Tiểu Ôn Nhu

Chương 97: Ngoại truyện mười ba: Hôn lễ thế kỷ

“Em yêu anh, bằng cả thanh xuân của mình.”
Mọi người ở khách sạn bàn bạc hồi lâu, tính toán bước đầu hoạt động sinh nhật đêm mai.
Ngày thứ hai, mọi người phân công công việc, đặt trước bánh gato, mua pháo hoa, chuẩn bị quà sinh nhật, còn có rượu Champagne và đồ ăn cần dùng cho party.


Còn Lạc Dĩ Nam vì không để Hướng Nam nghi ngờ, vẫn như thường lệ đi ra bãi biển bán nước trái cây với anh.
Nửa đường còn xảy ra một sự kiện cực kỳ kinh dị, suýt nữa lộ tẩy.


Hứa Đồng không biết chuyện, dắt tay Tiểu Chanh Tây đi vào quầy hàng bên cạnh mua hai cốc nước chanh. Hướng Nam nhìn chằm chằm Hứa Đồng một lúc lâu, Lạc Dĩ Nam thấy thế hãi hùng khϊế͙p͙ vía, chẳng lẽ là nhận ra sao.
Đợi sau khi hai đứa nhóc đi, Hướng Nam nói: “Em nhìn nhóc con tóc xoăn kia, có giống Hứa Minh Ý không.”


Lạc Dĩ Nam đường đường chính chính: “Không giống.”
“Không giống sao?” Hướng Nam gãi đầu một cái: “Anh cảm thấy rất giống, nhóc này mắt một mí, em nhớ lại Hứa Minh Ý đi, cũng là mắt một mí, lão nói mình là Oppa Hàn Quốc…”


“Không giống.” Lạc Dĩ Nam cố chấp: “Em nói không giống chính là không giống.”
Hướng Nam: …
Được rồi, em thắng.


Hai phút sau, Lạc Dĩ Nam vụng trộm chạy đi, vòng vo một vòng, tìm đến bãi cát bên cạnh nơi Tô Hoàn và Hứa Minh Ý đang phơi nắng: “Hai người để ý vào, tuyệt đối không được làm anh ấy phát hiện.”
“Yên tâm, chúng tớ có lính trinh sát nhỏ nhìn chằm chằm.”


Tô Hoàn lấy kính râm xuống, nhìn theo hướng Hướng Nam, khen ngợi: “Quả nhiên là con nhà kinh doanh, đi đâu cũng không chết đói.”
“Đây là thiên phú.” Hứa Minh Ý xoa nắn gương mặt mập thịt của Tô Hoàn: “Nhà em cũng kinh doanh, em có thiên phú gì?”
Tô Hoàn: “Thu thập con trai anh, tính không?”


Hứa Minh Ý: …
Hứa Đồng bên cạnh hơi run rẩy, ôm Tiểu Chanh Tây im lặng đi ra xa.
Buổi tối, Lạc Dĩ Nam đến khách sạn của nhóm Hoắc Yên, chuẩn bị gọi điện thoại kêu Hướng Nam tới, thế nhưng điện thoại không kết nối được, phòng của Hoắc Yên cũng ấn chuông thật lâu  mà không ai ra mở cửa.


Chắc là còn chưa quay về, không được, sắp đến 0h, dựa theo kế hoạch, bọn họ hẳn là phải ở trong phòng mới đúng.


Lạc Dĩ Nam lại gọi điện thoại cho Tô Hoàn, bên kia điện thoại hò hét ầm ĩ, Tô Hoàn nói cho Lạc Dĩ Nam, kế hoạch có biến, bọn họ nghĩ ra được ý tưởng mới, chuẩn bị mở party sinh nhật ở bãi biển, bảo Lạc Dĩ Nam mau chóng đi qua.


Lạc Dĩ Nam vội vàng nói: “Sao trước đó không bàn bạc với tớ một chút, tớ chưa chuẩn bị tí gì, Hướng Nam đâu, anh ấy vẫn không biết chứ?”
“Anh ấy đương nhiên không biết, cậu mau gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy đến bãi cát bên cạnh.”


