Bố Tự Du trực tiếp lôi Kim Phi Dao chạy đến Lâm Hải Thành. Đây là một
thành trấn hải vận nhộn nhịp, hàng ngày có rất nhiều xe đò chở hàng chạy vào thành trấn, ở lại vài ngày buôn bán để chuyển hàng hóa lên linh
thuyền chở đến Linh giới khác.
Điều khiến Kim Phi Dao ngạc nhiên
là một loại xe bay sử dụng linh thạch để vận hành. Tuy loại xe này vẫn
thấy ở Tinh La Linh giới nhưng số lượng nhiều như vậy, thể tích to lớn
như thế thì ở đây đúng là độc nhất vô nhị.
Những chiếc xe này
được làm rất giống thuyền, chỉ có thêm vài cái bánh xe luyện chế từ linh mộc hoặc kim loại để tiện chạy trên đường. Những chiếc xe thể tích lớn
đều dùng để chở hàng, còn xe chở người thì phần lớn do linh thú kéo.
“Người thu mua Thiên phái đã đi từ ba ngày trước, bọn họ dùng xe bay của Thiên phái, chúng ta cứ theo đường chính đuổi theo chắc chắn không kịp. Ta đã từng đến đây mấy lần, biết một biện pháp đi vừa mau lại vừa ăn toàn, có thể tới Thịnh Linh Thế trước bọn họ.” Bố Tự Du đã tới đây trước đó,
quen thuộc nơi này hơn Kim Phi Dao rất nhiều, vì thế liền nghĩ đến
phương tiện đi lại đã dùng vài lần trước.
“Có thứ tốt như vậy
sao? Vậy chúng ta mau đi.” Kim Phi Dao nghe vậy thì cũng không muốn
tranh cãi với hắn, hiện tại nàng chỉ còn thiếu da Ngọc Điệp trư, nếu
cướp tới tay thì sau này Hoa Uyển Ti sẽ không cần lo lắng vấn đề hư hao
thân thể nữa.
Bố Tự Du dẫn nàng đến trước một bãi đất trống rất
lớn, trên bãi đất có một chiếc xe bay, chiếc xe này do hai mươi chiếc xe bay nối đuôi nhau tạo thành, một lần ít nhất chở được gần nghìn người.
Lúc này đã có không ít phàm nhân đang xếp hàng, lần lượt bước lên xe.
“Đây là cái gì?” Kim Phi Dao kinh ngạc, chiếc xe dài như vậy trông thật
không chắc chắn gì cả, mà sao hơn phân nửa hành khách là phàm nhân như
vậy?
“Cùng Tạ Linh giới làm ra loại xe này để phục vụ phàm nhân,
chỉ cần một chút linh thạch là có thể đến nơi một cách nhanh chóng.” Bố
Tự Du giải thích.
Kim Phi Dao nhìn cái xe dài, “Cũng có nhiều phi thiên thuyền lớn, chở được mấy trăm đến hơn ngàn người mà lại an toàn
hơn thứ này nhiều mà.”
“Dùng phi thiên thuyền rất tốn linh thạch, chiếc phi thiên thuyền bé nhất cũng tiêu tốn vạn khối linh thạch hạ
phẩm cho mỗi lần khởi hành. Nếu thu phí cao thì phàm nhân không thể đi.
Loại xe này một chiếc chỉ mất mười khối linh thạch hạ phẩm, hai mươi
chiếc là hai trăm khối. Cứ một người đi xe thu năm, sáu khối linh thạch
thì không phải kiếm được gấp mấy lần sao?” Bố Tự Du tính hộ Kim Phi Dao.
Tính toán như vậy thì Kim Phi Dao nghe hiểu, hơn nữa Bố Tự Du lại nói thứ
này bay rất nhanh, vượt qua cả tốc độ của phi thiên thuyền, trở thành
một vật đáng kiêu ngạo của Cùng Tạ Linh giới.
Ngay một phương
tiện cho phàm nhân đi cũng nhanh được như vậy, còn hơn cả tu sĩ dùng
pháp bảo phi hành, nàng kinh thán, càng cảm thấy Cùng Tạ Linh giới rất
hay.
Vì hai người là người ngoại giới, tu vi lại rất cao nên giao ra một khối linh thạch trung phẩm liền được mời lên chiếc phi xe thứ
tám. Kim Phi Dao vốn còn rất ý kiến, phàm nhân lên xe chỉ mất năm khối
linh thạch hạ phẩm một người, nàng đã tu vi Nguyên Anh kỳ mà lại phải
đưa một khối linh thạch trung phẩm, rõ ràng là khi dễ người ngoại giới
mà.
Nhưng đến lúc lên xe rồi, nàng lập tức cảm thấy khối linh
thạch đó thỏa đáng. Dưới nền xe trải thảm dệt từ lông thú vô cùng tinh
xảo, nhuyễn sạp bày trong một góc, một toa có sáu cái. Trên bàn có hoa
tươi, trà cụ làm từ linh ngọc và cả điểm tâm hoa quả quý hiếm, hoàn toàn khác với tưởng tượng lúc trước của nàng.
