Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 82: Mắt thâm quầng

 Hai người một đêm ác chiến, mệt mỏi không thôi, Sở Sở xịu lơ ngã trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy dù chỉ một chút, thân thể trần trụi của Lục Xuyên đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ trần truồng của cô.

“Ngoan, tắm rửa đã nhé.”

Sở Sở híp mắt nhìn anh, mềm mại ‘vâng’, cô quả thật không muốn động đậy một chút nào.

Xin lỗi dứt khoát kéo cánh tay của cô khiêng người lên trên vai, đi đến phòng tắm thả cô vào bồn, mở vòi phun nước lên đưa tay vào thử nhiệt độ nước, sau đó mới xối lên thân thể của cô.

Anh ngồi bên bồn tắm thay cô rửa sạch thân thể, mỗi một tấc da tấc thịt đều cẩn thận cọ xát sạch sẽ giúp cô, ngay cả nơi hạ thân dinh dính, còn có chất lỏng của anh sót lại trên bắp đùi cô.

Sau khi tắm cho cô xong, anh cầm lấy khăn tắm bọc cô thật kỹ mới ôm lên giường, lấy chăn bông đắp kín người cô, sờ vào đầu Sở Sở: “Buồn ngủ thì ngủ trước đi.”

“Anh thì sao?” cô mềm mại hỏi.

“Anh không yên tâm về cái tên nhóc kia lắm…”

Anh còn phải làm việc.

Sở Sở kéo cánh tay anh lại.

“Anh còn lo lắng cho người khác nữa sao, hôm nay trên mắt anh đã treo một quầng thâm rồi đấy, còn muốn thức đêm nữa.”

REPORT THIS AD

REPORT THIS AD

Lục Xuyên ngồi lên giường, sờ cái đầu nhỏ nhắn của cô: “Không còn cách nào khác, tên kia làm việc hơi qua loa, số liệu có thể bị nhầm lẫn, anh không làm gì, chỉ kiểm tra lại tham số cậu ta gửi đến thôi, kiểm tra xong anh sẽ lập tức quay lại ngủ với em nhé.”

Sở Sở rũ mi nghĩ nghĩ, nói: “Vậy anh đi đi.”

“Ngoan quá.” Lục Xuyên hôn lên trán cô: “Ngủ đi, anh đến thư phòng.”

Nói xong anh đứng dậy thật sự ôm máy tính đến thư phòng.

Mười phút, hai mươi phút, bốn mươi phút.

Đợi đến khi anh làm xong công thức suy luận, kiểm tra lại số liệu xác thực đã không còn vấn đề gì, lúc này đã là không giờ đêm khuya.

Anh duỗi lưng, đóng máy tính lại về phòng, nhìn thấy cô ôm gối ngồi ở đầu giường, đầu gật gà gật gù giữa gối.

“Không phải nói em ngủ trước đi rồi sao?”

Sở Sở nâng lên đôi mắt mệt mỏi nhìn nh, giang hai tay muốn anh ôm mình.

“Muốn ngủ với anh.”

Lục Xuyên bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, ôm lấy cô, cởi áo, cùng cô tiến vào trong chăn, đau lòng nói: “Được rồi, ngủ thôi.”

“Dạ.” đầu Sở Sở dựa vào lồng ngực nóng hổi của anh, an tâm ngủ.

Lục Xuyên lại kìm lòng không đặng hôn lên trán cô, ôm chặt cô nặng nề đi vào giấc ngủ.

Đợi anh tỉnh lại lần nữa cũng đã là giữa trưa ngày hôm sau, Sở Sở vẫn chưa tỉnh lại, cả người đều nằm trên người anh, ghé sát vào lồng ngực của anh ngủ rất say, chỉ là tư thế ngủ rất không đẹp mắt.