Lạc Dĩ Nam bất đắc dĩ, chỉ có thể vội vã xuống lầu, vẫy taxi thẳng đến bãi biển, nửa đường gọi điện thoại cho Hướng Nam: “Anh yêu, ra bãi biển.”
Hướng Nam lười biếng nói: “Anh vừa mới tắm xong, không muốn ra ngoài.”
“Em đánh rơi đồ ở bãi biển, cực kỳ quan trọng, anh tới tìm giúp em.”


Hướng Nam: “Mất cái gì rồi, đồ không quan trọng thì mua lại.”
Mua mua mua, ngoại trừ giàu nứt đố đổ vách anh còn có cái gì.
“Không được, anh qua đi, nhất định phải qua.”
Hướng Nam: “Em đang… làm nũng?”
“Không đến anh chết chắc!”


Lạc Dĩ Nam cúp điện thoại, tóm lại kế hoạch coi như ổn thỏa, hi vọng đừng xảy ra sai lầm gì.
Gió biển mềm mại, trong không khí mang theo mùi tanh mặn đặc trưng. Ban đêm bãi cát không có đèn chiếu sáng, có điều cũng may đêm nay mặt trăng cực kỳ sáng tỏ, sao sáng đầy trời.


Lạc Dĩ Nam đi tới bãi cát không người, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Hoắc Yên, hỏi cô đang ở chỗ nào, lúc này chỉ nghe “ầm” một tiếng, bãi cát đột nhiên bùng lên một đống lửa, trong nháy mắt ánh lửa chiếu sáng toàn bộ bãi biển.
Bạn bè vẫy tay với Lạc Dĩ Nam.


Lạc Dĩ Nam đi qua nói: “Ôi, động tĩnh của các cậu cũng ầm ĩ quá, chờ một lúc Hướng Nam tới sẽ không có kinh ngạc!”
“Yên tâm đi, kinh hỉ lớn nhất ở đây này.”


Bạn bè đột nhiên tản ra, chỉ thấy sau lưng bọn họ, Hướng Nam mặc một bộ âu phục màu đen, trong tay cầm bó hoa, hơi ngượng ngùng nhìn cô.
Lạc Dĩ Nam kinh ngạc: “Sao nhanh như vậy anh đã đến…”
Vẫn chưa tới hai phút gọi điện thoại.


Cô run lên, nhìn Hướng Nam trong bộ âu phục chỉnh trang, lại nhìn khuôn mặt tươi cười ý vị thâm trường của bạn bè xung quanh, đột nhiên phải ứng.
Tình huống không đúng, cô mới là người sáo lộ chứ.


Lạc Dĩ Nam đi tới trước mặt Hướng Nam, níu góc áo của anh hạ giọng uy hϊế͙p͙: “Hướng Nam, nếu anh dám quỳ xuống, em sẽ…”
Ba chữ “từ chối anh” còn chưa nói ra miệng, Hướng Nam quả nhiên quỳ một chân xuống.
Mẹ ơi!


Lạc Dĩ Nam liên tục lùi về sau mấy bước, không tự giác lấy tay che ngực, mỗi khi cô khẩn trương, sẽ vô thức làm động tác này.
Hướng Nam lấy từ trong túi quần âu một hộp nhẫn, mở ra, một chiếc nhẫn kim cương vô cùng lớn đặt trong hộp bằng nhung đen.


Xung quay ánh lửa bập bùng, nhẫn kim cương cực kỳ sáng chói, so sánh với nó, chỉ sợ sao trời cũng ảm đạm phai mờ.
“Hướng Nam, nếu anh dám cầu hôn, có tin em một cước đạp anh…”


Hai chữ “xuống biển” còn chưa nói ra, Hướng Nam ngắt lời cô, khóe miệng hơi cong, vô cùng thành kính nói: “Lạc Dĩ Nam, những năm qua, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây anh đều nhớ em, trái tim anh đập không ngừng, nỗi nhớ thương không nguôi, anh sắp ba mươi rồi, Hướng Nam ba mươi tuổi, cuộc đời đi được non nửa, thế nhưng cuộc đời không có Lạc Dĩ Nam, không phải là cuộc đời Hướng Nam muốn, cho nên, anh muốn trịnh trọng xin em gả cho anh.”


