Bên ngoài phủ Tinh Quân có người đang đả đấu, Trần Phong vội ra xem là
chuyện gì. Thì ra là người của Thần tộc với Ma tộc, bởi vì những võ sĩ
định tiến lại gần đều bị linh lực đẩy văng ra mấy trượng ngất đi.
Nữ tử ăn mặc như nam tử, tay cầm cặp trúc kiếm, có một đôi cánh lam sắc. Trần Phong đã nhận ra nàng, nàng hẳn phải là Tinh linh Vũ tộc Phá Trúc. Trần Phong và Y Tích đứng một bên, cặp trúc kiếm trên tay Phá Trúc vung múa tới mức gió thổi không lọt, liên tục tung ra mười mấy kiếm chiêu
hoàn mỹ, cuối cùng đã sát tử Thích khách Ma tộc.
- Ta nghĩ chiêu vừa rồi là Thập tam liên hoàn trảm mà nàng tự sáng tạo ra.
Khi còn ở Tử Trúc lâm, Trần Phong từng nhìn thấy Phá Trúc luyện kiếm,
trong đó có chiêu Thập tam liên hoàn trảm này, nàng còn cho hắn biết đây là mẫu hậu tự sáng tạo.
- Đã là ta tự sáng tạo, vậy người ngoài phải không biết được mới đúng. Ngươi là ai?
Phá Trúc hai tay nắm chắc trúc kiếm, có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.
- Nàng không cần phải biết ta là ai, ta biết nàng là đủ rồi, Tinh linh Vũ tộc Phá Trúc à.
Câu cuối Trần Phong nhấn mạnh thêm ngữ khí.
- Các ngươi không phải người Thần tộc.
Phá Trúc thấy họ không có cánh.
- Nhưng các ngươi cũng không phải người Ma tộc, càng không thể là người phàm trần. Các ngươi quả thực khiến ta thấy thú vị.
- Trên thế gian nào có điều gì là tuyệt đối, không có cánh cũng có thể
là Thần tộc, không động thủ với nàng cũng có khả năng là Ma tộc, còn
người phàm trần cũng có linh lực, chắc là nàng cũng hiểu.
Trần Phong lần lượt bác bỏ.
- Cực kỳ hiếm có những chuyện đó, nhưng ta khẳng định các ngươi không hề đơn giản, nói đi, có việc gì.
Phá Trúc đưa trúc kiếm sang bên, bởi nàng biết bọn Trần Phong sẽ không động thủ với nàng.
- Nàng có trách nhiệm bảo vệ phủ Tinh Quân, tin rằng đây cũng là mệnh
lệnh của Châu Tế, nhưng nàng có biết Tinh Quân là ai không?
Trần Phong hỏi.
- Hiện tại có rất nhiều đại thần phàm trần bị Thích khách Ma tộc giết
hại. Thần Vương phái chúng ta tới bảo vệ đại thần, ta chỉ ngẫu nhiên tới Tinh Quân phủ, không hề biết Tinh Quân là ai. Nói cách khác, Tinh Quân
là Quốc sư của phàm trần, chỉ đơn giản như vậy thôi, nếu các ngươi muốn
tin.
Phá Trúc lạnh nhạt.
- Với sự thông minh của nàng, hẳn đã hiểu ý của ta.
- Hiểu thì sao? Ta không thể giúp ngươi làm việc gì, ta còn có nhiệm vụ trên mình. Cáo từ.
Phá Trúc nói rồi đập đôi cánh lam sắc bay vào màn đêm.
- Công tử, có cần phải đuổi theo hỏi cho rõ không.
Y Tích nói.
- Không tác dụng đâu, chúng ta cần tim Ngự Nô hơn. Hắn chắc sẽ có biện
pháp để nàng mau chóng khôi phục thành Công chúa đích thực.
Trần Phong nhìn hướng mà Phá Trúc biến mất rồi lại nhìn Tinh Quân phủ, trong lòng thầm thở dài.
Bóng đêm khiến bóng của hai người đổ thật dài, đại lộ vắng tanh chỉ có
mình họ chậm rãi bước đi thật tiêu điều lạnh lẽo. Sự âm u và tĩnh lặng
tỏa ra từ khắp hang cùng ngõ hẻm, trong đó ngầm ẩn cả sát khí đến rợn
người.
Trên trời cao, một quả cầu lửa đang cháy sáng rơi nhanh xuống, theo sau
tựa hồ còn có một bóng đen. Sự việc trong mắt Trần Phong càng lúc càng
chậm lại, nhìn cũng càng lúc càng rõ ràng hơn. Hắn nhìn thấy hỏa cầu bao quanh một người. Thực ra không phải là hỏa cầu, mà là một cặp cánh lửa
phát ra linh lực. Đằng sau là một bóng đen cầm song phủ, một Thích khách Ma tộc.
- Công tử, đó là gì thế?
Y Tích hỏi.
- Chúng ta nhanh đi cứu người.
Trần Phong không trả lời nàng, dẫu trong lòng đã sớm biết.
Trần Phong và Y Tích chạy tới chỗ ánh lửa, ánh lửa rơi xuống một sườn
núi. Khi hai người Trần Y tới nơi, toàn bộ sườn núi như một biển lửa,
nhưng không có một gốc cây ngọn cỏ nào bốc cháy, chúng đều đang sinh
trưởng cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Phong hiểu rằng đây chính là sức mạnh chân chính của Thần tộc, có
thể khống chế lực sát thương. Điều này không giống như Lạc Anh, bởi vì
Lạc Anh sinh ra đã có nguồn sức mạnh của phẫn nộ, do đó không dễ gì
khống chế, càng khống chế lực sát thương càng lớn.
Nữ tử rớt xuống đã bị trọng thương chảy máu, đôi cánh rực lửa cũng thụ
thương, mái tóc thoáng đỏ hồng, trên người đầy ám khí. Ánh mắt hung dữ
của nàng nhìn Thích khách mặc hắc y, Thích khách đó tay cầm song phủ.
- Lấy đầu của ngươi về rồi Ma Vương nhất định sẽ trọng thưởng ta.
Thích khách bước lại gần, cất tiếng biểu lộ vẻ đắc ý.
- Mơ tưởng. Ta có hóa thành tro bụi cũng không để ngươi được lợi. Nếu muốn lấy, hãy lấy đám đất bùn dưới thân thể ta đi.
Nữ tử nói rồi muốn dùng nguồn linh lực sau cuối dùng huyễn thuật thiêu cháy chính bản thân mình.
- Nàng phải hi sinh trong chiến đấu chứ đừng chết đi như vậy.
Trần Phong bay lướt ngang qua, đứng trước nữ tử, ngăn trở nàng.
- Ngươi là ai?
Thích khách và nữ tử đồng thanh hỏi.
- Người nào cũng đều hỏi ta như vậy. Câu trả lời của ta cũng duy nhất,
ta không có cách nào giải thích cho các ngươi, các ngươi cũng không cần
phải biết. Tóm lại, ta đến để cứu nàng.
Trần Phong quay đầu nhìn nữ tử trọng thương, sau đó chuyển qua đối mặt với Thích khách.
- Cũng là để giết ngươi.
- Dựa vào ngươi?
Thích khách khinh thường bảo.
- Vậy ta phải giết thêm một tên rồi.
- Còn cả ta nữa.
Y Tích rút lông vũ kim sắc xuống hóa thành lưỡi cắt sắc bén nắm trong tay, đứng đằng sau Thích khách nói.
- Chẳng sao cả, vậy ta giết thêm một đôi thôi.
Thích khách nói đoạn múa song phủ chém tới Y Tích đằng sau. Y Tích không nhìn gã, chỉ phát ra một đạo kim quang lóe sáng, sau đó nàng bước tới
rất tự nhiên, đến bên nữ tử trọng thương cúi xuống nói :
- Thương thế của cô nương rất nặng.
Nữ tử không phản ứng lại, Thích khách đó còn đang giơ búa giữa chừng
không chẳng chút động đậy. nàng còn đang nhìn sau lưng Thích khách, chỉ
thấy hình ảnh đó từ đầu trở xuống, thân thể bắt đầu tách làm đôi, sau đó ngã dưới đất, máu còn chưa kịp chảy ra. Hai nửa thân thể rơi xuống đất
rồi khẽ động đậy, sau đó mới thấy máu chảy, thân thể không còn động đậy
nữa.