Anh nhẹ nhàng kéo người cô ra, xê dịch cái chăn cẩn thận mới đứng dậy đi vào phòng tắm, sau đó làm đồ ăn sáng đặt lên bàn, đồng thời dán một tờ giấy ghi chép, để sau khi cô tỉnh dậy nhìn thấy sẽ ăn sáng, chu toàn hết mới đi đến phòng thí nghiệm.

Ngơ ngẩn cả một ngày, mãi cho đến đêm về khuya.

Một khi anh chú tâm vào công việc, thì điện thoại luôn ở trạng thái tắt máy, sau khi kết thúc công việc, anh đi vào phòng thay đồ, mở điện thoại lên, trong một lúc có mấy thông báo nhảy ra, phần lớn đều là cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn bảo anh trực tiếp gọi lại ngay.

Kiều Sâm lướt xuống cả dãy số nhưng lại không có thông báo của Sở Sở, tim anh chìm xuống hơn phân nửa, gọi điện thoại lại cho Lý Nghiêu Nhượng.

“Gì đấy?” anh ngồi lên xe thắt dây an toàn lại.

“Lục, cậu ở đâu đấy?”

“Mới từ phòng nghiên cứu ra chuẩn bị về nhà với vợ, sao thế?”

“Cậu không biết gì hết sao?”

“Biết cái gì?” Lục Xuyên chậm rãi lái xe ra ngoài.

“Cậu bị bôi đen!”

“Hả?”

“Thôi, để mình gửi tin tức đến điện thoại của cậu vậy, cậu đọc kỹ vào rồi chuẩn bị đối sách đi, mấy ngày tới có thể sẽ rất phiền phức đấy, nhưng chuyện này cũng không khó để làm sáng tỏ.”

Lý Nghiêu Nhượng nói xong thì cúp điện thoại, Lục Xuyên mơ hồ không hiểu nhưng cũng không để ý lắm, hai phút sau Lý Nghiêu Nhượng nhắn tới cho anh một cái tài khoản weibo, mở ra, vừa thấy tiêu đề đã khiến tim anh run rẩy không thôi.

#Sự kiện giáo sư đại học B quấy rối nữ sinh

#sinh viên đại học B tố cáo giáo sư

#Họ Lục đại học B quấy rối nữ sinh, video lộ ra ngoài ánh sáng, xin hỏi lương tâm ở đâu? !

Nội dung bài đăng còn đính kèm thêm một cái video, video nằm ở góc độ từ cửa sau phòng học quay lén, cũng chính là cảnh tượng hôm qua sau khi tan học anh và Sở Sở tán tỉnh nhau, chỉ là bóng lưng nhưng từ giảng đài đến chính diện lại xuất hiện rõ rõ ràng ràng.

“Bạn học này, vừa rồi lên lớp nghe không hiểu sao?”

“Không, lung ta lung tung, không hiểu gì cả.”

“Vậy có muốn giáo sư Lục tiến hành phụ đạo riêng cho em không hả?”

“Phụ đạo riêng có cần phải thu phí không?”

“Ừm, phải thu.”

“Thu như thế nào?”

“Hôn một cái, cả đêm đều cho em.”

“Giáo sư Lục có phải đều dạy bù cho các học sinh khác như thế này không?”

“Không phải em sớm đã biết rồi sao?”

Sau đó hình ảnh quay đến cảnh tay anh nâng cằm cô lên nhẹ nhàng hôn môi cô.

Cô gái trong đoạn clip tựa hồ còn dùng chút sức đẩy anh, nhưng tư thế của anh lại cương quyết, cùi chỏ anh hữu lực, vòng lên cổ cô, như gông cùm xiềng xích kéo cả người cô vào trong ngực mình, tiếp tục làm cho cái hôn thêm sâu hơn.

Đoạn video đến đây thì ngừng lại.

