Khi Trần Phong tỉnh lại, nhìn thấy Ngự Nô và Y Tích ở bên cạnh, sau đó
họ cũng lần lượt tỉnh lại. Trần Phong cảm giác trong thân thể có nguồn
sức mạnh không thể hình dung, đau nhức mà dễ chịu.
Trần Phong nhìn thấy mộ phần của Ức Hà Phiêu, Tịch Nguyệt và Phá Trúc,
xác định đã trở về Tử Trúc lâm một ngàn năm sau. Hắn đã ở chính nơi này
dẫn đầu Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc đại chiến cùng Thích khách Ma tộc,
sau đó mở ra cánh cửa thời gian, luân hồi tới một ngàn năm trước.
Hoa cỏ cây cối gần đó đều bị nộ hỏa của Lạc Anh thiêu đốt thành tro bụi. Trần Phong ngửi một lượt rồi dùng tay thử chạm lên đất, không ngờ vẫn
còn ấm, cũng có nghĩa là vừa mới đây chưa lâu.
- Không hiểu bọn Lạc Anh giờ ra sao rồi?
Trần Phong băn khoăn.
- Nộ hỏa của Lạc Anh kèm theo linh lực, nhưng nhiệt độ của tro tàn ít ra cho thấy bọn họ hôm qua vẫn còn ở nơi này, bọn họ chắc hẳn không vào
được cánh cửa thời gian như chúng ta.
Ngự Nô phân tích.
- Chúng ta phải đặt chiến trường ở sa mạc Ma giới, phàm trần không thể chịu đựng thêm nữa được.
Y Tích nói rồi vẫy đôi cánh kim sắc, một đạo kim quang hồi sinh từ trong cánh phát ra, bay qua Tử Trúc lâm, những tro tàn đều hồi phục thành
sinh mệnh tươi mới.
- Công chúa nói đúng, linh lực công kích của Linh Tường và Tiên Cụ vẫn
chưa hồi phục, Lạc Anh và Tế Qua khó lòng địch nổi cả đám Thích khách.
Bọn họ rất có khả năng đã bị bắt rồi.
Ngự Nô xác nhận.
- Hiện tại Công chúa đã quay trở lại, Huyết Oán kiếm thần và thân hợp
nhất, uy lực của nó hoàn toàn phát huy được, cũng đến lúc quyết một trận tử chiến với Ma tộc rồi.
Trần Phong khẽ nói.
Nhóm Trần Phong đi xuyên đêm đến sa mạc Ma giới. Cát vàng thêm gió mạnh
khiến họ không thể tiến thêm được, họ cũng đã mệt, bèn nghỉ ngơi ngay
tại chỗ. Đây là vùng biên của sa mạc, có thể nghe thấy rõ tiếng rít của
gió cát.
Ngự Nô đang tự chăm sóc vết thương. Trần Phong ngồi xa mọi người một
chút. Hắn cố ý tránh Y Tích, cảm giác ấm áp quen thuộc nơi tay trái có
thể thiêu cháy trái tim hắn, sự giằng xé nội tâm khiến cho nỗi đau của
hắn chẳng để lại dấu vết nào. Tay trái không dám mở ra, nắm chặt lại
thành quyền, sau đó chôn vào trong lớp cát vàng. Tay phải giữ nơi tim
mình, hắn không thể thổ huyết nữa, bởi vì đã không còn máu nữa.
- Hoàng hôn trên đại mạc là thê lương nhất, bình minh trên đại mạc là
tráng lệ nhất, ánh trăng trên đại mạc là cô liêu nhất, con người trên
đại mạc là đơn độc nhất, chỉ trong thoáng chốc mà thiếp đã cảm nhận được tất cả rồi.
Y Tích bước đến ngồi đối diện với Trần Phong nói.
- Nàng nói đến là đại mạc chốn phàm trần, không phải nơi này, bởi vì đây là Ma giới.
Trần Phong hững hờ.
- Thực ra chẳng có gì bất đồng, cùng là mặt trời mặt trăng, cùng là người cả.
Y Tích phản bác.
- Nơi đây là căn nguyên của tà ác, cô độc không thể lấy làm cái cớ được.
Trần Phong vẫn không nhìn Y Tích.
- Chàng phải biết rằng thiếp nói không phải về bọn chúng.
- Nhưng nơi này chỉ có bọn chúng, còn lại đều không liên quan tới nơi này.
- Vậy còn chúng ta thì sao? Có thể không liên quan như lời chàng nói ư?
- Có thể, không ai nói không thể, có những chuyện không thể tránh khỏi, ví như Vạn thế hạo kiếp sắp đến.
- Chính xác, có những chuyện không thể tránh khỏi, ví như tình cảm giữa chúng ta.
Y Tích cười khổ.
- Đó chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng không thực tế, đừng để nó vào lòng.
- Mộng ư? Đúng, mộng cuối cùng rồi sẽ tỉnh, nhưng tại sao phải tạo nên
giấc mộng đẹp đến thế. Hơn nữa lại là hai người chúng ta, còn để chúng
ta dốc hết tim mình ra trao cho đối phương.
- Mộng thì có gì đáng tin, càng không thể nói tới cái gì là chân tâm, có lẽ chỉ là một mẩu chuyện vui đùa thôi.
Trần Phong nói câu này, thực ra tim như dao cắt.
- Chàng cuối cùng định lừa dối mình tới bao giờ đây? Chàng có thể đối
mặt với Vạn thế hạo kiếp, tại sao không thể đối mặt với thiếp? Tay trái
của chàng làm sao mà phải chôn vùi trong cát, làm sao mà phải nắm chặt
thành quyền, tay phải của thiếp ở đây.
Y Tích đưa tay phải ra, đặt ngay trước mặt Trần Phong.
- Nó đang đợi tay trái của chàng, nó đợi đã một ngàn năm rồi.
- Đừng ngốc thế, đừng ngốc thế, đừng ngốc thế.
Trần Phong lắc đầu, nói một cách cứng nhắc. Hắn đang cố gắng tối đa để kìm nén bản thân, đến cả cánh tay cũng vùi xuống.
- Nàng là Công chúa của Thần tộc, ta là Thủ hộ thánh chiến thần của Thần tộc. Chúng ta là hy vọng cuối cùng của Tam giới, hiện giờ phải dùng hết toàn bộ sức mạnh để ngăn trở Vạn thế hạo kiếp.
- Lẽ nào chúng ta ở cùng nhau thì không thể sử dụng được toàn bộ sức mạnh sao? Lẽ nào thiếp là chướng ngại vật của chàng sao?
- Đừng hỏi ta, ta không biết, cũng đừng nói lại nữa, đi nghỉ đi.
Trần Phong nói rồi rút cánh tay khỏi lớp đất cát, giờ đây nó đã cứng đơ. Thì ra Trần Phong để khống chế bản thân, đã tự làm đông cứng tay trái
mình.
Y Tích nhìn sau lưng hắn, mắt lệ rơi rơi lên cát vàng. Nàng nói :
- Thiếp là Công chúa của Thần tộc, chàng là Thủ hộ thánh chiến thần của
Thần tộc, chúng ta được sinh ra với trách nhiệm trên mình, đây chính là
khoảng cách khiến chúng ta không thể gần bên nhau. Nhưng, tại sao lại có giấc mộng đó, trời cao sao lại hành hạ chúng ta như vậy.
Trần Phong nghe thấy tiếng nói của Y Tích, nước mắt cũng rơi không
ngừng, thấm vào lớp cát vàng. Mấy năm sau, nơi này biến thành một khu ốc đảo. Trần Phong nghĩ, có phải vì thân thể mình không còn máu nữa nên
mới có nhiều nước mắt đến thế.
Trần Phong lê bước một mình giữa sa mạc hoang vu, sau đó đứng yên trước
gió cát không động đậy. Không dùng linh lực chống lại, cát mau chóng
chôn vùi hắn. Trước ngực Trần Phong lóe lên một đạo tuyết quang, đó là
Điệp Vỹ. Mỗi lần Trần Phong đau lòng buồn bã, Điệp Vỹ đều xuất hiện. Cát như thể một căn nhà kiên cố, bao phủ hai người họ vào trong.