Thì ra vừa xong đạo kim quang chính là lưỡi cắt sắc bén trong tay Y Tích chém tới, thực nhanh như ánh lưu tinh. Nữ tử trọng thương dần dần bình
tâm lại nhìn họ, vẫn chưa nói câu nào.
- Hãy uống viên Hỏa Linh Đan này vào, rất có ích cho thương thế của nàng.
Trần Phong lấy ra một viên thuốc màu đỏ đưa vào tay nữ tử. Đây là thuốc
Lạc Anh cho hắn, được chế tạo chuyên cho Tinh linh Hỏa tộc.
Nữ tử do dự chốc lát rồi uống vào, cảm giác toàn thân sảng khoái, vết
thương trên người cũng dần dần khôi phục, linh lực cũng đã phục hồi. Nữ
tử liền đứng dậy :
- Đa tạ đã tương cứu. Ta là Tinh linh Hỏa tộc Tịch Nguyệt của Thần tộc, ngày sau nếu có duyên, ta tất xả thân để báo ân.
Trần Phong đột nhiên nhớ tới trận chiến giữa Tịch Nguyệt với Khoa Quỳ,
trận chiến cuối cùng vì chủ nhân, lẽ nào đó chính là vì lời hứa xả thân
báo ân một ngàn năm trước chăng? Trần Phong cảm thấy hơi xấu hổ, bản
thân mình chẳng làm gì, người giết Thích khách là Y Tích, cứu nàng chính là Hỏa Linh Đan của Lạc Anh, một ngàn năm sau nàng cũng dùng hơi thở
cuối cùng để cứu sống Lạc Anh, cũng chính là Quả của Nhân ngày hôm nay
đây.
- Tịch Nguyệt, hôm nay Ma tộc đánh tới biên giới, làm khó nhọc cho các người nhiều.
Y Tích nói mà trong lòng thấy áy náy, mình thân là Công chúa Thần tộc, nhưng lại chẳng giúp được gì.
- Ta nhất định dốc toàn lực ngăn trở Ma tộc. Đây là trách nhiệm và nhiệm vụ của ta. Xin thứ lỗi, ta còn có việc phải thi hành, cáo từ.
Tịch Nguyệt nói xong, dang đôi cánh lửa biến mất vào màn đêm, như Phá Trúc vậy.
- Ngự Nô rốt cuộc là ở đâu? Nếu ta tìm tới, đó là Ngự Nô một ngàn năm trước hay Ngự Nô đã sống cùng ta một ngàn năm sau?
Trần Phong rất muốn chóng gặp được Ngự Nô, sau đó giúp Công chúa hồi
phục linh lực, tìm cánh cửa thời gian trở về một ngàn năm sau. Nơi đó
Vạn thế hạo kiếp đang đến gần, ở đây hết một ngày, nơi đó nguy hiểm gần
thêm một ngày.
- Công tử, thiếp biết chàng rất vội, nhưng có lẽ những chuyện này được
sắp đặt sẵn, để chúng ta ở đây gặp phải cuộc chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần, hoặc giả trong cuộc chiến này, thực sự có chúng ta.
Cảm giác của Y Tích rất vi diệu, có lẽ bởi vì nàng luôn ở thời điểm một
ngàn năm trước chứ không có tâm tình phức tạp như Trần Phong kẻ vượt qua ngàn năm, nàng nói vẫn chưa rõ ràng.
Trần Phong và Y Tích tìm một khách sạn nghỉ lại, đêm khuya tĩnh lặng rất dễ khiến tâm hồn cảm thấy cô liêu, khi đã cô đơn một mình lại rất dễ
khiến người ta phải nghĩ suy. Trần Phong không thể ngủ được, ngồi trên
mái ngói của phòng mình. Cảm giác này thật tuyệt, ngả lưng ngắm nhìn bầu trời sao, thấy kích động muốn trút bỏ hết mọi ưu phiền.
Hắn đưa tay trái ra, lật lòng bàn tay rồi lưng bàn tay. Trước đây chỉ có từ một ngàn năm trước khi đưa Ngự Nô thoát khỏi số mệnh, tay trái mới
truyền lại sự ấm áp này, nhưng sau khi Ức Hà Phiêu qua đời, cảm giác ấm
áp ấy tựa hồ cũng không quay lại nữa. Hôm nay mình thân ở một ngàn năm
trước, cái sự ấm áp ấy có phải không thể cùng hắn vượt qua thời gian
ngàn năm, giữ lại cảm giác của một ngàn năm sau chăng? Trần Phong nghĩ
vậy.
Từ khi Ức Hà Phiêu trao cho Trần Phong cảm giác ấm áp ấy, nàng cho rằng
người thực sự trao cho hắn cảm giác ấy lúc ban đầu là Công chúa. Nhưng
hắn đã từng nắm tay Công chúa, không có sự ấm áp ấy. Trần Phong không
hiểu là đáng mừng hay đáng lo đây, đáng mừng là không làm hỏng thân phận tôn quý của Công chúa, đáng lo là hắn có thể tìm được người đó hay
không, dẫu sao đó cũng chỉ là một miền ký ức duy nhất của hắn về một
ngàn năm trước mà thôi.
Lúc này Y Tích cũng nằm trên mái ngói phòng mình, chỉ là đều không phát
hiện ra nhau. Trong lòng Y Tích đầy mâu thuẫn, để đợi một nam tử tên
Trần Phong mà nàng cứ ở lại khoảng một ngàn năm trước này, thời gian
không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi, nàng vẫn cứ dừng lại như vậy.
Trần Phong là người không thay đổi giữa dòng thời gian trôi mải miết,
cũng là người duy nhất, nàng từ lâu đã xem Trần Phong như nỗi nhớ nhung
trong lòng, trời gian có trôi đi thế nào, nàng cũng đều ghi nhớ. Ngày
lại qua ngày, cảm giác nhớ nhung càng lúc càng thêm sâu đậm, càng lúc
càng thêm đong đầy. Nhưng hôm nay đợi được rồi, chỉ có được một đoạn
thời gian vui vẻ khi quên đi bản thân, mọi thứ đều tỉnh lại khi tay
trong tay cùng nắm. Nàng là Công chúa, là Công chúa của Thần tộc, còn
Trần Phong là Thủ hộ thánh chiến thần của Thần tộc, họ sao có thể ở bên
nhau được đây? Y Tích nghĩ, Trần Phong quên đi mất người trao cho hắn
cảm giác ấm áp nơi bàn tay, vậy phải có sự bắt đầu, nhưng là bắt đầu với ai? Nàng không biết. nàng chỉ biết nàng với Trần Phong kết thúc vào lúc tay nắm trong tay.
Một giọt nước mắt rơi rơi từ khóe mắt Y Tích, đẹp lung linh giữa trời
đêm huyền ảo. Suy tư trong lòng nàng không ngớt, trong lòng Trần Phong
cũng tương tự chẳng dừng. Trần Phong không thể hiểu được bởi vì ảnh
hưởng của Ức Hà Phiêu hay do nguyên nhân nào khác, hắn và Y Tích, cũng
chính là Công chúa của Thần tộc, có mối liên hệ mãi chẳng tách lìa, như
lời Ức Hà Phiêu nói, là tình kiếp ngàn năm.
Trần Phong nhắm mắt lại, nhớ tới lời Ức Hà Phiêu nói trước khi lâm tử.
Ức Hà Phiêu tin chắc rằng chính Công chúa là người đã mang tới cho hắn
một miền ký ức và cảm giác ấm áp ngàn năm vẫn không phai nhòa, Trần
Phong cũng cho rằng như vậy. Tuy nhiên khi nắm tay Công chúa Trần Phong
lại không thấy thế. Hoặc giả hắn đang lẩn trốn, thực ra trong nội tâm
hắn, cảm giác ấm áp ấy vẫn còn, còn ở cả tay phải của Công chúa, chỉ là
hắn không dám lại nắm tay nữa.
Trần Phong thở ra một hơi thật dài, không để mình nghĩ quẩn nữa, phải
ngăn trở Vạn thế hạo kiếp để cứu lấy Tam giới. Hắn ngồi dậy, nhìn Y Tích cũng tương tự ngồi dậy từ mái ngói đối diện, bốn mắt nhìn nhau, sau đó
cùng mỉm cười, không nói một câu.
Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, toàn bộ khách sạn trong thoáng
chốc sụp xuống. Trần Phong và Y Tích đều không kịp cứu người bên trong.
Thiên Mã Lưu Tinh bay tới, Trần Phong và Y Tích ngồi lên trên, nhìn mặt
đất xuất hiện vô số vết nứt, sâu hoắm như vực thẳm, những người đó ngã
xuống chỉ có tan xương nát thịt.
