Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 83: Đừng sợ

Lục Xuyên là giáo sư mà lão viện trưởng trường đại học mời về, mối quan hệ với lão viện trưởng tựa hồ cũng không tệ lắm, chủ nhiệm không tiện nói thêm nhiều, tức giận đi ra khỏi phòng học, không ngừng nhìn thời gian.

Chuyện này lửa cháy lan đến nơi rồi, tên này sao không chút sốt ruột gì hết vậy. Lúc đầu còn cho rằng anh sẽ không đến lớp, vậy mà không ngờ rằng anh thật sự đến, nếu đổi thành các giảng viên khác thì họ sớm đã tránh đi tận đâu rồi, còn anh lại trắng trợn xuất hiện trong trường.

Có một vị giảng viên đi ngang qua hỏi: “Đã sắp tan lớp rồi, chủ nhiệm Triệu vẫn chưa về nhà sao?”

Chủ nhiệm Triệu bất đắc dĩ đưa mắt liếc về phía phòng học: “Chờ vị đại thần tan lớp đấy.”

“Sao thế, cậu ta còn muốn để anh chờ ở bên ngoài sao?”

Chủ nhiệm Triệu khinh miệt hừ một tiếng: “Ai bảo cậu ta là do đích thân lão viện trưởng mời về chứ.”

“Cho dù cậu ta có quan hệ tốt với viện trưởng bao nhiêu đi nữa thì làm ra loại chuyện này, sẽ không thể đắc ý lâu được đâu.”

“Nhất định là vậy, việc này bên trường sẽ nghiêm túc xử lý.”

Ánh mắt hai vị giảng viên lộ ra ý tứ sâu xa: “Chủ nhiệm, vậy tôi đi trước đây, anh cứ bận việc của mình đi.”

….

Hai mươi phút sau, tại văn phòng.

Chủ nhiệm Triệu rót cho Lục Xuyên ly trà, nói: “Tiểu Lục này, cậu đến trường đại học chúng tôi cũng chưa đến nửa học kỳ nhỉ.”

“Chủ nhiệm, có gì anh cứ nói thẳng đi.” Lục Xuyên và mọi người nói chuyện từ trước đến nay không hề thích lòng vòng quanh co.

“Vậy tôi sẽ nói thẳng luôn.” Chủ nhiệm Triệu ngồi bên cạnh bàn làm việc, nhìn Lục Xuyên: “Trên mạng bây giờ đang đánh giá cậu, tranh cãi rất lớn đấy!”

“Từ cấp ba đến đại học, những người tranh luận về tôi rất nhiều.” Lục Xuyên thản nhiên nói: “Con người của tôi, cây ngay không sợ chết đứng.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Chủ nhiệm Triệu cười ngượng ngùng: “Đương nhiên lãnh đạo nhà trường rất tin tưởng vào nhân phẩm của thầy Lục, nhất định sẽ không làm ra những hành vi cầm thú như thế này.”

Anh ta còn cố ý nhấn mạnh hai từ ‘cầm thú’.

“Nhưng mà…” Chủ nhiệm Triệu nhấp một ngụm trà, đôi mắt lóe sáng nhanh như chớp nhìn về phía Lục Xuyên: “Cái video kia không giống giả nhỉ?”

“Video là thật, lời cũng là do tôi nói.” Lục Xuyên ngồi trên ghế sa lông, nhàn nhạt cất lời: “Nhưng cô gái trong clip là bạn gái của tôi.”

“Bạn gái?” Chủ nhiệm Triệu kinh ngạc hỏi: “Trường học của chúng tôi có quy định thầy và trò không được phép yêu đương.”

“Cô ấy không phải là sinh viên trường chúng ta, cô ấy học ở đại học S.”

“À, không…không phải sao.” Chủ nhiệm Triệu đỡ mắt kính: “Vậy chuyên lần này xem ra là hiểu lầm thôi.”

“Ừm.”