- Trần Phong, chàng đi đâu đó? Tìm không được chàng, thiếp thấy rất sợ.
Điệp Vỹ nói.
- Khi ta tiến vào cánh cửa thời gian trở về một ngàn năm trước, nàng không đi cùng ta à?
Trần Phong hỏi.
- Thiếp không tiến vào cánh cửa thời gian được, chỉ đành đơn độc ở đây
đợi chàng thôi. Nay chàng đã trở về, thiếp mừng lắm. Nữ tử đó không phải là Ức Hà Phiêu, nàng ta là Công chúa phải không, khí chất cao quý trời
sinh lại còn cả đôi cánh kim sắc nữa.
Điệp Vỹ ngây thơ hỏi.
- Đúng, đó là Công chúa.
Trần Phong nói có phần nặng nề.
- Trần Phong, để thiếp cảm thụ trái tim chàng. Thiếp muốn biết cảm xúc
của chàng với nàng ta, còn cả tâm tình hiện giờ của chàng nữa.
Điệp Vĩ nói rồi nép mình vào ngực Trần Phong, sau đó sắc mặt dần biến thành buồn rầu, cuối cùng không thể cố chịu đựng được nữa.
- Điệp Vỹ, cảm thụ được chưa? Đó chính là nỗi lòng của ta lúc này, ta với nàng không có gì phải che giấu hết.
Trần Phong nói.
- Vâng, đây chính là kiếp ư, Ức Hà Phiêu trước khi chết từng nói chàng
là tình kiếp ngàn năm của nàng ta. Còn điều này cũng vậy chăng.
Điệp Vỹ nói.
- Trước tiên đừng nói điều này vội, Điệp Vỹ à, bọn Lạc Anh đâu? Có phải bị Thích khách Ma tộc bắt đi rồi không?
Trần Phong hỏi.
- Linh Tường và Tiên Cụ bị bắt đi, có thể giam cùng chỗ với Vương hậu.
Lạc Anh và Tế Qua chạy thoát được, hiện giờ chắc hẳn đang trên đường đi
cứu họ.
- Ma tộc không giết họ khẳng định là để dẫn dụ chúng ta tới cứu. Ta nghĩ trên đường chắc chắn sẽ bày sẵn đầy rẫy cạm bẫy nguy hiểm. Nhưng bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể lùi bước.
Trần Phong trong lòng hiểu rõ cách nghĩ của Ma tộc.
- Thiếp sẽ không ngăn chàng, nhưng thiếp sẽ luôn bên chàng, bất kể nguy
hiểm thế nào, thiếp tuyệt đối không thể để chàng xảy ra chuyện gì.
Điệp Vỹ nhìn Trần Phong chan chứa thâm tình. Trong lòng Trần Phong lại
dấy lên nỗi chua xót, không biết là đối với Y Tích hay đối với Điệp Vỹ,
hoặc là cả hai chăng.
Hôm sau, gió cát lặng yên nhưng ánh mặt trời thiêu đốt. Trần Phong cưỡi
Thiên Mã Lưu Tinh, thương thế của Ngự Nô đã lành lặn, hắn cùng Y Tích
đều vỗ cánh lướt bay. Sa mạc Ma tộc dường như mênh mông vô tận, bay rất
lâu rồi mà vẫn chưa thấy Ma cung. Ba người Trần Phong đã thấy khát nước
vô cùng.
Không thể không nghỉ ngơi một lát, nhưng không có Tế Qua ở đây, nếu có
hắn, có thể triệu hồi một ít băng tuyết, sau đó làm tan ra nước. Thực ra khát nước chỉ có Ngự Nô và Y Tích, Trần Phong không hề có cảm giác gì
đặc biệt nhưng Thiên Mã Lưu Tinh đã không còn chịu được nữa, chỉ đành
thả hắn bay lên trời cao.
Cát vàng khô khốc tựa hồ dùng tay khẽ miết là thành bụi, một chút nước
tích cũng không có. Phóng tầm mắt nhìn ra, trên sa mạc phảng phất bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, có một luồng nhiệt lưu trong suốt.
Đúng vào lúc mọi người không còn cách nào khác, chuẩn bị tiếp tục lên
đường, giữa lớp cát khô nóng bất ngờ mọc lên vô số đóa hoa lục sắc, loài hoa này rất lạ, có ba cánh, mỗi cánh giống như hoa tuyết. Trong cánh
đều tích lại một giọt nước trong veo. Trần Phong nhìn thấy, miệng lưỡi
đột nhiên thấy khô ran.
Y Tích nhìn thấy bước tới, nhìn giọt nước đọng trên cánh hoa, muốn uống
lấy nó. Hai tay đang định nhổ loại hoa đó lên, Trần Phong bên cạnh ngăn
lại :
- Cẩn thận, có thể có độc.
Y Tích vội rút tay về, hiểu được cử động vừa rồi của mình nguy hiểm thế
nào. Phải biết rằng đây là giữa sa mạc Ma giới, có chuyện kiểu này, tám
chín phần là cái bẫy.
- Loài hoa này giống như Địa Táng hoa, thuộc hạ từng được nhìn thấy ở
vườn hoa của Vương hậu. Vương hậu từng nói với thuộc hạ, loài Địa Táng
hoa này đã tuyệt chủng, loài duy nhất còn lại nằm trong tay người.
Ngự Nô quan sát cẩn thận một lượt rồi nói.
- Nói như vậy thì phải không có độc, nhưng tại sao chúng có thể mọc ở đây?
Y Tích hỏi.
- Lẽ nào khi Vương hậu bị bắt đã cố ý hoặc vô ý lưu lại, để hôm nay cứu chúng ta.
Ngự Nô nói.
- Để ta.
Trần Phong nói rồi nhổ một cành hoa lên, sau đó lấy hoa làm bôi, uống
cạn nước như rượu. Tuy chỉ có một giọt nhưng sảng khoái vô ngần, qua một lúc Trần Phong không hề cảm thấy chút gì bất ổn.
- Uống đi thôi.
Sau khi giải khát, Trần Phong lưu lại nước ở những bông hoa khác để dùng trên đường. Sau đó mọi người tiếp tục đi, nhưng sa mạc bao la, không
thể nào tìm ra Ma cung, thậm chí đến cửa vào cũng không thấy, giống như
bị lạc đường, bị lưu giữ lại nơi này.
Cũng không biết đã tới Ma giới được mấy đêm rồi, nhưng cũng đều yên tĩnh như đêm đầu tiên, không gió cát, không ánh trăng, nhưng lạnh như trong
hầm băng, chỉ là không nhìn thấy chút băng nào.
Trần Phong ba người ngồi trên cát vàng dùng linh lực để chống lại hàn
khí, cảm thấy lớp cát vàng khe khẽ rung động. Sau đó ba người nhìn nhau
một cái, bay lên trời cao cúi đầu nhìn xuống. Ở dưới xuất hiện vô số
tiểu yêu. Bọn chúng linh lực tuy rất ít nhưng đều là cao thủ thích sát,
nếu như không phải cả ba luôn đề cao cảnh giác, trong lúc mệt mỏi cũng
không hề bất cẩn, sớm đã bị đám tiểu yêu ẩn mình dưới cát thích sát
thành công rồi. Tuy không làm tổn hại tới tính mạng nhưng cũng bị những
vết thương nhỏ, mất đi nhuệ khí.
- Không ngờ sự chuẩn bị đầu tiên của Kiển Xá và Kinh Thiên dành cho
chúng ta lại là đám tiểu yêu vô danh này, suýt nữa là bị đánh lén thành
công rồi. Thời gian và địa điểm tính toán vừa khớp, thực là lợi hại.
Trong giọng nói của Y Tích dường như còn ẩn chứa gì đó.