“Ta còn tưởng rằng
nhiều người đi xe như vậy thì sẽ chen chúc cơ, không ngờ một toa chỉ có
sáu người. Chẳng lẽ những chiếc xe cho phàm nhân ngồi cũng là giới tử
cảnh vực cho nên dù nhiều người lên cũng không có vấn đề?” Kim Phi Dao
thò tay nhặt một viên mứt trong hộp trên bàn lên, ném vào miệng.
“Cái này ta cũng không biết, tu vi của chúng ta rõ rành rành ra đó, dù có
muốn lên chen chúc với phàm nhân thì bọn họ cũng không dám.” Bố Tự Du
cười nói.
Kim Phi Dao biết “bọn họ” trong lời hắn là ai, chính là những tu sĩ giống những người đã gặp ở bến tàu.
Cùng Tạ Linh giới đúng là khác với các nơi khác, chưởng môn và trưởng lão
các môn phái đều nhận mệnh từ Thập Nhất các. Thiên phái chỉ có mười một
môn phái, bao gồm mười môn phái lớn nhất ở Cùng Tạ Linh giới. Mà Thập
Nhất các là do mười môn phái này cử người ra đảm nhiệm, tất cả các sự vụ đều phải được Thập Nhất các thương lượng rồi mới quyết định, hậu trường của Thập Nhất các này chính là mười một thiên phái.
Phía dưới
Thiên phái còn có Linh phái, Hòa phái và Phái Môn, trong đó Phái môn là
nhỏ nhất, chuyên quản lý cá thương vụ ở địa phương. Phàm nhân được quản
lý bởi người các phái môn, linh thạch sản xuất ra phải nộp lên trên.
Đây chính là điều Kim Phi Dao cảm thấy hay ho nhất. Bình thường, tu sĩ và
phàm nhân đều không có liên hệ gì, tuy phần lớn tu sĩ xuất thân từ phàm
nhân, đại bộ phận các môn phái ở Linh giới đều tới chỗ phàm nhân để thu
đệ tử. Nơi này thì khác, tất cả tiểu hài tử sinh ra đều phải kiểm tra
xem hắn có linh căn hay không. Nếu có linh căn thì sau ba tuổi sẽ vào
Tiên đường, sau đó sẽ căn cứ vào tu vi và tư chất để phân đến các môn
phái khác nhau.
Trong mắt phàm nhân, chỉ cần có thể vào được Tiên đường là coi như trở thành tiên sư, là người có quyền lực. Chỉ cần
trong nhà xuất hiện một người được vào Tiên đường, tiến nhập vào môn
phái thì đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, cả nhà lập tức trở
thành giàu có, còn phất nhanh hơn các gia tộc tu tiên ở Linh giới khác.
Tuy trong xe này rất thoải mái nhưng Kim Phi Dao vẫn tò mò không biết chỗ
phàm nhân có phải là giới tử cảnh vực hay không, liền sử dụng thần thức
quét vào toa xe phàm nhân, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nàng thu hồi thần thức, le lưỡi, “Đáng sợ, phàm nhân ngồi như chất củi vậy, chen chen chúc chúc, không có chỗ để xoay người nữa.”
“Vậy sao? Tuy
nhiên, chen còn hơn là không có xe mà đi, được cái nhanh. Nếu đi bộ thì
ba năm sau bọn họ còn chưa tới nổi Thịnh Linh Thế, ngồi chen trong xe
bảy, tám ngày là đến.” Bố Tự Du cầm tẩu thuốc lên hút, nói.
Lần
này hắn đến đúng là có việc, những người tới trước đã bàn bạc nhưng lại
bị yêu cầu chỉ được viết chuyện của phàm nhân, việc của tu sĩ không cho
đăng lên Thế Đạo Kinh, thế nhưng việc của phàm nhân thì ai muốn xem chứ? Mấy lần đến đều chỉ gặp và bàn bạc với người của Linh phái, lần này Bố
Tự Du chuẩn bị trực tiếp gặp người Thiên phái.
Loại chuyện này
chỉ cần người bên trên đồng ý, Thế Đạo Kinh nếu bỏ qua tầng lớp trên
cùng, không viết về họ thì hẳn là có thể khai trương rồi.
Đúng
lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng chuông, sau thời gian một ly trà,
xe bay cất lên khỏi mặt đất, kéo theo những toa xe dài lên không trung.
Thong thả bay lên không trung, xe bay xếp thành một hàng dài, đột nhiên gia tốc bay độn đi.
“Nhanh thật!” Kim Phi Dao cảm thấy người nảy một cái, đã thấy tốc độ xe bay
chỉ có thể dùng một từ điên cuồng để hình dung, còn nhanh hơn cả lúc
nàng dùng Minh hỏa độn.