“Thế nhưng chuyện này ảnh hưởng rất ác liệt đến xã hội.” Chủ nhiệm Triệu nói: “Thầy Lục vẫn nên sớm làm sáng tỏ mới được, cậu nhìn mà xem, ồn ào thành mức này, đây không chỉ là chuyện danh dự cá nhân của cậu bị ảnh hưởng nữa rồi, mà nó còn liên quan đến viện vật lý, à không…là danh dự của cả đại học B đều bị liên lụy, như vầy đi, tôi sẽ lập tức liên lạc với bên lãnh đạo nhà trường, xế chiều hôm nay chuẩn bị ngay một buổi họp báo để thông báo sáng tỏ chuyện này, với cả, cậu hay dẫn theo bạn gái của mình tranh thủ chút ít thời gian đến đây chuẩn bị một chút.

Lục Xuyên trầm ngâm một hồi mới nói: “Chỉ sợ là khá bất tiện, cô ấy không ở đây.”

“Đi công tác?” Chủ nhiệm Triệu khó có thể tin nổi: “Không thể trở về gấp được sao?”

“Chỉ sợ là không được.” Lục Xuyên nói: “Không cần cô ấy, buổi họp báo một mình tôi tham gia là được rồi, dù sao chuyện này cũng là một mình tôi làm, hơn nữa chuyện giữa tôi và cô ấy thì bạn bè chung quanh ai cũng biết cả, bọn họ có thể đến làm nhân chứng.”

Chủ nhiệm Triệu nhìn Lục Xuyên, trầm mặc rất lâu, ma xui quỷ khiến đột nhiên anh ta hỏi một câu: “Cậu vừa nói bạn gái của cậu học ở đại học S sao?”

“Ừm.”

“Sinh viên?”

“Nghiên cứu sinh.”

“Ồ.”

“Vậy thế này đi, tôi sẽ liên hệ với bên kia, trước cứ đăng lên weibo làm sáng tỏ chuyện này trước đã, tốt nhất là cậu vẫn nên liên lạc với bạn gái của mình, nói cô ấy về gấp đi đã, được không?”

Trong lòng Lục Xuyên càng lúc càng bực bội, Sở Sở vừa đi chư đến mấy ngày, lại bị cái chuyện hoang đường vô lý này làm ảnh hưởng đến công tác còn phải chạy về một chuyến, chậm trễ công việc không nói, chỉ riêng việc chạy tới chạy lui cũng rất vất vả rồi.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Lục Xuyên đang muốn đứng dậy đi ra ngoài, Chủ nhiệm Triệu hình như chợt nhớ ra, nói với Lục Xuyên: “Thầy Lục, chuyện này còn chưa giải quyết xong, vậy nên thầy tạm thời đừng đi dạy nữa.”

Lục Xuyên vừa muốn đi ra khỏi văn phòng, nghe vậy bước chân dừng lại, anh quay người nhìn về phía thầy chủ nhiệm, nghi vấn: “Nghỉ dạy?”

Chủ nhiệm Triệu cầm lấy thời khóa biểu lên lớp của các giảng viên lên nhìn, thì thào: “Ngày mai cậu có tiết ‘Cơ sở vật lý’, tạm thời không cần đứng lớp, chờ chuyện này giải quyết xong thì hãy lên, đây cũng xem như suy nghĩ cho sinh viên,…, ừm, cũng là suy nghĩ đến dư luận xã hội nữa.”

“Nhưng làm vậy sẽ chậm tiến độ chương trình học của tôi.” Lục Xuyên mặt không biểu cảm nói: “Nội dung giảng dạy của mỗi lớp rất lớn, tôi không thích bị trì hoãn.”

“Đây cũng không phải là quyết định của một mình tôi, là bên ban lãnh đạo nhà trường sau khi thảo luận đã nhất trí đề ra, dù sao về chuyện của cậu cũng là một vấn đề nhạy cảm, sân trường đại học ngày ngay, tùy tiện ấn vài cái lên điện thoại di động là tin tức đã phát lên mạng rồi, mà sợ nhất chính là vấn đề mối quan hệ mập mờ của thầy trò bị truyền ra, ảnh hưởng đến xã hội rất nghiêm trọng.”

“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Lục Xuyên bình tĩnh nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi và cô ấy ở bên nhau đã rất nhiều năm rồi.”

“Tôi hiểu chứ, nhưng mà công chúng lại không biết điều đấy. trong mắt bọn họ, thì đó chính là mối quan hệ nam nữ sinh viên và thầy giáo, trường cũng là vì cân nhắc đến ảnh hưởng từ công chúng nên mới đưa ra quyết định này.” Chủ nhiệm Triệu đi đến cạnh Lục Xuyên vỗ vỗ vai anh: “Cậu yên tâm, một khi chuyện này được làm sáng tỏ, bên phía lãnh đạo nhà trường sẽ khôi phục lại chương trình dạy học cho cậu.”

