Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 359: Không yên

Một nữ tu sĩ Trúc Cơ xinh đẹp bay tới, khuôn mặt tươi cười, thanh âm ngọt
ngào: “Hai vị tiền bối ngoại giới, xin mời sang bên này, đây là chuyện
nội bộ của Linh giới chúng ta, mong hai vị tiền bối đừng làm chúng ta
khó xử. Hơn nữa, hiện tại cũng đã bắt đầu cứu trợ rồi, để tiện cứu người thì chúng ta mong hai vị lui ra sau một chút.”

“Chúng ta lui ra
sau đi, đừng cản trở bọn họ cứu người.” Bố Tự Du thấy những tu sĩ mặc
đồng phục Chấp Giới đường ngày càng nhiều, lại đang lấy pháp khí ra khoa tay múa chân làm gì đó, quả thực là chuẩn bị cứu người.

Kim Phi
Dao tuy rất khó chịu nhưng lại thấy lúc này không phải lúc để so đo cho
nên liền cùng Bố Tự Du đi theo nữ tu sĩ kia lui ra sau, không gây trở
ngại họ cứu người. Sau đó, một đường bạch quang nổi lên, chỗ gặp tai nạn không biết được bày pháp trận từ bao giờ, một vòng cấm chế màu trắng
ngà xuất hiện, che kín cả người lẫn xe bay hư hỏng ở bên trong, người
ngoài không thể nhìn thấy gì.”

Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, “Làm gì vậy? Vì sao phải che đi như vậy?”

“Có lẽ là cấm chế chữa thương, mở ra là để sức sống của người trong trận
tăng lên, đề cao lực sinh tồn.” Bố Tự Du cũng chưa gặp chuyện này bao
giờ, chỉ có thể đoán như thế.

Ở những Linh giới hắn đã tới thì
phàm nhân khi đi đâu đều phải dùng phương thức mà mình có thể khống chế
được, còn kiểu dùng thứ tu sĩ cung cấp thế này thì hắn chưa từng gặp,
cũng không biết phải giải quyết thế nào. Nhưng theo kinh nghiệm bình
thường của hắn thì phàm nhân là đối tượng cần được bảo vệ, sẽ không bị
bỏ mặc.

Nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, những tu
sĩ bên cạnh hừ một tiếng, “Đó là để thanh lý rác, không muốn bị phàm
nhân nhìn thấy.”

“Rõ ràng là chuyện đã xảy ra, nhìn thấy thì đã
sao?” Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn lại, cách nàng khoảng ba, bốn mươi
bước có một đám tu sĩ Trúc Cơ của Cùng Tạ Linh giới, người người đểu tỏ
vẻ khinh bỉ, rõ ràng là thái độ xem thường người của Chấp Giới đường.

“Đây đã lần thứ tư xảy ra chuyện rồi, toàn là đâm vào các xe khác, loại tốc
độ này vốn chỉ nên để tu sĩ sử dụng, phàm nhân dùng pháp trận này rất dễ gặp phải chuyện không may. Tốc độ quá nhanh, lại mang theo nhiều người
như vậy càng thêm bất ổn. Nếu để phàm nhân nhìn thấy chuyện này thì sau
này còn ai muốn ngồi xe bay nữa. Còn vì mặt mũi nữa, để giữ hư danh kia
cho nên mới theo đuổi tốc độ.” Đám tu sĩ kia khinh thường đáp.

Ánh mắt Kim Phi Dao chuyển sang Bố Tự Du, khó hiểu truyền âm: “Những người
này dường như rất bất mãn với Chấp Giới đường, không phải ngươi nói
người nào được vài Tiên đường đều sẽ trung thành tận tâm với Thập Nhất
các hay sao? Tại sao bọn họ lại mắng như vậy, bộ dáng cứ như có thù oán
sâu nặng vậy.”