Trần Phong lại nghĩ tới chuyện nội gián. Hiện tại chỉ có mình Ngự Nô,
Trần Phong dẫu sao đi nữa cũng không thể tin hắn là nội gián, nhưng nói
đi nói lại, trong các Tinh linh Vương tộc của Ngũ tộc, mỗi một người
Trần Phong đều không tin như vậy. Chỉ có điều từng chút từng chút một
gộp lại, tựa hồ chứng minh cho sự tồn tại của nội gián, kể từ lúc ban
đầu Châu Tế nói, tới việc hành tung bại lộ, sau đó là Lạc Anh bị trúng
độc, còn cả lời Khoa Quỳ trước khi chết, thêm vào chuyện ngay trước mắt
này, Trần Phong không tài nào giải thích nổi.
- Thưa chủ nhân, người nhìn bên kia xem.
Ngự Nô chỉ ra xa xa.
Nơi xa, một luồng ánh sáng rực lửa mau chóng tiếp cận nơi này, bên cạnh
là hai luồng ánh sáng trắng như tuyết. Trần Phong và Ngự Nô đều đã đoán
ra, đó là cánh của Lạc Anh và Tế Qua.
- Chủ nhân! Thì ra là mọi người!
Lạc Anh vẻ mặt mừng rỡ.
- Các ngươi làm sao tới được nơi này?
Trần Phong hỏi.
- Chúng thuộc hạ đuổi theo một kẻ thần bí, nhưng tới phía trước thì y
biến mất, sau đó phát hiện ra động tĩnh bên này, không ngờ lại gặp được
mọi người.
Tế Qua đáp.
- Đây là Vua của Tinh linh Hỏa tộc Lạc Anh và Vua của Tinh linh Tuyết tộc Tế Qua.
Trần Phong nói với Y Tích.
- Tham kiến Công chúa!
Lạc Anh và Tế Qua không ngạc nhiên, bởi vì đã từng ở cùng với Ức Hà Phiêu.
- Chúng ta bị một lũ tiểu yêu Ma tộc mai phục. Bọn chúng không ngờ đến
linh lực để bay cũng chẳng có, nhưng suýt nữa đã làm chúng ta bị thương
rồi.
Ánh mắt của Y Tích từ Lạc Anh và Tế Qua chuyển sang lũ tiểu yêu trên sa mạc đang không cách gì bay lên được.
Y Tích lúc này khiến Trần Phong nhớ lại Ức Hà Phiêu, mọi người đều hiểu ý Y Tích muốn nói, rằng có nội gián tồn tại. Nếu như Ngự Nô không phải,
vậy tại sao sau khi tiểu yêu xuất hiện Lạc Anh và Tế Qua liền tới nơi.
Bọn họ nói bị một người dẫn đến nơi này, nhưng kẻ đó giữa đường biến
mất, mục đích của y là gì? Trần Phong hiểu rằng sự nghi ngờ của Y Tích
cũng không phải vô lý.
- Thưa Công chúa, người không nên nghi ngờ chúng thuộc hạ.
Lạc Anh trực tính, ngay cả với Công chúa cũng vậy.
- Bởi vì ta là Công chúa, bởi vì ta mang trách nhiệm, có một số chuyện ta không thể không làm.
Khi nói câu này, Y Tích nhìn thẳng vào mắt Trần Phong.
- Trước tiên thuộc hạ thu thập lũ tiểu yêu đã.
Tế Qua không thích mất thời gian giải thích, hắn muốn dùng hành động chứng minh.
Lũ tiểu yêu này quả thực rất yếu, thân thể lùn thấp, trên binh khí đều
tẩm độc, có lẽ là do Tế Qua đang tức giận nên dùng linh lực quá mạnh,
sau khi làm đóng băng hết rồi chẳng ngờ không còn cả thân xác, như bị
băng của Tế Qua nghiền nát vậy.
Nhóm Trần Phong từ trời cao hạ xuống mặt cát vàng, bầu không khí chẳng hề hòa hợp. Trần Phong hỏi :
- Các ngươi đã tìm thấy cửa vào của Ma cung chưa, ta sợ nếu lâu quá Linh Tường và Tiên Cụ sẽ gặp nguy hiểm.
- Đã tìm thấy, cách nơi này không xa, đúng vào lúc chúng thuộc hạ định vào thì bị kẻ thần bí ấy dẫn đến đây.
Lạc Anh nói.
- Kẻ thần bí.
Ý niệm trong đầu Trần Phong thoáng lướt qua.
- Có thể là ai đây?
- Đây không phải lần đầu tiên y xuất hiện. Chúng thuộc hạ vừa mới tiến
vào sa mạc thì bị cát vàng nơi này vây chặt, không thoát được cũng không đi tiếp được, sau đó chính là y đã dẫn bọn thuộc hạ tới cửa vào Ma
cung.
Tế Qua đáp.
- Kẻ này là địch hay bạn, rốt cuộc có mục đích gì?
Ngự Nô bên cạnh cũng không thể nào giải thích.
- Điều gì phải đến, sẽ đến. Kiểu gì cũng phải xông vào Ma cung, kể cả có biết là bẫy cũng phải nhảy vào, do đó nghĩ nhiều vô ích, chỉ làm sinh
ra những phiền phức không cần thiết mà thôi.
Từ đêm nói chuyện trong nước mắt với Trần Phong, Y Tích đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Trước bình minh là thời điểm đen tối nhất và cũng là tĩnh mịch nhất, mấy người Trần Phong tiềm nhập Ma cung vào đúng lúc này. Ma cung giống như
một tòa thành trống, hoặc là tòa thành chết, không có một bóng người,
chỉ thấy cát vàng phủ đầy tường vách bốn phía.
Kiến trúc của Ma cung dưới lớp cát vàng càng đi càng thấy hắc ám, lại
còn rất lạnh. Lạc Anh không dám triệu hồi lửa để dẫn đường và sưởi ấm,
bởi vì sợ bị người Ma tộc phát hiện.
Tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, không có cơ quan, không có lối rẽ, chỉ thẳng đường mà tiến. Cảm giác của mọi người càng lúc càng căng thẳng,
càng thuận lợi thì càng ẩn chứa âm mưu. Nhưng Y Tích nói đúng, biết rõ
có bẫy vẫn phải nhảy vào, không còn lựa chọn khác.
Mặt trời mọc trên sa mạc quả nhiên tráng lệ. Nhóm Trần Phong ở giữa Ma
cung cũng nhìn thấy ánh dương, chính ở cửa ra trước mặt. Khi tiếp cận
với ánh sáng này, mọi người đều đã đề cao cảnh giác tới cực độ, bước vào ánh sáng mới biết, thì ra vừa xong bọn họ chưa vào Ma cung, mà mới chỉ
là đường hầm dẫn đến Ma cung thôi. Bởi vì, nơi này mới là Sa Cảnh Ma
Cung đích thực.
Sa Cảnh Ma Cung phảng phất như Mị Cảnh thần điện của Thần tộc, là trung
tâm của Ma tộc. Nơi này dược cát vàng do huyễn thuật giữ lấy, cát vàng
không ngờ còn lấp lánh ánh sáng hắc sắc. Cát vàng cứng rắn vô cùng, nếu
như muốn phá hỏng nơi này, chỉ còn cách giết hết toàn bộ sinh mệnh Ma
tộc.
- Kiển Xá và Kinh Thiên rốt cuộc là ở nơi nào xem kịch đây? Đến lúc này rồi còn chưa chịu hiện thân.
Ngự Nô vừa nói mắt vừa quan sát khắp xung quanh.
- Rất có khả năng đang cố làm ra vẻ huyền bí, bọn chúng trong tối, ta ở
ngoài sáng, có lẽ chúng định đánh phủ đầu bằng đòn cân não với chúng ta.
Y Tích bảo.
- Trước tiên hãy đi tìm Vương hậu, còn cả Linh Tường và Tiên Cụ nữa.
Trần Phong nói.