Lục Xuyên nhếch môi, vốn còn muốn nói gì đó nhưng nhìn đến bản mặt đáng ghét của tên chủ nhiệm này, anh từ bỏ, mặt lạnh xoay người đi ra khỏi cửa văn phòng.

Hai giờ sau, trên weibo của bộ phận công tác sinh viên đăng lên một bài viết làm snags tỏ chuyện này, bài đăng trên Weibo đầu tiên là nói lời xin lỗi đến công chúng về chuyện lần này, sau đó nói rõ ràng nữ sinh viên trong clip đó là bạn gái của giáo sư Lục Xuyên, hơn nữa cô gái vốn không phải là sinh viên của trường họ, hai người cũng chỉ đơn giản là liếc mắt đưa tình với nhau mà thôi.

Nội dung bài đăng cũng không được nhiều, không nói tỉ mỉ, giải thích cũng rất yếu ớt, đến cùng đã không làm bình ổn lửa giận của công chúng mà ngược lại còn kích thích mạnh mẽ làn thủy triều của mấy anh hùng bàn phím.

“Haha, xem ra thì chuyện này bên công tác cũng cảm thấy rất vô lực nhỉ.”

“Bạn gái, bạn gái cũng là cô sinh viên đó à?”

“Có trời mới biết cái tên giáo sư kia làm cách nào mà biến nữ sinh viên kia thành bạn gái.”

“Là một vị giáo sư dạy học dạy nhân cách, lại đứng trong phòng học nói mấy lời đáng ghét như vậy, còn không phải được gọi là quấy rối thì là gì đây?”

Mà sau bình luận này, lại có vài tài khoản nặc danh gọi là người chứng kiến ra mặt, nói Lục Xuyên thật sự đang yêu đương với với sinh viên, hai người họ thậm chí còn ở chung với nhau, chuyện này tận mắt hắn ta nhìn thấy, sẽ không thể nào sai được.

Sự kiện này tiếp tục lên men, thậm chí ở trước cổng viện nghiên cứu nơi Lục Xuyên làm việc còn có một đám phóng viên vây kín, muốn tiến hành phỏng vấn Lục Xuyên.

“Xin hỏi anh có quấy rối nữ sinh không?”

“Anh còn trẻ như vậy sao lại giữ được chức danh giáo sư của đại học B? Việc này và gia cảnh của anh có liên quan đến nhau không?”

“Chuyện thanh minh rằng cô gái kia là bạn gái của anh, là anh dùng đặc quyền của mình bức ép cô ấy hẹn hò với anh sao?”

“Vì sao cô ấy lại không ra mặt nói rõ chuyện này?”

“Anh có phát sinh quan hệ ngầm với cô gái kia không?”

Đối mặt với đám phóng viên như ao da chó bám mãi không buông kia, Lục Xuyên không chút khắc chế lửa nóng trong người, trầm giọng mắng: “Cách xa ông đây ra! Cuốn xéo!”

Chuyện Lục Xuyên ngày càng lớn, Phương Nhã dường như gọi điện thoại ngay cho Lục Xuyên.

“Bây giờ con lập tức chuẩn bị xuất ngoại.”

Lục Xuyên nằm trên ghế salon, trong tay kẹp điếu thuốc, suy sụp tinh thần: “Hả?”

“Ra nước ngoài tránh một thời gian.”

“Tránh cái mẹ…” Lục Xuyên mém chút thốt ra lời thô tục, mới giật mình nhớ ra đầu dây bên kia là mẹ ruột của mình.

“Lâm trận bỏ chạy sẽ khiến người khác nghĩ con chột dạ.” Lục Xuyên nói: “Trường học sẽ sớm mở cuộc họp báo làm sáng tỏ mọi chuyện.”

“Mấy năm nay con ở nước ngoài nên không hiểu được tình hình trong nước.” Phương Nhã tận lực để cho giọng nói của mình được bình tĩnh, nhưng vẫn ức chế không được mà ẩn ẩn bộc lộ tức giận.