Bố Tự Du cẩn thận nhìn lại, có chút ngập ngừng
nói: “Cũng không phải tất cả các tu sĩ đều nhập vào Tiên đường, có người sau khi được tuyển vài năm thì rời khỏi Tiên đường, tự nguyện trở thành tán tu. Ta từng nghe nói những tán tu đó vì không đồng ý vào Tiên đường cho nên rời đi, tự mình khai phái lập môn, hàng năm phải nộp một phần
linh thạch lớn lên Thập Nhị các.”

“Nhưng ta lại nghe được một tin tức ngoài lề là rất nhiều phái và môn phái Linh phái có quan hệ rất tốt với tán tu cấp cao, bởi vì có thể nộp lên ít hơn hoặc là lúc lấy linh
thạch từ các quặng mỏ có thể lén cho bọn hắn không ít. Vì thế, những
người này rất được hoan nghênh, kiếm được khá nhiều ưu việt, bình thường đều rất có tài lực.”

Nhìn thấy biểu cảm khinh thường của các tu
sĩ kia, Bố Tự Du lại nói: “Tuy nhiên, cũng chỉ những tán tu mở được môn

phái lớn mới sống thoải mái, các tán tu nhỏ lại là đối tượng bị chèn ép. Hàng năm sau khi nộp linh thạch thì cũng không còn lại được bao nhiêu,
sẽ bị coi là tà tu mà bị giết chết.”

“Khoan… ý của ngươi là nếu
tán tu không nộp linh thạch lên thì mặc kệ ngươi có phải là tà tu hay
không cũng đều bị coi là tà tu? Còn nếu có người rõ ràng là tà tu lại
bởi vì nộp đủ mà biến thành tu sĩ chính phái?” Kim Phi Dao vừa nghe, cảm thấy điểm này có chút không thích hợp, đúng là có nhiều chỗ trống để
chui.

“Đương nhiên.” Bố Tự Du cười, “Chỉ cần ngươi có quyền và
linh thạch thì còn phân biệt tà tu hay không tà tu làm gì. Nói ngươi
phải là ngươi phải, nói ngươi không phải thì là không phải, chỉ cần có
linh thạch là được.”

“Quá không biết xấu hổ, vậy mà còn vô sỉ hơn cả ta. Bây giờ chúng ta phải làm gì? Cứ đứng đây nhìn màn hào quang này sao?” Kim Phi Dao lúc này mới chú ý là đã không thấy nữ tu sĩ dẫn bọn
họ đi không thấy đâu nữa, không biết đã lặng lẽ bỏ đi từ bao giờ, động
tác đúng là thuần thục.

“Ta không biết, ta cũng không quá quen
thuộc nơi này, hay là đi trước đi? Chúng ta đang vội mà.” Bố Tự Du buông tay nhún vai, hắn cũng không biết sau đó Chấp Giới đường còn có chuyện
gì muốn xử lý hay không.

Hắn muốn bàn xong chuyện Thế Đạo Kinh,
lúc này không thể gây ra tiếng xấu gì được, nếu không chuyện này sẽ bị
kéo dài. Với hiểu biết của hắn, người Cùng Tạ Linh giới rất sợ bị người
khác xem thường, kể cả muốn lừa cũng phải lừa bọn họ xem trọng hắn trước đã. Nếu quản nhàn sự, phát sinh xung đột thì có thể sẽ làm người ta
thấy bọn hắn không vừa mắt. Không biết những người này có ý định gì
nhưng hắn nhất định phải nhịn, nếu không lấy thân phận thiếu chủ làm
hỏng việc thì linh thạch mà Thế Đạo Kinh đã đồng ý sẽ không tới tay được nữa.

“Các vị đạo hữu và tiền bối, xin mọi người đừng sốt ruột,
chúng ta đã bố trí một chiếc xe khác tới đưa mọi người đi. Các vị chỉ
cần chờ một lát, nếu không chờ được thì có thể tự rời đi.” Đúng lúc này, một lão nhân Kết Đan kỳ bay ra khỏi cấm chế, nói với mọi người.

Vừa nghe nói có thể tự rời đi, không cần chờ bị hỏi hôm nay nhìn thấy cái
gì, các ngươi biết phải nói sao chứ, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm
một hơi, không nói hai lời liền bay vụt đi.