Sau đó từ bên trong những vết nứt bay ra vô số oan hồn, là hồn phách của những người vừa chết. Trời cao mở ra một cánh cửa màu lam u tối, bắn ra ánh sáng u lam, hút hết những oan hồn vào trong. Trần Phong đoán đây
hẳn là cổng của Minh giới, hắn nhớ tới Thần Sáng Tạo.
- Công tử, đây là chuyện gì vậy? Không chỉ có khách sạn, mà dường như là cả phàm trần.
Y Tích kinh ngạc.
- Ta nghĩ Ma tộc đã công phá phàm trần, Thần tộc đã không còn ngăn cản Ma tộc ở cửa vào được nữa.
Trần Phong bình tĩnh.
- Cứ như thế này thì nhất định sẽ dẫn đến cảnh muôn dân kêu than, thảm thương khắp chốn, chúng ta nhất định phải ngăn lại.
Y Tích nói.
- Không tác dụng gì đâu, điều này là tất nhiên bởi vì Ma tộc tiến hành chiến tranh diệt thế với phàm trần.
Trần Phong nhìn những oan hồn càng ngày càng nhiều trước mắt, hơn nữa
cổng Minh giới đã mở tới mức lớn nhất có thể, không chỉ oan hồn không
thể tiến vào Minh giới mà thậm chí oan hồn vào bên trong Minh giới rồi
đều chạy ra ngoài. Bất đắc dĩ, cổng Minh giới chỉ đành đóng lại. Trần
Phong nói tiếp :
- Oan hồn càng lúc càng nhiều, máu cũng càng lúc càng nhiều, như vậy sẽ
nuôi dưỡng Huyết Oán kiếm. Chúng ta hiện tại nên làm không phải là ngăn
cản mà chứng minh một chuyện, giải trừ nghi vấn trong lòng ta.
Trần Phong trong lòng không thể nguôi ngoai, cuối cùng phát giác chuyện này có thể liên quan tới một ngàn năm sau.
- Thật lạ lùng. Hôm đó ta thấy thực lực của Thần Ma hai bên, ta cho rằng Thần tộc thậm chí có kém hơn cũng vẫn cố giữ được một tháng, nhưng mới
có mấy ngày ngắn ngủi mà đã bị công phá rồi, quá ư khó hiểu. Lẽ nào Ma
tộc quả thực có lực lượng đáng sợ vậy sao?
Y Tích băn khoăn.
- Nếu đúng như vậy, có lẽ là chuyện hay nhất, ta sợ rằng sự tình không đơn giản thế đâu.
Trần Phong đáp.
- Công tử, sao chàng lại nói thế, còn hoài nghi điều gì chăng?
Y Tích không hiểu.
- Tới Hoàng Lăng là sẽ biết thôi.
Trần Phong trong mắt tóe ra tia nhìn mãnh liệt, hắn cảm giác được một âm mưu rất có khả năng tiếp diễn tới một ngàn năm sau, điều này thực đau
lòng.
Trên bầu trời Hoàng Lăng có vô số oan hồn tích tụ, võ sĩ gác cổng đã
chết hết. Những oan hồn này như bị một sức mạnh hút lấy, xuyên qua Hoàng Lăng, còn có rất nhiều máu của người chết xoay tròn bên trên tạo thành
một hình dạng như Bát quái long quyển phong. Điều này khiến Trần Phong
nhớ lại khi ở vùng ngoài Tam giới, máu này là huyết để nuôi Huyết Oán
kiếm, còn oan hồn này là oán để nuôi Huyết Oán kiếm. Đây chính là mùi
máu mà Trần Phong ngửi thấy trước đó.
- Thần của Huyết Oán kiếm đã xuất hiện rồi, chúng ta phải ngăn cản sự biến mất của Hoàng tử sau khi sống lại.
Trần Phong nói đoạn mau chóng tiến vào Hoàng Lăng, bên trong này bất cứ
lúc nào cũng có thể đổ sập. Y Tích dùng lông vũ kim sắc để sử dụng huyễn thuật không cho đá rơi lên mình và Trần Phong.
- Huyết Oán kiếm, ta đưa ngươi trở về rồi đây. Ngươi nhất định phải giữ lại thần của ngươi, còn ta phụ trách Hoàng tử.
Trần Phong nói xong lấy ra chân thân của Huyết Oán kiếm trong người mình.
Đến được địa điểm kế tiếp, nơi này tĩnh lặng hơn rất nhiều bởi vì có Sầm Hàm dùng huyễn thuật làm đóng băng, do đó không thể quá hỗn loạn. Trần
Phong và Y Tích nhìn qua khối băng thấy luồng huyết quang đó hấp thu rất nhiều oan hồn và máu, dần dần biến thành hình dạng của một thanh kiếm,
hơn nữa hình dạng y như thanh Huyết Oán kiếm trên tay Trần Phong.
Sầm Hàm trong lòng thực ra rất sợ hãi, nhưng đây là nhiệm vụ của nàng,
là mệnh lệnh của Thần Vương, cho nên không thể làm trái, nhìn oan hồn và máu trong Tam giới đều bị hiện tượng lạ mà nàng phải canh giữ hút lấy,
hơn nữa còn tạo thành một thanh kiếm. Lúc này trông thấy Trần Phong quay lại, trên tay cầm thanh kiếm giống với vật nàng canh giữ, tâm lý hoài
nghi thêm nặng nề, nhưng nàng vĩnh viễn không thể hiểu được.
- Các ngươi sao đã quay về rồi?
Sầm Hàm hỏi, lấy ra chiếc Cửu Tiết tiên.
- Có hai chuyện. Thứ nhất, ở lại đây, giống như nàng, đợi chủ nhân của nàng.
Trần Phong từng nghe Ngự Nô nói, Thần Vương vì bị Thích khách Ma tộc đâm bị thương nên mới để Ma tộc tấn công vào phàm trần. Nhưng hắn luôn hoài nghi, Thần Vương sao có thể dễ dàng để đâm bị thương như vậy, huông chi chỉ là một tên Thích khách Ma tộc. Hắn đến đây chính là để chứng minh
chuyện này.
- Thứ hai, việc Hoàng tử sống lại, Huyết Oán kiếm xuất hiện, ta không thể để cả hai biến mất.
Lời Trần Phong vừa dứt, Hoàng tử trong lớp băng không thể tan chảy đột
nhiên mở mắt ra, sau đó phá băng, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta
không kịp ngăn cản. Y dễ dàng xuyên qua băng phòng hộ của Sầm Hàm, trực
tiếp nắm lấy thần của Huyết Oán kiếm, ra khỏi Hoàng Lăng. Sầm Hàm muốn
xuất thủ nhưng đã quá muộn rồi.
- Y Tích, nàng đuổi theo đi, ta chứng minh một số chuyện rồi sẽ gặp lại nàng sau.
Trần Phong vội nói.
- Được, công tử, chàng cẩn thận nhé.
Y Tích nói rồi cũng dễ dàng xuyên qua lớp băng phòng hộ của Sầm Hàm, bay ra khỏi Hoàng Lăng rồi cưỡi lên Thiên Mã Lưu Tinh đuổi theo Hoàng tử.
Trên tay Hoàng tử là thần của Huyết Oán kiếm, vô số oan hồn và máu đều
đi theo thẳng tới một hướng xác định.
- Ngươi rốt cuộc muốn gì?
Sầm Hàm hỏi kẻ đang ngăn cản nàng là Trần Phong.
- Ta chỉ muốn chứng minh một chuyện, đợi chủ nhân của ngươi tới rồi, ta tự nhiên sẽ đi.
Trần Phong đáp.
- Ta tự biết mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng không thể để ngươi vũ nhục.
Sầm Hàm nói rồi Cửu Tiết tiên đánh xuống Trần Phong.
- Không tác dụng gì đâu, chúng ta không phải là địch nhân.
Trần Phong dễ dàng vung tay nắm lấy Cửu Tiết tiên nhanh như chớp giật của Sầm Hàm.
- Chúng ta là người đi chung đường, đều là để đối kháng Ma tộc, ta không thể gây khó cho nàng.
- Không ngờ có kẻ ở đây ngang ngược.
Là giọng nói của Châu Tế, Trần Phong cảm giác tay mình bị một luồng linh lực đẩy ra, bèn thả Cửu Tiết tiên của Sầm Hàm.