Lạc Dĩ Nam không muốn kiểu cách, càng không muốn khóc, thế nhưng cô không nhịn được.
Cuộc đời không có Lạc Dĩ Nam, không phải là cuộc đời Hướng Nam muốn.
Ánh lửa chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai của anh, đôi đồng tử thâm thúy lóe lên ánh sáng.


“Quay đi quay lại nhiều năm như vậy, mặc kệ em thay đổi ra sao, đều vẫn là cô gái trong ấn tượng của anh.” Hướng Nam dịu dàng nhìn cô: “Phản nghịch, thoải mái, nhiệt tình… Trên người em có tất cả, đều là những gì anh không có nhưng lại khát vọng vô cùng, anh hi vọng có thể giống em, dám yêu dám hận, thế nhưng mười tám tuổi ngày đó em lại đột nhiên… không cần anh nữa.”


Lạc Dĩ Nam đương nhiên nhớ rõ, cô có chết cũng không quên.


Mùa hè đó vô cùng nóng bức nhưng ngày đó trùng hợp có mưa rào tầm tã, cô gửi tin nhắn chia tay cho Hướng Nam chưa quá hai mươi phút, Hướng Nam đội mưa tìm cô, trong mưa anh liều mạng ôm cô, nói anh sai rồi, anh không nên làm em đau, anh không nên làm ra loại chuyện đó…


Anh nói một ngàn một vạn cái không nên, Lạc Dĩ Nam ôm mặt anh, lau sạch nước mưa hòa với nước mắt của anh, cô nói không phải lỗi của anh, chỉ là em không yêu anh.
Câu nói đó, xé ra một lỗ hổng khó mà lành lại được trong lòng Hướng Nam, máu me đầm đìa, cũng dập tắt một lòng nhiệt tình của anh.


“Em không thể… em không thể như vậy…”
Anh liều mạng kéo tay Hướng Nam: “Em không thể sau khi anh yêu em, lại không cần anh, trước kia em đã nói, em sẽ không tổn thương anh, em đã nói vậy mà.”


Nhưng cuối cùng, cô gái vẫn không quay đầu lại mà đi vào trong màn mưa, ngày ấy, là một ngày u ám nhất trong cuộc đời của Hướng Nam.
Hiện giờ Hướng Nam nhắc lại chuyện kia, vẫn có cảm giác trong lòng đang rỉ máu.
Sao Lạc Dĩ Nam không đau, so với anh, đau đớn của cô gấp trăm gấp nghìn lần.


“Anh… nhắc chuyện đó lúc cầu hôn.” Lạc Dĩ Nam lau khóe mắt đỏ bừng: “Là muốn thế nào.”
Hướng Nam nắm tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô: “Chỉ là muốn em không thể từ chối anh.”


Lạc Dĩ Nam kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn sáng chói trên ngón tay vô danh của mình, nói như đinh đóng cột: “Em sẽ không từ chối anh, chỉ có lần đó, đau điếng người đau đến thấu tim, Hướng Nam, em vĩnh viễn sẽ không từ chối anh, vĩnh viễn sẽ không, em yêu anh, Hướng Nam, em thật sự yêu anh.”
Cô dùng sức ôm anh.


Bầu không khí **, đám người bắt đầu vỗ tay reo hò.
Lạc Dĩ Nam dựa người vào người Hướng Nam, hôn lên trán anh, mũi anh và bờ môi của anh: “Vẫn chưa chịu đứng lên sao?”


Có lẽ hạnh phúc đến quá bất ngờ, Hướng Nam phản ứng thật lâu, đứng lên một tay ôm cô vào trong ngực, không quan tâm, ngay trước mặt mọi người hôn cô.
Mọi người bắt đầu phát ra những tiếng xuýt xoa.


Tiểu Chanh Tây mở to hai mắt tò mò quan sát, Hứa Đồng từ phía sau che mắt bé lại: “Trẻ con không thích hợp.”
Mặt Lạc Dĩ Nam hơi đỏ, ngượng ngùng thấp giọng lẩm bẩm: “Hôm nay sinh nhật anh, sao lại thấy em mới là nhân vật chính.”