Đột nhiên, mọi người thấy trước mắt tối om, chỉ có điều rất nhanh lại
khôi phục được ánh sáng. Nhưng giờ đây dường như đã rơi vào một thế giới hoàn toàn khác, không còn là Sa Ảnh Ma Cung vừa nhìn thấy mà giống như
một sơn động, trời cao là vách đá, dưới đất là một con đường nhỏ hẹp,
hai bên đường là vực sâu không thấy đáy. Nơi này rất rộng lớn, rất nhiều lối rẽ.
Mọi người nhìn nhau, sau đó tiến bước bình tĩnh vô cùng và cẩn thận vô
cùng. Chân dẫm trượt một hòn đá là sẽ rơi xuống vực sâu, bên dưới đó đen ngòm không thấy đáy, nhưng lại truyền lên một làn gió mát, nghe không
thấy tiếng đá rơi xuống.
Trên vách đá mọc ra một đám hoa cỏ kỳ lạ, trên tường đá cũng có, nhưng
không ai dám động vào. Trong sơn động vang lên những tiếng kêu quái dị,
sau đó nhìn thấy một ít chim lớn màu đỏ máu và màu đen hung hăng nhào
tới bọn họ.
- Như thế này dễ chịu hơn nhiều rồi, đây mới giống với không khí quyết một phen sinh tử cùng Ma tộc.
Lạc Anh nói rồi mỉm cười, sau đó dùng lửa thiêu cháy lũ chim nhào tới thành không khí.
Bên trong sơn động này rất kỳ quái, một đoạn có cỏ có hoa, một đoạn là
băng thiên tuyết địa, bốn phía xung quanh với đất trời biến chuyển tự do bất cứ lúc nào. Hiện giờ chắn trước mặt họ là một cái ao, nước trong ao như đang sôi sùng sục nổi đầy bong bóng nước, nhưng nước này không hề
nóng mà lại còn lạnh hơn băng đến trăm lần.
- Nơi này quá ư kỳ lạ, không có lối vào, cũng chẳng có cửa ra, chỉ có
một con đường đi mãi không hết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định chúng ta sẽ sập bẫy.
Trần Phong lên tiếng.
- Chúng ta tuyệt đối không thể chưa giao thủ cùng Ma tộc đã bại trận,
mọi chuyện xảy ra đều hoàn hảo như thế này, ta nghĩ do người Ma tộc đang quanh quẩn ở đâu đây để thao túng.
Y Tích nêu ý kiến.
- Cẩn thận!
Ngự Nô hét lên, thì ra từ dưới ao một con băng thú bay ra nhào về phía Trần Phong.
- Lạnh lẽo như vậy phải là huyễn thuật của Tuyết thích khách, để thuộc hạ đối phó.
Hai ngọn roi băng của Tế Qua đã quật băng thú xuống nền đá.
Băng thú toàn thân biến thành hắc sắc, nhưng lại trông giống băng, tai
dài nhọn, trên đầu dường như chỉ có một cái miệng cực lớn, bên trong là
hàm răng nhọn hoắt, khóe miệng có hai chòm râu băng, nhưng lại mềm mại
vô cùng, có thể đung đưa theo gió, bên dưới là thân thể như rắn. Hàn khí phát ra từ trên người nó có thể biến không khí xung quanh kết thành
băng.
- Hàn khí quá mạnh, nếu như toàn bộ không khí bị đóng băng thì chúng ta cũng bị nhốt giữa không khí.
Lạc Anh nói tiếp :
- Thuộc hạ dùng lửa để dung hóa đây.
- Không có tác dụng đâu, loại hàn khí này nếu gặp phải nộ hỏa của nàng,
sẽ càng nhanh khiến không khí ngưng kết, bởi vì nó có thể hấp thụ linh
lực trong nộ hỏa của nàng.
Tế Qua bảo.
- Vậy phải làm sao?
- Ta chỉ dùng hàn khí của ta làm chủ đạo, để nhiệt độ không đổi, tuyệt đối không thể để nó làm chủ đạo được.
Tế Qua dùng hàn khí để dung hòa hàn khí, hai luồng hàn khí chạm nhau, triệt tiêu lẫn nhau, không để cho càng lúc càng lạnh thêm.
Băng thú há miệng phun ra luồng hàn khí bạch sắc. Không khí xung quanh
nó đã biến thành băng, còn có thể nghe thấy tiếng băng va đập. Tế Qua
dùng hàn khí ấm áp hơn trăm lần của hắn để từ từ dung hòa, việc này hao
tốn rất nhiều linh lực, bởi vì cần thời gian dài.
Mọi người đứng sau lưng Tế Qua, đều không giúp được gì. Tế Qua phóng ra
hai ngọn roi băng tấn công băng thú, nhưng không khí phía trước băng thú đã biến thành băng cứng chắc, căn bản không thể tiến thêm. Nhưng cứ như vậy tiếp, Tế Qua sẽ hao tổn rất nhiều.
Tấn công không được băng thú, bên trong lớp bảo hộ an toàn của nó liên
tục phát ra hàn khí, hàn khí chầm chậm khuếch tán. Tế Qua hao tốn linh
lực ngăn trở, hắn hiểu cứ giữ thế này càng lâu, linh lực tiêu hao càng
nhiều, chợt hắn nghĩ ra một biện pháp.
Tế Qua đột nhiên gia tăng linh lực, đồng thời cũng đẩy hàn khí gia tăng. Mọi người đều không hiểu, bởi vì như vậy rất dễ giúp cho băng thú làm
đóng băng không khí. Tất cả còn đang mơ hồ, chỉ nghe thấy trong không
khí có tiếng vỡ vụn, sau đó băng thú ngậm miệng lại ngã xuống đất, nhiệt độ xung quanh trở nên ấm áp nhiều.
Thì ra Tế Qua gia tăng linh lực tịnh không phải để gia tăng hàn khí, mà
để tạo sự nghi hoặc cho băng thú, sau đó nhân cơ hội đẩy linh lực sang
cánh băng đã huyễn hóa thành roi băng. Tế Qua giương đôi cánh băng ngăn
tầm nhìn của băng thú, rồi dùng một đôi cánh băng khác ngầm biến thành
roi băng đâm xuống dưới đất, xuyên qua thân thể của băng thú. Đây chính
là phương pháp của Tế Qua.
- Linh lực của Tiên Hạo thâm sâu khó lường, chỉ một con băng thú gã huyễn hóa ra đã lợi hại như vậy rồi.
Tế Qua nhớ lại tên Tuyết thích khách.
- Ta nghĩ không chỉ Tiên Hạo, những Thích khách khác đều chưa dùng toàn
lực, bọn chúng là Thích khách được huấn luyện riêng để đối phó các Tinh
linh Vương tộc, nhất định không đơn giản.
Trần Phong nói.
Trong khi nói, một đạo thiểm điện xẹt qua, sau đó là một tiếng sấm rền,
bên trên thạch động bị phá vỡ, đá rơi ầm ầm xuống. Ngự Nô vội vàng triệu hồi phòng hộ gió cường đại che phủ mọi người vào bên trong, đá tảng như có linh lực không đánh xuống được nhưng cũng không rơi xuống, mà xoáy
tròn nghiến vào trong Phong phòng hộ của Ngự Nô.
- Đám đá này là chuyện gì thế, dường như có sinh mệnh vậy.
Lạc Anh hỏi.
- Đạo thiểm điện vừa rồi là của Tiên Cụ.
Tế Qua nói một câu như vậy.
Lúc này, vô số thiểm điện đánh cho tường vách đá khắp nơi bị tan thành
muôn mảnh bay tới bọn họ. Đám đá này có sức mạnh quá lớn, hơn nữa càng
lúc càng nhiều, Ngự Nô cật lực chống đỡ, sau đó Tế Qua và Lạc Anh vội
triệu hoán Tuyết phòng hộ và Hỏa phòng hộ cùng hỗ trợ ngăn cản.
- Tiên Cụ!
Ngự Nô nhìn Tiên Cụ đứng cách họ không xa, đang liên tục triệu hồi sấm sét đánh xuống lớp đá, tấn công bọn họ.