Trần Phong nhìn Châu Tế trước mắt mình, đôi cánh kim sắc dang rộng,
không hề có vẻ bị thương. Châu Tế nhìn hắn, ánh mắt dữ tợn nhưng không
nói câu nào, một lúc sau, ông hỏi Sầm Hàm :
- Thứ ta sai ngươi canh giữ đâu rồi?
- Bị một kẻ đã chết mang đi rồi. Thần cũng không hiểu tại sao, hắn đã
chết lâu rồi, hơn nữa còn bị lớp băng không thể tan chảy của thần phong
kín, thế nhưng lại sống dậy. Tuy là người phàm trần song linh lực của
hắn vượt xa thần.
Sầm Hàm thành thật.
- Ngươi đúng là nỗi sỉ nhục của Tinh linh Tuyết tộc.
Châu Tế lưu lại câu nói này rồi không để tâm tới Sầm Hàm và Trần Phong, dang đôi cánh kim sắc đuổi tiếp.
- Tất cả đều là do ngươi phá hoại hết.
Sự tức giận trong lòng Sầm Hàm không có nơi nào phát tiết. Nàng cho rằng nếu không có Trần Phong, không thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng
không bị Thần Vương nói là nỗi sỉ nhục của Tinh linh Tuyết tộc.
- Đây đích thực là Thần Vương sao? Đích thực là Thần Vương mà ta biết sao? Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?
Tiếng hét của Trần Phong khiến cho lửa giận trong lòng Sầm Hàm phụt tắt, bởi vì nàng thấy Trần Phong tựa hồ còn đau khổ và phẫn nộ hơn nàng.
- Sầm Hàm, nàng là niềm tự hào của Tinh linh Tuyết tộc, nàng chính là
người sáng tạo nên hoa Bách Hợp của tình yêu chốn phàm trần, hãy bảo
trọng.
Trần Phong nói rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Sầm Hàm.
Sầm Hàm không thể hiểu lời Trần Phong vừa nói, nhưng trong lòng nàng
không còn trách cứ người này nữa, thậm chí còn có phần cảm kích. Nàng
nhớ lại lời Châu Tế nói với nàng, nàng phẫn nộ giải trừ hết toàn bộ
huyễn thuật nơi này, sau đó bay lên không trung nhìn Hoàng Lăng sụp đổ.
Đông Hải đã bị máu của người trong Tam giới nhuộm thành màu đỏ, bầu trời cao tụ tập vô số oan hồn. Y Tích cưỡi Thiên Mã Lưu Tinh đuổi theo Hoàng tử, nhưng Hoàng tử đột nhiên cùng thần của Huyết Oán kiếm biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.
Trần Phong đuổi tới nơi, thấy vô số Thần, Ma, Nhân đang huyết chiến. Trần Phong hỏi :
- Hoàng tử đâu?
- Thiếp không biết, tới nơi này rồi đột nhiên y biến mất.
Y Tích đáp.
- Đi, tới Đông Hải.
Trần Phong nhớ lại lời Ngự Nô nói, vào lúc quan trọng nhất của cuộc
chiến, bên trong Đông Hải xuất hiện một thanh kiếm. Thanh kiếm đó chính
là Huyết Oán kiếm.
Khi Trần Phong và Y Tích tới Đông Hải, phát hiện ra nước biển đỏ như máu đang sôi sục, mỗi một bong bóng nước trên đó là một oan hồn, bất kể bọn họ có chống cự thế nào, cuối cùng cũng vẫn bị nổ bung. Oan hồn nơi này
khiến Trần Phong nhớ lại nữ quỷ khi đối phó với Quỷ Yêu, oán khí cường
đại hơn chẳng qua cũng như vậy thôi.
Giữa những oan hồn còn lẫn ca những người trong Tam giới sắp biến thành
oan hồn, máu đổ xuống từ trên người họ toàn bộ trút vào biển. Trần Phong ngửi thấy mùi máu này không ngờ rất hưng phấn, hưng phấn tới mức kích
động. Huyết quang trên Huyết Oán kiếm trong tay hắn càng lúc càng dày,
nhưng tịnh không phải vì hút máu hay oan hồn, có lẽ nó để cho thần của
mình làm việc đó chăng.
- Công tử, chúng ta có nên xuống không?
Lúc này Y Tích và Trần Phong cưỡi trên lưng Thiên Mã Lưu Tinh, bay cao lên rất cao trên trời.
- Đừng, đây là trường huyết chiến không thể tránh được. Chúng ta không
nên lộ mình ra, đợi lúc cuối cùng Hoàng tử và thần của Huyết Oán kiếm
xuất hiện đã.
Trần Phong ngăn lại.
Không lâu sau, Chúa tể của Thần Ma lưỡng tộc đều đến, còn mang theo
những tộc nhân tinh nhuệ nhất, nhưng bên Thần tộc nhìn mãi không thấy
Ngự Nô, bên Ma tộc cũng không thấy Kinh Thiên.
- Thương Xá, ngươi tạo ra cuộc chiến diệt thế này, Tam giới không dung tha đâu.
Châu Tế cương nghị.
- Hủy diệt chính là để hồi sinh, ta muốn nơi này hồi sinh thành Ma tộc của ta.
Thương Xá cuồng ngạo.
- Ta không thể để ngươi đạt được điều đó.
Châu Tế kiên quyết.
- Không kẻ nào ngăn cản được ta, kể cả ngươi.
Thương Xá gầm lên rồi hạ lệnh, hai bên bắt đầu huyết chiến bên trên Đông Hải.
Trần Phong ở trên cao nhìn trận huyết chiến này, nhớ lại một số chuyện.
Liên quan tới cuộc chiến tranh diệt thế này lúc bắt đầu nhất là do Ngự
Nô kể, nhưng Ngự Nô lúc này lại không ở đây, hắn làm sao có thể biết chi tiết như vậy được. Lẽ nào tất cả đều do Châu Tế nói cho hắn biết, bao
gồm cả lời bịa đặt bị Thích khách Ma tộc đâm bị thương?
Nhưng, để làm gì đây? Trần Phong trước sau nghĩ mãi không hiểu được,
nhưng trong lòng có một cách nghĩ thực sự không nguyện ý hiểu rõ, vậy mà chuyện này liên quan tới an nguy của Tam giới, hắn không thể không
nghĩ, đầu đau như búa bổ.
Đột nhiên, một luồng huyết quang rất mạnh từ đáy Đông Hải vọt lên, chiếu thẳng tới trời. Nước biển khắp nơi khôi phục lại được màu xanh biếc,
bởi vì bao nhiêu máu trong biển đều bị hút vào luồng huyết quang đó. Oan hồn xung quanh cũng vậy, đều bị hút vào luồng huyết quang. Thần Ma hai
bên dường như biết có chuyện xảy ra, đều dừng đả đấu lại, nhìn những
biến hóa giữa biển.
Bên dưới luồng huyết quang xuất hiện một thanh kiếm, nói chính xác thì
chỉ giống kiếm khí của kiếm, nhưng không phải là kiếm khí mà là thần của kiếm, phảng phất như linh hồn của người, do một luồng huyết quang cực
mạnh mà hình thành nên dáng vẻ của Huyết Oán kiếm, chầm chậm lộ ra khỏi
mặt biển. Lúc này mọi người nhìn thấy toàn bộ oan hồn đều bị thanh kiếm
ngưng tụ từ huyết quang này hút vào, thậm chí những người còn sống gần
bên còn bị cưỡng chế hút đi cả máu lẫn hồn phách. Người có linh lực cao
cường vội giữ hồn phách của mình lại, không thì cũng khó tránh khỏi cái
chết.
Bên dưới thanh kiếm là đầu của một người, sau đó thân thể cũng lộ ra
khỏi mặt nước, chính là Hoàng tử vừa mới sống lại. Châu Tế và Thương Xá
nhìn thấy mà kinh ngạc, đều không tin rằng đấy là Hoàng tử, bọn họ đều
nhớ tới người đã cứu Hoàng tử, cũng chính là Trần Phong.
Mái tóc Hoàng tử tung bay, môi đỏ như máu như vừa mới hút máu người vậy, mi tâm có một dấu ấn đỏ như máu. Tay phải y cầm kiếm, thân thể tán phát ra linh lực cường đại.
- Chiến tranh diệt thế khiến cho vô số bách tính vô tội biến thành oan
hồn chẳng thể luân hồi, đấy chính là tội của các ngươi, các ngươi phải
trả giả đắt, thử xem nỗi thống khổ bị biến thành oan hồn như thế nào.