“Mạng lưới bây giờ đều có người ở sau chống lưng thò tay thao túng, có thể sẽ dồn con vào chỗ chết.”

“Sợ gì.” Lục Xuyên thản nhiên nói: “Dựa vào thực lực của con…”

Phương Nhã trực tiếp cắt ngang lời anh: “Mặc kệ con có bao nhiêu danh tiếng và thực lực, bọn họ vẫn có cách để khiến cho con thân bại danh liệt. Con trai, nghe lời mẹ nói, trước tiên hãy ra nước ngoài tránh đi đã, mẹ nghe Steven nói bên phía phòng thí nghiệm Phí mễ ở bên kia rất có hứng thú với thành quả nghiên cứu khoa học của con, sẵn tiện con có thể qua phòng thí nghiệm của bọn họ nhìn xem, bọn họ so với sân chơi trong nước…”

“Mẹ, sao mẹ cũng nghĩ muốn ném con trai của mẹ ra nước ngoài vậy?” giọng nói Lục Xuyên mang theo một chút nũng nịu: “Mẹ bỏ con được sao?”

“Mẹ đương nhiên không nỡ rời xa con trai mẹ chứ, nhưng mà Xuyên Xuyên à, con ưu tú như vậy, mẹ không hy vọng con bị giới hạn trong khả năng của mình, ra nước ngoài con sẽ có nơi rộng lớn hơn để phát triển, ở trong nước, điều kiện của học thuật không tốt lắm, con cứ nhìn chuyện này thì biết, bên phía nhà trường con thái độ căn bản là không đứng về phía con còn gì, hơn nữa đồng nghiệp chung quanh con còn có không ít người ghen ghét với tài năng của con mà mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng đấy thôi.”

Lục Xuyên yên lặng lắng nghe Phương Nhã nói hết, mới chậm rãi đáp lời: “Mẹ, đúng là hoàn cảnh phát triển ở nơi này thật sự không được tốt, nhưng dù sao ở đây cũng là nơi mẹ sinh ra và nuôi con lớn khôn, con thật sự không muốn rời khỏi đây, rời khỏi người thân bạn bè, rời khỏi người con yêu.”

Bên kia, Phương Nhã hít sâu một hơi: “Sa vào nữ nhi tình trường và gia đình chính là trói buộc lớn nhất cả đời này của con, mẹ hy vọng rằng con có thể trở thành một nhà khoa học vĩ đại.”

Vĩ đại, là một từ ngữ phải xa xôi đến chừng nào, nhưng lại là mơ ước mà biết bao người muốn hướng tới.

Nhưng mà, vĩ đại vĩnh viên sẽ làm bạn với sự cô độc.

Lục Xuyên không muốn cô độc, anh thích kết giao bạn bè, thích sa vào những cái ôm ấp mềm mại của người anh yêu, anh muốn dùng nhiệt độ nóng rực của mình, để làm ấm áp những người chung quanh mà anh để ý và quan tâm.

Đây mới chính là mơ ước lớn nhất của Lục Xuyên.

Mà cách đó xa xôi bên sườn núi của một bờ hồ tại Ngân Xuyên, Sở Sở mang theo giá vẽ, phác họa bức tranh mặt trời lặn trên bờ sông dài.

Bên cạnh có hai bạn học đang cầm điện thoại, thấp giọng bàn luận một cái tin tức bát quái nào đấy.

Mấy ngày nay các cô đều ở vùng Hạ Lan Sơn kia làm bích họa để chuẩn bị cho luận văn với các thầy cô, trên cơ bản không hề liên lạc với bên ngoài, điện thoại lại thường không có tín hiệu. vừa ra đến đây nhóm các nữ sinh viên đã không kịp chờ mà bắt đầu lên mạng lướt tin tức.

“Giáo sư quấy rối nữ sinh?”

‘Còn có cả video chứng minh.”

“Là ở đại học B nè.”

“Nhưng mà sao bóng lưng cô gái này lại quen thuộc thế nhỉ?”

“Mẹ nó các cậu sao cứ chú ý đến cô gái này thế, không phát hiện ra giáo sư này rất đẹp trai sao?”

“Đẹp trai thì làm được gì, mặt người dạ thú.”

Sở Sở đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía các cô ấy.

