Đối với người ngoài, nếu như quan sát những hoa văn phức tạp như vậy. Sẽ cảm thấy ghê tởm muốn nôn. Hơn nữa hoa văn màu đen cực kỳ quái dị nhìn lâu chỉ sợ có thể tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng đối với phù sư, nhất là loại phù sự thông hiểu cả linh văn, Vu Văn như Vũ La, một thân hoa văn màu đen quỷ dị của Lão Hắc lại có một vẻ đẹp chấn động toát ra từ trong xương tủy.
Bởi vì những hoa văn này có mối liên hệ cơ bản với linh văn, Vu Văn của Vũ La. Mà lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy hoa văn kia, đã mơ hồ cảm thấy dường như những hoa văn này thiếu một chút gì đó.
Thứ này hẳn là vô cùng quen thuộc đối với Vũ La, nhưng trước mắt hắn lại không nhớ ra. Cảm giác nhất thời quên bẵng này cũng thường hay xẩy ra với tất cả mọi người.
Vừa rồi trên đường trở về, Vũ La thình lình nhớ ra thiếu thứ gì: Thiên Mệnh Thần Phù.
Hoặc lui một bước mà nói, là linh phù.
Nếu những hoa văn này có được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù hoặc linh phù trấn giữ ở hạch tâm, uy lực của nó sẽ lập tức gia tăng mười lần.
Mà Vũ La có thể nhìn ra, những Phúc Vận Tiên văn trên người Lão Hắc trên thực tế là vô cùng cao cấp. Nếu như có thể có được Thiên Mệnh Thần Phù đẳng cấp cao như Thiên Địa Tù Lao làm hạch tâm, đừng nói là một Lão Hắc, phong ấn Tả Sư Dạ Vũ cũng không thành vấn đề.
Hấn vẫn đang suy tư về những hoa văn này, nhưng hao hết hai canh giờ vẫn không nhìn thấu được lực lượng bản chất bên trong Phúc Vận Tiên văn này. Bất quá hắn cảm thấy Phúc Vận Tiên văn này có hơi giống như loại linh văn hỗn hợp cùng Vu Văn mà trước khi rời đi Ngũ Phương giới, mình đã bày ra cho hai con cổ trùng, nhưng công năng của nó hùng mạnh hơn nhiều, tinh vi hơn, ổn định hơn nhiều.
Vũ La vất vả suy nghĩ trong hai canh giờ vẫn không tìm được lời giải, thình lình hắn vỗ trán mình, lộ vẻ chế giễu chính mình: Phúc Vận Tiên văn này e rằng là thành quả cao cấp do Tiên giới tích lũy kiến thức vô số năm, chỉ bằng vào mình mới nhìn thoáng qua một lần đã muốn phá giải, thật sự là quá mức khinh thường anh hùng Tiên giới.
Vũ La nghĩ như vậy, thình lình trong đầu như bừng sáng, đột nhiên hiểu ra một điểm: Nói như vậy, không phải là Phúc Vận Tiên văn mà hẳn là Phù Vận Tiên Văn mới đúng.
Vũ La gác chuyện này sang bên, bắt đầu thăm dò địa điểm cuối cùng.
Hắn tìm ra tổng cộng ba địa điểm, địa điểm thứ nhất có khả năng cao nhất, địa điểm thứ hai thấp hơn, địa điểm thứ ba này có khả năng nhỏ nhất, thật ra hắn đã định bỏ.
Bất quá dù sao hiện tại Lão Hắc cũng không hạn chế hắn làm cái gì, thời gian dư dả, cho nên hắn quyết định thăm dò địa điểm thứ ba để xem cho đến tận cùng.
Vu lực màu vàng sẫm có Long Nguyên làm hậu thuẫn, lực phá hoại kinh người. Đến lúc trời tờ mờ sáng, sau khi trải qua bốn lần sai lầm, rốt cục hắn đã tới bên ngoài địa điểm thứ ba.
Địa điểm thứ ba này cũng là một tiết điểm trận pháp của Tiên Thiên trận pháp Ngọc Thiết lâm trường này.
Bên ngoài có một lớp nham thạch màu đỏ cứng rắn bao phủ, loại nham thạch này còn cứng rắn hơn cả những nham thạch xung quanh. Trong loại nham thạch này thông thường sẽ có cấm chế với số lượng không chừng.
Cấm chế ở địa điểm thứ nhất cực kỳ lợi hại, Vũ La phá giải hao tốn không ít công phu. Địa điểm thứ ba này, Vũ La dùng nguyên hồn tìm tòi, quả nhiên lớp nham thạch màu đỏ này rất mỏng, bên trong chỉ có hai tầng cấm chế đơn giản.
Mặc dù Vũ La mới vừa phi thăng Tiên giới, nhưng hết sức tinh thông linh văn Long Tộc, lực lượng đẳng cấp cũng không thấp. Dùng linh văn Long Tộc làm môi giới, Vũ La dễ dàng giải khai lực lượng cắn trả trên hai tầng cấm chế này, mở ra một lỗ hổng trên lớp nham thạch bảo vệ.
Chỉ cần một lỗ hổng là hắn có thể thấy rõ ràng tình huống bên trong. Vũ La đoán chừng là rỗng tuếch, căn bản không có ý định chui vào, ở bên ngoài liếc mắt nhìn qua, xác nhận một chút là được rồi.
Nhưng Vũ La vừa nhìn qua đã lập tức sững sờ.
Trung ương của tiết điểm trận pháp này không ngờ vẫn còn một tiết điểm trận pháp khác.