Kim Phi Dao nhìn Bố
Tự Du, hỏi ý kiến của hắn. Bố Tự Du lắc đầu, “Chúng ta tự bay đi thôi,
thứ này quá nguy hiểm. Tuy không thể làm chúng ta bị thương nhưng dọc
đường đi nếu lại xảy ra chuyện thế này thì sẽ càng lãng phí thời gian.”

“Ta cũng nghĩ vậy. Pháp trận ta cũng không muốn nữa, thứ này có tặng không
cũng không ai muốn, lại còn cất giấu như bảo vật, lừa quỷ à!” Kim Phi
Dao cũng gật đầu đáp.

Vì thế, hai người nhìn thoáng qua lão nhân
đang đứng ngoài cấm chế, quyết định tự rời đi. Nơi này vừa nhìn là biết
không đến phiên bọn họ nhúng tay, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều dám đuổi
hai người đi, nếu cứ nhất quyết đòi giúp chắc chắn sẽ đắc tội với người. Nghĩ rằng dù những người này có xấu đến đâu thì hẳn cũng sẽ cứu người,
đã ăn linh thạch của những phàm nhân kia, chút việc nhỏ ấy hẳn là phải
làm.

Hai người rời đi, cảm thấy đường chính có quá nhiều xe bay
và tu sĩ liền chuyển sang đi đường rừng, nếu gặp yêu thú thì thuận tiện
liệp sát, kiếm chút linh thạch.

Ngoài đường lớn thì đại bộ phận
các chỗ khác chỉ là rừng cây rậm rạp, hai người không cần mua bản đồ,

cầm Linh giới Du Cảnh Kính là xong. Bản đồ mà Kim Phi Dao truyền ra
ngoài là bản đồ tổng thể, còn cụ thể từng Linh giới như thế nào thì
không có. Chỉ cần có bản đồ đại khái xem là đủ rồi, vẽ cụ tỉ ra thì có
ích lợi gì, phiền toái!

Vì thế, hai người liền đi đường khác với
các tu sĩ khác, người ở thưa thớt. Bay được nửa ngày, đột nhiên có một
vật vọt ra, quay cuồng trong rừng cây bên dưới bọn họ.

Kim Phi
Dao cúi đầu nhìn, hóa ra là một con trâu đen sì, trên đầu là một cặp
sừng dài. Con trâu này phải to hơn trâu binh thường từ bốn đến năm lần,
lúc này nó đã nằm ngay đơ dưới đất, không thể động đậy, trên gáy cắm một mảnh nhỏ của thứ gì đó, chính mảnh nhỏ này đã cắt đứt mạch máu quan
trọng trên cổ nó.

Da lông màu đen đều bị nhuộm thành màu đỏ sậm,
nhìn là biết chết do mất máu quá nhiều. Mà mảnh nhỏ kia hai người xem
xét xong thì xác nhận đó là một mảnh vỡ của chiếc xe bay lúc trước.

Có lẽ là khi hai chiếc xe va chạm, mảnh vỡ này đã bay ra ngoài, vì lực
văng quá lớn mà cắm thẳng vào gáy của con yêu thú cấp bảy này. Tuy
nhiên, nó cũng quá khỏe, bị cắm như vậy mà vẫn chạy như điên cả nửa ngày trong rừng, mãi cho đến khi máu chảy hết sạch mới ngã xuống, thân thể
thực rắn chắc.

“Tự nhiên nhặt được một con yêu thú, thật may!”
Kim Phi Dao cười cười, chuẩn bị phi xuống làm thịt con yêu thú thì đột
nhiên nàng sửng sốt, khịt khịt mũi, thầm nghĩ: “Thần thú!”

Trên
người con trâu khổng lồ kia tản mát ra một mùi hương mà chỉ có hậu duệ
hoặc thực hồn của thần thú mới có, chẳng lẽ nó là hậu duệ của thần thú
nào đó? Kim Phi Dao nhanh chóng lấy ngọc giản ra xem, trong đó ghi lại
rất nhiều tư liệu về các loại thần thú thượng cổ, đương nhiên phần lớn
là phỏng đoán chứ người viết ra ngọc giản này chưa chắc đã từng nhìn
thấy bộ dáng thật sự của những thần thú này.