Hướng Nam nói: “Em chính là quà tặng lớn nhất mà bọn họ đã chuẩn bị cho anh, cũng là quà tặng quý giá nhất anh nhận được trong cuộc đời.”
Tô Hoàn chọc chọc Hứa Minh Ý: “Học hỏi Hướng Nam người ta một chút, mấy lời tình cảm mở mồm là tuôn ra.”


Hứa Minh Ý nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Anh cảm thấy cậu ấy thay đổi rồi, trước kia cậu ấy ghét nhất là chúng ta nói lời buồn nôn.”
Lạc Dĩ Nam cầm hoa, đi tới trước mặt bạn bè: “Thành thật khai bảo, các cậu từ lúc nào thì bắt đầu sáo lộ tớ.”


Hoắc Yên vội vàng giơ tay lên: “Tớ thề, tớ và Tô Hoàn cái gì cũng không biết, mấy người đàn ông ngay cả chúng tớ cũng giấu diếm, chúng tớ trùng hợp mới biết được một màn đảo ngược này.”


Tô Hoàn cũng nói vào: “Nếu sớm biết, chúng tớ khẳng định nói cho cậu! Bọn họ là anh em chung chăn chung gối, trên đùi có bao nhiêu cọng lông cũng rõ ràng, thật không có bí mật nào giữ kín được, lần sau chúng ta đứng cùng trận tuyến, tuyệt đối không thể tin tưởng bọn họ.”


Hoắc Yên trừng Phó Thời Hàn một chút: “Bọn họ còn có nhóm Wechat riêng, cả ngày trù tính chuyện xấu.”
Phó Thời Hàn nói: “Nhóm Wechat có, chuyện xấu tuyệt đối không có.”


Hứa Minh Ý: “Anh làm chứng, mỗi ngày Hàn tổng đều ở trong đó chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con trẻ, nghe nói người nào đó sắp có tin mừng.”
Hoắc Yên nhíu mày: “Anh nghe ai nói?”
“Ừm, là bí mật.”
Tô Hoàn ngạc nhiên nhìn về phía Hoắc Yên: “Ôi, lại có?”


“Không có không có! Tớ cũng không biết, chỉ là suy đoán.” Cô dùng sức bóp thịt ở lòng bàn tay Phó Thời Hàn.
Quả nhiên không thể để bọn họ dùng nhóm Wechat riêng, nhất định phải giải tán! Bằng không mấy người đàn ông này cùng nhóm với nhau, ảnh hưởng đến đoàn kết gia đình!


Mà Tiểu Chanh Tây bên cạnh đột nhiên như hiểu ra cái gì, lập tức bỏ tay Hoắc Yên, chạy tới bên cạnh Hứa Đồng, Hoắc Yên hơi nhíu mày, đang muốn gọi con về, Hứa Đồng đã nắm tay con bé.
“Anh xây cho em một lâu đài cát được không.”
“Được ạ.”


Tiểu Chanh Tây đi theo bên cạnh Hứa Đồng nghịch cát, còn trong nháy mắt đó, trái tim Hoắc Yên phảng phất như bị cái gì nhói một chút, đột nhiên tâm trạng trở nên hơi sa sút.
**


Đêm hôm đó, mọi người ngồi trên bãi biển, nói chuyện trời đất, đến tận rạng sáng, Phó Thời Hàn và Hứa Minh Ý mới ôm con nhà mình đã ngủ say về khách sạn.
Lạc Dĩ Nam và Hướng Nam đưa bọn họ trở về.
“Mặc dù bị các cậu sáo lộ, có điều, vẫn phải cảm ơn các cậu.”


Hoắc Yên dùng sức nắm chặt tay Lạc Dĩ Nam: “Nhiều năm như vậy, cậu và Hướng Nam đều không dễ dàng, cố mà quý trọng.”
“Tớ hiểu rồi.”
Lạc Dĩ Nam xúc động, ôm Hoắc Yên một chút, Tô Hoàn cũng lại gần muốn ôm cô.