Hoàng tử nói rồi vung thanh Huyết Oán kiếm lên, người trong Thần Ma
lưỡng tộc tử thương vô số, hồn đấy máu đây liền biến thành thức ăn cho
Huyết Oán kiếm.
Hoàng tử như thể đã phát điên, bất luận Thần Ma, thấy người là giết,
thậm chí cả người phàm trần cũng giết. Châu Tế và Thương Xá dùng huyễn
thuật để ngăn Hoàng tử lại, nhưng chống cự được một lát đã bị sức mạnh
của Huyết Oán kiếm đả thương.
- Công tử, cứ như thế này tiếp thì Hoàng tử sẽ hủy phàm trần mất.
Y Tích vội vã nói.
- Đợt thêm chút nữa, bây giờ không ai cản nổi y đâu.
Trần Phong không dám chớp mắt, nhìn chăm chú vào tình huống bên dưới.
Trên con đường đồ sát của Hoàng tử, máu và oan hồn từ thân thể người
chết bị Huyết Oán kiếm hút hết. Châu Tế và Thương Xá dẫn tộc nhân lùi
lại, lùi tới cửa vào phàm trần thì đã chỉ còn lại một ít người.
Hoàng tử chém ra một kiếm cuối cùng, đẩy người của Thần Ma lưỡng tộc
khỏi phàm trần, lại dùng linh lực cường đại phong kín cửa vào, rất lâu
sau Thần Ma đều không thể tiếp tục tiến vào. Phàm trần dần yên tĩnh trở
lại, nhưng trời cao mây đen che kín, dưới đất một mảng tối om, lại còn
cả đống xác người chất cao như núi.
Cuối cùng, Hoàng tử giơ thành Huyết Oán kiếm, đứng giữa khoảng trời đất, hét thảm một tiếng vang động đến khắp nơi. Trần Phong và Y Tích thấy
lúc quan trọng nhất đã đến liền lao xuống. Huyết Oán kiếm trên tay Trần
Phong bất ngờ tuột khỏi tay, mau chóng lạc vào tay Hoàng tử, cùng với
thần của Huyết Oán kiếm trên tay Hoàng tử hợp thành một thể thống nhất.
Hoàng tử kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Trần Phong và Y Tích trước mặt.
- Ta là linh hồn của ngươi, chỉ có linh hồn rời xác mới có thể điều
khiển được thần của Huyết Oán kiếm. Nhưng thần của Huyết Oán kiếm có thể quay trở về bên trong chân thân của nó, còn ta lại không thể quay trở
về mà sau đó như một thể xác thoát ly khỏi Tam giới. Ta sẽ dùng linh lực cuối cùng để ngươi tiếp tục sống, bởi vì một ngàn năm sau, ngươi phải
ngăn trở Vạn thế hạo kiếp.
Hoàng tử cất tiếng.
- Ngươi không phải là Hoàng tử, cũng không phải Trần Phong, ngươi là Thích điểu.
Trần Phong nhìn Hoàng tử trước mặt mình nhẹ nhàng đáp lại.
- Ta là ngươi, đây chính là cuộc nói chuyện giữa linh hồn với thể xác.
Hiện tại ta không thể nói nhiều cùng ngươi, bởi vì ta phải lưu lại nguồn sức mạnh cuối cùng giúp ngươi một việc cuối cùng.
Hoàng tử nói xong, khói tàn sương tạnh, Huyết Oán kiếm với thần của nó đã hợp thành một thể, lại quay về trên tay Trần Phong.
Trần Phong bây giờ đã hiểu tại sao Thần Sáng Tạo và Quỷ Yêu đều nói hắn
không có hồn phách, thì ra hồn phách của hắn sớm đã tiêu tan từ một ngàn năm trước, do đó mà hắn thoát ly khỏi Tam giới. Nhưng người không có
hồn phách sẽ chết, tại sao hắn vẫn chưa chết? Chẳng lẽ nhờ Thích điểu
dùng sức mạnh khiến thân thể hắn sống được, Trần Phong không hiểu.
Hành động của Trần Phong cũng giống như Hoàng tử vừa xong, hắn giơ Huyết Oán kiếm lên cao, hét lên một tiếng thê lương vang động khắp không
gian. Sau đó những đám mây đen dần tan biến, bầu trời lại trong xanh
thoáng đãng, ánh mặt trời ấm áp lại chiếu xuống nhân gian, có những
người đã sống lại, nhưng cũng có kẻ thì hoàn toàn biến mất. Trần thế rất nhanh chóng khôi phục lại được sự bình yên, tất cả dường như chỉ là một cơn ác mộng.
Lại trở về khách sạn cũ, nơi đây đã khôi phục lại được dáng vẻ trước
đây, Trần Phong vẫn nằm dài trên mái ngói. Hắn cảm thấy mọi chuyện vừa
xảy ra thực như một cơn ác mộng. Hắn không rời khỏi đó mà cứ nằm mãi như vậy, bầu trời vẫn một màu xanh biếc.
Trần Phong ngồi dậy nhìn về phía đối diện, Y Tích quả nhiên ở đó, cũng
đang nhìn hắn, cả hai mỉm cười. Y Tích phi thân tới, ngồi bên cạnh Trần
Phong, sau đó cả hai yên lặng nghe nhịp đập và hơi thở của nhau.
- Chiến tranh diệt thế đã kết thúc, tại sao linh lực của thiếp vẫn chưa phục hồi?
Y Tích thỏ thẻ.
- Ta không biết, hy vọng duy nhất nằm ở Ngự Nô. Nhưng đến cả cuộc chiến
tranh này hắn còn chưa xuất hiện, hắn rốt cuộc là đến nơi nào?
Trần Phong lòng như lửa đốt.
- Phàm trần mêng mang, tìm một người như tìm kim đáy bể, đâu có dễ dàng.
- Quyết không bỏ cuộc, nhất định phải tìm thấy hắn.
- Nhưng nếu quay trở về một ngàn năm chỉ có mình chàng, Ngự Nô và các
Tinh linh khác đều lưu lại một ngàn năm sau, thế thì chàng phải tìm thế
nào?
Y Tích nói hơi xúc động, bản thân nàng cũng không hiểu vì sao.
- Nếu quả thực tìm không thấy thì chúng ta cũng phải tìm biện pháp quay trở về.
Trần Phong tuy nói vậy, nhưng hắn căn bản không có cách gì mở ra cánh
cửa thời gian. Điều hắn không thể bỏ cuộc chính là trách nhiệm của bản
thân đối với chúng sinh Tam giới.
- Trong lòng chàng đã từng có lúc nào nghĩ tới thiếp chưa?
Y Tích hỏi.
- Nàng?
Trần Phong trong lòng thực ra cũng hiểu, nhưng hắn luôn kìm nén.
- Thiếp ở phàm trần không biết đã bao nhiêu năm, nhưng luôn dừng lại ở
khoảng cách ngàn năm này để đợi chàng, chàng đã từng nghĩ tới những điều thiếp trải qua, cảm thấy chưa.
Y Tích không khống chế nổi những giọt lệ của mình để chúng lăn dài nơi khóe mắt.
- Xin lỗi, nàng là Công chúa Thần tộc, ta là Thủ hộ thánh chiến thần của Thần tộc, chúng ta phải ngăn cản Vạn thế hạo kiếp đang tới gần. Ta
không thể.
Trần Phong không dám nhìn vào mắt Y Tích, lệ thủy đó cũng khiến hắn không thể khống chế nổi mình.
- Nếu chúng ta vĩnh viễn không thể quay trở lại thì sao? Chàng có còn
muốn kiên trì không? Chàng thoát ly khỏi Tam giới, có sinh mệnh bất tử,
còn thiếp là Công chúa của Thần tộc, sinh mệnh nhiều hơn năm lần Thần
tộc thông thường, đạt năm ngàn năm. Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi đứng bên
nhau, mãi mãi giữ một khoảng cách, không lại gần cũng chẳng tách xa? Đây không phải hạnh phúc, mà là tàn nhẫn. Khoảng cách này còn xa hơn cả
ngàn năm, với lại trong suốt khoảng thời gian vô vị ấy, thiếp còn phải
chịu nỗi đau khổ quạnh hiu của một kẻ cô đơn nữa, chàng có biết không?
Khuôn mặt Y Tích đẫm nước mắt, khóc không thành tiếng, phi thân xuống lầu trở về phòng, thổi tắt nến.