Nếu đoạn clip này đặt trong trường hợp là một cặp tình nhân đang thân mật thì rất bình thường, nhưng nếu như nói đây là một giáo viên cầm thú cùng nữ sinh học ở đấy, hình như…cũng khá hợp lý, bởi vì đoạn đối thoại của bọn họ vốn mang theo một chút diễn kịch, là Sở Sở và anh đang tán tỉnh nhau, nhưng người ngoài không rõ chân tướng, chỉ cho rằng thật sự là giáo viên quấy rối đùa bỡn nữ sinh viên.

Lục Xuyên kéo xuống khu vực bình luận.

“Mặt người dạ thú!”

“Giảng viên này cũng trẻ tuổi quá nhỉ!”

“Nhìn dáng người này, lại không nghĩ rằng xấu xa đến vậy!”

“Loại người như thế này nên khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn, để hắn không buồn không lo mà chuyên tâm làm nghiên cứu khoa học.”

“Thủ phạm mà không nhận được án phạt vốn có cho hành động của hắn ta, thì đó chính là hành vi khích lệ lớn nhất để hắn tái phạm đấy.”

“Mời giảng viên về thì phải nên thăm dò kỹ vào chứ, nói không chừng một số giảng viên nhìn áo quần chỉnh tề nhưng trên thực tế lại chính là cầm thú, chẳng qua chỉ là được hào quang của học thuật che giấu cái bẩn thỉu đó thôi.”

“Không phải đâu. Lục Xuyên là một giáo sư rất chính trực, sẽ không làm chuyện như vậy! Thầy dạy lớp của chúng tôi, chưa từng làm mấy loại hành động loạn nào với các nữ sinh cra, nữ sinh lớp chúng tôi đều rất thích thầy, gọi thầy là nam thần giáo sư đó.”

“Lầu trên nhìn vào vẻ đẹp trai của hắn ta chứ gì, cam tâm tình nguyện chịu quy tắc ngầm à?”

“Còn là nam thần giáo sư nữa á, đừng khiến người khác buồn nôn có được không hả, mặt hàng này rõ ràng là một cầm thú mới đúng.”

“Yêu cầu đại học B nghiêm túc xử lý tên giáo sư cầm thú này, trả lại cho giới học thuật sự thanh tịnh vốn có đi.”

Lục Xuyên không đọc nữa, trong lòng cảm thấy hoang đường đến cực điểm, anh quyết định không để ý tới nữa. lái xe ra ngoài, không được bao lâu sau thì Lý Nghiêu Nhượng gọi dtd đến, giọng nói kích động: “Cậu thấy rồi chứ?”

“Thầy rồi.” Lục Xuyên thản nhiên nói: “Không phải chỉ là một cái tin đồn nhảm thôi sao?”

“Đương nhiên là tin đồn nhảm! Vậy giờ cậu tính như thế nào đây?”

“Mình cần làm gì bây giờ?” Lục Xuyên lắc đầu: “Một cái tin hoang đường như vậy, chẳng lẽ cậu lại muốn mình ra mặt làm sáng tỏ.”

Thời gian của anh cũng không phải dùng để lãng phí như vậy.

“Này! Cậu bình tĩnh quá!’

“Thanh giả tự thanh!(*)” Lục Xuyên quả thật không hề đặt chuyện này trong lòng: “Chuyện như thế này, đứng top vài ngày thì sẽ tự động sụp đổ thôi.”

“Không phải đâu! Lục, hoàn cảnh trong nước sẽ không lạc quan như cậu nghĩ đâu, cậu có biết là phía sau mạng lưới dư luận xã hội đều có người đẩy tay…”

“Ối, bé cưng của mình gọi điện thoại đến, cúp đây.”

Lục Xuyên đổi tuyến đường.

“Kiều Kiều.”

“Xuyên Xuyên, anh vừa tan tầm sao?”

“Ừm, về nhà chưa?”

“Không, hôm nay em ở lại ký túc xá, vừa rồi thầy hướng dẫn gọi đến để họp gấp, có thể mấy ngày tới em sẽ khá bận rộn.”