“Nam Nam, cậu là chị cả ở phòng chúng ta, vẫn luôn chăm sóc chúng tớ rất nhiều.”
“Nhất định phải hạnh phúc.”


Mấy người đàn ông ở bên cạnh không hiểu nổi, tiết mục của con gái mãi mãi đều sướt mướt như vậy, đều là mẹ của trẻ con rồi, sao vẫn giống như tiệc tốt nghiệp, ôm đầu khóc rống.


Chờ mãi mới đến lúc mấy người phụ nữ giúp nhau lau nước mắt, Hoắc Yên và Tô Hoàn lại ngắm nghía chiếc nhẫn của Lạc Dĩ Nam mãi không thôi.
“To ghê, to hơn nhẫn cưới của tớ, đây là bao nhiêu carat?”
“Cũng lớn hơn nhẫn của tớ, hơn nữa thiết kế cũng rất độc đáo.”


Lạc Dĩ Nam xòe năm ngón tay: “Có khoa trương quá không.”
“Không khoa trương, tay cậu mảnh, đeo viên kim cương lớn như vậy, cực kỳ nổi bật.”

Mấy người đàn ông đứng bên cạnh, mặt đầy bất đắc dĩ.
Hứa Minh Ý: “Tớ cảm thấy chúng ta có thể vào phòng chơi game một lúc.”


Phó Thời Hàn: “Đồng ý.”
Hướng Nam: …
Cho nên chỉ có anh có cảm giác muốn kéo cô vợ trẻ về đi ngủ sao
Mấy người đàn ông thật vất vả mới đưa được vợ mình về, trên đường trở về, Hướng Nam đều chăm chú nắm tay Lạc Dĩ Nam.


Đóng cửa phòng, anh ấn cô vào tường, cúi đầu muốn hôn. Lạc Dĩ Nam nghiêng đầu né tránh: “Vội cái gì.”
Hướng Nam không buông cô ra, “lạch cạch” một tiếng, anh tắt công tắc đèn, xung quanh rơi vào bóng tối, chỉ có ánh trăng xuyên quả cửa sổ tiến vào.


Lạc Dĩ Nam ngẩng đầu, đường nét của anh ẩn hiện trong bóng tối, cô cảm giác được hiện tại anh cũng đang nhìn cô.
Thế là Lạc Dĩ Nam ôm cổ anh, kiễn mũi chân hôn lên môi anh.
Hướng Nam ôm eo cô, ấn cô vào ngực mình.
“Ngày đó, mưa rất lớn.”


Anh say mê hôn cô, hơi thở hỗn loạn, thậm chí anh còn có thể nghe được trái tim đập điên cuồng của mình, đánh trống reo hò chiếm lấy cô.
“Rất hối hận, lúc ở bên nhau, không thể đối xử với em tốt một chút, dù là thêm một chút quan tâm, có lẽ chúng ta đã không bỏ qua nhau nhiều năm như vậy.”


“Anh vẫn luôn coi em là trẻ con.”
“Trong lòng em chứa rất nhiều thứ, anh chưa từng thật sự hiểu rõ.”
Lạc Dĩ Nam đưa tay ôm mặt anh: “Hướng Nam, anh đừng nói nữa.”
Hướng Nam lại cắn môi cô, ʍút̼ vào, ɭϊếʍƈ láp, nụ hôn dài dằng dặc mà thâm tình, bọn họ khao khát nhau sau nhiều năm ly biệt.


“Hướng Nam…” Cô ngẩng cổ, Hướng Nam lại hôn xương quai xanh và da thịt tinh tế của cô.
Lạc Dĩ Nam thở hổn hển, ghé vào lỗ tai anh: “Hướng Nam… Hướng Nam…”
Hai chữ này như mang theo ma lực, thúc giục xúc động và dục vọng nguyên thủ nhất bên trong người đàn ông.


