Tiên Tuyệt

Chương 741-2: Phúc Vận Tiên Văn (Hạ)

- Có lẽ ngươi không nhận ra, đây là Phúc Vận Tiên Văn.

- Người bình thường cũng cho là Phúc Vận Tiên Văn đại biểu cho chiến lực hùng mạnh, pháp thuật cao thâm, nhưng bọn họ không biết trong Phúc Vận Tiên văn còn có một loại tiên văn phong ấn cực kỳ âm độc khác.

- Chính là một thân tiên văn phong ấn này đã phong ấn chín thành lực lượng trong thân thể của ta. Ta có thể cảm giác rõ ràng phần lực lượng kia của ta, nhưng lại không thể sử dụng được.

Lão Hắc nghiến răng nghiến lợi, mặt mày méo mó, trông vô cùng dữ tợn trong bóng đêm.

Vũ La cau mày nhìn những Phúc Vận Tiên văn kia. Không nói một lời.

Sau cơn cuồng nộ, Lão Hắc thở ra một hơi thật dài, mặc y phục vào trở lại:

- Ngươi không cần hỏi ta là ai phong ấn loại tiên văn ác độc như vậy, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.

- Hiện tại nói tới chuyện giữa chúng ta một chút.

- Ta mơ hồ cảm giác được, ngươi là một cơ hội của ta. Nếu ngươi chỉ dựa vào chính mình, có lẽ cả đời này cũng không có hy vọng. Nhưng ta có thể giúp đỡ cho ngươi, nếu tương lai có ngày ngươi vỗ cánh bay cao, chớ có quên còn thiếu ta một món nợ nhân tình.

Vũ La chậm rãi gật gật đầu.

Nói trắng ra, chính là Lão Hắc coi trọng hắn. Trong địa bàn của Lão Hắc, Lão Hắc có thể dung túng hắn, nhưng cần có một lời hứa của hắn.

Lão Hắc giơ ra ba ngón tay:

- Ta cho ngươi thời gian ba tháng, cho ta xem thành tích của ngươi, nếu không hợp tác giữa chúng ta sẽ trở thành phế bỏ. Lúc ấy nên xử trí ngươi thế nào, ta cũng sẽ không chút nương tay.

- Nhớ kỹ, ba tháng, ngươi chỉ có thời gian ba tháng.

Vũ La nhìn y một cái, thản nhiên nói:

- Ngươi không nghĩ rằng nếu thái độ hiện tại của ngươi với ta khá hơn một chút, tương lai ta sẽ trả nợ nhân tình cho ngươi nhiều hơn một chút sao?

Lão Hắc cười giảo hoạt, thình lình khoát tay một cái thật rộng:

- Ngươi có điều không biết.

- Ta và ngươi là cùng một loại người, ân oán phân minh. Ngươi muốn báo ân, nhất định sẽ làm đủ mười phần, tuyệt sẽ không vì thái độ của ta mà có điều tăng giảm. Nếu là như vậy, cũng không phải là nguyên tắc của ngươi rồi, đã vậy, ta cần gì phải ăn nói khép nép với tiểu tử ngươi?

Vũ La cũng không khỏi cười khổ, trong số anh hùng Tiên giới, Lão Hắc này có thể coi như một. Vũ La tới đây đã hơn nửa tháng, tiếp xúc toàn là loại người thấp nhất trên Tiên giới. Duy chỉ có hôm nay nói chuyện cùng Lão Hắc một phen, hắn mới thật sự sờ được tới Tiên giới chân chính.


- Ba tháng đã đủ rồi.

Hắn đứng lên kết thúc nói chuyện, cũng có nghĩa đạt thành giao dịch.

Lão Hắc không ngăn hắn, bưng chén trà lên nói sau lưng hắn:

- Ta thường uống trà khi bàn chuyện làm ăn với đồng bạn.

- Uống trà tỉnh táo, thích hợp cò kẻ mặc cả. Cùng bằng hữu uống rượu nhẹ nhàng vui vẻ, lời nên nói hay không nên nói cũng nói ra tất cả. Ba tháng sau, ta hy vọng chúng ta ngồi với nhau, trên bàn sẽ bày rượu ngon.

Vũ La gật đầu:

- Sẽ là rượu ngon. Bất quá, ta chỉ cùng bằng hữu tốt nhất uống rượu mạnh.

Lão Hắc nghẹn lời, không nói được gì. Cho đến khi Vũ La đi ra ngoài, y mới hung hăng thở ra một hơi, căm tức vứt chén trà trên bàn:

- Tiểu tử thối này, nhất định là ứng phó qua loa cùng lão tử, hừ!

Rượu ngon không nhất định là rượu mạnh, bằng hữu kêu gọi nhau thường nói: “Ta mời ngươi uống rượu ngon.” Đây là lời đưa đẩy đầu môi của phàm nhân ở thế tục giới, còn chuyện rốt cục có phải là rượu ngon không, đó là chuyện khác.

Vũ La đi ra ngoài, một mình Lão Hắc ngồi trong phòng, trong tay cầm chén trà. Ánh lửa lóe lên chiếu rọi gương mặt y lộ vẻ già nua. Trước đây gương mặt y lộ vẻ già nua, tối đa cũng chỉ nhìn ra có chút phong sương tuế nguyệt.

Nhưng giờ phút này gương mặt y bỗng nhiên hiện lên thần quang sáng rực. Toàn thân Lão Hắc chợt tỏa sáng, chỉ trong thoáng chốc giống như thời gian quay ngược lại, y đã trở về với tuổi thanh xuân.

Ầm...

Tiếng cửa đá chợt vang lên, Lão Hắc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại trở về hình dáng Đại đương gia âm trầm hung ác của Ngọc Thiết lâm trường.