Lẽ nào hắn là nội gián? Suy nghĩ này thoáng qua đầu Trần Phong, Tiên Cụ
trong lòng hắn là người trung thành nhất, tuyệt đối không thể là nội
gián. Vậy chuyện trước mắt phải giải thích thế nào đây?
Tiên Cụ dần dần bước tới gần, sau đó giơ thanh đao trên tay lên, xem ra
với linh lực của hắn lúc này, một đao chém xuống, Phong, Hỏa, Tuyết
phòng hộ có thể đều bị chém tan.
- Tiên Cụ! Dừng tay! Ngươi có biết mình đang làm gì không? Có phải trúng Ma Tâm quyết của Kiển Xá rồi không?
Lạc Anh hét lớn.
- Hắn không phải là Tiên Cụ.
Tiếng nói kèm theo một mũi tên bắn tới, trúng ngay mi tâm của Tiên Cụ.
Người bay tới chính là Linh Tường, đôi cánh lam sắc giang rộng, nét mặt
đau đớn như thể đầu mình sắp vỡ ra.
Mũi tên đó ghim Tiên Cụ lên trên vách đá, sau đó trượt cùng đá ở đấy
xuống vực sâu. Trước mắt mọi người tối đen đi rồi lại bừng sáng, tất cả
nhìn thấy Sa Cảnh Ma Cung vừa mới tiến vào.
- Đây là chuyện gì?
Lạc Anh hỏi.
- Đó là mộng cảnh của Vũ thích khách Miên Tủng. Linh lực của ả không thể nào ước lượng được, chẳng ngờ có thể đưa mọi người vào trong mộng cảnh.
Linh Tường lúc nói đầu đau nhức vô cùng, bởi vì nàng đang phải chống cự lại mộng cảnh của Miên Tủng.
- Có phải ngươi nói vừa rồi đều không phải là thực, quái điểu, băng thú, Tiên Cụ và đá tảng chẳng qua chỉ là mộng cảnh mà thôi.
Lạc Anh lại hỏi.
- Không thể nói hoàn toàn như vậy, bởi vì linh lực của Miên Tủng quá
mạnh, những thứ đó tuy là mộng cảnh nhưng trong hư có thực. Mọi thứ nàng vừa nói tới có hư có thực, nếu mọi người không để tâm ứng phó, có thể
bị bọn chúng gây thương tổn, thạm chí là sát tử. Đây có lẽ là khả năng
tối cao của linh lực dùng để thao túng mộng cảnh.
Linh Tường có phần nào không chịu nổi nữa. Cảnh sắc trước mặt mọi người
biến đổi mấy lần liền, khi thì là Sa Cảnh Ma Cung, lát sau lại trở thành sơn động kỳ quái mà nguy hiểm.
- Linh Tường, đừng cố chống cự nữa. Hiện tại đã không còn bắt buộc phải
phân biệt giữa mộng cảnh và hiện thực nưa. Hãy giữ gìn linh lực bản
thân, để chúng ta tiến vào mộng cảnh của Miên Tủng, tuy nguy hiểm đầy
rẫy nhưng so với bị khốn tại Sa Cảnh Ma Cung không người này còn tốt
hơn.
Trần Phong can ngăn.
Câu này khiến Linh Tường nhất thời trút bỏ tâm tình, không tiếp tục đề
kháng mộng cảnh của Miên Tủng nữa, cơn đau đầu cũng đã biến mất. Lúc này họ đều đứng trên một con đường đá trong sơn động, hai bên là vực sâu
đen hun hút không thấy đáy.
- Đa tạ chủ nhân cảnh báo, suýt nữa thuộc hạ đã bị tẩu hỏa nhập ma, bị Miên Tủng sát tử rồi.
Linh Tường biểu thị lòng biết ơn.
- Sao chỉ có mình ngươi, Tiên Cụ đâu? Linh lực công kích của ngươi làm sao khôi phục lại được?
Trần Phong hỏi.
- Thuộc hạ, Tiên Cụ và Vương hậu bị giam ở một nơi, sau đó được một kẻ
thần bí thả ra. Linh lực công kích của chúng thuộc hạ do Vương hậu dùng
nguồn sức mạnh của Địa Táng giúp hồi phục, sau đó chia ra tìm đường đi
rồi thuộc hạ phát hiện ra mọi người, nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của
Tiên Cụ biết được đây là mộng cảnh Miên Tủng tạo ra.
Linh Tường nói.
- Lại là kẻ thần bí, người này rốt cuộc là ai đây?
Trần Phong ngẫm nghĩ.
- Mọi người cẩn thận một chút, sau khi tìm thấy Tiên Cụ và Vương hậu cần phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây. Nơi này với chúng ta quá bất lợi.
Ngự Nô đề nghị.
- Không có lối ra, chỉ có phá được mộng cảnh của Miên Tủng hoặc là nó tự động giải trừ, không thì chúng ta vĩnh viễn bị giam ở bên trong.
Linh Tường nói.
- Đây là lý do tại sao chúng ta dễ dàng tiến vào đây. Kinh Thiên luôn có tâm tư quyết một trận sinh tử cùng Ngự Nô, các Thích khách khác bài
danh theo Ngũ tộc Tinh linh, tin rằng cũng để quyết phân cao thấp. Do
đó, bọn chúng nhất định cũng ở nơi này.
Trần Phong phân tích.
- Ha ha ha.
Tiếng cười của Miên Tủng, không biết đến từ góc nào nơi xa, phảng phất âm thanh từ trong lòng mình phát ra vậy.
- Vậy chúng ta hãy đánh một trận thật sảng khoái nào, trực tiếp tiến vào cuộc quyết chiến sinh tử cuối cùng.
Tiếng nói của Miên Tủng vừa mới biến mất, hình ảnh trước mặt nhóm Trần
Phong cũng thay đổi, họ trở lại với Sa Cảnh Ma Cung, nhưng trên lớp
tường cát mở ra sáu cánh cổng, trên đó lần lượt viết: Phong, Hỏa, Tuyết, Vũ, Lôi, Hoàng.
Mọi người đứng ở trung tâm Sa Cảnh Ma Cung, nhìn sáu cánh cửa trên tường cát mà trong lòng nặng nề vô cùng, đều hiểu rằng bước vào rồi rất khó
có thể bước ra được. Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc đã có chuẩn bị tâm lý,
họ từng vào Túc Mệnh Trủng, ở nơi đó đã biết rõ số mệnh của mình được
ghi trước, chính là chiến tử.
- Có lẽ, nơi đây chính là chỗ nghỉ ngơi cuối cùng của chúng ta.
- Thưa chủ nhân, thuộc hạ không thể chờ đợi nữa, thuộc hạ đi vào trước đây.
Lạc Anh nói.
- Lạc Anh!
Trần Phong gọi nàng, vốn có muôn ngàn điều để nói, nhưng hắn chỉ thốt được hai chữ :
- Cẩn thận!
Lạc Anh gật đầu, sau đó nhìn mỗi người một lần, lần này chính là để ghi
nhớ toàn bộ mọi người. Lạc Anh chưa từng biểu lộ tình cảm với mọi người, đây cũng là điều duy nhất nàng giấu diếm tất cả. Dấu ấn đôi cánh lửa
trên mi tâm Lạc Anh đã in rõ, nàng quay mình, nét mặt hùng hồn, bước vào cánh cổng “Hỏa”. Mọi người nhìn phía sau lưng nàng, định nói mà chẳng
biết phải nói gì. Sau khi Lạc Anh bước vào, cánh cổng đó cũng biến mất,
trước mặt nhóm Trần Phong bày ra lớp tường cát rắn chắc.
- Thưa chủ nhân, trong năm người bọn thuộc hạ, tuyệt đối không thể có nội gián. Xin người hãy tin thuộc hạ.
Tế Qua thẳng thắn bảo.
- Mọi người đều là những người ưu tú nhất, trong lòng ta tuy đầy mâu thuẫn và khó hiểu, nhưng ta chưa từng nghi ngờ các ngươi.
