhất chính là Vương gia đã đưa ngọc bội cho nữ nhân này.

Nghĩ đến đều này, Triệu Song nhi dịu dàng tiến lên giữ chặt Chu Lệ Liễu, nhằm bảo vệ Hoa Khấp Tuyết, “Nếu ngọc bội này do Vương gia cho nàng, thì nàng nhất định là nữ nhân Vương gia để ý, Lệ Liễu người không nên như vậy…”

Chu Lệ Liễu nghe vậy, cặp mắt hiện lên ganh tỵ cực độ, đẩy Triệu Song Nhi ra, vút roi về phía Hoa Khấp Tuyết.

Triệu Song Nhi hoảng sợ la lên, ngã nhào xuống đất, cũng không tiến lên ngăn cản nữa.


Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy màng này, mắt hiện lên châm chọc, cô gái mặc áo xanh kia quả nhiên tâm cơ rất sâu, có cơ hội liền lợi dụng người khác, có điều một khi có ngươi ganh tỵ với người khác, tự nhiên liền bị người ta lừa.

Dễ dàng né đường rôi Chu Lệ Liễu đánh tới, Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, bất quá chỉ là nằm ở tầng thứ 3 sơ cấp, cũng dám kêu ngạo như vậy! Nhưng Hoa đại cô nương chúng ta căn bản không biết, ở Huyễn lục địa này rất coi trong võ học, nhưng nữ tử dù sao cũng không bằng nam tử, có thể luyện tới tầng ba võ học đã rất cao....

Chu Lệ Liễu thấy nàng dễ dàng né như thế, liền thẹn quá hoá giận, hung hăng giẫm chân, lần nữa vung roi về phía nàng.

Hoa Khấp Tuyết thoáng nhìn, không biết nên nói gì, nàng đây là đang làm nũng sao? còn dậm chân…..

Chu Lệ Liễu vung roi ngày càng hăng say, người Hoa Khấp Tuyết ngày càng uyển chuyển, đây là Thánh Vương phủ, nàng tự nhiên cho Mộ Lương mặt mũi,cũng không có ý định đánh lại, nhưng không đại biểu là nàng dễ dang tha cho những ngươi chọc giận nàng.

Hoa Khấp Tuyết cố ý ở hiệu thuốc bay tới bay lui, vì vậy làm cho Chu Lệ Liễu vút roi trúng dược liệu bay khắp phòng, chờ khi có người đến đây, bi kịch khẳng định không phải là nàng, nàng là người vô tội, không hề xuất thủ.

Lại nói Hoa Khấp Tuyết tính tình lạnh như băng, ít nói đến đáng thương, nhưng mà là người có thù tất báo, người nào chọc tức nàng, nàng sẽ khiến cho kẻ đó sống không hề dễ dàng.

Nhìn xem, phòng thuốc ban đầu gọn gàng sạch sẽ, cầu thang lên lầu lại tinh xảo, tất cả đều bị làm hỏng.

Chu Lệ Liễu thở hồng hộc nhìn mặt không hề đỏ của Hoa Khấp Tuyết, tức giận đến công tâm, liền xuất ra toàn bộ nội lực, vút roi về phía trước.


Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, lại nghe thấy có người đang chạy lại, ánh mắt chợt loé, không giống như nãy giờ tránh né nữa, ngược lại đưa tay lên chắn roi, bàn tay trắng nhu ngọc liền lưu lại một vết đỏ.

Cảnh Duệ cảm giác, cảm thấy lo lắng, liền nghĩ đi đến phòng thuốc xem thử, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lập tức liền tức giận: “Dừng tay!” Phòng thuốc này so với bị phá huỷ không sai biệt lắm….

Chu Lệ Liễu cả người run lên, không dám tiếp tục công kích, nhìn Cảnh Duệ trước mặt, không còn sự kêu ngạo vừa rồi nữa.

“Chu tiểu thư, ngài có giải thích cho tại hạ biết đã xảy ra chuyện gì không?” Cảnh Duệ trên mặt cười như không cười nhìn nàng, trên mặt lộ ra vẻ uy nghiêm, thủ lĩnh cấm vệ quân, cũng không phải người bình thường có thể làm, lúc này đang rất tức giận, cũng rất doạ người.

“Cảnh đại nhân, sự tình là như vầy, Lệ Liễu nghi ngờ vị cô nương kia trộm ngọc bội của Vương gia….” Triệu Song Nhi vừa từ trên đất đứng dậy, bộ dạng ra vẻ nhu nhược, giống như chính nàng là người chịu uất ức.

“Đúng! Ta là giúp Vương gia dọn dẹp tiểu tặc này!” Chu Lệ Liễu nghe vậy, giống như tìm được cái cớ chính đáng cho mình, liền khôi phục lại vẻ phách lối ban đầu.

Cảnh Duệ hừ lạnh, dạy dỗ tiểu tặc? Tại sao không nói ngươi ghen tỵ Tuyết cô nương có ngọc bội? Vừa nghĩ đến Tuyết cô nương, Cảnh Duệ liền xoay người, khẩn trương nhìn Hoa Khấp Tuyết, “Tuyết cô nương, ngày không sao chứ?”