“Trâu… Trâu…” nàng tìm kiếm trong ngọc giản, rốt cục tìm được một vật: “Thử Thiết?”

“Tuy có chút sai lệch với ngọc giản nhưng hình như đúng là Thử Thiết. Nhưng
nói nó ăn thép, đại tiện ra cũng cứng rắn vô cùng, điều này phải chứng
thực như thế nào?” Kim Phi Dao đối chiếu nửa ngày, Thử Thiết đã chết,
không có khả năng biểu diễn ăn thép cho nàng xem, cũng không thể đại
tiện để nghiệm chứng xem có đúng là cứng rắn hay không.

Nàng nhìn sang Mập Mạp đang đứng đánh giá Thử Thiết, tên này chắc chắn sẽ không
đồng ý đi đào phân trâu, quên đi, dù sao cũng có mùi thánh đan, cứ coi
nó là Thử Thiết là được.

Cất ngọc giản, Kim Phi Dao kích động vạn phần, ném Bố Tự Du ra sau đầu. Nghĩ đến chuyện vài chục năm qua mới chỉ được ăn một viên thánh đan nho nhỏ bằng nụ hoa, Hóa Thần kỳ đứng mãi xa phía chân trời, mà hiện tại lại có một con thần thú mới chết từ trên
trời rơi xuống, lại lớn như vậy thì thánh đan hẳn không thể nhỏ được,
đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vận rủi đã qua?

Kim Phi Dao cảm tạ ông trời vì đã ném một cái bánh nướng xuống cho mình, sau đó đang lúc định lấy thánh đan thì đột nhiên ngừng tay. Nàng đứng bên cạnh Thử Thiết, bắt đầu bất an nhìn chung quanh, chậm chạp không chịu xuống
tay.

Bố Tự Du cũng không biết thánh đan là gì, có lẽ là chỉ yêu
đan bên trong con yêu thú kia, tuy nhiên đây là bí mật của một số người, ngoài người như Kim Phi Dao thì bình thường sẽ không có ai nói ra
ngoài. Bố Tự Du không hỏi, nàng cũng không có tâm tư chủ động nói chuyện này cho nên liền chỉ cho đó là một yêu đan cấp bảy, không muốn đi tranh với nàng.

Thấy nàng mãi không động thủ, Bố Tự Du tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Nhìn chung quanh làm gì?”

Lặng lẽ nhìn thoáng qua bốn phía lần nữa, Kim Phi Dao nhỏ giọng nói: “Ta
đang nhìn xem Lang đại nhân có ẩn nấp đâu đó gần đây không, hoặc là có
ai đang nhìn chằm chằm ta, chỉ chờ ta ra tay là nhảy ra hay không.”

“Ngươi không có bệnh chứ hả? Sao lại nghĩ ra chuyện đó?” Bố Tự Du kinh ngạc
nhìn nàng, không phải là nàng sợ Lang đại nhân nhất sao? Vậy mà lại chủ
động nhắc tới hắn, hơn nữa nào có người nào chờ ngươi ra tay mới chạy ra cướp đồ?

Kim Phi Dao vẫn lén lút như trước nói: “Ngươi không
biết đó thôi, lần nào ta cũng chỉ cách thứ tốt có một bước, có khi còn
cơ hồ đã nằm trong tay thì đều có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, làm cho ta giỏ trúc múc nước chẳng được gì. Hiện tại tự dưng gặp phải loại
chuyện tốt này, ta cảm thấy rất không an tâm, luôn e sợ sẽ có người nào
đó nhảy ra cướp mất.”

Bố Tự Du nghe xong thì tản thần thức ra
ngoài, không phát hiện được nửa bóng người, chỉ có thể nhìn nàng nói:
“Bao nhiêu năm qua rốt cục ngươi làm những gì vậy? Sao lại không hay ho
như thế, ngay cả bóng ma tâm lý cũng có.”