Người tiến vào là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi, tướng mạo thanh tú. Cả Ngọc Thiết lâm trường cũng biết, chỉ có một người có thể tùy ý ra vào nhà đá của Đại đương gia Lão Hắc: Triển Ngọc Long.

Triển Ngọc Long vóc người không cao không thấp, không mập không gầy, tướng mạo thanh tú. Kể từ khi y tiến vào Ngọc Thiết lâm trường, Lão Hắc nhìn y với ánh mắt đặc biệt, trong ba năm qua, quan hệ giữa y và Lão Hắc đột nhiên tăng mạnh.

Ai cũng cho là Triển Ngọc Long chính là nhân tình của Lão Hắc, Lão Hắc cũng cố ý để cho người ta nghĩ như vậy.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Triển Ngọc Long cùng Lão Hắc cũng hiểu là không có chuyện như vậy.

Trong khoảnh khắc Triển Ngọc Long vừa tới, lập tức bỏ đi vẻ ngoài “mị hoặc” thanh tú của mình, ngồi ngay ngắn trước mặt Lão Hắc:


- Hắn cũng là ngươi chọn lựa đó sao?

Lão Hắc gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Cũng giống như ngươi năm xưa vậy!

- Bất quá so ra hắn vẫn kém ngươi, lúc ngươi vừa tới Ngọc Thiết lâm trường, ta đã nhìn ra được chỗ bất phàm.

Thần sắc Triển Ngọc Long có vẻ ngạo nghễ:

- Vậy vì sao ngươi phải cần tới hắn, muốn hai tầng bảo hiểm hay sao?

Lão Hắc nhìn y một cái, thần sắc có hơi phức tạp. Triển Ngọc Long bị Lão Hắc nhìn chằm chằm, lộ vẻ không thoải mái, nhấp nha nhấp nhổm. Lão Hắc lắc đầu:

- Ngọc Long, hẳn là ngươi rất rõ ràng, nơi này là Tiên giới. Cho dù nơi này hẻo lánh hoang vu, khác xa Tiên giới trong suy nghĩ của các ngươi, nhưng vẫn là Tiên giới thật sự chân chính.

- Tiên giới cái gì cũng thiếu, cho nên các Tiên Nhân dùng hết các loại thủ đoạn lừa gạt ở các thế giới đủ các cấp bậc, thậm chí là giơ đuốc cầm gậy cướp bóc. Nhưng có một thứ mà Tiên giới chưa bao giờ thiếu: Thiên tài!

Triển Ngọc Long thở dài một tiếng: “Ta hiểu.” Thần thái của y trở nên ảm đạm.

- Ngươi hiểu là tốt rồi.

Lão Hắc gật đầu:

- Thiên tài có rất nhiều, cho dù là ở Ngọc Thiết lâm trường, trong số đám lao công ngoài kia cũng có nhiều tên có thể được xưng là thiên tài. Nhưng không có tài nguyên cung cấp, thiên tài cũng chỉ là cái rắm!

Triển Ngọc Long lặng im không nói, y biết lời Lão Hắc nói cũng là sự thật.

Lão Hắc văng tục một câu, dường như lửa giận vừa rồi do Triển Ngọc Long khơi lên cũng đã trút hết ra ngoài, vẻ sắc bén toàn thân lập tức thu liễm lại.

- Ngươi yên tâm, ở chỗ này của ta, ngươi vẫn là đệ nhất như trước. Hắn chỉ có một điểm ta không nhìn thấu, bất quá nếu nói về tư chất, hắn thủy chung vẫn không bằng ngươi. Ta có tài nguyên gì cũng sẽ cung cấp cho ngươi trước hết, thỏa mãn cho nhu cầu của ngươi trước hết, hắn thủy chung sẽ không bằng ngươi.

Triển Ngọc Long đứng lên, im lặng không lên tiếng đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu:

- Ngươi sẽ không hối hận!

Vũ La trở lại nhà đá của mình, nhà đá này có hai gian trong ngoài, Vũ La ở bên trong, Ly Hằng ở bên ngoài.

Ly Hằng đang ngáy ầm ầm, cho dù là tiếng Vũ La mở cửa không nhỏ, nhưng cũng không đánh thức lão. Vũ La đoán rằng Ly Hằng đã nhận được chỉ thị của Lão Hắc, dùng phương pháp này để tỏ ý “ta chỉ là làm cho có lệ mà thôi”.

Hiện tại đã đạt thành hiệp nghị cùng Lão Hắc, Vũ La hiểu rằng mình gần như không cần kiêng kỵ gì nữa ở Ngọc Thiết lâm trường.

Hắn còn một địa điểm cuối cũng chưa đi thăm dò, nhưng sau khi trở lại chỗ mình, Vũ La vẫn vô cùng cẩn thận bố trí linh văn pha lẫn Vu văn, phong ấn cả gian phòng.

Bất quá sau khi bố trí xong xuôi hết thảy, Vũ La cũng không lập tức bắt đầu thăm dò, mà là một mình ngồi trước bàn đá, chìm vào trầm tư. Theo suy nghĩ của hắn phát triển, ngón tay hắn vô ý thức hoạt động qua lại trên bàn đá. Nếu có Hướng Cuồng Ngôn ở đây, nhất định có thể nhìn ra những cử chỉ theo bản năng này của Vũ La, trên thực tế đang vẽ ra từng đạo linh văn thâm ảo.

- Phúc Vận Tiên Văn...

Vũ La lẩm bẩm mấy chữ. Những mảng hoa văn màu đen trên thân thể Lão Hắc không ngừng hiện ra trong đầu hắn. Với trình độ nguyên hồn cường hãn của Vũ La, gần như có thể phục hồi những hoa văn này như trước mười phần.