Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 10: Gặp phiền toái trong phòng thuốc

Xuyên qua sân, lại qua một cây cầu bằng đá đến một toà nhà tinh xảo, Cảnh Duệ dừng bước.

“Tuyết cô nương, nơi này là do Vương gia vì ngài mà thiết kế ra Noãn Các.” Cảnh Duệ giới thiệu với Hoa Khấp Tuyết, ban đầu khi Vương gia lệnh hắn làm Noãn các này, hắn dựa trên cách bố trí nơi này tưởng tượng chủ nhân của Noãn Các này như thế nào, lại không nghĩ rằng vị chủ nhân nơi này là người lạnh lẽo như Tuyết cô nương.

“Ừ.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng đáp, không có bất cứ phản ứng nào, nhìn Noãn Các trước mắt toả ra hơi thở đầy ấm áp, ánh mắt chợt loé .

Cảnh Duệ thấy nàng vẫn lạnh nhạt như bình thường, cảm thấy thật bội phục, nữ nhân bình thường khi biết Vương gia vì nàng mà kiến tạo ra Noãn các tinh xảo như thế này, không thể không vui mừng, mang ơn, làm sao có thể lạnh nhạt như không chuyện gì xảy ra như vị Tuyết cô nương này?

“Cô nương mời vào.” Cảnh Duệ mời nàng vào trong Các, nhưng hắn chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, “Vương gia không cho những nam nhân khác đi vào, làm phiền cô nương chính mình tự đi tham quan, nếu có chuyện gì, xin ngài cứ việc phân phó một tiếng, có nô tỳ đứng hầu bên ngoài.”

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cũng chỉ lạnh nhạt cười, gật đầu với Cảnh Duệ, xoay người vào phòng.

Bên trong Noãn các toàn bộ do Mộ Lương cẩn thận chuẩn bị, đơn giản nhưng không mất đi sự tao nhã, ấm áp cũng không mất đi yên tĩnh, giống như hình ảnh Hoa Khấp Tuyết trong lòng hắn.

Hoa Khấp Tuyết đi vào phong ngủ, liền thấy trên tường treo rất nhiều bức tranh, toàn bộ những bức tranh đó đều là vẽ nàng, từ lúc năm tuổi đến năm mười lăm tuổi, linh hoạt sinh động, xin đẹp động lòng người…..

Hoa Khấp Tuyết ngồi trên Nhuyễn Tháp, nhè nhàng bóp bóp bã vai của mình, nhìn bước tranh đã được cuốn lại trong tay, có chút hoảng hốt, Mộ Lương đúng là thật là giỏi về tâm kế, bất tri bất giác hoà nhập cuộc sống của nàng, chờ khi phát hiện ra, đã không thể quên được.

Mộ Lương… Nàng cho đến bây giờ cũng không nói rằng mình thích hắn…… Tuy rằng hắn luôn nói rất thích chính mình.


Tay vuốt tấm chăn mềm, Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng nằm lên, đáy lòng tràng đầy ấm áp, bất tri bất giác ngủ đi,

“Tuyết cô nương!”

Hoa Khấp Tuyết bị một giọng nói trong trẻo đánh thức, ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện mình đã ngủ thật lâu, nghe thấy bên ngoài của có người gọi nàng, liền nhẹ nhàng trả lời, “Chuyện gì?”

“Tuyết cô nương, đã đến giờ dùng bữa, Cảnh đại nhân phân phó nô tỳ mang bữa tối cho nàng.” Ngoài của tỳ nữ cẩn thận trả lời, hạ nhân bọn họ đều kêu Cảnh Duệ là đại nhân, dù sao hắn cũng có thân phận cao hơn so với các quản gia khác.

“Vào đi.” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, ngồi dựa vào thành giường, đầu óc còn chút choàng váng.

“Dạ.” người nọ đẩy cửa vào, là một tiểu cô nương gọn gàng thanh tú, nàng đem đồ ăn đặt lên bàn, liền không nhúc nhích.

“Lui ra đi.” Hoa Khấp Tuyết ách xì một cái, gật đầu với nàng.

“Dạ, Tuyết cô nương….” nha hoàn kia liền phúc thân, chậm rãi lui về phía sau, nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu quan sát Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn nàng, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nàng một cái.


Nha Hoàn kia thân thể liền run lên, nhan chóng lui ra ngoài, chân suýt nữa vấp phải bật thềm, cô nương này dáng dấp nhìn bình thường, tại sao lại có ánh mắt lạnh lùng như vậy?

Hoa Khấp Tuyết thấy nàng đã rời đi, mới xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, ngửi được hương thơm thức ăn bay đến, cảm thấy chính mình cũng đang đói bụng, đã trên một ngày nàng không an gì, dù võ công nàng có cao cường đi nữa, thì cũng phải ăn cơm đúng không?

Trước tiên dùng đũa gấp miếng rau xanh, bỏ vào miệng chậm rãi ăn, sau khi nuốt xuống, liền nhăn mi lại, “Khó ăn.”

Thật ra, đồ ăn này trông mắt người khác, tuyệt đối là mỹ vị đặc biệt, nhưng so với tay nghề của Hoa Khấp Tuyết, cũng là kém xa vạn dặm, không thể trách tại sao nàng ghét bỏ.

Nhưng do phẩm chất tốt đẹp của nàng là không lãng phí thức ăn, Hoa đại cô nương vẫn từng đũa ăn hết thức ăn trên bàn, vì vậy khi hạ nhân đến thu thập bát đũa trở về, liền lên tiếng khen ngơi, “Ngự trù trong Hoàng Cung thật lợi hại, nhìn vị Tuyết cô nương ăn hết tất cả thức ăn rồi,thì sẽ biết!”