“Những năm qua có rất nhiều hối hận, hối hận nhất chính là… đêm đó không thể ôm em nhiều một chút.”
Anh mang theo ảo não, nhẹ nhàng kéo khóa sau lưng cô: “Để anh bù đắp cho em.”
**


Hai tháng sau, hôn lễ của Lạc Dĩ Nam và Hướng Nam tổ chức ở ngọn núi nhỏ ở phía sau vườn trường đại học S, hôn lễ thế kỷ này được cả thành phố chú ý, có rất nhiều truyền thông góp mặt, đèn flash nháy liên tục không dừng, gần như mời cả đội bảo vệ mới miễn cưỡng khống chế được cục diện.


Hướng Nam độc thân nhiều năm như vậy, vừa mới tuyên bố chuyện tình cảm không lâu liền gấp gáp kết hôn, điều này khiến tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng được.
Mà trong hôn lễ, còn có chuyện bất ngờ xảy ra.


Ba của Hướng Nam Hướng Kình và Tần Hoan thế mà có mặt, con gái của bọn Tiểu Phao Phao mặc váy công chúa màu trắng viền ren, lảo đảo chạy tới.
Cô bé được Hướng Kình nuôi mập mạp trắng trẻo, ngây thơ đáng yêu, đi tới bên cạnh Hướng Nam, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh trai.”


“Đậu má, con nhóc này đáng yêu như vậy, rất giống em gái mình.”
Hướng Nam bế cô bé lên, quay người lại, nhìn thấy ba mình, giữa tóc mai của ông điểm sương, mặc dù tuổi đã cao, nhưng thân hình thẳng tắp, nhìn qua tinh thần rất tốt.


“Ba, ba trở về rồi?!” Hướng Nam có chút không dám tin, ông vậy mà về nước.


Trước đó trong điện thoại, Hướng Nam nói mình sẽ kết hôn với Lạc Dĩ Nam cho ba anh nghe, Hướng Kình nói đây là cuộc đời của con, ba sẽ không lựa chọn thay con, nhưng con cần cân nhắc đến bạn bè người thân và phóng viên lá cái sẽ nói này nói kia gia đình ta thế nào, ông cũng sẽ không có mặt trong hôn lễ.


Hướng Nam hiểu được trăn trở của ba anh, dù sao kiểu gia đình giàu có quyền thế, mọi cử động đều bị người người thăm dò để ý.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, ông vẫn đến.


“Lưu ngôn phỉ ngữ (lời đồn đại, nhảm nhí) đi chết đi.” Hướng Kình phóng khoáng đi tới, vỗ bả vai con trai: “Cả đời này ba phải sống dưới ánh mắt người đời, không được tự do, cưới vợ trẻ còn bị người trong nhà nói hơn nửa đời người, hiện giờ con trai duy nhất của ba kết hôn, cái gì ba cũng mặc kệ, người khác tùy ý nói thế nào cũng được, chúng ta vẫn là người một nhà.”


Đèn flash xung quanh lóe lên không ngừng, Lạc Dĩ Nam biết, tiêu đề của các tờ báo lớn ngày mai sẽ không chỉ là hôn lễ của bọn họ.
Có điều đối với Lạc Dĩ Nam mà nói, so với sự xuất hiện của bọn  họ, lưu ngôn phỉ ngữ chẳng đáng nhắc đến.


Tần Hoan dắt Tiểu Phap Phao, đi tới trước mặt Lạc Dĩ Nam, bất đắc dĩ nói: “Đây là Tiểu Phao Phao, làm ầm ĩ nhất định phải trở về xem hôn lễ của anh chị… Dì… dì không mang nó về được sao?”


Lạc Dĩ Nam biết, Tần Hoan là không hạ được mặt mũi, trẻ con thì biết cái gì, nếu như Tần Hoan không muốn tham gia hôn lễ của bọn họ, sao có thể ngàn dặm xa xôi trở về như vậy.
“Cảm ơn dì, dì Tần.” Lạc Dĩ Nam giang tay ôm Tần Hoan: “Sự có mặt của mọi người, đối với con cực kỳ quan trọng.”


Tần Hoan cũng ôm cô, dịu dàng nói: “Thật ra… con nên sớm gọi dì là mẹ, trước kia dì không cho phép con như vậy, nhưng… nhưng trong lòng dì đã sớm coi con là con gái mình, chuyện trước kia, là dì không tốt, vì danh tiếng của mình mà ép con rời khỏi Hướng Nam.”
“Mẹ.”