Trần Phong nói.
- Vậy thuộc hạ là người thứ hai, mọi người bảo trọng.
Khi Tế Qua quay mình bước đi, ngón áp út ở bàn tay trái truyền lên một
cơn đau nhói. Đó là Sầm Hàm, dường như đang nói với hắn, hắn không chỉ
có một mình, không lẻ loi, đơn độc, nàng vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Khi Tế Qua bước vào cánh cửa “Tuyết”, phảng phất biến mất giữa khí lạnh
với tuyết hoa, sau đó cổng cũng khép lại, biến thành bức tường cát chưa
từng hé mở.
- Thưa chủ nhân, bất kể thế nào đều phải ngăn cản Vạn thế hạo kiếp.
Người đã tận mắt chứng kiến chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm
trần, hình ảnh máu chảy thành sông và tiếng kêu than thảm khốc ấy không
thể để tái diễn.
Ngự Nô cương nghị cất tiếng.
- Ta sẽ dùng chính sinh mạng của mình để ngăn trở. Ta cũng tin rằng, chúng ta nhất định sẽ thành công.
Trần Phong nhìn Ngự Nô bằng ánh mắt kiên định.
Ngự Nô triệu hồi loan đao cán dài, sau đó một tiếng hạc kêu phát ra từ thể nội, một làn gió biến mất vào cánh cổng “Phong”.
- Thưa chủ nhân, từ lần đầu tiên gặp người, không, có lẽ còn sớm hơn, đã an bài sẵn thuộc hạ chiến đấu vì người. Bất kể linh lực của Miên Tủng
cường đại đến đâu, thuộc hạ đều quyết nghĩ biện pháp đưa mọi người rời
khỏi nơi này.
Linh Tường yêu kiều nói. Nơi này có linh lực mộng cảnh của Miên Tủng,
nếu muốn rời khỏi chỉ có cách giết chết Miên Tủng, hoặc là khống chế
mộng cảnh của ả.
- Đừng quá băn khoăn và tự gây áp lực, nếu linh lực của Miên Tủng quả
thực mạnh tới mức ngươi không thể kháng cự, vậy đừng cố liều mình. Ngươi hãy luôn nghĩ biện pháp đối phó, ta nghĩ đến lúc đó phải làm gì ngươi
sẽ khắc hiểu thôi.
Trần Phong đáp.
- Nhất định.
Linh Tường dời mình nhìn sang Y Tích.
- Thưa Công chúa, thuộc hạ hiểu nỗi khổ của người, nhưng nỗi khổ của chủ nhân, mong rằng người cũng hiểu.
Linh Tường một tay nắm lấy tay Y Tích, một tay nắm lấy tay Trần Phong,
sau đó đặt hai bàn tay lại bên nhau, nở một nụ cười tươi thắm rồi xoay
mình bước đi. Trong thoáng chốc mái tóc và đôi cánh lam sắc tung ra,
chiếm hết tầm nhìn của Trần Phong và Y Tích.
Hiện tại chỉ còn lại hai cánh cổng, Lôi và Hoàng. Nhưng chỉ có mình Y
Tích, nàng thuộc về Hoàng tộc, Trần Phong không có cách gì tiến vào bất
cứ cánh cổng nào không thuộc về hắn. Quả là có võ nhưng lại không có đất nào để mà dụng, hắn đành phải đứng yên tại nơi này.
Trần Phong và Y Tích nhìn nhau, sau đó tay dần dần rời nhau. Đột nhiên
một ánh chớp điện lóe lên, Tiên Cụ xuất hiện trong tiếng sấm. Hắn giang
rộng đôi cánh, đao trong tay phải ẩn ước phát ra ánh sáng như thiểm
điện, đó là linh lực của hắn.
- Chủ nhân! Công chúa!
Tiên Cụ quỳ xuống phía trước.
- Ngươi đã đi đâu? Sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?
Trần Phong hỏi.
- Thuộc hạ, Linh Tường và Vương hậu ba người được một kẻ thần bí thả ra
khỏi phòng giam rồi chia nhau tìm lối ra. Thuộc hạ sợ Vương hậu gặp nguy hiểm nên đi cùng người, nhưng nơi này như một mê cung, đi rất lâu mà
không ra được. Sau đó thuộc hạ và Vương hậu dường như phát hiện thấy lối ra, bởi vì nơi đó có ánh sáng, nhưng tới gần mới biết đó căn bản không
phải là lối ra mà là ánh sáng được linh lực tập hợp lại tạo thành. Luồng ánh sáng đó lóe lên tóm lấy Vương hậu, còn thuộc hạ bị đẩy tới nơi này.
Tiên Cụ nói.
- Sao? Ngươi nói mẫu hậu bị bắt mất rồi à?
Lòng Y Tích như lửa đốt.
- Thưa Công chúa, Tiên Cụ bảo vệ thất bại, tình nguyện chịu phạt.
- Cũng không phải lỗi của ngươi.
Y Tích bình tâm lại, nói tiếp :
- Có lẽ tất cả đều nằm trong tầm khống chế của Ma tộc.
Trần Phong đang nghĩ tới luồng ánh sáng đó là do linh lực của ai tập
hợp, không ngờ có thể sở hữu linh lực cường đại tới mức đem Vương hậu có linh lực phòng ngự Địa Táng mang đi. Điều này Miên Tủng tuyệt đối không có khả năng, có lẽ Kiển Xá và Kinh Thiên đều chưa chắc đã làm được như
vậy mà không để lại dấu vết. Chỉ là một luồng ánh sáng, không hiện chân
thân, linh lực của kẻ này nhất định vượt khỏi sức tưởng tượng.
- Trần Phong, thiếp có thể cảm giác được linh lực của Kiển Xá, có lẽ đến lượt thiếp vào rồi, thực sự sẽ không thể bước ra nữa. Nhưng chàng an
tâm, thiếp cũng sẽ không để Kiển Xá bước ra được. Thiếp muốn nhờ chàng
một việc, hãy cứu mẫu hậu ra.
Y Tích buồn bã lên tiếng.
- Công chúa, nàng hãy an lòng, ta nhất định sẽ cứu Vương hậu ra. Nhưng...
Trần Phong ngập ngừng mấy lần.
- Nàng cũng không thể xảy ra chuyện gì.
- Sự hung hiểm và khả năng thắng lợi của trận chiến này có lẽ chàng là
người hiểu rõ nhất, nếu không có lòng quyết tử, một chút cơ hội cũng
không có.
Trần Phong muốn nói thêm nữa, nhưng mấy lần mở miệng mà chẳng thốt nên
lời. Hắn nhìn Y Tích, một cơn đau từ lòng bàn tay trái truyền thẳng tới
tim :
- Vượt qua ngàn năm chỉ vì trận chiến này, nhưng ta lại chẳng giúp gì được cho nàng.
- Thật à?
Y Tích cay đắng mỉm cười.
- Chàng đã giúp thiếp rất nhiều rồi, lần này đến lượt thiếp tự giải quyết, thiếp tuyệt đối không thể thua.
Nàng muốn nói rằng đâu chỉ vì trận chiến này, mà còn là để tương phùng
cùng chàng, nhưng lúc này nàng nói ra, còn có ý nghĩa chăng?
- Đợt một lát.
Trần Phong gọi Y Tích đang quay mình lại. Ánh mắt chờ đợi của Y Tích
nhìn Trần Phong, cho rằng vào thời khắc cuối cùng này hắn sẽ không tiếp
tục chạy trốn khỏi lời nói chân tình nữa, như giấc mộng chân thật đó.
Nhưng nàng vẫn lại thất vọng.
- Ma thú Vu Long của Kiển Xá, Kim Sí Đại Bằng của Thần Vương đều đã bị
sát tử, ta tặng Thích Điểu cho nàng, hy vọng nó có thể bảo vệ nàng.