Trần Phong nhìn vào căn phòng tối om của Y Tích, tiếng nấc nghẹn ngào
của Y Tích cứ thổn thức bên tai mãi chẳng nguôi. Hắn giơ tay trái ra,
cảm giác ấm áp tuy đã không còn đó, nhưng hắn thực sự muốn nắm lấy bàn
tay Y Tích, kể cả không thấy ấm áp cũng quyết chẳng buông ra. Nhưng hắn
cứ luôn kìm nén, chỉ vì trong lòng còn mang trách nhiệm, một giọt lệ từ
khóe mắt chảy ra, lăn tới miệng, thật là đắng.
Trần Phong hiểu suy nghĩ hiện giờ của Y Tích, nhưng cách nghĩ ấy Trần
Phong giờ đây cũng mang nặng, bởi vì một ngàn năm nay hắn đều không quên được ý niệm ấy. Tuy Y Tích không trao cho hắn sự ấm áp quen thuộc,
nhưng Trần Phong thấy rằng cảm giác ấy nhất định là do Y Tích trao cho
hắn, chỉ có điều hắn không hiểu tại sao mình nắm tay Y Tích mà không cảm thấy được. Khi trở về một ngàn năm trước, hắn có quá nhiều chuyện không hiểu, trong tâm trí tràn đầy những khúc mắc, băn khoăn. Trong lòng hắn
nghĩ, có lẽ nắm tay thêm lần nữa là cảm giác được, nhưng hắn không có
dũng khí, tay trái nắm chặt lại thành quyền, không dám buông ra.
Sáng ngày hôm sau, hai người mở cửa gặp nhau, nở nụ cười tươi với nhau
chuẩn bị xuất phát, chuyện đêm qua không đề cập tới nữa, như thể chưa
từng xảy ra việc gì vậy.
Trần Phong và Y Tích lần này đi rất xa rất lâu. Khi bọn họ xuất phát thì trăm hoa đang khoe sắc, sau đó trên đường nhìn thấy lá khô vàng rơi
rụng đang cuộn xoáy tung bay, vô số hoa cỏ cũng héo úa tàn phai, cuối
cùng bị một tầng tuyết dày phủ lên. Bọn họ đã thấm mệt, quay đầu lại
nhìn từng vết chân chỗ sâu chỗ nông của mình.
Năm mới ở phàm trần thật là đông vui, tiếng pháo từ sớm còn vang tới tận khuya, nửa đêm rồi còn có rất nhiều pháo sáng bắn lên bầu trời. Một đám trẻ con nhảy nhót vui đùa ném pháo khắp nơi, sau đó ăn những thứ mình
thích, rất nhiều người đều quên đi hết công việc bề bộn thường ngày,
hưởng thụ niềm vui ngày đầu năm mới. Còn có rất nhiều đôi lứa, cũng chọn thời điểm này để tính chuyện trăm năm.
Trần Phong và Y Tích ngắm nhìn tất cả, trong lòng ngập tràn nỗi đắng
cay. Y Tích mắt lệ cứ rơi rơi mà không phát ra tiếng nào, thậm chí còn
tránh ánh mắt của Trần Phong, nàng không muốn nói thêm điều gì, cũng
không muốn tạo cho Trần Phong áp lực và khó xử. Đã đợi hắn ở một ngàn
năm trước, vậy cả đời này cũng chỉ vì hắn. Hắn nói phải tìm Ngự Nô, phải quay về một ngàn năm sau vậy thì nàng nhất định đi cùng hắn, không chút đắn đo. Còn Trần Phong thì sao? Trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, lại càng
đau khổ hơn gấp bội phần, nhưng hắn luôn luôn không nói ra, chỉ cố kìm
nén, luôn luôn kìm nén. Tìm lâu như vậy rồi mà một chút tin tức đều
không có, lẽ nào đúng như lời Y Tích nói, trở về một ngàn năm trước chỉ
có một mình hắn, bọn Ngự Nô đều lưu lại một ngàn năm sau. Hắn đã thử rất nhiều biện pháp để mở ra cánh cửa thời gian, nhưng đều không thành
công, đến cả sức mạnh của Huyết Oán kiếm cũng không thể, có lẽ không chỉ dựa vào sức mạnh là mở được. Còn Y Tích, linh lực của nàng chỉ hồi phục chậm chạp, nhưng cánh vẫn chưa mọc ra. Trần Phong và Y Tích cứ đứng
giữa gió tuyết như vậy, tuyết hoa rơi phủ đầy đầu, tóc và vai họ, ngây
ra nhìn phía trước mà tựa như chẳng trông thấy gì.
Trần Phong đột nhiên cảm thấy không còn kìm nén nổi nữa, có lẽ là hắn
không muốn kìm nén nữa. Hắn hét lên một tiếng, tuyết dưới mặt đất đều
bay lên trời, cuồng phong khắp nơi nổi lên. Lũ trẻ con đang đùa nghịch
và những cụ già đều sợ hãi nhìn hắn, từng đôi từng đôi tình nhân ôm chặt lấy nhau, dường như đến chết cũng chẳng muốn lìa xa. Trần Phong không
thể làm bọn họ bị thương, hắn nguyện tự làm chính mình bị thương. Hắn
bay ra khỏi thành trấn, bay qua một dòng sông bị đóng băng, cuối cùng hạ xuống bên một sườn núi phủ đầy tuyết trắng. Y Tích cưỡi Thiên Mã Lưu
Tinh theo sát sau, đứng đằng sau lưng hắn, không nói năng gì. Trên mặt
Trần Phong xuất hiện nỗi thống khổ, sau đó trước ngực nhộn nhạo, bất ngờ thổ ra một ngụm máu. Khi hắn giao thủ với Sầm Hàm, bị băng của Sầm Hàm
đâm xuyên vào thân thể mà không chảy máu, khi đó còn cho rằng trên người mình không có máu, nhưng tại sao bây giờ lại ói ra máu được? Đây là
chút máu cuối cùng chăng? Trần Phong nhìn máu mình thổ ra mà cười khổ
sở, cười tới mức từng giọt, từng giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt.
- Trên người ta không có máu, không có hồn phách, ta chỉ là một cái xác
được linh lực trụ giữ mà thôi, so với một bộ xương biết đi lại chẳng
khác biệt gì.
Thanh âm ai oán của Trần Phong vang lên khắp sơn cốc, mấy đỉnh núi nơi xa đều bị chấn động đến làm cho tuyết lở.
- Công tử, chớ nên như vậy, chàng như vậy khiến thiếp đau lòng lắm.
Y Tích từ đằng sau kéo giữ y phục hắn.
- Nàng nói vậy để làm gì? Để ta biết rằng điều nàng nói là sự đau khổ sao, ta đều đã nếm trải hết rồi, nàng đã hài lòng chưa hả?
Trần Phong không còn lý trí quay người đối mặt với Y Tích gào lên :
- Những ngày qua nàng chẳng nói năng gì, chỉ đi theo ta, ta nói cái gì
thì làm cái đó, ta đi đâu nàng cũng đi theo, nàng đang chứng minh cái
khoảng cách mà nàng nói, nàng thực tàn nhẫn.
- Không phải, công tử, thiếp chỉ muốn chàng hiểu nỗi khổ trong lòng thiếp thôi.
Y Tích cuối cùng lại bật khóc trước mặt Trần Phong.
- Nàng cho rằng ta không biết sao? Ta đã biết từ lâu là đau rồi, trước
khi gặp nàng ta đã biết rồi, sau khi gặp nàng, nỗi đau ấy chưa từng bao
giờ dừng lại, thậm chí còn càng lúc càng mạnh. Ta cố nén tận đáy lòng
bởi vì ta không thể vì bản thân mà không quan tâm tới chúng sinh Tam
giới, nhưng nếu hôm nay ta không quay về được, thời gian qua đi một năm, ta mới về thì mọi thứ cũng đã muộn rồi.
Trần Phong dường như kiệt sức.
- Chàng không vì mình nhưng mà ích kỷ, chàng cũng là như mọi chúng sinh
Tam giới thôi. Nói cho cùng, chàng chỉ quan tâm tới cảm nhận bên trong
của mình, chàng sợ bởi vì sự ích kỷ của mình mà không quan tâm tới chúng sinh Tam giới rồi tự trách, do đó khoác lên vai cái trách nhiệm ấy. Như vậy tâm lý chàng mới không có gì hổ thẹn với Tam giới, nhưng chàng chưa từng nghĩ tới cảm nhận về thiếp, và cả cảm nhận của thiếp.