Cùng ngày hôm đó các tờ báo lớn nhỏ đều lên bài, tin tức giáo sư đại học B Lục Xuyên nhục mạ phóng viên, leo lên trang chủ trong ngày.

“Thật sự đúng là không có tố chất! Loại người như thế này sao có thể làm giáo sư nhỉ!”

“Chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy luôn đấy.”

“Về lại Mỹ đi, Trung Quốc không chào đón mày.”

“Nhục mạ phóng viên, quấy rối nữ sinh viên, cảnh sát đâu rồi, tại sao còn không bắt cái tên này lại?”

“Còn nói là bạn gái cơ à, thật sự khiến tôi buồn nôn quá rồi đấy.”

Lục Xuyên tùy tiện ăn một chút gì đó rồi đâm đầu trong thư phòng, chỉ có công việc mới khiến anh tạm thời quên đi sự hỗn loạn bên ngoài.

Vừa bật máy tính lên, ngoài cửa hình như có tiếng động truyền đến, Lục Xuyên lập tức đi ra ngoài, mở cửa phòng, nghe thấy dưới lầu có tiếng bước chân vội vã, anh nhìn cửa nhà mình có mấy chữ cái lớn được phun bằng sơn đỏ.

“Cầm thú.”

“Tên cặn bã.”

Lúc nhận được điện thoại của Sở Sở, Lục Xuyên vừa mới xử lý xong vết sơn kia, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, anh còn cảm nhận rõ ràng được âm thanh của cô đang run rẩy.

“Bây giờ em đang ở sân bay đợi, còn nửa giờ nữa sẽ quay về, anh đừng…đừng…”

Anh nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, nghe được hô hấp cô đang hỗn loạn, nghe được cô đang cố gắng ức chế nghẹn ngào.

“Anh đừng sợ.” cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh.

Đã rất lâu rồi, cô chưa nói lắp.

Anh đừng sợ.

Cũng từng có thời gian, anh nói câu như thế này cho cô nghe.

Lục Xuyên dịu dàng nói: “Thỏ nhỏ, anh không sao.”

Sở Sở đè nén đau buốt trong lòng, đến một nơi hẻo lánh trong sân bay, thấp giọng nói: “Chuyện này em nhất định sẽ làm sáng tỏ, trả lại sự công bằng cho anh.”

“Không có gì mà, thật đấy.” Lục Xuyên đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm nồng đậm bên ngoài, thấp giọng nói: “Chỉ là cảm thấy có chút đau khổ và thất vọng mà thôi.”

Đau khổ, thất vọng.

“Trường anh ngừng lớp của anh rồi.” Giọng nói anh trong đêm tối đặc biệt trầm, lẩm bẩm: “Anh đã nói rõ với bọn họ đây chỉ là hiểu lầm, nhưng bọn họ vẫn ngừng lớp của anh.”

“Cứ như anh thật sự làm ra chuyện này, giống như là…anh thật sự, con mẹ nó, là một tên cầm thú vậy.”

Sở Sở yên lặng lắng nghe những tâm tình mà Lục Xuyên thổ lộ.

“Kiều Kiều, nhiều năm trước, Kiều Sâm nói anh không hiểu, nhưng mà bây giờ hình như, anh đã có chút hiểu em rồi.”

Đã hiểu được những lời nhục mạ và khinh miệt mà người khác đối với em, đã hiểu được cái thế giới vặn vẹo này, anh cũng hiểu được cảnh ngộ không công bằng mà cả thế giới này đối xử với em rồi.

Cuối cùng cũng minh bạch, vì sao em lại lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì, bọn họ vốn dĩ ngay cả cơ hội để nói chuyện cũng không cho em.

Trong lòng Sở Sở tràn đầy chua xót, nghẹn ngào cúp điện thoại xong, ngồi xổm trên nền đất che miệng khóc thút thít.

Cô không muốn Lục Xuyên hiểu được cô, le loi và cô độc trong đêm tối, khát vọng tìm kiếm ánh sáng, nhưng cô cũng đồng thời tìm được, Lục Xuyên là ánh sáng của cô, là mặt trời nhỏ của cô.

Sở Sở ngồi xổm trên mặt đất, đầu ngón tay run rẩy bấm một dãy số, điện thoại vừa vang lên năm tiếng tút tút, lập tức được kết nối.

“Giản Trạm.”