Trần Phong nói rồi tay trái giữ nơi tim, tay phải đặt ở mi tâm, sau đó
niệm chú ngữ rồi đặt tay lên mi tâm của Y Tích. Sau một hồi, trên mi tâm của Y Tích đã xuất hiện một đôi cánh hắc sắc, Y Tích cũng cảm thấy
trong thân thể trào dâng một nguồn sức mạnh còn chưa kịp thích ứng.
- Chỉ có chuyện này thôi à?
Y Tích khe khẽ hỏi.
- Chỉ có vậy thôi.
Trần Phong đáp lời cứng nhắc.
Y Tích và Tiên Cụ quay người chia ra tiến vào hai cổng “Hoàng” và “Lôi”, một giây trước khi cánh cửa biến mất, Y Tích không nhịn được quay đầu
lại, đây có lẽ quả thực là ánh mắt cuối cùng, hàm chứa nỗi đau thương và tiếc nuối đến vô cùng, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.
Một giây sau khi cánh cổng biến mất, Trần Phong phát hiện mọi vật trước
mắt của mình nhòa đi. Một nam nhân cũng có thể chứa chan nước mắt như
vậy sao, nhưng trước khi gặp Y Tích, hắn chưa từng rơi nước mắt, có lẽ
lệ này đã tích tụ được ngàn năm, chỉ rơi vì Y Tích.
Trần Phong khẽ cúi đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sa Cảnh Ma Cung. Mỗi
một nắm cát vàng đều sở hữu linh lực cường đại, nơi này giống như một
nhà lao khổ công xây dựng trong bao nhiêu năm. Hơn nữa, là xây để dành
cho hắn.
Trong cơ thể Trần Phong phát tán ra linh lực khiến y phục và đầu tóc đều phất phơ bay, hắn rút Huyết Oán kiếm từ trong người ra, sau đó hung dữ
đâm vào lớp cát vàng trước mặt. Không ngờ cát vàng lại cứng rắn đến thế, cả Huyết Oán kiếm cũng không thể xuyên qua. Trần Phong phát hiện màu
máu trên Huyết Oán kiếm đã nhạt đi, hiểu rằng uy lực đang dần dần giảm
bớt, nhưng không hiểu là vì lý do gì.
- Trần Phong, nếu có cơ hội đào tầu, hãy đào tẩu, tuyệt đối đừng để tâm tới bọn ta.
Đó là giọng nói của Cốt Phi, hình ảnh của bà như trong suốt mà gãy khúc xuất hiện trước mặt Trần Phong.
- Bẩm Vương hậu, nếu cứu không được người, kể cả có thể trốn đi Trần Phong này cũng nhất định không đi.
Trần Phong đáp.
- Bọn chúng không thể làm tổn hại đến ta được, ta có linh lực phòng ngự
của Địa Táng. Bọn chúng bây giờ quá mạnh, ngươi căn bản không phải đối
thủ.
Cốt Phi nói.
- Xin Vương hậu đừng nói gì nữa, Trần Phong không thể đi được, Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc và Công chúa đều đã cùng Ma tộc quyết chiến, thần sao có thể bỏ họ không quan tâm mà đi được.
- Công chúa?
Cốt Phi mừng rỡ.
- Ngươi nói là Y Tích phải không? Nó về rồi à? Nó khỏe chứ?
- Vương hậu xin hãy an lòng, nàng vẫn khỏe. Thần đưa nàng về từ một ngàn năm trước, mẹ con hai người đoàn viên lại gặp chuyện bất trắc không thể tránh khỏi này, đây là trách nhiệm của Trần Phong.
- Trần Phong, đa tạ ngươi.
- Vương hậu, người cho thần biết là ai đưa người đi vậy?
- Là...
Tiếng nói và hình ảnh của Cốt Phi đồng thời biến mất. Xuất hiện trước
mặt Trần Phong là một luồng ánh sáng, là ánh sáng do linh lực tụ tập tạo thành. Trần Phong nhớ lại lời Tiên Cụ kể.
- Trần Phong, chúng ta cuối cùng lại được gặp nhau, thời gian một ngàn
năm cuối cùng ngươi cũng đã nhớ lại. Ta biết trong lòng ngươi còn nghi
hoặc, nhưng rất mau thôi sẽ như mây tạnh khói tàn.
Ánh sáng biến thành rất mờ ảo, tùy theo giọng nói mà biến dạng.
- Ngươi là ai?
Trần Phong nói với luồng ánh sáng.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Sức mạnh của chúng ta đưa ký ức Trần Phong của ngươi trở về một ngàn
năm trước, một ngàn năm sau khi lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp của
Thần Số Mệnh tới gần, ngươi vượt qua ngàn năm để phục hồi ký ức. Lẽ nào
ngươi không nhớ sao? Lần này là hai giọng nói, âm thanh loáng thoáng như đến từ chân trời xa xăm, nhưng nghe rõ ràng như văng vẳng bên tai vậy.
- Các ngươi?
Trần Phong trong lòng dấy lên một nỗi đau như ở ngàn năm trước, khẽ lắc đầu nói :
- Ta thực khó lòng tin được.
- Nhưng đây là sự thật.
- Nhưng ta không hiểu.
Trần Phong rên lên một tiếng, sau đó hồi phục lại sự bình tĩnh.
- Ngươi sẽ hiểu thôi, rất nhanh.
- Cát vàng nơi đây, mỗi nắm đều có linh lực của các ngươi. Loại huyễn
thuật kiên cố này khiến nơi đây cách biệt khỏi Tam giới. Phí bao tâm tư
để tạo ra thật tinh xảo, chỉ để thành nhà giam cho ta, có đáng không?
Trần Phong mỉm cười giễu cợt mà cay đắng.
- Đều bị ngươi nhìn ra rồi. Nơi này đích thực là để chuẩn bị cho ngươi.
Chúng ta khổ tâm xây dựng trong bao nhiêu năm chỉ cho ngày hôm nay.
Âm thanh phiêu phất cười mấy tiếng rồi lại nói :
- Chỉ cần giam được ngươi, cái gì cũng đáng giá.
- Các ngươi cho rằng nơi này thực sự giam giữ được ta sao?
- Nếu chỉ là đối kháng linh lực, có lẽ thêm vào sức mạnh của Huyết Oán
kiếm là chạy khỏi được, nhưng nơi này còn có cả sức mạnh của mộng cảnh.
Đó là thế giới ngươi hoàn toàn không hiểu, do đó, ngươi không thể chạy
thoát.
- Nếu chỉ có mình ta, ta sẽ không bỏ chạy, nếu như không thể đưa mọi
người cùng rời khỏi thì nơi này cũng là mộ phần của các ngươi. Bất kể kế hoạch và dã tâm của các ngươi là gì, đều sẽ kết thúc ở đây.
Trần Phong nói rất kiên quyết.
- Chỉ khi ngươi lưu lại đây, mọi việc của chúng ta mới có thể thuận lợi, ngươi đã đem đến cho chúng ta quá nhiều phiền phức.
- Các ngươi muốn dẫn đường cho Vạn thế hạo kiếp, muốn hủy diệt Tam giới, điều này có ý nghĩa gì?
Trần Phong hỏi.
- Thà ta phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ
phụ ta. Ngày Vạn thế hạo kiếp đến chính là lúc số mệnh được viết lại,
bởi vì Thần Số Mệnh phải dùng linh lực để vừa cứu vừa phản kháng một số
thứ vô vị.
- Để làm gì? Vì tự do sao?
- Đúng, chính là tự do.
- Nói dễ nghe thật, ta nghĩ phần nhiều hơn là thỏa mãn dã tâm và dục vọng của bản thân.
- Nhưng tiền đề phải là tự do.
- Tự do của sinh mệnh à? Năm ngàn năm chậm chạp và vô vị đó, các ngươi còn chưa hưởng thụ đủ ư?
- Đây chính là điều chúng ta khác biệt với các ngươi. Chuyện chúng ta muốn trong lòng các ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được.