Vẫn là lớp nham thạch màu đỏ, giống như đúc tiết điểm bên ngoài, chỉ có điều tiết điểm bên trong có thể tích nhỏ hơn một chút.
Vũ La nhíu mày, nhất thời cảm giác có khả năng mình đào được bảo vật rồi.
Hiển nhiên lớp bên ngoài là Chướng Nhãn pháp, trong ngoài có hai tầng cấm chế bảo vệ, tất nhiên là bảo vệ thứ gì đó bên trong. Ở địa điểm khả nghi thứ nhất, Vũ La đào được một khối Thất Thải Ngọc Ngưng tam phẩm hạ, mà cấm chế ở đó so ra kém xa ở nơi này.
Lúc trước hắn chỉ muốn ở bên ngoài liếc mắt nhìn qua, sau khi xác định bên trong không có cái gì sẽ rút lui, cho nên cũng không mở rộng lỗ hổng kia, không đủ để cho hắn chui vào. Hiện tại phải mất công một phen, mà công tác mở rộng lỗ hổng này vừa khó khăn vừa mất thời gian hơn lúc đầu mở ra lỗ hổng. Vũ La vất vả hơn nửa canh giờ mới có thể mở rộng lỗ hổng miễn cưỡng đủ cho mình chui vào.
Vũ La hết sức cẩn thận chui vào, hai lớp nham thạch màu đỏ trong ngoài cách nhau ước chừng nửa trượng. Mà bên trong lớp nham thạch bảo vệ hình thành một thạch cầu màu đỏ rất lớn. Trong khoảng cách nữa trượng này bắt đầu khởi động một loại năng lượng kỳ dị mơ hồ, thạch cầu màu đỏ khổng lồ kia đang lơ lửng giữa không gian trong đó.
Vũ La không dám khinh thường cấm chế trong này.
Hấn vô cùng cẩn thận dùng nguyên hồn dò xét ba lần, sau khi xác định không sai lầm, lại khổ tâm tính toán hết hai canh giờ, mới xem như tìm ra một phương án có thể phá giải được.
Kế tiếp, lại mất hết ba canh giờ hoàn thiện phương án này, sau khi bảo đảm vạn vô nhất thất, hắn mới bắt đầu bắt tay vào phá giải.
Lớp nham thạch này so ra khó khăn hơn lớp bên ngoài rất nhiều. Nếu không phải Vũ La tinh thông linh văn Long tộc, lại thêm có những linh văn Thần Thú, linh văn Yêu tộc, Vu Văn giúp đỡ, sẽ không thể giải khai được lớp cấm chế này.
Dù là như vậy, Vũ La cũng mất tới tám canh giờ mới phá vỡ được lớp nham thạch kia.
Trong khoảnh khắc hẳn thành công, bên ngoài lớp nham thạch màu đỏ này hiện lên một mảng hào quang, một màn sáng màu vàng nhạt bao phủ lấy thạch cầu. Ngay sau đó trên màn sáng nháy mắt hiện ra một lưỡi dao ánh sáng hình chữ thập rất lớn, lưỡi dao ánh sáng này cắt vào màn sáng, kể cả thạch cầu bên trong cũng bị cắt mở ra.
Vũ La nằm gục xuống đất.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, hắn mới khỏe lại, vội vàng đứng lên tiến vào trong.
Tuy rằng lớp vỏ thạch cầu rất dày, nhưng không gian trong đó còn lớn hơn cả nhà đá mà Vũ La đang ở.
Trong không gian này cũng trống trơn, khiến cho Vũ La vô cùng thất vọng.
Trong cả không gian duy chỉ có ở vị trí trung tâm, có một trúc giản đang lơ lửng.
Các tu sĩ có thói quen dùng ngọc giản, cho dù là các tu sĩ ở Ngũ Phương giới cũng rất ít khi sử dụng trúc giản, đừng nói là Tiên giới, nhưng ở chỗ thần bí được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt này, lại chỉ có một trúc giản mà thôi.
Vũ La bước lên hư không, đưa tay lấy trúc giản xuống. Trúc giản vừa vào tay, thình lình vô số ký hiệu từ trong đó bay ra. Những ký hiệu này có đủ các màu sắc: Vàng, bạc, đỏ, lam, xanh, tím... Sặc sỡ hoa cả mắt. Có ký hiệu giống như linh văn, cũng có ký hiệu giống như Vu văn, lại có những ký hiệu mà Vũ La không biết là gì.
Tất cả ký hiệu ào vào mi tâm Vũ La một lượt, Vũ La hét thâm một tiếng, từ giữa không trung rớt xuống, ngã ầm trên mặt đất thật mạnh, nhưng hắn lại không có một chút phản ứng nào, đã hoàn toàn bất tỉnh hôn mê...
Vũ La cũng không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, sau khi chậm rãi tỉnh lại, hắn lồm cồm ngồi dậy ôm đầu. Lúc này hắn chỉ cảm thấy dường như bên trong Minh Đường Cung của mình đã bị người rút sạch sẽ.
Linh Long cường hãn ủ rũ nằm trong huyết sắc cự tháp, dường như đã thoát lực hết sạch không còn.
Bên trong Minh Đường Cung, Long Nguyên vốn tồn trữ với số lượng rất lớn, không ngờ hiện tại đã tiêu hao không còn. Vũ La giật mình kinh hãi cúi đầu nhìn xuống, trúc giản trong tay hắn cũng đã biến mất không thấy nữa.