Tần Hoan đỏ mắt, nước mắt chảy không ngừng, căn bản ngăn không được, vẫn là Hướng Kình đi tới khuyên nhủ: “Được rồi, hôm này là ngày tốt của con trẻ, đừng khóc sướt mướt.”


“Được, không khóc, các con còn thiếu tiểu hoa đồng không? Để Tiểu Phao Phao của chúng ta làm hoa đồng được không.”
“Được.”
Tần Hoan để người ta cầm hoa và nhẫn đã chuẩn bị tới, giao cho Tiểu Phao Phao, thấp giọng dặn dò: “Đi, đưa nhẫn kim cương cho anh và chị con.”


Tiếng nhạc hôn lễ vang lên, hoa nở rộ trên lễ đài, không có tiết mục ba vợ trao tay con gái cho con rể, từ đầu đến cuối, đều là Hướng Nam nắm tay Lạc Dĩ Nam, dẫn cô đi toàn bộ quá trình.
Anh là anh trai của cô, chăm sóc cô yêu thương cô nhiều năm như vậy, hiện giò anh cũng là chồng cô, một đời một kiếp.


Cuối cùng, đem viên trứng bồ câu, được mệnh danh là có thể khiến toàn bộ phụ nữ phải thét lên – Chói sáng chi tâm, đeo lên tay Lạc Dĩ Nam.


Lạc Dĩ Nam kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn kim cương hoàn mỹ to đùng trên tay, dưới ánh mặt trời, mỗi góc cạnh đều vô cùng tinh xảo, đẹp đến nỗi khiến người ta phải líu lưỡi.


Ba năm trước truyền thông đã từng đưa tin, trong một buổi đấu giá long trọng tại New York, “Chói sáng chi tâm” với giá cuối cùng 250 triệu tệ (~ 860 tỷ VND), bị một người Hoa giàu có bí ẩn lấy được.


Sau đó, cái nhẫn kim cương dành cho hoàng hậu lại phủi bụi một lần nữa, tin tức hoàn toàn biến mất, chưa bao giờ xuất hiện ở bất kỳ trường hợp hay trong tầm mắt của mọi người.
Mà Lawrence – người thiết kế ra “Chói sáng chi tâm” đối mặt với câu hỏi của truyền thông, thần thần bí bí nói —


“Lúc “Chói sáng chi tâm” xuất hiện, là thời khắc tình yêu đích thực giáng lâm.”
Mà thời khắc này, viên kim cương xuất hiện trên tay Lạc Dĩ Nam. Lại một lần nữa gây chấn động tất cả mọi người, truyền thông thi nhau chụp ảnh, chuẩn bị viết một tin tức cực lớn.


Hướng Nam cầm tay Lạc Dĩ Nam, cúi đầu hôn một cái, dịu dàng nói: “Lúc trước lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, trong đầu hiện lên chính là lần đầu anh nhìn thấy em, em mới là bảo bối trân quý nhất của cuộc đời anh.”


Khóe môi Lạc Dĩ Nam cong lên, xích lại gần Hướng Nam, ghé vào tai anh: “Hướng tiên sinh, có một bí mật, em vẫn luôn không nói cho anh biết.”
“Mà bí mật đó, em muốn dùng thời gian một đời để anh biết.”
Em yêu anh, bằng cả thanh xuân của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc ngoại truyện.


Hi vọng ba câu chuyện tình yêu viên mãn này có thể chữa lành cuộc sống thực tế không viên mãn, đem đến ấm áp và dũng khí cho các bạn.
Cảm ơn các bạn đã sẵn lòng bỏ tiền uốn một ly trà sữa để ủng hộ chính bản.


Các bạn là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất, cũng là hi vọng và tương lai chống đỡ văn học bản chính đang đi xuống, cúi đầu cảm tạ.
Chương tiếp theo là ba bức thư ba Phó Thời Hàn viết cho con gái, coi như chính thức kết thúc tác phẩm.


Editor: Ba câu chuyện khác nhau, ba đám cưới viên mãn, ba mối tình đầu. Các bạn đã thấy ấm áp chưa hihi.