Cảnh Duệ viết tốt một mật thư, cột vào chân một con bồ câu, hướng lên trời nén đi, bồ câu đưa tin liền vỗ cánh bay về phía Thiên Không, Tuyết cô nương đã đến đây, hắn nghĩ nếu hắn mà không nói cho Vương gia, khi Vương gia trở về, chính mình sẽ bị chém thành hai mảnh.

Hoa Khấp Tuyết ăn uống no đủ, lười biếng nằm trên giường, rất nhanh liền ngủ mất.

Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau, Hoa Khấp Tuyết thức dậy rất sớm.


“Tuyết cô nương, hôm nay dậy thật sớm!” Cảnh Duệ đang tuần tra trong phủ, nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết đang từ Noãn các đi ra, mỉm cười đi đến chào hỏi.

Hoa Khấp Tuyết liền gật đầu, đột nhiên cảm thấy Cảnh Duệ cùng Mộ Lương rất giống nhau, đều rất thành thục, nàng mới đến đây một ngày, liền có thể nói chuyện cùng nàng với giọng điệu như rất quen thuộc.

Cảnh Duệ đối với sự lạnh lùng của nàng không hề để ý, nụ cười trên mặt không hề tắt, “Tuyết cô nương, thuộc hạ đã kêu người chuẩn bị điểm tâm cho Tuyết cô nương…”

“Không cần.” Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến thức ăn tối qua, không có chút khẩu vị nào, lạnh lùng đánh gãy lời hắn, “Phòng thuốc của Thánh Vương phủ nằm ở đâu?”

“Dạ?” Cảnh Duệ không kịp phản ứng, đến khi thấy được ánh mắt của nàng nhìn mình càng ngày càng lạnh lùng liền hoàn hồn, “Đi về phía trước, quẹo bên phải, nơi có một tiểu viện.”

“Đa tạ.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái liền định bước đi.

“Tuyết cô nương, phòng thuốc này có 2 tầng, tầng một là dựng dược liệu thông thường, chỉ cần người có chút quan hệ với Vương gia đều có thể đến đó, tầng thứ 2 là những dược liệu quý giá, không thể đi vào, nhưng nếu Tuyết cô nương muốn thì cũng có thể, ngọc bội trong tay của nàng chính là chìa khoá….” Cảnh Duệ vội báo cáo tình huống với nàng.

“Ừ.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt đáp, chậm rãi đi về phía trước, bước đi không nhanh không chậm, có chút giống khí thế của Mộ Lương.

Cảnh Duệ thấy nàng rời đi liền thở ra một hơi, ở chung một chỗ với Tuyết cô nương, áp lực thật sự quá lớn, mặc dù nàng không có biểu hiện gì, nhưng toàn thân hơi thở lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy lạnh người.

Hoa Khấp Tuyết thấy không có ai, liền nhảy người một cái, rất nhanh tới phòng dược, nhìn lên bảng hiệu trên đầu, xác định không đến sai chỗ, liền bước vào.

Quả nhiên như Cảnh Duệ nói, gồm có hai tầng.


Đi vào phòng dược, liền nhìn thấy tầng thứ nhất có hai tiểu cô nương đang ở quầy nghiên cứu gì đó, một người mặc đồ màu xanh, một người mặt quần áo bằng lụa màu đỏ,

Hoa Khấp Tuyết liếc ngang qua tầng thứ nhất, sau đó hướng đi lên tầng thứ hai, mới vừa đi được nữa cầu thang, chợt nghe được giọng nữ bén nhọn nói tới.

“Này, nha đầu kia ngươi là ai, có biết hay không tầng trên kia không phải người nào cũng có thể tiến vào?”

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy liền quay lại, nhìn thấy người mặc áo đỏ này đúng là một mỹ nữ, đang chóng nạnh nhìn mình, vẻ mặt đầy phách lối và khinh thường.

“Đúng vậy, vị cô nương này, lầu hai này không thể tiến vào, dù ngươi có đi lên, cũng không có chìa khoá để mở cái cửa kia.” Cô gái mặc đồ xanh ngược lại rất dịu dàng, lông mày khẽ chau lại, làm cho ngươi ta có cảm giác muốn yêu thương.

“Song nhi! Ngươi khách khí với nàng ta làm gì, cũng không biết đâu ra ả người làm không hiểu quy củ này, chúng ta sẽ giúp Vương gia giáo huấn một chút!” Nữ nhân mặt hồng y kia rất khinh miệt Hoa Khấp Tuyết, lúc nào thì vương phủ lại có người hầu xấu xí như vậy chứ?

“Lệ Liễu, ngươi không được nói như vậy....” cô gái mặc áo xanh kia cau mày, không đồng ý nhìn về phía nàng, nàng chính là nữ nhi của thái y đương triều Triệu Niên năm xưa, Triệu Song nhi, còn nữ nhân mặc áo hồng còn lại, chính là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư đương triều Chu Lệ Liễu.

“Này, ngươi còn không xuống đây?” Chu Lệ Liễu phách lối quát, mặc dù biết đáy là Thánh Vương Phủ, nhưng cũng không định thu liễm chút nào.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hai người, đối với hai người đều không có hảo cảm, cô gái áo đỏ rực rỡ kia phách lối nàng không thích, còn cô gái mặc áo xanh kia thì làm bộ làm tịch, nàng cũng không thích.

Không muốn nói nhiều, từ trong bàn tay lấy ra ngọc bội đưa ra, ngọc bội trong suốt trơn bóng nằm trên năm ngón tay mảnh khảnh mịn màng của Hoa Khấp Tuyết, làm nên khung cảnh thật đẹp mắt.