Y Tích cuối cùng nói ra hết những điều vẫn tích tụ trong lòng, nàng như nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
- Ta quả thực là kẻ ích kỷ vậy sao? Thực vậy sao?
Trần Phong không hiểu rằng điều bản thân đang cố gắng lại là sai, ngỡ ngàng khuỵu xuống lẩm bẩm.
- Đúng thế, đúng thế, đúng thế,...
Y Tích vung tay đấm loạn lên người Trần Phong, sau đó khóc tới mức như tê liệt cả người, ôm chầm lấy Trần Phong.
Trần Phong và Y Tích cứ thế ôm nhau trên sườn núi, tuyết lớn đã phủ lấp
ngang lưng họ. Nếu là người bình thường họ đã bị đóng băng mà chết,
nhưng họ đâu dễ chết như vậy, đây cũng là nỗi bi ai, để cho họ trải qua
thời gian đau khổ và hành hạ mà chẳng thấy được điểm tận cùng.
Trần Phong hôn lên đôi môi đang run rẩy của Y Tích, thân thể lạnh như
băng, nhưng môi nàng lại nóng như lửa. Hai người đưa hai lưỡi cách biệt
ngàn năm cuối cùng chạm nhau ở một nơi, bao nhiêu chua xót đắng cay có
lẽ chỉ có họ mới cảm nhận được. Nước mắt, là chứng minh cho tình yêu đôi lứa. Tuyết trên người họ bắt đầu tan chảy, sau đó sự ấm áp lan khắp sơn cốc, thậm chí còn xa hơn thế. Sau khi tuyết tan, cả ngọn núi đầy hoa
tươi nở rộ, vang tiếng chim ca, là luân hồi của sinh mệnh đã lưu chuyển
tới mùa xuân.
Trần Phong và Y Tích cuối cùng đã mỉm cười, tựa hồ quên đi tất cả, có lẽ nếu không có thay đổi diệu kỳ hoặc là kỳ tích xuất hiện hoặc là trò đùa của trời xanh, họ cũng đã quên đi tất cả, nhưng thế sự đâu có như người mong muốn.
Trần Phong và Y Tích từ trên sườn núi nhảy bật dậy, hương thơm phả vào
mũi, tiếng thác nước từ trên cao chảy xuống chạm vào đá sỏi trong trẻo
êm tai, Thiên Mã Lưu Tinh cất cánh bay tới đưa họ bay cao tới ngút ngàn
tầng mây.
- Trần Phong, chàng hãy bỏ hết những gánh nặng trong lòng chàng đi, đừng cưỡng cầu điều gì, chúng ta hãy thuận theo tự nhiên.
Y Tích khe khẽ nói.
- Ta sẽ như vậy, cảm ơn nàng.
Trần Phong mỉm cười giữa ngọn gió xuân, chưa từng thấy thư thái như vậy bao giờ.
Trần Phong và Y Tích trở lại Vong Ưu cốc, nơi đầu tiên hắn đến. Trần
Phong không hiểu sao nhìn nơi này cứ thấy giống Tử Trúc lâm, có lẽ đây
chính là Tử Trúc lâm một ngàn năm sau không chừng.
Trần Phong và Y Tích ở lại nơi này, hơn nữa còn bái thiên địa làm phu
thê. Hôm đó không ai đến uống rượu mừng, nhưng trăm hoa chúc tụng, muôn
chim đua hót. Bọn họ trải qua những ngày thật bình yên, tuy lặng lẽ
nhưng hạnh phúc ngập tràn.
- Nghe nói phàm trần chính là hồng trần, mà hồng trần cao tới vạn trượng, ai nhảy vào rồi không nhảy ra được nữa.
Khi bái thiên địa, Y Tích nói :
Thiếp là Thần cũng không thể, chàng hiện giờ đã thoát ly Tam giới, cũng không thể.
- Đây chính là ái tình của hồng trần, chúng ta đều không thể nhảy ra được.
Trần Phong mỉm cười trả lời, sau đó hôn lên môi Y Tích.
Một ngàn năm sau, Y Tích và Trần Phong sinh được một đứa con, bọn họ đều rất vui mừng. Đứa bé này rất nhỏ bé, Trần Phong và Y Tích nắm lấy tay
nó cùng đùa vui, nhưng đứa bé mau chóng lớn lên, hơn nữa còn mọc ra một
đôi cánh bạch sắc, gương mặt cũng biến thành một người lớn. Trần Phong
kinh ngạc kêu lên: Ngự Nô!
Như tỉnh lại từ giấc mộng, Trần Phong nằm trên giường khách sạn, còn Y
Tích nhìn thấy con mình biến thành một người trưởng thành cũng kêu lên:
Ngự Nô, sau đó phát hiện mình cũng nằm trên giường khách sạn. Bọn họ
cùng làm một việc, đó là mở cửa đi hỏi người kia, cả hai cánh cửa đồng
thời mở ra, hai người đồng thời nhìn thấy đối phương, trên mặt cùng biểu hiện vẻ khó hiểu.
Thực là mộng sao? Nhưng tại sao cả hai người có thể nằm mơ giống nhau
được, hơn nữa còn có cảm nhận chân thật đến thế, hiện thực không thể kết hợp mà tình cảm lại kết tinh trong mộng. Trong lòng hai người họ mang
đầy sự phức tạp khó nói thành lời.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, hình ảnh không xác định được là mộng hay thực đã thoáng lướt ngay trước mặt, từ bắt đầu đến kết thúc, mỗi một
phút giây đều rớt xuống. Cuối cùng bọn họ cùng nói ra hai từ: Ngự Nô.
Sau đó bọn họ bay ra khỏi khách sạn, cảm thấy trên đường chứa đầy sát
khí và linh lực. Ngự Nô, cánh của hắn đã bị thương, bộ lông trắng muốt
điểm sắc đỏ của máu trông rất đẹp mắt.
- Ngự Nô, cuối cùng đã tìm thấy ngươi rồi.
Trần Phong nói.
- Chủ nhân, người không sao là tốt rồi. Kinh Thiên cùng luân hồi với
chúng thuộc hạ tới một ngàn năm trước, hắn đang truy sát thuộc hạ.
Ngự Nô đáp.
- Ta đã trực tiếp trải qua cuộc chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần, khi đó ngươi ở đâu?
Trần Phong hỏi.
Thuộc hạ không biết. Thuộc hạ và Kinh Thiên cùng tỉnh lại, tỉnh lại rồi
hắn liên tục truy sát thuộc hạ, linh lực công kích của thuộc hạ theo đó
mà khôi phục lại, nhưng vẫn bị hắn đả thương. Thuộc hạ chưa hề thấy cái
gì là chiến tranh diệt thế cả.
Ngự Nô nói.
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi từng kể cho ta nghe sự tình liên quan đến
chiến tranh diệt thế, ngươi làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?
Trần Phong hỏi.
- Thuộc hạ cũng không thể nói đó là chuyện gì, có lẽ một ngàn năm trước
thuộc hạ tự thân tham dự cuộc chiến, có lẽ là do Thần Vương kể cho thuộc hạ.
Ngự Nô trả lời.
- Ta đã trực tiếp trải qua chiến tranh diệt thế, nhưng không hề trông
thấy ngươi và Kinh thiên của một ngàn năm trước, chuyện này thật lạ.
Hoài nghi của Trần Phong càng lúc càng nặng nề.
- Công chúa!
Ngự Nô nhận ra Y Tích là Công chúa.
- Cuối cùng đã tìm thấy người rồi.
Ngự Nô quỳ xuống thi lễ.
- Hãy đứng dậy, ta hiện tại vẫn chưa hồi phục thành Công chúa đích thực.
Y Tích ngăn lại.
- Ngự Nô, những ngày qua ta đều đi tìm ngươi, hy vọng ngươi có biện pháp giúp Công chúa hồi phục lại linh lực. Cửa thời gian làm sao để mở được, không thì chúng ta sẽ phải ở lại một ngàn năm trước mãi chẳng thể quay
về.
Trần Phong bảo.
- Xem ra sự tình phải có kế hoạch dài lâu rồi.
Ngự Nô nói xong, Kinh Thiên cầm kim thương ngân câu cũng đã đuổi tới nơi.
- Ngự Nô, hôm nay ngươi chạy đâu cho thoát.