“Không sao.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, đem tay bị thương để ra sau lưng.


Cảnh Duệ thấy nàng thật sự không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô nãi nãi này mà có xảy ra chuyện gì, Vương gia trở lại không thể nào không lột da hắn.

“Tiểu tặc này là ai, Cảnh Duệ đại nhân làm gì khách khí với nàng như vậy!” Chu Lệ Liễu căm tức nhìn Hoa Khấp Tuyết, bất mãn việc Cảnh Duệ có thái độ cung kính như vậy, thái độ hắn đối với mình thật không có một điểm tôn kính như vậy.

“Tuyết cô nương là khách quý của Vương gia.” Cảnh Duệ lạnh lùng lên tiếng, lạnh lùng nhìn hai người.

“Cái gì!?” Chu Lệ Liễu không thể tin được, mặt Triệu Song Nhi cũng trắng bệch, quả nhiên ngọc bội của nàng là do Vương gia đưa cho, rốt cuộc nàng quan hệ vương gia có quan hệ gì….

Triệu Song Nhi ngước mặt lên, âm thầm đánh giá nữ tử bình thường này, không nghĩ rằng mới định đánh giá liền có một ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, làm cho nàng thấy toàn thân lạnh đến thấu xương, lập tức thu hồi ánh mắt không dám nhìn nữa.

“Này, ta nói thế nào cũng là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, nàng đối với ta không tôn kính như vậy, không thể trách ta không ra tay đánh người!” Chu Lệ Liễu chợt nghĩ đến phụ thân mình, lần nữa lớn lối, trợn mắt nhìn Cảnh Duệ.

“Chu tiểu thư nên có chừng mực.” Cảnh Duệ bị nàng chọc lửa giận nổi lên, nữ nhân này thật không biết sống chết.

“Có chừng mực!?” Chu Lệ Liễu giống như nghe được chuyện cười động trời, phát ra tiếng nói chói tai, “Nàng nếu nguyện ý xin lỗi ta, ta liền có chừng mực!”

“Lệ Liễu….” Triệu Song Nhi tiến lên khuyên nàng, nhưng trong lòng lại hi vọng các nàng càng cãi nhau càng kịch liệt càng tốt.

“Tuyết cô nương, ngài đi nơi khác một chút, nơi này giao cho thuộc hạ giải quyết.” Cảnh Duệ kìm nén cơn bực bội, xoay người khuyên Hoa Khấp Tuyết rời đi.

“Không cần, ta đồng ý xin lỗi!” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Chu Lệ Liễu, làm cho ba người kinh ngạc.


“Tuyết cô nương?” Cảnh Duệ kinh ngạc, đang định nói gì đó, lại thấy nàng phất tay, lập tức không dám nhiều lời, lui về phía sau hai bước.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Chu Lệ Liễu, khí thế này làm cho nàng ta có cảm giác không thở nổi, nhưng vẫn cố gắn trừng mắt chậm rãi đi về phía Hoa Khấp Tuyết, “Đồng ý nói xin lỗi, được, nhanh lên một chút đi!”

Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, không ai nhìn thấy nàng ra tay ra sao, chỉ biết trên bộ mặt đẹp đẽ Chu Lệ Liễu tự nhiên có một vết thương, máu dọc theo khuôn mặt chảy xuống.

“Thật xin lỗi, đã làm ngươi bị thương.”Hoa Khấp Tuyết lui về phía sau hai bước, nhàn nhạt nói xin lỗi, thế nhưng trong giọng nói không hề co một chút ái náy nào.

Cảnh Duệ há hốc mồm, ngay sau đó nhìn về Hoa Khấp Tuyết đầy tán thưởng, cô gái này quả nhiên bất phàm, không thất lễ, cũng không chịu thua thiệt, ta không làm gì có lỗi với ngươi, ngươi muốn ta xin lỗi, ta liền làm cho chuyện có lỗi với ngươi, rồi ta xin lỗi ngươi, chiêu này, hay thật!

Nếu không phải hiện tại đang trong hoàn cảnh này, Cảnh Duệ thật sự sẽ vỗ tay khen hay.

Triêu Song Nhi đã sớm tròn mắt, nhìn vết thương trên mặt Chu Lệ Liễu, mắt đầy khiếp sợ.

Chu Lệ Liễu bị đau đớn trên mặt làm bừng tỉnh, giơ tay sờ mặt mình, nhìn trong lòng bàn tay một mảnh đỏ tươi, liền thét chói tai, “A! Mặt của ta! Ngươi là tiểu tiện nhân! Ta muốn giết chết ngươi!”

Cảnh Duệ nhướng mày, dự định đưa đại tiểu thư này đi, lại nghe bên ngoài cửa có một giọng nam lạnh lùng truyền đến.

“Vương phủ này của Bổn vương, hôm nay thật náo nhiệt a…….”