- Lầm rồi. Không có gì khác biệt hết. Các ngươi muốn hoàn toàn khống
chế, nhưng chúng ta và các ngươi giống nhau, khát vọng tự do càng lúc
càng gia tăng. Tuy nhiên chúng ta không giống như các ngươi, lòng đầy dã tâm, vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
- Đây chính là điều khác biệt giữa cường giả và nhược giả.
- Đều chỉ là lời mượn cớ tự bào chữa thôi, chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể hàng đêm đối mặt với vô số vong linh trong mộng mà không sợ hãi
và ăn năn.
- Thật sao? Ngươi là hậu nhân của Nữ Oa, là người đã chạy thoát khỏi số
mệnh được Thần Số Mệnh an bài, là một người hoàn toàn tự do, vì vậy
ngươi mới có suy nghĩ đó.
- Nếu như có thể, ta thà được cùng người ta yêu sống nơi phàm trần luyến ái trăm năm, sau đó cùng bên nhau trở về cát bụi.
Trần Phong nghĩ nếu không có chiến tranh, nếu không có trách nhiệm cứu
lấy Tam giới, nếu như tất cả đều chung sống hòa bình với nhau, vậy thì
hắn nhất định sẽ cùng Y Tích ân ái trọn đời.
- Tất cả điều này không ai bắt ngươi làm, đều là ngươi tự nhận lấy.
- Là do các ngươi bức bách, các ngươi chỉ vì bản thân mình mà bắt mọi thứ phải trả giá.
- Ngu xuẩn, vậy để ngươi ở đây cùng chúng ta tận mắt trông thấy Vạn thế
hạo kiếp tới, xem xem sự hồi sinh sau diệt thế sẽ ra sao.
Tiếng nói biến mất rồi, ánh sáng trước mặt Trần Phong biến thành một
hình ảnh, trong đó là vô số tiểu yêu Ma tộc cùng người của Thần tộc cùng nhau tấn công phàm trần.
Cát vàng đại mạc, nước biển bắn tung, tiếng hét vang trời, lũ tiểu yêu
cùng người Thần tộc bị đẩy bắn trở lại cửa vào phàm trần. Sau đó xuất
hiện một luồng ánh sáng bạch sắc, giữa luồng ánh sáng xuât hiện vô số
Tuyệt Địa Võ Sĩ. Bộ dạng của bọn chúng như nhau, không biểu tình gì,
giống như tượng đá được phù phép. Trần Phong nhìn xuyên qua thân thể của tượng đá, không ngờ trông thấy vô số oan hồn, chủ nhân của đám người đá này là... Thần Sáng Tạo. Trần Phong đột nhiên hiểu ra một số chuyện.
- Thần Số Mệnh cuối cùng đã xuất thủ, ta nghĩ rằng trong số mệnh của
lão, phàm trần không bị hủy diệt. Sức mạnh của lão đã bị tiêu hao quá
nhiều, không còn trụ được bao lâu nữa.
Giọng nói chứa đựng sự cuồng vọng vô hạn.
- Làm tiêu hao hết linh lực của ngài, sau đó các ngươi xuất thủ giết
ngài, như vậy các ngươi mới có thể hoàn toàn tự do, tránh khỏi mọi số
mệnh, bao gồm sinh mệnh.
Trần Phong nhìn ra âm mưu của bọn chúng.
- Đúng, lão nhất định phải chết.
- Ta không thể để các ngươi đạt được ý đồ. Sức mạnh của ngài có lẽ là điều duy nhất giết được các ngươi.
Trần Phong nói đoạn vươn tay nắm Huyết Oán kiếm dùng sức phóng ra, đâm
thẳng tới bức màn, sau đó Huyết Oán kiếm thực sự bay tới chắn trước cửa
vào phàm trần, như thể một cánh cửa không thể xâm nhập, quang mang huyết sắc khiến cho tiểu yêu Ma tộc và người Thần tộc đều không thể tiếp cận. Đám Tuyệt Địa Võ Sĩ thấy Huyết Oán kiếm đuổi địch nhân bỏ chạy cũng đều biến mất vào không khí. Ánh mắt Trần Phong có thể nhìn thấy bọn chúng
đi đến nơi đâu.
- Điều này sao có thể xảy ra? Sức mạnh của Huyết Oán kiếm không ngờ có thể xuyên qua mộng cảnh tới hiện thực.
Giọng nói đó không dám tin là thật.
- Đây chính là chính nghĩa, tuy Huyết Oán kiếm là thanh kiếm tà ác nhưng nó lại tạo nên kỳ tích chính nghĩa. Cuộc chiến tranh diệt thế một ngàn
năm trước chính là minh chứng, Vạn thế hạo kiếp một ngàn năm sau cũng
tương tự.
Trần Phong hiên ngang cất tiếng.
- Huyết Oán kiếm chỉ có hấp thu máu và oan hồn mới có thể phát huy uy
lực lớn nhất, ta không tin rằng nó có thể ngăn trở chúng ta được bao
lâu.
- Chỉ cần nó chặn ở đó, các ngươi đừng hòng tiến vào phàm trần. Bất kể
là thần của kiếm hay chân thân đều đã hấp thu rất nhiều máu và oan hồn,
thần của kiếm ta đem về từ một ngàn năm trước, chân thân của kiếm tạo
thành sau khi hấp thu máu ở vùng ngoài Tam giới, trong trận đại chiến
với Quỷ Yêu nó đã hấp thu vô số oan hồn, giờ đây sức mạnh đã vượt qua
một ngàn năm trước rồi.
Trần Phong nói xong, chỉ thấy huyết quang trên Huyết Oán kiếm càng lúc
càng dày đặc, thì ra trong môi trường nhà lao cát vàng cách biệt với Tam giới khiến nó không cách gì phát huy sức mạnh, do đó mà huyết quang mới ảm đạm, giờ đây được ra ngoài, tự nhiên hồi phục lại được.
- Chớ cho rằng chúng ta không có biện pháp, chỉ cần ta giết chết ngươi,
Huyết Oán kiếm không cần đánh cũng phá được, giờ đây ngươi không còn
Huyết Oán kiếm, sức mạnh của ngươi so với chúng ta không đủ đâu.
- Thật sao?
Trần Phong cười khanh khách.
- Chớ quên rằng ta là hậu nhân của Nữ Oa, là Thích Điểu với linh lực mạnh nhất.
- Chớ cho rằng chúng ta không biết, Thích Điểu say ngủ đã quá lâu, giờ
không cách gì tỉnh lại được. Ngươi bây giờ chỉ là một cái xác không.
- Đối phó với các ngươi, thế là đủ rồi.
Trần Phong nói rồi dùng toàn bộ linh lực trong cơ thể tấn công vào luồng ánh sáng. Trần Phong vừa xong để đẩy Huyết Oán kiếm xuyên qua mộng cảnh nên đã hao phí rất nhiều linh lực bản thân. Luồng ánh sáng đó chỉ là hư thể của đối phương, Trần Phong chỉ muốn bức cho chân thân của chúng
phải lộ ra.
Luồng ánh sáng đó đột nhiên xoay tròn biến thành một con lốc xoáy. Luồng kiếm khí Trần Phong dùng linh lực để bắn ra toàn bộ bị dung hóa vào
trong cơn lốc.
- Ngươi cuối cùng vẫn chỉ là một phàm nhân, không cách gì đấu cùng chúng ta được.
Trần Phong hiểu rằng cùng đối phương chiến đấu lâu dài chắc chắn sẽ
thua, do đó vừa xong dùng toàn lực, những muốn chiến thắng trong một
chiêu. Nhưng nào ngờ đối phương chỉ dùng hư thể là hóa giải được linh
lực của hắn. Trần Phong tận đáy lòng tuyệt vọng vô cùng. Hắn tuyệt vọng
không phải bởi không thể chạy thoát khỏi, cũng không phải bởi mọi người
đều có khả năng bị chôn vùi nơi này, càng không phải bởi Vạn thế hạo
kiếp, mà là vì kẻ sắp đặt toàn bộ âm mưu này. Đó là một cảm giác tuyệt
vọng từ trong ra ngoài, khiến người ta không thấy đâu lối thoát.