“A~, vậy buổi tối có về không?”

“À, phải đi Ninh hạ sưu tầm dân ca.”

“Còn phải đi công tác nữa sao.” Lục Xuyên phiền muộn: “Vậy thì lúc nào trở lại.”

“Lâu thì một tháng, nhanh thì hai ba tuần.”

“Được rồi, vậy em nhớ chú ý an toàn nhé. Đừng chạy loạn xạ, cũng không được nói nhăng nói cuội với người lạ, còn nữa, người lạ cho cái gì cũng không được ăn đó.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụt cười: “Anh xem em là bạn học nhỏ đấy à?”

“Em chính là bạn học nhỏ của anh.” Lục Xuyên trầm thấp nói: “Vậy đêm nay em có về không, anh lái xe đến đón em.”

“Không đâu, em phải về ký túc xá thu dọn hành lý.”

“Ừm vậy được.” Lục Xuyên nghĩ ngợi: “À đúng rồi…”

“Sao cơ?”

Lục Xuyên muốn nói rõ chuyện này với cô, nhưng trầm ngâm một lát lại thôi, nói ra cô cũng không giúp được gì, lại còn khiến cho cô lo lắng vớ vẩn, mấy lời bình luận độc ác trên Internet kia anh không muốn để cho cô nhìn thấy.

“Không, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lục Xuyên về đến nhà, trong tủ lạnh còn có đồ ăn mà Sở Sở chuẩn bị vào giữa trưa cho anh, lấy ra bỏ vào trong lò vi sóng hâm nóng lên, vừa đọc sách vừa ăn tùy tiện, sau đó quay về thư phòng ngồi trước máy tính tiếp tục thức khuya bắt đầu làm việc.

Vài ngày sau đó, anh đều sinh hoạt như vậy, phần lớn thời gian trong một ngày đều dành cho nghiên cứu, ngay cả nói chuyện phiếm với Sở Sở cũng là buổi tối sau khi về đến nhà.

Sở Sở rất ngoan, biết anh bận rộn nên ban ngày không gọi điện thoại làm phiền anh.

REPORT THIS AD

“Đẹp lắm đúng không.” Cô gửi cho anh một bức ảnh về sa mạc mênh mông, trong bức ảnh cô mặc một chiếc váy dài đứng ở một bên gò núi, không đeo kính râm, mặt trời đã lặn xuống, cô híp mắt nhìn vào màn hình làm động tác bắn tim với anh.

Lục Xuyên trả lời: “Phải là rất đẹp.”

Kiều Kiều của anh là đẹp nhất.

Ngày thứ ba Lục Xuyên có lớp, bầu không khí trong phòng học có chút kỳ quái, ánh mắt mà các bạn học nhìn anh không giống với bình thường cho lắm, mà thay đổi lớn nhất là số lượng sinh viên đến lớp hôm nay hình như ít hơn trước rất nhiều, mỗi lớp trước kia của Lục Xuyên hầu như cả phòng đều kín chỗ, vậy mà hôm nay thưa thớt chỉ có mấy bạn học, hai hàng ghế ngồi phía trước còn không đầy.

Lục Xuyên không để tâm, vẫn như thường đi đến bục giảng nhàn nhạt nói: “Giá trị lý luận chỉnh thể giữa sự tương quan qua lại của năng lượng điện yếu, có bạn học nào nói lại cho tôi được không.”

Trước kia lên lớp anh thường theo thói quen đặt câu hỏi, sau đó mới bắt đầu dẫn dắt để vào bài mới. Lúc đầu còn nghĩ rằng các bạn học sẽ thay nhau hăng hái giơ tay phát biểu như thường lệ, dù sao đây cũng không phải là câu hỏi khó, vậy mà hôm nay, một cái nhấc tay cũng không có.

Một cánh tay, cũng không có.

Các bạn học quan sát trái phải, thế nhưng lại không có một ai tình nguyện đứng lên trả lời.