Sau kinh ngạc, nàng liền có ý nghĩ xem có thể làm cách nào lấy được pháp trận của xe bay này không, nàng tự mình
luyện ra một pháp bảo phi hành, sau đó vẽ pháp trận lên, như vậy thì tốc độ chạy trốn của mình sẽ nhanh hơn nhiều. Hơn nữa, pháp trận này còn
không tiêu hao linh lực, có thể bảo tồn thực lực, đúng là đồ tốt mà.
“Thế nào? Có phải là thấy rất nhanh không?” Bố Tự Du hắc hắc cười nói, sau
đó thoải mái dựa người vào nhuyễn sạp, bộ dáng lười biếng: “Lần trước ta đã muốn lấy trộm pháp trận này, lúc về tự làm một cái cho mình dùng,
nhưng không ngờ bọn họ lại bảo vệ rất nghiêm ngặt, ngay cả ta cũng không tra ra được tung tích, tuy nhiên, lần này đã đến thì không thể trở về
tay không được, nhất định phải lấy pháp trận tới tay.”
Kim Phi
Dao cũng hưng trí bừng bừng nói: “Đúng thế, hai chúng ta liên thủ lấy
pháp trận này, thứ này không để cho mọi người cùng dùng thì thực quá
đáng.”
Tiếng nói vừa dứt, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, xe bay rung lên ầm ầm, sau đó lại vài tiếng nổ lần lượt vang
lên, cả đoàn xe nổ tung.
“Đi mau!” Kim Phi Dao đưa nắm đấm ngăn
lại một mảnh xe vỡ đang bay tới, cùng Bố Tự Du vọt ra ngoài. Bay lên
không trung nhìn xuống, trong không trung đã có rất nhiều tu sĩ, đều từ
Trúc Cơ trở lên, còn dưới Trúc Cơ thì vì không thể ngự khí phi hành mà
bị rơi xuống đất. Nhưng phàm nhân là nhiều nhất, bọn họ bị đánh cho tan
tác, vô cùng thảm thiết.
“Có chuyện gì vậy?” Kim Phi Dao vừa mới
định lấy cắp pháp trận thì lập tức xảy ra chuyện như vậy khiến cả nàng
và Bố Tự Du sửng sốt.
“Còn thất thần làm gì, mau đi cứu người!” Bố Tự Du phục hồi tinh thần, đầy Kim Phi Dao một cái.
Tuy bình thường hắn toàn đi rình coi người khác nhưng trước mắt có phàm
nhân bị chết thì làm sao có thể phủi tay bàng quan? Bố Tự Du liền
lôi kéo Kim Phi Dao tiến lên, định ra tay cứu những phàm nhân kia.
“Mau lui ra phía sau, nơi này không cho phép tới gần!” đột nhiên có vài tên
tu sĩ Trúc Cơ từ đâu chạy tới, đẩy hai người bọn họ ra, hung thần ác sát nói.
“Ngươi dám đẩy chúng ta?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, Trúc Cơ kỳ mà cũng dám đẩy nàng như vậy, không muốn sống nữa sao?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không biết chúng ta là người của Chấp Giới đường sao?
Mặc kệ các ngươi có tu vi gì, đều phải nghe theo chúng ta.” Đối phương
không để ý tu vi của nàng, thấy Kim Phi Dao trừng mắt lên nhìn thì chỉ
tay vào nàng mà mắng.
“Chấp Giới đường cái gì, lão tử không
biết!” Kim Phi Dao nổi giận, vốn muốn khiêm tốn một chút để ăn trộm, đây không phải là ép nàng phát hỏa sao?
“Hả? Các ngươi là người
ngoại giới?” người này nghe thấy Kim Phi Dao bảo không biết Chấp Giới
đường, thái độ đột nhiên trở nên ôn hòa hơn.
Thấy hắn biến sắc
mặt nhanh như vậy, Kim Phi Dao trừng mắt mắng: “Ngoại giới thì sao? Hôm
nay ta rất mất hứng, trước tiên thu thập ngươi cái đã.”
Nàng còn
chưa nói hết câu đã thấy người kia bày ra khuôn mặt tươi cười, vung tay
lên hô với mấy người phía sau: “Ở đây có hai vị khách quý từ ngoại giới, nơi này quá bẩn thỉu, mau tới đưa khách quý sang chỗ khác sạch sẽ hơn
đi.”
Sau đó, hắn lại quay sang cười nói: “Hai vị, mời sang bên
này, vừa rồi ta có mắt không biết quý nhân, mời sang bên này! Chúng ta
phải cứu trị những phàm nhân kia, mời hai vị khách quý đi sang bên cạnh, chúng ta động thủ là được, sao có thể phiền hai người đại giá!”
Kim Phi Dao và Bố Tự Du kinh ngạc vô cùng nhìn người này, có chuyện gì vậy, sao lại có thể biến sách mặt nhanh hơn cả lật sách thế chứ?