Kinh Thiên tiếp đất thì nhìn thấy Trần Phong và Y Tích, sau đó nói tiếp :
- Thì ra ngươi cũng bị tống tới một ngàn năm trước, vậy đó hẳn là Công
chúa Y Tích của một ngàn năm trước rồi. Hôm nay nhất định phải giải
quyết hết các ngươi.
- Nói khoác không biết ngượng.
Ngự Nô nói đoạn nắm chắc loan đao cán dài muốn bước lên cùng Kinh Thiên quyết một trận tử chiến, nhưng bị Trần Phong ngăn lại.
- Ngươi đưa Công chúa chạy đi đã, ta tới đối phó hắn.
Trần Phong ra lệnh.
- Không, thiếp không muốn đi, thiếp muốn ở lại cùng chàng.
Y Tích bướng bỉnh.
- Ha ha ha!
Kinh Thiên cười lớn.
- Các ngươi không ai chạy được cả, nơi đây đã trở thành mồ chôn của các người rồi.
Trần Phong định rút Huyết Oán kiếm từ trong thân thể mình ra, nhưng
không hiểu sao triệu hồi không được, sức mạnh trong người không hiểu sao không thể phát huy. Ngự Nô và Y Tích đều nhìn thấy điểm không ổn.
- Chủ nhân, chuyện gì vậy?
Ngự Nô hỏi.
- Không biết được, Huyết Oán kiếm và sức mạnh của ta dường như toàn bộ đã biến mất.
Trần Phong đáp.
- Vậy để ta.
Y Tích nói rồi rút chiếc lông vũ trên đầu xuống biến thành lưỡi cắt,
nhưng bị Trần Phong giữ lấy tay phải của nàng. Một cảm giác ấm áp quen
thuộc từ lòng bàn tay bắt đầu lan ra, lan tới tận tim. Sau đó Y Tích
kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Trần Phong cũng đang kinh ngạc nhìn
mình, thì ra bọn họ đều quen thuộc và nhung nhớ sự ấm áp này. Vô số hình ảnh lướt qua tâm trí, từ lần tương cứu bên hồ cho tới giấc mộng như
thật vừa qua.
- Chúng ta đi!
Trần Phong cảm giác nhớ tới điều gì, tay trái không rời tay phải Y Tích, còn tay phải nắm tay trái của Ngự Nô, liều mạng chạy về phía trước.
Trần Phong nhớ lại điểm xa xôi nhất trong ký ức hắn, cuối cùng cũng nhớ
lại được cảm giác ấm áp ở tay trái là từ Y Tích, hoặc giả đích thực đến
từ Y Tích. Hắn cao hứng vô cùng.
Kinh Thiên đuổi sát phía sau. Tốc độ của Trần Phong càng lúc càng nhanh
hơn, hắn chạy vượt qua cả dấu vết mà ánh sáng để lại. Ngự Nô lúc này
nhìn sang Công chúa bên trái Trần Phong, hắn cuối cùng cũng đã nhớ lại
chuyện mình quên.
Trần Phong hiểu rằng chính tốc độ này khiến hắn chạy thoát khỏi Kinh
Thiên truy sát và cũng thoát khỏi số mệnh Thần Số Mệnh an bài. Nhưng hắn không hiểu đây là lần đầu tiên hay lần thứ hai. Hắn nhìn thấy phía
trước có một vòng ánh sáng quen thuộc, chính là cánh cửa thời gian. Chạy tới nơi rồi xuất hiện hai luồng kim quang, là đôi cánh của Y Tích. Cuối cùng nàng đã hồi phục được trở thành Công chúa đích thực, nhưng trên
mặt Trần Phong và Y Tích không có nụ cười.
- Đây chính là điều cuối cùng mà ta có thể giúp ngươi.
Trong mơ hồ, Trần Phong nhìn thấy bản thân đang đứng trước mặt mình,
giống như khi Hoàng tử nói chuyện cùng hắn. Khi đó là cuộc đối thoại
giữa linh hồn với thể xác, nhưng linh hồn đã mất, đây là chuyện gì?
- Ta không phải là linh hồn, mà là ảo ảnh do linh lực huyễn hóa ra, rất nhanh sẽ biến mất.
Không ngờ đoán ra điều Trần Phong nghĩ trong lòng.
- Nếu như là cuối cùng, vậy nguơi phải kể cho ta hết toàn bộ câu chuyện.
Trần Phong nói.
- Ta là nguyên thần ngủ say trong thân thể ngươi, là nguyên thần của
Thích Điểu. Có thể bởi thời gian say ngủ quá lâu nên ta không thể hoàn
toàn thức tỉnh, chỉ khi ngươi gặp nguy hiểm mới có thể lay tỉnh được,
giống như khi ngươi mấy lần phát huy nguồn sức mạnh mà chính bản thân
mình cũng không khống chế nổi, đầu tóc, y phục và đôi mắt đều biến thành màu trắng, đó chính là lúc ta thức tỉnh.
- Vậy cái lần cuối cùng mà ngươi nói có nghĩa gì?
Trần Phong hỏi tiếp.
- Linh hồn đã bị tiêu diệt trong chiến tranh diệt thế, ta phải dùng linh lực để ngươi tiếp tục sống, để còn ngăn trở Vạn thế hạo kiếp. Ngươi
cũng biết rằng hiện giờ ngươi chỉ là một cái xác khô, không có máu cũng
không hồn phách. Nguyên thần của người khác thực ra chính là hồn phách,
nhưng ngươi là hậu nhân của Nữ Oa, nguyên thần và hồn phách tách biệt
nhau, do đó hồn phách biến mất rồi nguyên thần vẫn còn tồn tại, nhưng ta phải phá hủy nguyên thần của ta để trở thành ngươi. Say ngủ bao nhiêu
lâu, sức mạnh của ta cũng thoát ly Tam giới. Ta để chúng thay thế ta và
ngươi hợp thành một thể, bởi vì ngươi hôm nay cũng là người thoát khỏi
Tam giới, sau này ngươi chỉ có một nguồn sức mạnh duy nhất bên ngoài Tam giới là cương thi.
- Cương thi?
- Đúng, là cương thi. Đây là sinh mệnh mới thoát ly khỏi chúng sinh Tam
giới, không thuộc về một giới nào trong Tam giới, càng không thuộc về
Minh giới của Thần Sáng Tạo, đây chính là ngươi. Sức mạnh của ngươi vừa
tà vừa chính, tà giống như ma, có thể phát huy sức mạnh khó lòng tưởng
tượng, nhưng không dễ dàng khống chế, do đó không phải vạn bất đắc dĩ
chớ có sử dụng. Về sau ngươi luôn luôn mẫn cảm với máu, bởi vì sức mạnh
tà ác dùng máu để triệu hồi nên, chỉ cần ngươi uống máu của một người
sống, ngươi sẽ mọc ra bốn chiếc răng cương thi. Khi đó ngươi như một con thú điên cuồng, uy lực vô cùng, nhưng nhất định phải nghĩ biện pháp
khống chế cuồng tính của mình.
- Hiện tại Chúa tể Ma tộc là Thương Xá đã chết, chỉ còn lại Công chúa
Kiển Xá và Ngũ đại thích khách, còn Công chúa Thần tộc của chúng ta cũng hồi phục linh lực, đối phó với Ma tộc còn phải dùng tới thứ đáng sợ mà
bản thân không cách gì khống chế nổi sao?
Trần Phong hỏi.
- Đối phó với bọn chúng đương nhiên không cần tới, nhưng sự tình không
đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Đây là Vạn thế hạo kiếp, cuối cùng sẽ có sự tình mà ngươi không thể ngờ được phát sinh.
Giọng nói dần nhỏ đi, ảo ảnh cũng mờ dần.
- Ngươi đừng đi, ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Trần Phong vươn tay nắm lấy hắn, nhưng là một khoảng không trống rỗng, chẳng có gì cả.
- Chuyện không hiểu phải tự mình nghĩ ra biện pháp. Vạn thế hạo kiếp là
kiếp nạn của Tam giới, cũng là kiếp nạn của ngươi, cũng là kiếp nạn của
ta. Ta biến thành sức mạnh trong thân thể ngươi, tất cả đều gắn với bản
thân ngươi. Ta còn có một chuyện muốn cảnh báo ngươi, ngươi hiện tại còn chưa phải là cương thi, do đó còn chưa có sức mạnh của cương thi. Sức
mạnh này cần có ngươi kích phát, nhưng ta đã không giúp được ngươi nữa
rồi, còn làm sao để kích phát, sau này ngươi sẽ tự mình hiểu thôi.