Người thông minh như Lục Xuyên lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, ngay lúc anh đang muốn nói chuyện thì có một nam sinh đeo kính đột nhiên giơ tay, còn không đợi Lục Xuyên kêu tên đã tự mình đứng dậy.

REPORT THIS AD

REPORT THIS AD

“Thầy, thầy có quấy rối nữ sinh không ạ?”

Vừa dứt lời, mấy sinh viên trong lớp thấp giọng thảo luận náo nhiệt, các bạn ấy cúi đầu xì xào bàn tán không ngừng.

Lục Xuyên đối diện ánh mắt cậu ta, trầm giọng hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến lớp học của chúng ta sao?”

“Đương nhiên là có, nếu như thầy làm ra loại chuyện như thế này…” đôi mắt chứa đầy sự chính nghĩa của nam sinh kua còn chưa kịp nghiêm trang khiển trách, chỉ nghe thấy “Bụp’ một tiếng, sách giáo khoa trong tay Lục Xuyên đập mạnh lên bàn học, cắt đứt lời chất vấn của cậu ta.

“Tôi nói, chuyện này không có liên quan gì đối với lớp học hôm nay.”

Ánh mắt của anh rất lạnh, biểu cảm như muốn đóng băng, khí chất nghiêm nghị khiến cho nam sinh kia và những bạn cùng lớp đều bị giật mình.

Tính tình Lục Xuyên khô khan, cấp ba là thế, cho dù đã nhiều năm lắng đọng nhưng bản tính của anh vẫn không thay đổi.

“Các em có quyền đánh giá đạo đức và nhân phẩm của tôi, cũng không sao cra, nhưng tôi đương nhiên không chấp nhận, ngoài ra, nếu cho rằng nhân phẩm của tôi sẽ ảnh hưởng đến việc các em tiếp thu lớp học hôm nay, vậy thì bây giờ có thể rời đi.”

Anh nói xong xoay người lại, cầm phấn bắt đầu viết công thức lên bảng đen, không còn để ý đến bọn họ.

Cac bạn học nơm nớp lo sợ, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng nam sinh đeo kính kia uất ức ngồi xuống cầm lấy cặp sách lên đi ra khỏi cửa phòng học, có người dẫn đầu, mấy học sinh khác nữa cũng thay nhau ra ngoài, có nam cũng có cả nữ.

Lục Xuyên viết xong công thức, vừa quay người lại thì thấy số lượng học sinh trong phòng còn ít hơn nữa, thưa thớt chia nhau ra ngồi, ước chừng tổng lại được hơn hai mươi mấy người.

Lục Xuyên hít sâu, đang muốn giảng bài thì bất chợt có một sinh viên nữ nói: “Thầy Lục, bọn em tin tưởng thầy!”

“Đúng vậy, bọn em tuyệt đối tin vào nhân phẩm của thầy.”

“Thầy đừng để các tin đồn nhảm không có căn cứ trên mạng làm ảnh hưởng đến tâm tình.”

“Thanh giả tự thanh, lời đồn sẽ tự động sụp đổ.”

“Bọn em sẽ cùng thầy làm rõ chuyện này.

Lục Xuyên rũ mi mắt, tay cầm phấn viết vô thức siết chặt hơn.

…..

Anh không phát biểu gì về chuyện lần này, trực tiếp bắt đầu vào bài, từng giây từng từng phút anh đều không muốn làm trễ nãi, đây là kiên trì và nguyên tắc của anh.

Nhưng mà, giảng được một nửa, cửa phòng học mở ra, lãnh đạo trường vẫy vẫy ty ở cửa ra vào với Lục Xuyên. Bảo anh lập tức ra ngoài.

Các bạn học quay đầu quan sát, mơ hồ không rõ.

Lục Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Còn hai mươi phút mới tan học, có chuyện gì đợi đến khi tan học rồi hẵng nói.”